- Tôi là Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh cầm điện thoại lên, thản nhiên nói.
Đầu bên kia điện thoại im lặng, có thể nghe thấy cả tiếng thở gấp gáp của người đó. Bành Viễn Chinh ngạc nhiên, nhíu mày nói:
- Này, sao vậy?
- Chủ tịch huyện Bành, ở trường trung học huyện có hai nam sinh vừa tham gia thi cao đẳng xong, bị đám lưu manh vô cớ hành hung, hiện giờ nằm trong bệnh viện, bị thương rất nặng, có một nam sinh còn hôn mê bất tỉnh.
Trong điện thoại truyền tới một giọng nữ dịu dàng mà bị đè nén, giọng nói hơi bị biến dạng, Bành Viễn Chinh đoán, có lẽ người phụ nữ này mang khẩu trang hoặc dùng khăn quấn ống nghe điện thoại lại để nói chuyện.
Bành Viễn Chinh trầm giọng nói:
- Sao lại thế? Cô có thể nói rõ hơn không? Cô là ai?
- Chủ tịch huyện Bành, anh không cần biết tôi là ai, tôi chỉ muốn báo tin với lãnh đạo huyện, xin lãnh đạo huyện giải quyết vì học sinh.
- Đã báo cảnh sát chưa?
- Có, nhưng vô ích. Người của Cục Công an và đám lưu manh cấu kết với nhau. Sau khi báo cảnh sát, một phụ huynh học sinh bị một tên lưu manh hăm dọa trước cửa bệnh viện, rằng nếu còn báo cảnh sát, sẽ bị đánh gãy chân.
Giọng nữ đầu kia điện thoại chợt tức tối:
- Tiếp tục như vậy, rốt cuộc còn để cho dân sống nữa không? Cảnh sát ở huyện rốt cuộc là người bảo vệ cho người dân, hay là người dẹp đường mở lối cho bọn xã hội đen?
- Cô không nên kích động, cô nói từ từ, vì sao hai nam sinh kia bị đánh?
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói:
- Cô đừng lo lắng, cứ nói từ từ!
- Bởi vì…
Người phụ nữ bên đầu dây bên kia im lặng một lát, ròi hấp tấp nói:
- Bởi vì hai học sinh đó bảo vệ giáo viên của họ, đắc tội với đám lưu manh bang Lão Hổ.
- Cô nói kỹ hơn một chút.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, lấy bút ra chuẩn bị ghi lại, nhưng người phụ nữ kia đã cúp điện thoại.
Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút, Bành Viễn Chinh gác điện thoại, sắc mặt sa sầm.
Người gọi điện thoại nặc danh này, nếu không phải giáo viên trường trung học, thì là cha mẹ học sinh. Không chừng, chính là cha mẹ của học sinh bị đánh trọng thương. Bành Viễn Chinh thở ra một cái, rất tức giận.
Trong khi hắn ba lần bảy lượt yêu cầu Phòng công an huyện tăng cường tấn công bọn côn đồ, giữ gìn trị an xã hội, lại phát sinh chuyện như vậy, làm sao hắn không giận.
Hơn nữa, dù là Cục Công an hay Cục giáo dục, đều không báo cáo lên huyện! Có lý nào lại như thế!
- Lão Hoắc, đi với tôi đến bệnh viện!
Bành Viễn Chinh nhấc điện thoại lên gọi Hoắc Quang Minh...
Trên hành lang, Tạ Huy thấy Bành Viễn Chinh sắc mặt sa sầm đi tới, vội tiến lên chào:
- Chủ tịch huyện Bành! Tôi đến báo cáo công tác với lãnh đạo.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Tạ Huy, thản nhiên nói:
- Khoan hãy nói chuyện công tác, trước hết anh theo tôi đến bệnh viện huyện.
Trên xe, Tạ Huy cũng không dám hỏi gì, chỉ im lặng.
