Sự việc của huyện lân cận, Bành Viễn Chinh cũng có nghe thấy. Chỉ có điều hắn không quan tâm, cũng hiểu được nó chẳng liên quan đến mình. Động tĩnh của huyện lân cận có lớn đi nữa cũng chẳng đến nơi này.
Trở lại văn phòng, hắn gọi điện thoại gọi Thẩm Ngọc Lan đến, cùng Thẩm Ngọc Lan thương lượng một chút, bắt đầu công tác chỉnh đốn tác phong lại cho cơ quan Quận ủy, đồng thời bố trí đoàn tuyên truyền mười bốn điểm lớn của quận ủy xuống nông thôn.
Hắn vẫn là Bí thư công ủy. Những công tác được phân công bên quận ủy khiến hắn tiêu tốn nhiều thời gian và tinh lực.
Bàn xong công tác, Thẩm Ngọc Lan có chút đỏ mặt, muốn nói rồi lại thôi. Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn cô, cười nói:
- Chánh văn phòng Thẩm, bệnh viện ở thủ đô tôi đã nhờ người hỏi. Hẳn là không có vấn đề gì. Đây là phương thức liên lạc với Viện trưởng Khang của bệnh viện đó. Cô hãy trực tiếp liên hệ với ông ta. Còn đây là số điện thoại của vợ tôi Phùng Thiến Như. Cô ở thủ đô nếu có khó khăn gì thì cứ liên hệ với cô ấy.
Bành Viễn Chinh ghi chép hai số điện thoại xuống tờ giấy rồi đưa cho Thẩm Ngọc Lan.
Thẩm Ngọc Lan vui mừng, luôn mãi nói lời cảm ơn:
- Bí thư Bành, cám ơn lãnh đạo. Cám ơn.
- Đừng khách khí, một chút chuyện nhỏ thôi mà. Chúc cô sớm sanh quý tử.
Bành Viễn Chinh cao giọng cười. Thẩm Ngọc Lan xấu hổ đến đỏ mặt, vội vàng rời đi.
Cô muốn đến thủ đô làm thụ tinh nhân tạo. Tuy rằng đây là sự việc chẳng lớn, nhưng là một người phụ nữ, ở trước mắt Bành Viễn Chinh chung quy vẫn không khỏi đỏ mặt. Huống chi Bành Viễn Chinh lại là lãnh đạo quận ủy.
Thẩm Ngọc Lan cầm hai số điện thoại, kích động chạy đến tìm Tần Phượng. Chuyện này cô đã sớm nói qua với Tần Phượng, nên Tần Phượng tất nhiên sẽ không làm chậm trễ cô.
- Ngọc Lan, cô hãy an bài công việc rồi khẩn trương đến thủ đô mà thực hiện. Tôi cho cô nghỉ ngơi một tháng.
Tần Phượng khẽ mỉm cười, ánh mắt hiện lên một tia hâm mộ.
Thẩm Ngọc Lan khẽ vâng một tiếng, rồi rón rén rời khỏi phòng Tần Phượng. Vừa muốn đóng cửa thì đã thấy Chủ tịch quận Tô Vũ Hoàn trầm mặc sải bước từ đầu hành lang bên kia đi tới thì không khỏi trong lòng căng thẳng, vội vàng tránh mặt đi.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Thẩm Ngọc Lan chợt nghe trong phòng Tần Phượng truyền ra tiếng tranh cãi kịch liệt. Thậm chí còn có tiếng Tần Phượng giận dữ mắng mỏ và âm thanh đập bàn.
Thẩm Ngọc Lan nhẹ nhàng ghé tai vào phòng làm việc của Tần Phượng nghe lén một chút, mơ hồ nghe được bên trong hai vị lãnh đạo chính đảng dường như vì Bành Viễn Chinh ở thị trấn Vân Thủy mà đối chọi gay gắt, có dấu hiệu trở mặt.
