Tiền Lập Nhiễm ngồi trong phòng làm việc, có phần khẩn trương. Y mới gọi điện thoại cho Lưu Minh, bảo Lưu Minh báo cho người của Trương Đại Hổ. Mật báo như vậy, trong lòng y hơi bất an.
Thủ đoạn lôi đình và tác phong lạnh lùng của Bành Viễn Chinh, khiến y kinh hồn táng đởm, là người thông minh, ở trong hoàn cảnh này, lại có bài học của Lận Đại Dung, lẽ ra không nên tiếp tục để tránh đụng vào “họng súng” của Bành Viễn Chinh. Nhưng Tiền Lập Nhiễm không còn cách nào khác, bởi vì y đã lún quá sâu vào chuyện này.
Những năm qua, y nhận được rất nhiều món lợi từ Trương Đại Hổ, nhưng đồng thời cũng bị Trương Đại Hổ kéo xuống bùn, rất khó rửa sạch.
Trong lòng y rất rõ ràng, nếu Trương Đại Hổ bị tiêu diệt, người thứ nhất bị xui xẻo là y. Huống chi, hai ngày trước, Trương Đại Hổ còn gặp y, trong tối, ngoài sáng đều uy hiếp y, làm sao y dám trở mặt?
Tiền Lập Nhiễm phải mật báo cho bang Lão Hổ. Bây giờ chỗ dựa duy nhất của y chính là anh rể Kế Siêu, Kế Siêu mới chính là người nắm quyền thật sự ở huyện Lân, còn Bí thư Tôn Tuyết Lâm chỉ là bù nhìn. Tiền Lập Nhiễm cho rằng chỉ cần có Kế Siêu, dù sao Bành Viễn Chinh cũng phải nể tình một chút.
Trong lúc Tiền Lập Nhiễm đang lo được lo mất, đột nhiên cửa bị đẩy ra, Trọng Tu Vĩ dẫn theo mấy cảnh sát hình sự cao lớn xông vào. Kinh hãi, Tiền Lập Nhiễm đứng dậy, còn chưa kịp nói gì, Trọng Tu Vĩ đã hét lớn:
- Bắt lại!
Mấy cảnh sát hình sự xông tới khống chế Tiền Lập Nhiễm. Mặt Tiền Lập Nhiễm trắng bệch, đùng đùng nổi giận, giãy dụa nói:
- Trọng Tu Vĩ, anh điên rồi! Anh muốn làm gì?
Trọng Tu Vĩ lạnh lùng nói:
- Tiền Lập Nhiễm, dựa vào điều tra, anh lén mật báo cho phần tử ngoài pháp luật, tiết lộ tinh thần hội nghị Đảng ủy Cục và hoạt động chấp pháp bí mật của Cục, chứng cớ hết sức xác thực, tôi thừa lệnh bắt anh!
- Đưa hắn đi!
Trong lòng Tiền Lập Nhiễm nguội lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn gầm thét:
- Thúi lắm! Trọng Tu Vĩ, tôi cũng là thành viên bộ máy lãnh đạo Cục, các người không có quyền tùy tiện đụng vào tôi! Tôi sẽ khiếu nại, tố cáo lên Huyện ủy! Các người tự tiện bắt người, không tuân theo trình tự tổ chức.
- Yên tâm đi, Chủ tịch huyện Bành đã lên Huyện ủy báo cáo với Bí thư Tôn rồi! Tiền Lập Nhiễm, anh có vấn đề hay không trong lòng tự biết! Hãy biết điều một chút, đừng ép tôi phải đánh!
Trọng Tu Vĩ trợn mắt, phất phất tay:
- Mang đi!
Tin Tiền Lập Nhiễm bị bắt lan truyền ra khắp trong Cục, trên dưới chấn động không dứt, đối với những người tay không được sạch sẽ, đây là một đòn cảnh cáo.
