Vì Từ Tiểu nằn nì giữ lại, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như ở lại tỉnh ăn cơm với Từ Tiểu, chính xác là đến nhà Từ Tiểu ăn cơm. Mẹ Từ Tiểu đích thân xuống bếp làm vài món, Từ Xuân Đình cũng về nhà, thể hiện sự trân trọng đối với hai người.
Lúc ăn cơm, Bành Viễn Chinh kể một chút về tình hình Tân An, đương nhiên, trọng điểm là về việc thành phố Tân An chuẩn bị thiết lập Khu kinh tế mới. Đối với quan điểm của Bành Viễn Chinh về việc các khu kinh tế mới mọc lên như nấm, không khoa học, không theo tiêu chuẩn, Từ Xuân Đình khá tán đồng, thậm chí tỏ ý, bước tiếp theo, tỉnh sẽ ban hành tiêu chuẩn về việc xây dựng các khu kinh tế mới.
Thái độ của Từ Xuân Đình làm Bành Viễn Chinh mừng thầm, bản thảo hắn viết và ý kiến của lãnh đạo Tỉnh ủy có sự nhất trí, như vậy khi bài báo đăng lên, mới có thể khiến cho các cấp chú ý và phát huy được tác dụng quan trọng.
Trước khi đi, Từ Xuân Đình trịnh trọng nhờ Bành Viễn Chinh mang cho vợ chồng Phùng lão một món quà mừng năm mới, dó là một bộ sách cổ. Bành Viễn Chinh không mở ra xem, liền nhận ngay. Hắn biết, lý do chủ yếu khiến Từ Xuân Đình vội trở về cùng dùng cơm với mình, là muốn nhờ mình mang quà tặng cho ông nội.
Thật ra điều này cũng rất bình thường. Từ Xuân Đình là cán bộ một tay pháp luật cất nhắc, lúc tuổi còn trẻ, công tác bên cạnh Phùng lão, có quan hệ rất chặt chẽ với Phùng lão. Tết hằng năm, Từ Xuân Đình đều có quà mừng năm mới vợ chồng Phùng lão, hoàn toàn xuất phát từ quan hệ cá nhân.
Mẹ Từ Tiểu cũng tặng một món quà đính hôn cho Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, đó là một đôi vòng ngọc.
Bành Viễn Chinh nhún nhường một phen, vẫn phải nhận.
Nếu không nhận, có nghĩa không coi Từ gia là thân cận, không chỉ làm vợ chồng Từ Xuân Đình khó chịu, còn làm Từ Tiểu sượng mặt.
Hai người rời tỉnh, đi thẳng về Thủ đô.
Lúc chạng vạng tối, đã tới địa giới Thủ đô. Phùng Thiến Như gọi điện về nhà, Tống Dư Trân và Mạnh Lâm bảo hai người chạy thẳng tới nhà mới của Phùng gia, khu biệt thự ở ngoại ô Thủ đô, Hồng Diệp Cốc.
Suy xét tình hình hiện tại của Phùng gia, vợ chồng Phùng lão đồng ý chuyển Phùng gia ra khỏi nội thành, đến ở khu biệt thự tao nhã ở ngoại ô này. Hai biệt thự song lập được trang hoàng, bày biện đâu vào đó, tầng một là phòng khách và phòng dành cho khách, nửa bên trái tầng hai là nơi ở của vợ chồng Phùng Bá Đào, nửa bên phải dành cho Mạnh Lâm và Bành Viễn Chinh. Tuy Mạnh Lâm là góa phụ, nhưng là người đứng đầu chi thứ hai của Phùng gia.
Lầu ba dành cho cả nhà Phùng Bá Lâm và nhà cô út Phùng Bá Hà. Đương nhiên, thường ngày, cả nhà Phùng Bá Lâm và Phùng Bá Hà ở nội thành, chỉ có cuối tuần hoặc ngày lễ mới về đây để sum họp với gia đình. Ở đây , chủ yếu chỉ có vợ chồng Phùng Bá Đào và Mạnh Lâm. Bà Phùng cugnx thường xuyên ở Đại Hồng Môn.
Màn đêm âm u, gió lạnh gào thét. Xe việt dã mở đèn pha, chạy vào khu biệt thự Phùng gia. Bành Viễn Chinh thấy Tống Dư Trân và mẹ hắn sóng vai đứng ở cửa, đang lo lắng chờ đợi.
