Bành Viễn Chinh lại nói tiếp:
- Thật ra bình tĩnh nghĩ kỹ thì yêu cầu của các giáo viên cũng không cao. Giáo viên cũng là người, cũng cần nuôi gia đình chứ. Thu nhập không cao, sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của gia đình, làm sao có thể an tâm dạy học?
Việc dạy học rất vất vả, nhất là các giáo vên trung học ở thị trấn. Chúng ta phải thật thông cảm với sự khó xử của họ, phải nhìn thấy được khó khăn thực tế của họ!
Đương nhiên, việc các giáo viên bãi khóa tập thể, là rất cực đoan, nhất định phải nghiêm khắc phê bình! Nhưng vấn đề họ phản ánh là sự thật, chúng ta phải coi trọng và giải quyết!
Tôi đề nghị Đảng ủy chính quyền thị trấn và Phòng Giáo dục phải nghiên cứu, thảo luận, xem rốt cuộc có cần phải giao trường trung học Vân Thủy cho quận quản lý? Nếu không tất yếu, vậy hãy giữ nguyên hiện trạng.
Bành Viễn Chinh vừa dứt tiếng, mắt Trương Oánh và ba giáo viên kia đỏ lên, cảm động nhìn Bành Viễn Chinh, dường như suýt rơi lệ.
Thời kỳ này, cuộc sống giáo viên rất nghèo, nhiều năm toàn hô khẩu hiệu “tôn sư trọng đạo”, nhưng đãi ngộ cho giáo viên rất thấp, bởi vậy cuối những năm 80 tới giữa những năm 90, không biết bao nhiêu giáo viên chuyển sang kinh doanh buôn bán hoặc đến xí nghiệp và đơn vị hành chính sự nghiệp công tác.
Mãi đến cuối những năm 90, tình trạng này mới dần dần thay đổi. Từ năm 2000 về sau, thu nhập của phần lớn giáo viên trong biên chế đã không thua kém công chức.
…
Vẻ mặt Trương Thịnh Nhiên và Hồ Nhất Tịch lập tức sa sầm. Họ không ngờ Bành Viễn Chinh là Ủy viên thường vụ Quận ủy, lại “không để ý đại cục”, công khai đứng về phía giáo viên bãi khóa, đây không phải là lập trường có vấn đề sao? (sic!)
Trương Thịnh Nhiên cho rằng, những giáo viên này làm ầm ĩ như vậy, chỉ cần quận cương quyết “đè xuống”, hùng hùng hổ hổ hù dọa một trận, là lập tức dẹp yên được ngay. Bãi khóa hả? Muốn dạy thì ngoan ngoãn ở lại dạy, muốn “mất dạy” thì cút xéo! (sic!) Biên chế cho giáo viên ở quận không nhiều, biết bao nhiêu giáo viên đang kiễng chân nghểnh cổ mong ngóng được vào biên chế chính thức kia kìa! Cũng không biết có bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp đại học sư phạm đang chờ phân công công tác kia kìa!
Nói thật, hôm nay nếu không có Bành Viễn Chinh, những lời này Trương Thịnh Nhiên không sợ gì mà không nói.
Nói tóm lại, Ủy ban nhân dân quận và ngành giáo dục quận đưa ra quyết sách và quy hoạch giáo dục quan trọng, nếu hễ vài ba giáo viên làm ầm ĩ là nhượng bộ, thì còn gì quyền uy và quyền lực của quận và ngành giáo dục nữa? Sau này làm sao Phòng giáo dục quận còn quản lý được các trường?
- Bí thư Bành, đây là quyết sách của Ủy ban nhân dân quận, sao có thể gạt ngang như vậy được?
Trương Thịnh Nhiên do dự một chút, vẫn đưa ra ý kiến của mình.
Ánh mắt Bành Viễn Chinh trầm xuống:
- Tôi không gạt ngang, tôi chỉ nói tiếp tục điều tra nghiên cứu, thảo luận thêm một chút. Nói ngắn gọn, bảo đảm trường học phát triển vững vàng và yên ổn mới là quan trọng nhất, còn quận quản lý hay thị trấn quản lý, đều không phải vấn đề mấu chốt.
Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi. Ba người đi về đi, nói lại với các giáo viên, hãy an tâm dạy học. Vấn đề đổi tên trường và thay đổi cấp quản lý, còn cần thị trấn và ngành giáo dục quận nghiên cứu thảo luận, xin mọi người yên tâm, nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng!
