Bành Viễn Chinh nhíu mày:
- Trọng Tu Vĩ, sau khi bắt được mấy tên bắt cóc, đưa về huyện, bí mật giam giữ. Đồng thời, cũng đưa Bạch Tuyết về, khoan cho cô ấy về nhà, phái người của Cục bảo vệ cho cô ấy. Nhớ đem giúp xe của tôi đi sửa. Bây giờ trước hết đưa tôi về nhà, tôi phải về thay bộ quần áo khác, buổi tối còn có việc.
Bành Viễn Chinh vừa nói, vừa lên xe của Trọng Tu Vĩ.
Trọng Tu Vĩ không dám chậm trễ, vội vàng bảo tài xế đưa Bành Viễn Chinh về nhà trước, rồi xử lý hiện trường. Khi Bành Viễn Chinh lên xe về nhà thay quần áo, người của chi đội cảnh sát hình sự Cục công an thành phố cũng đã tới. Khi xe chạy ngang qua phòng thường trực, qua cửa kính xe, Bành Viễn Chinh thấy Bạch Tuyết với vẻ mặt thất thần đang được hai nữ cảnh sát an ủi, hắn thản nhiên nói:
- Tăng tốc chút đi, buổi tối tôi còn có việc!
Tài xế “dạ”, đạp mạnh ga, đồng thời mở còi và đèn báo hiệu của xe cảnh sát lên.
Dù vậy, khi Bành Viễn Chinh chạy tới nhà hàng, đã hơn bảy giờ tối, mấy lãnh đạo các đơn vị truyền thông nhận lời mời đã hết sức sốt ruột. Nếu không phải Điền Minh liên tục giải thích, có lẽ họ đã bỏ về rồi.
Bành Viễn Chinh vào nhà hàng, cười ha hả nâng chén xin lỗi mọi người, tự phạt ba chén rượu. Hắn cũng không nói gì về chuyện vừa mới xảy ra, nhưng Điền Minh phát hiện lúc giơ tay phải lên, hắn có vể cố hết sức, vẻ mặt đau đớn, không nhịn được, cúi người xuống hỏi nhỏ:
- Lãnh đạo, có phải cánh tay của ngài bị thương? Có cần đến bệnh viện khám không?
Bành Viễn Chinh lắc đầu, nhẹ nhàng nối:
- Không có gì đáng ngại, chỉ bị đập một cái. Cậu đem quà biếu đã chuẩn bị trước, đưa cho lái xe của họ, để vào trong xe.
Bành Viễn Chinh căn dặn Điền Minh, tiếp tục xã giao với mấy lãnh đạo truyền thông, mãi đến 9 giờ tối mới vui vẻ mà tan tiệc. Bành Viễn Chinh rời khỏi thành phố, suốt đêm chạy về huyện Lân, chạy thẳng tới Cục công an huyện.
Trụ sở Cục công an huyện mở đèn sáng trưng, rất nhiều đơn vị cảnh sát vẫn đang làm việc. Mà Tạ Huy, Trọng Tu Vĩ và Trương Á Cường đang ở cùng một chỗ, lo lắng chờ đợi Bành Viễn Chinh tới.
Bởi vì trước đó, Bành Viễn Chinh gọi điện nói, dù rất trễ, tối nay hắn sẽ về gấp.
Tiếng bước chân vững vàng của Bành Viễn Chinh vang lên trong hành lang, Trọng Tu Vĩ phản ứng đầu tiên, từ trên ghế salon đứng vụt dậy, nói:
- Chủ tịch huyện Bành về rồi!
Tạ Huy sải bước đi ra mở cửa phòng làm việc. Bành Viễn Chinh bước vào, cao giọng hỏi:
- Tình hình như thế nào? Nói cụ thể một chút!
- Chủ tịch huyện Bành, bốn kẻ bắt cóc, bắt được ba, tên còn lại đang bị truy nã. Hôm nay có thể cứu Bạch Tuyết ra, để bắt được kẻ tình nghi, hay là làm phiền lãnh đạo…
Tạ Huy kính cẩn mỉm cười, Bành Viễn Chinh xua tay:
- Không nói chuyện này, nói thẳng vấn đề chính! Tôi chỉ tình cờ gặp mà thôi!