Khuôn mặt Mạnh Lâm hồng hào tươi sáng, tinh thần sáng láng, khí sắc rõ ràng khá hơn trước kia rất nhiều. Bành Viễn Chinh thấy nếp nhăn ở khóe mắt bà giãn ra, cùng với làn da sáng, biết thời gian này đời sống tinh thần của bà sung sướng và đời sống vật chất cũng rất đầy đủ.
Lâu ngày không gặp mẹ, Bành Viễn Chinh cảm thấy trong lòng nóng lên. Xe vừa dừng hẳn, hắn liền đẩy cửa xuống xe, vội vàng nắm tay Phùng Thiến Như đi về phía bác và mẹ. Hai lái xe giúp đỡ hai người xách một đống lớn quà cáp.
Tống Dư Trân và Mạnh Lâm thấy Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như tay trong tay, ngọt ngào thắm thiết đi tới, đều vui mừng mỉm cười.
- Bác gái, mẹ!
- Thím, mẹ!
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như hầu như đồng thời mở miệng chào hai bậc bề trên. Tống Dư Trân khẽ mỉm cười, kéo tay Phùng Thiến Như, dịu dàng cười nói:
- Thiến Như, Viễn Chinh, sau này đừng gọi rắc rối như vậy, cứ gọi mẹ là được!
Mạnh Lâm cũng cười phụ họa:
- Ừ, gọi mẹ là ổn cả.
Phùng Thiến Như đỏ mặt, xấu hổ nhào vào lòng Tống Dư Trân, làm nũng với bà. Bành Viễn Chinh biết cô rất ngượng, cười hì hì.
Tống Dư Trân và Mạnh Lâm xuống bếp làm cơm chiều. Người trong nhà vẫn chưa ăn cơm, đều chờ hai người về cùng ăn. Dẫn hai người vào cửa, Tống Dư Trân hướng lên lầu kêu to:
- Ông xã, Thiến Như và Viễn Chinh đã về, anh mau xuống rửa tay ăn cơm!
Phùng Bá Đào lên tiếng, chậm rãi xuống lầu.
Ông mặc sơ mi màu sáng, áo khoác lông xám, quần đen, bước chân vững vàng trầm ổn, thần thái thong dong, dù là ở nhà, phong thái cán bộ lãnh đạo cũng không thể che hết.
Bành Viễn Chinh vội đứng dậy tiếp đón:
- Bác!
Phùng Thiến Như cũng cười, chạy tới kéo tay Phùng Bá Đào, vô cùng thân thiết nói:
- Ba, mấy tháng không gặp, ba gầy đi nhiều, ba phải giữ sức khỏe đó!
- Viễn Chinh, hai đứa về rồi à.
Phùng Bá Đào điềm đạm mỉm cười, nhìn Bành Viễn Chinh gật đầu, lại nhéo mũi Phùng Thiến Như:
- Thiến Như, ba đâu có gầy, thật sự con mới gầy đi nhiều. Bộ ở Tân An, Viễn Chinh không chăm sóc con à?
- Con không gầy đâu, còn mập thêm ba ký, chà, con lại phải chuẩn bị giảm béo đây.
Phùng Thiến Như cười, kéo tay Phùng Bá Đào, cùng tới phòng ăn.
Tống Dư Trân thấy hai cha con xa cách khá lâu, gặp lại hết sức thân thiết, rất vui mừng mỉm cười. Mạnh Lâm nhìn con bằng ánh mắt dịu dàng, vẫy vẫy tay:
- Viễn Chinh, đi rửa tay đi con!
Bành Viễn Chinh tới phòng vệ sinh rửa tay, lát sau Phùng Thiến Như cũng đi tới. Cô ghé tai Bành Viễn Chinh khẽ nói:
- Anh Viễn Chinh, lát nữa cơm nước, tắm rửa xong, nhớ thay đồ lót em mới mua cho anh nhé!
Bành Viễn Chinh cười cười, lau tay sạch sẽ, xoay lại ôm cô, cúi xuống bên tai cô, cười hì hì nói:
- Tối nay anh tới phòng em nhé, thiến Như…
Phùng Thiến Như xấu hổ, đột nhiên muốn đẩy Bành Viễn Chinh ra, nhưng đẩy không nổi, liền dậm chân, gắt:
- Không được, có ba mẹ, tối nay anh đừng đến phòng em!
- Vậy thì em đến phòng anh, cũng vậy thôi…
Mặt Phùng Thiến Như đỏ như mận chín, cô gắt khẽ một tiếng, hạ giọng kêu lên:
- Buông tay ra! Ra ăn cơm!
