Quý Kiến Quốc im lặng rời khỏi. Ông ta mơ hồ cảm thấy Bành Viễn Chinh thái độ so với trước kia hoàn toàn khác nhau. Trước kia hắn đều là “dàn xếp ổn thỏa” và lấy đại cục làm trọng. Đối với những xí nghiệp nhỏ trong thị trấn hết sức khoan dung. Nhưng lần này dường như có vẻ hết kiên nhẫn rồi.
Bành Viễn Chinh đương nhiên không phải là cảm xúc thay đổi. Cái gọi là trước khác nay khác. Thị trường hoàn cảnh chuyển biến xấu. Những nhà máy dệt trong thị trấn cứ chống đỡ mãi thì chỉ có con đường chết. Nhất định phải phá sản và bị thôn tính.
Bành Viễn Chinh đang đẩy mạnh việc tập đoàn dệt Phong Thái thu mua lại những nhà máy dệt nhỏ. Nhưng hắn biết rõ, dệt Phong Thái không có năng lực, cũng không có khả năng lập tức thu mua tất cả nhà máy dệt. Bọn họ lựa chọn nhất định là những xí nghiệp có sản lượng, kỹ thuật và hiệu quả tương đối tốt.
Về phần những nhà máy dệt nhỏ trên cơ bản đã phá sản thì căn bản không còn giá trị thu mua nữa.
Đối với những xí nghiệp tốt hơn thì cũng chỉ có con đường đóng cửa. Mà trên thực tế, Bành Viễn Chinh nhận được tin tức, ông chủ của những xí nghiệp này đã sớm chuẩn bị tư tưởng đóng cửa, chuyển sang kinh doanh mặt hàng khác. Sở dĩ chống đỡ đến hiện tại, chỉ là xem xem trong thị trấn có chính sách giúp đỡ nào hay không, có những tiện nghi nào có thể chiếm. Đồng thời, thừa cơ dựa vào đó để nợ mấy tháng tiền lương của công nhân và tiền hàng cung ứng nguyên vật liệu.
Khi nhìn thấy điểm này, Bành Viễn Chinh không định lấy đại cục làm trọng nữa. Chuẩn bị cùng nhóm nhà giàu mới nổi này “Dao màu trắng đâm vào, dao màu máu rút ra”. Mà trên thực tế, trong lòng hắn cũng hiểu được, nếu cứ bất động mãi thì dệt Phong Thái cũng khó thu mua thành công.
Nhất định sẽ có người nhảy ra phản đối, đưa ra những điều kiện không đáng tin cậy.
Bành Viễn Chinh ở thị trấn Vân Thủy đã một năm nay, có một cảm nhận lớn nhất chính là công tác ở cơ sở vừa phải có kiên nhẫn và cẩn thận, vừa phải nhẫn tâm. Không có kiên nhẫn thì công tác rất khó làm. Mà nếu như không có nhẫn tâm thì chuyện gì cũng không làm được.
Bộ máy họp trong thời gian rất ngắn. Bành Viễn Chinh đơn giản nói chuyện công tác gần đây nhất, chính là đẩy mạnh việc dệt Phong Thái đến thị trấn Vân Thủy thu mua lại những xí nghiệp dệt nhỏ. Ý nghĩ hợp tác này, Bành Viễn Chinh cũng chỉ nói qua với Lý Tuyết Yến, các lãnh đạo khác căn bản cũng không rõ ràng lắm. Đây chính là sợ tiết lộ phong thanh sẽ khiến phát sinh những phiền toái không cần thiết.
Đám người Quý Kiến Quốc nghe nói Bành Viễn Chinh đã cùng với dệt Phong Thái có được thỏa hiệp bước đầu thì ngoại trừ khiếp sợ, thì chính là kính sợ. Trong hoàn cảnh gian nan và thị trường đình trệ như vậy, có thể đàm phán thành công thì đại khái cũng chỉ có Bành Viễn Chinh.
Bộ máy đơn giản định ra sự phân công. Ngô Minh Quánh và Thi Bình thì phụ trách hạng mục khu sản nghiệp chế tạo của tập đoàn Tín Kiệt. Hoàng Hà và Cổ lượng thì phụ trách phố buôn bán và công trình xây dựng công viên trung tâm. Chử Lượng và Quý Kiến Quốc phụ trách hạng mục thu mua các xí nghiệp dệt. Các lãnh đạo khác thì nắm chắc công tác hàng ngày của Đảng ủy chính quyền thị trấn.
