Dĩ nhiên, với thân phận của Phùng Thiến Như mà nói, đấy là cô cố ý như vậy. Khác với Bành Viễn Chinh, Phùng Thiến Như nhất định phải tôn trọng và chú ý thể diện của Mạnh Lâm. Dù sao cũng là ở phía ngoại của Mạnh Lâm, cô phải cúi đầu xuống.
Mặc dù Mạnh Cường là thứ hai, nhưng vì ông ta làm quan, hơn nữa chức vị không thấp, vì vậy trên căn bản là Mạnh Cường nắm quyền chủ động nói chuyện, còn Mạnh Quân chỉ là người buôn bán, địa vị ở Mạnh gia không bằng Mạnh Cường.
Mạnh Cường hắng giọng một cái, nâng chén cười nói:
- Tốt lắm, chúng ta khó được cả nhà cùng ở chung một chỗ, toi đề nghị uống ba chén rượu. Chén thứ nhất, là rượu mừng cả nhà chúng ta đoàn viên, hôm nay Mạnh Lâm về, Viễn Chinh và Thiến Như cũng tới, đây là chuyện đáng vui mừng của nhà chúng ta, đáng để cạn chén!
Chén rượu thứ hai, là rượu chúc phúc. Viễn Chinh và Thiến Như đã đính hôn, qua lễ quốc khách sẽ kết hôn, chén rượu này coi như là lời chúc phúc của cả nhà chúng ta đối với hai người.
Về phần chén rượu thứ ba…
Ngoài dự đoán mọi người, Mạnh Cường đứng dậy giọng trở nên trầm thấp:
- Tôi đại diện cho cả nhà, mượn chén rượu này xin lỗi Mạnh Lâm và chồng cô ấy, xin lỗi Viễn Chinh, vô cùng xin lỗi!
Mọi chuyện đã qua, không cần nhắc lại. Tôi chỉ muốn nói một câu, dù có lúc không phải, thì rốt cuộc vẫn là người một nhà, cùng chung huyết thống…
Giọng Mạnh Cường đầy cảm xúc, lời nói của ông ta khiến những người lớn trong nhà Mạnh gia đều xấu hổ, mắt Mạnh Lâm lệ lưng tròng.
Mạnh Cường nói xong, nang chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, rồi cùng Mạnh Quân hướng về phía Mạnh Lâm và Bành Viễn Chinh khom người thật thấp, bái một bái.
Mạnh Lâm kinh hãi, lau nước mắt đứng dậy, nức nở nói:
- Anh Cả, anh Hai, sao hai người làm vậy? Muốn làm em tổn thọ sao?
Mạnh Lâm đứng dậy như vậy, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như cũng phải đứng dậy. Bành Viễn Chinh hơi bất ngờ nhìn Mạnh Cường, lòng hơi dịu đi một chút. Với thân phận và địa vị của Mạnh Cường, ông ta có thể chịu đại diện Mạnh gia nhận sai, tuy bản thân việc này có lẽ cũng không có bao nhiêu ý nghĩa thực chất, nhưng dù sao đó cũng là một thái độ.
Mà thái độ này, đối với Mạnh Lâm, tương đương với một sự an ủi về tinh thần.
Nước mắt Mạnh Lâm tuôn trào như suối. Nhớ lại những gì mình đã trải qua, ngọt bùi cay đắng đủ cả, lòng bà trăm mối ngổn ngang.
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng khuyên lơn Mạnh Lâm. Bà dần dần bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn Bành Viễn Chinh, đôi mắt sáng ngời.
Bành Viễn Chinh biết mẹ mình tỏ thái độ. Mặc dù khối băng trong lòng hắn vẫn không tan hết, nhưng không muốn khiến mẹ đau lòng, hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh, lạnh nhạt nói:
- Tôi đại diện cho mẹ tôi, tôi và Thiến Như, kính các vị cha chú một chén. Tôi phải cảm tạ Mạnh gia đã cho tôi một người mẹ vĩ đại như vậy! Đối với tôi, tình mẹ sâu hơn biển, không làm sao trả hết được. Tôi sẽ dùng hết khả năng để mẹ tôi được sống bình an và hạnh phúc lúc tuổi già. Đó là nguyện vọng lớn nhất của tôi.
