"Người có quan hệ với Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm?"
Bành Viễn Chinh nhướng mày, suy nghĩ một chút, phất tay một cái:
- Lão Mã, khoan hãy xét là đơn vị liên quan tới ai, trước hết bắt tay vào nói chuyện với từng doanh nghiệp, căn cứ vào thực lực để xem doanh nghiệp nào thích hợp hơn!
Lão Ma à một tiếng, thầm nghĩ, Chủ tịch huyện Bành ơi là Chủ tịch huyện Bành, nếu có thể cho Bí thư Tôn chút mặt mũi thì nên cho đi! Ai tới đầu tư lại chẳng được, vừa có thể mượn lực để phát triển, vừa chú ý tới mặt mũi của Bí thư Tôn, sao không làm, lại còn tiếp tục khảo sát một cách cứng nhắc như vậy làm cái gì?
Theo ý lão Mã, lần này quyết định hợp tác với đơn vị có quan hệ với Tôn Tuyết Lâm là được. Mặc dù Tôn Tuyết Lâm không mở miệng, nhưng nếu ông ta không phủ nhận, thì là sự thật.
Vì chuyện này mà đắc tội với Bí thư Huyện ủy, không đáng chút nào.
Nhưng lão Mã chỉ có thể thầm nghĩ, trước mặt Bành Viễn Chinh, y không dám nói đi nói lại. Huống chi, liên quan đến lãnh đạo chủ yếu của huyện, cho y bao nhiêu lá gan cũng không dám ý kiến, ý cò gì nữa.
Hoắc Quang Minh đi tới kính cẩn cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, đã chuẩn bị xong, chương trình biện luận dự án sẽ bắt đầu lúc 2 giờ chiều.
Buổi trưa chúng ta ăn cơm sớm, tranh thủ 11giở 30 lên đường.
Bành Viễn Chinh phất phất tay:
- Lão Hoắc, anh thông báo cho Điền Minh, để cậu ấy cũng đi theo.
Hoắc Quang Minh gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng có phần không thoải mái. Từ sau khi Bành Viễn Chinh đến huyện Lân nhậm chức, sự vụ bận rộn, hắn điều Điền Minh từ quận Tân An đến, nhưng do Điền Minh chưa quen với tình hình trong huyện, cho nên Hoắc Quang Minh vẫn đi theo phục vụ Bành Viễn Chinh.
Hoắc Quang Minh có ý muốn thay thế Điền Minh, trở thành thư ký mới của Điền Minh. Nhưng dù y cố gắng đến thế nào, dường như cũng không giành được sự tín nhiệm tuyệt đối của Bành Viễn Chinh.
Ở một số vấn đề có tính mấu chốt, Bành Viễn Chinh sẽ dùng Điền Minh làm chân chạy, điều đó khiến Hoắc Quang Minh cảm thấy rất bất đắc dĩ, cũng có phần thất vọng.
Hoắc Quang Minh yên lặng rời đi, ánh mắt như có điều suy nghĩ của Bành Viễn Chinh lướt qua người y, khóe miệng hiện lên một nụ cười thâm thúy.
Thật ra thì trải qua một thời gian quan sát và khảo nghiệm, hắn cảm thấy Hoắc Quang Minh là người có thể tin tưởng được. Chẳng qua là Điền Minh hiểu thấu công việc hơn, do có thời gian dài làm việc ăn ý, có được sự tín nhiệm của lãnh đạo đối với cấp dưới. Bành Viễn Chinh quyết định quan sát Hoắc Quang Minh thêm một thời gian nữa, nếu Hoắc Quang Minh có biểu hiện “làm loạn”, Bành Viễn Chinh sẽ lập tức gạt bỏ y.
Điền Minh lái xe, Bành Viễn Chinh dẫn theo Hoắc Quang Minh, đi đến khách sạn lớn Tân An.
Tại trung tâm hội nghị ở tâng thứ mười ba của khách sạn lớn Tân An, một băng rôn treo cao: Lễ biện luận dự án nhà máy cung cấp 200 ngàn mét khối khí thành phố Tân An.