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Trương Thịnh Nhiên, phất tay ra hiệu ba người Trương Oánh ra về.
Khóe miệng Trương Thịnh Nhiên giần giật nhưng không dám nói gì nữa.
Y thầm cắn răng, thầm nghĩ chỉ có thể đợi Chủ tịch quận Tô về, rồi hãy nói. Y là một Trưởng phòng giáo dục quận, dù thế nào cũng không thể gánh nổi áp lực của Bành Viễn Chinh, một Ủy viên thường vụ Quận ủy, Bí thư cơ quan Công ủy.
- Tuyết Yến, cô ở lại, đại diện cho thị trấn nói chuyện với Trưởng phòng Trương. Đây không phải là chuyện nhỏ, nếu phát hiện quyết sách có chỗ nào không chu toàn, thì phải điều chỉnh đúng lúc.
Bành Viễn Chinh nói xong, lạnh nhạt liếc nhìn Trương Thịnh Nhiên một cái, rồi đứng dậy ra khỏi phòng họp.
Dù trong lòng Trương Thịnh Nhiên bất mãn, nhưng y vẫn một mực cung kính tiễn Bành Viễn Chinh ra cửa, dợi Bành Viễn Chinh lên xe đi khỏi, mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn Lý Tuyết Yến cười khổ:
- Chủ tịch thị trấn Lý, đây không phải Bí thư Bành cổ vũ chuyện không chính đáng sao? Hở một chút lại bãi khóa uy hiếp lãnh đạo, đây là tác phong gì?
Lý Tuyết Yến mỉm cười, trả lời:
- Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, cũng may không gây hậu quả nghiêm trọng, trật tự trong trường đã được khôi phục.
Trường Thịnh Nhiên bực bội giậm chân, không nói gì nữa, xoay người đi vào phòng họp.
Lý Tuyết Yến nhìn theo bóng dáng mập mạp của Trường Thịnh Nhiên, khóe miệng hiện lên một nét cười là lạ. Rất nhiều cán bộ thị trấn, kể cả cô, đều bất mãn với việc giao trường trung học Vân Thủy cho quận quản lý, bây giờ chuyện xảy ra như vậy, có khi lại tốt!
…
Điền Minh biết Bành Viễn Chinh muốn lên quận báo cáo công tác với Tần Phượng, vội lái xe khá nhanh, chẳng mấy chốc đã sắp ra đường lớn ở nội thành.
Bành Viễn Chinh ngồi sau xe, im lặng không nói.
Xe vào nội thành, đột nhiên Bành Viễn Chinh mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Điền Minh, hôm nay tập thể giáo viên bãi khóa, tôi thấy có nhiều điều để nói đấy.
Điền Minh cười, không dám nói lung tung.
Bành Viễn Chinh im lặng một lát, lại cười hỏi:
- Điền Minh, hôm nay người cầm đầu là Trương Oánh, miệng lưỡi rất lợi hại đấy, tôi nghe nói cô ta là vợ của Hoàng Đào bên Trạm thủy lợi?
Điền Minh khẽ cười:
- Lãnh đạo, đúng là bà xã của Hoàng Đào, tuy nhiên y quá hiền lành, hẳn là vợ y tự ý làm một mình.
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Tiểu tử này, tôi đâu nhỏ nhen đến mức đổ lỗi cho Hoàng Đào!
Lúc đầu, Bành Viễn Chinh cho rằng quận hay thị trấn Vân Thủy quản lý trường trung học đều được, điều mấu chốt là quản lý sao cho trường hoạt động tốt. Nhưng bây giờ, hắn đã nhận ra, quận quản lý chưa thấy có gì tốt, nhưng khiếm khuyết thì quá rõ ràng, cho nên hắn thay đổi ý kiến.
- Tiền lương giáo viên của thị trấn cao hơn so với nội thành, trường trung học của thị trấn cũng khang trang đẹp đẽ hơn, đó là điểm đặc sắc của thị trấn Vân Thủy chúng ta. Cũng do tôi sơ suất điểm này, nếu suy xét sớm, nhất định tôi đã can thiệp với quận rồi.
- Lãnh đạo, tôi nói thật, sở dĩ tỉ lệ lên lớp của trung học Vân Thủy cao thuộc loại đứng đầu quận, có liên quan tới thu nhập của giáo viên và điều kiện dạy học tốt đấy. Nhưng nếu để quận quản lý và trả lương theo mặt bằng chung, không tới một năm, chất lượng giảng dạy và tỉ lệ học sinh lên lớp sẽ xuống dốc không phanh.
