Thời này, đối với người bình thường, 2000 tệ là số tiền khá lớn. Lương tháng của Điền Minh chỉ có mấy trăm tệ, 2000 tệ tương đương với nửa năm tiền lương của hắn rồi.
Nghe đối phương muốn “ngoạm” một miếng to như vậy, Điền Minh kinh sợ, nhưng vì thể diện của Bành Viễn Chinh, y không dám phản ứng mạnh, chỉ là mặt đỏ lên, tức giận đến nỗi khóe miệng run run.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, thản nhiên nói:
- Hai ngàn tệ? Y có thể mở miệng đòi chừng này? Đây là muốn lừa gạt tống tiền chúng tôi sao? Thôi đi, cứ để cho đồn công an xử lý theo quy định đi, xem là lỗi của ai!
Viên cảnh sát lớn tuổi nghe xong, mắt lóe lên, kiên nhẫn hạ giọng nói:
- Tôi nói hai người nghe, bồi thường ít tiền trừ họa vẫn đáng giá đấy, nếu vào đồn, sẽ không tốt đâu. Nghe lời khuyên của tôi đi, không bỏ tiền ra, đến lúc đó bản thân phải chịu thiệt mà tiền vẫn phải bỏ ra không ít đâu! (sic!)
Viên cảnh sát nháy nháy mắt, ám chỉ Điền Minh đáp ứng, kẻo gặp phiền phức lớn. Nếu vào đồn, dưới áp lực của cấp trên, e là hai người chịu không nổi.
Điền Minh len lén nhìn Bành Viễn Chinh, thấy vẻ mặt buồn phiền của Bành Viễn Chinh, cắn chặt răng, nhẹ nhàng nói:
- Nhưng tôi không mang theo nhiều tiền như vậy…
- Có mang theo tiền cũng không thể phung phí!
Điền Minh còn muốn nói tiếp, đã bị Bành Viễn Chinh cắt ngang:
- Điền Minh, tuy cậu cũng có trách nhiệm, nhưng đối phương khiêu khích trước, động thủ trước, trách nhiệm chủ yếu là do y! Đồng chí cảnh sát, mong là các vị xử lý theo đúng quy định!
Thái độ của Bành Viễn Chinh trở nên mạnh mẽ và cứng rắn.
Viên cảnh sát thở phào một cái, bất đắc dĩ nói:
- Các người đã không nghe lời tôi khuyên bảo, vậy theo tôi về đồn công an. Tuy nhiên, tôi nói trước, chỉ sợ người của huyện sẽ lập tức chạy tới đưa các người tới huyện, bị tổn thất nặng, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở các người!
Đồn công an ở ngay sau khách sạn Phong Thái, cách chỉ chừng 200 mét. Trong phòng hội nghị của đồn, Bành Viễn Chinh và Điền Minh ngồi bên trái, Lâm Đào và Giang Ninh Trinh ngồi bên phải.
Vẻ mặt Lâm Đào hung dưc, căm trức nhìn Bành Viễn Chinh và Điền Minh, Giang Ninh Trinh thì khóe miệng hiện lên nét cười trào phúng. Thật ra cô ta cũng không cho rằng Lâm Đào có thể làm gì được Bành Viễn Chinh. Nhưng khiến tên ngu ngốc này gây một chút rắc rối cho Bành Viễn Chinh, Giang Ninh Trinh thấy cũng tốt rồi, ít nhất có thể xem một trò cười.
Lâm Đào là con của Phó chủ tịch huyện Lâm Trường Hà, là bạn học thời đại học của Giang Ninh Trinh. Y theo đuổi Giang Ninh Trinh đã nhiều năm, vẫn chưa được như ý. Đương nhiên, y xem trọng không chỉ nhan sắc của Giang Ninh Trinh mà còn vì cô ta là em vợ của Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực.
Hôm nay, là ngày mừng thọ 80 của mẹ Lâm Trường Hà, nhà họ Lâm mở tiệc trưa ở khách sạn Phong Thái, Lâm Đào cũng nhân cơ hội mời Giang Ninh Trinh vào núi chơi. Hai người tới núi Phượng Hoàng trước, Lâm Trường Hà và người nhà họ Lâm còn chưa tới.
Bành Viễn Chinh ngồi im lặng, vẻ mặt hết sức bình tĩnh. Chợt chuông điện thoại của hắn vang lên, là Trịnh Anh Nam gọi.