Nói cách khác, việc hợp tác với tập đoàn Phong Thái sẽ do Quý Kiến Quốc và Chử Lượng hai người hỗ trợ Bành Viễn Chinh hoàn thành.
Lý Tân Hoa phái người lần lượt gọi điện thoại, gọi các ông chủ xí nghiệp dệt trong thị trấn đến tham dự cuộc họp. Trước khi bắt đầu cuộc họp, Bành Viễn Chinh và Quý Kiến Quốc đã đến nhà máy dệt len Tam Lập.
Nhà máy dệt len Tam Lập cửa chính rộng mở. Trong nhà máy, ngoại trừ một mảnh hỗn độn thì không ít những công nhân đang ngồi xổm vừa phơi nắng, vừa chờ câu trả lời. Còn ngay tại cổng nhà máy có mấy chiếc xe đang đậu, hẳn là nghe được tin tức đến đây tìm hiểu tình hình.
Hai cảnh sát nhân dân của đồn công an cùng với mười mấy cảnh sát về kinh tế giống như đang chuẩn bị lâm trận, sợ sẽ gây ra nhiễu loạn gì. Mà hai người cán bộ trẻ tuổi trong trấn đang ngồi xổm một bên, nhìn thấy Bành Viễn Chinh và Quý Kiến Quốc đến liền khẩn trương đứng dậy, giẫm lên tàn thuốc đứng dậy chạy ra đón chào.
Bành Viễn Chinh vừa đi đằng trước, vừa nghe Quý Kiến Quốc giới thiệu tình huống
- Hiện tại nhà máy Tam Lập còn khất nợ công nhân hai tháng tiền lương và một tháng tiền tăng ca, trên dưới một trăm công nhân. Kỳ thật thì cũng không có nhiều tiền, chủ yếu là khất nợ cung ứng mua hàng thôi. Tiền hàng tương đối nhiều. Tôi đã cho người tính toán lại, đại khái là một trăm bảy mươi ngàn.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, dừng bước lại:
- Nhiều như vậy sao?
Đang khi nói chuyện, rất nhiều công nhân nhận ra Bành Viễn Chinh, liền khoác chiếc áo vàng cáu bẩn xúm lại, mồm năm miệng mười nhao nhao lên, bao vây Bành Viễn Chinh và Quý Kiến Quốc ở giữa, yêu cầu thị trấn bắt Cẩu Tam Lập, hoàn trả tiền lương còn nợ. Có mấy người trẻ tuổi còn nhảy dựng lên uy hiếp nói, nếu trong trấn không quản thì bọn họ sẽ đến quận khiếu oan.
Bành Viễn Chinh im lặng không nói gì.
Quý Kiến Quốc căm tức lớn tiếng:
- Nói với các người bao nhiêu lần rồi? Trong trấn đang cố gắng làm công tác. Hơn nữa còn báo cảnh sát, thông qua cảnh sát tìm Cẩu Lập Tam. Các người không cần ồn ào, chỉ cần tìm được Cẩu Tam Lập, thị trấn ra mặt, cam đoan không thiếu các người một phân tiền.
- Các người có ở đây cũng vô dụng, khẩn trương về nhà, chờ đợi tin tức của thị trấn.
Một người mặc chiếc áo cao bồi chống rét, tóc húi cua đứng bên ngoài cười lạnh:
- Chúng tôi nếu đi rồi, làm không tốt, Cẩu Tam Lập liền trở lại bán hết thiết bị và nhà xưởng. Chúng tôi sẽ ở lại xưởng, khi nào trả chúng tôi tiền thì chúng tôi mới đi. Chúng tôi nuôi sống gia đình, đây là tiền mồ hôi nước mắt, dễ dàng bỏ qua sao? Nếu thật sự không được thì chúng tôi sẽ đem thiết bị trong xưởng đập phá bán đi.
- Đúng đấy!
- Đập phá bán sắt vụn. Dựa vào cái gì mà không trả tiền công cho chúng tôi? Con chó đẻ Cẩu Tam Lập, cả nhà nó chẳng phải thứ tốt.
Công nhân cảm xúc kích động lên, hùng hùng hổ hổ nói.
Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua, thấy người vừa rồi dẫn đầu nói chuyện chính là một người công nhân trẻ tuổi thì đột nhiên lớn tiếng nói:
- Các công nhân, vừa rồi Phó chủ tịch Quý đã nói, thị trấn đang cố gắng làm công tác, đang thông qua cảnh sát tìm kiếm Cẩu Lập Tam. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của các người, cũng không phản đối các người ở lại xưởng. Nhưng các người nhiều như vậy, mà xưởng lại chật chội, không cần phải ở lại hết. Có thể cử một vài đại diện, thay phiên nhau ở lại xưởng chịu trách nhiệm, có phải hay không?
- Xin mọi người tin tưởng, thị trấn quyết không cho phép việc nợ tiền lương công nhân xuất hiện. Thị trấn sẽ áp dụng các loại thi thố, nghĩ biện pháp khiến xí nghiệp hoàn tiền công cho mọi người. Đương nhiên, còn có những nơi cung ứng hàng hóa.
- Tôi xin nhắc lại một lần, mọi người có yêu cầu gì thì có thể thông qua con đường chính đáng, phương thức hợp lý để đề xuất. Thậm chí, cho dù mọi người có đến quận, đến thành phố để khiếu oan thì tôi cũng không phản đối. Nhưng hành vi không được quá khách, không cần tụ chúng gây rối, không cần làm ra những sự việc loạn kỷ cương.
- Nếu có người đục nước béo cò, muốn phá phách cướp bóc thì tôi có thể nói cho người đó biết, kiên quyết không được. Một khi phát hiện, tuyệt đối nghiêm trị không tha. Phòng công an quận lập tức sẽ xuống dưới. Tôi hy vọng mọi người duy trì lý trí tỉnh táo, không nên bị những người bất lương rắp tâm xúi giục.
- Không cần bởi vì ngàn đồng tiền mà làm chuyện phạm pháp. Đây là mất nhiều hơn được.
Bành Viễn Chinh cao giọng nói, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh âm tràn đầy uy thế. Hắn chậm rãi đi trước, các công nhân thì do dự mà nhường đường.
Bành Viễn Chinh và Quý Kiến Quốc đi vào trong nhà máy Tam Lập, thấy dọc đường đều là nguyên liệu vải rẻo và rác rưởi thì không khỏi nhíu mày. Hắn hướng hai cán bộ thị trấn phất tay:
- Lão Vương, lão Tương, lát nữa sai vài người thu dọn chỗ này. Trông bừa bộn quá. Nếu chẳng may lãnh đạo quận đến thì chẳng ra làm sao.
Quý Kiến Quốc trong lòng thầm than.
Ngay lúc cục diện hỗn loạn, Bành Viễn Chinh không nhìn thấy. Nếu không phải Quý Kiến Quốc mang người và cảnh sát đồn công an chạy đến thì những người công nhân và cung ứng nguyên liệu đã sớm phá hủy nhà máy Tam Lập rồi.
Phân xưởng bên trong rất nhiều thiết bị bị đập hư. Bàn làm việc và điện thoại cùng những vật dụng khác cũng không còn.
Trong thị trấn có hai mươi tám nhà máy, ông chủ nhà máy Tam Lập chạy trốn, tập đoàn Huệ Phong thì có ba nhà máy. Như vậy cuộc họp mở ra chỉ có hai mươi bốn ông chủ nhà máy dệt tham dự. Có mấy người không muốn đến, nhưng thái độ của Lý Tân Hoa rất nghiêm túc, hạ tối hậu thư nên cũng không dám không tới. Hiện tại, những người này tuy rằng mỗi người đều mang tâm tư, nhưng không có dũng khí như Cẩu Tam Lập bỏ hết nhà cửa, sản nghiệp, mạo hiểm với pháp luật.
Hồ Tiến Học im lặng, ngồi ở hàng đầu tiên. Phía sau y có hơn hai mươi ông chủ nhà máy dệt ánh mắt phức tạp tùy tiện ngồi, không có hé răng.
Hiện tại tình hình kinh doanh của bọn họ đang đứng bên bờ vực. Lùi lại sau một bước chính là vực sâu vạn trượng, chỉ có con đường chết. Cứ như vậy mà tiếp tục sản xuất là không thể. Tất cả những nhà máy, ngoại trừ nhà máy của tập đoàn Huệ Phong còn miễn cưỡng sản xuất, chứ những nhà máy khác thì sang năm sẽ không còn sức.
