Vương An Na hơi buồn bực, cô làm việc này là muốn Bành Viễn Chinh hài lòng. Tập đoàn Hoa Vũ trong nước có thể phát triển được như hôm nay, nhờ có Phùng Thiến Như quản lý chỉ là một yếu tố, ảnh hưởng của Phùng gia cũng là một yếu tố rất quan trọng.
Vương An Na bực mình ném ống nghe xuống, châm một điếu thuốc, ngồi hút thuốc trong phòng làm việc.
...
Phó Khúc Dĩnh ăn mặc chỉnh tề, thay một bộ quần áo khác, trang điểm một chút, chờ ở trong phòng. Nhưng đợi đến ba giờ rưỡi cũng không có ai tới. Cô nhịn không được chủ động gọi điện cho Vương An Na.
Vương An Na có phần tức giận, cười lạnh nói:
- Con bé xấu xí kia, cô còn không biết xấu hổ hỏi tôi? Vốn đã hẹn như vậy rồi, cô còn làm bộ làm tịch, kết quả người ta không thèm để ý tới vụ này nữa!
- Chị, không phải là tôi đã nói rồi sao, thật sự là trong người tôi không được khỏe, bảo hắn tới khách sạn hay tới công ty thì có gì khác biệt nào? Sao vậy, hắn muốn mời người đầu tư, còn ngạo mạn như vậy? Tôi thấy lúc đầu cũng không có thành ý đâu!
Phó Khúc Dĩnh bĩu môi, nói.
Vương An Na thở dài:
- Thôi, Khúc Dĩnh, bỏ qua chuyện này đi.
Phó Khúc Dĩnh hơi cuống lên:
- Chị, đừng, tôi đã chuẩn bị xong, hắn không tới, khi không làm trễ nãi một buổi trưa của tôi. Chị, xin chị nói giúp, tôi mời hắn ăn cơm, được không?
Thái độ vội vàng của Phó Khúc Dĩnh khiến Vương An Na tỉnh ngộ, không khỏi cười to:
- Phó Khúc Dĩnh, cô thông minh cỡ nào, sao lại làm chuyện hồ đồ như vậy! Cô đã muốn kết giao với người ta, vậy thì đừng làm bộ làm tịch! Tôi đã nói với cô, hắn không phải là con ông cháu cha bình thường, cô làm bộ làm tịch với hắn là vô ích!
Phó Khúc Dĩnh hơi buồn bực thở ra một cái. Cô đổi ý, muốn gặp mặt Bành Viễn Chinh ở khách sạn, đơn giản là muốn thử thăm dò. Bởi vì theo cô nghĩ, loại cậu ấm này, rất bon chen. Nhưng cô không ngờ Bành Viễn Chinh không phải con ông cháu cha bình thường.
Vốn cô chỉ định “cẩn thận” một chút, kết quả lại khéo quá thành vụng.
Phó Khúc Dĩnh biết đây là cơ hội duy nhất để kết giao với Bành Viễn Chinh, bỏ qua lần này, sau này sẽ không còn dịp nào khác.
- Chị, chị nói giúp một tiếng…
Phó Khúc Dĩnh giở giọng năn nỉ, Vương An Na bất đắc dĩ, phải nhận lời giúp cô một phen.
…
Vương An Na và Phó Khúc Dĩnh đứng ở trước cửa chi nhánh của của nhà hàng Long Đằng, chờ đợi. Một chiếc taxi màu xanh lá mạ trờ tới, Bành Viễn Chinh xuống xe.
Vương An Na cười, giơ một ngón tay:
- Tới rồi, đây chính là Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh vẫn mặc bộ trang phục thường ngày, sơ mi trắng quần tây đen, trông chín chắn và cương nghị. Hắn không đẹp trai theo kiểu thư sinh, mặc như vậy lại càng có vẻ trưởng thành.
Phó Khúc Dĩnh chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh, nhướng mày, lòng thầm kinh ngạc.
Phùng gia ở Thủ đô là nhà quyền quý số một, số hai cả nước, là cháu đích tôn của của Phùng gia, dù thế nào, Bành Viễn Chinh cũng có thể coi là “cậu ấm” hạng nhất, nhưng khác với tưởng tượng của cô, phong thái của Bành Viễn Chinh lại có chút gì đó thật thà, thậm chí, theo cô thấy, cách ăn mặc của hắn có vẻ quê mùa.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, thong thả đi tới, hắn cũng đang đánh giá Phó Khúc Dĩnh.
