Đầu dây bên kia, Lận Đại Dung cười lạnh:
- Anh có thể bãi bình cái gì? Tôi nói cho anh biết, Trương Đại Hổ, anh gần đây nên để cho tôi yên tĩnh một chút. Đừng tự mình làm chuyện gì, Hiện tại phong thanh rất ít, ở huyện đến đây một tên không có đầu óc, lục thân không nhận. Bây giờ tôi còn phải đang nằm trên vỉ nướng, huống chi là anh.
- Trương Đại Hổ, anh lập tức bảo mấy tên chó kia, ngay lập tức đến phòng công an tự thú đi. Tôi mặc kệ, dù sao những tên tiểu tử này cũng không giữ được.
- Mặt khác, anh hãy làm tốt tư tưởng, hy sinh một đám người ra chịu trách nhiệm.
- Trưởng phòng Lận, tôi đã an bài một đám người. Bọn chúng ngày mai sẽ đến phòng công an huyện đầu thú. Trưởng phòng Lận có chỉ thị gì thì tôi đây sẽ một mực làm theo. Bất kể là trắng đen thì cũng chẳng thành vấn đề.
Trương Đại Hổ đột nhiên hạ giọng nói:
- Có muốn tôi nghĩ biện pháp cảnh cáo hắn một chút không?
Lận Đại Dung chợt trầm mặc xuống.
Trương Đại Hổ dù bận vẫn ung dung cầm ống nghe, châm một điếu thuốc, lặng yên chờ đợi.
- Tôi hiện tại thân khó bảo toàn, cũng không cần biết nhiều như vậy.
Lận Đại Dung lạnh lùng cười:
- Trương Đại Hổ, tôi nếu bị miễn chức thì anh hãy tự cầu phúc đi.
- Haha, Trưởng phòng Lận quá lo lắng rồi. Trưởng phòng Lận công tác ở phòng công an huyện nhiều năm như vậy, không có công cũng có lao. Lãnh đạo huyện sẽ không tuyệt tình. Khẳng định sẽ có lãnh đạo nói giùm cho Trưởng phòng Lận.
Trương Đại Hổ cười ha hả.
Lận Đại Dung khóe miệng nhếch lên, thầm nghĩ đám Huyện ủy kia cũng chẳng phải là đồ tốt. Chẳng có mấy ai muốn hy sinh lợi ích chính trị của mình, chỉ muốn đem bố đây ra làm vật hy sinh.
Lận Đại Dung rất mẫn cảm. Hai ngày qua, đủ loại dấu hiệu cho thấy, con đường lúc này đây ông ta rất khó vượt qua. Bành Viễn Chinh so với trong tưởng tượng có năng lực hơn nhiều. Giờ phút này, ông ta có chút hối hận, không dám cùng Bành Viễn Chinh chống đối.
Lận Đại Dung sau khi nghe xong điện thoại, thì sắc mặt trở nên có chút dữ tợn. Đến lúc này, y không thể không suy xét đường lui. Một khi Lận Đại Dung rơi đài, lão hổ bang và việc kinh doanh của y sẽ mất đi ô dù, bước đi sẽ nguy nan hơn.
Cũng may mấy năm nay, Trương Đại Hổ đã một tay kéo dài mạng lưới quan hệ của mình, bao trùm hết toàn bộ huyện Lân. Lận Đại Dung cố nhiên là nhân vật quan trọng, nhưng không phải là nhân vật duy nhất.
Trương Đại Hổ đẩy cửa ra, hét lớn một tiếng:
- Người đâu?
Một gã thanh niên hơn ba mươi tuổi, tóc húi cua, dáng người cao to, bước nhanh đến, hơi cúi người xuống:
- Lão Đại!
- Tương Hổ, cậu xử lý giùm tôi hai chuyện.
Trương Đại Hổ khóe miệng hiện lên một tia ác nghiệt:
- Thứ nhất, mỗi ngày đều dựa theo địa chỉ này tặng hoa cho tôi. Bất kể cô ấy có nhận hay không thì mỗi ngày đều một bó, không được gián đoạn. Ngoài ra, phóng một chút tin, nói đây là cô gái mà Trương Đại Hổ rất coi trọng. Nếu ai dám động vào, thì hãy suy nghĩ xem cái đầu của mình có cứng hay không.
