Bành Viễn Chinh cười nói:
- Thiến Như à, xí nghiệp đã ổn rồi, không cần em chuyện gì cũng phải lo. Anh nghĩ hai năm trước thì mới cần em, chứ về sau thì…Haha, về sau khi tiến vào xã hội tin tức hóa, em hãy nên ở bên cạnh anh, quản lý một xí nghiệp.
- Tập đoàn Hoa Vũ trong tương lai rất có không gian phát triển. Hơn nữa, nhu cầu sử dụng máy tính cá nhân ở thành phố mở rộng thì có thể kéo dài lĩnh vực phục vụ inte. Đây tuyệt đối là một sản nghiệp rất có triển vọng. Đồng thời, nếu lực lượng tư bản đầy đủ còn có thể quyết định thật nhanh, sát nhập vào thị trường bất động sản. Những sản phẩm có liên quan đến máy tính, Inte đưa vào hoạt động ứng dụng, bất động sản có thể trở thành ba trụ cột chính của tập đoàn Hoa Vũ.
- Thiến Như, anh vẫn muốn nói với Vương An Na một chút. Phải làm thì chúng ta nên mạnh mẽ mà làm. Anh tin tưởng, có vợ anh ở đó, tập đoàn Hoa Vũ trong tương lai nhất định sẽ trở thành một tài phiệt tư bản nổi tiếng trong nước, thậm chí là quốc tế. Anh đã trưng cầu ý kiến của ông nội và bác cả. Bọn họ mặc dù ngoài miệng thì không ủng hộ, nhưng cũng không phản đối.
Bành Viễn Chinh đầy thâm ý nói.
Phùng Thiến Như nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên mỉm cười:
- Cũng đúng, anh Viễn Chinh. Nếu thật có thể làm chuyện này, thì em nhất định sẽ làm tốt. Tuy nhiên, chỉ có 10% cổ phần, Vương An Na có thể cho em cái quyền quyết định đó hay không?
- Ngày mai Vương An Na và Vương Bưu mời hai chúng ta ăn cơm. Đến lúc đó anh sẽ nói chuyện với cô ta.
Bành Viễn Chinh khóe miệng hiện lên nụ cười tươi:
- Vương An Na, em, Vương Bưu, có thể xem như là ba người sáng lập ra tập đoàn Hoa Vũ. Tài chính khởi động mặc dù là Vương An Na bỏ ra, nhưng hiện tại xem ra, cá nhân cô ta độc chiếm 80% cổ phần là không hợp lý. Anh tin tưởng, cô ấy sẽ đồng ý điều chỉnh kết cấu cổ phần lại một chút đấy.
- Cô ấy cho em cổ phần nhiều ít thì kỳ thật không quan trọng. Quan trọng là không thể cản trở em làm kinh doanh.
Phùng Thiến Như thoáng chút suy nghĩ:
- Vương An Na người phụ nữ này nhìn qua thì rất tốt. Kỳ thật thì thế cũng mạnh, và cũng có chút hống hách. Cô ấy nếu đồng ý hoàn toàn đứng ở phía sau, không xen tay vào, hoàn toàn giao công ty cho em vận tác. Chẳng sợ là 10% cổ phần, em cũng không quan tâm.
Bành Viễn Chinh hít một hơi thật sâu, có chút giật mình nhìn Phùng Thiến Như, thật lâu sau cũng nói không ra lời.
Hắn chưa từng nghĩ tới, vị hôn thê không màng danh lợi, ôn hòa không ngờ lại có dã tâm như thế. Ngẫm lại, Phùng Thiến Như dịu dàng là để cho người yêu của mình nhìn thấy. Nhưng khi đối mặt với công việc, cô đương nhiên lại bày ra một mặt khác của mình.
Phùng Thiến Như khuôn mặt đỏ lên, nhẹ nhàng nói:
- Anh Viễn Chinh, anh nhìn chằm chằm em để làm gì? Bộ chưa thấy qua à?
Bành Viễn Chinh cười khẽ, ôm cô vào lòng:
- Thiến Như à, em trong lòng anh chính là một tiên nữ thánh thiện, tinh khiết, làm cho người ta không thể sinh ra tà tâm. Nhưng anh hiện tại lại cảm thấy em bây giờ biết khóc, biết ghen…mang đến cho anh một cảm giác rất chân thật.