Bành Viễn Chinh uống cạn chén rượu, khóe mắt không kìm nổi nhỏ xuống hai giọt nước mắt. Nghĩ tới người mẹ ở góa nhiều năm, ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy mình thành người, tim hắn kích động, khó kìm chế cảm xúc.
Phùng Thiến Như cũng uống cạn một chén, lau nước mắt. cô hiểu tình cảm sâu sắc giữa hai mẹ con Bành Viễn Chinh, vượt xa tình cảm mẹ con của những người bình thường khác.
…
Rời khỏi Mạnh gia, Bành Viễn Chinh trở lại bệnh viện, gọi điện thoại về huyện, nói chuyện với Lý Minh Nhiên, nhân tiện nghe ngóng một số tin tức.
Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm bị song quy, có nghĩa huyện Lân trống vị trí Bí thư Huyện ủy. Như vậy, ai là người đứng đầu huyện Lân? Trong lúc nhất thời, đây là vấn đề được rất nhiều người trong huyện Lân chú ý theo dõi.
Có người nói Chủ tịch huyện Lân muốn tiếp nhận vị trí của Tôn Tuyết Lâm. Mà Bành Viễn Chinh có thành tích nổi bật, lập công đầu trong chiến dịch truy quét tội phạm, sẽ tiếp nhận vị trí Chủ tịch huyện.
Nhưng cũng có người nói, Cung Hàn Lâm còn chưa đủ kinh nghiệm, làm Chủ tịch huyện chưa tới một năm, làm sao có thể tiếp tục thăng chức Bí thư Huyện ủy? Về phần Bành Viễn Chinh, thì càng không cần phải nói, Phó chủ tịch thường trực huyện mới vừa đến nhậm chức, ngay sau đó thăng chức Chủ tịch huyện? Làm sao có thể? Dù có thành tích, cũng không thể thăng chức nhanh như hỏa tiển như vậy được.
Người phản đối đưa ra ý kiến khác, nói là Thành ủy muốn điều một cán bộ cấp huyện từ nơi khác đến làm Bí thư Huyện ủy huyện Lân. Để dẹp yên cục diện không ổn định của huyện Lân, người đó phải là một người tương đối vững vàng, chín chắn, có nhiều kinh nghiệm.
Còn có tin nói, Chủ tịch quận Tân An Tô Vũ Hoàn sắp được điều nhiệm làm Bí thư Huyện ủy huyện Lân. Ban tổ chức Thành ủy đã tìm Tô Vũ Hoàn nói chuyện, sẽ lập tức nhậm chức, vân vân.
Nghe Lý Minh Nhiên thuật lại những tin này, Bành Viễn Chinh cười trừ.
Phải nói, khả năng Cung Hàn Lâm tiếp nhận chức Bí thư Huyện ủy là không lớn, về điểm này, Bành Viễn Chinh nắm chắc. Mặc dù Cung Hàn Lâm rất háo hức muốn được thăng chức, nhưng nhất định kết quả sẽ khiến ông ta thất vọng.
Về tin nói Tô Vũ Hoàn được điều đến làm Bí thư Huyện ủy huyện Lân, thoạt nhìn là phù hợp, nhưng trên thực tế, hoàn toàn chỉ là phỏng đoán.
Chuyện Tô Vũ Hoàn và Bành Viễn Chinh “không hợp”, không phải là điều gì bí mật đối với lãnh đạo thành phố Tân An. Nếu như thành phố điều Tô Vũ Hoàn đén huyện Lân, nhất định Tống Bính Nam sẽ thông báo trước cho Bành Viễn Chinh. Tống Bính Nam không nói gì, cho thấy tin Tô Vũ Hoàn làm Bí thư Huyện ủy huyện Lân chỉ là tin vịt.
Phân tích và tổng hợp như thế, khả năng thành phố điều một cán bộ kỳ cựu từ cơ quan thành phố hoặc từ huyện khác, là lớn nhất. Bành Viễn Chinh nghĩ theo hướng này.