- Thứ hai, mang một it tiền qua cho Phó trưởng phòng công an huyện Tạ Huy. Nhà của anh ta không phải là đang muốn xây lại mới sao? Cậu mang đội xây cất xuống, giúp bọn họ sửa chữa. Phí dụng cần thiết, công ty toàn bộ chi trả. Trong lúc xây nhà, hãy mang cha mẹ, anh em đến nhà khách ở, thuê mấy căn phòng.
Gã thanh niên tóc húi cua không ngừng gật đầu, rồi sau đó xoay người lĩnh mệnh mà đi.
Đứng trong phòng làm việc trầm ngâm cả nửa ngày, Trương Đại Hổ mới vội vàng bước đến phía sau bàn làm việc của mình, mở cái tủ sắt phía dưới, từ trong đó lấy ra một quyển sổ tiết kiệm và một trăm ngàn tiền mặt, đút vào trong cái bóp da màu đen. Ngẫm nghĩ một chút, lại từ trong đó lấy ra một khẩu sung lục 54, đồng thời nhét vào trong bóp.
Trương Đại Hổ vội vàng rời khỏi phòng làm việc, bước xuống lầu, lái chiếc Santana màu đen từ trong gara, nhanh chóng rời khỏi công ty. Còn chiếc Mercedes Benz sang trọng và chiếc xe việt dã độc nhất ở huyện thì vẫn lặng yên đứng ở dưới lầu công ty mậu dịch Hoa Thương.
Huyện ủy, phòng họp nhỏ. Hội nghị thường vụ chính thức bắt đầu.
Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm sau lời dạo đầu, Cung Hàn Lâm lập tức đề xuất vấn đề của Lận Đại Dung, đơn giản tóm tắt qua một lượt, dứt khoát rõ ràng.
- Bí thư Tôn, các đồng chí, tình hình trị an của huyện không ngừng chuyển biến xấu. Các vụ án hình sự và trị an nhiều lần bộc phát. Dân chúng tiếng oán than dậy đất, sự phẫn nộ rất lớn.
Cung Hàn Lâm ánh mắt trầm ngưng, giọng nói hơi khàn khàn, tất nhiên là lúc này có chút tức giận.
Nói thật, Cung Hàn Lâm là một người muốn làm chuyện thật sự. Nhất là ông ta trung niên đắc chí, được lãnh đạo thượng tầng tín nhiệm, đặc biệt đề bạt. Ông ta trong lòng cảm kích, nên muốn làm một vị quan tạo phúc một phương. Nhưng lý tưởng thì lý tưởng, còn sự thật thì sự thật. Đủ loại chướng ngại và lực cản đã khiến ông ta cảm thấy phẫn nộ và buồn rầu.
Một chút chuyện lớn, đều bị cản tay thì khó có thể quán triệt chứng thực.
- Chỉ riêng trường trung học huyện Lân, liền trước sau phát sinh nhiều sự kiện mang tính ác liệt. Một đám lưu manh ban ngày ban mặt, cầm trong tay vũ khí điên cuồng công kích trường học. Gần đây lại có hai học sinh sắp tốt nghiệp bị đánh trọng thương. Thế lực đen tối, kiêu ngạo, điên cuồng, chẳng kiêng nể ai, đúng là sự miệt thị đối với chính quyền Đảng ủy. Các đồng chí, chúng ta không thể ngồi yên không quan tâm.
- Là Trưởng phòng công an huyện, Lận Đại Dung đã xử trí không kịp, không làm tròn bổn phận công tác, trải qua huyện chúng ta nghiên cứu quyết định, tạm thời cách chức tiếp nhận thẩm tra. Chúng tôi đề nghị Huyện ủy miễn đi chức Phó bí thư Đảng ủy, Trưởng phòng công an huyện của Lận Đại Dung.
Cung Hàn Lâm nói xong, Tôn Tuyết Lâm đuôi lông mày liền nhảy dựng, thầm nghĩ rốt cuộc cũng phải bắt đầu. Trận này bão tố đã mở màn, Bành Viễn Chinh có thể làm người chiến thắng cuối cùng sao?