Nếu không sản xuất thì bọn họ sẽ thua lỗ thêm hai lần. Làm sao có thể sản xuất đây?
Thị trường quốc nội không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Rất nhiều nhà máy quốc hữu cũng liên tiếp phá sản. Còn bọn họ kỳ thật cũng chính là phá sản rồi.
Bành Viễn Chinh đi đầu, Quý Kiến Quốc và Chử Lượng theo đằng sau. Đám người Hồ Tiến Học thấy Bành Viễn Chinh vào cửa thì khẩn trương đứng dậy chào hỏi. Bành Viễn Chinh trầm mặc cùng mọi người gật đầu, sau đó bước thẳng lên đài chủ tịch.
Lập tức, hắn liếc qua Quý Kiến Quốc hướng một ánh mắt.
Quý Kiến Quốc hắng giọng nói:
- Được rồi, hôm nay chúng ta mở cuộc họp nhỏ. Bí thư Bành, Phó bí thư Chử, tôi xin đại diện cho chính quyền đảng ủy thị trấn nói chuyện chính thức với mọi người. Sau đây, chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh Bí thư Bành ra chỉ thị quan trọng.
Đám người Hồ Tiến Học vừa muốn vỗ tay thì Bành Viễn Chinh đã phất tay ra hiệu ngừng lại.
- Ở đây tôi xin nói vài câu, tôi xin đại diện cho Đảng ủy chính quyền thị trấn, tôi hy vọng mọi người thật sự lắng nghe.
- Hiệu quả của nhà máy dệt bắt đầu xuống dốc từ đầu năm ngoái. Giữ vững được nửa năm thì rốt cuộc không chịu nổi. Đây là sự thật. Sự thật rất tàn khốc, nhưng thị trường kinh tế chính là tàn khốc. Trong kinh doanh, các vị đã tận lực, nhưng trong chính sách và những phục vụ liên quan thì thị trấn cũng là tận lực.
- Chúng ta nhất định phải đối mặt với sự thật. Tôi hiện tại muốn hỏi một chút, các người có tính toán gì hay không?
Bành Viễn Chinh nói xong, dừng lại nhìn mọi người. Lại im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của mọi người.
Bành Viễn Chinh đương nhiên không phải là cảm xúc thay đổi. Cái gọi là trước khác nay khác. Thị trường hoàn cảnh chuyển biến xấu. Những nhà máy dệt trong thị trấn cứ chống đỡ mãi thì chỉ có con đường chết. Nhất định phải phá sản và bị thôn tính.
Bành Viễn Chinh đang đẩy mạnh việc tập đoàn dệt Phong Thái thu mua lại những nhà máy dệt nhỏ. Nhưng hắn biết rõ, dệt Phong Thái không có năng lực, cũng không có khả năng lập tức thu mua tất cả nhà máy dệt. Bọn họ lựa chọn nhất định là những xí nghiệp có sản lượng, kỹ thuật và hiệu quả tương đối tốt.
Về phần những nhà máy dệt nhỏ trên cơ bản đã phá sản thì căn bản không còn giá trị thu mua nữa.
Đối với những xí nghiệp tốt hơn thì cũng chỉ có con đường đóng cửa. Mà trên thực tế, Bành Viễn Chinh nhận được tin tức, ông chủ của những xí nghiệp này đã sớm chuẩn bị tư tưởng đóng cửa, chuyển sang kinh doanh mặt hàng khác. Sở dĩ chống đỡ đến hiện tại, chỉ là xem xem trong thị trấn có chính sách giúp đỡ nào hay không, có những tiện nghi nào có thể chiếm. Đồng thời, thừa cơ dựa vào đó để nợ mấy tháng tiền lương của công nhân và tiền hàng cung ứng nguyên vật liệu.
Khi nhìn thấy điểm này, Bành Viễn Chinh không định lấy đại cục làm trọng nữa. Chuẩn bị cùng nhóm nhà giàu mới nổi này “Dao màu trắng đâm vào, dao màu máu rút ra”. Mà trên thực tế, trong lòng hắn cũng hiểu được, nếu cứ bất động mãi thì dệt Phong Thái cũng khó thu mua thành công.
