Vai Hầu Khinh Trần run run, tâm tình vừa kích động, lại vừa kinh ngạc. Một trận quở trách thẳng mặt của Bành Viễn Chinh, như một tia chớp nổ vang trong lòng cô, khiến cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô từ từ xoay người lại, nước mắt rơi như mưa, nức nở nói:
- Tiểu tử thối, chị đã như vậy, cậu còn khi dễ chị…
Giọng Bành Viễn Chinh dịu lại:
- Chị Khinh Trần, chị phải có lòng tin! Bệnh này có thể chữa khỏi! Bây giờ y học phát triển như vậy, còn có bệnh gì không trị được? Chị yên tâm dưỡng bệnh, chờ chị bình phục, đến huyện Lân, tôi dẫn chị lên núi ăn thịt dê!
Hầu Khinh Trần gạt nước mắt, yếu ớt nói:
- Chị còn có thể chờ đến ngày đó sao?
- Chị đừng bi quan quá như vậy.
Bành Viễn Chinh nói, chợt thấy cái mũ trên đầu cô lệch đi, đưa tay định giúp cô sửa lại, không ngờ Hầu Khinh Trần phản ứng kịch liệt, run giọng nói:
- Đừng, đừng đụng vào!
Bành Viễn Chinh khẽ thở dài, càng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nói:
- Chị Khinh Trần, hiện nay bệnh này có thể ghép tủy, tỉ lệ khỏi bệnh rất cao. Nếu tìm được nguồn tủy phù hợp, chị nhất định sẽ khỏe lại.
Hầu Khinh Trần yếu ớt lắc đầu:
- Cậu đừng an ủi chị, trong lòng chị thừa biết. Thôi, cậu về đi, chị biết là cậu có lòng tốt.
Quả thật tỉ lệ ghép tủy chữa khỏi bệnh bạc cầu này không thấp, nhưng mấu chốt là tìm được nguồn tủy thích hợp, sau đó còn phải xem có bị thải ghép hay không. Ngoài nguồn tủy trực hệ phù hợp do người thân bệnh nhân hiến ra, tỉ lệ ghép tủy thành công chỉ là một phần vạn, bởi vì ghép tủy cần tiến hành xét nghiệm xem HLA (1) có phù hợp hay không, độ tương thích của HLA có quan hệ trực tiếp đến sự thành bại của việc ghép tủy, khiến tế bào gốc tạo máu.
Cho nên Hầu Khinh Trần không ôm hy vọng.
Biển người mênh mông, đâu dễ phát hiện ra “một phần vạn” thích hợp với mình? Mặc dù Hầu gia có tiền, có thế lực, nhưng trong chuyện này, không phải cứ có tiền là có thể giải quyết được vấn đề.
Bành Viễn Chinh không buông tay Hầu Khinh Trần, dứt khoát nói:
- Hãy tin tưởng tôi, chị nhất định sẽ được ghép tủy! Bệnh viện đang thông qua Hội chữ thập đỏ toàn quốc thu thập nguồn tủy trong cả nước, chị chỉ cần kiên trì, là có hy vọng.
Hầu Khinh Trần đau đớn thở dài. Gương mặt tái nhợt dần dần hiện lên một tia đỏ ửng, gắt nhẹ:
- Tiểu tử thối, cậu làm đau chị, còn không buông tay? Vợ của cậu đang ở ngoài nhìn vào kìa, không sợ cô ấy ghen sao?
Hầu Khinh Trần chịu nói nhiều như thế, thậm chí còn có thể nói một câu như thế, cho thấy rõ ràng, lòng của cô đã bắt đầu mở ra. Bành Viễn Chinh biết không thể dục tốc bất đạt được, chỉ dựa vào một vài câu nói của mình để khơi dậy lòng tin ở Hầu Khinh Trần, cũng là không thực tế.
Nhưng dù sao, bây giờ đã có dấu hiệu khởi đầu tốt đẹp.
- Thiến Như sẽ không ghen đâu!