Xe hơi thẳng đường chạy tới, khi sắp đến cổng bệnh viện, đột nhiên Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói:
- Tạ Huy, có hai nam sinh vừa mới tham gia thi cáo đẳng xong, bị đám lưu manh hành hung trọng thương, anh biết rồi chứ?
Tạ Huy giật mình kinh hãi, thầm nghĩ rốt cuộc chuyện này đã đến tai vị Phó chủ tịch thường trực huyện này, không biết là ai bép xép.
- Chủ tịch huyện Bành, chúng tôi đã bắt tay điều tra. Theo tình hình lúc đó cho thấy, đây là chuyện bị thương ngoài ý muốn, trong lúc vô ý, hai học sinh và mấy tên lưu manh xảy ra xung đột…
Tạ Huy chưa dứt lời, Bành Viễn Chinh đã cắt ngang:
- Bị thương ngoài ý muốn? Học sinh bị đánh trước cửa trường học, đây gọi là ngoài ý muốn? Như vậy tôi hỏi lại anh, sau khi cha mẹ học sinh báo cảnh sát, lại bị lưu mạnh uy hiếp và đe dọa. Điều này nói lên cái gì? Đây cũng là ngoài ý muốn và ngẫu nhiên?
Tạ Huy á khẩu, im lặng. Bành Viễn Chinh chất vấn, y không thể trả lời, cũng giải thích không được.
Xe vào bệnh viện. Hoắc Quang Minh hỏi phòng bệnh của hai học sinh bị đánh, đi trước dẫn đường, đi thẳng lên lầu ba. Trước phòng bệnh của hai học sinh bị thương, lãnh đạo và mấy giáo viên của trường đều có mặt, đang bị cha mẹ và người thân của hai học sinh kia vây quanh.
Nhìn thấy Bành Viễn Chinh tới, cha mẹ và người thân của hai học sinh rời khỏi lãnh đạo trường, ùa tới vây quanh Bành Viễn Chinh, khóc lóc kể lể, có người tức giận chất vấn, khá ồn ào.
- Mọi người đừng quá kích động, từ từ nói…
Bành Viễn Chinh bình tĩnh đứng đó, nói một cách ôn hòa mà kiên quyết:
- Tôi đại diện Ủy ban nhân dân huyện hứa, bằng bất cứ giá nào, cũng nhất định bắt hung thủ phải trả giá trước pháp luật, xin mọi người yên tâm.
Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua mọi người, bắt gặp cô giáo viên Bạch Tuyết đang nhìn mình, hắn nhìn lại cô bằng ánh mắt đầy thâm ý.
Bạch Tuyết có vẻ hơi tránh né, cúi đầu xuống.
- Tình trạng hai học sinh như thế nào?
Bành Viễn Chinh quay lại nhìn bác sĩ bệnh viện.
Bác sĩ điều trị Thường Đĩnh bước tới cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, một em học sinh bị gãy hai xương sườn, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Em còn lại não bị chấn động nghiêm trọng, cần phải quan sát thêm một thời gian, xem có cần giải phẫu hay không.
Bành Viễn Chinh nghiêm nghị gật đầu:
- Phía bệnh viện cố gằng hết sức cứu chữa cho hai học sinh, nếu bệnh viện không nắm chắc, khẩn trương chuyển viện lên bệnh viện lớn ở thành phố trị liệu!
- Xin lãnh đạo huyện yên tâm, chúng tôi nhất định cố gắng hết sức.
Viện trưởng bệnh viện huyện Mã Lân nói. Mã Lân nghe nói Bành Viễn Chinh tới, không dám chậm trễ, chạy một mạch tới.
Có tiếng giày cao gót vang lên ở hành lang trống trải của bệnh viện, càng lúc càng gần. Bành Viễn Chinh ngẩng lên nhìn, Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa và Trưởng phòng Giáo dục huyện Tôn Khai Minh một trước một sau đi tới.