- Bí thư Bành, anh đang ở đâu? Tôi tới rồi, đang ở trước cửa khách sạn.
Trong điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng quyến rũ, hơi phấn khởi của Trịnh Anh Nam.
- Tôi ở trong đồn công an, phía sau khách sạn.
Bành Viễn Chinh thản nhiên nói.
- Hả? Bí thư Bành, sao lại thế?
Trịnh Anh Nam giật mình.
- Có chút rắc rối, đừng lo, chỉ cần nói rõ với đồng chí cảnh sát là ổn thôi!
Bành Viễn Chinh nói xong liền cúp điện thoại.
Viên cảnh sát lớn tuối ra hiệu cho người phụ tá của mình, nữ cảnh sát nhân dân trẻ tuổi hắng giọng một cái, nhìn Bành Viễn Chinh và Điền Minh, lạnh lùng hỏi:
- Họ tên?
Điền Minh đáp:
- Điền Minh.
- Còn anh thì sao?
Điền Minh lại đáp:
- Bành Viễn Chinh!
- Đơn vị?
- Quận ủy Tân An!
Là cán bộ Quận ủy Tân An? Nữ cảnh sát hơi bất ngờ, ngẩng lên nhìn hai người, ánh mắt lướt qua gương mặt uy nghiêm, anh tuấn và điềm tĩnh của Bành Viễn Chinh, giọng liền trở nên nhẹ nhàng hơn một chút:
- Chức vụ?
- Tôi là thư ký văn phòng Quận ủy, đây là Bí thư Bành của chúng tôi, Ủy viên thường vụ Quận ủy, Bí thư Công ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy.
Điền Minh có chút ngạo nghễ, thẳng lưng lên.
Bành Viễn Chinh là cán bộ huyện cấp, hơn nữa là Ủy viên thường vụ Quận ủy, coi như là lãnh đạo chủ chốt của quận Tân An, nữ cảnh sát giật mình, ngước lên nhìn Bành Viễn Chinh, tay cầm bút hơi run lên.
Viên cảnh sát đứng tuổi nhếch miệng, liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái, lại quay sang nữ cảnh sát ra hiệu bằng mắt, rồi vội vàng đi ra gọi điện thoại, có lẽ báo cáo với lãnh đạo huyện.
Chuyện có liên quan tới lãnh đạo Ủy viên thường vụ Quận ủy Tân An, đồn công an không dám tự xử lý. Viên cảnh sát đứng tuổi đi rồi, nữ cảnh sát tươi cười đứng dậy rót cho Bành Viễn Chinh và Điền Minh hai ly nước trà, thái độ trở nên vô cùng sốt sắng và nhẹ nhàng. (sic!)
Não Lâm Đào như bị chập mạch, y không ngờ Bành Viễn Chinh lại là cán bộ lãnh đạo quận Tân An, cương vị Ủy viên thường vụ Quận ủy của hắn, so với Lâm Trường Hà cha y cao hơn nhiều, đừng nói là y, ngay cả Lam Trường Hà cũng không dám đắc tội với Bành Viễn Chinh.
Đầu cúi xuống, mặt Lâm Đào lúc đỏ lúc trắng, bối rối không biết phải làm sao, Giang Ninh Trinh ngồi bên cạnh có phần khinh thường nhìn y cười lạnh, rồi đứng dậy bỏ đi.
Lãnh đạo huyện không dám chậm trễ, ra lệnh đồn công an phải lễ độ với Bành Viễn Chinh, rồi gọi điện cho Lâm Trường Hà, để ông ta đi thu xếp chuyện của con mình.
Tiếng tăm của Bành Viễn Chinh ở thành phố, làm sao Lâm Trường Hà không biết. Trên thực tế hai người cũng đã gặp nhau một lần, lúc đó Bành Viễn Chinh là Trưởng phòng Tin tức Ban Tuyên giáo Thành ủy.
Khi Lâm Trường Hà chạy tới đồn công an, Bành Viễn Chinh đang cùng Trịnh Anh Nam và Điền Minh rời đồn công an, chuẩn bị đến khách sạn Phong Thái.
Lâm Trường Hà sải bước tới, tươi cười chào:
- Bí thư Bành, còn nhớ lão Lâm này không?
Bành Viễn Chinh dừng bước, mỉm cười, bắt tay Lâm Trường Hà:
- Chủ tịch huyện Lâm.