Chính ủy Phòng công an huyện Tôn Đại Thừa càng thắc thỏm bất an, mặc dù lần này y không dám mật báo cho Trương Đại Hổ, nhưng thường ngày qua lại thân thiết với loại người như vậy, có muốn rửa sạch vết bẩn trên người cũng không được.
Huống chi, y nuôi một cô bồ nhí, hai năm qua, nếu không có tiền hối lộ của Trương Đại Hổ, chỉ có tiền lương của y, đã sớm thu không đủ bù chi từ lâu rồi!
Trong lúc nhất thời, Tôn Đại Thừa nảy ra ý nghĩ lẩn trốn, nhưng không nỡ bỏ lại tất cả, định cứ xem tình hình rồi tính.
Tin tức kia truyền đi rất nhanh, bên Huyện ủy, Kế Siêu và bọn Vưu Đào giận tím mặt.
Kế Siêu sa sầm mặt, nhấc điện thoại gọi cho Bành Viễn Chinh, không ai tiếp, liền đi thẳng tới phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm. Đẩy cửa nhìn vào, thấy Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm đang ở trong phòng, sắc mặt Kế Siêu trở nên hết sức khó coi.
Tiền Lập Nhiễm là cán bộ cấp phó phòng, ủy viên Đảng ủy Cục công an, thành viên bộ máy lãnh đạo, lẽ ra trước hết Bành Viễn Chinh phải xin chỉ thị của Huyện ủy, sau khi Huyện ủy đồng ý, thực hiện các thủ tục liên quan của tổ chức, rồi mới bắt người. Nhưng thời kỳ đặc thù, dùng thủ đoạn đặc biệt, vì đề phòng Tiền Lập Nghiễm bỏ trốn, Bành Viễn Chinh quyết định thật nhanh, bắt trước nói sau.
Nhưng đồng thời với lúc Trọng Tu Vĩ bắt người, để đề phòng Kế Siêu phản ứng, trước hết hắn thông báo cho Cung Hàn Lâm, rồi hai người cùng đến phòng làm việc của Tôn Tuyết Lâm báo cáo.
Tôn Tuyết Lâm hơi hoảng sợ, nhưng chứng cứ Bành Viễn Chinh cung cấp hoàn toàn chính xác, ông ta cũng không thể nói gì được. Điều duy nhất ông ta lo lắng là Bành Viễn Chinh không nể mặt Kế Siêu như vậy, chắc chắn Kế Siêu sẽ rất tức giận và phản ứng mạnh mẽ, hai bên từ “đấu đá” ngầm, chuyển thành công khai, lan truyền ra ngoài, có ảnh hưởng không tốt với hình tượng Huyện ủy.
- Lão Kế, anh đến đúng lúc, có chuyện này chúng ta cùng thảo luận.
Tôn Tuyết Lâm gượng cười, nói.
Mặt sa sầm, Kế Siêu ngồi xuống, nghe Tôn Tuyết Lâm nói đã bắt Tiền Lập Nhiễm và Lưu Minh, mặc dù đã hết sức kiềm chế, vẫn lộ ra sắc giận:
- Bí thư Tôn, dù nói thế nào thì Tiền Lập Nhiễm cũng là ủy viên Đảng ủy Phòng công an huyện, là thành viên bộ máy, là cán bộ cấp phó phòng, tại sao có thể bắt là bắt? Không thông qua tổ chức? Bí thư Tôn, chúng ta không thể để một số người hành xử như phát xít ở huyện chúng ta. Không báo cáo huyện ủy, tự tiện bắt người, vô tổ chức, vô kỷ luật, vô nguyên tắc!
Cung Hàn Lâm nhíu mày, trầm giọng nói:
- Bí thư Kế, không phải tôi với đồng chí Viễn Chinh chạy tới Huyện ủy báo cáo đây sao, tại sao lại nói không thực hiện trình tự tổ chức?