Nhất định sẽ có người nhảy ra phản đối, đưa ra những điều kiện không đáng tin cậy.
Bành Viễn Chinh ở thị trấn Vân Thủy đã một năm nay, có một cảm nhận lớn nhất chính là công tác ở cơ sở vừa phải có kiên nhẫn và cẩn thận, vừa phải nhẫn tâm. Không có kiên nhẫn thì công tác rất khó làm. Mà nếu như không có nhẫn tâm thì chuyện gì cũng không làm được.
Bộ máy họp trong thời gian rất ngắn. Bành Viễn Chinh đơn giản nói chuyện công tác gần đây nhất, chính là đẩy mạnh việc dệt Phong Thái đến thị trấn Vân Thủy thu mua lại những xí nghiệp dệt nhỏ. Ý nghĩ hợp tác này, Bành Viễn Chinh cũng chỉ nói qua với Lý Tuyết Yến, các lãnh đạo khác căn bản cũng không rõ ràng lắm. Đây chính là sợ tiết lộ phong thanh sẽ khiến phát sinh những phiền toái không cần thiết.
Đám người Quý Kiến Quốc nghe nói Bành Viễn Chinh đã cùng với dệt Phong Thái có được thỏa hiệp bước đầu thì ngoại trừ khiếp sợ, thì chính là kính sợ. Trong hoàn cảnh gian nan và thị trường đình trệ như vậy, có thể đàm phán thành công thì đại khái cũng chỉ có Bành Viễn Chinh.
Bộ máy đơn giản định ra sự phân công. Ngô Minh Quánh và Thi Bình thì phụ trách hạng mục khu sản nghiệp chế tạo của tập đoàn Tín Kiệt. Hoàng Hà và Cổ lượng thì phụ trách phố buôn bán và công trình xây dựng công viên trung tâm. Chử Lượng và Quý Kiến Quốc phụ trách hạng mục thu mua các xí nghiệp dệt. Các lãnh đạo khác thì nắm chắc công tác hàng ngày của Đảng ủy chính quyền thị trấn.
Nói cách khác, việc hợp tác với tập đoàn Phong Thái sẽ do Quý Kiến Quốc và Chử Lượng hai người hỗ trợ Bành Viễn Chinh hoàn thành.
Lý Tân Hoa phái người lần lượt gọi điện thoại, gọi các ông chủ xí nghiệp dệt trong thị trấn đến tham dự cuộc họp. Trước khi bắt đầu cuộc họp, Bành Viễn Chinh và Quý Kiến Quốc đã đến nhà máy dệt len Tam Lập.
Nhà máy dệt len Tam Lập cửa chính rộng mở. Trong nhà máy, ngoại trừ một mảnh hỗn độn thì không ít những công nhân đang ngồi xổm vừa phơi nắng, vừa chờ câu trả lời. Còn ngay tại cổng nhà máy có mấy chiếc xe đang đậu, hẳn là nghe được tin tức đến đây tìm hiểu tình hình.
Hai cảnh sát nhân dân của đồn công an cùng với mười mấy cảnh sát về kinh tế giống như đang chuẩn bị lâm trận, sợ sẽ gây ra nhiễu loạn gì. Mà hai người cán bộ trẻ tuổi trong trấn đang ngồi xổm một bên, nhìn thấy Bành Viễn Chinh và Quý Kiến Quốc đến liền khẩn trương đứng dậy, giẫm lên tàn thuốc đứng dậy chạy ra đón chào.
Bành Viễn Chinh vừa đi đằng trước, vừa nghe Quý Kiến Quốc giới thiệu tình huống
- Hiện tại nhà máy Tam Lập còn khất nợ công nhân hai tháng tiền lương và một tháng tiền tăng ca, trên dưới một trăm công nhân. Kỳ thật thì cũng không có nhiều tiền, chủ yếu là khất nợ cung ứng mua hàng thôi. Tiền hàng tương đối nhiều. Tôi đã cho người tính toán lại, đại khái là một trăm bảy mươi ngàn.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, dừng bước lại:
- Nhiều như vậy sao?
