Bành Viễn Chinh rời khỏi cơ quan chính phủ, nhưng không về lại thị trấn, mà đứng trong tiểu hoa viên của cơ quan, gọi điện thoại cho Chu Đại Dũng, hẹn y trưa nay ăn cơm.
Vừa bắt đầu năm mới nên tình hình về mảng kinh tế của Chu Đại Dũng cũng không có gì. Giữa trưa, đang chuẩn bị về nhà ăn cơm thì liền nhận được điện thoại cho Bành Viễn Chinh. Chu Đại Dũng đương nhiên là không từ chối lời mời của hắn. Cúp điện thoại, mặc áo khoác, thẳng một mạch xuống lầu, đến ngay cổng gặp mặt Bành Viễn Chinh rồi đến quán món cay Tứ Xuyên đối diện.
Sau khi gọi vài món ăn, Chu Đại Dũng vốn định uống chút rượu, nhưng nhớ tới Bành Viễn Chinh chiều nay còn phải gặp Tô Vũ Hoàn thì liền từ bỏ.
- Lão Chu, vị Chủ tịch Tô này….
Bành Viễn Chinh nói chậm từng chữ, ra vẻ để cho Chu Đại Dũng mở lời.
Chu Đại Dũng cũng là kẻ thành tinh, lại ở chung lâu ngày với Bành Viễn Chinh, biết rõ cá tính của hắn, làm sao không rõ dụng ý thực sự của Bành Viễn Chinh.
Nhưng có một số việc, không hàm hồ sẽ trở nên hàm hồ, không đâm phá sẽ trở nên đâm phá. Chu Đại Dũng liền ra vẻ không biết, nói gần nói xa tiết lộ cho Bành Viễn Chinh rất nhiều tin tức. Hơn phân nửa là liên quan đến Chủ tịch quận Tô Vũ Hoàn.
Dựa theo ám chỉ của Chu Đại Dũng, Bành Viễn Chinh trên cơ bản chiếm được điều mà mình muốn.
Tô Vũ Hoàn đích xác là con cháu cán bộ ở thủ đô. Nên thái độ của lãnh đạo thành phố chiếu cố y là có thể nhìn ra. Kỳ thật, Chu Đại Dũng cho rằng, Bành Viễn Chinh hẳn là nên đi hỏi thăm Tống Bính Nam một chút. Là Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, cũng là cán bộ ở thủ đô trao quyền cho cấp dưới. Nói vậy Tống Bính Nam lại càng thêm rõ ràng lai lịch của Tô Vũ Hoàn.
Hơn nữa, Tô Vũ Hoàn người này nhìn qua tính cách ôn hòa. Có thể nói là rất tao nhã, phong độ, chiếm không ít thiện cảm của cán bộ quận. Nhưng trên thực tế, trước mặt lãnh đạo cùng cấp, Chu Đại Dũng xem ra, người này là “Tiếu lý tàng đao”. Ôn hòa chỉ là biểu diễn, mà giấu đằng sau cái sự biểu diễn đó là linh hoạt, sắc bén.
Người càng như vậy thì lòng dạ càng thâm trầm, càng rất khó ở chung.
- Viễn Chinh à, vị Chủ tịch quận Tô mới tới này rất có ý tưởng, cũng rất có trình độ. Nghe nói là có hai bằng học vị, cũng là sinh viên tốt nghiệp trường đại học hàng hiệu.
Chu Đại Dũng mỉm cười, bỏ một miếng thịt bò kẹp rau trộn vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai nuốt, lại đầy thâm ý nói:
- Làm gì cũng phải đúng chỗ. Lúc này tiếp nhận công tác của UBND quận chưa được một tháng, nhưng biểu hiện năng lực làm việc rất mạnh.
Chu Đại Dũng lời này cũng không phải hoàn toàn đả kích. Đối với năng lực làm việc của Tô Vũ Hoàn, y rất phi thường tán thành.
