Cao Quan

Chương 383: Hổ giấy

/660


Hơn mười giáo viên trường liên trung Vân Thủy đã đến cổng Thành ủy khiếu oan, rất nhanh liền kinh động đến Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham. Vốn chuyện này không lọt tới tai Đông Phương Nham, nhưng vừa lúc Đông Phương Nham có việc ra ngoài thì thấy người của Cục thông tin đối ngoại và văn phòng Thành ủy đang ở ngoài cổng, liền nhíu mày bước xuống xe.

Dù sao cũng là những giáo viên có trình độ văn hóa, nên khiếu oan cũng rất có trật tự. Bọn họ kiên nhẫn nói chuyện với người của cục Thông tin đối ngoại và văn phòng Thành ủy, không ầm ĩ, cũng không náo loạn. Mà nhìn thấy Bí thư Thành ủy tự mình hỏi đến, càng không bối rối kích động, để cho Trương Oánh, Tiết Diệu, Âu Dương Minh Đào ba người tiến lên, rất có trật tự biểu đạt ý muốn của bọn họ.

Nghe nói là giáo viên, Đông Phương Nham liền coi trọng vài phần. Bởi vì Đông Phương Nham trước khi tiến vào cơ quan chính trị thì cũng đi làm giáo viên vài năm. Cho nên đối với giáo viên rất có hảo cảm.

Ông ta kiên nhẫn lắng nghe Trương Oánh nói rõ sự việc. Lập tức ngay tại chỗ ra chỉ thị, lệnh cho người của Cục Thông tin đối ngoại và văn phòng Thành ủy phối hợp với người của khu Tân An để “xử lý một cách hợp tình hợp lý những yêu cầu của các giáo viên”.

Đông Phương Nham tự mình hỏi tới, người của cục Thông tin Đối ngoại không dám chậm trễ, lập tức thông báo cho khu Tân An.

Phó Chủ tịch thường trực khu Tân An Hồ Đức Vịnh cùng với người của UBND quận, phòng Thông tin Đối ngoại và phòng Giáo dục quận, trước tiên chạy tới hiện trường, đối mặt với Trương Oánh và những giáo viên khác.

Nhưng Hồ Đức Vịnh nói cả nửa ngày cũng không khiến cho các giáo viên khôn khéo, không dễ nhượng bộ kia nghe lọt lỗ tai. Bọn họ vẫn kiên trì một nguyên tắc: Yêu cầu UBND quận hủy bỏ việc trường Liên trung Vân Thủy sẽ do khu quản lý. Còn về phần thay đổi tên trường thì chẳng sao.

Nói ngắn một câu, nếu quận không đáp ứng thì bọn họ sẽ vẫn tiếp tục khiếu oan.

Hồ Đức Vịnh nhìn vào bản danh sách ký tên của giáo viên trường liên trung Vân Thủy, sắc mặt có chút âm trầm. Theo ông thì nên đáp ứng yêu cầu của các giáo viên. Chỉ là một trường của một thị trấn thôi mà. Không cần phải làm lớn chuyện.

Nhưng chuyện này Hồ Đức Vịnh không thể làm chủ được. Ông ở cục Thông tin Đối ngoại bấm điện thoại gọi cho Bành Viễn Chinh. Nhưng điện thoại lại không ai tiếp. Lại gọi đến phòng chính đảng thị trấn Vân Thủy, người ta nói Bành Viễn Chinh đến tỉnh để bàn bạc một hạng mục, vừa mới đi, phải ngày mốt mới về.

Hồ Đức Vịnh bất đắc dĩ phải gọi điện cho Tô Vũ Hoàn. Nhưng lại khiến cho Hồ Đức Vịnh buồn bực chính là, mặc dù có chỉ thị của Bí thư Thành ủy, nhưng Tô Vũ Hoàn vẫn kiên trì bảo Hồ Đức Vịnh kiên nhẫn, thuyết phục những giáo viên khiếu oan, yêu cầu bọn họ ủng hộ và phục tùng công tác của quận.