- Ba tên vô liêm sỉ kia còn rất ngoan cố, vẫn từ chối cung khai nhận tội, tôi đã cho người của đội cảnh sát hình sự tiếp tục thẩm vấn cả đêm. Thật ra thì không cần thẩm vấn cũng biết, chúng là người của bang Lão Hổ, đàn em của Trương Đại Hổ , điều này không có gì phải nghi ngờ!
Trọng Tu Vĩ lớn tiếng nói.
- Bây giờ vấn đề mấu chốt là cô giáo viên Bạch Tuyết không chịu mở miệng tố cáo và làm chứng đối với Trương Đại Hổ. Con quỷ nhỏ này không biết mắc phải cái gì mà hết sức hồ đồ, dù chúng tôi nói như thế nào, cũng im lặng, không nói câu nào.
Trọng Tu Vĩ có phần buồn bực giậm chân:
- Thật là kỳ lạ!
- Với tình hình này, thời cơ bắt Trương Đại Hổ vẫn chưa chín muồi.
Trương Á Cường do dự một chút, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, một vụ án bắt cóc cần năm ba ngày mới có thể nắm rõ được, nếu người bị hại không chịu làm chứng…
Trương Á Cường còn chưa nói hết, Bành Viễn Chinh lạnh lùng cắt ngang lời y:
- Không nói trước chuyện này được. Có bắt được Trương Đại Hổ hay không, còn phải xem có thể lần ra được nguồn gốc, dẫn tới Trương Đại Hổ. Bây giờ các anh lập tức điều tra cho tôi một vấn đề, chiều này nhất định là có người mặt báo với Trương Đại Hổ, nếu không, bốn tên côn đồ kia đã không đột nhiên muốn chạy trốn!
Gọi tất cả những người biết tin hồi chiều trở về, nhất định phải điều tra rõ ràng ra cho tôi! Nếu không tìm ra được những thứ bại hoại và sâu mọt này, sau này Cục công an huyện cũng không cần làm việc nữa!
Giọng nói đầy tức giận của Bành Viễn Chinh mang theo vài phần lạnh lùng. Trọng Tu Vĩ và Trương Á Cường rùng mình, liên tục gật đầu.
- Lão Tạ, theo tôi đến gặp Bạch Tuyết.
Bành Viễn Chinh xoay người đi, Tạ Huy vội vàng đuổi theo.
Mặc dù Bạch Tuyết đã được cứu ra, nhưng vì đang điều tra phá án, đồng thời cũng suy nghĩ đến sự an toàn của bản thân cô, theo lệnh của Bành Viễn Chinh, tạm thời Cục công an huyện chưa cho Bạch Tuyết về nhà, thậm chí cũng không báo cho cha mẹ cô.
Bạch Tuyết được hai nữ cảnh sát đưa vào trong phòng họp của Cục nằm nghỉ. Thời gian vừa qua, tinh thần của cô rất căng thẳng, mặc dù bọn bắt cóc không giam giữ cô, chỉ hạn chế tự do của cô, nhưng là người bị bắt cóc, đương nhiên cô rất lo lắng và sợ hãi.
Tạ Huy theo Bành Viễn Chinh đẩy cửa đi vào, hai nữ cảnh sát vội đứng dậy đứng nghiêm chào. Vẻ mặt phức tạp, Bạch Tuyết ngắm nhìn Bành Viễn Chinh, cũng từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng chào:
- Chủ tịch huyện Bành!
- Đồng chí Bạch Tuyết, vì nghĩ đến an toàn của cá nhân cô, tạm thời chúng tôi không cho cô về nhà, điểm này, mong rằng cô hiểu cho.
Bành Viễn Chinh ngồi trên ghế salon, ra hiệu bảo hai nữ cảnh sát có thể về nghỉ ngơi.
- Tôi hiểu, cám ơn Chủ tịch huyện Bành, cám ơn!
Khóe miệng hơi khô sáp của Bạch Tuyết giần giật, miễn cưỡng cười nói:
- Cám ơn lãnh đạo quan tâm! Nhưng tôi có thể gọi điện báo cho cha mẹ tôi biết, tôi đã bình an?
- Cô không nên gấp gáp, về chuyện gia đình cô, ngày mai các đồng chí ở Cục công an huyện sẽ có sắp xếp.