Phó bí thư Huyện ủy Kế Siêu nhíu mày, hướng nhìn Bí thư Đảng ủy công an Vưu Đào. Vưu Đào lập tức mở miệng phản bác:
- Chủ tịch huyện Cung, xin thứ cho tôi nói thẳng. Đồng chí Lận Đại Dung công tác vẫn rất có hiệu quả. Anh ấy sau khi nhậm chức, tình trạng trị an của huyện đã có đổi mới. Điểm này rõ như ban ngày.
- Cái gọi là ở trường học gây rối hay ẩu đả hai học sinh kỳ thật cũng đều là vụ án cá biệt, ngẫu nhiên đột phát. Bởi vì vụ án cá biệt mà vội vả phủ định công tác của một cán bộ, có phải là thỏa đáng hay không?
- Tôi xin nói một câu, chỗ nào mà không có côn đồ, lưu manh? Đám côn đồ đó có bắt nhốt vài ngày rồi cũng phải thả. Mấu chốt của vấn đề chính là từ toàn bộ xã hội, tiến hành thực thi một đường lối dẫn đường và quản lý mới, không thể cứ giao hết cho ngành công an.
- Năm đó, nghiêm trị đả kích độ mạnh yếu không hề thua kém ai, từ trên xuống dưới không thể bảo là không coi trọng. Nhưng kết quả như thế nào? Các đồng chí nói xem, đám ký sinh trùng trong xã hội này không thể nào cấm tiệt. Đối với công tác của cơ quan công an, chúng ta phải duy trì một thái độ thận trọng.
- Phòng công an huyện cảnh lực không đủ, kinh phí phá án cũng thiếu nghiêm trọng, chịu nhiều điều kiện hạn chế khách quan. Công tác khẳng định là có thiếu hụt, nhưng không thể vì vậy mà hủy bỏ toàn bộ công tác của phòng Công an.
- Đồng chí phòng công an huyện, nhất là những cảnh sát nhân dân, thì rất vất vả. Chúng ta làm lãnh đạo, phải hiểu và tôn trọng những công tác ở dưới. Không nên hở một tí là chụp mũ cấp dưới. Không nên hở một tý là muốn miễn nhiệm ai. Đây chính là thiếu trách nhiệm đấy.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hoàng Tử Hàm cũng phụ họa theo:
- Chính là thế. Tôi cũng cho rằng, công tác của đồng chí Lận Đại Dung vẫn có điểm tốt. Chúng ta nên cân nhắc và đánh giá công tác cán bộ ở dưới, không thể căn cứ vào yêu thích cá nhân được.
Hoàng Tử Hàm và Vưu Đào kẻ xướng người họa. Các Ủy viên thường vụ huyện ủy đều nhìn Bành Viễn Chinh bằng ánh mắt phức tạp, xem Bành Viễn Chinh có phản ứng như thế nào.
- Dựa theo thuyết pháp của Bí thư Vưu, Lận Đại Dung chẳng những không có không làm tròn bổn phận mà ngược lại còn phải được khẳng định và biểu dương? Ở huyện tình trạng an ninh kém như vậy, công tác của phòng công an huyện không thể bỏ qua?
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng.
- Đồng chí Viễn Chinh nói vậy là có ý gì? Tôi chỉ là luận sự, không nghĩ tới cãi nhau với ai?
Vưu Đào rất không cao hứng, phất tay nói.
- Tôi cũng chỉ là luận sự. Ở huyện tình trạng an ninh như thế nào, các đồng chí đều hiểu rõ. Đây là sự thật không thể chối cãi. Chúng ta làm lãnh đạo, không thể trơ mắt nhìn quần chúng bị đâm sau lưng mà vẫn thờ ơ.
- Tôi đến huyện thời gian không dài, nhưng tôi tận mắt chứng kiến mấy lần đám lưu manh hành hung người. Ngay tại ngôi chợ phía đông khu tập thể Huyện ủy, đám tiểu lưu manh của lão hổ bang sáng sớm đã đi thu phí bảo hộ. Quần chúng rất tức giận nhưng không dám nói. Đây chính là tận mắt tôi nhìn thấy.
- Khuya ngày hôm trước, khi tôi đi tản bộ, ngay trước cửa cửa hàng mua sắm của huyện, ba tên tiểu lưu manh trước mặt mọi người trêu ghẹo con gái người ta. Tôi liền gọi cảnh sát. Nhưng cảnh sát nhân dân của phòng công an huyện phải một tiếng sau mới tới. Đúng là năng suất làm việc thấp, thiếu trách nhiệm, khiến người ta phải giận sôi.