Quả thật, Tần Phượng có chút không kiềm chế được, cũng là không thể nhịn được. Cô gần đây bởi vì trong lòng có tâm tư khác, đối với dục vọng quyền lực cũng phai nhạt. Lực khống chế có giảm xuống. Mà Tô Vũ Hoàn thì thừa cơ xông lên. Thậm chí âm thầm liên kết với Chánh văn phòng quận ủy Thì Đại Kiến. Tần Phượng nhìn thấy nhưng cũng mặc kệ.
Đây là lần thứ ba Tô Vũ Hoàn đến văn phòng của cô trịnh trọng bàn bạc về vấn đề điều chỉnh công tác Bành Viễn Chinh. Tô Vũ Hoàn cho rằng Bành Viễn Chinh không thích hợp kiêm nhiệm chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn. Muốn hắn chuyên tâm quản lý công tác của Quận ủy. Đề nghị quận ủy miễn đi chức chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy của Bành Viễn Chinh.
Tần Phượng đương nhiên là không đồng ý.
- Bí thư Tần, Bành Viễn Chinh từ lúc nhậm chức ở thị trấn Vân Thủy đến nay, quần chúng khiếu oan không ngừng. Gần đây lại có vụ việc giáo viên đến UBND quận khiếu oan. Tôi thừa nhận đồng chí Viễn Chinh năng lực công tác rất mạnh, nhiệt tình rất cao. Nhưng công việc cơ sở, nhất là của một xã, thị trấn thì không thể quá mức cấp tiến. Để bảo đảm cho thị trấn Vân Thủy đoàn kết ổn định, tôi đề nghị quận ủy điều chỉnh công tác của đồng chí Bành Viễn Chinh, bổ nhiệm một đồng chí lão thành điềm đạm, chắc chắn đi xuống. Nếu không thì thị trấn Vân Thủy sẽ ngày càng loạn.
Tô Vũ Hoàn ngẩng đầu, ưỡn ngực nói.
Về phần điều chỉnh công tác của Bành Viễn Chinh, hắn đã nói với Tần Phượng ba lần. Đây là lần thứ ba. Lần này, hắn chuẩn bị đề xuất trong hội nghị thường vụ.
Giờ phút này không thể so sánh với lúc trước nữa. Y đã chặt chẽ đứng vững ở quận. Mười một Ủy viên thường vụ quận ủy ít nhất có một nửa đã đi theo y. Y cảm giác lời nói của mình trong hội nghị thường vụ quận ủy đã thành thục.
Tần Phượng phản ứng rất kích liệt. Cô đột nhiên vỗ bàn, cả giận nói:
- Đồng chí Tô Vũ Hoàn, tôi phải nhắc nhở anh, anh là Chủ tịch UBND quận, Phó bí thư Quận ủy, khi nói chuyện làm việc phải biết chịu trách nhiệm.
- Đồng chí Bành Viễn Chinh là cán bộ do thành phố quản lý. Công tác của cậu ta như thế nào thì Thành ủy sẽ đánh giá. Chúng ta không có quyền vọng ngôn, đánh giá đồng nghiệp bên cạnh mình.
- Cái gì gọi là quần chúng không ngừng khiếu oan? Tại sao lại lấy một việc mà đánh giá toàn bộ? Cách đây một năm, toàn bộ khu khiếu oan là hơn một trăm lần. Thị trấn Vân Thủy mới vài lần mà đã nói rằng cục diện thị trấn Vân Thủy bây giờ rất loạn? Nói chuyện thì phải thực sự cầu thị.
- Anh chỉ biết nhìn những vấn đề nhỏ nhặt mà không nhìn tới nền kinh tế của thị trấn Vân Thủy bây giờ phát triển như thế nào. Giáo dục, xây dựng công cộng, xí nghiệp xã thị trấn, xây dựng nông thôn và các hạng mục khác cũng phát triển rất nhiều. Đồng chí Bành Viễn Chinh khi đến nhận chức thì diện mạo thị trấn Vân Thủy đã có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
- Từ đầu năm ngoái cho đến hiện tại, tổng đầu tư hạng mục thị trấn Vân Thủy chiếm 15% tổng vốn thu hút đầu tư của toàn bộ khu. Thu nhập của người dân thị trấn và nông thôn đứng đầu trong toàn bộ xã, thị trấn của khu.