Cô gái này ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dung mạo xinh đẹp, nước da trắng nõn, trông như một cô gái vùng sông nước Giang Nam. Cô mặc một chiếc áo khoác ngắn bằng gấm màu xanh lá mạ, màu sắc rất tươi đẹp, nhưng so với dung nhan của cô, gấm vóc rực rỡ cũng bị lu mờ đi.
Đó là ấn tượng đầu tiên. Khi càng tới gần, hắn nhận thấy mắt cô gái này sáng ngời, cái trán mượt mà hơi dô, đứng đó như một pho tượng ngọc, toát ra vẻ thông minh và tháo vát.
Bành Viễn Chinh hiểu, đây không phải dạng tiểu thư yểu điệu, mà mang trong mình tính cách tính chi li của một nữ doanh nhân.
Vương An Na nghênh đón, theo thói quen cười quyến rũ, thậm chí giọng nói có phần làm nũng:
- Viễn Chinh, sao bây giờ mới đến, chúng tôi chờ cậu thật lâu.
Vừa nói, Vương An Na vừa bước tới, vẻ như dịnh nắm lấy cánh tay Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh khéo léo tránh đi, nhìn Phó Khúc Dĩnh cười nhẹ:
- Chị An Na, đây là Tổng giám đốc Phó sao? Chào cô, tôi là Bành Viễn Chinh!
Phó Khúc Dĩnh liếc Vương An Na một cái, mỉm cười tiến lên chủ động đưa tay ra:
- Xin chào, gọi tôi là Khúc Dĩnh là được.
Hai người bắt tay, Vương An Na đứng bên cười nói:
- Tốt lắm, chúng ta đi vào. À, Viễn Chinh, cô dâu đâu rồi? Mới kết hôn đã bỏ cô dâu qua một bên, không tốt lắm đâu! Sao không đưa Thiến Như cùng đến ăn cơm?
Bành Viễn Chinh đáp:
- Chị An Na, Thiến Như theo mẹ tôi đi ngoại thành có việc, chừng tối nay mới về.
Không khí bữa cơm cũng khá hòa hợp, bởi vì Vương An Na pha trò, hơn nữa, bởi thái độ cố ý kết giao của Phó Khúc Dĩnh, Bành Viễn Chinh đương nhiên cũng không tỏ vẻ xa cách.
Hắn đơn giản giới thiệu tình hình huyện Lân và ý tưởng của mình, còn đại diện chính quyền huyện Lân mời tập đoàn Hoa Thương đến huyện Lân khảo sát. Phó Khúc Dĩnh lắng tai nghe hồi lâu, đột nhiên đứng dậy cười nói:
- Ngại quá, cậu Bành, chi An Na, tôi muốn đi rửa tay.
Bành Viễn Chinh biết hợp tác lớn như vậy, một mình Phó Khúc Dĩnh không quyết định được, xem ra cô ta đi gọi điện thoại xin chỉ thị của Phó Hoa Thương. Thật ra thì Bành Viễn Chinh cũng không còn trông đợi có thể hợp tác được, chỉ định nói chuyện xem thử thái độ của đối phương, xem có cơ hội hợp tác hay không.
- Viễn Chinh, cô ta sẽ đáp ứng. Tôi hiểu rõ Phó Hoa Thương, cha cô ấy. Tập đoàn Hoa Thương tập trung vào phát triển ở trong nước, đã đặt chi nhánh ở mấy thành phố lớn…
Vương An Na hạ giọng, cười hì hì, nhích tới gần, bộ ngực cao ngất rung lên, đường cong mê người. Bành Viễn Chinh lúng túng nhìn tránh sang chỗ khác:
- Chị An Na, người ta chưa chắc đồng ý đến đầu tư ở một huyện nhỏ như huyện chúng tôi.
- Vậy cũng là một loại đầu tư.
Vương An Na cười đầy thâm ý, liếc mắt một cái, nhẹ nhàng nói:
- Về phần hợp tác có sinh lợi hay không, đó là chuyện khác.