Đang khi nói chuyện, rất nhiều công nhân nhận ra Bành Viễn Chinh, liền khoác chiếc áo vàng cáu bẩn xúm lại, mồm năm miệng mười nhao nhao lên, bao vây Bành Viễn Chinh và Quý Kiến Quốc ở giữa, yêu cầu thị trấn bắt Cẩu Tam Lập, hoàn trả tiền lương còn nợ. Có mấy người trẻ tuổi còn nhảy dựng lên uy hiếp nói, nếu trong trấn không quản thì bọn họ sẽ đến quận khiếu oan.
Bành Viễn Chinh im lặng không nói gì.
Quý Kiến Quốc căm tức lớn tiếng:
- Nói với các người bao nhiêu lần rồi? Trong trấn đang cố gắng làm công tác. Hơn nữa còn báo cảnh sát, thông qua cảnh sát tìm Cẩu Lập Tam. Các người không cần ồn ào, chỉ cần tìm được Cẩu Tam Lập, thị trấn ra mặt, cam đoan không thiếu các người một phân tiền.
- Các người có ở đây cũng vô dụng, khẩn trương về nhà, chờ đợi tin tức của thị trấn.
Một người mặc chiếc áo cao bồi chống rét, tóc húi cua đứng bên ngoài cười lạnh:
- Chúng tôi nếu đi rồi, làm không tốt, Cẩu Tam Lập liền trở lại bán hết thiết bị và nhà xưởng. Chúng tôi sẽ ở lại xưởng, khi nào trả chúng tôi tiền thì chúng tôi mới đi. Chúng tôi nuôi sống gia đình, đây là tiền mồ hôi nước mắt, dễ dàng bỏ qua sao? Nếu thật sự không được thì chúng tôi sẽ đem thiết bị trong xưởng đập phá bán đi.
- Đúng đấy!
- Đập phá bán sắt vụn. Dựa vào cái gì mà không trả tiền công cho chúng tôi? Con chó đẻ Cẩu Tam Lập, cả nhà nó chẳng phải thứ tốt.
Công nhân cảm xúc kích động lên, hùng hùng hổ hổ nói.
Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua, thấy người vừa rồi dẫn đầu nói chuyện chính là một người công nhân trẻ tuổi thì đột nhiên lớn tiếng nói:
- Các công nhân, vừa rồi Phó chủ tịch Quý đã nói, thị trấn đang cố gắng làm công tác, đang thông qua cảnh sát tìm kiếm Cẩu Lập Tam. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của các người, cũng không phản đối các người ở lại xưởng. Nhưng các người nhiều như vậy, mà xưởng lại chật chội, không cần phải ở lại hết. Có thể cử một vài đại diện, thay phiên nhau ở lại xưởng chịu trách nhiệm, có phải hay không?
- Xin mọi người tin tưởng, thị trấn quyết không cho phép việc nợ tiền lương công nhân xuất hiện. Thị trấn sẽ áp dụng các loại thi thố, nghĩ biện pháp khiến xí nghiệp hoàn tiền công cho mọi người. Đương nhiên, còn có những nơi cung ứng hàng hóa.
- Tôi xin nhắc lại một lần, mọi người có yêu cầu gì thì có thể thông qua con đường chính đáng, phương thức hợp lý để đề xuất. Thậm chí, cho dù mọi người có đến quận, đến thành phố để khiếu oan thì tôi cũng không phản đối. Nhưng hành vi không được quá khách, không cần tụ chúng gây rối, không cần làm ra những sự việc loạn kỷ cương.
- Nếu có người đục nước béo cò, muốn phá phách cướp bóc thì tôi có thể nói cho người đó biết, kiên quyết không được. Một khi phát hiện, tuyệt đối nghiêm trị không tha. Phòng công an quận lập tức sẽ xuống dưới. Tôi hy vọng mọi người duy trì lý trí tỉnh táo, không nên bị những người bất lương rắp tâm xúi giục.
- Không cần bởi vì ngàn đồng tiền mà làm chuyện phạm pháp. Đây là mất nhiều hơn được.
Bành Viễn Chinh cao giọng nói, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh âm tràn đầy uy thế. Hắn chậm rãi đi trước, các công nhân thì do dự mà nhường đường.
Bành Viễn Chinh và Quý Kiến Quốc đi vào trong nhà máy Tam Lập, thấy dọc đường đều là nguyên liệu vải rẻo và rác rưởi thì không khỏi nhíu mày. Hắn hướng hai cán bộ thị trấn phất tay:
- Lão Vương, lão Tương, lát nữa sai vài người thu dọn chỗ này. Trông bừa bộn quá. Nếu chẳng may lãnh đạo quận đến thì chẳng ra làm sao.