Lâm Trường Hà bắt tay Bành Viễn Chinh thật chặt, quay lại nhìn Lâm Đào một cách căm tức, xấu hổ cười nói:
- Bí thư Bành, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Hôm nay đúng lúc tiệc mừng thọ mẹ tôi, Bí thư Bành nể mặt lão Lâm này tới ngồi một chút, trưa nay tôi bảo cháu nó kính rượu xin lỗi Bí thư Bành!
Bành Viễn Chinh cười cười, cũng không nhìn Lam Đào đang cúi đầu một góc, thản nhiên nói:
- Chủ tịch huyện Lâm, thôi đi, một chút chuyện nhỏ không cần bận tâm. Tôi và Trịnh tổng của Tập đoàn dệt Phong Thái còn có việc muốn nói, hôm nào có dịp sẽ ăn cơm với Chủ tịch huyện Lâm! Cho tôi gửi lời vấn an bà cụ!
Nói xong, Bành Viễn Chinh liền buông tay, cùng Trịnh Anh Nam sóng vai bước đi.
Nhìn theo Bành Viễn Chinh, nụ cười trên mặt Lam Trường Hà chợt tắt, quay lại Lâm Đào, tức giận cho y một cái bạt tai.
- Đồ khốn kiếp! Cả ngày không làm được cái gì tốt, chỉ toàn đem rắc rối cho bố mày!
Lâm Trường Hà giậm chân, tức giận bỏ đi.
- Bí thư Bành, cũng không còn sớm, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện đi.
Hôm nay Trịnh Anh Nam mặc một bộ đồ thể thao, tóc cắt ngắn, không chút phấn son, trông rất nhẹ nhàng thanh tú.
- Cũng được.
Bành Viễn Chinh đồng ý, cùng Trịnh Anh Nam vào gian phòng ăn mà cô đặt trước. Gian phong này trang hòang hết sức sang trọng, thậm chí, có thể nói là rất xa hoa.
Thảm lông dê mềm mại quý giá màu đỏ, đèn pha lê tráng lệ, bàn bằng gỗ lim. Trên bàn, chén đĩa đều là đồ sứ thanh hoa tinh xảo, thoạt nhìn đủ biết là rất đắt tiền. Rõ ràng, đây là phòng dùng tiếp đãi khách quý của khách sạn Phong Thái. Người có thể dùng phòng này, ngoài Trịnh Phong Thái, chỉ có Trịnh Anh Nam và Lưu Quang.
Bành Viễn Chinh nhìn quanh, cười nối:
- Trịnh tổng, bốn người chúng ta chiếm một căn phòng lớn như vậy, có lãng phí quá không?
Bành Viễn Chinh dẫn theo Điền Minh, Trịnh Anh Nam dẫn theo một nữ trợ lý, công lại là bốn người.
- Bí thư Bành là khách quý nhất của Tập đoàn Phong Thái chúng tôi, Trịnh tổng đặc biệt dặn khách sạn nhất định phải dành phòng tốt nhất.
Nữ trợ lý của Trịnh Anh Nam mỉm cười nói, quay sang gọi nhân viên phục vụ.
Trịnh Anh Nam cũng cười nói:
- Đúng vậy, Bí thư Bành là khách quý như vậy, chúng tôi không dễ mời được. Bí thư Bành, mời ngồi, nhân viên phục vụ, mang trà!
- Trịnh tổng khách khí quá!
Bành Viễn Chinh không nói gì nữa, ngồi xuống, cầm một tách trà bằng sứ thanh hoa long lanh sáng bóng, ngắm nghía, không khỏi giật mình.
Bộ đồ trà bằng sứ thanh hoa không hiếm, nhưng bộ này mỏng nhẹ trong sáng, hoa văn tinh xảo đẹp đẽ, tuyệt đối là vật phẩm quý giá, trên thị trường không thể có.
Thấy hắn có hứng thú với bộ đồ trà, Trịnh Anh Nam cười hì hì nói:
- Bí thư Bành, đây là hàng do cha tôi đặt ở xưởng, ở nhà tôi còn có hai bộ, ngày mai tối sẽ cho người đem qua biếu anh một bộ!
Bành Viễn Chinh cười, lắc đầu:
- Cảm ơn, nhưng tôi không cần dùng thứ tốt như vậy, cô giữ để tiếp khách đi.
Bành Viễn Chinh không muốn mất thời gian vì loại chuyện vặt vãnh này, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
- Trịnh tổng, chuyện tôi nói với cô hai ngày trước, cô đã bàn bạc với Trịnh đổng chưa? Ý kiến ông ấy thế nào?