- Bí thư Tần, thành tích có thể che giấu vấn đề sao? Thành công thì không tồn tại vấn đề? Tôi kiên trì cho rằng, hiện tại cục diện thị trấn Vân Thủy có được như ngày hôm nay là không dễ. Đồng chí Viễn Chinh hẳn là thích hợp nắm giữ công tác mang tính toàn cục. Hẳn là nên khiến cậu ấy đặt tinh lực chủ yếu của mình ở quận.
Tô Vũ Hoàn không nhượng bộ chút nào, lớn tiếng phản bác.
- Vô nghĩa! Nếu chúng ta cái gì cũng không làm, thì chắc chắn sẽ không phát sinh bất cứ vấn đề gì. Công tác của đồng chí Viễn Chinh do Thành ủy bổ nhiệm. Quận ủy không có quyền lực điều chỉnh công tác của cậu ta. Tôi không muốn cãi nhau với anh về vấn đề này nữa. Vấn đề này dừng lại ở đây. Anh về trước đi.
- Bí thư Tần, tôi vẫn giữ lại ý kiến cá nhân mình. Tôi về sau sẽ đề xuất trong hội nghị thường vụ quận ủy.
Tô Vũ Hoàn cười lạnh, bỗng nhiên đứng dậy, phẩy tay bỏ đi.
- Anh thích thì cứ làm!
Tần Phượng lúc này cũng không còn tức giận nữa. Cô trì hoãn cảm xúc của mình, chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt lạnh như băng.
Tuy rằng tâm trạng của cô có sự biến hóa rất lớn. Nhiệt tình đối với con đường làm quan cũng giảm đi. Mà trên thực tế, quan trường giống như một đấu trường. Chỉ cần cô một ngày còn tại vị, chuyện của khu Tân An vẫn do cô là nhân vật số làm chủ, còn chưa tới phiên Tô Vũ Hoàn nhảy lên.
Cô ở khu Tân An này rất nhiều năm. Từ Chủ tịch quận đến Bí thư, hiện giờ kiêm nhiệm luôn chức vụ Ủy viên thường vụ Thành ủy. Cô ở khu Tân An lực ảnh hưởng không phải Tô Vũ Hoàn, một cán bộ ngoại lai đến có khả năng đánh đồng.
Lão hổ không phát uy, thật đúng là con mèo ốm sao? Thật sự là buồn cười.
Tập đoàn Phong Thái.
Lưu Quang đẩy cửa phòng làm việc của Trịnh Anh Nam, thấy không có ai thì liền nhíu mày. Trợ lý của Trịnh Anh Nam là Tần Nguyệt Nguyệt từ phòng bên cạnh đi ra, uể oải dựa lưng vào khung cửa, giọng nói nũng nịu:
- Đừng tìm nữa. Trịnh tổng khả năng là đi tìm Bành Viễn Chinh để nói chuyện hợp tác rồi.
Lưu Quang đuôi lông mày nhướng lên, nhỏ giọng nói:
- Tại sao lại đi? Không phải là mới từ núi về sao?
Tần Nguyệt Nguyệt nở nụ cười mờ ám, lắc mông đít trở về phòng làm việc của mình.
Lưu Quang bước nhanh vào trong, rồi đóng cửa lại.
Tần Nguyệt Nguyệt đưa qua một tấm hình. Lưu Quang liếc nhìn một cái, sắc mặt xanh lét. Từ trên tấm ảnh, Trịnh Anh Nam nắm cánh tay Bành Viễn Chinh, thái độ quả thật có chút thân mật. Nhưng bên cạnh còn có Tần Phượng thì tấm ảnh cũng chẳng nói lên được vấn đề gì.