Phùng Thiến Như không kìm nổi đỏ mặt gắt một tiếng, nhéo vào hông Bành Viễn Chinh, sẵng giọng:
- Nếu không thì để cho anh chiếm hết tiện nghi sao?
Hai người đùa ầm ĩ ở trên giường, rồi lại hôn nồng nhiệt. Phùng Thiến Như thở hổn hển, dùng sức nắm chặt tay Bành Viễn Chinh, không cho hắn vượt qua “lôi trì” nửa bước.
- Thiến Như, bảo bối à, anh nhịn không được. Một lần thôi, một lần được không?
- Không được, ông bà nội đang còn ở dưới. Không được đâu.
- Bọn họ đang dự tiệc tối, tạm thời chưa chấm dứt đâu.
- Vậy cũng không được.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Phùng Thiến Như sắc mặt đỏ lên, đột nhiên đẩy tay Bành Viễn Chinh ra, nhanh chóng sửa sang lại y phục, rồi ngồi xuống ghế salon bên cạnh giường.
Cánh cửa gõ lần nữa. Bành Viễn Chinh nằm ở trên giường, buồn bực lên tiếng:
- Mời vào.
Cánh cửa bị đẩy ra, Phùng Lâm Lâm bước vào, nhìn hai người có chút mờ ám:
- Anh, chị dâu, hai người quả nhiên ở trong phòng. Bà nội nói em đến xem anh chị đang làm cái gì? Có thoải mái hay không? Sao không xem TV?
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Lâm Lâm, anh buồn ngủ. Tối hôm qua ngủ không được ngon, nên muốn nghỉ ngơi một chút. Dù sao giờ này TV cũng chẳng có gì xem.
Phùng Lâm Lâm ồ lên một tiếng, quay đầu nhìn Thiến Như:
- Chị dâu thân yêu, còn chị thì sao?
Phùng Thiến Như mặt đỏ lên, đứng dậy vội vàng nắm tay Phùng Lâm Lâm:
- Lâm Lân, chúng ta đi xem TV đi. Để cho anh của em nghỉ ngơi một chút.
Hai cô rời khỏi phòng, chỉ có lại mình Bành Viễn Chinh trong phòng. Hắn bất đắc dĩ nhún vai, đứng dậy hút một điếu thuốc. Sau đó tắm một cái rồi lên gường nằm.
Đang chán nản, hắn bỗng cầm lấy điện thoại trên đầu giường gọi đến văn phòng chính Đảng thị trấn Vân Thủy.
Trong dịp tết, suy xét đến tình huống đặc biệt trong thị trấn, hắn an bài người chịu trách nhiệm, bình thường là một lãnh đạo thị trấn và một cán bộ bình thường.
Điện thoại gọi đến, khoảng chừng hai phút mới có người lên tiếng.
- Ai vậy?
Bành Viễn Chinh nghe ra là giọng của Điền Minh, không khỏi cười nói:
- Điền Minh, cậu trực tối nay à?
Đầu dây bên kia nghe được giọng nói của Bành Viễn Chinh, lập tức vững tinh thần, kính cẩn cười nói:
- Bí thư Bành, tôi và Chủ nhiệm Lý thay ca. Cha của Chủ nhiệm Lý bệnh nên cô ấy phải ở nhà. Tôi liền thay cô ấy chịu trách nhiệm.
- Ừ, cũng đúng. Vị lãnh đạo thị trấn nào trực thế?
Bành Viễn Chinh tùy ý hỏi.
- Là, Phó chủ tịch Hoàng. Tuy nhiên, tôi bảo Phó chủ tịch Hoàng về nhà ăn cơm tất niên rồi. Chờ hơn 12h thì Phó chủ tịch Hoàng mới quay lại.
Điền Minh cười nói.
- Ừ, trong trấn có chuyện gì không?
- Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là ngày hôm qua UBND quận gọi điện thoại tới thông báo, nói là trưa ngày đầu năm mới, ở quân cử hành buổi họp mặt chúc tết đầu năm. Bí thư Tần tự mình chủ trì, muốn lãnh đạo chủ chốt trong thị trấn tham dự. Chủ nhiệm Lý thông báo cho Phó bí thư Chử. Phó bí thư Chử nói ông ấy sẽ đi.