Nghe đối phương muốn “ngoạm” một miếng to như vậy, Điền Minh kinh sợ, nhưng vì thể diện của Bành Viễn Chinh, y không dám phản ứng mạnh, chỉ là mặt đỏ lên, tức giận đến nỗi khóe miệng run run.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, thản nhiên nói:
- Hai ngàn tệ? Y có thể mở miệng đòi chừng này? Đây là muốn lừa gạt tống tiền chúng tôi sao? Thôi đi, cứ để cho đồn công an xử lý theo quy định đi, xem là lỗi của ai!
Viên cảnh sát lớn tuổi nghe xong, mắt lóe lên, kiên nhẫn hạ giọng nói:
- Tôi nói hai người nghe, bồi thường ít tiền trừ họa vẫn đáng giá đấy, nếu vào đồn, sẽ không tốt đâu. Nghe lời khuyên của tôi đi, không bỏ tiền ra, đến lúc đó bản thân phải chịu thiệt mà tiền vẫn phải bỏ ra không ít đâu! (sic!)
Viên cảnh sát nháy nháy mắt, ám chỉ Điền Minh đáp ứng, kẻo gặp phiền phức lớn. Nếu vào đồn, dưới áp lực của cấp trên, e là hai người chịu không nổi.
Điền Minh len lén nhìn Bành Viễn Chinh, thấy vẻ mặt buồn phiền của Bành Viễn Chinh, cắn chặt răng, nhẹ nhàng nói:
- Nhưng tôi không mang theo nhiều tiền như vậy…
- Có mang theo tiền cũng không thể phung phí!
Điền Minh còn muốn nói tiếp, đã bị Bành Viễn Chinh cắt ngang:
- Điền Minh, tuy cậu cũng có trách nhiệm, nhưng đối phương khiêu khích trước, động thủ trước, trách nhiệm chủ yếu là do y! Đồng chí cảnh sát, mong là các vị xử lý theo đúng quy định!
Thái độ của Bành Viễn Chinh trở nên mạnh mẽ và cứng rắn.
Viên cảnh sát thở phào một cái, bất đắc dĩ nói:
- Các người đã không nghe lời tôi khuyên bảo, vậy theo tôi về đồn công an. Tuy nhiên, tôi nói trước, chỉ sợ người của huyện sẽ lập tức chạy tới đưa các người tới huyện, bị tổn thất nặng, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở các người!
Đồn công an ở ngay sau khách sạn Phong Thái, cách chỉ chừng 200 mét. Trong phòng hội nghị của đồn, Bành Viễn Chinh và Điền Minh ngồi bên trái, Lâm Đào và Giang Ninh Trinh ngồi bên phải.
Vẻ mặt Lâm Đào hung dưc, căm trức nhìn Bành Viễn Chinh và Điền Minh, Giang Ninh Trinh thì khóe miệng hiện lên nét cười trào phúng. Thật ra cô ta cũng không cho rằng Lâm Đào có thể làm gì được Bành Viễn Chinh. Nhưng khiến tên ngu ngốc này gây một chút rắc rối cho Bành Viễn Chinh, Giang Ninh Trinh thấy cũng tốt rồi, ít nhất có thể xem một trò cười.
Lâm Đào là con của Phó chủ tịch huyện Lâm Trường Hà, là bạn học thời đại học của Giang Ninh Trinh. Y theo đuổi Giang Ninh Trinh đã nhiều năm, vẫn chưa được như ý. Đương nhiên, y xem trọng không chỉ nhan sắc của Giang Ninh Trinh mà còn vì cô ta là em vợ của Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực.
Hôm nay, là ngày mừng thọ 80 của mẹ Lâm Trường Hà, nhà họ Lâm mở tiệc trưa ở khách sạn Phong Thái, Lâm Đào cũng nhân cơ hội mời Giang Ninh Trinh vào núi chơi. Hai người tới núi Phượng Hoàng trước, Lâm Trường Hà và người nhà họ Lâm còn chưa tới.
Bành Viễn Chinh ngồi im lặng, vẻ mặt hết sức bình tĩnh. Chợt chuông điện thoại của hắn vang lên, là Trịnh Anh Nam gọi.
- Bí thư Bành, anh đang ở đâu? Tôi tới rồi, đang ở trước cửa khách sạn.