Cố Khải Minh rời đi thật sự gấp gáp. Hơn nữa, việc dời đi này còn có hương vị của sự giáng chức, còn có thể trông cậy vào Cố Khải Minh cùng Tô Vũ Hoàn giao hảo? Cố Khải Minh còn chưa gặp mặt Tô Vũ Hoàn, thì đã tức giận rời khỏi quận đến Ủy ban Xây dựng thành phố nhậm chức, để lại cho Tô Vũ Hoàn một mớ hỗn độn vào cuối năm.
Nhưng Tô Vũ Hoàn chỉ trong thời gian ngắn ngủi có mấy ngày mà làm ra công tác rõ ràng. Đối với người của Cố Khải Minh, nên gõ thì gõ, nên lãnh đạm thì lãnh đạm, nên để bên cạnh thì để bên cạnh, đồng thời bắt đầu đề bạt người của mình. Ví dụ như Phó chánh văn phòng UBND quận Khổng Tường Quân. Người này đã lâu không được Cố Khải Minh coi trọng. Sau khi Tô Vũ Hoàn đến nhận chức thì liền thuận thế dùng người. Chỉ miêu tả sơ lược vài câu đã khiến cho Khổng Tường Quân cảm động đến rơi nước mắt, tỏ vẻ sẽ vì Chủ tịch quận Tô mà vượt lửa qua sông cũng không chối từ.
Đủ loại cho thấy, người này năng lực và thủ đoạn như thế nào.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Lão Chu à, Chủ tịch quận Chu mới nhậm chức, cần đốt ba đống lửa. Đây chỉ là đống thứ nhất, không phải là muốn lấy thị trấn Vân Thủy của chúng tôi khai đao chứ?
Chu Đại Dũng thầm nghĩ trong lòng, đống lửa đầu tiên đốt lên chính là hướng tới thị trấn Vân Thủy các người. Khu kinh tế mới Vân Thủy, ở quận đã bắt đầu lập dự án, nghe nói là mang theo Thượng phương bảo kiếm của Chủ tịch thành phố Chu.
- Không thể nào?
Chu Đại Dũng ra vẻ kinh ngạc nói:
- Tuy nhiên, tôi cũng biết Chủ tịch quận Tô đang chủ trương gắng sức, thực hiện đẩy mạnh khu kinh tế mới Vân Thủy. Chủ tịch quận trong cuộc họp đã định ra, và đã lập dự án. Phỏng chừng tháng ba sẽ đi vào vận tác. Haha, Viễn Chinh à, kỳ thật đây đối với cậu mà nói chính là một cơ hội.
- Khu kinh tế mới cấp phó huyện, lấy thị trấn Vân Thủy của mọi người là chính. Điều này đối với cậu mà nói thì chính là cơ hội ngàn năm một thưở.
Chu Đại Dũng nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt nghiền ngẫm, đầy ám chỉ.
Chu Đại Dũng xem ra, sau lưng Bành Viễn Chinh có Tống Bính Nam, thậm chí còn có Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham. Đối với việc thiết lập khu kinh tế mới Vân Thủy chỉ có lợi chứ không có hại. Dù sao xây dựng một khu kinh tế mới cấp phó huyện, cũng không phải là trong một thời gian ngắn có thể thiết lập được. Chu kỳ vận tác ít nhất phải nửa năm.
Chờ đến lúc đó, Bành Viễn Chinh ở thị trấn Vân Thủy nhậm chức cũng hơn một năm. Mà cấp trưởng phòng tư cách nhậm chức cũng vượt quá hai năm. Thuận thế đề bạt lên làm cấp phó huyện cũng là thuận lý thành chương.
Hơn nữa, lấy địa vị khu kinh tế mới Vân Thủy để phán đoán, nhân vật số một khu kinh tế mới Vân Thủy nhất định sẽ tiến vào Ủy viên thường vụ quận ủy. Kể từ đó, Bành Viễn Chinh gần như là “súng bắn chim đổi pháo”, hoàn toàn thoát ly khỏi đột ngũ cán bộ cơ sở mà tiến vào quần thể cán bộ lãnh đạo.