Bành Viễn Chinh cười hì hì, buông tay ra, đứng dậy nhìn Hầu Khinh Trần, dịu dàng nói:
- Chị Khinh Trần, cố gắng lên! Tôi chờ chị khỏe lại!
- Cảm ơn…
Hầu Khinh Trần cười, ánh mắt sáng lên, như thể một mảnh đất khô cằn vừa nhú lên những chồi non xanh biếc, mặc dù còn rất non nớt, nhưng tràn đầy sức sống.
- Tiểu tử thối, nhớ thường xuyên đến thăm chị…
Giọng Hầu Khinh Trần rất nhỏ, rất dịu dàng.
Bên ngoài phòng bệnh, Trịnh Tuyết, mẹ Hầu Khinh Trần, Hầu Niệm Ba và Phùng Thiến Như đứng ở cửa sổ nhìn qua lớp kính, thấy Bành Viễn Chinh dùng một cách thức rất khó diễn tả, quét sạch lớp bụi phủ kín cõi lòng cô, lại thấy, cuối cùng Hầu Khinh Trần nở một nụ cười xán lạn, hai mẹ con Hầu Niệm Ba ôm nhau, nước mắt rưng rưng.
Bành Viễn Chinh đi ra khỏi phòng bệnh, Hầu Niệm Ba kích động lao tới, ôm cổ Bành Viễn Chinh, nghẹn ngào:
- Anh Viễn Chinh, cám ơn anh!
Hầu Niệm Ba cũng là một cô gái xinh đẹp mày ngài mắt ngọc, chợt “nhảy vào lòng” hắn như vậy, Bành Viễn Chinh hết sức lúng túng. Hắn vội giang hai tay ra, nhẹ nhàng nói:
- Niệm Ba, đừng như vậy!
Trịnh Tuyết sợ Phùng Thiến Như không thoải mái, vội kéo Hầu Niệm Ba ra, mỉm cười nói:
- Viễn Chinh, cám ơn cháu! Ài, nhờ có cháu và Phùng Thiến Như khuyên bảo Khinh Trần, bằng không, con bé này cứ suy nghĩ toàn chuyện vớ vẩn, khiến cho cô buồn nẫu ruột, nẫu gan!
Bành Viễn Chinh cười cười, Phùng Thiến Như cũng bước tới cười nói:
- Cô Trịnh, cô đừng lo lắng. Chị Khinh Trần có khá hơn rồi. Mấy ngày nữa, chúng cháu lại tới thăm, khuyên bảo chị ấy.
Ra khỏi bệnh viện, Phùng Thiến Như mỉm cười, dừng bước lại nhìn Bành Viễn Chinh hỏi:
- Anh Viễn Chinh, anh nói gì với chị Khinh Trần vậy? Cứ y như là cho uống thuốc tiên! Em nói với chị ấy rất nhiều, nhưng chị ấy không nghe.
Bành Viễn Chinh cười:
- Anh mắng chị ấy mấy câu.
Phùng Thiến Như ngạc nhiên:
- Hả? Anh Viễn Chinh, sao lại…
- Anh mắng chị ấy có phúc mà không biết… Anh nói nếu chị ấy là người dân bình thường, không có tiền chữa bệnh, chỉ có ngồi chờ chết, thì mới thật sự là bất hạnh.
Phùng Thiến Như im lặng, nắm lấy tay Bành Viễn Chinh:
- Anh Viễn Chinh, anh nói như vậy, em cảm thấy cũng không dễ tiếp nhận.
- Thôi, Thiến Như, không nói chuyện này nữa, chúng ta về nhà hay là…
Bành Viễn Chinh cười, chủ động nói sang chuyện khác.
- Anh Viễn Chinh, tí nay chị An Na muốn đãi tiệc anh,chúng ta cùng đi chứ! Cơm nước xong, chúng ta cùng về nhà.
Phùng Thiến Như cười hì hì.