Nghiêm Hoa cũng vừa mới nhận được tin tức, liền lập tức tức gọi Tôn Khai Minh cùng đi đến bệnh viện. Trên đường, cô mắng Tôn Khai Minh một trận thậm tệ. Xảy ra sự kiện bạo lực nghiêm trọng làm học sinh bị thương nặng, hơn nữa còn xảy ra trước cửa trường học, nhưng không ngờ Phòng Giáo dục huyện không báo cáo!
Hai lãnh đạo huyện đích thân đến trấn an, tâm trạng cha mẹ học sinh bị hại thoáng ổn định một chút, nhưng hiển nhiên, đối với biểu hiện của lãnh đạo huyện, bọn họ cũng không tin tưởng cho lắm. Hơn nữa, họ còn muốn chuyển viện lên thành phố.
Bành Viễn Chinh gọi điện cho Cung Hàn Lâm và Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm báo cáo. Cung Hàn Lâm giận tím mặt, lập tức giao cho Phòng công an huyện thành lập tổ chuyên án, tiến hành điều tra rõ ràng. Đồng thời huyện thành lập tổ công tác, do Bành Viễn Chinh làm tổ trưởng, cùng các ngành liên quan phối hợp điều tra, giải quyết tốt hậu quả, Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa phối hợp.
Bành Viễn Chinh ngồi ở trước giường của Đơn Đào, học sinh bị thương nhẹ hơn, muốn hỏi cậu ta vài điều. Nhưng nam sinh cường tráng, cao lớn này, dù bị chảy máu đầu và gãy hai xương sườn, hét sức đau đớn, nhưng vẫn quật cường nghiêng đầu đi, không thèm trả lời câu hỏi của Bành Viễn Chinh.
Từ đôi mắt của Đơn Đào, Bành Viễn Chinh cảm nhận được sự chán ghét và căm thù, khóe miệng không khỏi nhướng lên.
Cha Đơn Đào là Đơn Nãi Siêu cười bối rối:
- Chủ tịch huyện Bành, ngài đừng để ý tới nó, thằng bé này không biết gì đâu, bị đánh càng không nhớ được gì!
Đơn Nãi Siêu vì báo cảnh sát cũng bị đánh, mặt mũi bầm dập, còn bị uy hiếp, đe dọa, Cả ngày, vợ chồng Đơn Nãi Siêu không dám ra khỏi cổng bệnh viện, phải nhờ chú của Đơn Đào đưa cơm giúp.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Không sao đâu, em ấy vừa mới bị kinh hãi, đừng làm khó nó.
Đột nhiên Đơn Đào cố hết sức nghiêng đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh và Nghiêm Hoa, lớn tiếng nói:
- Đừng giả vờ giả vịt nữa, một đám tham quan ô lại, không tốt đẹp gì!
Mọi người đều khiếp sơ, thằng bé này không mở miệng thì thôi, mở miệng liền làm người ta kinh ngạc!
Đơn Nãi Siêu bối rối và kinh sợ, nổi giận quát:
- Mày nói vớ vẩn cái gì? Câm miệng! Chủ tịch huyện Bành, Chủ tịch huyện Nghiêm, cháu nó không hiểu chuyện, nói bậy nói bạ, xin lãnh đạo đừng trách…
Đơn Nãi Siêu hết sức lo sợ, giải thích.
- Đơn Đào này, em rất có tinh thần trọng nghĩa!
Bành Viễn Chinh bật cười ha hả, chỉ tay vào đám người Tôn Khai Minh, Tạ Huy nói:
- Có nghe hay không? Vụ án này nhất định phải nhanh chóng điều tra rõ, cho học sinh Đơn Đào của chúng ta một câu trả lời!
Bành Viễn Chinh không tiếp tục dây dưa ở vấn đề gây lúng túng này, xoay người nhìn Nghiêm Hoa cười nói:
- Chị Nghiêm, chị sắp xếp một chút nhé, hai học sinh này vừa mới tham gia thi vào trường cao đẳng, đừng chậm trễ nguyện vọng của họ.