Nhưng nhớ tới cuộc điện thoại tối hôm đó, hơn nữa gần đây Trịnh Anh Nam đủ loại thay đổi. Mở miệng ngậm miệng cũng chỉ là Bành Viễn Chinh. Thậm chí còn so sánh mình với Bành Viễn Chinh. Lưu Quang trong lòng liền dâng lên một cơn tức giận không hiểu được.
Y không tin Trịnh Anh Nam có gì với Bành Viễn Chinh. Nhưng y nhận thấy vợ của mình đã sinh ra một tình cảm nào đó với Bành Viễn Chinh. Điều này khiến cho y cảm thấy xấu hổ và giận dữ.
Nhưng y vẫn không dám biểu hiện ra ngoài. Y có được địa vị ở tập đoàn Phong Thái như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ Trịnh Anh Nam. Tuy chỉ là con rể của Trịnh gia nhưng y không có cổ phần của Phong Thái. Nếu y ly hôn với Trịnh Anh Nam, thì y sẽ bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng.
Một cơn giận bốc lên. Y nghiến chặt răng, tiến lên đẩy Tần Nguyệt Nguyệt xuống bàn làm việc, thuận tay tốc cái váy ngắn của cô lên, sau đó kéo quần lót xuống, lộ ra cảnh tượng xuân phong cao ngất bên trong.
Lưu Quang đè lên, hai cánh tay dùng sức xoa nắn bộ ngực đẫy đà của Tần Nguyệt Nguyệt. Còn dưới thân thì không cần một khúc nhạc dạo nào liền thúc đẩy đi vào. Tần Nguyệt Nguyệt không có kháng cự, chỉ phát ra tiếng rên rỉ mà thôi.
Hai người bắt đầu gian tình từ một năm trước. Tần Nguyệt Nguyệt vốn chỉ là một nhân viên bình thường của tập đoàn Phong Thái. Nhưng cô cũng là một người phụ nữ có dã tâm. Khi cô nhận thấy Phó tổng giám đốc Lưu Quang đối với cô biểu lộ một cảm xúc mờ ám nào đó, thì liền sáng tối khiêu khích Lưu Quang mấy lần, khiến Lưu Quang thành công trở thành tù bình của cô.
Lưu Quang từ đó đã thăng cho cô lên làm chủ quản, lại còn đề cử làm trợ lý cho vợ của mình. Tiền lương cộng đãi ngộ ở tập đoàn bằng với một Phó giám đốc.
Trịnh Anh Nam là một cô gái ruột để ngoài da. Cô không có phát hiện chồng của mình lại cùng với trợ lý của mình có gian tình với nhau. Lưu Quang trở thành một con cờ mà Tần Nguyệt Nguyệt dùng để củng cố địa vị cá nhân của mình. Mà Tần Nguyệt Nguyệt thì trở thành một người giám sát hành tung của Trịnh Anh Nam để báo cho Lưu Quang biết.
Đã qua một năm, và ba người vẫn bình an vô sự.
Trước mặt vợ của mình yêu đương vụng trộm, còn người phụ nữ Tần Nguyệt Nguyệt thì thoạt nhìn bề ngoài rất nghiêm trang, thanh thuần, nhưng trên thực tế quyến rũ không ngừng. Lưu Quang ngay từ đầu còn khống chế được, nhưng càng về sau càng không khống chế được ham muốn trong lòng mình. Trong lúc này, y đã tiêu tốn cho Tần Nguyệt Nguyệt nếu không một trăm ngàn thì cũng bảy tám chục ngàn.
Trịnh Anh Nam từ bên ngoài bước vào bên trong tòa nhà làm việc, trong tay tháo ra đôi giày cao gót, và mang vào một đôi giày thể thao.
Cô vừa rồi đi siêu thị mua đồ, không cẩn thận đã khiến gót của đôi giày bị gãy, thì tâm trạng mua sắm cũng giảm đi, thuận tiện mua một đôi giày thể thao thay vào, sau đó lái xe về công ty.
Cô vừa đến cửa phòng làm việc, vừa muốn mở cửa thì đột nhiên nghe được phòng làm việc của Tần Phượng Phượng truyền đến tiếng rên rỉ của nam nữ giao hoan thì không khỏi ngẩn ra, liền cẩn thận bước qua nghe ngóng, nhìn vào trong thì sắc mặt đột biến.