Vừa nghe nói đến Vương An Na, trước mắt Bành Viễn Chinh hiện lên khuôn mặt xinh đẹp và thân hình nở nang tràn đầy mị lực của cô gái kia, gật đầu nói:
- Được, lâu rồi anh cũng chưa gặp Vương Bưu.
Thấy Bành Viễn Chinh đồng ý, Phùng Thiến Như lập tức cao hứng, gọi điện thoại cho Vương An Na. Cô ta đã đặt phòng ở tòa nhà Quốc Mậu. Tham gia bữa tiệc hôm nay chỉ có Vương An Na, Vương Bưu và Phùng Thiến Như, mà không có người ngoài, bởi vì Vương An Na biết Bành Viễn Chinh không thích náo nhiệt.
Vương An Na và Vương Bưu đứng trước cửa tòa nhà Quốc Mậu chờ đón, thấy Phùng Thiến Như lái xe tới, cô phụ tá của Vương An Na vội vàng nghênh đón, đưa xe của Phùng Thiến Như vào bãi đậu xe.
Hôm nay Vương An Na mặc một bộ quần áo bó sát người hết sức thời trang, chiếc váy ngắn màu xám nhạt khoe cặp đùi thon dài mang tất chân, mỗi bước đung đưa đi tới, vóc người nóng bỏng hết sức uyển chuyển, đường cong ngồn ngộn, khiến Bành Viễn Chinh có phần lóa mắt.
Nhất là phía trước ngực, ngực áo cô thật thấp, lộ ra khe ngực trắng ngần sâu hút, vẻ quyến rũ và khiêu gợi phô bày hoàn toàn, không chút kiêng kỵ.
Bành Viễn Chinh không dám nhìn nữa, lòng thầm cười khổ, không biết vì sao mỗi lần gặp cô, Vương An Na đều ăn mặc theo lối như vậy.
Thật ra thì cách ăn mặc của Vương An Na luôn là như vậy, cô lớn lên ở Mỹ, đề cao tự do cá nhân, không cố chấp, câu nệ, cứ thấy thoải mái là được.
Cảm thấy ưu thế lớn nhất của mình là vóc người, dĩ nhiên cô luôn ăn mặc sao cho thật nổi bật nét đẹp trên cơ thể mình.
Vương An Na đi tới, vẻ mặt khoa trương giang rộng hai tay, trước ngực một trận “sóng cuộn dữ dội” suýt nữa bật tung hàng nút cài áo, rồi không đợi Bành Viễn Chinh kịp phản ứng, nhiệt tình ôm lấy hắn. Trước ngực chạm phải vật vô cùng co giãn, bên tai vọng tới tiếng cười ngọt ngào quyến rũ của Vương An Na, trong nháy mắt, thân thể Bành Viễn Chinh liền có phản ứng.
Phùng Thiến Như khẽ mỉm cười, Vương An Na luôn có dáng vẻ khiêu gợi đầy chất Mỹ như vậy, cô đã sớm thấy nhưng không thể trách. Dĩ nhiên, không phải cô không nhìn ra tâm tư có một chút mập mờ của Vương An Na đối với Bành Viễn Chinh , mà Vương An Na cũng không che giấu. Chẳng qua là Phùng Thiến Như không để ở trong lòng, dù là đối với bản thân mình hay đối với Bành Viễn Chinh, cô rất tự tin.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng đẩy Vương An Na ra, cảm nhận được sự mềm mại co giãn, trong lòng hắn thoáng xuất hiện một cảm giác khác thường, nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Chị An Na, cái ôm kiểu Mỹ này, em đây thật sự không dám hưởng thụ.
Vương An Na cười khanh khách:
- Em trai cưng à, cậu yên tâm đi, có Thiến Như ở đây, chị sẽ không “ăn” cậu đâu. Chị cũng không phải là cọp cái, cậu sợ cái gì?
Bành Viễn Chinh không dám nói tiếp với Vương An Na, bước tới trước ôm Vương Bưu, ròi bốn người cười cười nói nói đi vào tòa nhà Quốc Mậu.