Bành Viễn Chinh ừ một tiếng, lại phất phất tay:
- Điền Minh, cậu đưa tôi về nhà, không cần lên quận nữa!
Điền Minh ngẩn ra, cũng không dám hỏi nhiều, lái xe vượt qua bùng binh, chạy thẳng đến khu ký túc xá nhà máy cơ khí Tân An.
Bành Viễn Chinh về đến nhà, ăn một chút, đi tắm rồi nằm ngủ. Khi hắn thức dậy, đã là 8 giờ sáng ngày hôm sau.
Hắn rời giường rửa mặt, chuẩn bị đi ra ngoài ăn sáng rồi đi làm. Nhưng còn chưa kịp đi, chuông điện thoại bàn đã reo lên. Bành Viễn Chinh đoán, tám phần là Thẩm Ngọc Lan gọi điện tới, không muốn nhận cuộc gọi.
Nhưng bên kia rất kiên nhẫn, làm như biết hắn đang ở bên cạnh điện thoại, chuông điện thoại cứ vang lên không ngừng.
Bành Viễn Chinh hơi bực mình, nhấc điện thoại lên, trầm giọng nói:
- Ai vậy?
- Bí thư Bành, tôi là Thẩm Ngọc Lan.
Giọng Thẩm Ngọc Lan hơi gấp gáp.
- Ồ, Chủ nhiệm Thẩm, tìm tôi có việc gì vậy?
- Bí thư Bành, lãnh đạo đang ỏ đâu vậy, có tiện nói chuyện không?
- Ồ, tôi ở nhà, vừa mới rời giường, có việc gì cô cứ nói.
Nghe giọng điệu ơ hờ của Bành Viễn Chinh, Thẩm Ngọc Lan cười khổ, thầm nghĩ: Chuyện tập thể giáo viên trường trung học Vân Thủy bãi khóa, phản đối quyết định giao trường cho quận quản lý, làm cả quận đang xôn xao, Bí thư Tần đang ngồi ở phòng làm việc chờ hắn tới báo cáo công tác, nhưng hắn lại về nhà ngủ ngon!
- Bí thư Bành, Bí thư Tần và Chủ tịch quận Tô bảo anh lên Quận ủy một chuyến.
Thẩm Ngọc Lan hạ giọng:
- Tối qua, sau khi trở về, Chủ tịch quận Tô tìm tới Bí thư Tần vào ban đêm, nói chuyện hơn một giờ với Bí thư Tần.
- À. Cô nói với Bí thư Tần và Chủ tịch quận Tô, tôi lập tức tới ngay.
Bành Viễn Chinh nhướng mày, khóe miệng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, bịch một tiếng, gác điện thoại.
Vì cái chuyện nhỏ nhặt này mà chống lại Tô Vũ Hoàn, là điều hắn không muốn chút nào.
Nhưng đối với Tô Vũ Hoàn, đây không phải là chuyện nhỏ. Nếu quyết sách của quận đối với một trường trung học thị trấn mà còn không thực hiện được, thì quyền uy của Ủy ban nhân dân quận ở chỗ nào?
Tối hôm qua trở lại quận, nhận được báo cáo của Trương Thịnh Nhiên, Tô Vũ Hoàn giận tím mặt vì Bành Viễn Chinh dám đứng về phía các giáo viên, ngay trước mặt Trương Thịnh Nhiên, y đập bàn một cái.
Bành Viễn Chinh đón xe đi Quận ủy. Lúc đi trên hành lang, hắn chợt nghe giọng nói mạnh mẽ của Tô Vũ Hoàn từ phòng làm việc của Tần Phượng vọng ra:
- Bí thư Tần, thái độ của Bành Viễn Chinh như vậy là sao? Hắn là Ủy viên thường vụ Quận ủy, sao có thể tùy tiện tỏ thái độ chống đối với Ủy ban nhân dân quận?
Vấn đề quận quản lý trường trung học ở Vân Thủy, đã được xác định trong cuộc họp của Ủy ban nhân dân quận, cũng đã đưa vào kế hoạch cả năm của ngành giáo dục, sao có thể nói trái lại?
Giọng Tần Phượng vẫn thong thả, nhẹ nhàng:
- Chủ tịch quận Tô, có nghiêm trọng như vậy không? Trường hợp của trường này hơi đặc biệt, ban đầu đã suy xét đầy đủ, chu đáo chưa?