- Được, Điền Minh, chúc cậu năm mới vui vẻ, thay tôi gửi lời chào đến các lãnh đạo thị trấn khác. Tôi đại khái mùng bốn, mùng năm sẽ về. Những ngày này thật vất vả cho mọi người.
Nói xong, Bành Viễn Chinh liền cúp điện thoại.
Giao thừa, Bành Viễn Chinh ngủ thẳng cho đến hơn 6h sáng. Hắn bị tiếng pháo nổ, tiếng chó sủa làm cho giật mình. Chờ hắn rửa mặt, mặc quần áo xong xuống lầu, Phùng Thiến Như đã sớm cùng với Tống Dư Trân, Mạnh Lâm, Trương Lam làm bánh sủi cảo hấp.
Người một nhà cùng ngồi ăn sủi cảo. Sau khi ăn sủi cảo xong, Phùng lão và Phùng lão thái thái ngồi ngay ngắn trong phòng khác, nhận sự chúc tết của con cháu hai đời. Đại gia tộc có quy cũ của đại gia tộc, một chút cũng không thể loạn.
Nhận được tiền lì xì của ông bà nội xong, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như liền trốn đi. Sáng hôm nay, khách đến chúc tết vợ chồng Phùng lão khẳng định là không dứt. Bọn họ không muốn ở nhà, dù sao cũng đã hẹn trưa nay đi ăn cơm với Vương An Na và Vương Bưu rồi.
Hai người lái xe dạo một vòng xung quanh thành phố. Sau đó đến siêu thị. Phùng Thiến Như chọn cho Bành Viễn Chinh hai bộ quần áo và một cái áo gió màu đen. Đối với việc Bành Viễn Chinh luôn thích mặc màu đen, cô cũng không có ý kiến gì. Cô biết Bành Viễn Chinh thân trong quan trường, ăn mặc tất nhiên là phải trang nghiêm một chút. Nhất là hắn còn trẻ, nếu ăn mặc thời thượng, khẳng định sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác không xem trọng.
Sau khi mua quần áo xong, hai người liền lái xe đến một quán cơm Tây tại tòa nhà mười ba tầng. Bọn họ có hẹn dùng cơm tại đây với Vương Bưu và Vương An Na.
Hai người bước vào thang máy. Ở cửa thang máy thì gặp phải Vương An Na và Vương Bưu đang ngồi với một chàng thanh niên khoảng hai bảy, hai tám trò chuyện vui vẻ.
Vương Bưu ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đang nắm tay nhau đi tới, thì mừng rỡ, đứng dậy hô lên:
- Viễn Chinh, Thiến Như, chỗ này.
Vương An Na cũng cười, đứng dậy hướng hai người phất tay.
Hai người bước qua, Vương An Na đầu tiên là ôm Phùng Thiến Như một cái, sau đó mới nhìn Bành Viễn Chinh cười vươn tay ra:
- Viễn Chinh, chúc mừng năm mới.
Bắt tay Vương An Na, Bành Viễn Chinh đột nhiên phát hiện bàn tay nhỏ bé của Vương An Na khẽ động vào lòng bàn tay của mình, ánh mắt vô tình cố ý xẹt qua, nụ cười trên mặt lập tức trở nên phấn khích. Hắn nhìn dáng người phong tình vạn chủng, cùng với bộ ngực cao ngất của Vương An Na gần như đang muốn tiến sát lại thì theo bản năng mà lui lại phía sau nửa bước, hạ giọng cười khổ:
- Chị An Na, chúc mừng năm mới.
Vương An Na cười khúc khích, lại cực kỳ khiêu khích kích động lòng bàn tay của hắn, khiến hắn xấu hổ, lúc này mới buông tay ra, cười nói:
- Viễn Chinh, Thiến Như, xin giới thiệu với hai người. Vị này là Tổng giám đốc điều hành công ty Bách Lợi Hàn Tuyết Phong. Hàn tổng, đây là Tổng giám đốc công ty Hoa Vũ của chúng tôi Phùng Thiến Như. Vị này chính là….
