Bên thị trấn Vân Thủy, Bí thư thành ủy Đông Phương Nham tự mình trấn thủ, Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Tiêu Quân đến chỉ huy hiện trường. Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực bởi vì hôm nay đến tỉnh họp nên không có ở thành phố.
Tiêu Quân đang an bài việc liên lạc với người của thành phố Trạch Lâm. Đột nhiên Phó chủ tịch quận khu Tân An vội vã chạy đến, thở dốc nói:
- Bí thư Đông Phương, Phó Chủ tịch thành phố Tiêu, Bí thư Tần, bên kia, đồng chí Viễn Chinh cùng với lãnh đạo thành phố Trạch Lâm đang đến.
Đông Phương Nham đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, xa xa thấy Bành Viễn Chinh mặc chiếc áo khoác màu đen, bước đi vững vàng. Bên cạnh hắn còn có mười mấy người đi theo, vừa thấy là biết cán bộ lãnh đạo thành phố Trạch Lâm. Mà lúc này, bên thôn Mộng Sơn còi cảnh sát hú lên, tiếng loa phóng thanh phát to:
- Ngay tại chỗ giải tán, trở lại chỗ cũ. Thôn ủy Mộng Sơn và xí nghiệp Mộng Sơn phải xem lại người của mình, đều lập tức trở về trong thôn.
- Chi đội đặc công ngay tại chỗ đợi lệnh. Cảnh sát có vũ trang phòng ngừa bạo lực hãy làm tốt công tác chuẩn bị khai thông.
Đông Phương Nham đuôi lông mày nhướng lên.
Tiêu Quân thở phào một cái, cười nói:
- Bí thư Đông Phương, dường như đối phương bắt đầu sơ tán. Xem ra Trạch Lâm đã làm trước chúng ta.
Đông Phương Nham mặt không đổi sắc nhưng trong lòng cười lạnh nói:
- Bí thư Từ tự mình gọi điện thoại cho lãnh đạo chủ chốt của Sở Công an tỉnh, lập tức mang tổ công tác xuống, phối hợp xử lý. Chu Tú Đức dám không khẩn trương mà giải quyết? Ông ta chẳng lẽ không còn muốn làm Bí thư Thành ủy?
Đang khi nói chuyện, bóng dáng của Bành Viễn Chinh càng lúc càng rõ. Vẻ mặt thong dong, điềm tĩnh của hắn đập vào mặt mọi người. Bên cạnh, Phùng Thiến Như khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, thần sắc kích động. Cô gần như phải khống chế cảm xúc của mình, để không phải chạy đến ôm chầm lấy Bành Viễn Chinh. Nhưng cô biết hiện tại không phải là lúc biểu hiện tình cảm riêng tư. Người đàn ông của mình còn phải xử lý đại sự.
Nghĩ đến đây, Phùng Thiến Như tự kiềm chế cảm xúc rung động của mình, im lặng xoay người đi theo Lý Tân Hoa, trở về thị trấn.
Bành Viễn Chinh bước chân trầm ngưng, tốc độ không nhanh không chậm. Đi theo hắn còn có Bí thư Thành ủy thành phố Trạch lâm Chu Tú Đức, Chủ tịch thành phố Trương Hàn Ngân. Phó bí thư Thành ủy, bí thư Đảng ủy công an Tiết Khai Thụy, Huyện ủy huyện Trung Cương Hồ Tuyết Diệu, Chủ tịch huyện Lục Định Kiều, Bí thư Đảng ủy tập đoàn xí nghiệp Mộng Sơn, chủ tịch Hội đồng quản trị, Tổng giám đốc Đồng Hồng Nghiệp, Phó tổng Đồng Cương và những cán bộ có liên quan của thành phố Trạch Lâm.
Đông Phương Nham chậm rãi tiếp đón. Đám người Tiêu Quân theo sát sau đó.
Đông Phương Nham im lặng nhìn Bành Viễn Chinh, thấy Bành Viễn Chinh bình an vô sự, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông ta bước đến trước mặt Bí thư Thành ủy Chu Tú Đức, thản nhiên cười:
- Lão Chu, thật không nghĩ lại kinh động đến anh. Tôi nghĩ anh có thể là Lã Vọng buông cần thôi.