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng:
- Chị An Na, tôi đảm bảo, dự án này sẽ sinh lợi. Chẳng những có thể sinh lợi, mà còn có tác động rất lớn trên thị trường. Nói tóm lại, nếu như Hoa Thương đồng ý đầu tư, họ sẽ không thiệt thòi gì đâu!
Đúng lúc đó, Phó Khúc Dĩnh nhẹ nhàng trở về, ngồi xuống cười nói:
- Cậu Bành, tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể hợp tác. Thế này đi, cậu bảo người của huyện fax bản vẽ dự án cho tập đoàn Hoa Thương chúng tôi, chúng tôi có thể tiến hành bàn bạc hợp tác sâu hơn.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, lắc đầu cười nói:
- Phó tổng, theo thái độ cùng có lợi, cùng thắng, tôi đề nghị phía tập đoàn của cô thận trọng suy nghĩ, đồng thời nghiên cứu luận chứng khả thi của dự án một chút.
Tôi cũng sắp quay lại huyện, Phó tổng để lại phương thức liên lạc, tôi sẽ bảo trong huyện gửi thư mời cho tập đoàn Hoa Thương tới huyện chúng tôi khảo sát. Phó tổng, cô đừng đưa ra quyết định vội, chờ khảo sát xong rồi hãy nói!
Lời của Bành Viễn Chinh khiến Phó Khúc Dĩnh ngẩn người.
Cô vừa mới nói chuyện với cha cô, Phó Hoa Thương, để tạo quan hệ với Bành Viễn Chinh, Phó Hoa Thương quyết định thật nhanh, bảo cô gật đầu hợp tác. Phó Hoa Thương nghĩ, xem ra một dự án như vậy cũng không cần nhiều vốn đầu tư, đã có chính quyền địa phương hỗ trợ, chỉ cần bỏ ra một hai chục triệu khởi động công trình, sau đó có thể tranh thủ vốn vay ngân hàng, mượn gà đẻ trứng. Nếu như có thể thông qua dự án này, kết giao được với Phùng gia, cho dù dự án không sinh lợi, cũng đáng.
Không ngờ, thái độ của Bành Viễn Chinh lại như thế.
Phó Khúc Dĩnh nhìn Bành Viễn Chinh bằng ánh mắt khó hiểu, thầm nghĩ người này thật khó nắm bắt, rất khác người!
Bành Viễn Chinh đã nói như vậy, Phó Khúc Dĩnh cũng không thể quá mức nhiệt tình, đành đồng ý tháng sau đến huyện Lân khảo sát.
Cơm nước xong, Phó Khúc Dĩnh trở về khách sạn, Bành Viễn Chinh lên xe Vương An Na rời đi. Vương An Na vừa lái xe, vừa cau mày nói:
- Viễn Chinh, sao cậu lại có thái độ như thế? Nếu Hoa Thương đồng ý đầu tư, cậu còn nhăn nhó cái gì?
- Chị An Na, tôi muốn có trách nhiệm đối với công tác của mình, cũng muốn có trách nhiệm với dự án này. Tôi là lãnh đạo chính quyền, không thể suy nghĩ vấn đề một cách đơn giản như vậy. Hơn nữa, tôi không muốn Hoa Thương đầu tư vì cá nhân tôi. Thà rằng tôi bỏ Hoa Thương đi!
Giọng Bành Viễn Chinh trầm thấp mà kiên định:
- Đồng thời tôi còn muốn mời hai công ty trong nước đến huyện Lân khảo sát, xem công ty nào thích hợp hơn. Không chỉ có công ty lựa chọn chúng tôi, chúng tôi cũng muốn có một sự lựa chọn nhất định.
Vương An Na nghe vậy im lặng, tập trung lái xe, không nói gì nữa.
Cô không cách nào hiểu nổi suy nghĩ của Bành Viễn Chinh, càng không thể cảm nhận cái khái niệm của Bành Viễn Chinh về trách nhiệm với không trách nhiệm. Thậm chí cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể hiểu được, với xuất thân như vậy, tại sao Bành Viễn Chinh lại không muốn ở Thủ đô hưởng thụ vinh hoa phú quý, mà tới cơ sở công tác chi cho vất vả và gian khổ. Nếu thích làm quan, không làm ở Thủ đô được sao?