…
Vào phòng ăn, vừa ngồi xuống, Vương An Na lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo trong túi xách ra, đẩy tới trước mặt Bành Viễn Chinh, cười nói:
- Viễn Chinh, Thiến Như, hai em kết hôn, đây là món quà chị đại diện cho công ty tặng hai em.
Bành Viễn Chinh cũng không để ý, mỉm cười mở hộp ra, vừa liếc nhìn liền nhíu mày đẩy trở lại, nói:
- Chị An Na, quà này quá quý giá, tôi không thể nhận.
Trong hộp là chìa khóa xe và một bộ chìa khóa nhà, hiển nhiên quà của Vương An Na là một chiếc xe và một cái nhà.
Vương An Na hơi bất mãn nhìn Bành Viễn Chinh chằm chằm:
- Cậu bớt ra vẻ với chị chút đi! Được rồi, chị biết cậu là thanh quan, là đảng viên, là cán bộ lãnh đạo, nhưng cậu phải biết rằng, Thiến Như của chúng ta là Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Vũ, là đại cổ đông, đây là phần thưởng của công ty cho Thiến Như.
Vương Bưu cũng phụ họa:
- Đúng vậy, đây là quyết định của Hội đồng quản trị. Vốn công ty còn muốn cấp cho cậu một số cổ phần, phải biết rằng công ty phát triển đến bây giờ, cũng có công lao của cậu. Nhưng Thiến Như nói cậu là quan chức, không thích hợp giữ cổ phần, nên chúng tôi phải thôi. Nhưng xe và nhà này, cậu phải nhận lấy! Hai người kết hôn, dù sao cũng phải có một căn nhà nhỏ chứ?
Vương An Na cười hì hì:
- Phòng ốc đã được sắp xếp trang hoàng ổn thỏa, bên trong đầy đủ các thiết bị điện, bất cứ lúc nào hai người cũng có thể vào ở.
Vương An Na đã nói tới mức này, Bành Viễn Chinh cũng không thể cự tuyệt, do dự một chút rồi nhận lấy. Hắn tin Phùng Thiến Như sẽ xử lý tốt những chuyện này.
Phùng Thiến Như mỉm cười, hiển nhiên trong lòng đã có trù tính sẵn.
Vương An Na lại móc ra một gói nhỏ, kín đáo đưa cho Phùng Thiến Như, vừa mập mờ kề tai cô thì thầm:
- Thiến Như, chị mang cái này từ Mỹ về cho hai đứa, khi nào lên giường, cho cậu ấy uống một chút, nhớ đừng dùng nhiều, cho cậu ấy dùng nhiều quá, em sẽ chịu không nổi đâu nha…
- Ối trời…Chị An Na!
Phùng Thiến Như đỏ mặt, hung hăng quay lại nhéo vào hông Vương An Na, một tiếng hét chói tai vang lên.
(1) HLA: viết tắt của Human Leucocyte Antigens (kháng nguyên bạch huyết cầu), đây là các kháng nguyên hiện diện trên màng các bạch huyết cầu, cũng như trên đại đa số các tế bào khác của cơ thể. Các kháng nguyên này được xác định do các genes ở trên nhánh ngắn (short arm) của nhiễm sắc thể số 6. Có 4 nhóm HLA chính: A, B, C, D (nhóm D còn gồm các tiểu nhóm DN, DO, DP, DQ, DR). Mỗi nhóm có hai kháng nguyên. Trong các cuộc ghép tủy, thuờng người ta chỉ xác định các nhóm HLA-A, B, DR.
Một thí dụ về kết quả xác định HLA: HLA A2, A29, B27, B44, DR 14, DR 15. Các kháng nguyên bạch huyết cầu được thừa hưởng do tính di truyền theo định luật Mendel, một nửa số kháng nguyên từ cha, một nửa từ mẹ. Chúng có vai trò rất quan trọng trong việc ghép tế bào hay ghép cơ quan. Nếu HLA giữa người cho và người nhận tế bào hoặc cơ quan khác nhau, sẽ xẩy ra tình trạng thải ghép (rejection), hay tình trạng tế bào hoặc cơ quan ghép chống lại cơ thể của người nhận (graft-versus-host disease, hay GVHD).