Đông Phương Nham lời nói còn có hàm ý khác, ẩn chứa sự châm biếm, nhưng các lãnh đạo khác lại nghe không rõ mấu chốt trong đó. Chỉ có hai người trong lòng biết rõ ràng. Nếu không phải có chỉ thị của Bí thư Tỉnh ủy Từ thì Chu Tú Đức có thể coi trọng như vậy sao? Mặt khác, nếu bị Bí thư Từ điểm danh, Chu Tú Đức lúc này đây hoặc ít hoặc nhiều đều phải gánh vác một chút trách nhiệm.
Ngay từ đầu, Đông Phương Nham khi nói chuyện với Chu Tú Đức, thái độ của ông ta cũng chẳng vội vã gì. Nhưng sau cuộc điện thoại của Đông Phương Nham không lâu, lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy gọi điện thoại đến chất vấn, Chu Tú Đức lúc này mới lo lắng, nhanh chóng đi dập lửa.
Chu Tú Đức trong lòng căm tức nhưng trên mặt cũng khẽ mỉm cười:
- Bí thư Đông Phương, nhất định phải thừa nhận, phản ứng và xử trí của thành phố chúng tôi là chậm nửa nhịp. Điều này khẳng định phải cảnh tỉnh và tổng kết lại. Cũng may chúng tôi khẩn trương xử lý. Hiện tại, đám người tụ tập gây rối trên cơ bản đã được sơ tán, đồng thời mang Bí thư Tiểu Bành của mọi người bình an trở về, không mất mát chỗ nào. Xin Đông Phương ngài thông cảm một chút.
Đông Phương Nham bắt tay Chu Tú Đức. Còn Tiêu Quân thì tiến lên bắt tay với các lãnh đạo khác của thành phố Trạch Lâm. Tuy rằng giữa hai địa phương đã xảy ra chuyện không được thoải mái, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến sự êm thấm bên ngoài của cán bộ địa phương.
Tần Phượng bước nhanh đến, chủ động vươn tay về phía Bành Viễn Chinh, nhỏ giọng nói:
- Cậu không sao chứ? Cậu sao lại kích động như vậy?
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Bí thư Tần, tôi không sao. Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm. Lúc ấy tình huống như vậy, tôi làm sao mà không xông lên chứ? Tôi là nhân vật số một thị trấn Vân Thủy, tôi nhất định phải xông lên.
- Nếu chẳng may tình thế không khống chế được, dẫn đến sự kiện hai bên đánh nhau đổ máu, không cần nói đến cán bộ thị trấn của tôi phải chịu trách nhiệm mà chỉ sợ lãnh đạo thành phố cũng sẽ bị liên lụy.
Tần Phượng tùy ý nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Bành Viễn Chinh, ánh mắt hơi có chút lóe ra. Cô biết lời Bành Viễn Chinh nói là thật. Lúc ấy, nếu không phải Bành Viễn Chinh quyết định thật nhanh, song phương căng thẳng giằng co, không bảo đảm xung đột không phát sinh. Một khi xuất hiện tình huống như vậy, cục diện không thể vãn hồi.
Tần Phượng tâm tư có chút mờ ảo. Hai người đứng đối mặt nhau. Bành Viễn Chinh có thể cảm giác được Tần Phượng lo lắng vô cùng. Đằng sau sự lo lắng đó là một tia nóng ruột nóng gan. Hắn trong lòng có chút cảm động, nhất thời quên không buông tay Tần Phượng ra.
Mà Tần Phượng, dường như cũng rất hưởng thụ loại tình cảm dịu dàng thắm thiết này.
Cho đến khi Chử Lượng ở đằng sau nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Tần Phượng lúc này mới cả kinh, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Bành Viễn Chinh, sau đó lấy lại bình tĩnh, hướng Bành Viễn Chinh gật đầu, rồi quay đầu lại đến bên cạnh Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham và các lãnh đạo thành phố Trạch Lâm.
Cô che dấu vô cùng tốt. Nếu là phụ nữ bình thường thì khẳng định đã có sự thất thố rồi.