Nghiêm Hoa gật đầu, Cục trưởng Cục giáo dục Tôn Khai Minh đứng sau lưng cô luống cuống bày tỏ thái độ:
- Xin lãnh đạo huyện yên tâm, đợi có kết quả thi tốt nghiệp trung học của hai học sinh, nhất định sẽ không chậm trễ việc học của chúng.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, đi ra khỏi bệnh viện. Tạ Huy thấy vậy, chạy theo sau.
Ở cổng bệnh viện, đột nhiên Bạch Tuyết chặn Bành Viễn Chinh lại, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi có thể nói chuyện với chủ tịch một chút?
Bành Viễn Chinh dừng bước, cười cười:
- Được.
Hai người sóng vai đi ra khỏi cổng bệnh viện, đi dọc theo đường cái.
- Chủ tịch huyện Bành, chuyện này, thật ra phải trách tôi., do tôi hại hai em học sinh.
Bạch Tuyết im lặng một lát, rồi buồn bã nói tiếp:
- Hai em đó là học sinh lớp của tôi, sau khi các em thi xong, tôi ra cổng trường, ở đó có mấy tên lưu manh xuất hiện, lôi kéo tôi, Đơn Đào và em học sinh kia thấy chướng mắt, liền chạy ra nói lý với bọn chúng, kết quả… Mấy tên lưu manh này không phải lưu manh bình thường.
Bạch Tuyết từ từ dừng lại, quay lại nhìn thẳng vào mặt Bành Viễn Chinh, giọng nói chùng xuống:
- Bọn chúng vì tôi mà tới, nếu không ổn, tôi sẽ từ chức rời khỏi huyện.
- Ồ, cô Bạch không cần phải chán nản như vậy. Cô yên tâm, lúc này đây, ở huyện nhất định sẽ nghiêm túc điều tra vụ án này, đồng thời coi đây là cơ hội, tăng cường giữ gìn trị an xã hội.
Bạch Tuyết im lặng không nói.
Bành Viễn Chinh cầm điện thoại lên, thản nhiên nói.
Đầu bên kia điện thoại im lặng, có thể nghe thấy cả tiếng thở gấp gáp của người đó. Bành Viễn Chinh ngạc nhiên, nhíu mày nói:
- Này, sao vậy?
- Chủ tịch huyện Bành, ở trường trung học huyện có hai nam sinh vừa tham gia thi cao đẳng xong, bị đám lưu manh vô cớ hành hung, hiện giờ nằm trong bệnh viện, bị thương rất nặng, có một nam sinh còn hôn mê bất tỉnh.
Trong điện thoại truyền tới một giọng nữ dịu dàng mà bị đè nén, giọng nói hơi bị biến dạng, Bành Viễn Chinh đoán, có lẽ người phụ nữ này mang khẩu trang hoặc dùng khăn quấn ống nghe điện thoại lại để nói chuyện.
Bành Viễn Chinh trầm giọng nói:
- Sao lại thế? Cô có thể nói rõ hơn không? Cô là ai?
- Chủ tịch huyện Bành, anh không cần biết tôi là ai, tôi chỉ muốn báo tin với lãnh đạo huyện, xin lãnh đạo huyện giải quyết vì học sinh.
- Đã báo cảnh sát chưa?
- Có, nhưng vô ích. Người của Cục Công an và đám lưu manh cấu kết với nhau. Sau khi báo cảnh sát, một phụ huynh học sinh bị một tên lưu manh hăm dọa trước cửa bệnh viện, rằng nếu còn báo cảnh sát, sẽ bị đánh gãy chân.
Giọng nữ đầu kia điện thoại chợt tức tối:
- Tiếp tục như vậy, rốt cuộc còn để cho dân sống nữa không? Cảnh sát ở huyện rốt cuộc là người bảo vệ cho người dân, hay là người dẹp đường mở lối cho bọn xã hội đen?
- Cô không nên kích động, cô nói từ từ, vì sao hai nam sinh kia bị đánh?