Cô từ từ xoay người lại, nước mắt rơi như mưa, nức nở nói:
- Tiểu tử thối, chị đã như vậy, cậu còn khi dễ chị…
Giọng Bành Viễn Chinh dịu lại:
- Chị Khinh Trần, chị phải có lòng tin! Bệnh này có thể chữa khỏi! Bây giờ y học phát triển như vậy, còn có bệnh gì không trị được? Chị yên tâm dưỡng bệnh, chờ chị bình phục, đến huyện Lân, tôi dẫn chị lên núi ăn thịt dê!
Hầu Khinh Trần gạt nước mắt, yếu ớt nói:
- Chị còn có thể chờ đến ngày đó sao?
- Chị đừng bi quan quá như vậy.
Bành Viễn Chinh nói, chợt thấy cái mũ trên đầu cô lệch đi, đưa tay định giúp cô sửa lại, không ngờ Hầu Khinh Trần phản ứng kịch liệt, run giọng nói:
- Đừng, đừng đụng vào!
Bành Viễn Chinh khẽ thở dài, càng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nói:
- Chị Khinh Trần, hiện nay bệnh này có thể ghép tủy, tỉ lệ khỏi bệnh rất cao. Nếu tìm được nguồn tủy phù hợp, chị nhất định sẽ khỏe lại.
Hầu Khinh Trần yếu ớt lắc đầu:
- Cậu đừng an ủi chị, trong lòng chị thừa biết. Thôi, cậu về đi, chị biết là cậu có lòng tốt.
Quả thật tỉ lệ ghép tủy chữa khỏi bệnh bạc cầu này không thấp, nhưng mấu chốt là tìm được nguồn tủy thích hợp, sau đó còn phải xem có bị thải ghép hay không. Ngoài nguồn tủy trực hệ phù hợp do người thân bệnh nhân hiến ra, tỉ lệ ghép tủy thành công chỉ là một phần vạn, bởi vì ghép tủy cần tiến hành xét nghiệm xem HLA (1) có phù hợp hay không, độ tương thích của HLA có quan hệ trực tiếp đến sự thành bại của việc ghép tủy, khiến tế bào gốc tạo máu.
Cho nên Hầu Khinh Trần không ôm hy vọng.
Biển người mênh mông, đâu dễ phát hiện ra “một phần vạn” thích hợp với mình? Mặc dù Hầu gia có tiền, có thế lực, nhưng trong chuyện này, không phải cứ có tiền là có thể giải quyết được vấn đề.
Bành Viễn Chinh không buông tay Hầu Khinh Trần, dứt khoát nói:
- Hãy tin tưởng tôi, chị nhất định sẽ được ghép tủy! Bệnh viện đang thông qua Hội chữ thập đỏ toàn quốc thu thập nguồn tủy trong cả nước, chị chỉ cần kiên trì, là có hy vọng.
Hầu Khinh Trần đau đớn thở dài. Gương mặt tái nhợt dần dần hiện lên một tia đỏ ửng, gắt nhẹ:
- Tiểu tử thối, cậu làm đau chị, còn không buông tay? Vợ của cậu đang ở ngoài nhìn vào kìa, không sợ cô ấy ghen sao?
Hầu Khinh Trần chịu nói nhiều như thế, thậm chí còn có thể nói một câu như thế, cho thấy rõ ràng, lòng của cô đã bắt đầu mở ra. Bành Viễn Chinh biết không thể dục tốc bất đạt được, chỉ dựa vào một vài câu nói của mình để khơi dậy lòng tin ở Hầu Khinh Trần, cũng là không thực tế.
Nhưng dù sao, bây giờ đã có dấu hiệu khởi đầu tốt đẹp.
- Thiến Như sẽ không ghen đâu!
Bành Viễn Chinh cười hì hì, buông tay ra, đứng dậy nhìn Hầu Khinh Trần, dịu dàng nói:
- Chị Khinh Trần, cố gắng lên! Tôi chờ chị khỏe lại!