Trở lại văn phòng, hắn gọi điện thoại gọi Thẩm Ngọc Lan đến, cùng Thẩm Ngọc Lan thương lượng một chút, bắt đầu công tác chỉnh đốn tác phong lại cho cơ quan Quận ủy, đồng thời bố trí đoàn tuyên truyền mười bốn điểm lớn của quận ủy xuống nông thôn.
Hắn vẫn là Bí thư công ủy. Những công tác được phân công bên quận ủy khiến hắn tiêu tốn nhiều thời gian và tinh lực.
Bàn xong công tác, Thẩm Ngọc Lan có chút đỏ mặt, muốn nói rồi lại thôi. Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn cô, cười nói:
- Chánh văn phòng Thẩm, bệnh viện ở thủ đô tôi đã nhờ người hỏi. Hẳn là không có vấn đề gì. Đây là phương thức liên lạc với Viện trưởng Khang của bệnh viện đó. Cô hãy trực tiếp liên hệ với ông ta. Còn đây là số điện thoại của vợ tôi Phùng Thiến Như. Cô ở thủ đô nếu có khó khăn gì thì cứ liên hệ với cô ấy.
Bành Viễn Chinh ghi chép hai số điện thoại xuống tờ giấy rồi đưa cho Thẩm Ngọc Lan.
Thẩm Ngọc Lan vui mừng, luôn mãi nói lời cảm ơn:
- Bí thư Bành, cám ơn lãnh đạo. Cám ơn.
- Đừng khách khí, một chút chuyện nhỏ thôi mà. Chúc cô sớm sanh quý tử.
Bành Viễn Chinh cao giọng cười. Thẩm Ngọc Lan xấu hổ đến đỏ mặt, vội vàng rời đi.
Cô muốn đến thủ đô làm thụ tinh nhân tạo. Tuy rằng đây là sự việc chẳng lớn, nhưng là một người phụ nữ, ở trước mắt Bành Viễn Chinh chung quy vẫn không khỏi đỏ mặt. Huống chi Bành Viễn Chinh lại là lãnh đạo quận ủy.
Thẩm Ngọc Lan cầm hai số điện thoại, kích động chạy đến tìm Tần Phượng. Chuyện này cô đã sớm nói qua với Tần Phượng, nên Tần Phượng tất nhiên sẽ không làm chậm trễ cô.
- Ngọc Lan, cô hãy an bài công việc rồi khẩn trương đến thủ đô mà thực hiện. Tôi cho cô nghỉ ngơi một tháng.
Tần Phượng khẽ mỉm cười, ánh mắt hiện lên một tia hâm mộ.
Thẩm Ngọc Lan khẽ vâng một tiếng, rồi rón rén rời khỏi phòng Tần Phượng. Vừa muốn đóng cửa thì đã thấy Chủ tịch quận Tô Vũ Hoàn trầm mặc sải bước từ đầu hành lang bên kia đi tới thì không khỏi trong lòng căng thẳng, vội vàng tránh mặt đi.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Thẩm Ngọc Lan chợt nghe trong phòng Tần Phượng truyền ra tiếng tranh cãi kịch liệt. Thậm chí còn có tiếng Tần Phượng giận dữ mắng mỏ và âm thanh đập bàn.
Thẩm Ngọc Lan nhẹ nhàng ghé tai vào phòng làm việc của Tần Phượng nghe lén một chút, mơ hồ nghe được bên trong hai vị lãnh đạo chính đảng dường như vì Bành Viễn Chinh ở thị trấn Vân Thủy mà đối chọi gay gắt, có dấu hiệu trở mặt.
Quả thật, Tần Phượng có chút không kiềm chế được, cũng là không thể nhịn được. Cô gần đây bởi vì trong lòng có tâm tư khác, đối với dục vọng quyền lực cũng phai nhạt. Lực khống chế có giảm xuống. Mà Tô Vũ Hoàn thì thừa cơ xông lên. Thậm chí âm thầm liên kết với Chánh văn phòng quận ủy Thì Đại Kiến. Tần Phượng nhìn thấy nhưng cũng mặc kệ.