Bành Viễn Chinh lắc đầu, một bàn tay ngựa quen đường cũ, lòn vào vạt áo của cô, vuốt ve tấm lưng mềm mại, mịn màng, thân hình Phùng Thiến Như lập tức nhũn ra, gần như ngã vào lòng Bành Viễn Chinh.
Than thể của cô rất mẫn cảm. Bành Viễn Chinh lưu luyến rút tay về, thương xót hôn lên trán cô, dịu dàng nói:
- Thiên Như, mình đi ăn cơm đi.
Phùng Thiến Như lườm hắn một cái, vội rửa mặt, lấy lại bình tĩnh, rồi mới cũng Bành Viễn Chinh rời phòng vệ sinh, đi về phía phòng ăn.
Phùng Bá Đào, Tống Dư Trân và Mạnh Lâm mỉm cười, nhìn hai người đi tới bằng ánh mắt tươi cười và nghiền ngẫm. Tống Dư Trân à Mạnh Lâm là người từng trải, hai người thấy một chút ngây ngô trên người Phùng Thiến Như hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ “lẳng lơ” của một đóa hồng mãn khai, mà khóe mắt đẹp luôn ẩn hiện một tia xuân ý, không kìm nổi nhìn nhau mà cười, hết sức hài lòng.
Nam nữ trẻ tuổi yêu nhau cuồng nhiệt, sống cạnh nhau ở Tân An lâu như vậy, nếu không phát sinh chuyện lửa gần rơm, mới là không bình thường. Mà trên thực tế, Phùng gia cho Phùng Thiến Như đến Tân An với Bành Viễn Chinh, là muốn hai người “có chuyện”.
- Ngồi đi, chúng ta ăn cơm.
Phùng Bá Đào hắng giọng, nhìn hai người vẫy tay.
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như lần lượt ngồi xuống, Mạnh Lâm liền nhiệt tình gắp thức ăn cho Phùng Thiến Như, càng nhìn Phùng Thiến Như, bà càng vui mừng. Con trai có thể lấy được một cô gái như Phùng Thiến Như, hai từ “hài lòng” không đủ diễn tả tâm trạng của Mạnh Lâm.
Sự nhiệt tình của Mạnh Lâm rõ ràng ra dáng của mẹ chồng tương lai khoản đãi nàng dâu mới, khuôn mặt xinh đẹp của Phùng Thiến Như ửng hồng, vừa cảm ơn vừa cảm thấy mặt mũi nóng rần.
Phùng Bá Đào hỏi đôi chút về tình hình công tác của Bành Viễn Chinh ở Tân An, rồi trầm giọng nói:
- Viễn Chinh, sáng mai, ông nội muốn gặp cháu, cháu chuẩn bị tinh thần đi.
Giọng Phùng Bá Đào hơi ngưng trọng.
Bành Viễn Chinh giật mình, khẽ cười nói:
- Bác, gần đây ông bà nội có khỏe không?
- Cũng không tệ lắm. Bà nọi cháu rất quan tâm cháu, nói ngày mai sẽ tới đây thăm cháu, ông cháu không đồng ý, nói để cháu tới chỗ ông một chuyến, ông có chuyện muốn nói với cháu.
Phùng Bá Đào để đũa xuống, nhìn Bành Viễn Chinh nói:
- Ông nội hỏi cháu cái gì, cháu phải ăn ngay nói thật, đừng giả bộ ngớ ngẩn mà lừa gạt!
Bành Viễn Chinh toát mồ hôi:
- Bác, cháu cũng không dám ạ!
Bành Viễn Chinh cảm nhận được sự ngưng trọng trong giọng nói của ông, hắn cảm thấy hơi bất an. Hắn hiểu, nhất cử nhất động của mình ở Tân An, đều đã lọt vào tầm nhìn của Phùng lão và Phùng Bá Đào, có một số việc, có thể ông không hài lòng lắm.
Thật ra Phùng lão không hài lòng là chuyện bình thường. Phùng lão có yêu cầu cao, kỳ vọng cao ở hắn, đương nhiên sẽ chẽ sợi tóc làm tư. Hơn nữa, đứng ở độ cao và góc độ nhìn vấn đề của ông, dù Bành Viễn Chinh làm gì, ông cũng đều thấy có “thiếu sót”. Người trẻ tuổi làm việc, làm sao có thể tận thiện, tận mỹ được? Nếu hắn làm chuyện gì Phùng lão cũng đều vừa lòng, có nghĩa là ông không thèm chú ý đến hắn.