Bành Viễn Chinh cười nhẹ, phất phất tay nói:
- Hôm nay tôi tới gặp cô, chủ yếu là muốn nói chuyện với cô, hy vọng cô có thể phối hợp với cơ quan công an, để làm rõ vụ án, sau đó, bắt kẻ chủ mưu giao cho pháp luật trừng trị.
- Chủ tịch huyện Bành, thật sự là tôi không có gì để khai. Từ lúc bị bắt cóc cho tới lúc được cứu ra chiều nay, tôi chỉ tiếp xúc với bốn người kia. Từ đầu đến cuối, bọn chúng nhốt tôi ở một phòng nhỏ, không cho ra khỏi cửa một bước, nếu xế chiều hôm nay tôi không đòi đi mua một ít đồ dùng cá nhân…
Bạch Tuyết nói tới đó, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện một tia ửng đỏ, nhẹ nhàng nói:
- Vừa rồi, tôi cũng đã nói rõ với hai nữ cảnh sát kia rồi. Ai là chủ mưu vụ này, thật sự là tôi không rõ.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát, nói:
- Đồng chí Bạch Tuyết, cô đừng lo lắng, tôi xin hứa với cô, chỉ cần cô đứng ra làm chứng, Cục công an huyện sẽ chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho cô và người nhà của cô!
- Chủ tịch huyện Bành, muốn tôi nói thế nào đây?
Bạch Tuyết khẽ thở dài:
- Mặc dù tôi chưa từng thấy người kia, nhưng tôi biết là ai làm. Tôi tin tưởng, Chủ tịch huyện Bành và lãnh đạo Cục công huyện cũng biết là ai làm. Chuyện xấu của người kia từng làm, cũng không chỉ đối với một mình tôi, tôi đứng ra làm chứng hay không, có tác dụng mấu chốt vậy hay sao? Mà coi như tôi đứng ra làm chứng, liệu có thể đưa hắn ra trước pháp luật trừng trị được hay không?
Quả thật tôi sợ hắn hạ độc thủ đối với cha mẹ tôi… Thật ra thì, còn có chuyện hắn không dám làm sao? Tiếp tục như vậy, ngay cả cảm giác an toàn tối thiểu, người dân huyện này cũng không có được.
- Cô yên tâm, nhất định tôi sẽ đưa người này ra cho pháp luật trừng trị! Ngày đó sẽ không lâu đâu! Cô nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai tôi sẽ cho người đưa cô về nhà.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên đứng dậy, sải bước đi.
Bạch Tuyết nhìn theo bóng lưng của hắn, lại sâu kín thở dài.
Cô không nói láo, trong mấy ngày bị bắt cóc, thật sự là cô chưa từng nhìn thấy Trương Đại Hổ. Cho tới bây giờ, cô vẫn không hiểu, Trương Đại Hổ không xuất hiện, càng không làm gì cô. Như vậy, y bắt cóc cô làm cái gì?
Trước cửa phòng họp, Bành Viễn Chinh quay lại nhìn Tạ Huy:
- Laõ Tạ, sáng sớm mai, anh cho người đưa cô ấy về nhà, phái mấy người ngày đêm canh giữ ở gần nhà cô ấy.
- Chủ tịch huyện Bành, nhưng…
- Hẳn là cô ấy không nói láo. Chủ mưu bắt cóc cô ấy, nhất định là Trương Đại Hổ, nhưng Trương Đại Hổ không ra mặt. Hay nói chính xác hơn, hắn chưa kịp ra mặt, thì đã bị phát hiện.
Cô ấy có chịu đứng ra làm chứng hay không, cũng không quan trọng, hay là cứ bắt đầu từ mấy tên côn đồ kia mà điều tra đi. Vụ án này cùng với vụ án bang Lão Hổ kết hợp xét xử, trước hết triệu tập lực lượng cảnh sát, vây bắt các tên đàn em bên ngoài của bang Lão Hổ rồi hãy nói!
Bành Viễn Chinh nói xong, nhìn về phía cuối hành lang, trên tường có dán hai câu khẩu hiệu “Công chính liêm minh, mang lại sự bình yên cho dân”, đột nhiên nhướng mày lên, một cảm xúc hết sức buồn bực bỗng bắt đầu nảy sinh, rồi cứ lớn dần lên trong lòng, khiến hắn gần như không thể kìm chế được.