Trong điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng quyến rũ, hơi phấn khởi của Trịnh Anh Nam.
- Tôi ở trong đồn công an, phía sau khách sạn.
Bành Viễn Chinh thản nhiên nói.
- Hả? Bí thư Bành, sao lại thế?
Trịnh Anh Nam giật mình.
- Có chút rắc rối, đừng lo, chỉ cần nói rõ với đồng chí cảnh sát là ổn thôi!
Bành Viễn Chinh nói xong liền cúp điện thoại.
Viên cảnh sát lớn tuối ra hiệu cho người phụ tá của mình, nữ cảnh sát nhân dân trẻ tuổi hắng giọng một cái, nhìn Bành Viễn Chinh và Điền Minh, lạnh lùng hỏi:
- Họ tên?
Điền Minh đáp:
- Điền Minh.
- Còn anh thì sao?
Điền Minh lại đáp:
- Bành Viễn Chinh!
- Đơn vị?
- Quận ủy Tân An!
Là cán bộ Quận ủy Tân An? Nữ cảnh sát hơi bất ngờ, ngẩng lên nhìn hai người, ánh mắt lướt qua gương mặt uy nghiêm, anh tuấn và điềm tĩnh của Bành Viễn Chinh, giọng liền trở nên nhẹ nhàng hơn một chút:
- Chức vụ?
- Tôi là thư ký văn phòng Quận ủy, đây là Bí thư Bành của chúng tôi, Ủy viên thường vụ Quận ủy, Bí thư Công ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy.
Điền Minh có chút ngạo nghễ, thẳng lưng lên.
Bành Viễn Chinh là cán bộ huyện cấp, hơn nữa là Ủy viên thường vụ Quận ủy, coi như là lãnh đạo chủ chốt của quận Tân An, nữ cảnh sát giật mình, ngước lên nhìn Bành Viễn Chinh, tay cầm bút hơi run lên.
Viên cảnh sát đứng tuổi nhếch miệng, liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái, lại quay sang nữ cảnh sát ra hiệu bằng mắt, rồi vội vàng đi ra gọi điện thoại, có lẽ báo cáo với lãnh đạo huyện.
Chuyện có liên quan tới lãnh đạo Ủy viên thường vụ Quận ủy Tân An, đồn công an không dám tự xử lý. Viên cảnh sát đứng tuổi đi rồi, nữ cảnh sát tươi cười đứng dậy rót cho Bành Viễn Chinh và Điền Minh hai ly nước trà, thái độ trở nên vô cùng sốt sắng và nhẹ nhàng. (sic!)
Não Lâm Đào như bị chập mạch, y không ngờ Bành Viễn Chinh lại là cán bộ lãnh đạo quận Tân An, cương vị Ủy viên thường vụ Quận ủy của hắn, so với Lâm Trường Hà cha y cao hơn nhiều, đừng nói là y, ngay cả Lam Trường Hà cũng không dám đắc tội với Bành Viễn Chinh.
Đầu cúi xuống, mặt Lâm Đào lúc đỏ lúc trắng, bối rối không biết phải làm sao, Giang Ninh Trinh ngồi bên cạnh có phần khinh thường nhìn y cười lạnh, rồi đứng dậy bỏ đi.
Lãnh đạo huyện không dám chậm trễ, ra lệnh đồn công an phải lễ độ với Bành Viễn Chinh, rồi gọi điện cho Lâm Trường Hà, để ông ta đi thu xếp chuyện của con mình.
Tiếng tăm của Bành Viễn Chinh ở thành phố, làm sao Lâm Trường Hà không biết. Trên thực tế hai người cũng đã gặp nhau một lần, lúc đó Bành Viễn Chinh là Trưởng phòng Tin tức Ban Tuyên giáo Thành ủy.
Khi Lâm Trường Hà chạy tới đồn công an, Bành Viễn Chinh đang cùng Trịnh Anh Nam và Điền Minh rời đồn công an, chuẩn bị đến khách sạn Phong Thái.
Lâm Trường Hà sải bước tới, tươi cười chào:
- Bí thư Bành, còn nhớ lão Lâm này không?
Bành Viễn Chinh dừng bước, mỉm cười, bắt tay Lâm Trường Hà:
- Chủ tịch huyện Lâm.