Đây là lần thứ ba Tô Vũ Hoàn đến văn phòng của cô trịnh trọng bàn bạc về vấn đề điều chỉnh công tác Bành Viễn Chinh. Tô Vũ Hoàn cho rằng Bành Viễn Chinh không thích hợp kiêm nhiệm chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn. Muốn hắn chuyên tâm quản lý công tác của Quận ủy. Đề nghị quận ủy miễn đi chức chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy của Bành Viễn Chinh.
Tần Phượng đương nhiên là không đồng ý.
- Bí thư Tần, Bành Viễn Chinh từ lúc nhậm chức ở thị trấn Vân Thủy đến nay, quần chúng khiếu oan không ngừng. Gần đây lại có vụ việc giáo viên đến UBND quận khiếu oan. Tôi thừa nhận đồng chí Viễn Chinh năng lực công tác rất mạnh, nhiệt tình rất cao. Nhưng công việc cơ sở, nhất là của một xã, thị trấn thì không thể quá mức cấp tiến. Để bảo đảm cho thị trấn Vân Thủy đoàn kết ổn định, tôi đề nghị quận ủy điều chỉnh công tác của đồng chí Bành Viễn Chinh, bổ nhiệm một đồng chí lão thành điềm đạm, chắc chắn đi xuống. Nếu không thì thị trấn Vân Thủy sẽ ngày càng loạn.
Tô Vũ Hoàn ngẩng đầu, ưỡn ngực nói.
Về phần điều chỉnh công tác của Bành Viễn Chinh, hắn đã nói với Tần Phượng ba lần. Đây là lần thứ ba. Lần này, hắn chuẩn bị đề xuất trong hội nghị thường vụ.
Giờ phút này không thể so sánh với lúc trước nữa. Y đã chặt chẽ đứng vững ở quận. Mười một Ủy viên thường vụ quận ủy ít nhất có một nửa đã đi theo y. Y cảm giác lời nói của mình trong hội nghị thường vụ quận ủy đã thành thục.
Tần Phượng phản ứng rất kích liệt. Cô đột nhiên vỗ bàn, cả giận nói:
- Đồng chí Tô Vũ Hoàn, tôi phải nhắc nhở anh, anh là Chủ tịch UBND quận, Phó bí thư Quận ủy, khi nói chuyện làm việc phải biết chịu trách nhiệm.
- Đồng chí Bành Viễn Chinh là cán bộ do thành phố quản lý. Công tác của cậu ta như thế nào thì Thành ủy sẽ đánh giá. Chúng ta không có quyền vọng ngôn, đánh giá đồng nghiệp bên cạnh mình.
- Cái gì gọi là quần chúng không ngừng khiếu oan? Tại sao lại lấy một việc mà đánh giá toàn bộ? Cách đây một năm, toàn bộ khu khiếu oan là hơn một trăm lần. Thị trấn Vân Thủy mới vài lần mà đã nói rằng cục diện thị trấn Vân Thủy bây giờ rất loạn? Nói chuyện thì phải thực sự cầu thị.
- Anh chỉ biết nhìn những vấn đề nhỏ nhặt mà không nhìn tới nền kinh tế của thị trấn Vân Thủy bây giờ phát triển như thế nào. Giáo dục, xây dựng công cộng, xí nghiệp xã thị trấn, xây dựng nông thôn và các hạng mục khác cũng phát triển rất nhiều. Đồng chí Bành Viễn Chinh khi đến nhận chức thì diện mạo thị trấn Vân Thủy đã có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
- Từ đầu năm ngoái cho đến hiện tại, tổng đầu tư hạng mục thị trấn Vân Thủy chiếm 15% tổng vốn thu hút đầu tư của toàn bộ khu. Thu nhập của người dân thị trấn và nông thôn đứng đầu trong toàn bộ xã, thị trấn của khu.