- Cảm ơn…
Hầu Khinh Trần cười, ánh mắt sáng lên, như thể một mảnh đất khô cằn vừa nhú lên những chồi non xanh biếc, mặc dù còn rất non nớt, nhưng tràn đầy sức sống.
- Tiểu tử thối, nhớ thường xuyên đến thăm chị…
Giọng Hầu Khinh Trần rất nhỏ, rất dịu dàng.
Bên ngoài phòng bệnh, Trịnh Tuyết, mẹ Hầu Khinh Trần, Hầu Niệm Ba và Phùng Thiến Như đứng ở cửa sổ nhìn qua lớp kính, thấy Bành Viễn Chinh dùng một cách thức rất khó diễn tả, quét sạch lớp bụi phủ kín cõi lòng cô, lại thấy, cuối cùng Hầu Khinh Trần nở một nụ cười xán lạn, hai mẹ con Hầu Niệm Ba ôm nhau, nước mắt rưng rưng.
Bành Viễn Chinh đi ra khỏi phòng bệnh, Hầu Niệm Ba kích động lao tới, ôm cổ Bành Viễn Chinh, nghẹn ngào:
- Anh Viễn Chinh, cám ơn anh!
Hầu Niệm Ba cũng là một cô gái xinh đẹp mày ngài mắt ngọc, chợt “nhảy vào lòng” hắn như vậy, Bành Viễn Chinh hết sức lúng túng. Hắn vội giang hai tay ra, nhẹ nhàng nói:
- Niệm Ba, đừng như vậy!
Trịnh Tuyết sợ Phùng Thiến Như không thoải mái, vội kéo Hầu Niệm Ba ra, mỉm cười nói:
- Viễn Chinh, cám ơn cháu! Ài, nhờ có cháu và Phùng Thiến Như khuyên bảo Khinh Trần, bằng không, con bé này cứ suy nghĩ toàn chuyện vớ vẩn, khiến cho cô buồn nẫu ruột, nẫu gan!
Bành Viễn Chinh cười cười, Phùng Thiến Như cũng bước tới cười nói:
- Cô Trịnh, cô đừng lo lắng. Chị Khinh Trần có khá hơn rồi. Mấy ngày nữa, chúng cháu lại tới thăm, khuyên bảo chị ấy.
Ra khỏi bệnh viện, Phùng Thiến Như mỉm cười, dừng bước lại nhìn Bành Viễn Chinh hỏi:
- Anh Viễn Chinh, anh nói gì với chị Khinh Trần vậy? Cứ y như là cho uống thuốc tiên! Em nói với chị ấy rất nhiều, nhưng chị ấy không nghe.
Bành Viễn Chinh cười:
- Anh mắng chị ấy mấy câu.
Phùng Thiến Như ngạc nhiên:
- Hả? Anh Viễn Chinh, sao lại…
- Anh mắng chị ấy có phúc mà không biết… Anh nói nếu chị ấy là người dân bình thường, không có tiền chữa bệnh, chỉ có ngồi chờ chết, thì mới thật sự là bất hạnh.
Phùng Thiến Như im lặng, nắm lấy tay Bành Viễn Chinh:
- Anh Viễn Chinh, anh nói như vậy, em cảm thấy cũng không dễ tiếp nhận.
- Thôi, Thiến Như, không nói chuyện này nữa, chúng ta về nhà hay là…
Bành Viễn Chinh cười, chủ động nói sang chuyện khác.
- Anh Viễn Chinh, tí nay chị An Na muốn đãi tiệc anh,chúng ta cùng đi chứ! Cơm nước xong, chúng ta cùng về nhà.
Phùng Thiến Như cười hì hì.
Vừa nghe nói đến Vương An Na, trước mắt Bành Viễn Chinh hiện lên khuôn mặt xinh đẹp và thân hình nở nang tràn đầy mị lực của cô gái kia, gật đầu nói:
- Được, lâu rồi anh cũng chưa gặp Vương Bưu.