Lãnh đạo thành phố Trạch Lâm đến đây, đương nhiên không phải vì cứu Bành Viễn Chinh không, mà còn cùng với thành phố Tân An bên này tiến hành trao đổi, xem nên giải quyết hậu quả như thế nào. Mà lãnh đạo chủ chốt của sở Công an tỉnh đang lãnh đạo tổ công tác đã đi được nửa đường. Phỏng chừng chạng vạng là có thể đến thị trấn Vân Thủy. Đi cùng còn có Phó trưởng ban kiêm Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Tiết Tân Lai, trước đây là Bí thư Thành ủy thành phố Tân An.
Từ Xuân Đình phát Tiết Tân Lai đến đây, chính là sự coi trọng và tín nhiệm. Ngoài ra, còn bởi vì Tiết Tân Lai quen thuộc tình hình ở thành phố Tân An, có thể quán triệt thực thi tốt tinh thần của lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy. Hai lãnh đạo hai thành phố rời khỏi hiện trường đến cơ quan thị trấn Vân Thủy., trong phòng hội nghị nói chuyện với nhau, cùng chờ đợi lãnh đạo sở Công an tỉnh đến. Đối với sự kiện vừa rồi đều có sự lãng tránh. Hiện tại, tình huống rất rõ ràng. Lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy xuống xử lý, hắc bạch thị phi đều phải triển khai biện luận trước mặt tổ công tác Tỉnh ủy. Mà xử lý liên quan cũng cần phải chờ đợi tổ công tác Tỉnh ủy tỏ thái độ.
Thậm chí, Tỉnh ủy có khả năng phải nghiên cứu lại việc này rồi mới có quyết định.
Bành Viễn Chinh đẩy cửa phòng làm việc của mình. Trong phòng làm việc tối đen. Phùng Thiến Như đột nhiên lao đến, hai người trong bóng đêm ôm chặt, chợt cúi đầu hôn nhau.
Bành Viễn Chinh ôm chặt Phùng Thiến Như, nhìn vào ánh mắt trong suốt đang còn đọng hai giọt nước, dùng tay lau nhẹ, dịu dàng nói:
- Thiến Như, anh không sao đâu. Em đừng lo lắng.
Phùng Thiến Như run giọng nói:
- Anh có biết anh làm người ta sợ muốn chết không? Em thật sự rất lo lắng….
Phùng Thiến Như lời còn chưa nói xong thì đã bị Bành Viễn Chinh dùng nụ hôn ngăn lại.
Phùng Thiến Như bờ môi có chút lạnh băng nhưng đầu lưỡi lại như lửa nóng. Hai cái lưỡi chạm nhau, một dòng điện chạy qua. Một loại cảm giác tình yêu nồng đậm khiến hai người lưu luyến không muốn rời nhau. Thân hình càng ôm chặt, mà nụ hôn lại ngày càng nồng nhiệt.
Phùng Thiến Như thở hổn hển. Cô cảm giác bàn tay của Bành Viễn Chinh đang lần vào vạt áo của cô, thăm dò vào trong nội y, lần theo da thịt trắng mịn của cô chậm rãi tiến lên, thẳng đến cái chỗ cao ngất kia.
Phùng Thiến Như giật mình. Hai người bây giờ đang rất yêu nhau, nhưng lần nào cũng cố gắng kìm chế không vượt qua giới hạn cuối cùng. Nhưng giờ phút này, Bành Viễn Chinh đã có chút không khống chế được tình cảm như núi lửa phun trào của bản thân.
Sau khi hai bầu ngực no tròn nằm gọn vào trong bàn tay to của Bành Viễn Chinh, hắn cực kỳ dịu dàng vuốt vẻ, âu yếm khiến hai nụ hồng nho nhỏ kia bắn lên. Phùng Thiến Như cả người run rẩy, ánh mắt mê ly, gần như trạng thái rơi vào đê mê.
Cô đã sớm quyết định trao bản thân này cho Bành Viễn Chinh nên cô không bao giờ từ chối sự âu yếm của hắn. Chỉ có điều, hiện tại không phải là lúc thích hợp. Ngoài cửa vẫn vang lên giọng nói của các cán bộ thị trấn. Phùng Thiến Như cố gắng nhỏ giọng nói:
- Anh Viễn Chinh, em chờ anh. Buổi tối về nhà….