Vương An Na thầm than một tiếng, càng ngày càng quen thuộc Bành Viễn Chinh, nhưng cũng càng ngày càng cảm thấy xa lạ và có một khoảng cách rất xa đối với hắn.
…
Bành Viễn Chinh mở cửa vào nhà, Phùng Thiến Như và Tống Dư Trân vẫn chưa về. Thật ra hai người cũng không đi làm chuyện gì quan trọng, chỉ là đến miếu Quan Âm ở ngoại thành thắp hương bái phật cầu tự!
Bành Viễn Chinh về phòng tắm rửa, mới vừa nghỉ ngơi, chuông điện thoại chợt vang lên.
Đó là Lý Minh Nhiên gọi. Giọng Lý Minh Nhiên trong điện thoại vừa gấp gáp vừa bị đè nén:
- Chủ tịch huyện Bành, trong huyện xảy ra chuyện lớn!
Bành Viễn Chinh giật thót mình, tay nắm chặt ống nghe, hạ giọng nói:
- Đồng chí Minh Nhiên, anh đừng gấp quá, từ từ nói, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Vương An Na bực mình ném ống nghe xuống, châm một điếu thuốc, ngồi hút thuốc trong phòng làm việc.
...
Phó Khúc Dĩnh ăn mặc chỉnh tề, thay một bộ quần áo khác, trang điểm một chút, chờ ở trong phòng. Nhưng đợi đến ba giờ rưỡi cũng không có ai tới. Cô nhịn không được chủ động gọi điện cho Vương An Na.
Vương An Na có phần tức giận, cười lạnh nói:
- Con bé xấu xí kia, cô còn không biết xấu hổ hỏi tôi? Vốn đã hẹn như vậy rồi, cô còn làm bộ làm tịch, kết quả người ta không thèm để ý tới vụ này nữa!
- Chị, không phải là tôi đã nói rồi sao, thật sự là trong người tôi không được khỏe, bảo hắn tới khách sạn hay tới công ty thì có gì khác biệt nào? Sao vậy, hắn muốn mời người đầu tư, còn ngạo mạn như vậy? Tôi thấy lúc đầu cũng không có thành ý đâu!
Phó Khúc Dĩnh bĩu môi, nói.
Vương An Na thở dài:
- Thôi, Khúc Dĩnh, bỏ qua chuyện này đi.
Phó Khúc Dĩnh hơi cuống lên:
- Chị, đừng, tôi đã chuẩn bị xong, hắn không tới, khi không làm trễ nãi một buổi trưa của tôi. Chị, xin chị nói giúp, tôi mời hắn ăn cơm, được không?
Thái độ vội vàng của Phó Khúc Dĩnh khiến Vương An Na tỉnh ngộ, không khỏi cười to:
- Phó Khúc Dĩnh, cô thông minh cỡ nào, sao lại làm chuyện hồ đồ như vậy! Cô đã muốn kết giao với người ta, vậy thì đừng làm bộ làm tịch! Tôi đã nói với cô, hắn không phải là con ông cháu cha bình thường, cô làm bộ làm tịch với hắn là vô ích!
Phó Khúc Dĩnh hơi buồn bực thở ra một cái. Cô đổi ý, muốn gặp mặt Bành Viễn Chinh ở khách sạn, đơn giản là muốn thử thăm dò. Bởi vì theo cô nghĩ, loại cậu ấm này, rất bon chen. Nhưng cô không ngờ Bành Viễn Chinh không phải con ông cháu cha bình thường.
Vốn cô chỉ định “cẩn thận” một chút, kết quả lại khéo quá thành vụng.
Phó Khúc Dĩnh biết đây là cơ hội duy nhất để kết giao với Bành Viễn Chinh, bỏ qua lần này, sau này sẽ không còn dịp nào khác.
- Chị, chị nói giúp một tiếng…
Phó Khúc Dĩnh giở giọng năn nỉ, Vương An Na bất đắc dĩ, phải nhận lời giúp cô một phen.
…
Vương An Na và Phó Khúc Dĩnh đứng ở trước cửa chi nhánh của của nhà hàng Long Đằng, chờ đợi. Một chiếc taxi màu xanh lá mạ trờ tới, Bành Viễn Chinh xuống xe.