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói:
- Cô đừng lo lắng, cứ nói từ từ!
- Bởi vì…
Người phụ nữ bên đầu dây bên kia im lặng một lát, ròi hấp tấp nói:
- Bởi vì hai học sinh đó bảo vệ giáo viên của họ, đắc tội với đám lưu manh bang Lão Hổ.
- Cô nói kỹ hơn một chút.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, lấy bút ra chuẩn bị ghi lại, nhưng người phụ nữ kia đã cúp điện thoại.
Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút, Bành Viễn Chinh gác điện thoại, sắc mặt sa sầm.
Người gọi điện thoại nặc danh này, nếu không phải giáo viên trường trung học, thì là cha mẹ học sinh. Không chừng, chính là cha mẹ của học sinh bị đánh trọng thương. Bành Viễn Chinh thở ra một cái, rất tức giận.
Trong khi hắn ba lần bảy lượt yêu cầu Phòng công an huyện tăng cường tấn công bọn côn đồ, giữ gìn trị an xã hội, lại phát sinh chuyện như vậy, làm sao hắn không giận.
Hơn nữa, dù là Cục Công an hay Cục giáo dục, đều không báo cáo lên huyện! Có lý nào lại như thế!
- Lão Hoắc, đi với tôi đến bệnh viện!
Bành Viễn Chinh nhấc điện thoại lên gọi Hoắc Quang Minh...
Trên hành lang, Tạ Huy thấy Bành Viễn Chinh sắc mặt sa sầm đi tới, vội tiến lên chào:
- Chủ tịch huyện Bành! Tôi đến báo cáo công tác với lãnh đạo.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Tạ Huy, thản nhiên nói:
- Khoan hãy nói chuyện công tác, trước hết anh theo tôi đến bệnh viện huyện.
Trên xe, Tạ Huy cũng không dám hỏi gì, chỉ im lặng.
Xe hơi thẳng đường chạy tới, khi sắp đến cổng bệnh viện, đột nhiên Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói:
- Tạ Huy, có hai nam sinh vừa mới tham gia thi cáo đẳng xong, bị đám lưu manh hành hung trọng thương, anh biết rồi chứ?
Tạ Huy giật mình kinh hãi, thầm nghĩ rốt cuộc chuyện này đã đến tai vị Phó chủ tịch thường trực huyện này, không biết là ai bép xép.
- Chủ tịch huyện Bành, chúng tôi đã bắt tay điều tra. Theo tình hình lúc đó cho thấy, đây là chuyện bị thương ngoài ý muốn, trong lúc vô ý, hai học sinh và mấy tên lưu manh xảy ra xung đột…
Tạ Huy chưa dứt lời, Bành Viễn Chinh đã cắt ngang:
- Bị thương ngoài ý muốn? Học sinh bị đánh trước cửa trường học, đây gọi là ngoài ý muốn? Như vậy tôi hỏi lại anh, sau khi cha mẹ học sinh báo cảnh sát, lại bị lưu mạnh uy hiếp và đe dọa. Điều này nói lên cái gì? Đây cũng là ngoài ý muốn và ngẫu nhiên?
Tạ Huy á khẩu, im lặng. Bành Viễn Chinh chất vấn, y không thể trả lời, cũng giải thích không được.
Xe vào bệnh viện. Hoắc Quang Minh hỏi phòng bệnh của hai học sinh bị đánh, đi trước dẫn đường, đi thẳng lên lầu ba. Trước phòng bệnh của hai học sinh bị thương, lãnh đạo và mấy giáo viên của trường đều có mặt, đang bị cha mẹ và người thân của hai học sinh kia vây quanh.
Nhìn thấy Bành Viễn Chinh tới, cha mẹ và người thân của hai học sinh rời khỏi lãnh đạo trường, ùa tới vây quanh Bành Viễn Chinh, khóc lóc kể lể, có người tức giận chất vấn, khá ồn ào.