Văn phòng Thành ủy cũng đồng thời gọi điện cho Tần Phượng. Tần Phượng chạy đến, thì Hồ Đức Vịnh đang cùng với Trưởng phòng Giáo dục quận Trương Thịnh dốc hết sức can thiệp, đàm phán với các giáo viên. Còn người của cục Thông tin đối ngoại thì ở một bên giám sát.

Song phương vẫn chậm chạp không đạt thành nhận thức chung. Giáo viên yêu cầu rất đơn giản, chỉ là đình chỉ lại việc trường liên trung Vân Thủy do khu quản. Còn Hồ Đức Vịnh thì lại phụng mệnh của Tô Vũ Hoàn cùng Trương Thịnh ra sức lừa dối những giáo viên trở về quận rồi nói sau.

Nếu không phải có người của cục Thông tin Đối ngoại và văn phòng Thành ủy ở một bên thì Hồ Đức Vịnh đã sử dụng biện pháp cưỡng chế mang người đi rồi.

Nhìn thấy Tần Phượng, Hồ Đức Vịnh cười khổ nói:

- Bí thư Tần, sao cô lại tới vậy?

Tần Phượng trầm mặc, cau mày nói:

- Đã kinh động đến Bí thư Đông Phương, tôi sao có thể không đến.

- Đàm phán như thế nào rồi? Bất kể như thế nào, chỉ cần điều kiện của bọn họ không quá đáng thì trước đáp ứng rồi nói sau.

Tần Phượng phất tay nói.

Hồ Đức Vịnh do dự một chút, rồi nhẹ nhàng nói:

- Bí thư Tần, Chủ tịch quận Tô nói….

Hồ Đức Vịnh nhắc tới Tô Vũ Hoàn, Tần Phượng liền nổi nóng. Cô sắc mặt âm trầm:

- Hiện tại là lúc nào rồi hả? Đầu tiên phải trấn an những giáo viên, đừng ở nơi này khiếu oan nữa, cấp cho lãnh đạo thành phố thêm phiền toái, cũng là bôi đen quận.

- Trương Thịnh, phòng Giáo dục quận lập tức báo cáo cho Quận ủy, đem ưu điểm và khuyết điểm của việc khu quản lý trường liên trung Vân Thủy viết lại tỉ mỉ cho tôi. Nhớ kỹ, không được khuếch đại, càng không được che lấp.

Tần Phượng thanh âm lạnh lùng.

- Vâng, Bí thư Tần, tôi lập tức đi xử lý ngay.

Trương Thịnh không dám chậm trễ, lập tức đáp ứng ngay.

Khi nói chuyện, Lý Tuyết Yến cùng với Hiệu trưởng Hậu Dẫn Sơn của trường liên trung Vân Thủy. Tần Phượng nhìn thấy Lý Tuyết Yến thì liền vẫy tay:

- Lý Tuyết Yến, Bí thư Viễn Chinh của các người đâu?

- Bí thư Tần, Bí thư Bành đi công tác ở tỉnh. Anh ấy đã có hẹn với viện Quy hoạch thiết kế tỉnh bàn bạc về việc xây dựng quảng trường công viên ở thị trấn. Xong rồi còn phải đàm phán một hạng mục, khả năng phải tới ngày mốt mới về.

Lý Tuyết Yến kính cẩn trả lời.

Tần Phượng khóe miệng nhếch lên. Cô lập tức đoán ra, Lý Tuyết Yến đang nói dối. Nhưng sự giả dối này chính là theo ý Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh cố ý trốn tránh không muốn ra mặt, buộc lãnh đạo quận dưới áp lực của lãnh đạo thành phố mà sớm hạ quyết đoán.