Đối với sự hung hăng càn quấy của Trương Đại Hổ, hắn có thể kiên nhẫn chịu được; điều hắn không thể nào chịu nổi, là có người ở Cục công an huyện mật báo với bang Lão Hổ, loại nội ứng này không sao diệt tận gốc!
- Dạ!
Tạ Huy đáp ứng.
- Tăng cường thêm người giám sát Trương Đại Hổ. Nhất định không để y chạy thoát. Tôi cảm thấy người này có dấu hiệu định lẩn trốn. Y bắt cóc Bạch Tuyết, đem giữ ở thành phố, sợ là chuẩn bị để lẩn trốn.
Bành Viễn Chinh sải bước đi về phía trước:
- Tối nay anh ở lại Cục trực ban, một khi có tin tức, lập tức báo cáo cho tôi!
…
Tại biệt thự của Trương Đại Hổ ở ngoại thành.
Trương Đại Hổ nôn nóng bất an đi tới đi lui trong phòng khách. Bạch Tuyết bị Cục công an huyện cứu thoát, khiến y vô cùng thất vọng và căm tức, gầm thét suốt một buổi chiều. Điều này khiến y trở nên hết sức nhạy cảm, lo lắng Bành Viễn Chinh sẽ nhân cơ hội ra tay.
Đúng như phán đoán của Bành Viễn Chinh, y bắt cóc Bạch Tuyết là để chuẩn bị lẩn trốn, ngay cả khi bỏ chạy cũng không bỏ được cô, bởi vậy có thể thấy sự thèm khát của y đối với Bạch Tuyết đã đến mức như thế nào.
Hậu Niệm Côn, quân sư quạt mo của y, thong thả lau chùi cặp mắt kiếng viền vàng của mình, rồi chậm rãi châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
Đối với hành động của Trương Đại Hổ, Hậu Niệm Côn có phần xem thường. Một cô gái mà thôi, vì một cô gái, lại làm những chuyện ngây thơ, ngu xuẩn như vậy, tự mình đặt mình dưới họng súng của cảnh sát, không phải là hết sức vô nghĩa hay sao?
- Trọng Tu Vĩ, sau khi bắt được mấy tên bắt cóc, đưa về huyện, bí mật giam giữ. Đồng thời, cũng đưa Bạch Tuyết về, khoan cho cô ấy về nhà, phái người của Cục bảo vệ cho cô ấy. Nhớ đem giúp xe của tôi đi sửa. Bây giờ trước hết đưa tôi về nhà, tôi phải về thay bộ quần áo khác, buổi tối còn có việc.
Bành Viễn Chinh vừa nói, vừa lên xe của Trọng Tu Vĩ.
Trọng Tu Vĩ không dám chậm trễ, vội vàng bảo tài xế đưa Bành Viễn Chinh về nhà trước, rồi xử lý hiện trường. Khi Bành Viễn Chinh lên xe về nhà thay quần áo, người của chi đội cảnh sát hình sự Cục công an thành phố cũng đã tới. Khi xe chạy ngang qua phòng thường trực, qua cửa kính xe, Bành Viễn Chinh thấy Bạch Tuyết với vẻ mặt thất thần đang được hai nữ cảnh sát an ủi, hắn thản nhiên nói:
- Tăng tốc chút đi, buổi tối tôi còn có việc!
Tài xế “dạ”, đạp mạnh ga, đồng thời mở còi và đèn báo hiệu của xe cảnh sát lên.
Dù vậy, khi Bành Viễn Chinh chạy tới nhà hàng, đã hơn bảy giờ tối, mấy lãnh đạo các đơn vị truyền thông nhận lời mời đã hết sức sốt ruột. Nếu không phải Điền Minh liên tục giải thích, có lẽ họ đã bỏ về rồi.
Bành Viễn Chinh vào nhà hàng, cười ha hả nâng chén xin lỗi mọi người, tự phạt ba chén rượu. Hắn cũng không nói gì về chuyện vừa mới xảy ra, nhưng Điền Minh phát hiện lúc giơ tay phải lên, hắn có vể cố hết sức, vẻ mặt đau đớn, không nhịn được, cúi người xuống hỏi nhỏ:
- Lãnh đạo, có phải cánh tay của ngài bị thương? Có cần đến bệnh viện khám không?