Lúc ăn cơm, Bành Viễn Chinh kể một chút về tình hình Tân An, đương nhiên, trọng điểm là về việc thành phố Tân An chuẩn bị thiết lập Khu kinh tế mới. Đối với quan điểm của Bành Viễn Chinh về việc các khu kinh tế mới mọc lên như nấm, không khoa học, không theo tiêu chuẩn, Từ Xuân Đình khá tán đồng, thậm chí tỏ ý, bước tiếp theo, tỉnh sẽ ban hành tiêu chuẩn về việc xây dựng các khu kinh tế mới.
Thái độ của Từ Xuân Đình làm Bành Viễn Chinh mừng thầm, bản thảo hắn viết và ý kiến của lãnh đạo Tỉnh ủy có sự nhất trí, như vậy khi bài báo đăng lên, mới có thể khiến cho các cấp chú ý và phát huy được tác dụng quan trọng.
Trước khi đi, Từ Xuân Đình trịnh trọng nhờ Bành Viễn Chinh mang cho vợ chồng Phùng lão một món quà mừng năm mới, dó là một bộ sách cổ. Bành Viễn Chinh không mở ra xem, liền nhận ngay. Hắn biết, lý do chủ yếu khiến Từ Xuân Đình vội trở về cùng dùng cơm với mình, là muốn nhờ mình mang quà tặng cho ông nội.
Thật ra điều này cũng rất bình thường. Từ Xuân Đình là cán bộ một tay pháp luật cất nhắc, lúc tuổi còn trẻ, công tác bên cạnh Phùng lão, có quan hệ rất chặt chẽ với Phùng lão. Tết hằng năm, Từ Xuân Đình đều có quà mừng năm mới vợ chồng Phùng lão, hoàn toàn xuất phát từ quan hệ cá nhân.
Mẹ Từ Tiểu cũng tặng một món quà đính hôn cho Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, đó là một đôi vòng ngọc.
Bành Viễn Chinh nhún nhường một phen, vẫn phải nhận.
Nếu không nhận, có nghĩa không coi Từ gia là thân cận, không chỉ làm vợ chồng Từ Xuân Đình khó chịu, còn làm Từ Tiểu sượng mặt.
Hai người rời tỉnh, đi thẳng về Thủ đô.
Lúc chạng vạng tối, đã tới địa giới Thủ đô. Phùng Thiến Như gọi điện về nhà, Tống Dư Trân và Mạnh Lâm bảo hai người chạy thẳng tới nhà mới của Phùng gia, khu biệt thự ở ngoại ô Thủ đô, Hồng Diệp Cốc.
Suy xét tình hình hiện tại của Phùng gia, vợ chồng Phùng lão đồng ý chuyển Phùng gia ra khỏi nội thành, đến ở khu biệt thự tao nhã ở ngoại ô này. Hai biệt thự song lập được trang hoàng, bày biện đâu vào đó, tầng một là phòng khách và phòng dành cho khách, nửa bên trái tầng hai là nơi ở của vợ chồng Phùng Bá Đào, nửa bên phải dành cho Mạnh Lâm và Bành Viễn Chinh. Tuy Mạnh Lâm là góa phụ, nhưng là người đứng đầu chi thứ hai của Phùng gia.
Lầu ba dành cho cả nhà Phùng Bá Lâm và nhà cô út Phùng Bá Hà. Đương nhiên, thường ngày, cả nhà Phùng Bá Lâm và Phùng Bá Hà ở nội thành, chỉ có cuối tuần hoặc ngày lễ mới về đây để sum họp với gia đình. Ở đây , chủ yếu chỉ có vợ chồng Phùng Bá Đào và Mạnh Lâm. Bà Phùng cugnx thường xuyên ở Đại Hồng Môn.
Màn đêm âm u, gió lạnh gào thét. Xe việt dã mở đèn pha, chạy vào khu biệt thự Phùng gia. Bành Viễn Chinh thấy Tống Dư Trân và mẹ hắn sóng vai đứng ở cửa, đang lo lắng chờ đợi.
Khuôn mặt Mạnh Lâm hồng hào tươi sáng, tinh thần sáng láng, khí sắc rõ ràng khá hơn trước kia rất nhiều. Bành Viễn Chinh thấy nếp nhăn ở khóe mắt bà giãn ra, cùng với làn da sáng, biết thời gian này đời sống tinh thần của bà sung sướng và đời sống vật chất cũng rất đầy đủ.