- Mọi người đừng quá kích động, từ từ nói…
Bành Viễn Chinh bình tĩnh đứng đó, nói một cách ôn hòa mà kiên quyết:
- Tôi đại diện Ủy ban nhân dân huyện hứa, bằng bất cứ giá nào, cũng nhất định bắt hung thủ phải trả giá trước pháp luật, xin mọi người yên tâm.
Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua mọi người, bắt gặp cô giáo viên Bạch Tuyết đang nhìn mình, hắn nhìn lại cô bằng ánh mắt đầy thâm ý.
Bạch Tuyết có vẻ hơi tránh né, cúi đầu xuống.
- Tình trạng hai học sinh như thế nào?
Bành Viễn Chinh quay lại nhìn bác sĩ bệnh viện.
Bác sĩ điều trị Thường Đĩnh bước tới cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, một em học sinh bị gãy hai xương sườn, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Em còn lại não bị chấn động nghiêm trọng, cần phải quan sát thêm một thời gian, xem có cần giải phẫu hay không.
Bành Viễn Chinh nghiêm nghị gật đầu:
- Phía bệnh viện cố gằng hết sức cứu chữa cho hai học sinh, nếu bệnh viện không nắm chắc, khẩn trương chuyển viện lên bệnh viện lớn ở thành phố trị liệu!
- Xin lãnh đạo huyện yên tâm, chúng tôi nhất định cố gắng hết sức.
Viện trưởng bệnh viện huyện Mã Lân nói. Mã Lân nghe nói Bành Viễn Chinh tới, không dám chậm trễ, chạy một mạch tới.
Có tiếng giày cao gót vang lên ở hành lang trống trải của bệnh viện, càng lúc càng gần. Bành Viễn Chinh ngẩng lên nhìn, Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa và Trưởng phòng Giáo dục huyện Tôn Khai Minh một trước một sau đi tới.
Nghiêm Hoa cũng vừa mới nhận được tin tức, liền lập tức tức gọi Tôn Khai Minh cùng đi đến bệnh viện. Trên đường, cô mắng Tôn Khai Minh một trận thậm tệ. Xảy ra sự kiện bạo lực nghiêm trọng làm học sinh bị thương nặng, hơn nữa còn xảy ra trước cửa trường học, nhưng không ngờ Phòng Giáo dục huyện không báo cáo!
Hai lãnh đạo huyện đích thân đến trấn an, tâm trạng cha mẹ học sinh bị hại thoáng ổn định một chút, nhưng hiển nhiên, đối với biểu hiện của lãnh đạo huyện, bọn họ cũng không tin tưởng cho lắm. Hơn nữa, họ còn muốn chuyển viện lên thành phố.
Bành Viễn Chinh gọi điện cho Cung Hàn Lâm và Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm báo cáo. Cung Hàn Lâm giận tím mặt, lập tức giao cho Phòng công an huyện thành lập tổ chuyên án, tiến hành điều tra rõ ràng. Đồng thời huyện thành lập tổ công tác, do Bành Viễn Chinh làm tổ trưởng, cùng các ngành liên quan phối hợp điều tra, giải quyết tốt hậu quả, Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa phối hợp.
Bành Viễn Chinh ngồi ở trước giường của Đơn Đào, học sinh bị thương nhẹ hơn, muốn hỏi cậu ta vài điều. Nhưng nam sinh cường tráng, cao lớn này, dù bị chảy máu đầu và gãy hai xương sườn, hét sức đau đớn, nhưng vẫn quật cường nghiêng đầu đi, không thèm trả lời câu hỏi của Bành Viễn Chinh.
Từ đôi mắt của Đơn Đào, Bành Viễn Chinh cảm nhận được sự chán ghét và căm thù, khóe miệng không khỏi nhướng lên.
Cha Đơn Đào là Đơn Nãi Siêu cười bối rối:
- Chủ tịch huyện Bành, ngài đừng để ý tới nó, thằng bé này không biết gì đâu, bị đánh càng không nhớ được gì!