- Thật ra bình tĩnh nghĩ kỹ thì yêu cầu của các giáo viên cũng không cao. Giáo viên cũng là người, cũng cần nuôi gia đình chứ. Thu nhập không cao, sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của gia đình, làm sao có thể an tâm dạy học?
Việc dạy học rất vất vả, nhất là các giáo vên trung học ở thị trấn. Chúng ta phải thật thông cảm với sự khó xử của họ, phải nhìn thấy được khó khăn thực tế của họ!
Đương nhiên, việc các giáo viên bãi khóa tập thể, là rất cực đoan, nhất định phải nghiêm khắc phê bình! Nhưng vấn đề họ phản ánh là sự thật, chúng ta phải coi trọng và giải quyết!
Tôi đề nghị Đảng ủy chính quyền thị trấn và Phòng Giáo dục phải nghiên cứu, thảo luận, xem rốt cuộc có cần phải giao trường trung học Vân Thủy cho quận quản lý? Nếu không tất yếu, vậy hãy giữ nguyên hiện trạng.
Bành Viễn Chinh vừa dứt tiếng, mắt Trương Oánh và ba giáo viên kia đỏ lên, cảm động nhìn Bành Viễn Chinh, dường như suýt rơi lệ.
Thời kỳ này, cuộc sống giáo viên rất nghèo, nhiều năm toàn hô khẩu hiệu “tôn sư trọng đạo”, nhưng đãi ngộ cho giáo viên rất thấp, bởi vậy cuối những năm 80 tới giữa những năm 90, không biết bao nhiêu giáo viên chuyển sang kinh doanh buôn bán hoặc đến xí nghiệp và đơn vị hành chính sự nghiệp công tác.
Mãi đến cuối những năm 90, tình trạng này mới dần dần thay đổi. Từ năm 2000 về sau, thu nhập của phần lớn giáo viên trong biên chế đã không thua kém công chức.
…
Vẻ mặt Trương Thịnh Nhiên và Hồ Nhất Tịch lập tức sa sầm. Họ không ngờ Bành Viễn Chinh là Ủy viên thường vụ Quận ủy, lại “không để ý đại cục”, công khai đứng về phía giáo viên bãi khóa, đây không phải là lập trường có vấn đề sao? (sic!)
Trương Thịnh Nhiên cho rằng, những giáo viên này làm ầm ĩ như vậy, chỉ cần quận cương quyết “đè xuống”, hùng hùng hổ hổ hù dọa một trận, là lập tức dẹp yên được ngay. Bãi khóa hả? Muốn dạy thì ngoan ngoãn ở lại dạy, muốn “mất dạy” thì cút xéo! (sic!) Biên chế cho giáo viên ở quận không nhiều, biết bao nhiêu giáo viên đang kiễng chân nghểnh cổ mong ngóng được vào biên chế chính thức kia kìa! Cũng không biết có bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp đại học sư phạm đang chờ phân công công tác kia kìa!
Nói thật, hôm nay nếu không có Bành Viễn Chinh, những lời này Trương Thịnh Nhiên không sợ gì mà không nói.
Nói tóm lại, Ủy ban nhân dân quận và ngành giáo dục quận đưa ra quyết sách và quy hoạch giáo dục quan trọng, nếu hễ vài ba giáo viên làm ầm ĩ là nhượng bộ, thì còn gì quyền uy và quyền lực của quận và ngành giáo dục nữa? Sau này làm sao Phòng giáo dục quận còn quản lý được các trường?
- Bí thư Bành, đây là quyết sách của Ủy ban nhân dân quận, sao có thể gạt ngang như vậy được?
Trương Thịnh Nhiên do dự một chút, vẫn đưa ra ý kiến của mình.
Ánh mắt Bành Viễn Chinh trầm xuống:
- Tôi không gạt ngang, tôi chỉ nói tiếp tục điều tra nghiên cứu, thảo luận thêm một chút. Nói ngắn gọn, bảo đảm trường học phát triển vững vàng và yên ổn mới là quan trọng nhất, còn quận quản lý hay thị trấn quản lý, đều không phải vấn đề mấu chốt.
Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi. Ba người đi về đi, nói lại với các giáo viên, hãy an tâm dạy học. Vấn đề đổi tên trường và thay đổi cấp quản lý, còn cần thị trấn và ngành giáo dục quận nghiên cứu thảo luận, xin mọi người yên tâm, nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng!