- Đủ loại như thế, phòng công an huyện có trách nhiệm hay không? Là trưởng phòng công an huyện, Lận Đại Dung có làm tròn bổn phận hay không?
- Sau khi vụ án của trường trung học huyện Lân xảy ra, tôi đã tự mình nói chuyện với phòng công an huyện, yêu cầu tăng cường độ đả kích, nghiêm trị những người có trách nhiệm liên quan. Nhưng cách đây không lâu, trường trung học lại phát sinh vụ án. Căn cứ vào quần chúng tố cáo và phản ánh, vẫn là đám lưu manh của cùng một bang.
- Đây là ngẫu nhiên? Tôi không hề nghĩ như vậy. Các đồng chí, nếu cứ tiếp tục như thế, phòng công an huyện chẳng khác nào để bài trí. Huyện Lân sẽ biến thành một ổ thổ phỉ. Như thế, dân chúng sẽ có ý kiến như thế nào với Đảng ủy chính quyền chúng ta? Niềm tin vào Huyện ủy và UBND huyện nằm ở chỗ nào?
Bành Viễn Chinh giọng nói lạnh lùng, nghiêm nghị.
Vưu Đào cười lạnh:
- Đồng chí Viễn Chinh trước đừng nâng cao quan điểm. Ở huyện tình trạng an ninh vẫn chưa đến nỗi không khống chế được. Mà trên thực tế, các đồng chí ở phòng công an huyện cũng đang cố gắng công tác. Phàm là việc gì cũng phải cần một quá trình, không thể ăn ngay một lúc được.
- Đề cao việc khống chế trị an cũng là một hệ thống công trình. Không chỉ có liên quan đến ngành công an, mà còn đề cập đến rất nhiều bộ môn. Dưới loại tình huống như vậy, nóng vội cũng chẳng làm được gì.
Hoàng Tử Hàm trầm giọng nói:
- Cái gì là ổ thổ phỉ? Đồng chí Viễn Chinh, lời nói của cậu hơi quá đáng đấy.
- Anh có thể bãi bình cái gì? Tôi nói cho anh biết, Trương Đại Hổ, anh gần đây nên để cho tôi yên tĩnh một chút. Đừng tự mình làm chuyện gì, Hiện tại phong thanh rất ít, ở huyện đến đây một tên không có đầu óc, lục thân không nhận. Bây giờ tôi còn phải đang nằm trên vỉ nướng, huống chi là anh.
- Trương Đại Hổ, anh lập tức bảo mấy tên chó kia, ngay lập tức đến phòng công an tự thú đi. Tôi mặc kệ, dù sao những tên tiểu tử này cũng không giữ được.
- Mặt khác, anh hãy làm tốt tư tưởng, hy sinh một đám người ra chịu trách nhiệm.
- Trưởng phòng Lận, tôi đã an bài một đám người. Bọn chúng ngày mai sẽ đến phòng công an huyện đầu thú. Trưởng phòng Lận có chỉ thị gì thì tôi đây sẽ một mực làm theo. Bất kể là trắng đen thì cũng chẳng thành vấn đề.
Trương Đại Hổ đột nhiên hạ giọng nói:
- Có muốn tôi nghĩ biện pháp cảnh cáo hắn một chút không?
Lận Đại Dung chợt trầm mặc xuống.
Trương Đại Hổ dù bận vẫn ung dung cầm ống nghe, châm một điếu thuốc, lặng yên chờ đợi.
- Tôi hiện tại thân khó bảo toàn, cũng không cần biết nhiều như vậy.
Lận Đại Dung lạnh lùng cười:
- Trương Đại Hổ, tôi nếu bị miễn chức thì anh hãy tự cầu phúc đi.
- Haha, Trưởng phòng Lận quá lo lắng rồi. Trưởng phòng Lận công tác ở phòng công an huyện nhiều năm như vậy, không có công cũng có lao. Lãnh đạo huyện sẽ không tuyệt tình. Khẳng định sẽ có lãnh đạo nói giùm cho Trưởng phòng Lận.
Trương Đại Hổ cười ha hả.