Quý Kiến Quốc trong lòng thầm than.
Ngay lúc cục diện hỗn loạn, Bành Viễn Chinh không nhìn thấy. Nếu không phải Quý Kiến Quốc mang người và cảnh sát đồn công an chạy đến thì những người công nhân và cung ứng nguyên liệu đã sớm phá hủy nhà máy Tam Lập rồi.
Phân xưởng bên trong rất nhiều thiết bị bị đập hư. Bàn làm việc và điện thoại cùng những vật dụng khác cũng không còn.
Trong thị trấn có hai mươi tám nhà máy, ông chủ nhà máy Tam Lập chạy trốn, tập đoàn Huệ Phong thì có ba nhà máy. Như vậy cuộc họp mở ra chỉ có hai mươi bốn ông chủ nhà máy dệt tham dự. Có mấy người không muốn đến, nhưng thái độ của Lý Tân Hoa rất nghiêm túc, hạ tối hậu thư nên cũng không dám không tới. Hiện tại, những người này tuy rằng mỗi người đều mang tâm tư, nhưng không có dũng khí như Cẩu Tam Lập bỏ hết nhà cửa, sản nghiệp, mạo hiểm với pháp luật.
Hồ Tiến Học im lặng, ngồi ở hàng đầu tiên. Phía sau y có hơn hai mươi ông chủ nhà máy dệt ánh mắt phức tạp tùy tiện ngồi, không có hé răng.
Hiện tại tình hình kinh doanh của bọn họ đang đứng bên bờ vực. Lùi lại sau một bước chính là vực sâu vạn trượng, chỉ có con đường chết. Cứ như vậy mà tiếp tục sản xuất là không thể. Tất cả những nhà máy, ngoại trừ nhà máy của tập đoàn Huệ Phong còn miễn cưỡng sản xuất, chứ những nhà máy khác thì sang năm sẽ không còn sức.
Nếu không sản xuất thì bọn họ sẽ thua lỗ thêm hai lần. Làm sao có thể sản xuất đây?
Thị trường quốc nội không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Rất nhiều nhà máy quốc hữu cũng liên tiếp phá sản. Còn bọn họ kỳ thật cũng chính là phá sản rồi.
Bành Viễn Chinh đi đầu, Quý Kiến Quốc và Chử Lượng theo đằng sau. Đám người Hồ Tiến Học thấy Bành Viễn Chinh vào cửa thì khẩn trương đứng dậy chào hỏi. Bành Viễn Chinh trầm mặc cùng mọi người gật đầu, sau đó bước thẳng lên đài chủ tịch.
Lập tức, hắn liếc qua Quý Kiến Quốc hướng một ánh mắt.
Quý Kiến Quốc hắng giọng nói:
- Được rồi, hôm nay chúng ta mở cuộc họp nhỏ. Bí thư Bành, Phó bí thư Chử, tôi xin đại diện cho chính quyền đảng ủy thị trấn nói chuyện chính thức với mọi người. Sau đây, chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh Bí thư Bành ra chỉ thị quan trọng.
Đám người Hồ Tiến Học vừa muốn vỗ tay thì Bành Viễn Chinh đã phất tay ra hiệu ngừng lại.
- Ở đây tôi xin nói vài câu, tôi xin đại diện cho Đảng ủy chính quyền thị trấn, tôi hy vọng mọi người thật sự lắng nghe.
- Hiệu quả của nhà máy dệt bắt đầu xuống dốc từ đầu năm ngoái. Giữ vững được nửa năm thì rốt cuộc không chịu nổi. Đây là sự thật. Sự thật rất tàn khốc, nhưng thị trường kinh tế chính là tàn khốc. Trong kinh doanh, các vị đã tận lực, nhưng trong chính sách và những phục vụ liên quan thì thị trấn cũng là tận lực.
- Chúng ta nhất định phải đối mặt với sự thật. Tôi hiện tại muốn hỏi một chút, các người có tính toán gì hay không?
Bành Viễn Chinh nói xong, dừng lại nhìn mọi người. Lại im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của mọi người.
/660
|