Tôn Tuyết Lâm cũng cười:
- Lão Kế, anh đừng kích động, có gì từ từ nói! Cá nhân tôi cho là, trong tình huống đặc thù, phải dùng biện pháp đặc biệt, điều đó có thể hiểu được.
Bành Viễn Chinh lên tiếng:
- Trước hết phải nói rõ một chút, đây không phải là bắt người, mà là khống chế, để Tiền Lập Nhiễm tiếp nhận điều tra. Bây giờ có đủ chứng cứ xác thực, Tiền Lập Nhiễm có quan hệ và lui tới mật thiết với đám lưu manh, xã hội đen trong huyện, nhận hối lộ để làm ô dù cho hoạt động kinh doanh phi pháp. Đồng thời cũng là kẻ khả nghi mật báo cho bang Lão Hổ!
Chứng cứ vô cùng xác thực, vì đề phòng người tình nghi lẩn trốn lẩn trốn, tôi cho người khống chế Tiền Lập Nhiễm và Lưu Minh. Việc điều tra đang được tiến hành, chậm nhất là hai ngày, Phòng công an huyện sẽ báo cáo kết quả điều tra liên quan lên Huyện ủy, Ủy ban Chính trị Pháp luật và Ban kỷ luật thanh tra huyện!
Tôi cũng đã báo cáo với Bí thư Tôn và Chủ tịch huyện Cung qua điện thoại. Đây là thời kỳ đặc biệt, không có chuyện gì để nói, thì cũng đừng đem thủ tục với trình tự tổ chức ra mà nói!
Giọng Bành Viễn Chinh lạnh như băng, lập tức mạnh mẽ phản ứng.
Kế Siêu giận tím mặt, đứng dậy chỉ vào Bành Viễn Chinh, giận dữ nói:
- Bành Viễn Chinh, cậu có quyền gì tùy tiện bắt người? Ai cho cậu quyền lực lớn như vậy?
- Tôi là lãnh đạo được phân công quản lý của Ủy ban nhân dân huyện, Cục trưởng Cục Công an kiêm Bí thư Đảng ủy, là tổ trưởng tổ chuyên án, trong quá trình điều tra phá án, có quyền thực hiện biện pháp khẩn cấp!
Bỗng Bành Viễn Chinh đứng dậy, lạnh lùng hỏi:
- Anh ồn ào cái gì?
- Cậu…
Kế Siêu giận đến mức khóe miệng run run:
- Chỉ bằng một câu nói của cậu, một cán bộ do Huyện ủy bổ nhiệm, liền trở thành người tình nghi phạm tội, Bành Viễn Chinh, cậu thật to gan lớn mật!
- Tôi đã nhiều lần nhấn mạnh, chứng cứ vô cùng xác thực! Hôm nay, ngay tại đây, tôi tuyên bố, nếu như cuối cùng điều tra ra, Tiền Lập Nhiễm trong sạch, tôi sẽ nhận lỗi với Huyện ủy, Thành ủy và từ chức! Ai to gan lớn mật hơn ai?
Bành Viễn Chinh cười lạnh, giơ tay chỉ vào Kế Siêu, lãnh đạm nói:
- Tôi rất to gan lớn mật, vì trấn áp lưu manh tội phạm, vì duy trì hình tượng Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện, vì hạnh phúc, bình an của dân chúng toàn huyện Lân, dù có phải vào nơi nước sôi lửa bỏng, tôi cũng không chối từ!
Nhưng có một số người còn to gan lớn mật hơn tôi, không đếm xỉa kỷ cương phép nước, ngoài mặt ra vẻ đạo mạo, sau lưng mặc tình trộm cướp, đĩ điếm, không từ một việc xấu nào không làm! (sic!)
Người đang làm, trời đang nhìn! Tôi cũng xin khuyên mấy người đó, mau dừng cương trước bờ vực, nếu không quốc pháp nghiêm ngặt, sẽ không nhân nhượng trước kẻ nào! Bí thư Tôn, Chủ tịch huyện Cung, bây giờ là giai đoạn đặc biệt, tôi phải về Cục chủ trì công tác, tôi đi trước!