Đơn Nãi Siêu vì báo cảnh sát cũng bị đánh, mặt mũi bầm dập, còn bị uy hiếp, đe dọa, Cả ngày, vợ chồng Đơn Nãi Siêu không dám ra khỏi cổng bệnh viện, phải nhờ chú của Đơn Đào đưa cơm giúp.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Không sao đâu, em ấy vừa mới bị kinh hãi, đừng làm khó nó.
Đột nhiên Đơn Đào cố hết sức nghiêng đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh và Nghiêm Hoa, lớn tiếng nói:
- Đừng giả vờ giả vịt nữa, một đám tham quan ô lại, không tốt đẹp gì!
Mọi người đều khiếp sơ, thằng bé này không mở miệng thì thôi, mở miệng liền làm người ta kinh ngạc!
Đơn Nãi Siêu bối rối và kinh sợ, nổi giận quát:
- Mày nói vớ vẩn cái gì? Câm miệng! Chủ tịch huyện Bành, Chủ tịch huyện Nghiêm, cháu nó không hiểu chuyện, nói bậy nói bạ, xin lãnh đạo đừng trách…
Đơn Nãi Siêu hết sức lo sợ, giải thích.
- Đơn Đào này, em rất có tinh thần trọng nghĩa!
Bành Viễn Chinh bật cười ha hả, chỉ tay vào đám người Tôn Khai Minh, Tạ Huy nói:
- Có nghe hay không? Vụ án này nhất định phải nhanh chóng điều tra rõ, cho học sinh Đơn Đào của chúng ta một câu trả lời!
Bành Viễn Chinh không tiếp tục dây dưa ở vấn đề gây lúng túng này, xoay người nhìn Nghiêm Hoa cười nói:
- Chị Nghiêm, chị sắp xếp một chút nhé, hai học sinh này vừa mới tham gia thi vào trường cao đẳng, đừng chậm trễ nguyện vọng của họ.
Nghiêm Hoa gật đầu, Cục trưởng Cục giáo dục Tôn Khai Minh đứng sau lưng cô luống cuống bày tỏ thái độ:
- Xin lãnh đạo huyện yên tâm, đợi có kết quả thi tốt nghiệp trung học của hai học sinh, nhất định sẽ không chậm trễ việc học của chúng.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, đi ra khỏi bệnh viện. Tạ Huy thấy vậy, chạy theo sau.
Ở cổng bệnh viện, đột nhiên Bạch Tuyết chặn Bành Viễn Chinh lại, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi có thể nói chuyện với chủ tịch một chút?
Bành Viễn Chinh dừng bước, cười cười:
- Được.
Hai người sóng vai đi ra khỏi cổng bệnh viện, đi dọc theo đường cái.
- Chủ tịch huyện Bành, chuyện này, thật ra phải trách tôi., do tôi hại hai em học sinh.
Bạch Tuyết im lặng một lát, rồi buồn bã nói tiếp:
- Hai em đó là học sinh lớp của tôi, sau khi các em thi xong, tôi ra cổng trường, ở đó có mấy tên lưu manh xuất hiện, lôi kéo tôi, Đơn Đào và em học sinh kia thấy chướng mắt, liền chạy ra nói lý với bọn chúng, kết quả… Mấy tên lưu manh này không phải lưu manh bình thường.
Bạch Tuyết từ từ dừng lại, quay lại nhìn thẳng vào mặt Bành Viễn Chinh, giọng nói chùng xuống:
- Bọn chúng vì tôi mà tới, nếu không ổn, tôi sẽ từ chức rời khỏi huyện.
- Ồ, cô Bạch không cần phải chán nản như vậy. Cô yên tâm, lúc này đây, ở huyện nhất định sẽ nghiêm túc điều tra vụ án này, đồng thời coi đây là cơ hội, tăng cường giữ gìn trị an xã hội.
Bạch Tuyết im lặng không nói.
/660
|