Lận Đại Dung khóe miệng nhếch lên, thầm nghĩ đám Huyện ủy kia cũng chẳng phải là đồ tốt. Chẳng có mấy ai muốn hy sinh lợi ích chính trị của mình, chỉ muốn đem bố đây ra làm vật hy sinh.
Lận Đại Dung rất mẫn cảm. Hai ngày qua, đủ loại dấu hiệu cho thấy, con đường lúc này đây ông ta rất khó vượt qua. Bành Viễn Chinh so với trong tưởng tượng có năng lực hơn nhiều. Giờ phút này, ông ta có chút hối hận, không dám cùng Bành Viễn Chinh chống đối.
Lận Đại Dung sau khi nghe xong điện thoại, thì sắc mặt trở nên có chút dữ tợn. Đến lúc này, y không thể không suy xét đường lui. Một khi Lận Đại Dung rơi đài, lão hổ bang và việc kinh doanh của y sẽ mất đi ô dù, bước đi sẽ nguy nan hơn.
Cũng may mấy năm nay, Trương Đại Hổ đã một tay kéo dài mạng lưới quan hệ của mình, bao trùm hết toàn bộ huyện Lân. Lận Đại Dung cố nhiên là nhân vật quan trọng, nhưng không phải là nhân vật duy nhất.
Trương Đại Hổ đẩy cửa ra, hét lớn một tiếng:
- Người đâu?
Một gã thanh niên hơn ba mươi tuổi, tóc húi cua, dáng người cao to, bước nhanh đến, hơi cúi người xuống:
- Lão Đại!
- Tương Hổ, cậu xử lý giùm tôi hai chuyện.
Trương Đại Hổ khóe miệng hiện lên một tia ác nghiệt:
- Thứ nhất, mỗi ngày đều dựa theo địa chỉ này tặng hoa cho tôi. Bất kể cô ấy có nhận hay không thì mỗi ngày đều một bó, không được gián đoạn. Ngoài ra, phóng một chút tin, nói đây là cô gái mà Trương Đại Hổ rất coi trọng. Nếu ai dám động vào, thì hãy suy nghĩ xem cái đầu của mình có cứng hay không.
- Thứ hai, mang một it tiền qua cho Phó trưởng phòng công an huyện Tạ Huy. Nhà của anh ta không phải là đang muốn xây lại mới sao? Cậu mang đội xây cất xuống, giúp bọn họ sửa chữa. Phí dụng cần thiết, công ty toàn bộ chi trả. Trong lúc xây nhà, hãy mang cha mẹ, anh em đến nhà khách ở, thuê mấy căn phòng.
Gã thanh niên tóc húi cua không ngừng gật đầu, rồi sau đó xoay người lĩnh mệnh mà đi.
Đứng trong phòng làm việc trầm ngâm cả nửa ngày, Trương Đại Hổ mới vội vàng bước đến phía sau bàn làm việc của mình, mở cái tủ sắt phía dưới, từ trong đó lấy ra một quyển sổ tiết kiệm và một trăm ngàn tiền mặt, đút vào trong cái bóp da màu đen. Ngẫm nghĩ một chút, lại từ trong đó lấy ra một khẩu sung lục 54, đồng thời nhét vào trong bóp.
Trương Đại Hổ vội vàng rời khỏi phòng làm việc, bước xuống lầu, lái chiếc Santana màu đen từ trong gara, nhanh chóng rời khỏi công ty. Còn chiếc Mercedes Benz sang trọng và chiếc xe việt dã độc nhất ở huyện thì vẫn lặng yên đứng ở dưới lầu công ty mậu dịch Hoa Thương.
Huyện ủy, phòng họp nhỏ. Hội nghị thường vụ chính thức bắt đầu.
Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm sau lời dạo đầu, Cung Hàn Lâm lập tức đề xuất vấn đề của Lận Đại Dung, đơn giản tóm tắt qua một lượt, dứt khoát rõ ràng.
- Bí thư Tôn, các đồng chí, tình hình trị an của huyện không ngừng chuyển biến xấu. Các vụ án hình sự và trị an nhiều lần bộc phát. Dân chúng tiếng oán than dậy đất, sự phẫn nộ rất lớn.
Cung Hàn Lâm ánh mắt trầm ngưng, giọng nói hơi khàn khàn, tất nhiên là lúc này có chút tức giận.