- Bí thư Tần, thành tích có thể che giấu vấn đề sao? Thành công thì không tồn tại vấn đề? Tôi kiên trì cho rằng, hiện tại cục diện thị trấn Vân Thủy có được như ngày hôm nay là không dễ. Đồng chí Viễn Chinh hẳn là thích hợp nắm giữ công tác mang tính toàn cục. Hẳn là nên khiến cậu ấy đặt tinh lực chủ yếu của mình ở quận.
Tô Vũ Hoàn không nhượng bộ chút nào, lớn tiếng phản bác.
- Vô nghĩa! Nếu chúng ta cái gì cũng không làm, thì chắc chắn sẽ không phát sinh bất cứ vấn đề gì. Công tác của đồng chí Viễn Chinh do Thành ủy bổ nhiệm. Quận ủy không có quyền lực điều chỉnh công tác của cậu ta. Tôi không muốn cãi nhau với anh về vấn đề này nữa. Vấn đề này dừng lại ở đây. Anh về trước đi.
- Bí thư Tần, tôi vẫn giữ lại ý kiến cá nhân mình. Tôi về sau sẽ đề xuất trong hội nghị thường vụ quận ủy.
Tô Vũ Hoàn cười lạnh, bỗng nhiên đứng dậy, phẩy tay bỏ đi.
- Anh thích thì cứ làm!
Tần Phượng lúc này cũng không còn tức giận nữa. Cô trì hoãn cảm xúc của mình, chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt lạnh như băng.
Tuy rằng tâm trạng của cô có sự biến hóa rất lớn. Nhiệt tình đối với con đường làm quan cũng giảm đi. Mà trên thực tế, quan trường giống như một đấu trường. Chỉ cần cô một ngày còn tại vị, chuyện của khu Tân An vẫn do cô là nhân vật số làm chủ, còn chưa tới phiên Tô Vũ Hoàn nhảy lên.
Cô ở khu Tân An này rất nhiều năm. Từ Chủ tịch quận đến Bí thư, hiện giờ kiêm nhiệm luôn chức vụ Ủy viên thường vụ Thành ủy. Cô ở khu Tân An lực ảnh hưởng không phải Tô Vũ Hoàn, một cán bộ ngoại lai đến có khả năng đánh đồng.
Lão hổ không phát uy, thật đúng là con mèo ốm sao? Thật sự là buồn cười.
Tập đoàn Phong Thái.
Lưu Quang đẩy cửa phòng làm việc của Trịnh Anh Nam, thấy không có ai thì liền nhíu mày. Trợ lý của Trịnh Anh Nam là Tần Nguyệt Nguyệt từ phòng bên cạnh đi ra, uể oải dựa lưng vào khung cửa, giọng nói nũng nịu:
- Đừng tìm nữa. Trịnh tổng khả năng là đi tìm Bành Viễn Chinh để nói chuyện hợp tác rồi.
Lưu Quang đuôi lông mày nhướng lên, nhỏ giọng nói:
- Tại sao lại đi? Không phải là mới từ núi về sao?
Tần Nguyệt Nguyệt nở nụ cười mờ ám, lắc mông đít trở về phòng làm việc của mình.
Lưu Quang bước nhanh vào trong, rồi đóng cửa lại.
Tần Nguyệt Nguyệt đưa qua một tấm hình. Lưu Quang liếc nhìn một cái, sắc mặt xanh lét. Từ trên tấm ảnh, Trịnh Anh Nam nắm cánh tay Bành Viễn Chinh, thái độ quả thật có chút thân mật. Nhưng bên cạnh còn có Tần Phượng thì tấm ảnh cũng chẳng nói lên được vấn đề gì.
Nhưng nhớ tới cuộc điện thoại tối hôm đó, hơn nữa gần đây Trịnh Anh Nam đủ loại thay đổi. Mở miệng ngậm miệng cũng chỉ là Bành Viễn Chinh. Thậm chí còn so sánh mình với Bành Viễn Chinh. Lưu Quang trong lòng liền dâng lên một cơn tức giận không hiểu được.