Buỗi lễ biện luận có Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố đứng ra tổ chức, Ủy ban xây dựng thành phố, Ủy ban kinh tế thương mại thành phố tham gia. Lúc Bành Viễn Chinh, Điền Minh và Hoắc Quang Minh tới nơi, hội nghị đã đầy người, trong đó có không ít người quen.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, chào hỏi xã giao đối với mọi người. Lúc này, Chủ tịch quận Tân An Tô Vũ Hoàn cũng dẫn theo hai người từ cửa hông sải bước đi đến, nhìn về phía Bành Viễn Chinh, cười lạnh.
Sau một thời gian dài, Bành Viễn Chinh và Tô Vũ Hoàn lại có cơ hội tỷ thí với “đối thủ cũ”. Thật ra thì trong lòng Tô Vũ Hoàn rất căm tức, tại sao y làm bất cứ việc gì, cũng gặp phải Bành Viễn Chinh làm chướng ngại vật cản đường?
Tô Vũ Hoàn nở một nụ cười dối trá đi nhanh tới, Bành Viễn Chinh không muốn chạm mặt với y, liền chủ động đi về một phía khác. Bành Viễn Chinh quay lại, nhìn thấy phía cuối hội trường có mấy phóng viên đang cười nói, một bên, hai phóng viên đang nối máy quay phim, chuẩn bị ghi hình. Thời kỳ này, đài truyền hình còn chưa thực hiện được việc truyền hình trực tiếp.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, đi về phía đám phóng viên, nhiệt tình bắt tay nói chuyện với họ. Hắn từng là Trưởng phòng Phòng tin tức Ban tuyên truyền, đương nhiên là quen biết nhiều với bên truyền thông.
Bành Viễn Chinh đang nói chuyện phiếm với mấy phóng viên, chợt trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
Lần này, quận Tân An quyết giành bằng được dự án nhà máy cung cấp khí, so với quận Tân An, ưu thế của huyện Lân không phải là rất rõ ràng. Mà quận Tân An có một ưu thế khách quan, đó là “khỏang cách”. Dự án xây dựng ở huyện Lân, sẽ tăng thêm chi phí vận chuyển, mà xây ở quận Tân An, thì không tồn tại vấn đề này. Nếu nói gần quan được ban lộc, đại khái là ý tứ này.
Nhưng, quận Tân An là trung tâm nội thành, là khu vực được xác định dành cho buôn bán và phát triển kinh tế, bước kế tiếp thành phố xác định khu buôn bán, khu tài chính và khu dịch vụ đều tọa lạc tai quận Tân An, một dự án công nghiệp nặng đưa vào đó, hiển nhiên không phù hợp với quy hoạch,
“Dự án công nghiệp nặng gây ô nhiễm”, đây là vũ khí chính yếu mà Bành Viễn Chinh sẽ dùng để đối kháng Tô Vũ Hoàn, tuy nhiên chỉ bằng chừng đó luận điểm là chưa đủ, muốn tăng khả năng thành công cho huyện Lân, nhất định phải dựa thế mượn lực, đưa ý dân và áp lực dư luận vào trận thế này.
Nghĩ đến đây, thừa dịp lãnh đạo thành phố còn chưa tới, Bành Viễn Chinh cố gắng theo sát mấy phóng viên này nói chuyện, liên tục nhấn mạnh tính gây ô nhiễm của dự án, để cho các phóng viên có một ấn tượng ban đầu.
Mà lúc này, Điền Minh đã theo lệnh hắn chạy tới tòa soạn nhật báo Tân An, đài truyền hình Tân An, gặp các lãnh đạo các đơn vị truyền thông, dựa theo lời dặn của Bành Viễn Chinh, nhấn mạnh tính gây ô nhiễm của dự án cung cấp khí.
Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn, Phó chủ tịch thường trực Mạnh Cường, Trưởng ban Thư ký Thành ủy Trần Ngôn Hề, bốn vị lãnh đạo đều đến tham gia, cho thấy tầm quan trọng của buổi lễ biện luận này.
Lễ biện luận do Phó trưởng ban thư ký Tống chủ trì, người lên trình bày trước là Tô Vũ Hoàn.