Bành Viễn Chinh đùng đùng nổi giận, phẩy tay áo bỏ đi.
Phản ứng của Bành Viễn Chinh còn mãnh liệt hơn Kế Siêu. Tôn Tuyết Lâm và Cung Hàn Lâm đều hơi giật mình, trong lòng cũng mơ hồ đoán ra, đây là hắn chỉ cây dâu mắng cây hòe, cố ý “trở mặt” với Kế Siêu. Điều này có nghĩa, Bành Viễn Chinh đã chuẩn bị ra tay đối với những người khác, triệt để theo đuổi ý đồ và kế hoạch của mình trong giờ phút quan trọng này.
Mà căn cứ vào cá tính và tác phong của Bành Viễn Chinh để phán đoán, nếu như không nắm chắc mười phần, nhất định hắn sẽ không mạnh mẽ như vậy. Đó là suy nghĩ của Cung Hàn Lâm.
Tôn Tuyết Lâm lại không nghĩ như vậy. Từ thái độ của lãnh đạo chủ chốt Thành ủy mà phán đoán, cho thấy lần này Bành Viễn Chinh tiến hành truy quét tội phạm, là được cấp trên hết sức ủng hộ. Nếu không, làm sao Bành Viễn Chinh có thể vượt qua rất nhiều trở ngại, dùng thủ đoạn lôi đình xông thẳng vào “sào huyệt” của đối phương!
Điều này có nghĩa, lãnh đạo Thành ủy đã mất kiên nhẫn với tình hình rối loạn ở huyện Lân, vội vàng muốn thay đổi hiện trạng của huyện Lân. Trong tình hình này, ai cản đường, chắc chắn sẽ bị bắt, kể cả Bí thư Huyện ủy như ông ta.
Nghĩ tới đây, Tôn Tuyết Lâm liếc nhìn Kế Siêu đang thở hổn hển, lòng thầm cười lạnh, nghĩ: Bố đây nhịn chúng mày bao nhiêu năm, lần này, cho dù không làm Bí thư Huyện ủy nữa, cũng phải nhổ tận gốc tận rễ lũ chúng mày!
Nghĩ đến đây, Tôn Tuyết Lâm nhìn Cung Hàn Lâm, trao đổi một ánh mắt hiểu ý, quyết định chủ ý riêng mình. Đến nước này, họ cũng không có đường quay lại, chỉ có thể cùng Bành Viễn Chinh tiếp tục đi tới!
…
Bởi vì em rể Tiền Lập Nhiễm bị bắt, Kế Siêu nổi giận lôi đình, nghe nói không chỉ cãi nhau ầm ĩ với Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Viễn Chinh, mà còn chống đối cả Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm, chuyện này lập tức được lan truyền trong cơ quan Huyện ủy. Nhưng vào lúc này, không ai dám chọc giận Kế Siêu, cho dù là hai đồng minh chính trị Vưu Đào và Hoàng Tử Hàm.
Xế chiều hôm đó, Tạ Huy dẫn người đến khu sinh hoạt của công ty thiết bị cơ điện, đưa Lưu Minh đi, mà gần như đồng thời, đại đội bảo vệ trị an cũng hành động nhanh như chớp, trực tiếp phá hủy một sòng bạc.
Cả buổi tối, trên đường cái huyện lỵ vắng vẻ, xe cảnh sát gầm rú mà qua, còi hụ inh ỏi. Không khí ở huyện Lân có phần nặng nề như báo trước một cơn bão lớn. Không chỉ người trên quan trường cảm thấy bất an, dân chúng trên phố cũng nhận ra.
Đêm đó không giống như mọi đêm bình thường khác, rất nhiều người trằn trọc không ngủ được. Đến lúc gần rạng sáng, Trọng Tu Vĩ gọi điện tới chỗ của Bành Viễn Chinh ở ký túc xá, Bành Viễn Chinh còn chưa ngủ, nhận cuộc gọi, sắc mặt chợt trầm xuống.