Cái gì mà đi tỉnh? Thật sự là vô nghĩa. Tần Phượng trong lòng âm thầm bất mãn. Cô biết việc giáo viên khiếu oan không phải là ý của Bành Viễn Chinh, nhưng trên cơ bản là hắn dung túng và ngầm đồng ý. Tần Phượng xem ra, lấy lực ảnh hưởng của Bành Viễn Chinh ở thị trấn Vân Thủy cùng quyền uy cá nhân, nếu hắn cố ý khống chế việc này thì những vị giáo viên đó sẽ không đi khiếu oan.

Bành Viễn Chinh đương nhiên là nhằm vào Tô Vũ Hoàn. Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ. Những giáo viên khiếu oan này đã liên lụy đến khu Tân An. Đầu tiên là Bí thư quận ủy cô, tiếp theo mới đến Chủ tịch quận Tô.

Lý Tuyết Yến thấy ánh mắt Tần Phượng lóe ra, biết là hỏng rồi. Vị Bí thư thông minh, tháo vát này không tin Bành Viễn Chinh không có ở thị trấn.

Tần Phượng nhướng mày, thản nhiên nói:

- Lý Tuyết Yến, tôi mặc kệ cô dùng biện pháp gì, phải lập tức liên hệ với Bành Viễn Chinh ngay. Nói cho hắn biết, chiều nay phải mời dự họp Hội nghị thường vụ khẩn cấp, bảo cậu ta trở về họp gấp.

- Đồng thời, nói với những giáo viên này cho rõ ràng. Chiều nay Quận ủy họp nghiên cứu đề xuất của bọn họ. Bảo bọn họ cứ về trước, chậm nhất tối nay sẽ cho bọn họ một kết quả. Nếu kết quả không hài lòng thì lúc đó khiếu oan cũng không muộn.

Tần Phượng lời nói có chút không kiên nhẫn. Hiển nhiên, những giáo viên đến thành phố khiếu oan đã khiến cô phản cảm rất nhiều.

Nói xong, Tần Phượng liền phẩy tay bỏ đi.

Lý Tuyết Yến cau mày, đến trước mặt đám người Trương Oánh, lớn tiếng nói:

- Các người có nghe thấy không? Bí thư Tần đã nói, chiều nay Quận ủy sẽ mở Hội nghị thường vụ khẩn cấp nghiên cứu vấn đề của các người. Bất kể thế nào, các người cũng nên trở về. Chậm nhất tối nay sẽ có kết quả cho các người.

Trương Oánh đứng dậy nhìn Lý Tuyết Yến, con ngươi có chút lóe ra:

- Chủ tịch thị trấn Lý, chúng ta trở về thì được. Nhưng chúng ta nhất định phải nói cho lãnh đạo ba cấp thành phố, quận, thị trấn cho rõ ràng. Chúng tôi kiên quyết bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình. Nếu ở quận kiên quyết bắt trường học của chúng tôi phải về khu, thì chúng tôi nhất định sẽ đến thành phố khiếu oan.

Lý Tuyết Yến khóe miệng hiện lên một nụ cười cổ quái.

Cô vừa muốn nói gì thì Hồ Đức Vịnh sắc mặt âm trầm bước lại, phất tay nói:

- Có vấn đề gì thì cứ hướng quận phản ánh. Chạy đến thành phố làm ầm ĩ làm gì? Các người như vậy thì có làm gương cho người khác được không? Không sợ ảnh hưởng đến học sinh không?

Trương Oánh tính cách và miệng lưỡi rất sắc bén. Bọn họ đi khiếu oan, vốn bằng bất cứ giá nào cũng phải đạt được mục đích. Nghe Hồ Đức Vịnh nói như vậy, liền không khỏi cười lạnh nói:

- Chủ tịch quận Hồ, ai nói chúng tôi không có phản ánh vấn đề với quận chứ? Chúng tôi đầu tuần đã báo cáo với Phòng Giáo dục quận. Nhưng phòng Giáo dục quận lại không rảnh để ý. Mà Trưởng phòng Trương cũng ở đây, Trưởng phòng Trương nói có phải như vậy hay không?