Bành Viễn Chinh lắc đầu, nhẹ nhàng nối:
- Không có gì đáng ngại, chỉ bị đập một cái. Cậu đem quà biếu đã chuẩn bị trước, đưa cho lái xe của họ, để vào trong xe.
Bành Viễn Chinh căn dặn Điền Minh, tiếp tục xã giao với mấy lãnh đạo truyền thông, mãi đến 9 giờ tối mới vui vẻ mà tan tiệc. Bành Viễn Chinh rời khỏi thành phố, suốt đêm chạy về huyện Lân, chạy thẳng tới Cục công an huyện.
Trụ sở Cục công an huyện mở đèn sáng trưng, rất nhiều đơn vị cảnh sát vẫn đang làm việc. Mà Tạ Huy, Trọng Tu Vĩ và Trương Á Cường đang ở cùng một chỗ, lo lắng chờ đợi Bành Viễn Chinh tới.
Bởi vì trước đó, Bành Viễn Chinh gọi điện nói, dù rất trễ, tối nay hắn sẽ về gấp.
Tiếng bước chân vững vàng của Bành Viễn Chinh vang lên trong hành lang, Trọng Tu Vĩ phản ứng đầu tiên, từ trên ghế salon đứng vụt dậy, nói:
- Chủ tịch huyện Bành về rồi!
Tạ Huy sải bước đi ra mở cửa phòng làm việc. Bành Viễn Chinh bước vào, cao giọng hỏi:
- Tình hình như thế nào? Nói cụ thể một chút!
- Chủ tịch huyện Bành, bốn kẻ bắt cóc, bắt được ba, tên còn lại đang bị truy nã. Hôm nay có thể cứu Bạch Tuyết ra, để bắt được kẻ tình nghi, hay là làm phiền lãnh đạo…
Tạ Huy kính cẩn mỉm cười, Bành Viễn Chinh xua tay:
- Không nói chuyện này, nói thẳng vấn đề chính! Tôi chỉ tình cờ gặp mà thôi!
- Ba tên vô liêm sỉ kia còn rất ngoan cố, vẫn từ chối cung khai nhận tội, tôi đã cho người của đội cảnh sát hình sự tiếp tục thẩm vấn cả đêm. Thật ra thì không cần thẩm vấn cũng biết, chúng là người của bang Lão Hổ, đàn em của Trương Đại Hổ , điều này không có gì phải nghi ngờ!
Trọng Tu Vĩ lớn tiếng nói.
- Bây giờ vấn đề mấu chốt là cô giáo viên Bạch Tuyết không chịu mở miệng tố cáo và làm chứng đối với Trương Đại Hổ. Con quỷ nhỏ này không biết mắc phải cái gì mà hết sức hồ đồ, dù chúng tôi nói như thế nào, cũng im lặng, không nói câu nào.
Trọng Tu Vĩ có phần buồn bực giậm chân:
- Thật là kỳ lạ!
- Với tình hình này, thời cơ bắt Trương Đại Hổ vẫn chưa chín muồi.
Trương Á Cường do dự một chút, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, một vụ án bắt cóc cần năm ba ngày mới có thể nắm rõ được, nếu người bị hại không chịu làm chứng…
Trương Á Cường còn chưa nói hết, Bành Viễn Chinh lạnh lùng cắt ngang lời y:
- Không nói trước chuyện này được. Có bắt được Trương Đại Hổ hay không, còn phải xem có thể lần ra được nguồn gốc, dẫn tới Trương Đại Hổ. Bây giờ các anh lập tức điều tra cho tôi một vấn đề, chiều này nhất định là có người mặt báo với Trương Đại Hổ, nếu không, bốn tên côn đồ kia đã không đột nhiên muốn chạy trốn!
Gọi tất cả những người biết tin hồi chiều trở về, nhất định phải điều tra rõ ràng ra cho tôi! Nếu không tìm ra được những thứ bại hoại và sâu mọt này, sau này Cục công an huyện cũng không cần làm việc nữa!
Giọng nói đầy tức giận của Bành Viễn Chinh mang theo vài phần lạnh lùng. Trọng Tu Vĩ và Trương Á Cường rùng mình, liên tục gật đầu.