Thủ đoạn lôi đình và tác phong lạnh lùng của Bành Viễn Chinh, khiến y kinh hồn táng đởm, là người thông minh, ở trong hoàn cảnh này, lại có bài học của Lận Đại Dung, lẽ ra không nên tiếp tục để tránh đụng vào “họng súng” của Bành Viễn Chinh. Nhưng Tiền Lập Nhiễm không còn cách nào khác, bởi vì y đã lún quá sâu vào chuyện này.
Những năm qua, y nhận được rất nhiều món lợi từ Trương Đại Hổ, nhưng đồng thời cũng bị Trương Đại Hổ kéo xuống bùn, rất khó rửa sạch.
Trong lòng y rất rõ ràng, nếu Trương Đại Hổ bị tiêu diệt, người thứ nhất bị xui xẻo là y. Huống chi, hai ngày trước, Trương Đại Hổ còn gặp y, trong tối, ngoài sáng đều uy hiếp y, làm sao y dám trở mặt?
Tiền Lập Nhiễm phải mật báo cho bang Lão Hổ. Bây giờ chỗ dựa duy nhất của y chính là anh rể Kế Siêu, Kế Siêu mới chính là người nắm quyền thật sự ở huyện Lân, còn Bí thư Tôn Tuyết Lâm chỉ là bù nhìn. Tiền Lập Nhiễm cho rằng chỉ cần có Kế Siêu, dù sao Bành Viễn Chinh cũng phải nể tình một chút.
Trong lúc Tiền Lập Nhiễm đang lo được lo mất, đột nhiên cửa bị đẩy ra, Trọng Tu Vĩ dẫn theo mấy cảnh sát hình sự cao lớn xông vào. Kinh hãi, Tiền Lập Nhiễm đứng dậy, còn chưa kịp nói gì, Trọng Tu Vĩ đã hét lớn:
- Bắt lại!
Mấy cảnh sát hình sự xông tới khống chế Tiền Lập Nhiễm. Mặt Tiền Lập Nhiễm trắng bệch, đùng đùng nổi giận, giãy dụa nói:
- Trọng Tu Vĩ, anh điên rồi! Anh muốn làm gì?
Trọng Tu Vĩ lạnh lùng nói:
- Tiền Lập Nhiễm, dựa vào điều tra, anh lén mật báo cho phần tử ngoài pháp luật, tiết lộ tinh thần hội nghị Đảng ủy Cục và hoạt động chấp pháp bí mật của Cục, chứng cớ hết sức xác thực, tôi thừa lệnh bắt anh!
- Đưa hắn đi!
Trong lòng Tiền Lập Nhiễm nguội lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn gầm thét:
- Thúi lắm! Trọng Tu Vĩ, tôi cũng là thành viên bộ máy lãnh đạo Cục, các người không có quyền tùy tiện đụng vào tôi! Tôi sẽ khiếu nại, tố cáo lên Huyện ủy! Các người tự tiện bắt người, không tuân theo trình tự tổ chức.
- Yên tâm đi, Chủ tịch huyện Bành đã lên Huyện ủy báo cáo với Bí thư Tôn rồi! Tiền Lập Nhiễm, anh có vấn đề hay không trong lòng tự biết! Hãy biết điều một chút, đừng ép tôi phải đánh!
Trọng Tu Vĩ trợn mắt, phất phất tay:
- Mang đi!
Tin Tiền Lập Nhiễm bị bắt lan truyền ra khắp trong Cục, trên dưới chấn động không dứt, đối với những người tay không được sạch sẽ, đây là một đòn cảnh cáo.
Chính ủy Phòng công an huyện Tôn Đại Thừa càng thắc thỏm bất an, mặc dù lần này y không dám mật báo cho Trương Đại Hổ, nhưng thường ngày qua lại thân thiết với loại người như vậy, có muốn rửa sạch vết bẩn trên người cũng không được.