Tô Vũ Hoàn lên đài, nhìn bản thảo mà nói, trình bày nhiều ưu thế của quận Tân An đối với việc xây dựng dự án này. Phải nói là Tô Vũ Hoàn soạn bài biện luận rất công phu, thậm chí giá thành xây dựng của những dự án cùng loại ở những quận khác, những khó khăn về mặt kỹ thuật, các thông tin về xây dựng các công trình phụ thuộc để vận chuyển và phân phối khí, y cũng đều “trích dẫn” đầy đủ. Y nói chậm rãi, liệt kê rất nhiều con số có sức thuyết phục.
Trong tiếng vỗ tay như sấm dậy, Tô Vũ Hoàn đắc ý liếc Bành Viễn Chinh phía dưới đài một cái, trong lòng thầm cười lạnh.
Phó trưởng ban thư ký Tống cười cười, cao giọng nói:
- Kế tiếp, mời đại biểu huyện Lân, đồng chí Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Viễn Chinh lên biện luận.
Bành Viễn Chinh nhìn Hoắc Quang Minh ra hiệu bằng mắt, rồi chậm rãi lên đài. Hoắc Quang Minh đem các bản sao bài biện luận đã chuẩn bị trước, phát cho tổ lãnh đạo kiểm tra đánh giá dưới đài, một người một bản.
Chỉ cần một chi tiết nhỏ này, đã lấy được cảm tình của không ít lãnh đạo.
Chu Tích Thuấn nhìn Đông Phương Nham cười cười, hạ giọng nói:
- Bí thư Đông Phương, vị Phó chủ tịch huyện tiểu Bành này của chúng ta tâm tư rất tinh tế, xem ra đều có chuẩn bị kỹ càng.
Đông Phương Nham cười khẽ:
- Trước hết nghe hắn nói như thế nào.
Bành Viễn Chinh đi tới chỗ dành cho người biện luận, ngoài dự đoán mọi người, để bản thảo qua một bên, cười nói:
- Cac vị lãnh đạo kính mến, các đồng chí, vừa rồi, nghe Chủ tịch quận Tô lên tiếng, trong lòng tôi cảm thấy rất xấu hổ. So sánh với quận Tân An, có thể nói huyện Lân của chúng tôi chẳng là là cái gì cả. Chúng tôi không có cơ sở công nghiệp hùng hậu, không có thực lực kinh tế mạnh mẽ, thậm chí chúng tôi thiếu cả điều kiện để xây dựng công trình. Thế thì, tại sao chúng tôi lại muốn tranh thủ dự án này?
Bành Viễn Chinh dừng lại một chút, đằng hắng một cái rồi nói tiếp:
- Nguyên nhân rất đơn giản, chúng tôi là một huyện nghèo, cơ sơ công nghiệp rất yếu, một dự án lớn như vậy, có thể kéo toàn bộ kinh tế huyện phát triển. Một dự án như vậy, đặt tại quận Tân An, đơn giản là dệt hoa trên gấm, nhưng đối với huyện Lân mà nói, chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi! Tôi tin tưởng, lãnh đạo thành phố và lãnh đạo các ban ngành trực thuộc, nhất định sẽ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, lãnh đạo dưới đài cùng những người nghe đều bật cười.
Thái độ của Bành Viễn Chinh trái với lẽ thường, không khoa trương ưu thế của huyện Lân đối với dự án, mà chỉ nói những điều đúng với sự thật, nói trắng ra một cách đơn giản như vậy, lại đạt được hiệu quả tốt nhất. Phải biết rằng, đối với những lãnh đạo thành phố như Đông Phương Nham, mỗi suy nghĩ đều dựa trên sự phát triển tổng thể của thành phố, giữa dệt hoa trên gấm và đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đương nhiên cái sau dễ khiến các lãnh đạo đồng cảm hơn.
Dù sao, nếu ưu thế không rõ ràng, chi bằng cứ “kể khổ”, tất nhiên “kẻ yếu” càng dễ làm người khác thông cảm hơn. Bành Viễn Chinh tùy thời ứng biến, trực tiếp làm rối loạn kế hoạch tổng thể của quận Tân An.
Tô Vũ Hoàn cau chặt đôi mày.
- Vì vậy, dự án này đặt ở huyện Lân, chưa chắc là thích hợp nhất, nhưng nhất định là cần thiết nhất!