Chỉ có cấp phó huyện mới có tư cách được xưng là cán bộ lãnh đạo.
Chu Đại Dũng lại không biết, Bành Viễn Chinh suy tính không chỉ có tiền đồ cá nhân mà chính là chỉnh thể phát triển của khu vực mà hắn quản lý. Xây dựng một khu kinh tế mới, chẳng khác nào “khu mới hóa”. Hơn nữa, trước mắt hắn còn hạng mục cần đẩy mạnh và xây dựng, đi ngược lại một khu kinh tế mới. Một khi khu kinh tế mới được thiết lập, thì tất cả những cố gắng của hắn đều bị đẩy ngã.
Quan trọng hơn, Bành Viễn Chinh lo lắng, Tô Vũ Hoàn sẽ nương theo cái cớ thiết lập khu kinh tế mới để mở ra cục diện của mình ở khu Tân An. Đồng thời dựa trên danh nghĩa cán bộ thành phố nhúng tay vào việc phân phối cán bộ của khu kinh tế mới, triển khai điều chỉnh cán bộ một vòng ở quận. Từ ý nghĩ này mà nói, Bành Viễn Chinh nếu muốn trong tương lai đảm nhận vị trí nhân vật số một khó khăn là rất lớn.
Bành Viễn Chinh sau lưng cố nhiên là có Đông Phương Nham và Tống Bính Nam, nhưng nhân vật số một khu kinh tế mới cấp phó huyện vị trí hiển nhiên là quan trọng. Mà Bành Viễn Chinh kinh nghiệm lý lịch quả thật còn nông cạn. Đây chính là nhược điểm lớn nhất của hắn. Nếu bị lãnh đạo thành phố phản đối Bành Viễn Chinh nhậm chức, Đông Phương Nham sẽ không kiên trì, khả năng rất lớn là đưa hắn rời khỏi khu Tân An, an bài một thực quyền khác. Thậm chí là cương vị cấp phó huyện.
- Tôi làm gì có cơ hội. Tôi chỉ là một cán bộ cấp phòng, kinh nghiệm lý lịch nông cạn, khẳng định là không có cơ hội.
Bành Viễn Chinh cười, chủ động chuyển đề tài:
- Lão Chu, thật lâu rồi không tụ hội. Chờ qua hai ngày nữa tôi hết bận, thì gọi Tống Quả và Hoàng Đại Long, chúng ta đến núi ăn thỏ hoang đi.
- Được, tôi bất cứ lúc nào cũng chờ.
Chu Đại Dũng cười hắc hắc:
- Gần đây tôi khá rảnh. Chủ tịch quận mới mọi chuyện đều tự làm, tôi thật ra cũng chẳng còn gì để làm.
Chu Đại Dũng lời này không khỏi có một tia cảm xúc bất mãn.
Y bây giờ là Ủy viên thường vụ quận ủy, Phó chủ tịch quận, nhưng bên UBND quận còn có một Ủy viên thường vụ kiêm Phó chủ tịch thường trực quận Hồ Đức Vịnh. Hơn nữa Tô Vũ Hoàn là quan mới nhận chức, công tác của UBND quận đều làm rất hăng say.
Cũng may Chu Đại Dũng là Lã vọng buông cần. Y có thể tiến vào Ủy viên thường vụ quận ủy, chủ yếu là do Tống Bính Nam và Đông Phương Nham chỉ định, chủ yếu là để cho y phối hợp công tác với Tần Phượng. Có đại lãnh đạo và Tần Phượng làm chỗ dựa sau lưng, y đương nhiên là không chút hoang mang.
Tô Vũ Hoàn vội vàng bước vào cơ quan, khi đi ngang qua phòng Lý Tú Bằng thì hắng giọng một cái.
Lý Tú Bằng khẩn trương chạy đến kính cẩn nói:
- Lãnh đạo!
- Bành Viễn Chinh của thị trấn Vân Thủy có tới không?
Tô Vũ Hoàn gật đầu hỏi.