Huống chi, y nuôi một cô bồ nhí, hai năm qua, nếu không có tiền hối lộ của Trương Đại Hổ, chỉ có tiền lương của y, đã sớm thu không đủ bù chi từ lâu rồi!
Trong lúc nhất thời, Tôn Đại Thừa nảy ra ý nghĩ lẩn trốn, nhưng không nỡ bỏ lại tất cả, định cứ xem tình hình rồi tính.
Tin tức kia truyền đi rất nhanh, bên Huyện ủy, Kế Siêu và bọn Vưu Đào giận tím mặt.
Kế Siêu sa sầm mặt, nhấc điện thoại gọi cho Bành Viễn Chinh, không ai tiếp, liền đi thẳng tới phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm. Đẩy cửa nhìn vào, thấy Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm đang ở trong phòng, sắc mặt Kế Siêu trở nên hết sức khó coi.
Tiền Lập Nhiễm là cán bộ cấp phó phòng, ủy viên Đảng ủy Cục công an, thành viên bộ máy lãnh đạo, lẽ ra trước hết Bành Viễn Chinh phải xin chỉ thị của Huyện ủy, sau khi Huyện ủy đồng ý, thực hiện các thủ tục liên quan của tổ chức, rồi mới bắt người. Nhưng thời kỳ đặc thù, dùng thủ đoạn đặc biệt, vì đề phòng Tiền Lập Nghiễm bỏ trốn, Bành Viễn Chinh quyết định thật nhanh, bắt trước nói sau.
Nhưng đồng thời với lúc Trọng Tu Vĩ bắt người, để đề phòng Kế Siêu phản ứng, trước hết hắn thông báo cho Cung Hàn Lâm, rồi hai người cùng đến phòng làm việc của Tôn Tuyết Lâm báo cáo.
Tôn Tuyết Lâm hơi hoảng sợ, nhưng chứng cứ Bành Viễn Chinh cung cấp hoàn toàn chính xác, ông ta cũng không thể nói gì được. Điều duy nhất ông ta lo lắng là Bành Viễn Chinh không nể mặt Kế Siêu như vậy, chắc chắn Kế Siêu sẽ rất tức giận và phản ứng mạnh mẽ, hai bên từ “đấu đá” ngầm, chuyển thành công khai, lan truyền ra ngoài, có ảnh hưởng không tốt với hình tượng Huyện ủy.
- Lão Kế, anh đến đúng lúc, có chuyện này chúng ta cùng thảo luận.
Tôn Tuyết Lâm gượng cười, nói.
Mặt sa sầm, Kế Siêu ngồi xuống, nghe Tôn Tuyết Lâm nói đã bắt Tiền Lập Nhiễm và Lưu Minh, mặc dù đã hết sức kiềm chế, vẫn lộ ra sắc giận:
- Bí thư Tôn, dù nói thế nào thì Tiền Lập Nhiễm cũng là ủy viên Đảng ủy Phòng công an huyện, là thành viên bộ máy, là cán bộ cấp phó phòng, tại sao có thể bắt là bắt? Không thông qua tổ chức? Bí thư Tôn, chúng ta không thể để một số người hành xử như phát xít ở huyện chúng ta. Không báo cáo huyện ủy, tự tiện bắt người, vô tổ chức, vô kỷ luật, vô nguyên tắc!
Cung Hàn Lâm nhíu mày, trầm giọng nói:
- Bí thư Kế, không phải tôi với đồng chí Viễn Chinh chạy tới Huyện ủy báo cáo đây sao, tại sao lại nói không thực hiện trình tự tổ chức?
Tôn Tuyết Lâm cũng cười:
- Lão Kế, anh đừng kích động, có gì từ từ nói! Cá nhân tôi cho là, trong tình huống đặc thù, phải dùng biện pháp đặc biệt, điều đó có thể hiểu được.