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Trương Thịnh Nhiên, phất tay ra hiệu ba người Trương Oánh ra về.
Khóe miệng Trương Thịnh Nhiên giần giật nhưng không dám nói gì nữa.
Y thầm cắn răng, thầm nghĩ chỉ có thể đợi Chủ tịch quận Tô về, rồi hãy nói. Y là một Trưởng phòng giáo dục quận, dù thế nào cũng không thể gánh nổi áp lực của Bành Viễn Chinh, một Ủy viên thường vụ Quận ủy, Bí thư cơ quan Công ủy.
- Tuyết Yến, cô ở lại, đại diện cho thị trấn nói chuyện với Trưởng phòng Trương. Đây không phải là chuyện nhỏ, nếu phát hiện quyết sách có chỗ nào không chu toàn, thì phải điều chỉnh đúng lúc.
Bành Viễn Chinh nói xong, lạnh nhạt liếc nhìn Trương Thịnh Nhiên một cái, rồi đứng dậy ra khỏi phòng họp.
Dù trong lòng Trương Thịnh Nhiên bất mãn, nhưng y vẫn một mực cung kính tiễn Bành Viễn Chinh ra cửa, dợi Bành Viễn Chinh lên xe đi khỏi, mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn Lý Tuyết Yến cười khổ:
- Chủ tịch thị trấn Lý, đây không phải Bí thư Bành cổ vũ chuyện không chính đáng sao? Hở một chút lại bãi khóa uy hiếp lãnh đạo, đây là tác phong gì?
Lý Tuyết Yến mỉm cười, trả lời:
- Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, cũng may không gây hậu quả nghiêm trọng, trật tự trong trường đã được khôi phục.
Trường Thịnh Nhiên bực bội giậm chân, không nói gì nữa, xoay người đi vào phòng họp.
Lý Tuyết Yến nhìn theo bóng dáng mập mạp của Trường Thịnh Nhiên, khóe miệng hiện lên một nét cười là lạ. Rất nhiều cán bộ thị trấn, kể cả cô, đều bất mãn với việc giao trường trung học Vân Thủy cho quận quản lý, bây giờ chuyện xảy ra như vậy, có khi lại tốt!
…
Điền Minh biết Bành Viễn Chinh muốn lên quận báo cáo công tác với Tần Phượng, vội lái xe khá nhanh, chẳng mấy chốc đã sắp ra đường lớn ở nội thành.
Bành Viễn Chinh ngồi sau xe, im lặng không nói.
Xe vào nội thành, đột nhiên Bành Viễn Chinh mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Điền Minh, hôm nay tập thể giáo viên bãi khóa, tôi thấy có nhiều điều để nói đấy.
Điền Minh cười, không dám nói lung tung.
Bành Viễn Chinh im lặng một lát, lại cười hỏi:
- Điền Minh, hôm nay người cầm đầu là Trương Oánh, miệng lưỡi rất lợi hại đấy, tôi nghe nói cô ta là vợ của Hoàng Đào bên Trạm thủy lợi?
Điền Minh khẽ cười:
- Lãnh đạo, đúng là bà xã của Hoàng Đào, tuy nhiên y quá hiền lành, hẳn là vợ y tự ý làm một mình.
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Tiểu tử này, tôi đâu nhỏ nhen đến mức đổ lỗi cho Hoàng Đào!
Lúc đầu, Bành Viễn Chinh cho rằng quận hay thị trấn Vân Thủy quản lý trường trung học đều được, điều mấu chốt là quản lý sao cho trường hoạt động tốt. Nhưng bây giờ, hắn đã nhận ra, quận quản lý chưa thấy có gì tốt, nhưng khiếm khuyết thì quá rõ ràng, cho nên hắn thay đổi ý kiến.
- Tiền lương giáo viên của thị trấn cao hơn so với nội thành, trường trung học của thị trấn cũng khang trang đẹp đẽ hơn, đó là điểm đặc sắc của thị trấn Vân Thủy chúng ta. Cũng do tôi sơ suất điểm này, nếu suy xét sớm, nhất định tôi đã can thiệp với quận rồi.
- Lãnh đạo, tôi nói thật, sở dĩ tỉ lệ lên lớp của trung học Vân Thủy cao thuộc loại đứng đầu quận, có liên quan tới thu nhập của giáo viên và điều kiện dạy học tốt đấy. Nhưng nếu để quận quản lý và trả lương theo mặt bằng chung, không tới một năm, chất lượng giảng dạy và tỉ lệ học sinh lên lớp sẽ xuống dốc không phanh.