- Lãnh đạo, hắn đến rồi lại đi. Nói là buổi chiều sẽ quay lại.
Tô Vũ Hoàn hoàn toàn mất hứng, nhíu mày nói:
- Tôi đây bớt chút thời gian để gặp mặt nói chuyện với anh ta, bảo anh ta chờ tôi một lát thì anh ta lại bỏ đi như vậy. Lập tức gọi điện thoại liên hệ, bảo anh ta tôi chỉ cho anh ta nửa tiếng.
Nói xong, Tô Vũ Hoàn liền trầm mặc, phất tay bỏ vào phòng làm việc của mình.
Lý Tú Bằng không dám chậm trễ, đi gọi điện thoại ngay. Nhưng khi điện thoại vừa mới cầm lên thì Bành Viễn Chinh không nhanh không chậm hiện ra trước cửa phòng làm việc. Lý Tú Bằng thở phào một cái, cau mày nói:
- Bí thư Bành, cậu sao lại như thế? Đã nói với cậu rồi, Chủ tịch quận công việc bề bộn, bớt thời gian nói chuyện công tác với cậu thì cậu lại chạy đi đâu mất.
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn y, lạnh nhạt nói:
- Phó chánh văn phòng Lý không phải nói Chủ tịch quận Tô muốn gặp tôi vào lúc 1h sao? Bây giờ còn thiếu ba phút mà. Tôi đâu có trễ.
- Lãnh đạo tìm nói chuyện, cũng không thể không cho tôi ăn cơm trưa.
Bành Viễn Chinh nói xong thì lập tức hướng phòng làm việc của Tô Vũ Hoàn, gõ cửa.
- Mời vào!
Tô Vũ Hoàn giọng nói chuẩn Bắc Kinh vang lên, Bành Viễn Chinh thần thái thong dong đẩy cửa tiến vào.
- Đồng chí Viễn Chinh? Mau đến đây, mời ngồi, mời ngồi!
Tô Vũ Hoàn vẻ mặt tươi cười, không ngờ thân thiết hạ thấp người ra hiệu, có vẻ rất dễ gần.
- Chủ tịch quận Tô, tôi ra ngoài ăn cơm một chút, rồi tranh thủ đến trước 1h. Không để cho lãnh đạo chờ lâu.
Bành Viễn Chinh cũng không khách khí, mỉm cười ngồi xuống ghế sofa.
- Cũng không gấp gáp. Tuy nhiên, tôi hôm nay công việc quá nhiều. Tìm cậu đến đây cũng là tranh thủ thời gian lắm rồi.
Tô Vũ Hoàn cười nói:
- Như vậy, chúng ta nói ngắn gọn một chút. Căn cứ vào chỉ thị của lãnh đạo thành phố, vì xúc tiến cho việc phát triển kinh tế, ở thành phố quyết định phái chúng ta chuẩn bị cho việc thiết lập khu kinh tế mới. Lấy thị trấn Vân Thủy của các người là chính, sát nhập thêm hai xã thị trấn xung quanh.
- Trong buổi Chủ tịch quận làm việc đã thông qua, trước mắt đang lập dự án. Tôi suy xét đến hạng mục này liên quan đến thị trấn Vân Thủy của mọi người nên cho gọi cậu tới. Để bảo đảm cho dự án xây dựng khu kinh tế mới Vân Thủy được thuận lợi xây dựng, bất luận là thu hút đầu tư hay là phương tiện hạng mục cơ sở cũng đều phải tạm dừng. Lãnh đạo ban Chính đảng của mọi người nhiệm vụ chủ yếu chính là bảo đảm ổn định quá độ, không để xảy ra sai lầm.
Tô Vũ Hoàn vừa nói xong, Bành Viễn Chinh lập tức biến sắc. Hắn thật không ngờ Tô Vũ Hoàn lại ra một chiêu như vậy. Muốn tạm thời đình lại tất cả hạng mục trong thị trấn, đây không phải là vô lý sao?