Lâu ngày không gặp mẹ, Bành Viễn Chinh cảm thấy trong lòng nóng lên. Xe vừa dừng hẳn, hắn liền đẩy cửa xuống xe, vội vàng nắm tay Phùng Thiến Như đi về phía bác và mẹ. Hai lái xe giúp đỡ hai người xách một đống lớn quà cáp.
Tống Dư Trân và Mạnh Lâm thấy Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như tay trong tay, ngọt ngào thắm thiết đi tới, đều vui mừng mỉm cười.
- Bác gái, mẹ!
- Thím, mẹ!
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như hầu như đồng thời mở miệng chào hai bậc bề trên. Tống Dư Trân khẽ mỉm cười, kéo tay Phùng Thiến Như, dịu dàng cười nói:
- Thiến Như, Viễn Chinh, sau này đừng gọi rắc rối như vậy, cứ gọi mẹ là được!
Mạnh Lâm cũng cười phụ họa:
- Ừ, gọi mẹ là ổn cả.
Phùng Thiến Như đỏ mặt, xấu hổ nhào vào lòng Tống Dư Trân, làm nũng với bà. Bành Viễn Chinh biết cô rất ngượng, cười hì hì.
Tống Dư Trân và Mạnh Lâm xuống bếp làm cơm chiều. Người trong nhà vẫn chưa ăn cơm, đều chờ hai người về cùng ăn. Dẫn hai người vào cửa, Tống Dư Trân hướng lên lầu kêu to:
- Ông xã, Thiến Như và Viễn Chinh đã về, anh mau xuống rửa tay ăn cơm!
Phùng Bá Đào lên tiếng, chậm rãi xuống lầu.
Ông mặc sơ mi màu sáng, áo khoác lông xám, quần đen, bước chân vững vàng trầm ổn, thần thái thong dong, dù là ở nhà, phong thái cán bộ lãnh đạo cũng không thể che hết.
Bành Viễn Chinh vội đứng dậy tiếp đón:
- Bác!
Phùng Thiến Như cũng cười, chạy tới kéo tay Phùng Bá Đào, vô cùng thân thiết nói:
- Ba, mấy tháng không gặp, ba gầy đi nhiều, ba phải giữ sức khỏe đó!
- Viễn Chinh, hai đứa về rồi à.
Phùng Bá Đào điềm đạm mỉm cười, nhìn Bành Viễn Chinh gật đầu, lại nhéo mũi Phùng Thiến Như:
- Thiến Như, ba đâu có gầy, thật sự con mới gầy đi nhiều. Bộ ở Tân An, Viễn Chinh không chăm sóc con à?
- Con không gầy đâu, còn mập thêm ba ký, chà, con lại phải chuẩn bị giảm béo đây.
Phùng Thiến Như cười, kéo tay Phùng Bá Đào, cùng tới phòng ăn.
Tống Dư Trân thấy hai cha con xa cách khá lâu, gặp lại hết sức thân thiết, rất vui mừng mỉm cười. Mạnh Lâm nhìn con bằng ánh mắt dịu dàng, vẫy vẫy tay:
- Viễn Chinh, đi rửa tay đi con!
Bành Viễn Chinh tới phòng vệ sinh rửa tay, lát sau Phùng Thiến Như cũng đi tới. Cô ghé tai Bành Viễn Chinh khẽ nói:
- Anh Viễn Chinh, lát nữa cơm nước, tắm rửa xong, nhớ thay đồ lót em mới mua cho anh nhé!
Bành Viễn Chinh cười cười, lau tay sạch sẽ, xoay lại ôm cô, cúi xuống bên tai cô, cười hì hì nói:
- Tối nay anh tới phòng em nhé, thiến Như…
Phùng Thiến Như xấu hổ, đột nhiên muốn đẩy Bành Viễn Chinh ra, nhưng đẩy không nổi, liền dậm chân, gắt:
- Không được, có ba mẹ, tối nay anh đừng đến phòng em!
- Vậy thì em đến phòng anh, cũng vậy thôi…
Mặt Phùng Thiến Như đỏ như mận chín, cô gắt khẽ một tiếng, hạ giọng kêu lên:
- Buông tay ra! Ra ăn cơm!