Thời gian thấm thoát, thoáng cái đã qua lễ quốc khánh năm 93, Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như trở lại Thủ đô chuẩn bị hôn lễ, Bành Viễn Chinh cũng kết thúc kỳ nghỉ phép, trở về huyện Lân phục chức.
Bành Viễn Chinh trở lại huyện, chủ động vào phòng làm việc của Cung Hàn Lâm bắt chuyện, nhưng có thể thấy rõ ràng, Cung Hàn Lâm tỏ vẻ không hứng thú, có phần uể oải.
Bộ dạng và tâm thái của ông ta, khiến Bành Viễn Chinh hơi thất vọng. Con người quý nhất là tự biết mình, sao ngay cả điểm này Cung Hàn Lâm cũng không có?
Bành Viễn Chinh quay về phòng làm việc của mình. Đám người Tạ Huy, Trọng Tu Vĩ và lãnh đạo những ngành hắn quản lý, lần lượt tới thăm, không lâu sau, phòng làm việc của Bành Viễn Chinh chất đầy mười mấy túi nước trái cây.
Chín giờ rưỡi sáng ngày hôm sau.
Cung Hàn Lâm, Kế Siêu, Bành Viễn Chinh và các thành viên bộ máy Ủy ban nhân dân huyện tụ tập ở trước cổng cơ quan, chờ lãnh đạo Thành ủy tới. Điện thoại thông báo của thành phố không nói rõ ràng là vị lãnh đạo nào, nhưng hẳn là có một người, đó là Phó bí thư, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam.
Sau bảy chiếc xe màu đen xếp thành một hàng, chạy tới. Cung Hàn Lâm dõi mắt nhìn lại, không khỏi kinh hãi: ông ta liếc mắt liền nhìn thấy chiếc chuyên xa đăc biệt của Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, mà sau xe Đông Phương Nham, rõ ràng là chiếc Crown của Chu Tích Thuấn!
Xe số một, xe số hai… xe số sáu… khóe miệng Kế Siêu hơi run lên, Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố, Phó bí thư phụ trách Đảng quần chúng, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, các lãnh đạo chủ chốt nhất của Thành ủy đều tập trung ở huyện Lân!
Rốt cuộc là tân Bí thư Huyện ủy nào của huyện Lân, lại có mặt mũi lớn đến như vậy?
Bành Viễn Chinh chú ý đến chiếc xe cuối cùng, có hai người quen bước xuống, một người là Ủy viên thường vụ Quận ủy Tân An, Bí thư Ban kỷ luật thaanh tra Cố Xuân Tường, một người là Phó bí thư huyện ủy Âu Dương Đào. Còn có một người lạ mặt, có lẽ cũng là cán bộ cấp huyện.
Ba người này tới huyện Lân nhậm chức? Bành Viễn Chinh nghĩ tới đây, thầm gật đầu: xem ra lần này Thành ủy hạ quyết tâm, chẳng những muốn điều chỉnh, mà còn điều chỉnh rất rộng!
Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham xuống xe, rồi đến Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn, kế tiếp là Phó bí thư Thành ủy Hàn Duy, cuối cùng là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Tống Bính Nam. Bốn vị lãnh đạo chủ chốt trầm mặc ít nói, thậm chí không nói những lời chào hỏi khách sáo với đám Cung Hàn Lâm, đi thẳng vào hội trường.
Các cán bộ huyện Lân nhìn thấy các vị lãnh đạo chủ thốt, đứng dậy vỗ tay, tuy nhiên tiếng vỗ tay khá trầm lắng.
Bốn người Đông Phương Nham lên đài Chủ tịch, Tống Bính Nam thay thế Cung Hàn Lâm chủ trì hội nghị. Tống Bính Nam phất tay, trầm giọng nói:
- Được rồi, hãy im lặng. Bây giờ chúng ta bắt đầu hội nghị. Kế tiếp, xin Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn tuyên bố quyết định của Thành ủy!
Chu Tích Thuấn hắng giọng một cái, thong thả nói:
- Tôn Tuyết Lâm quan hệ với xã hội đen, tình nghi tham nhũng, vấn đề khá nghiêm trọng, qua nghiên cứu, hội nghị thường vụ Thành ủy quyết định, miễn chức Tôn Tuyết Lâm, thực hiện song quy, một khi thẩm tra vấn đề liên quan, chuyển giao cơ quan tư pháp xử lý.