Chẳng lẽ hạng mục khu kinh tế mới chưa xây dựng xong trong một năm thì các hạng mục dự án cũng phải đình lại một năm?
Vừa bắt đầu năm mới nên tình hình về mảng kinh tế của Chu Đại Dũng cũng không có gì. Giữa trưa, đang chuẩn bị về nhà ăn cơm thì liền nhận được điện thoại cho Bành Viễn Chinh. Chu Đại Dũng đương nhiên là không từ chối lời mời của hắn. Cúp điện thoại, mặc áo khoác, thẳng một mạch xuống lầu, đến ngay cổng gặp mặt Bành Viễn Chinh rồi đến quán món cay Tứ Xuyên đối diện.
Sau khi gọi vài món ăn, Chu Đại Dũng vốn định uống chút rượu, nhưng nhớ tới Bành Viễn Chinh chiều nay còn phải gặp Tô Vũ Hoàn thì liền từ bỏ.
- Lão Chu, vị Chủ tịch Tô này….
Bành Viễn Chinh nói chậm từng chữ, ra vẻ để cho Chu Đại Dũng mở lời.
Chu Đại Dũng cũng là kẻ thành tinh, lại ở chung lâu ngày với Bành Viễn Chinh, biết rõ cá tính của hắn, làm sao không rõ dụng ý thực sự của Bành Viễn Chinh.
Nhưng có một số việc, không hàm hồ sẽ trở nên hàm hồ, không đâm phá sẽ trở nên đâm phá. Chu Đại Dũng liền ra vẻ không biết, nói gần nói xa tiết lộ cho Bành Viễn Chinh rất nhiều tin tức. Hơn phân nửa là liên quan đến Chủ tịch quận Tô Vũ Hoàn.
Dựa theo ám chỉ của Chu Đại Dũng, Bành Viễn Chinh trên cơ bản chiếm được điều mà mình muốn.
Tô Vũ Hoàn đích xác là con cháu cán bộ ở thủ đô. Nên thái độ của lãnh đạo thành phố chiếu cố y là có thể nhìn ra. Kỳ thật, Chu Đại Dũng cho rằng, Bành Viễn Chinh hẳn là nên đi hỏi thăm Tống Bính Nam một chút. Là Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, cũng là cán bộ ở thủ đô trao quyền cho cấp dưới. Nói vậy Tống Bính Nam lại càng thêm rõ ràng lai lịch của Tô Vũ Hoàn.
Hơn nữa, Tô Vũ Hoàn người này nhìn qua tính cách ôn hòa. Có thể nói là rất tao nhã, phong độ, chiếm không ít thiện cảm của cán bộ quận. Nhưng trên thực tế, trước mặt lãnh đạo cùng cấp, Chu Đại Dũng xem ra, người này là “Tiếu lý tàng đao”. Ôn hòa chỉ là biểu diễn, mà giấu đằng sau cái sự biểu diễn đó là linh hoạt, sắc bén.
Người càng như vậy thì lòng dạ càng thâm trầm, càng rất khó ở chung.
- Viễn Chinh à, vị Chủ tịch quận Tô mới tới này rất có ý tưởng, cũng rất có trình độ. Nghe nói là có hai bằng học vị, cũng là sinh viên tốt nghiệp trường đại học hàng hiệu.
Chu Đại Dũng mỉm cười, bỏ một miếng thịt bò kẹp rau trộn vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai nuốt, lại đầy thâm ý nói:
- Làm gì cũng phải đúng chỗ. Lúc này tiếp nhận công tác của UBND quận chưa được một tháng, nhưng biểu hiện năng lực làm việc rất mạnh.
Chu Đại Dũng lời này cũng không phải hoàn toàn đả kích. Đối với năng lực làm việc của Tô Vũ Hoàn, y rất phi thường tán thành.