Giọng Bành Viễn Chinh cất cao lên một chút:
- Ở đây, tôi chỉ nhấn mạnh một điều: đây là một dự án công nghiệp nặng, trong quá trình luyện than sẽ gây ra ô nhiễm, không thể xây ở nội thành. Mà theo tôi quan sát và phân tích, phía tây quận Tân An đang định mở quận mới, những hướng còn lại, nếu không là đất trồng lúa thì cũng tiếp giáp với đường sắt, thật ra rất khó chọn được nơi đặt dự án.
Bên kia, Tô Vũ Hoàn nhẹ nhàng bấm chuông xin biện luận. Phó trưởng ban thư ký Tống quay lại nhìn y, cười cười:
- Chủ tịch quận Tô, xin lên tiếng.
- Đồng chí Viễn Chinh, xin hỏi đồng chí, tại sao lại nói đây là dự án gây ô nhiễm? Đây rõ ràng là dự án bảo vệ môi trường và là công trình hợp lòng dân! Sau khi xây dựng xong, có thể làm cho rất nhiều bếp lò dùng than củi ở các hộ gia đình đi vào dĩ vãng, cải thiện mạnh mẽ đối với điều kiện môi trường.
Trong tương lai, khi điều kiện chín muồi, thậm chí có thể cung cấp khí than cho các vùng nông thôn, xét về mặt lâu dài, công trình này lợi cho đất nước, lợi cho dân và cho cả thành phố!
Tô Vũ Hoàn phản bác.
Thể thức buổi biện luận cho phép đối thủ cạnh tranh được chất vấn và phản bác. Cho nên, Tô Vũ Hoàn nói xen vào, không trái với quy định.
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng nói:
- Chủ tịch quận Tô nói không sai, dự án này đúng là một dự án bảo vệ môi trường và là công trình ích lợi cho dân sinh. Tuy nhiên, đó là xét từ góc độ toàn thể thành phố, còn đối với khu vực mà dự án được xây dựng, bản thân dự án này lại là một nguồn ô nhiễm.
Bành Viễn Chinh nhướng mày, suy nghĩ một chút, phất tay một cái:
- Lão Mã, khoan hãy xét là đơn vị liên quan tới ai, trước hết bắt tay vào nói chuyện với từng doanh nghiệp, căn cứ vào thực lực để xem doanh nghiệp nào thích hợp hơn!
Lão Ma à một tiếng, thầm nghĩ, Chủ tịch huyện Bành ơi là Chủ tịch huyện Bành, nếu có thể cho Bí thư Tôn chút mặt mũi thì nên cho đi! Ai tới đầu tư lại chẳng được, vừa có thể mượn lực để phát triển, vừa chú ý tới mặt mũi của Bí thư Tôn, sao không làm, lại còn tiếp tục khảo sát một cách cứng nhắc như vậy làm cái gì?
Theo ý lão Mã, lần này quyết định hợp tác với đơn vị có quan hệ với Tôn Tuyết Lâm là được. Mặc dù Tôn Tuyết Lâm không mở miệng, nhưng nếu ông ta không phủ nhận, thì là sự thật.
Vì chuyện này mà đắc tội với Bí thư Huyện ủy, không đáng chút nào.
Nhưng lão Mã chỉ có thể thầm nghĩ, trước mặt Bành Viễn Chinh, y không dám nói đi nói lại. Huống chi, liên quan đến lãnh đạo chủ yếu của huyện, cho y bao nhiêu lá gan cũng không dám ý kiến, ý cò gì nữa.
Hoắc Quang Minh đi tới kính cẩn cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, đã chuẩn bị xong, chương trình biện luận dự án sẽ bắt đầu lúc 2 giờ chiều.
Buổi trưa chúng ta ăn cơm sớm, tranh thủ 11giở 30 lên đường.
Bành Viễn Chinh phất phất tay:
- Lão Hoắc, anh thông báo cho Điền Minh, để cậu ấy cũng đi theo.