Trương Thịnh lúng túng đứng ở nơi đó. Ánh mắt có vài phần tức giận, không nói nên lời.

Hồ Đức Vịnh nhìn thật sâu vào Trương Oánh, xoay người bước đi. Mặc kệ cuối cùng tình hình giải quyết như thế nào? Kết quả ra sao thì Hồ Đức Vịnh cũng nhớ kỹ cái tên Trương Oánh của trường trung học Vân Thủy.

Lý Tuyết Yến ánh mắt nhìn theo bóng dáng của Hồ Đức Vịnh, rồi khẩn trương hướng đám người Trương Oánh ra hiệu, bảo bọn họ khẩn trương rời khỏi, tránh đem sự việc náo loạn thêm.

Tần Phượng lâm thời triệu tập Hội nghị thường vụ. Trong phòng hội nghị, tất cả các Ủy viên thường vụ, bao gồm Tần Phượng bên trong sắc mặt không đẹp chút nào. Đám người Lệnh Tường xem ra, một sự việc nhỏ như vậy lại tạo thành chuyện lớn, lại còn kinh động đến Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham. Quả thật là rất hoang đường.

Tô Vũ Hoàn nét mặt lạnh lùng, liếc mắt nhìn mọi người, rồi im lặng bước tới vị trí của mình, theo bản năng mà ngồi xuống đối diện với Bành Viễn Chinh, ánh mắt hơi có chút âm tàn.

Cái gọi là chân tướng phơi bày. Sau khi da mặt bị xé rách, y ngay cả ngụy trang cũng lười, trực tiếp giương anh múa vuốt, lộ ra gương mặt hung tợn.

Nhưng trong mắt Bành Viễn Chinh, y chẳng khác nào một con hổ giấy, phô trương thanh thế.

Mà ngay cả Tô Vũ Hoàn cũng không ý thức được, từ khi y chủ động khiêu khích Bành Viễn Chinh, hai người đối chọi gay gắt thì đã bị Bành Viễn Chinh chặt chẽ nắm trong tay, khống chế lại. Y vô hình trung rơi vào cái bẫy do Bành Viễn Chinh giăng ra. Nguyên nhân chính vì vậy, Tô Vũ Hoàn mỗi một lời nói, hành động, cử chỉ càng ngày càng tỏ ra kích động và ngây thơ.

Kỳ thật, lẽ ra Tô Vũ Hoàn cũng là người rất có thủ đoạn và tâm cơ. Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, Bành Viễn Chinh không chỉ là người tái sinh, thủ đoạn và tâm cơ so với y thì sâu hơn, đồng thời Bành Viễn Chinh năng lượng cón vượt xa y.

Hai người ánh mắt đụng nhau, sấm sét có thể nhìn thấy.

Tần Phượng hắng giọng;

- Được rồi, mọi người đã đến đông đủ. Chúng ta họp.

- Hôm nay, ngoại trừ tập hợp những công tác trọng điểm gần đây của quận thì chủ yếu là nghiên cứu xem trường liên trung Vân Thủy có nên do khu quản lý hay không. Tất cả mọi người đều biết, giáo viên trường liên trung Vân Thủy trước sau hai lần đã tụ tập. Một lần là bãi khóa, một lần là sáng hôm nay đã đến thành phố khiếu oan, khiến Bí thư Thành ủy Đông Phương phải coi trọng cao độ.

- Bí thư Thành ủy Đông Phương đã đặc biệt ra chỉ thị, yêu cầu chúng tam au chóng giải quyết một cách hợp lý, hợp tình những vấn đề của giáo viên.

Tần Phượng liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, thản nhiên nói:

- Sau đây, mời đồng chí Viễn Chinh hướng Hội nghị thường vụ thông báo một chút.


/660

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status