Y không tin Trịnh Anh Nam có gì với Bành Viễn Chinh. Nhưng y nhận thấy vợ của mình đã sinh ra một tình cảm nào đó với Bành Viễn Chinh. Điều này khiến cho y cảm thấy xấu hổ và giận dữ.
Nhưng y vẫn không dám biểu hiện ra ngoài. Y có được địa vị ở tập đoàn Phong Thái như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ Trịnh Anh Nam. Tuy chỉ là con rể của Trịnh gia nhưng y không có cổ phần của Phong Thái. Nếu y ly hôn với Trịnh Anh Nam, thì y sẽ bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng.
Một cơn giận bốc lên. Y nghiến chặt răng, tiến lên đẩy Tần Nguyệt Nguyệt xuống bàn làm việc, thuận tay tốc cái váy ngắn của cô lên, sau đó kéo quần lót xuống, lộ ra cảnh tượng xuân phong cao ngất bên trong.
Lưu Quang đè lên, hai cánh tay dùng sức xoa nắn bộ ngực đẫy đà của Tần Nguyệt Nguyệt. Còn dưới thân thì không cần một khúc nhạc dạo nào liền thúc đẩy đi vào. Tần Nguyệt Nguyệt không có kháng cự, chỉ phát ra tiếng rên rỉ mà thôi.
Hai người bắt đầu gian tình từ một năm trước. Tần Nguyệt Nguyệt vốn chỉ là một nhân viên bình thường của tập đoàn Phong Thái. Nhưng cô cũng là một người phụ nữ có dã tâm. Khi cô nhận thấy Phó tổng giám đốc Lưu Quang đối với cô biểu lộ một cảm xúc mờ ám nào đó, thì liền sáng tối khiêu khích Lưu Quang mấy lần, khiến Lưu Quang thành công trở thành tù bình của cô.
Lưu Quang từ đó đã thăng cho cô lên làm chủ quản, lại còn đề cử làm trợ lý cho vợ của mình. Tiền lương cộng đãi ngộ ở tập đoàn bằng với một Phó giám đốc.
Trịnh Anh Nam là một cô gái ruột để ngoài da. Cô không có phát hiện chồng của mình lại cùng với trợ lý của mình có gian tình với nhau. Lưu Quang trở thành một con cờ mà Tần Nguyệt Nguyệt dùng để củng cố địa vị cá nhân của mình. Mà Tần Nguyệt Nguyệt thì trở thành một người giám sát hành tung của Trịnh Anh Nam để báo cho Lưu Quang biết.
Đã qua một năm, và ba người vẫn bình an vô sự.
Trước mặt vợ của mình yêu đương vụng trộm, còn người phụ nữ Tần Nguyệt Nguyệt thì thoạt nhìn bề ngoài rất nghiêm trang, thanh thuần, nhưng trên thực tế quyến rũ không ngừng. Lưu Quang ngay từ đầu còn khống chế được, nhưng càng về sau càng không khống chế được ham muốn trong lòng mình. Trong lúc này, y đã tiêu tốn cho Tần Nguyệt Nguyệt nếu không một trăm ngàn thì cũng bảy tám chục ngàn.
Trịnh Anh Nam từ bên ngoài bước vào bên trong tòa nhà làm việc, trong tay tháo ra đôi giày cao gót, và mang vào một đôi giày thể thao.
Cô vừa rồi đi siêu thị mua đồ, không cẩn thận đã khiến gót của đôi giày bị gãy, thì tâm trạng mua sắm cũng giảm đi, thuận tiện mua một đôi giày thể thao thay vào, sau đó lái xe về công ty.
Cô vừa đến cửa phòng làm việc, vừa muốn mở cửa thì đột nhiên nghe được phòng làm việc của Tần Phượng Phượng truyền đến tiếng rên rỉ của nam nữ giao hoan thì không khỏi ngẩn ra, liền cẩn thận bước qua nghe ngóng, nhìn vào trong thì sắc mặt đột biến.
/660
|