Hoắc Quang Minh gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng có phần không thoải mái. Từ sau khi Bành Viễn Chinh đến huyện Lân nhậm chức, sự vụ bận rộn, hắn điều Điền Minh từ quận Tân An đến, nhưng do Điền Minh chưa quen với tình hình trong huyện, cho nên Hoắc Quang Minh vẫn đi theo phục vụ Bành Viễn Chinh.
Hoắc Quang Minh có ý muốn thay thế Điền Minh, trở thành thư ký mới của Điền Minh. Nhưng dù y cố gắng đến thế nào, dường như cũng không giành được sự tín nhiệm tuyệt đối của Bành Viễn Chinh.
Ở một số vấn đề có tính mấu chốt, Bành Viễn Chinh sẽ dùng Điền Minh làm chân chạy, điều đó khiến Hoắc Quang Minh cảm thấy rất bất đắc dĩ, cũng có phần thất vọng.
Hoắc Quang Minh yên lặng rời đi, ánh mắt như có điều suy nghĩ của Bành Viễn Chinh lướt qua người y, khóe miệng hiện lên một nụ cười thâm thúy.
Thật ra thì trải qua một thời gian quan sát và khảo nghiệm, hắn cảm thấy Hoắc Quang Minh là người có thể tin tưởng được. Chẳng qua là Điền Minh hiểu thấu công việc hơn, do có thời gian dài làm việc ăn ý, có được sự tín nhiệm của lãnh đạo đối với cấp dưới. Bành Viễn Chinh quyết định quan sát Hoắc Quang Minh thêm một thời gian nữa, nếu Hoắc Quang Minh có biểu hiện “làm loạn”, Bành Viễn Chinh sẽ lập tức gạt bỏ y.
Điền Minh lái xe, Bành Viễn Chinh dẫn theo Hoắc Quang Minh, đi đến khách sạn lớn Tân An.
Tại trung tâm hội nghị ở tâng thứ mười ba của khách sạn lớn Tân An, một băng rôn treo cao: Lễ biện luận dự án nhà máy cung cấp 200 ngàn mét khối khí thành phố Tân An.
Buỗi lễ biện luận có Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố đứng ra tổ chức, Ủy ban xây dựng thành phố, Ủy ban kinh tế thương mại thành phố tham gia. Lúc Bành Viễn Chinh, Điền Minh và Hoắc Quang Minh tới nơi, hội nghị đã đầy người, trong đó có không ít người quen.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, chào hỏi xã giao đối với mọi người. Lúc này, Chủ tịch quận Tân An Tô Vũ Hoàn cũng dẫn theo hai người từ cửa hông sải bước đi đến, nhìn về phía Bành Viễn Chinh, cười lạnh.
Sau một thời gian dài, Bành Viễn Chinh và Tô Vũ Hoàn lại có cơ hội tỷ thí với “đối thủ cũ”. Thật ra thì trong lòng Tô Vũ Hoàn rất căm tức, tại sao y làm bất cứ việc gì, cũng gặp phải Bành Viễn Chinh làm chướng ngại vật cản đường?
Tô Vũ Hoàn nở một nụ cười dối trá đi nhanh tới, Bành Viễn Chinh không muốn chạm mặt với y, liền chủ động đi về một phía khác. Bành Viễn Chinh quay lại, nhìn thấy phía cuối hội trường có mấy phóng viên đang cười nói, một bên, hai phóng viên đang nối máy quay phim, chuẩn bị ghi hình. Thời kỳ này, đài truyền hình còn chưa thực hiện được việc truyền hình trực tiếp.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, đi về phía đám phóng viên, nhiệt tình bắt tay nói chuyện với họ. Hắn từng là Trưởng phòng Phòng tin tức Ban tuyên truyền, đương nhiên là quen biết nhiều với bên truyền thông.
Bành Viễn Chinh đang nói chuyện phiếm với mấy phóng viên, chợt trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
Lần này, quận Tân An quyết giành bằng được dự án nhà máy cung cấp khí, so với quận Tân An, ưu thế của huyện Lân không phải là rất rõ ràng. Mà quận Tân An có một ưu thế khách quan, đó là “khỏang cách”. Dự án xây dựng ở huyện Lân, sẽ tăng thêm chi phí vận chuyển, mà xây ở quận Tân An, thì không tồn tại vấn đề này. Nếu nói gần quan được ban lộc, đại khái là ý tứ này.