Mặc dù Mạnh Cường là thứ hai, nhưng vì ông ta làm quan, hơn nữa chức vị không thấp, vì vậy trên căn bản là Mạnh Cường nắm quyền chủ động nói chuyện, còn Mạnh Quân chỉ là người buôn bán, địa vị ở Mạnh gia không bằng Mạnh Cường.
Mạnh Cường hắng giọng một cái, nâng chén cười nói:
- Tốt lắm, chúng ta khó được cả nhà cùng ở chung một chỗ, toi đề nghị uống ba chén rượu. Chén thứ nhất, là rượu mừng cả nhà chúng ta đoàn viên, hôm nay Mạnh Lâm về, Viễn Chinh và Thiến Như cũng tới, đây là chuyện đáng vui mừng của nhà chúng ta, đáng để cạn chén!
Chén rượu thứ hai, là rượu chúc phúc. Viễn Chinh và Thiến Như đã đính hôn, qua lễ quốc khách sẽ kết hôn, chén rượu này coi như là lời chúc phúc của cả nhà chúng ta đối với hai người.
Về phần chén rượu thứ ba…
Ngoài dự đoán mọi người, Mạnh Cường đứng dậy giọng trở nên trầm thấp:
- Tôi đại diện cho cả nhà, mượn chén rượu này xin lỗi Mạnh Lâm và chồng cô ấy, xin lỗi Viễn Chinh, vô cùng xin lỗi!
Mọi chuyện đã qua, không cần nhắc lại. Tôi chỉ muốn nói một câu, dù có lúc không phải, thì rốt cuộc vẫn là người một nhà, cùng chung huyết thống…
Giọng Mạnh Cường đầy cảm xúc, lời nói của ông ta khiến những người lớn trong nhà Mạnh gia đều xấu hổ, mắt Mạnh Lâm lệ lưng tròng.
Mạnh Cường nói xong, nang chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, rồi cùng Mạnh Quân hướng về phía Mạnh Lâm và Bành Viễn Chinh khom người thật thấp, bái một bái.
Mạnh Lâm kinh hãi, lau nước mắt đứng dậy, nức nở nói:
- Anh Cả, anh Hai, sao hai người làm vậy? Muốn làm em tổn thọ sao?
Mạnh Lâm đứng dậy như vậy, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như cũng phải đứng dậy. Bành Viễn Chinh hơi bất ngờ nhìn Mạnh Cường, lòng hơi dịu đi một chút. Với thân phận và địa vị của Mạnh Cường, ông ta có thể chịu đại diện Mạnh gia nhận sai, tuy bản thân việc này có lẽ cũng không có bao nhiêu ý nghĩa thực chất, nhưng dù sao đó cũng là một thái độ.
Mà thái độ này, đối với Mạnh Lâm, tương đương với một sự an ủi về tinh thần.
Nước mắt Mạnh Lâm tuôn trào như suối. Nhớ lại những gì mình đã trải qua, ngọt bùi cay đắng đủ cả, lòng bà trăm mối ngổn ngang.
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng khuyên lơn Mạnh Lâm. Bà dần dần bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn Bành Viễn Chinh, đôi mắt sáng ngời.
Bành Viễn Chinh biết mẹ mình tỏ thái độ. Mặc dù khối băng trong lòng hắn vẫn không tan hết, nhưng không muốn khiến mẹ đau lòng, hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh, lạnh nhạt nói:
- Tôi đại diện cho mẹ tôi, tôi và Thiến Như, kính các vị cha chú một chén. Tôi phải cảm tạ Mạnh gia đã cho tôi một người mẹ vĩ đại như vậy! Đối với tôi, tình mẹ sâu hơn biển, không làm sao trả hết được. Tôi sẽ dùng hết khả năng để mẹ tôi được sống bình an và hạnh phúc lúc tuổi già. Đó là nguyện vọng lớn nhất của tôi.