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Bành Viễn Chinh có chút lưu luyến rút tay mình về, hôn nhẹ lên trán Phùng Thiến Như, rồi giúp cô sửa sang lại quần áo, nhẹ nhàng nói:
- Thiến Như, em chờ anh ở văn phòng nhé. Sau khi anh xử lý xong mọi việc, chúng ta cùng nhau về nhà.
Bành Viễn Chinh đôi mắt như lửa nóng nhìn cô. Phùng Thiến Như gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, cúi đầu phát ra tiếng dạ. Bành Viễn Chinh đẩy cửa bước ra, đứng trên hành lang hút một điếu thuốc. Trước mắt, hai lãnh đạo thành phố đang ở trong phòng hội nghị lầu ba nói chuyện, chờ tổ công tác của tỉnh ủy đến. Bành Viễn Chinh không muốn tham dự, mà cũng lười tham dự.
Sự việc trên cơ bản đã được xác định, có thể từ đó mà giải quyết. Có lãnh đạo Tỉnh ủy tham gia và chỉ thị, hai lãnh đạo phỏng chừng rất nhanh có thể đạt thành nhất trí. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, việc này rất có khả năng sẽ bắt buộc tập đoàn Mộng Sơn bồi thường tổn thất của tập đoàn xí nghiệp Tín Kiệt. Lãnh đạo huyện Trung Cương, bởi vì không xử lý nhanh mà sẽ bị xử phạt đảng nội.
Ngoài mặt xem ra, kết quả như vậy khiến cho người ta cảm thấy rất hài lòng. Nhưng Bành Viễn Chinh lại cảm thấy không đủ.
Lãnh đạo huyện Trung Cương có chịu bị hỏi trách hay không thì hắn không xem đó là vấn đề mấu chốt mà là cha con Đồng Hồng Nghiệp có chịu chấp nhận xử lý như vậy hay không mới là vấn đề.
Cha con Đồng Hồng Nghiệp coi trời bằng vung, có hành vi gần như là lưu manh thổ phỉ đã hoàn toàn chọc giận Bành Viễn Chinh. Người như vậy nếu tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì thiên lý ở chỗ nào.
Tiêu Quân đang an bài việc liên lạc với người của thành phố Trạch Lâm. Đột nhiên Phó chủ tịch quận khu Tân An vội vã chạy đến, thở dốc nói:
- Bí thư Đông Phương, Phó Chủ tịch thành phố Tiêu, Bí thư Tần, bên kia, đồng chí Viễn Chinh cùng với lãnh đạo thành phố Trạch Lâm đang đến.
Đông Phương Nham đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, xa xa thấy Bành Viễn Chinh mặc chiếc áo khoác màu đen, bước đi vững vàng. Bên cạnh hắn còn có mười mấy người đi theo, vừa thấy là biết cán bộ lãnh đạo thành phố Trạch Lâm. Mà lúc này, bên thôn Mộng Sơn còi cảnh sát hú lên, tiếng loa phóng thanh phát to:
- Ngay tại chỗ giải tán, trở lại chỗ cũ. Thôn ủy Mộng Sơn và xí nghiệp Mộng Sơn phải xem lại người của mình, đều lập tức trở về trong thôn.
- Chi đội đặc công ngay tại chỗ đợi lệnh. Cảnh sát có vũ trang phòng ngừa bạo lực hãy làm tốt công tác chuẩn bị khai thông.
Đông Phương Nham đuôi lông mày nhướng lên.
Tiêu Quân thở phào một cái, cười nói:
- Bí thư Đông Phương, dường như đối phương bắt đầu sơ tán. Xem ra Trạch Lâm đã làm trước chúng ta.
Đông Phương Nham mặt không đổi sắc nhưng trong lòng cười lạnh nói:
- Bí thư Từ tự mình gọi điện thoại cho lãnh đạo chủ chốt của Sở Công an tỉnh, lập tức mang tổ công tác xuống, phối hợp xử lý. Chu Tú Đức dám không khẩn trương mà giải quyết? Ông ta chẳng lẽ không còn muốn làm Bí thư Thành ủy?