Nhưng, quận Tân An là trung tâm nội thành, là khu vực được xác định dành cho buôn bán và phát triển kinh tế, bước kế tiếp thành phố xác định khu buôn bán, khu tài chính và khu dịch vụ đều tọa lạc tai quận Tân An, một dự án công nghiệp nặng đưa vào đó, hiển nhiên không phù hợp với quy hoạch,
“Dự án công nghiệp nặng gây ô nhiễm”, đây là vũ khí chính yếu mà Bành Viễn Chinh sẽ dùng để đối kháng Tô Vũ Hoàn, tuy nhiên chỉ bằng chừng đó luận điểm là chưa đủ, muốn tăng khả năng thành công cho huyện Lân, nhất định phải dựa thế mượn lực, đưa ý dân và áp lực dư luận vào trận thế này.
Nghĩ đến đây, thừa dịp lãnh đạo thành phố còn chưa tới, Bành Viễn Chinh cố gắng theo sát mấy phóng viên này nói chuyện, liên tục nhấn mạnh tính gây ô nhiễm của dự án, để cho các phóng viên có một ấn tượng ban đầu.
Mà lúc này, Điền Minh đã theo lệnh hắn chạy tới tòa soạn nhật báo Tân An, đài truyền hình Tân An, gặp các lãnh đạo các đơn vị truyền thông, dựa theo lời dặn của Bành Viễn Chinh, nhấn mạnh tính gây ô nhiễm của dự án cung cấp khí.
Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn, Phó chủ tịch thường trực Mạnh Cường, Trưởng ban Thư ký Thành ủy Trần Ngôn Hề, bốn vị lãnh đạo đều đến tham gia, cho thấy tầm quan trọng của buổi lễ biện luận này.
Lễ biện luận do Phó trưởng ban thư ký Tống chủ trì, người lên trình bày trước là Tô Vũ Hoàn.
Tô Vũ Hoàn lên đài, nhìn bản thảo mà nói, trình bày nhiều ưu thế của quận Tân An đối với việc xây dựng dự án này. Phải nói là Tô Vũ Hoàn soạn bài biện luận rất công phu, thậm chí giá thành xây dựng của những dự án cùng loại ở những quận khác, những khó khăn về mặt kỹ thuật, các thông tin về xây dựng các công trình phụ thuộc để vận chuyển và phân phối khí, y cũng đều “trích dẫn” đầy đủ. Y nói chậm rãi, liệt kê rất nhiều con số có sức thuyết phục.
Trong tiếng vỗ tay như sấm dậy, Tô Vũ Hoàn đắc ý liếc Bành Viễn Chinh phía dưới đài một cái, trong lòng thầm cười lạnh.
Phó trưởng ban thư ký Tống cười cười, cao giọng nói:
- Kế tiếp, mời đại biểu huyện Lân, đồng chí Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Viễn Chinh lên biện luận.
Bành Viễn Chinh nhìn Hoắc Quang Minh ra hiệu bằng mắt, rồi chậm rãi lên đài. Hoắc Quang Minh đem các bản sao bài biện luận đã chuẩn bị trước, phát cho tổ lãnh đạo kiểm tra đánh giá dưới đài, một người một bản.
Chỉ cần một chi tiết nhỏ này, đã lấy được cảm tình của không ít lãnh đạo.
Chu Tích Thuấn nhìn Đông Phương Nham cười cười, hạ giọng nói:
- Bí thư Đông Phương, vị Phó chủ tịch huyện tiểu Bành này của chúng ta tâm tư rất tinh tế, xem ra đều có chuẩn bị kỹ càng.
Đông Phương Nham cười khẽ:
- Trước hết nghe hắn nói như thế nào.
Bành Viễn Chinh đi tới chỗ dành cho người biện luận, ngoài dự đoán mọi người, để bản thảo qua một bên, cười nói:
- Cac vị lãnh đạo kính mến, các đồng chí, vừa rồi, nghe Chủ tịch quận Tô lên tiếng, trong lòng tôi cảm thấy rất xấu hổ. So sánh với quận Tân An, có thể nói huyện Lân của chúng tôi chẳng là là cái gì cả. Chúng tôi không có cơ sở công nghiệp hùng hậu, không có thực lực kinh tế mạnh mẽ, thậm chí chúng tôi thiếu cả điều kiện để xây dựng công trình. Thế thì, tại sao chúng tôi lại muốn tranh thủ dự án này?