Bành Viễn Chinh ừ một tiếng, lại phất phất tay:
- Điền Minh, cậu đưa tôi về nhà, không cần lên quận nữa!
Điền Minh ngẩn ra, cũng không dám hỏi nhiều, lái xe vượt qua bùng binh, chạy thẳng đến khu ký túc xá nhà máy cơ khí Tân An.
Bành Viễn Chinh về đến nhà, ăn một chút, đi tắm rồi nằm ngủ. Khi hắn thức dậy, đã là 8 giờ sáng ngày hôm sau.
Hắn rời giường rửa mặt, chuẩn bị đi ra ngoài ăn sáng rồi đi làm. Nhưng còn chưa kịp đi, chuông điện thoại bàn đã reo lên. Bành Viễn Chinh đoán, tám phần là Thẩm Ngọc Lan gọi điện tới, không muốn nhận cuộc gọi.
Nhưng bên kia rất kiên nhẫn, làm như biết hắn đang ở bên cạnh điện thoại, chuông điện thoại cứ vang lên không ngừng.
Bành Viễn Chinh hơi bực mình, nhấc điện thoại lên, trầm giọng nói:
- Ai vậy?
- Bí thư Bành, tôi là Thẩm Ngọc Lan.
Giọng Thẩm Ngọc Lan hơi gấp gáp.
- Ồ, Chủ nhiệm Thẩm, tìm tôi có việc gì vậy?
- Bí thư Bành, lãnh đạo đang ỏ đâu vậy, có tiện nói chuyện không?
- Ồ, tôi ở nhà, vừa mới rời giường, có việc gì cô cứ nói.
Nghe giọng điệu ơ hờ của Bành Viễn Chinh, Thẩm Ngọc Lan cười khổ, thầm nghĩ: Chuyện tập thể giáo viên trường trung học Vân Thủy bãi khóa, phản đối quyết định giao trường cho quận quản lý, làm cả quận đang xôn xao, Bí thư Tần đang ngồi ở phòng làm việc chờ hắn tới báo cáo công tác, nhưng hắn lại về nhà ngủ ngon!
- Bí thư Bành, Bí thư Tần và Chủ tịch quận Tô bảo anh lên Quận ủy một chuyến.
Thẩm Ngọc Lan hạ giọng:
- Tối qua, sau khi trở về, Chủ tịch quận Tô tìm tới Bí thư Tần vào ban đêm, nói chuyện hơn một giờ với Bí thư Tần.
- À. Cô nói với Bí thư Tần và Chủ tịch quận Tô, tôi lập tức tới ngay.
Bành Viễn Chinh nhướng mày, khóe miệng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, bịch một tiếng, gác điện thoại.
Vì cái chuyện nhỏ nhặt này mà chống lại Tô Vũ Hoàn, là điều hắn không muốn chút nào.
Nhưng đối với Tô Vũ Hoàn, đây không phải là chuyện nhỏ. Nếu quyết sách của quận đối với một trường trung học thị trấn mà còn không thực hiện được, thì quyền uy của Ủy ban nhân dân quận ở chỗ nào?
Tối hôm qua trở lại quận, nhận được báo cáo của Trương Thịnh Nhiên, Tô Vũ Hoàn giận tím mặt vì Bành Viễn Chinh dám đứng về phía các giáo viên, ngay trước mặt Trương Thịnh Nhiên, y đập bàn một cái.
Bành Viễn Chinh đón xe đi Quận ủy. Lúc đi trên hành lang, hắn chợt nghe giọng nói mạnh mẽ của Tô Vũ Hoàn từ phòng làm việc của Tần Phượng vọng ra:
- Bí thư Tần, thái độ của Bành Viễn Chinh như vậy là sao? Hắn là Ủy viên thường vụ Quận ủy, sao có thể tùy tiện tỏ thái độ chống đối với Ủy ban nhân dân quận?
Vấn đề quận quản lý trường trung học ở Vân Thủy, đã được xác định trong cuộc họp của Ủy ban nhân dân quận, cũng đã đưa vào kế hoạch cả năm của ngành giáo dục, sao có thể nói trái lại?
Giọng Tần Phượng vẫn thong thả, nhẹ nhàng:
- Chủ tịch quận Tô, có nghiêm trọng như vậy không? Trường hợp của trường này hơi đặc biệt, ban đầu đã suy xét đầy đủ, chu đáo chưa?
/660
|