Đang khi nói chuyện, bóng dáng của Bành Viễn Chinh càng lúc càng rõ. Vẻ mặt thong dong, điềm tĩnh của hắn đập vào mặt mọi người. Bên cạnh, Phùng Thiến Như khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, thần sắc kích động. Cô gần như phải khống chế cảm xúc của mình, để không phải chạy đến ôm chầm lấy Bành Viễn Chinh. Nhưng cô biết hiện tại không phải là lúc biểu hiện tình cảm riêng tư. Người đàn ông của mình còn phải xử lý đại sự.
Nghĩ đến đây, Phùng Thiến Như tự kiềm chế cảm xúc rung động của mình, im lặng xoay người đi theo Lý Tân Hoa, trở về thị trấn.
Bành Viễn Chinh bước chân trầm ngưng, tốc độ không nhanh không chậm. Đi theo hắn còn có Bí thư Thành ủy thành phố Trạch lâm Chu Tú Đức, Chủ tịch thành phố Trương Hàn Ngân. Phó bí thư Thành ủy, bí thư Đảng ủy công an Tiết Khai Thụy, Huyện ủy huyện Trung Cương Hồ Tuyết Diệu, Chủ tịch huyện Lục Định Kiều, Bí thư Đảng ủy tập đoàn xí nghiệp Mộng Sơn, chủ tịch Hội đồng quản trị, Tổng giám đốc Đồng Hồng Nghiệp, Phó tổng Đồng Cương và những cán bộ có liên quan của thành phố Trạch Lâm.
Đông Phương Nham chậm rãi tiếp đón. Đám người Tiêu Quân theo sát sau đó.
Đông Phương Nham im lặng nhìn Bành Viễn Chinh, thấy Bành Viễn Chinh bình an vô sự, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông ta bước đến trước mặt Bí thư Thành ủy Chu Tú Đức, thản nhiên cười:
- Lão Chu, thật không nghĩ lại kinh động đến anh. Tôi nghĩ anh có thể là Lã Vọng buông cần thôi.
Đông Phương Nham lời nói còn có hàm ý khác, ẩn chứa sự châm biếm, nhưng các lãnh đạo khác lại nghe không rõ mấu chốt trong đó. Chỉ có hai người trong lòng biết rõ ràng. Nếu không phải có chỉ thị của Bí thư Tỉnh ủy Từ thì Chu Tú Đức có thể coi trọng như vậy sao? Mặt khác, nếu bị Bí thư Từ điểm danh, Chu Tú Đức lúc này đây hoặc ít hoặc nhiều đều phải gánh vác một chút trách nhiệm.
Ngay từ đầu, Đông Phương Nham khi nói chuyện với Chu Tú Đức, thái độ của ông ta cũng chẳng vội vã gì. Nhưng sau cuộc điện thoại của Đông Phương Nham không lâu, lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy gọi điện thoại đến chất vấn, Chu Tú Đức lúc này mới lo lắng, nhanh chóng đi dập lửa.
Chu Tú Đức trong lòng căm tức nhưng trên mặt cũng khẽ mỉm cười:
- Bí thư Đông Phương, nhất định phải thừa nhận, phản ứng và xử trí của thành phố chúng tôi là chậm nửa nhịp. Điều này khẳng định phải cảnh tỉnh và tổng kết lại. Cũng may chúng tôi khẩn trương xử lý. Hiện tại, đám người tụ tập gây rối trên cơ bản đã được sơ tán, đồng thời mang Bí thư Tiểu Bành của mọi người bình an trở về, không mất mát chỗ nào. Xin Đông Phương ngài thông cảm một chút.
Đông Phương Nham bắt tay Chu Tú Đức. Còn Tiêu Quân thì tiến lên bắt tay với các lãnh đạo khác của thành phố Trạch Lâm. Tuy rằng giữa hai địa phương đã xảy ra chuyện không được thoải mái, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến sự êm thấm bên ngoài của cán bộ địa phương.
Tần Phượng bước nhanh đến, chủ động vươn tay về phía Bành Viễn Chinh, nhỏ giọng nói:
- Cậu không sao chứ? Cậu sao lại kích động như vậy?