Vương An Na giới thiệu Phùng Thiến Như, nhưng khi giới thiệu Bành Viễn Chinh thì có chút hơi do dự, không biết giới thiệu như thế nào cho thích hợp. Bành Viễn Chinh liền cười tiếp lời:
- Bành Viễn Chinh, bạn học đại học với Vương Bưu.
Hàn Tuyết Phong chậm rãi đứng dậy, thần thái chưa nói là ngạo mạn, nhưng trong đó ẩn chứa sự kiêu căng.
Công ty Bách Lợi là một xí nghiệp buôn bán xuất nhập khẩu, trực thuộc Ủy ban Ngoại thương, thực lực hùng hậu. Là Chủ quản của công ty Bách Lợi, lại còn trẻ, vẫn đang học thạc sĩ kinh tế, nên Hàn Tuyết Phong tất nhiên là tự cho mình là rất cao.
Hơn nữa, vị hôn thê của y là thiên kim Triệu gia ở thủ đô. Tuy rằng Triệu gia ở thủ đô chỉ được xem là thế gia hạng hai, nhưng đối với người bình thường mà nói, đó vẫn là nhà quyền quý khiến người khác phải ngước nhìn.
Hàn Tuyết Phong nhiệt tình bắt tay Phùng Thiến Như. Phùng Thiến Như là cao quản cúa xí nghiệp, lại là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành. Trước mặt Phùng Thiến Như thì y chẳng là gì, nhưng đối mặt với Bành Viễn Chinh, thần thái của y có chút cao ngạo.
- Ồ, Bành tiên sinh làm việc ở nơi nào?
Hàn Tuyết Phong vươn tay ra, nhẹ nhàng bắt tay Bành Viễn Chinh một chút rồi thu lại ngay, trong ánh mắt hiện lên một tia khinh miệt.
Bành Viễn Chinh cười nhạt:
- Tôi công tác tại một thị trấn tỉnh Giang Bắc.
Hàn Tuyết Phong ờ lên một tiếng, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Phùng Thiến Như. Y lúc này mới nhận thấy thái độ thân mật giữa Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như. Hẳn là hai người đang có tình cảm nam nữ.
- Thiến Như à, xí nghiệp đã ổn rồi, không cần em chuyện gì cũng phải lo. Anh nghĩ hai năm trước thì mới cần em, chứ về sau thì…Haha, về sau khi tiến vào xã hội tin tức hóa, em hãy nên ở bên cạnh anh, quản lý một xí nghiệp.
- Tập đoàn Hoa Vũ trong tương lai rất có không gian phát triển. Hơn nữa, nhu cầu sử dụng máy tính cá nhân ở thành phố mở rộng thì có thể kéo dài lĩnh vực phục vụ inte. Đây tuyệt đối là một sản nghiệp rất có triển vọng. Đồng thời, nếu lực lượng tư bản đầy đủ còn có thể quyết định thật nhanh, sát nhập vào thị trường bất động sản. Những sản phẩm có liên quan đến máy tính, Inte đưa vào hoạt động ứng dụng, bất động sản có thể trở thành ba trụ cột chính của tập đoàn Hoa Vũ.
- Thiến Như, anh vẫn muốn nói với Vương An Na một chút. Phải làm thì chúng ta nên mạnh mẽ mà làm. Anh tin tưởng, có vợ anh ở đó, tập đoàn Hoa Vũ trong tương lai nhất định sẽ trở thành một tài phiệt tư bản nổi tiếng trong nước, thậm chí là quốc tế. Anh đã trưng cầu ý kiến của ông nội và bác cả. Bọn họ mặc dù ngoài miệng thì không ủng hộ, nhưng cũng không phản đối.
Bành Viễn Chinh đầy thâm ý nói.
Phùng Thiến Như nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên mỉm cười:
- Cũng đúng, anh Viễn Chinh. Nếu thật có thể làm chuyện này, thì em nhất định sẽ làm tốt. Tuy nhiên, chỉ có 10% cổ phần, Vương An Na có thể cho em cái quyền quyết định đó hay không?
- Ngày mai Vương An Na và Vương Bưu mời hai chúng ta ăn cơm. Đến lúc đó anh sẽ nói chuyện với cô ta.