Thấy Bành Viễn Chinh đồng ý, Phùng Thiến Như lập tức cao hứng, gọi điện thoại cho Vương An Na. Cô ta đã đặt phòng ở tòa nhà Quốc Mậu. Tham gia bữa tiệc hôm nay chỉ có Vương An Na, Vương Bưu và Phùng Thiến Như, mà không có người ngoài, bởi vì Vương An Na biết Bành Viễn Chinh không thích náo nhiệt.
Vương An Na và Vương Bưu đứng trước cửa tòa nhà Quốc Mậu chờ đón, thấy Phùng Thiến Như lái xe tới, cô phụ tá của Vương An Na vội vàng nghênh đón, đưa xe của Phùng Thiến Như vào bãi đậu xe.
Hôm nay Vương An Na mặc một bộ quần áo bó sát người hết sức thời trang, chiếc váy ngắn màu xám nhạt khoe cặp đùi thon dài mang tất chân, mỗi bước đung đưa đi tới, vóc người nóng bỏng hết sức uyển chuyển, đường cong ngồn ngộn, khiến Bành Viễn Chinh có phần lóa mắt.
Nhất là phía trước ngực, ngực áo cô thật thấp, lộ ra khe ngực trắng ngần sâu hút, vẻ quyến rũ và khiêu gợi phô bày hoàn toàn, không chút kiêng kỵ.
Bành Viễn Chinh không dám nhìn nữa, lòng thầm cười khổ, không biết vì sao mỗi lần gặp cô, Vương An Na đều ăn mặc theo lối như vậy.
Thật ra thì cách ăn mặc của Vương An Na luôn là như vậy, cô lớn lên ở Mỹ, đề cao tự do cá nhân, không cố chấp, câu nệ, cứ thấy thoải mái là được.
Cảm thấy ưu thế lớn nhất của mình là vóc người, dĩ nhiên cô luôn ăn mặc sao cho thật nổi bật nét đẹp trên cơ thể mình.
Vương An Na đi tới, vẻ mặt khoa trương giang rộng hai tay, trước ngực một trận “sóng cuộn dữ dội” suýt nữa bật tung hàng nút cài áo, rồi không đợi Bành Viễn Chinh kịp phản ứng, nhiệt tình ôm lấy hắn. Trước ngực chạm phải vật vô cùng co giãn, bên tai vọng tới tiếng cười ngọt ngào quyến rũ của Vương An Na, trong nháy mắt, thân thể Bành Viễn Chinh liền có phản ứng.
Phùng Thiến Như khẽ mỉm cười, Vương An Na luôn có dáng vẻ khiêu gợi đầy chất Mỹ như vậy, cô đã sớm thấy nhưng không thể trách. Dĩ nhiên, không phải cô không nhìn ra tâm tư có một chút mập mờ của Vương An Na đối với Bành Viễn Chinh , mà Vương An Na cũng không che giấu. Chẳng qua là Phùng Thiến Như không để ở trong lòng, dù là đối với bản thân mình hay đối với Bành Viễn Chinh, cô rất tự tin.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng đẩy Vương An Na ra, cảm nhận được sự mềm mại co giãn, trong lòng hắn thoáng xuất hiện một cảm giác khác thường, nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Chị An Na, cái ôm kiểu Mỹ này, em đây thật sự không dám hưởng thụ.
Vương An Na cười khanh khách:
- Em trai cưng à, cậu yên tâm đi, có Thiến Như ở đây, chị sẽ không “ăn” cậu đâu. Chị cũng không phải là cọp cái, cậu sợ cái gì?
Bành Viễn Chinh không dám nói tiếp với Vương An Na, bước tới trước ôm Vương Bưu, ròi bốn người cười cười nói nói đi vào tòa nhà Quốc Mậu.
…
Vào phòng ăn, vừa ngồi xuống, Vương An Na lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo trong túi xách ra, đẩy tới trước mặt Bành Viễn Chinh, cười nói:
- Viễn Chinh, Thiến Như, hai em kết hôn, đây là món quà chị đại diện cho công ty tặng hai em.