- Lão Tạ, theo tôi đến gặp Bạch Tuyết.
Bành Viễn Chinh xoay người đi, Tạ Huy vội vàng đuổi theo.
Mặc dù Bạch Tuyết đã được cứu ra, nhưng vì đang điều tra phá án, đồng thời cũng suy nghĩ đến sự an toàn của bản thân cô, theo lệnh của Bành Viễn Chinh, tạm thời Cục công an huyện chưa cho Bạch Tuyết về nhà, thậm chí cũng không báo cho cha mẹ cô.
Bạch Tuyết được hai nữ cảnh sát đưa vào trong phòng họp của Cục nằm nghỉ. Thời gian vừa qua, tinh thần của cô rất căng thẳng, mặc dù bọn bắt cóc không giam giữ cô, chỉ hạn chế tự do của cô, nhưng là người bị bắt cóc, đương nhiên cô rất lo lắng và sợ hãi.
Tạ Huy theo Bành Viễn Chinh đẩy cửa đi vào, hai nữ cảnh sát vội đứng dậy đứng nghiêm chào. Vẻ mặt phức tạp, Bạch Tuyết ngắm nhìn Bành Viễn Chinh, cũng từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng chào:
- Chủ tịch huyện Bành!
- Đồng chí Bạch Tuyết, vì nghĩ đến an toàn của cá nhân cô, tạm thời chúng tôi không cho cô về nhà, điểm này, mong rằng cô hiểu cho.
Bành Viễn Chinh ngồi trên ghế salon, ra hiệu bảo hai nữ cảnh sát có thể về nghỉ ngơi.
- Tôi hiểu, cám ơn Chủ tịch huyện Bành, cám ơn!
Khóe miệng hơi khô sáp của Bạch Tuyết giần giật, miễn cưỡng cười nói:
- Cám ơn lãnh đạo quan tâm! Nhưng tôi có thể gọi điện báo cho cha mẹ tôi biết, tôi đã bình an?
- Cô không nên gấp gáp, về chuyện gia đình cô, ngày mai các đồng chí ở Cục công an huyện sẽ có sắp xếp.
Bành Viễn Chinh cười nhẹ, phất phất tay nói:
- Hôm nay tôi tới gặp cô, chủ yếu là muốn nói chuyện với cô, hy vọng cô có thể phối hợp với cơ quan công an, để làm rõ vụ án, sau đó, bắt kẻ chủ mưu giao cho pháp luật trừng trị.
- Chủ tịch huyện Bành, thật sự là tôi không có gì để khai. Từ lúc bị bắt cóc cho tới lúc được cứu ra chiều nay, tôi chỉ tiếp xúc với bốn người kia. Từ đầu đến cuối, bọn chúng nhốt tôi ở một phòng nhỏ, không cho ra khỏi cửa một bước, nếu xế chiều hôm nay tôi không đòi đi mua một ít đồ dùng cá nhân…
Bạch Tuyết nói tới đó, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện một tia ửng đỏ, nhẹ nhàng nói:
- Vừa rồi, tôi cũng đã nói rõ với hai nữ cảnh sát kia rồi. Ai là chủ mưu vụ này, thật sự là tôi không rõ.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát, nói:
- Đồng chí Bạch Tuyết, cô đừng lo lắng, tôi xin hứa với cô, chỉ cần cô đứng ra làm chứng, Cục công an huyện sẽ chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho cô và người nhà của cô!
- Chủ tịch huyện Bành, muốn tôi nói thế nào đây?
Bạch Tuyết khẽ thở dài:
- Mặc dù tôi chưa từng thấy người kia, nhưng tôi biết là ai làm. Tôi tin tưởng, Chủ tịch huyện Bành và lãnh đạo Cục công huyện cũng biết là ai làm. Chuyện xấu của người kia từng làm, cũng không chỉ đối với một mình tôi, tôi đứng ra làm chứng hay không, có tác dụng mấu chốt vậy hay sao? Mà coi như tôi đứng ra làm chứng, liệu có thể đưa hắn ra trước pháp luật trừng trị được hay không?
Quả thật tôi sợ hắn hạ độc thủ đối với cha mẹ tôi… Thật ra thì, còn có chuyện hắn không dám làm sao? Tiếp tục như vậy, ngay cả cảm giác an toàn tối thiểu, người dân huyện này cũng không có được.