Bành Viễn Chinh lên tiếng:
- Trước hết phải nói rõ một chút, đây không phải là bắt người, mà là khống chế, để Tiền Lập Nhiễm tiếp nhận điều tra. Bây giờ có đủ chứng cứ xác thực, Tiền Lập Nhiễm có quan hệ và lui tới mật thiết với đám lưu manh, xã hội đen trong huyện, nhận hối lộ để làm ô dù cho hoạt động kinh doanh phi pháp. Đồng thời cũng là kẻ khả nghi mật báo cho bang Lão Hổ!
Chứng cứ vô cùng xác thực, vì đề phòng người tình nghi lẩn trốn lẩn trốn, tôi cho người khống chế Tiền Lập Nhiễm và Lưu Minh. Việc điều tra đang được tiến hành, chậm nhất là hai ngày, Phòng công an huyện sẽ báo cáo kết quả điều tra liên quan lên Huyện ủy, Ủy ban Chính trị Pháp luật và Ban kỷ luật thanh tra huyện!
Tôi cũng đã báo cáo với Bí thư Tôn và Chủ tịch huyện Cung qua điện thoại. Đây là thời kỳ đặc biệt, không có chuyện gì để nói, thì cũng đừng đem thủ tục với trình tự tổ chức ra mà nói!
Giọng Bành Viễn Chinh lạnh như băng, lập tức mạnh mẽ phản ứng.
Kế Siêu giận tím mặt, đứng dậy chỉ vào Bành Viễn Chinh, giận dữ nói:
- Bành Viễn Chinh, cậu có quyền gì tùy tiện bắt người? Ai cho cậu quyền lực lớn như vậy?
- Tôi là lãnh đạo được phân công quản lý của Ủy ban nhân dân huyện, Cục trưởng Cục Công an kiêm Bí thư Đảng ủy, là tổ trưởng tổ chuyên án, trong quá trình điều tra phá án, có quyền thực hiện biện pháp khẩn cấp!
Bỗng Bành Viễn Chinh đứng dậy, lạnh lùng hỏi:
- Anh ồn ào cái gì?
- Cậu…
Kế Siêu giận đến mức khóe miệng run run:
- Chỉ bằng một câu nói của cậu, một cán bộ do Huyện ủy bổ nhiệm, liền trở thành người tình nghi phạm tội, Bành Viễn Chinh, cậu thật to gan lớn mật!
- Tôi đã nhiều lần nhấn mạnh, chứng cứ vô cùng xác thực! Hôm nay, ngay tại đây, tôi tuyên bố, nếu như cuối cùng điều tra ra, Tiền Lập Nhiễm trong sạch, tôi sẽ nhận lỗi với Huyện ủy, Thành ủy và từ chức! Ai to gan lớn mật hơn ai?
Bành Viễn Chinh cười lạnh, giơ tay chỉ vào Kế Siêu, lãnh đạm nói:
- Tôi rất to gan lớn mật, vì trấn áp lưu manh tội phạm, vì duy trì hình tượng Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện, vì hạnh phúc, bình an của dân chúng toàn huyện Lân, dù có phải vào nơi nước sôi lửa bỏng, tôi cũng không chối từ!
Nhưng có một số người còn to gan lớn mật hơn tôi, không đếm xỉa kỷ cương phép nước, ngoài mặt ra vẻ đạo mạo, sau lưng mặc tình trộm cướp, đĩ điếm, không từ một việc xấu nào không làm! (sic!)
Người đang làm, trời đang nhìn! Tôi cũng xin khuyên mấy người đó, mau dừng cương trước bờ vực, nếu không quốc pháp nghiêm ngặt, sẽ không nhân nhượng trước kẻ nào! Bí thư Tôn, Chủ tịch huyện Cung, bây giờ là giai đoạn đặc biệt, tôi phải về Cục chủ trì công tác, tôi đi trước!