Bành Viễn Chinh uống cạn chén rượu, khóe mắt không kìm nổi nhỏ xuống hai giọt nước mắt. Nghĩ tới người mẹ ở góa nhiều năm, ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy mình thành người, tim hắn kích động, khó kìm chế cảm xúc.
Phùng Thiến Như cũng uống cạn một chén, lau nước mắt. cô hiểu tình cảm sâu sắc giữa hai mẹ con Bành Viễn Chinh, vượt xa tình cảm mẹ con của những người bình thường khác.
…
Rời khỏi Mạnh gia, Bành Viễn Chinh trở lại bệnh viện, gọi điện thoại về huyện, nói chuyện với Lý Minh Nhiên, nhân tiện nghe ngóng một số tin tức.
Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm bị song quy, có nghĩa huyện Lân trống vị trí Bí thư Huyện ủy. Như vậy, ai là người đứng đầu huyện Lân? Trong lúc nhất thời, đây là vấn đề được rất nhiều người trong huyện Lân chú ý theo dõi.
Có người nói Chủ tịch huyện Lân muốn tiếp nhận vị trí của Tôn Tuyết Lâm. Mà Bành Viễn Chinh có thành tích nổi bật, lập công đầu trong chiến dịch truy quét tội phạm, sẽ tiếp nhận vị trí Chủ tịch huyện.
Nhưng cũng có người nói, Cung Hàn Lâm còn chưa đủ kinh nghiệm, làm Chủ tịch huyện chưa tới một năm, làm sao có thể tiếp tục thăng chức Bí thư Huyện ủy? Về phần Bành Viễn Chinh, thì càng không cần phải nói, Phó chủ tịch thường trực huyện mới vừa đến nhậm chức, ngay sau đó thăng chức Chủ tịch huyện? Làm sao có thể? Dù có thành tích, cũng không thể thăng chức nhanh như hỏa tiển như vậy được.
Người phản đối đưa ra ý kiến khác, nói là Thành ủy muốn điều một cán bộ cấp huyện từ nơi khác đến làm Bí thư Huyện ủy huyện Lân. Để dẹp yên cục diện không ổn định của huyện Lân, người đó phải là một người tương đối vững vàng, chín chắn, có nhiều kinh nghiệm.
Còn có tin nói, Chủ tịch quận Tân An Tô Vũ Hoàn sắp được điều nhiệm làm Bí thư Huyện ủy huyện Lân. Ban tổ chức Thành ủy đã tìm Tô Vũ Hoàn nói chuyện, sẽ lập tức nhậm chức, vân vân.
Nghe Lý Minh Nhiên thuật lại những tin này, Bành Viễn Chinh cười trừ.
Phải nói, khả năng Cung Hàn Lâm tiếp nhận chức Bí thư Huyện ủy là không lớn, về điểm này, Bành Viễn Chinh nắm chắc. Mặc dù Cung Hàn Lâm rất háo hức muốn được thăng chức, nhưng nhất định kết quả sẽ khiến ông ta thất vọng.
Về tin nói Tô Vũ Hoàn được điều đến làm Bí thư Huyện ủy huyện Lân, thoạt nhìn là phù hợp, nhưng trên thực tế, hoàn toàn chỉ là phỏng đoán.
Chuyện Tô Vũ Hoàn và Bành Viễn Chinh “không hợp”, không phải là điều gì bí mật đối với lãnh đạo thành phố Tân An. Nếu như thành phố điều Tô Vũ Hoàn đén huyện Lân, nhất định Tống Bính Nam sẽ thông báo trước cho Bành Viễn Chinh. Tống Bính Nam không nói gì, cho thấy tin Tô Vũ Hoàn làm Bí thư Huyện ủy huyện Lân chỉ là tin vịt.
Phân tích và tổng hợp như thế, khả năng thành phố điều một cán bộ kỳ cựu từ cơ quan thành phố hoặc từ huyện khác, là lớn nhất. Bành Viễn Chinh nghĩ theo hướng này.
Thời gian thấm thoát, thoáng cái đã qua lễ quốc khánh năm 93, Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như trở lại Thủ đô chuẩn bị hôn lễ, Bành Viễn Chinh cũng kết thúc kỳ nghỉ phép, trở về huyện Lân phục chức.