Lâm Trường Hà bắt tay Bành Viễn Chinh thật chặt, quay lại nhìn Lâm Đào một cách căm tức, xấu hổ cười nói:
- Bí thư Bành, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Hôm nay đúng lúc tiệc mừng thọ mẹ tôi, Bí thư Bành nể mặt lão Lâm này tới ngồi một chút, trưa nay tôi bảo cháu nó kính rượu xin lỗi Bí thư Bành!
Bành Viễn Chinh cười cười, cũng không nhìn Lam Đào đang cúi đầu một góc, thản nhiên nói:
- Chủ tịch huyện Lâm, thôi đi, một chút chuyện nhỏ không cần bận tâm. Tôi và Trịnh tổng của Tập đoàn dệt Phong Thái còn có việc muốn nói, hôm nào có dịp sẽ ăn cơm với Chủ tịch huyện Lâm! Cho tôi gửi lời vấn an bà cụ!
Nói xong, Bành Viễn Chinh liền buông tay, cùng Trịnh Anh Nam sóng vai bước đi.
Nhìn theo Bành Viễn Chinh, nụ cười trên mặt Lam Trường Hà chợt tắt, quay lại Lâm Đào, tức giận cho y một cái bạt tai.
- Đồ khốn kiếp! Cả ngày không làm được cái gì tốt, chỉ toàn đem rắc rối cho bố mày!
Lâm Trường Hà giậm chân, tức giận bỏ đi.
- Bí thư Bành, cũng không còn sớm, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện đi.
Hôm nay Trịnh Anh Nam mặc một bộ đồ thể thao, tóc cắt ngắn, không chút phấn son, trông rất nhẹ nhàng thanh tú.
- Cũng được.
Bành Viễn Chinh đồng ý, cùng Trịnh Anh Nam vào gian phòng ăn mà cô đặt trước. Gian phong này trang hòang hết sức sang trọng, thậm chí, có thể nói là rất xa hoa.
Thảm lông dê mềm mại quý giá màu đỏ, đèn pha lê tráng lệ, bàn bằng gỗ lim. Trên bàn, chén đĩa đều là đồ sứ thanh hoa tinh xảo, thoạt nhìn đủ biết là rất đắt tiền. Rõ ràng, đây là phòng dùng tiếp đãi khách quý của khách sạn Phong Thái. Người có thể dùng phòng này, ngoài Trịnh Phong Thái, chỉ có Trịnh Anh Nam và Lưu Quang.
Bành Viễn Chinh nhìn quanh, cười nối:
- Trịnh tổng, bốn người chúng ta chiếm một căn phòng lớn như vậy, có lãng phí quá không?
Bành Viễn Chinh dẫn theo Điền Minh, Trịnh Anh Nam dẫn theo một nữ trợ lý, công lại là bốn người.
- Bí thư Bành là khách quý nhất của Tập đoàn Phong Thái chúng tôi, Trịnh tổng đặc biệt dặn khách sạn nhất định phải dành phòng tốt nhất.
Nữ trợ lý của Trịnh Anh Nam mỉm cười nói, quay sang gọi nhân viên phục vụ.
Trịnh Anh Nam cũng cười nói:
- Đúng vậy, Bí thư Bành là khách quý như vậy, chúng tôi không dễ mời được. Bí thư Bành, mời ngồi, nhân viên phục vụ, mang trà!
- Trịnh tổng khách khí quá!
Bành Viễn Chinh không nói gì nữa, ngồi xuống, cầm một tách trà bằng sứ thanh hoa long lanh sáng bóng, ngắm nghía, không khỏi giật mình.
Bộ đồ trà bằng sứ thanh hoa không hiếm, nhưng bộ này mỏng nhẹ trong sáng, hoa văn tinh xảo đẹp đẽ, tuyệt đối là vật phẩm quý giá, trên thị trường không thể có.
Thấy hắn có hứng thú với bộ đồ trà, Trịnh Anh Nam cười hì hì nói:
- Bí thư Bành, đây là hàng do cha tôi đặt ở xưởng, ở nhà tôi còn có hai bộ, ngày mai tối sẽ cho người đem qua biếu anh một bộ!
Bành Viễn Chinh cười, lắc đầu:
- Cảm ơn, nhưng tôi không cần dùng thứ tốt như vậy, cô giữ để tiếp khách đi.
Bành Viễn Chinh không muốn mất thời gian vì loại chuyện vặt vãnh này, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
- Trịnh tổng, chuyện tôi nói với cô hai ngày trước, cô đã bàn bạc với Trịnh đổng chưa? Ý kiến ông ấy thế nào?
/660
|