Bành Viễn Chinh dừng lại một chút, đằng hắng một cái rồi nói tiếp:
- Nguyên nhân rất đơn giản, chúng tôi là một huyện nghèo, cơ sơ công nghiệp rất yếu, một dự án lớn như vậy, có thể kéo toàn bộ kinh tế huyện phát triển. Một dự án như vậy, đặt tại quận Tân An, đơn giản là dệt hoa trên gấm, nhưng đối với huyện Lân mà nói, chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi! Tôi tin tưởng, lãnh đạo thành phố và lãnh đạo các ban ngành trực thuộc, nhất định sẽ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, lãnh đạo dưới đài cùng những người nghe đều bật cười.
Thái độ của Bành Viễn Chinh trái với lẽ thường, không khoa trương ưu thế của huyện Lân đối với dự án, mà chỉ nói những điều đúng với sự thật, nói trắng ra một cách đơn giản như vậy, lại đạt được hiệu quả tốt nhất. Phải biết rằng, đối với những lãnh đạo thành phố như Đông Phương Nham, mỗi suy nghĩ đều dựa trên sự phát triển tổng thể của thành phố, giữa dệt hoa trên gấm và đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đương nhiên cái sau dễ khiến các lãnh đạo đồng cảm hơn.
Dù sao, nếu ưu thế không rõ ràng, chi bằng cứ “kể khổ”, tất nhiên “kẻ yếu” càng dễ làm người khác thông cảm hơn. Bành Viễn Chinh tùy thời ứng biến, trực tiếp làm rối loạn kế hoạch tổng thể của quận Tân An.
Tô Vũ Hoàn cau chặt đôi mày.
- Vì vậy, dự án này đặt ở huyện Lân, chưa chắc là thích hợp nhất, nhưng nhất định là cần thiết nhất!
Giọng Bành Viễn Chinh cất cao lên một chút:
- Ở đây, tôi chỉ nhấn mạnh một điều: đây là một dự án công nghiệp nặng, trong quá trình luyện than sẽ gây ra ô nhiễm, không thể xây ở nội thành. Mà theo tôi quan sát và phân tích, phía tây quận Tân An đang định mở quận mới, những hướng còn lại, nếu không là đất trồng lúa thì cũng tiếp giáp với đường sắt, thật ra rất khó chọn được nơi đặt dự án.
Bên kia, Tô Vũ Hoàn nhẹ nhàng bấm chuông xin biện luận. Phó trưởng ban thư ký Tống quay lại nhìn y, cười cười:
- Chủ tịch quận Tô, xin lên tiếng.
- Đồng chí Viễn Chinh, xin hỏi đồng chí, tại sao lại nói đây là dự án gây ô nhiễm? Đây rõ ràng là dự án bảo vệ môi trường và là công trình hợp lòng dân! Sau khi xây dựng xong, có thể làm cho rất nhiều bếp lò dùng than củi ở các hộ gia đình đi vào dĩ vãng, cải thiện mạnh mẽ đối với điều kiện môi trường.
Trong tương lai, khi điều kiện chín muồi, thậm chí có thể cung cấp khí than cho các vùng nông thôn, xét về mặt lâu dài, công trình này lợi cho đất nước, lợi cho dân và cho cả thành phố!
Tô Vũ Hoàn phản bác.
Thể thức buổi biện luận cho phép đối thủ cạnh tranh được chất vấn và phản bác. Cho nên, Tô Vũ Hoàn nói xen vào, không trái với quy định.
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng nói:
- Chủ tịch quận Tô nói không sai, dự án này đúng là một dự án bảo vệ môi trường và là công trình ích lợi cho dân sinh. Tuy nhiên, đó là xét từ góc độ toàn thể thành phố, còn đối với khu vực mà dự án được xây dựng, bản thân dự án này lại là một nguồn ô nhiễm.
/660
|