Cố Khải Minh rời đi thật sự gấp gáp. Hơn nữa, việc dời đi này còn có hương vị của sự giáng chức, còn có thể trông cậy vào Cố Khải Minh cùng Tô Vũ Hoàn giao hảo? Cố Khải Minh còn chưa gặp mặt Tô Vũ Hoàn, thì đã tức giận rời khỏi quận đến Ủy ban Xây dựng thành phố nhậm chức, để lại cho Tô Vũ Hoàn một mớ hỗn độn vào cuối năm.
Nhưng Tô Vũ Hoàn chỉ trong thời gian ngắn ngủi có mấy ngày mà làm ra công tác rõ ràng. Đối với người của Cố Khải Minh, nên gõ thì gõ, nên lãnh đạm thì lãnh đạm, nên để bên cạnh thì để bên cạnh, đồng thời bắt đầu đề bạt người của mình. Ví dụ như Phó chánh văn phòng UBND quận Khổng Tường Quân. Người này đã lâu không được Cố Khải Minh coi trọng. Sau khi Tô Vũ Hoàn đến nhận chức thì liền thuận thế dùng người. Chỉ miêu tả sơ lược vài câu đã khiến cho Khổng Tường Quân cảm động đến rơi nước mắt, tỏ vẻ sẽ vì Chủ tịch quận Tô mà vượt lửa qua sông cũng không chối từ.
Đủ loại cho thấy, người này năng lực và thủ đoạn như thế nào.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Lão Chu à, Chủ tịch quận Chu mới nhậm chức, cần đốt ba đống lửa. Đây chỉ là đống thứ nhất, không phải là muốn lấy thị trấn Vân Thủy của chúng tôi khai đao chứ?
Chu Đại Dũng thầm nghĩ trong lòng, đống lửa đầu tiên đốt lên chính là hướng tới thị trấn Vân Thủy các người. Khu kinh tế mới Vân Thủy, ở quận đã bắt đầu lập dự án, nghe nói là mang theo Thượng phương bảo kiếm của Chủ tịch thành phố Chu.
- Không thể nào?
Chu Đại Dũng ra vẻ kinh ngạc nói:
- Tuy nhiên, tôi cũng biết Chủ tịch quận Tô đang chủ trương gắng sức, thực hiện đẩy mạnh khu kinh tế mới Vân Thủy. Chủ tịch quận trong cuộc họp đã định ra, và đã lập dự án. Phỏng chừng tháng ba sẽ đi vào vận tác. Haha, Viễn Chinh à, kỳ thật đây đối với cậu mà nói chính là một cơ hội.
- Khu kinh tế mới cấp phó huyện, lấy thị trấn Vân Thủy của mọi người là chính. Điều này đối với cậu mà nói thì chính là cơ hội ngàn năm một thưở.
Chu Đại Dũng nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt nghiền ngẫm, đầy ám chỉ.
Chu Đại Dũng xem ra, sau lưng Bành Viễn Chinh có Tống Bính Nam, thậm chí còn có Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham. Đối với việc thiết lập khu kinh tế mới Vân Thủy chỉ có lợi chứ không có hại. Dù sao xây dựng một khu kinh tế mới cấp phó huyện, cũng không phải là trong một thời gian ngắn có thể thiết lập được. Chu kỳ vận tác ít nhất phải nửa năm.
Chờ đến lúc đó, Bành Viễn Chinh ở thị trấn Vân Thủy nhậm chức cũng hơn một năm. Mà cấp trưởng phòng tư cách nhậm chức cũng vượt quá hai năm. Thuận thế đề bạt lên làm cấp phó huyện cũng là thuận lý thành chương.
Hơn nữa, lấy địa vị khu kinh tế mới Vân Thủy để phán đoán, nhân vật số một khu kinh tế mới Vân Thủy nhất định sẽ tiến vào Ủy viên thường vụ quận ủy. Kể từ đó, Bành Viễn Chinh gần như là “súng bắn chim đổi pháo”, hoàn toàn thoát ly khỏi đột ngũ cán bộ cơ sở mà tiến vào quần thể cán bộ lãnh đạo.
Chỉ có cấp phó huyện mới có tư cách được xưng là cán bộ lãnh đạo.