Vương An Na cười, giơ một ngón tay:
- Tới rồi, đây chính là Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh vẫn mặc bộ trang phục thường ngày, sơ mi trắng quần tây đen, trông chín chắn và cương nghị. Hắn không đẹp trai theo kiểu thư sinh, mặc như vậy lại càng có vẻ trưởng thành.
Phó Khúc Dĩnh chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh, nhướng mày, lòng thầm kinh ngạc.
Phùng gia ở Thủ đô là nhà quyền quý số một, số hai cả nước, là cháu đích tôn của của Phùng gia, dù thế nào, Bành Viễn Chinh cũng có thể coi là “cậu ấm” hạng nhất, nhưng khác với tưởng tượng của cô, phong thái của Bành Viễn Chinh lại có chút gì đó thật thà, thậm chí, theo cô thấy, cách ăn mặc của hắn có vẻ quê mùa.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, thong thả đi tới, hắn cũng đang đánh giá Phó Khúc Dĩnh.
Cô gái này ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dung mạo xinh đẹp, nước da trắng nõn, trông như một cô gái vùng sông nước Giang Nam. Cô mặc một chiếc áo khoác ngắn bằng gấm màu xanh lá mạ, màu sắc rất tươi đẹp, nhưng so với dung nhan của cô, gấm vóc rực rỡ cũng bị lu mờ đi.
Đó là ấn tượng đầu tiên. Khi càng tới gần, hắn nhận thấy mắt cô gái này sáng ngời, cái trán mượt mà hơi dô, đứng đó như một pho tượng ngọc, toát ra vẻ thông minh và tháo vát.
Bành Viễn Chinh hiểu, đây không phải dạng tiểu thư yểu điệu, mà mang trong mình tính cách tính chi li của một nữ doanh nhân.
Vương An Na nghênh đón, theo thói quen cười quyến rũ, thậm chí giọng nói có phần làm nũng:
- Viễn Chinh, sao bây giờ mới đến, chúng tôi chờ cậu thật lâu.
Vừa nói, Vương An Na vừa bước tới, vẻ như dịnh nắm lấy cánh tay Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh khéo léo tránh đi, nhìn Phó Khúc Dĩnh cười nhẹ:
- Chị An Na, đây là Tổng giám đốc Phó sao? Chào cô, tôi là Bành Viễn Chinh!
Phó Khúc Dĩnh liếc Vương An Na một cái, mỉm cười tiến lên chủ động đưa tay ra:
- Xin chào, gọi tôi là Khúc Dĩnh là được.
Hai người bắt tay, Vương An Na đứng bên cười nói:
- Tốt lắm, chúng ta đi vào. À, Viễn Chinh, cô dâu đâu rồi? Mới kết hôn đã bỏ cô dâu qua một bên, không tốt lắm đâu! Sao không đưa Thiến Như cùng đến ăn cơm?
Bành Viễn Chinh đáp:
- Chị An Na, Thiến Như theo mẹ tôi đi ngoại thành có việc, chừng tối nay mới về.
Không khí bữa cơm cũng khá hòa hợp, bởi vì Vương An Na pha trò, hơn nữa, bởi thái độ cố ý kết giao của Phó Khúc Dĩnh, Bành Viễn Chinh đương nhiên cũng không tỏ vẻ xa cách.
Hắn đơn giản giới thiệu tình hình huyện Lân và ý tưởng của mình, còn đại diện chính quyền huyện Lân mời tập đoàn Hoa Thương đến huyện Lân khảo sát. Phó Khúc Dĩnh lắng tai nghe hồi lâu, đột nhiên đứng dậy cười nói:
- Ngại quá, cậu Bành, chi An Na, tôi muốn đi rửa tay.
Bành Viễn Chinh biết hợp tác lớn như vậy, một mình Phó Khúc Dĩnh không quyết định được, xem ra cô ta đi gọi điện thoại xin chỉ thị của Phó Hoa Thương. Thật ra thì Bành Viễn Chinh cũng không còn trông đợi có thể hợp tác được, chỉ định nói chuyện xem thử thái độ của đối phương, xem có cơ hội hợp tác hay không.