- Cô yên tâm, nhất định tôi sẽ đưa người này ra cho pháp luật trừng trị! Ngày đó sẽ không lâu đâu! Cô nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai tôi sẽ cho người đưa cô về nhà.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên đứng dậy, sải bước đi.
Bạch Tuyết nhìn theo bóng lưng của hắn, lại sâu kín thở dài.
Cô không nói láo, trong mấy ngày bị bắt cóc, thật sự là cô chưa từng nhìn thấy Trương Đại Hổ. Cho tới bây giờ, cô vẫn không hiểu, Trương Đại Hổ không xuất hiện, càng không làm gì cô. Như vậy, y bắt cóc cô làm cái gì?
Trước cửa phòng họp, Bành Viễn Chinh quay lại nhìn Tạ Huy:
- Laõ Tạ, sáng sớm mai, anh cho người đưa cô ấy về nhà, phái mấy người ngày đêm canh giữ ở gần nhà cô ấy.
- Chủ tịch huyện Bành, nhưng…
- Hẳn là cô ấy không nói láo. Chủ mưu bắt cóc cô ấy, nhất định là Trương Đại Hổ, nhưng Trương Đại Hổ không ra mặt. Hay nói chính xác hơn, hắn chưa kịp ra mặt, thì đã bị phát hiện.
Cô ấy có chịu đứng ra làm chứng hay không, cũng không quan trọng, hay là cứ bắt đầu từ mấy tên côn đồ kia mà điều tra đi. Vụ án này cùng với vụ án bang Lão Hổ kết hợp xét xử, trước hết triệu tập lực lượng cảnh sát, vây bắt các tên đàn em bên ngoài của bang Lão Hổ rồi hãy nói!
Bành Viễn Chinh nói xong, nhìn về phía cuối hành lang, trên tường có dán hai câu khẩu hiệu “Công chính liêm minh, mang lại sự bình yên cho dân”, đột nhiên nhướng mày lên, một cảm xúc hết sức buồn bực bỗng bắt đầu nảy sinh, rồi cứ lớn dần lên trong lòng, khiến hắn gần như không thể kìm chế được.
Đối với sự hung hăng càn quấy của Trương Đại Hổ, hắn có thể kiên nhẫn chịu được; điều hắn không thể nào chịu nổi, là có người ở Cục công an huyện mật báo với bang Lão Hổ, loại nội ứng này không sao diệt tận gốc!
- Dạ!
Tạ Huy đáp ứng.
- Tăng cường thêm người giám sát Trương Đại Hổ. Nhất định không để y chạy thoát. Tôi cảm thấy người này có dấu hiệu định lẩn trốn. Y bắt cóc Bạch Tuyết, đem giữ ở thành phố, sợ là chuẩn bị để lẩn trốn.
Bành Viễn Chinh sải bước đi về phía trước:
- Tối nay anh ở lại Cục trực ban, một khi có tin tức, lập tức báo cáo cho tôi!
…
Tại biệt thự của Trương Đại Hổ ở ngoại thành.
Trương Đại Hổ nôn nóng bất an đi tới đi lui trong phòng khách. Bạch Tuyết bị Cục công an huyện cứu thoát, khiến y vô cùng thất vọng và căm tức, gầm thét suốt một buổi chiều. Điều này khiến y trở nên hết sức nhạy cảm, lo lắng Bành Viễn Chinh sẽ nhân cơ hội ra tay.
Đúng như phán đoán của Bành Viễn Chinh, y bắt cóc Bạch Tuyết là để chuẩn bị lẩn trốn, ngay cả khi bỏ chạy cũng không bỏ được cô, bởi vậy có thể thấy sự thèm khát của y đối với Bạch Tuyết đã đến mức như thế nào.
Hậu Niệm Côn, quân sư quạt mo của y, thong thả lau chùi cặp mắt kiếng viền vàng của mình, rồi chậm rãi châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
Đối với hành động của Trương Đại Hổ, Hậu Niệm Côn có phần xem thường. Một cô gái mà thôi, vì một cô gái, lại làm những chuyện ngây thơ, ngu xuẩn như vậy, tự mình đặt mình dưới họng súng của cảnh sát, không phải là hết sức vô nghĩa hay sao?
/660
|