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Bí thư Tần, tôi không sao. Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm. Lúc ấy tình huống như vậy, tôi làm sao mà không xông lên chứ? Tôi là nhân vật số một thị trấn Vân Thủy, tôi nhất định phải xông lên.
- Nếu chẳng may tình thế không khống chế được, dẫn đến sự kiện hai bên đánh nhau đổ máu, không cần nói đến cán bộ thị trấn của tôi phải chịu trách nhiệm mà chỉ sợ lãnh đạo thành phố cũng sẽ bị liên lụy.
Tần Phượng tùy ý nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Bành Viễn Chinh, ánh mắt hơi có chút lóe ra. Cô biết lời Bành Viễn Chinh nói là thật. Lúc ấy, nếu không phải Bành Viễn Chinh quyết định thật nhanh, song phương căng thẳng giằng co, không bảo đảm xung đột không phát sinh. Một khi xuất hiện tình huống như vậy, cục diện không thể vãn hồi.
Tần Phượng tâm tư có chút mờ ảo. Hai người đứng đối mặt nhau. Bành Viễn Chinh có thể cảm giác được Tần Phượng lo lắng vô cùng. Đằng sau sự lo lắng đó là một tia nóng ruột nóng gan. Hắn trong lòng có chút cảm động, nhất thời quên không buông tay Tần Phượng ra.
Mà Tần Phượng, dường như cũng rất hưởng thụ loại tình cảm dịu dàng thắm thiết này.
Cho đến khi Chử Lượng ở đằng sau nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Tần Phượng lúc này mới cả kinh, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Bành Viễn Chinh, sau đó lấy lại bình tĩnh, hướng Bành Viễn Chinh gật đầu, rồi quay đầu lại đến bên cạnh Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham và các lãnh đạo thành phố Trạch Lâm.
Cô che dấu vô cùng tốt. Nếu là phụ nữ bình thường thì khẳng định đã có sự thất thố rồi.
Lãnh đạo thành phố Trạch Lâm đến đây, đương nhiên không phải vì cứu Bành Viễn Chinh không, mà còn cùng với thành phố Tân An bên này tiến hành trao đổi, xem nên giải quyết hậu quả như thế nào. Mà lãnh đạo chủ chốt của sở Công an tỉnh đang lãnh đạo tổ công tác đã đi được nửa đường. Phỏng chừng chạng vạng là có thể đến thị trấn Vân Thủy. Đi cùng còn có Phó trưởng ban kiêm Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Tiết Tân Lai, trước đây là Bí thư Thành ủy thành phố Tân An.
Từ Xuân Đình phát Tiết Tân Lai đến đây, chính là sự coi trọng và tín nhiệm. Ngoài ra, còn bởi vì Tiết Tân Lai quen thuộc tình hình ở thành phố Tân An, có thể quán triệt thực thi tốt tinh thần của lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy. Hai lãnh đạo hai thành phố rời khỏi hiện trường đến cơ quan thị trấn Vân Thủy., trong phòng hội nghị nói chuyện với nhau, cùng chờ đợi lãnh đạo sở Công an tỉnh đến. Đối với sự kiện vừa rồi đều có sự lãng tránh. Hiện tại, tình huống rất rõ ràng. Lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy xuống xử lý, hắc bạch thị phi đều phải triển khai biện luận trước mặt tổ công tác Tỉnh ủy. Mà xử lý liên quan cũng cần phải chờ đợi tổ công tác Tỉnh ủy tỏ thái độ.
Thậm chí, Tỉnh ủy có khả năng phải nghiên cứu lại việc này rồi mới có quyết định.
Bành Viễn Chinh đẩy cửa phòng làm việc của mình. Trong phòng làm việc tối đen. Phùng Thiến Như đột nhiên lao đến, hai người trong bóng đêm ôm chặt, chợt cúi đầu hôn nhau.
Bành Viễn Chinh ôm chặt Phùng Thiến Như, nhìn vào ánh mắt trong suốt đang còn đọng hai giọt nước, dùng tay lau nhẹ, dịu dàng nói:
- Thiến Như, anh không sao đâu. Em đừng lo lắng.
Phùng Thiến Như run giọng nói:
- Anh có biết anh làm người ta sợ muốn chết không? Em thật sự rất lo lắng….