Bành Viễn Chinh cũng không để ý, mỉm cười mở hộp ra, vừa liếc nhìn liền nhíu mày đẩy trở lại, nói:
- Chị An Na, quà này quá quý giá, tôi không thể nhận.
Trong hộp là chìa khóa xe và một bộ chìa khóa nhà, hiển nhiên quà của Vương An Na là một chiếc xe và một cái nhà.
Vương An Na hơi bất mãn nhìn Bành Viễn Chinh chằm chằm:
- Cậu bớt ra vẻ với chị chút đi! Được rồi, chị biết cậu là thanh quan, là đảng viên, là cán bộ lãnh đạo, nhưng cậu phải biết rằng, Thiến Như của chúng ta là Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Vũ, là đại cổ đông, đây là phần thưởng của công ty cho Thiến Như.
Vương Bưu cũng phụ họa:
- Đúng vậy, đây là quyết định của Hội đồng quản trị. Vốn công ty còn muốn cấp cho cậu một số cổ phần, phải biết rằng công ty phát triển đến bây giờ, cũng có công lao của cậu. Nhưng Thiến Như nói cậu là quan chức, không thích hợp giữ cổ phần, nên chúng tôi phải thôi. Nhưng xe và nhà này, cậu phải nhận lấy! Hai người kết hôn, dù sao cũng phải có một căn nhà nhỏ chứ?
Vương An Na cười hì hì:
- Phòng ốc đã được sắp xếp trang hoàng ổn thỏa, bên trong đầy đủ các thiết bị điện, bất cứ lúc nào hai người cũng có thể vào ở.
Vương An Na đã nói tới mức này, Bành Viễn Chinh cũng không thể cự tuyệt, do dự một chút rồi nhận lấy. Hắn tin Phùng Thiến Như sẽ xử lý tốt những chuyện này.
Phùng Thiến Như mỉm cười, hiển nhiên trong lòng đã có trù tính sẵn.
Vương An Na lại móc ra một gói nhỏ, kín đáo đưa cho Phùng Thiến Như, vừa mập mờ kề tai cô thì thầm:
- Thiến Như, chị mang cái này từ Mỹ về cho hai đứa, khi nào lên giường, cho cậu ấy uống một chút, nhớ đừng dùng nhiều, cho cậu ấy dùng nhiều quá, em sẽ chịu không nổi đâu nha…
- Ối trời…Chị An Na!
Phùng Thiến Như đỏ mặt, hung hăng quay lại nhéo vào hông Vương An Na, một tiếng hét chói tai vang lên.
(1) HLA: viết tắt của Human Leucocyte Antigens (kháng nguyên bạch huyết cầu), đây là các kháng nguyên hiện diện trên màng các bạch huyết cầu, cũng như trên đại đa số các tế bào khác của cơ thể. Các kháng nguyên này được xác định do các genes ở trên nhánh ngắn (short arm) của nhiễm sắc thể số 6. Có 4 nhóm HLA chính: A, B, C, D (nhóm D còn gồm các tiểu nhóm DN, DO, DP, DQ, DR). Mỗi nhóm có hai kháng nguyên. Trong các cuộc ghép tủy, thuờng người ta chỉ xác định các nhóm HLA-A, B, DR.
Một thí dụ về kết quả xác định HLA: HLA A2, A29, B27, B44, DR 14, DR 15. Các kháng nguyên bạch huyết cầu được thừa hưởng do tính di truyền theo định luật Mendel, một nửa số kháng nguyên từ cha, một nửa từ mẹ. Chúng có vai trò rất quan trọng trong việc ghép tế bào hay ghép cơ quan. Nếu HLA giữa người cho và người nhận tế bào hoặc cơ quan khác nhau, sẽ xẩy ra tình trạng thải ghép (rejection), hay tình trạng tế bào hoặc cơ quan ghép chống lại cơ thể của người nhận (graft-versus-host disease, hay GVHD).
/660
|