Nói thật, Cung Hàn Lâm là một người muốn làm chuyện thật sự. Nhất là ông ta trung niên đắc chí, được lãnh đạo thượng tầng tín nhiệm, đặc biệt đề bạt. Ông ta trong lòng cảm kích, nên muốn làm một vị quan tạo phúc một phương. Nhưng lý tưởng thì lý tưởng, còn sự thật thì sự thật. Đủ loại chướng ngại và lực cản đã khiến ông ta cảm thấy phẫn nộ và buồn rầu.
Một chút chuyện lớn, đều bị cản tay thì khó có thể quán triệt chứng thực.
- Chỉ riêng trường trung học huyện Lân, liền trước sau phát sinh nhiều sự kiện mang tính ác liệt. Một đám lưu manh ban ngày ban mặt, cầm trong tay vũ khí điên cuồng công kích trường học. Gần đây lại có hai học sinh sắp tốt nghiệp bị đánh trọng thương. Thế lực đen tối, kiêu ngạo, điên cuồng, chẳng kiêng nể ai, đúng là sự miệt thị đối với chính quyền Đảng ủy. Các đồng chí, chúng ta không thể ngồi yên không quan tâm.
- Là Trưởng phòng công an huyện, Lận Đại Dung đã xử trí không kịp, không làm tròn bổn phận công tác, trải qua huyện chúng ta nghiên cứu quyết định, tạm thời cách chức tiếp nhận thẩm tra. Chúng tôi đề nghị Huyện ủy miễn đi chức Phó bí thư Đảng ủy, Trưởng phòng công an huyện của Lận Đại Dung.
Cung Hàn Lâm nói xong, Tôn Tuyết Lâm đuôi lông mày liền nhảy dựng, thầm nghĩ rốt cuộc cũng phải bắt đầu. Trận này bão tố đã mở màn, Bành Viễn Chinh có thể làm người chiến thắng cuối cùng sao?
Phó bí thư Huyện ủy Kế Siêu nhíu mày, hướng nhìn Bí thư Đảng ủy công an Vưu Đào. Vưu Đào lập tức mở miệng phản bác:
- Chủ tịch huyện Cung, xin thứ cho tôi nói thẳng. Đồng chí Lận Đại Dung công tác vẫn rất có hiệu quả. Anh ấy sau khi nhậm chức, tình trạng trị an của huyện đã có đổi mới. Điểm này rõ như ban ngày.
- Cái gọi là ở trường học gây rối hay ẩu đả hai học sinh kỳ thật cũng đều là vụ án cá biệt, ngẫu nhiên đột phát. Bởi vì vụ án cá biệt mà vội vả phủ định công tác của một cán bộ, có phải là thỏa đáng hay không?
- Tôi xin nói một câu, chỗ nào mà không có côn đồ, lưu manh? Đám côn đồ đó có bắt nhốt vài ngày rồi cũng phải thả. Mấu chốt của vấn đề chính là từ toàn bộ xã hội, tiến hành thực thi một đường lối dẫn đường và quản lý mới, không thể cứ giao hết cho ngành công an.
- Năm đó, nghiêm trị đả kích độ mạnh yếu không hề thua kém ai, từ trên xuống dưới không thể bảo là không coi trọng. Nhưng kết quả như thế nào? Các đồng chí nói xem, đám ký sinh trùng trong xã hội này không thể nào cấm tiệt. Đối với công tác của cơ quan công an, chúng ta phải duy trì một thái độ thận trọng.
- Phòng công an huyện cảnh lực không đủ, kinh phí phá án cũng thiếu nghiêm trọng, chịu nhiều điều kiện hạn chế khách quan. Công tác khẳng định là có thiếu hụt, nhưng không thể vì vậy mà hủy bỏ toàn bộ công tác của phòng Công an.
- Đồng chí phòng công an huyện, nhất là những cảnh sát nhân dân, thì rất vất vả. Chúng ta làm lãnh đạo, phải hiểu và tôn trọng những công tác ở dưới. Không nên hở một tí là chụp mũ cấp dưới. Không nên hở một tý là muốn miễn nhiệm ai. Đây chính là thiếu trách nhiệm đấy.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hoàng Tử Hàm cũng phụ họa theo:
- Chính là thế. Tôi cũng cho rằng, công tác của đồng chí Lận Đại Dung vẫn có điểm tốt. Chúng ta nên cân nhắc và đánh giá công tác cán bộ ở dưới, không thể căn cứ vào yêu thích cá nhân được.