Chu Đại Dũng lại không biết, Bành Viễn Chinh suy tính không chỉ có tiền đồ cá nhân mà chính là chỉnh thể phát triển của khu vực mà hắn quản lý. Xây dựng một khu kinh tế mới, chẳng khác nào “khu mới hóa”. Hơn nữa, trước mắt hắn còn hạng mục cần đẩy mạnh và xây dựng, đi ngược lại một khu kinh tế mới. Một khi khu kinh tế mới được thiết lập, thì tất cả những cố gắng của hắn đều bị đẩy ngã.
Quan trọng hơn, Bành Viễn Chinh lo lắng, Tô Vũ Hoàn sẽ nương theo cái cớ thiết lập khu kinh tế mới để mở ra cục diện của mình ở khu Tân An. Đồng thời dựa trên danh nghĩa cán bộ thành phố nhúng tay vào việc phân phối cán bộ của khu kinh tế mới, triển khai điều chỉnh cán bộ một vòng ở quận. Từ ý nghĩ này mà nói, Bành Viễn Chinh nếu muốn trong tương lai đảm nhận vị trí nhân vật số một khó khăn là rất lớn.
Bành Viễn Chinh sau lưng cố nhiên là có Đông Phương Nham và Tống Bính Nam, nhưng nhân vật số một khu kinh tế mới cấp phó huyện vị trí hiển nhiên là quan trọng. Mà Bành Viễn Chinh kinh nghiệm lý lịch quả thật còn nông cạn. Đây chính là nhược điểm lớn nhất của hắn. Nếu bị lãnh đạo thành phố phản đối Bành Viễn Chinh nhậm chức, Đông Phương Nham sẽ không kiên trì, khả năng rất lớn là đưa hắn rời khỏi khu Tân An, an bài một thực quyền khác. Thậm chí là cương vị cấp phó huyện.
- Tôi làm gì có cơ hội. Tôi chỉ là một cán bộ cấp phòng, kinh nghiệm lý lịch nông cạn, khẳng định là không có cơ hội.
Bành Viễn Chinh cười, chủ động chuyển đề tài:
- Lão Chu, thật lâu rồi không tụ hội. Chờ qua hai ngày nữa tôi hết bận, thì gọi Tống Quả và Hoàng Đại Long, chúng ta đến núi ăn thỏ hoang đi.
- Được, tôi bất cứ lúc nào cũng chờ.
Chu Đại Dũng cười hắc hắc:
- Gần đây tôi khá rảnh. Chủ tịch quận mới mọi chuyện đều tự làm, tôi thật ra cũng chẳng còn gì để làm.
Chu Đại Dũng lời này không khỏi có một tia cảm xúc bất mãn.
Y bây giờ là Ủy viên thường vụ quận ủy, Phó chủ tịch quận, nhưng bên UBND quận còn có một Ủy viên thường vụ kiêm Phó chủ tịch thường trực quận Hồ Đức Vịnh. Hơn nữa Tô Vũ Hoàn là quan mới nhận chức, công tác của UBND quận đều làm rất hăng say.
Cũng may Chu Đại Dũng là Lã vọng buông cần. Y có thể tiến vào Ủy viên thường vụ quận ủy, chủ yếu là do Tống Bính Nam và Đông Phương Nham chỉ định, chủ yếu là để cho y phối hợp công tác với Tần Phượng. Có đại lãnh đạo và Tần Phượng làm chỗ dựa sau lưng, y đương nhiên là không chút hoang mang.
Tô Vũ Hoàn vội vàng bước vào cơ quan, khi đi ngang qua phòng Lý Tú Bằng thì hắng giọng một cái.
Lý Tú Bằng khẩn trương chạy đến kính cẩn nói:
- Lãnh đạo!
- Bành Viễn Chinh của thị trấn Vân Thủy có tới không?
Tô Vũ Hoàn gật đầu hỏi.
- Lãnh đạo, hắn đến rồi lại đi. Nói là buổi chiều sẽ quay lại.