Bành Viễn Chinh khóe miệng hiện lên nụ cười tươi:
- Vương An Na, em, Vương Bưu, có thể xem như là ba người sáng lập ra tập đoàn Hoa Vũ. Tài chính khởi động mặc dù là Vương An Na bỏ ra, nhưng hiện tại xem ra, cá nhân cô ta độc chiếm 80% cổ phần là không hợp lý. Anh tin tưởng, cô ấy sẽ đồng ý điều chỉnh kết cấu cổ phần lại một chút đấy.
- Cô ấy cho em cổ phần nhiều ít thì kỳ thật không quan trọng. Quan trọng là không thể cản trở em làm kinh doanh.
Phùng Thiến Như thoáng chút suy nghĩ:
- Vương An Na người phụ nữ này nhìn qua thì rất tốt. Kỳ thật thì thế cũng mạnh, và cũng có chút hống hách. Cô ấy nếu đồng ý hoàn toàn đứng ở phía sau, không xen tay vào, hoàn toàn giao công ty cho em vận tác. Chẳng sợ là 10% cổ phần, em cũng không quan tâm.
Bành Viễn Chinh hít một hơi thật sâu, có chút giật mình nhìn Phùng Thiến Như, thật lâu sau cũng nói không ra lời.
Hắn chưa từng nghĩ tới, vị hôn thê không màng danh lợi, ôn hòa không ngờ lại có dã tâm như thế. Ngẫm lại, Phùng Thiến Như dịu dàng là để cho người yêu của mình nhìn thấy. Nhưng khi đối mặt với công việc, cô đương nhiên lại bày ra một mặt khác của mình.
Phùng Thiến Như khuôn mặt đỏ lên, nhẹ nhàng nói:
- Anh Viễn Chinh, anh nhìn chằm chằm em để làm gì? Bộ chưa thấy qua à?
Bành Viễn Chinh cười khẽ, ôm cô vào lòng:
- Thiến Như à, em trong lòng anh chính là một tiên nữ thánh thiện, tinh khiết, làm cho người ta không thể sinh ra tà tâm. Nhưng anh hiện tại lại cảm thấy em bây giờ biết khóc, biết ghen…mang đến cho anh một cảm giác rất chân thật.
Phùng Thiến Như không kìm nổi đỏ mặt gắt một tiếng, nhéo vào hông Bành Viễn Chinh, sẵng giọng:
- Nếu không thì để cho anh chiếm hết tiện nghi sao?
Hai người đùa ầm ĩ ở trên giường, rồi lại hôn nồng nhiệt. Phùng Thiến Như thở hổn hển, dùng sức nắm chặt tay Bành Viễn Chinh, không cho hắn vượt qua “lôi trì” nửa bước.
- Thiến Như, bảo bối à, anh nhịn không được. Một lần thôi, một lần được không?
- Không được, ông bà nội đang còn ở dưới. Không được đâu.
- Bọn họ đang dự tiệc tối, tạm thời chưa chấm dứt đâu.
- Vậy cũng không được.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Phùng Thiến Như sắc mặt đỏ lên, đột nhiên đẩy tay Bành Viễn Chinh ra, nhanh chóng sửa sang lại y phục, rồi ngồi xuống ghế salon bên cạnh giường.
Cánh cửa gõ lần nữa. Bành Viễn Chinh nằm ở trên giường, buồn bực lên tiếng:
- Mời vào.
Cánh cửa bị đẩy ra, Phùng Lâm Lâm bước vào, nhìn hai người có chút mờ ám:
- Anh, chị dâu, hai người quả nhiên ở trong phòng. Bà nội nói em đến xem anh chị đang làm cái gì? Có thoải mái hay không? Sao không xem TV?
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Lâm Lâm, anh buồn ngủ. Tối hôm qua ngủ không được ngon, nên muốn nghỉ ngơi một chút. Dù sao giờ này TV cũng chẳng có gì xem.
Phùng Lâm Lâm ồ lên một tiếng, quay đầu nhìn Thiến Như:
- Chị dâu thân yêu, còn chị thì sao?
Phùng Thiến Như mặt đỏ lên, đứng dậy vội vàng nắm tay Phùng Lâm Lâm:
- Lâm Lân, chúng ta đi xem TV đi. Để cho anh của em nghỉ ngơi một chút.