Bành Viễn Chinh trở lại huyện, chủ động vào phòng làm việc của Cung Hàn Lâm bắt chuyện, nhưng có thể thấy rõ ràng, Cung Hàn Lâm tỏ vẻ không hứng thú, có phần uể oải.
Bộ dạng và tâm thái của ông ta, khiến Bành Viễn Chinh hơi thất vọng. Con người quý nhất là tự biết mình, sao ngay cả điểm này Cung Hàn Lâm cũng không có?
Bành Viễn Chinh quay về phòng làm việc của mình. Đám người Tạ Huy, Trọng Tu Vĩ và lãnh đạo những ngành hắn quản lý, lần lượt tới thăm, không lâu sau, phòng làm việc của Bành Viễn Chinh chất đầy mười mấy túi nước trái cây.
Chín giờ rưỡi sáng ngày hôm sau.
Cung Hàn Lâm, Kế Siêu, Bành Viễn Chinh và các thành viên bộ máy Ủy ban nhân dân huyện tụ tập ở trước cổng cơ quan, chờ lãnh đạo Thành ủy tới. Điện thoại thông báo của thành phố không nói rõ ràng là vị lãnh đạo nào, nhưng hẳn là có một người, đó là Phó bí thư, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam.
Sau bảy chiếc xe màu đen xếp thành một hàng, chạy tới. Cung Hàn Lâm dõi mắt nhìn lại, không khỏi kinh hãi: ông ta liếc mắt liền nhìn thấy chiếc chuyên xa đăc biệt của Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, mà sau xe Đông Phương Nham, rõ ràng là chiếc Crown của Chu Tích Thuấn!
Xe số một, xe số hai… xe số sáu… khóe miệng Kế Siêu hơi run lên, Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố, Phó bí thư phụ trách Đảng quần chúng, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, các lãnh đạo chủ chốt nhất của Thành ủy đều tập trung ở huyện Lân!
Rốt cuộc là tân Bí thư Huyện ủy nào của huyện Lân, lại có mặt mũi lớn đến như vậy?
Bành Viễn Chinh chú ý đến chiếc xe cuối cùng, có hai người quen bước xuống, một người là Ủy viên thường vụ Quận ủy Tân An, Bí thư Ban kỷ luật thaanh tra Cố Xuân Tường, một người là Phó bí thư huyện ủy Âu Dương Đào. Còn có một người lạ mặt, có lẽ cũng là cán bộ cấp huyện.
Ba người này tới huyện Lân nhậm chức? Bành Viễn Chinh nghĩ tới đây, thầm gật đầu: xem ra lần này Thành ủy hạ quyết tâm, chẳng những muốn điều chỉnh, mà còn điều chỉnh rất rộng!
Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham xuống xe, rồi đến Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn, kế tiếp là Phó bí thư Thành ủy Hàn Duy, cuối cùng là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Tống Bính Nam. Bốn vị lãnh đạo chủ chốt trầm mặc ít nói, thậm chí không nói những lời chào hỏi khách sáo với đám Cung Hàn Lâm, đi thẳng vào hội trường.
Các cán bộ huyện Lân nhìn thấy các vị lãnh đạo chủ thốt, đứng dậy vỗ tay, tuy nhiên tiếng vỗ tay khá trầm lắng.
Bốn người Đông Phương Nham lên đài Chủ tịch, Tống Bính Nam thay thế Cung Hàn Lâm chủ trì hội nghị. Tống Bính Nam phất tay, trầm giọng nói:
- Được rồi, hãy im lặng. Bây giờ chúng ta bắt đầu hội nghị. Kế tiếp, xin Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn tuyên bố quyết định của Thành ủy!
Chu Tích Thuấn hắng giọng một cái, thong thả nói:
- Tôn Tuyết Lâm quan hệ với xã hội đen, tình nghi tham nhũng, vấn đề khá nghiêm trọng, qua nghiên cứu, hội nghị thường vụ Thành ủy quyết định, miễn chức Tôn Tuyết Lâm, thực hiện song quy, một khi thẩm tra vấn đề liên quan, chuyển giao cơ quan tư pháp xử lý.
/660
|