Bành Viễn Chinh lắc đầu, một bàn tay ngựa quen đường cũ, lòn vào vạt áo của cô, vuốt ve tấm lưng mềm mại, mịn màng, thân hình Phùng Thiến Như lập tức nhũn ra, gần như ngã vào lòng Bành Viễn Chinh.
Than thể của cô rất mẫn cảm. Bành Viễn Chinh lưu luyến rút tay về, thương xót hôn lên trán cô, dịu dàng nói:
- Thiên Như, mình đi ăn cơm đi.
Phùng Thiến Như lườm hắn một cái, vội rửa mặt, lấy lại bình tĩnh, rồi mới cũng Bành Viễn Chinh rời phòng vệ sinh, đi về phía phòng ăn.
Phùng Bá Đào, Tống Dư Trân và Mạnh Lâm mỉm cười, nhìn hai người đi tới bằng ánh mắt tươi cười và nghiền ngẫm. Tống Dư Trân à Mạnh Lâm là người từng trải, hai người thấy một chút ngây ngô trên người Phùng Thiến Như hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ “lẳng lơ” của một đóa hồng mãn khai, mà khóe mắt đẹp luôn ẩn hiện một tia xuân ý, không kìm nổi nhìn nhau mà cười, hết sức hài lòng.
Nam nữ trẻ tuổi yêu nhau cuồng nhiệt, sống cạnh nhau ở Tân An lâu như vậy, nếu không phát sinh chuyện lửa gần rơm, mới là không bình thường. Mà trên thực tế, Phùng gia cho Phùng Thiến Như đến Tân An với Bành Viễn Chinh, là muốn hai người “có chuyện”.
- Ngồi đi, chúng ta ăn cơm.
Phùng Bá Đào hắng giọng, nhìn hai người vẫy tay.
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như lần lượt ngồi xuống, Mạnh Lâm liền nhiệt tình gắp thức ăn cho Phùng Thiến Như, càng nhìn Phùng Thiến Như, bà càng vui mừng. Con trai có thể lấy được một cô gái như Phùng Thiến Như, hai từ “hài lòng” không đủ diễn tả tâm trạng của Mạnh Lâm.
Sự nhiệt tình của Mạnh Lâm rõ ràng ra dáng của mẹ chồng tương lai khoản đãi nàng dâu mới, khuôn mặt xinh đẹp của Phùng Thiến Như ửng hồng, vừa cảm ơn vừa cảm thấy mặt mũi nóng rần.
Phùng Bá Đào hỏi đôi chút về tình hình công tác của Bành Viễn Chinh ở Tân An, rồi trầm giọng nói:
- Viễn Chinh, sáng mai, ông nội muốn gặp cháu, cháu chuẩn bị tinh thần đi.
Giọng Phùng Bá Đào hơi ngưng trọng.
Bành Viễn Chinh giật mình, khẽ cười nói:
- Bác, gần đây ông bà nội có khỏe không?
- Cũng không tệ lắm. Bà nọi cháu rất quan tâm cháu, nói ngày mai sẽ tới đây thăm cháu, ông cháu không đồng ý, nói để cháu tới chỗ ông một chuyến, ông có chuyện muốn nói với cháu.
Phùng Bá Đào để đũa xuống, nhìn Bành Viễn Chinh nói:
- Ông nội hỏi cháu cái gì, cháu phải ăn ngay nói thật, đừng giả bộ ngớ ngẩn mà lừa gạt!
Bành Viễn Chinh toát mồ hôi:
- Bác, cháu cũng không dám ạ!
Bành Viễn Chinh cảm nhận được sự ngưng trọng trong giọng nói của ông, hắn cảm thấy hơi bất an. Hắn hiểu, nhất cử nhất động của mình ở Tân An, đều đã lọt vào tầm nhìn của Phùng lão và Phùng Bá Đào, có một số việc, có thể ông không hài lòng lắm.
Thật ra Phùng lão không hài lòng là chuyện bình thường. Phùng lão có yêu cầu cao, kỳ vọng cao ở hắn, đương nhiên sẽ chẽ sợi tóc làm tư. Hơn nữa, đứng ở độ cao và góc độ nhìn vấn đề của ông, dù Bành Viễn Chinh làm gì, ông cũng đều thấy có “thiếu sót”. Người trẻ tuổi làm việc, làm sao có thể tận thiện, tận mỹ được? Nếu hắn làm chuyện gì Phùng lão cũng đều vừa lòng, có nghĩa là ông không thèm chú ý đến hắn.
/660
|