Hai cô rời khỏi phòng, chỉ có lại mình Bành Viễn Chinh trong phòng. Hắn bất đắc dĩ nhún vai, đứng dậy hút một điếu thuốc. Sau đó tắm một cái rồi lên gường nằm.
Đang chán nản, hắn bỗng cầm lấy điện thoại trên đầu giường gọi đến văn phòng chính Đảng thị trấn Vân Thủy.
Trong dịp tết, suy xét đến tình huống đặc biệt trong thị trấn, hắn an bài người chịu trách nhiệm, bình thường là một lãnh đạo thị trấn và một cán bộ bình thường.
Điện thoại gọi đến, khoảng chừng hai phút mới có người lên tiếng.
- Ai vậy?
Bành Viễn Chinh nghe ra là giọng của Điền Minh, không khỏi cười nói:
- Điền Minh, cậu trực tối nay à?
Đầu dây bên kia nghe được giọng nói của Bành Viễn Chinh, lập tức vững tinh thần, kính cẩn cười nói:
- Bí thư Bành, tôi và Chủ nhiệm Lý thay ca. Cha của Chủ nhiệm Lý bệnh nên cô ấy phải ở nhà. Tôi liền thay cô ấy chịu trách nhiệm.
- Ừ, cũng đúng. Vị lãnh đạo thị trấn nào trực thế?
Bành Viễn Chinh tùy ý hỏi.
- Là, Phó chủ tịch Hoàng. Tuy nhiên, tôi bảo Phó chủ tịch Hoàng về nhà ăn cơm tất niên rồi. Chờ hơn 12h thì Phó chủ tịch Hoàng mới quay lại.
Điền Minh cười nói.
- Ừ, trong trấn có chuyện gì không?
- Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là ngày hôm qua UBND quận gọi điện thoại tới thông báo, nói là trưa ngày đầu năm mới, ở quân cử hành buổi họp mặt chúc tết đầu năm. Bí thư Tần tự mình chủ trì, muốn lãnh đạo chủ chốt trong thị trấn tham dự. Chủ nhiệm Lý thông báo cho Phó bí thư Chử. Phó bí thư Chử nói ông ấy sẽ đi.
- Được, Điền Minh, chúc cậu năm mới vui vẻ, thay tôi gửi lời chào đến các lãnh đạo thị trấn khác. Tôi đại khái mùng bốn, mùng năm sẽ về. Những ngày này thật vất vả cho mọi người.
Nói xong, Bành Viễn Chinh liền cúp điện thoại.
Giao thừa, Bành Viễn Chinh ngủ thẳng cho đến hơn 6h sáng. Hắn bị tiếng pháo nổ, tiếng chó sủa làm cho giật mình. Chờ hắn rửa mặt, mặc quần áo xong xuống lầu, Phùng Thiến Như đã sớm cùng với Tống Dư Trân, Mạnh Lâm, Trương Lam làm bánh sủi cảo hấp.
Người một nhà cùng ngồi ăn sủi cảo. Sau khi ăn sủi cảo xong, Phùng lão và Phùng lão thái thái ngồi ngay ngắn trong phòng khác, nhận sự chúc tết của con cháu hai đời. Đại gia tộc có quy cũ của đại gia tộc, một chút cũng không thể loạn.
Nhận được tiền lì xì của ông bà nội xong, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như liền trốn đi. Sáng hôm nay, khách đến chúc tết vợ chồng Phùng lão khẳng định là không dứt. Bọn họ không muốn ở nhà, dù sao cũng đã hẹn trưa nay đi ăn cơm với Vương An Na và Vương Bưu rồi.
Hai người lái xe dạo một vòng xung quanh thành phố. Sau đó đến siêu thị. Phùng Thiến Như chọn cho Bành Viễn Chinh hai bộ quần áo và một cái áo gió màu đen. Đối với việc Bành Viễn Chinh luôn thích mặc màu đen, cô cũng không có ý kiến gì. Cô biết Bành Viễn Chinh thân trong quan trường, ăn mặc tất nhiên là phải trang nghiêm một chút. Nhất là hắn còn trẻ, nếu ăn mặc thời thượng, khẳng định sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác không xem trọng.