Tô Vũ Hoàn hoàn toàn mất hứng, nhíu mày nói:
- Tôi đây bớt chút thời gian để gặp mặt nói chuyện với anh ta, bảo anh ta chờ tôi một lát thì anh ta lại bỏ đi như vậy. Lập tức gọi điện thoại liên hệ, bảo anh ta tôi chỉ cho anh ta nửa tiếng.
Nói xong, Tô Vũ Hoàn liền trầm mặc, phất tay bỏ vào phòng làm việc của mình.
Lý Tú Bằng không dám chậm trễ, đi gọi điện thoại ngay. Nhưng khi điện thoại vừa mới cầm lên thì Bành Viễn Chinh không nhanh không chậm hiện ra trước cửa phòng làm việc. Lý Tú Bằng thở phào một cái, cau mày nói:
- Bí thư Bành, cậu sao lại như thế? Đã nói với cậu rồi, Chủ tịch quận công việc bề bộn, bớt thời gian nói chuyện công tác với cậu thì cậu lại chạy đi đâu mất.
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn y, lạnh nhạt nói:
- Phó chánh văn phòng Lý không phải nói Chủ tịch quận Tô muốn gặp tôi vào lúc 1h sao? Bây giờ còn thiếu ba phút mà. Tôi đâu có trễ.
- Lãnh đạo tìm nói chuyện, cũng không thể không cho tôi ăn cơm trưa.
Bành Viễn Chinh nói xong thì lập tức hướng phòng làm việc của Tô Vũ Hoàn, gõ cửa.
- Mời vào!
Tô Vũ Hoàn giọng nói chuẩn Bắc Kinh vang lên, Bành Viễn Chinh thần thái thong dong đẩy cửa tiến vào.
- Đồng chí Viễn Chinh? Mau đến đây, mời ngồi, mời ngồi!
Tô Vũ Hoàn vẻ mặt tươi cười, không ngờ thân thiết hạ thấp người ra hiệu, có vẻ rất dễ gần.
- Chủ tịch quận Tô, tôi ra ngoài ăn cơm một chút, rồi tranh thủ đến trước 1h. Không để cho lãnh đạo chờ lâu.
Bành Viễn Chinh cũng không khách khí, mỉm cười ngồi xuống ghế sofa.
- Cũng không gấp gáp. Tuy nhiên, tôi hôm nay công việc quá nhiều. Tìm cậu đến đây cũng là tranh thủ thời gian lắm rồi.
Tô Vũ Hoàn cười nói:
- Như vậy, chúng ta nói ngắn gọn một chút. Căn cứ vào chỉ thị của lãnh đạo thành phố, vì xúc tiến cho việc phát triển kinh tế, ở thành phố quyết định phái chúng ta chuẩn bị cho việc thiết lập khu kinh tế mới. Lấy thị trấn Vân Thủy của các người là chính, sát nhập thêm hai xã thị trấn xung quanh.
- Trong buổi Chủ tịch quận làm việc đã thông qua, trước mắt đang lập dự án. Tôi suy xét đến hạng mục này liên quan đến thị trấn Vân Thủy của mọi người nên cho gọi cậu tới. Để bảo đảm cho dự án xây dựng khu kinh tế mới Vân Thủy được thuận lợi xây dựng, bất luận là thu hút đầu tư hay là phương tiện hạng mục cơ sở cũng đều phải tạm dừng. Lãnh đạo ban Chính đảng của mọi người nhiệm vụ chủ yếu chính là bảo đảm ổn định quá độ, không để xảy ra sai lầm.
Tô Vũ Hoàn vừa nói xong, Bành Viễn Chinh lập tức biến sắc. Hắn thật không ngờ Tô Vũ Hoàn lại ra một chiêu như vậy. Muốn tạm thời đình lại tất cả hạng mục trong thị trấn, đây không phải là vô lý sao?
Chẳng lẽ hạng mục khu kinh tế mới chưa xây dựng xong trong một năm thì các hạng mục dự án cũng phải đình lại một năm?
/660
|