Hoàng Tử Hàm và Vưu Đào kẻ xướng người họa. Các Ủy viên thường vụ huyện ủy đều nhìn Bành Viễn Chinh bằng ánh mắt phức tạp, xem Bành Viễn Chinh có phản ứng như thế nào.
- Dựa theo thuyết pháp của Bí thư Vưu, Lận Đại Dung chẳng những không có không làm tròn bổn phận mà ngược lại còn phải được khẳng định và biểu dương? Ở huyện tình trạng an ninh kém như vậy, công tác của phòng công an huyện không thể bỏ qua?
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng.
- Đồng chí Viễn Chinh nói vậy là có ý gì? Tôi chỉ là luận sự, không nghĩ tới cãi nhau với ai?
Vưu Đào rất không cao hứng, phất tay nói.
- Tôi cũng chỉ là luận sự. Ở huyện tình trạng an ninh như thế nào, các đồng chí đều hiểu rõ. Đây là sự thật không thể chối cãi. Chúng ta làm lãnh đạo, không thể trơ mắt nhìn quần chúng bị đâm sau lưng mà vẫn thờ ơ.
- Tôi đến huyện thời gian không dài, nhưng tôi tận mắt chứng kiến mấy lần đám lưu manh hành hung người. Ngay tại ngôi chợ phía đông khu tập thể Huyện ủy, đám tiểu lưu manh của lão hổ bang sáng sớm đã đi thu phí bảo hộ. Quần chúng rất tức giận nhưng không dám nói. Đây chính là tận mắt tôi nhìn thấy.
- Khuya ngày hôm trước, khi tôi đi tản bộ, ngay trước cửa cửa hàng mua sắm của huyện, ba tên tiểu lưu manh trước mặt mọi người trêu ghẹo con gái người ta. Tôi liền gọi cảnh sát. Nhưng cảnh sát nhân dân của phòng công an huyện phải một tiếng sau mới tới. Đúng là năng suất làm việc thấp, thiếu trách nhiệm, khiến người ta phải giận sôi.
- Đủ loại như thế, phòng công an huyện có trách nhiệm hay không? Là trưởng phòng công an huyện, Lận Đại Dung có làm tròn bổn phận hay không?
- Sau khi vụ án của trường trung học huyện Lân xảy ra, tôi đã tự mình nói chuyện với phòng công an huyện, yêu cầu tăng cường độ đả kích, nghiêm trị những người có trách nhiệm liên quan. Nhưng cách đây không lâu, trường trung học lại phát sinh vụ án. Căn cứ vào quần chúng tố cáo và phản ánh, vẫn là đám lưu manh của cùng một bang.
- Đây là ngẫu nhiên? Tôi không hề nghĩ như vậy. Các đồng chí, nếu cứ tiếp tục như thế, phòng công an huyện chẳng khác nào để bài trí. Huyện Lân sẽ biến thành một ổ thổ phỉ. Như thế, dân chúng sẽ có ý kiến như thế nào với Đảng ủy chính quyền chúng ta? Niềm tin vào Huyện ủy và UBND huyện nằm ở chỗ nào?
Bành Viễn Chinh giọng nói lạnh lùng, nghiêm nghị.
Vưu Đào cười lạnh:
- Đồng chí Viễn Chinh trước đừng nâng cao quan điểm. Ở huyện tình trạng an ninh vẫn chưa đến nỗi không khống chế được. Mà trên thực tế, các đồng chí ở phòng công an huyện cũng đang cố gắng công tác. Phàm là việc gì cũng phải cần một quá trình, không thể ăn ngay một lúc được.
- Đề cao việc khống chế trị an cũng là một hệ thống công trình. Không chỉ có liên quan đến ngành công an, mà còn đề cập đến rất nhiều bộ môn. Dưới loại tình huống như vậy, nóng vội cũng chẳng làm được gì.
Hoàng Tử Hàm trầm giọng nói:
- Cái gì là ổ thổ phỉ? Đồng chí Viễn Chinh, lời nói của cậu hơi quá đáng đấy.
/660
|