Phùng Thiến Như lời còn chưa nói xong thì đã bị Bành Viễn Chinh dùng nụ hôn ngăn lại.
Phùng Thiến Như bờ môi có chút lạnh băng nhưng đầu lưỡi lại như lửa nóng. Hai cái lưỡi chạm nhau, một dòng điện chạy qua. Một loại cảm giác tình yêu nồng đậm khiến hai người lưu luyến không muốn rời nhau. Thân hình càng ôm chặt, mà nụ hôn lại ngày càng nồng nhiệt.
Phùng Thiến Như thở hổn hển. Cô cảm giác bàn tay của Bành Viễn Chinh đang lần vào vạt áo của cô, thăm dò vào trong nội y, lần theo da thịt trắng mịn của cô chậm rãi tiến lên, thẳng đến cái chỗ cao ngất kia.
Phùng Thiến Như giật mình. Hai người bây giờ đang rất yêu nhau, nhưng lần nào cũng cố gắng kìm chế không vượt qua giới hạn cuối cùng. Nhưng giờ phút này, Bành Viễn Chinh đã có chút không khống chế được tình cảm như núi lửa phun trào của bản thân.
Sau khi hai bầu ngực no tròn nằm gọn vào trong bàn tay to của Bành Viễn Chinh, hắn cực kỳ dịu dàng vuốt vẻ, âu yếm khiến hai nụ hồng nho nhỏ kia bắn lên. Phùng Thiến Như cả người run rẩy, ánh mắt mê ly, gần như trạng thái rơi vào đê mê.
Cô đã sớm quyết định trao bản thân này cho Bành Viễn Chinh nên cô không bao giờ từ chối sự âu yếm của hắn. Chỉ có điều, hiện tại không phải là lúc thích hợp. Ngoài cửa vẫn vang lên giọng nói của các cán bộ thị trấn. Phùng Thiến Như cố gắng nhỏ giọng nói:
- Anh Viễn Chinh, em chờ anh. Buổi tối về nhà….
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Bành Viễn Chinh có chút lưu luyến rút tay mình về, hôn nhẹ lên trán Phùng Thiến Như, rồi giúp cô sửa sang lại quần áo, nhẹ nhàng nói:
- Thiến Như, em chờ anh ở văn phòng nhé. Sau khi anh xử lý xong mọi việc, chúng ta cùng nhau về nhà.
Bành Viễn Chinh đôi mắt như lửa nóng nhìn cô. Phùng Thiến Như gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, cúi đầu phát ra tiếng dạ. Bành Viễn Chinh đẩy cửa bước ra, đứng trên hành lang hút một điếu thuốc. Trước mắt, hai lãnh đạo thành phố đang ở trong phòng hội nghị lầu ba nói chuyện, chờ tổ công tác của tỉnh ủy đến. Bành Viễn Chinh không muốn tham dự, mà cũng lười tham dự.
Sự việc trên cơ bản đã được xác định, có thể từ đó mà giải quyết. Có lãnh đạo Tỉnh ủy tham gia và chỉ thị, hai lãnh đạo phỏng chừng rất nhanh có thể đạt thành nhất trí. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, việc này rất có khả năng sẽ bắt buộc tập đoàn Mộng Sơn bồi thường tổn thất của tập đoàn xí nghiệp Tín Kiệt. Lãnh đạo huyện Trung Cương, bởi vì không xử lý nhanh mà sẽ bị xử phạt đảng nội.
Ngoài mặt xem ra, kết quả như vậy khiến cho người ta cảm thấy rất hài lòng. Nhưng Bành Viễn Chinh lại cảm thấy không đủ.
Lãnh đạo huyện Trung Cương có chịu bị hỏi trách hay không thì hắn không xem đó là vấn đề mấu chốt mà là cha con Đồng Hồng Nghiệp có chịu chấp nhận xử lý như vậy hay không mới là vấn đề.
Cha con Đồng Hồng Nghiệp coi trời bằng vung, có hành vi gần như là lưu manh thổ phỉ đã hoàn toàn chọc giận Bành Viễn Chinh. Người như vậy nếu tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì thiên lý ở chỗ nào.
/660
|