Bành Viễn Chinh đùng đùng nổi giận, phẩy tay áo bỏ đi.
Phản ứng của Bành Viễn Chinh còn mãnh liệt hơn Kế Siêu. Tôn Tuyết Lâm và Cung Hàn Lâm đều hơi giật mình, trong lòng cũng mơ hồ đoán ra, đây là hắn chỉ cây dâu mắng cây hòe, cố ý “trở mặt” với Kế Siêu. Điều này có nghĩa, Bành Viễn Chinh đã chuẩn bị ra tay đối với những người khác, triệt để theo đuổi ý đồ và kế hoạch của mình trong giờ phút quan trọng này.
Mà căn cứ vào cá tính và tác phong của Bành Viễn Chinh để phán đoán, nếu như không nắm chắc mười phần, nhất định hắn sẽ không mạnh mẽ như vậy. Đó là suy nghĩ của Cung Hàn Lâm.
Tôn Tuyết Lâm lại không nghĩ như vậy. Từ thái độ của lãnh đạo chủ chốt Thành ủy mà phán đoán, cho thấy lần này Bành Viễn Chinh tiến hành truy quét tội phạm, là được cấp trên hết sức ủng hộ. Nếu không, làm sao Bành Viễn Chinh có thể vượt qua rất nhiều trở ngại, dùng thủ đoạn lôi đình xông thẳng vào “sào huyệt” của đối phương!
Điều này có nghĩa, lãnh đạo Thành ủy đã mất kiên nhẫn với tình hình rối loạn ở huyện Lân, vội vàng muốn thay đổi hiện trạng của huyện Lân. Trong tình hình này, ai cản đường, chắc chắn sẽ bị bắt, kể cả Bí thư Huyện ủy như ông ta.
Nghĩ tới đây, Tôn Tuyết Lâm liếc nhìn Kế Siêu đang thở hổn hển, lòng thầm cười lạnh, nghĩ: Bố đây nhịn chúng mày bao nhiêu năm, lần này, cho dù không làm Bí thư Huyện ủy nữa, cũng phải nhổ tận gốc tận rễ lũ chúng mày!
Nghĩ đến đây, Tôn Tuyết Lâm nhìn Cung Hàn Lâm, trao đổi một ánh mắt hiểu ý, quyết định chủ ý riêng mình. Đến nước này, họ cũng không có đường quay lại, chỉ có thể cùng Bành Viễn Chinh tiếp tục đi tới!
…
Bởi vì em rể Tiền Lập Nhiễm bị bắt, Kế Siêu nổi giận lôi đình, nghe nói không chỉ cãi nhau ầm ĩ với Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Viễn Chinh, mà còn chống đối cả Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm, chuyện này lập tức được lan truyền trong cơ quan Huyện ủy. Nhưng vào lúc này, không ai dám chọc giận Kế Siêu, cho dù là hai đồng minh chính trị Vưu Đào và Hoàng Tử Hàm.
Xế chiều hôm đó, Tạ Huy dẫn người đến khu sinh hoạt của công ty thiết bị cơ điện, đưa Lưu Minh đi, mà gần như đồng thời, đại đội bảo vệ trị an cũng hành động nhanh như chớp, trực tiếp phá hủy một sòng bạc.
Cả buổi tối, trên đường cái huyện lỵ vắng vẻ, xe cảnh sát gầm rú mà qua, còi hụ inh ỏi. Không khí ở huyện Lân có phần nặng nề như báo trước một cơn bão lớn. Không chỉ người trên quan trường cảm thấy bất an, dân chúng trên phố cũng nhận ra.
Đêm đó không giống như mọi đêm bình thường khác, rất nhiều người trằn trọc không ngủ được. Đến lúc gần rạng sáng, Trọng Tu Vĩ gọi điện tới chỗ của Bành Viễn Chinh ở ký túc xá, Bành Viễn Chinh còn chưa ngủ, nhận cuộc gọi, sắc mặt chợt trầm xuống.
/660
|