Sau khi mua quần áo xong, hai người liền lái xe đến một quán cơm Tây tại tòa nhà mười ba tầng. Bọn họ có hẹn dùng cơm tại đây với Vương Bưu và Vương An Na.
Hai người bước vào thang máy. Ở cửa thang máy thì gặp phải Vương An Na và Vương Bưu đang ngồi với một chàng thanh niên khoảng hai bảy, hai tám trò chuyện vui vẻ.
Vương Bưu ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đang nắm tay nhau đi tới, thì mừng rỡ, đứng dậy hô lên:
- Viễn Chinh, Thiến Như, chỗ này.
Vương An Na cũng cười, đứng dậy hướng hai người phất tay.
Hai người bước qua, Vương An Na đầu tiên là ôm Phùng Thiến Như một cái, sau đó mới nhìn Bành Viễn Chinh cười vươn tay ra:
- Viễn Chinh, chúc mừng năm mới.
Bắt tay Vương An Na, Bành Viễn Chinh đột nhiên phát hiện bàn tay nhỏ bé của Vương An Na khẽ động vào lòng bàn tay của mình, ánh mắt vô tình cố ý xẹt qua, nụ cười trên mặt lập tức trở nên phấn khích. Hắn nhìn dáng người phong tình vạn chủng, cùng với bộ ngực cao ngất của Vương An Na gần như đang muốn tiến sát lại thì theo bản năng mà lui lại phía sau nửa bước, hạ giọng cười khổ:
- Chị An Na, chúc mừng năm mới.
Vương An Na cười khúc khích, lại cực kỳ khiêu khích kích động lòng bàn tay của hắn, khiến hắn xấu hổ, lúc này mới buông tay ra, cười nói:
- Viễn Chinh, Thiến Như, xin giới thiệu với hai người. Vị này là Tổng giám đốc điều hành công ty Bách Lợi Hàn Tuyết Phong. Hàn tổng, đây là Tổng giám đốc công ty Hoa Vũ của chúng tôi Phùng Thiến Như. Vị này chính là….
Vương An Na giới thiệu Phùng Thiến Như, nhưng khi giới thiệu Bành Viễn Chinh thì có chút hơi do dự, không biết giới thiệu như thế nào cho thích hợp. Bành Viễn Chinh liền cười tiếp lời:
- Bành Viễn Chinh, bạn học đại học với Vương Bưu.
Hàn Tuyết Phong chậm rãi đứng dậy, thần thái chưa nói là ngạo mạn, nhưng trong đó ẩn chứa sự kiêu căng.
Công ty Bách Lợi là một xí nghiệp buôn bán xuất nhập khẩu, trực thuộc Ủy ban Ngoại thương, thực lực hùng hậu. Là Chủ quản của công ty Bách Lợi, lại còn trẻ, vẫn đang học thạc sĩ kinh tế, nên Hàn Tuyết Phong tất nhiên là tự cho mình là rất cao.
Hơn nữa, vị hôn thê của y là thiên kim Triệu gia ở thủ đô. Tuy rằng Triệu gia ở thủ đô chỉ được xem là thế gia hạng hai, nhưng đối với người bình thường mà nói, đó vẫn là nhà quyền quý khiến người khác phải ngước nhìn.
Hàn Tuyết Phong nhiệt tình bắt tay Phùng Thiến Như. Phùng Thiến Như là cao quản cúa xí nghiệp, lại là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành. Trước mặt Phùng Thiến Như thì y chẳng là gì, nhưng đối mặt với Bành Viễn Chinh, thần thái của y có chút cao ngạo.
- Ồ, Bành tiên sinh làm việc ở nơi nào?
Hàn Tuyết Phong vươn tay ra, nhẹ nhàng bắt tay Bành Viễn Chinh một chút rồi thu lại ngay, trong ánh mắt hiện lên một tia khinh miệt.
Bành Viễn Chinh cười nhạt:
- Tôi công tác tại một thị trấn tỉnh Giang Bắc.
Hàn Tuyết Phong ờ lên một tiếng, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Phùng Thiến Như. Y lúc này mới nhận thấy thái độ thân mật giữa Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như. Hẳn là hai người đang có tình cảm nam nữ.
/660
|