- Viễn Chinh, cô ta sẽ đáp ứng. Tôi hiểu rõ Phó Hoa Thương, cha cô ấy. Tập đoàn Hoa Thương tập trung vào phát triển ở trong nước, đã đặt chi nhánh ở mấy thành phố lớn…
Vương An Na hạ giọng, cười hì hì, nhích tới gần, bộ ngực cao ngất rung lên, đường cong mê người. Bành Viễn Chinh lúng túng nhìn tránh sang chỗ khác:
- Chị An Na, người ta chưa chắc đồng ý đến đầu tư ở một huyện nhỏ như huyện chúng tôi.
- Vậy cũng là một loại đầu tư.
Vương An Na cười đầy thâm ý, liếc mắt một cái, nhẹ nhàng nói:
- Về phần hợp tác có sinh lợi hay không, đó là chuyện khác.
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng:
- Chị An Na, tôi đảm bảo, dự án này sẽ sinh lợi. Chẳng những có thể sinh lợi, mà còn có tác động rất lớn trên thị trường. Nói tóm lại, nếu như Hoa Thương đồng ý đầu tư, họ sẽ không thiệt thòi gì đâu!
Đúng lúc đó, Phó Khúc Dĩnh nhẹ nhàng trở về, ngồi xuống cười nói:
- Cậu Bành, tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể hợp tác. Thế này đi, cậu bảo người của huyện fax bản vẽ dự án cho tập đoàn Hoa Thương chúng tôi, chúng tôi có thể tiến hành bàn bạc hợp tác sâu hơn.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, lắc đầu cười nói:
- Phó tổng, theo thái độ cùng có lợi, cùng thắng, tôi đề nghị phía tập đoàn của cô thận trọng suy nghĩ, đồng thời nghiên cứu luận chứng khả thi của dự án một chút.
Tôi cũng sắp quay lại huyện, Phó tổng để lại phương thức liên lạc, tôi sẽ bảo trong huyện gửi thư mời cho tập đoàn Hoa Thương tới huyện chúng tôi khảo sát. Phó tổng, cô đừng đưa ra quyết định vội, chờ khảo sát xong rồi hãy nói!
Lời của Bành Viễn Chinh khiến Phó Khúc Dĩnh ngẩn người.
Cô vừa mới nói chuyện với cha cô, Phó Hoa Thương, để tạo quan hệ với Bành Viễn Chinh, Phó Hoa Thương quyết định thật nhanh, bảo cô gật đầu hợp tác. Phó Hoa Thương nghĩ, xem ra một dự án như vậy cũng không cần nhiều vốn đầu tư, đã có chính quyền địa phương hỗ trợ, chỉ cần bỏ ra một hai chục triệu khởi động công trình, sau đó có thể tranh thủ vốn vay ngân hàng, mượn gà đẻ trứng. Nếu như có thể thông qua dự án này, kết giao được với Phùng gia, cho dù dự án không sinh lợi, cũng đáng.
Không ngờ, thái độ của Bành Viễn Chinh lại như thế.
Phó Khúc Dĩnh nhìn Bành Viễn Chinh bằng ánh mắt khó hiểu, thầm nghĩ người này thật khó nắm bắt, rất khác người!
Bành Viễn Chinh đã nói như vậy, Phó Khúc Dĩnh cũng không thể quá mức nhiệt tình, đành đồng ý tháng sau đến huyện Lân khảo sát.
Cơm nước xong, Phó Khúc Dĩnh trở về khách sạn, Bành Viễn Chinh lên xe Vương An Na rời đi. Vương An Na vừa lái xe, vừa cau mày nói:
- Viễn Chinh, sao cậu lại có thái độ như thế? Nếu Hoa Thương đồng ý đầu tư, cậu còn nhăn nhó cái gì?
- Chị An Na, tôi muốn có trách nhiệm đối với công tác của mình, cũng muốn có trách nhiệm với dự án này. Tôi là lãnh đạo chính quyền, không thể suy nghĩ vấn đề một cách đơn giản như vậy. Hơn nữa, tôi không muốn Hoa Thương đầu tư vì cá nhân tôi. Thà rằng tôi bỏ Hoa Thương đi!
Giọng Bành Viễn Chinh trầm thấp mà kiên định:
- Đồng thời tôi còn muốn mời hai công ty trong nước đến huyện Lân khảo sát, xem công ty nào thích hợp hơn. Không chỉ có công ty lựa chọn chúng tôi, chúng tôi cũng muốn có một sự lựa chọn nhất định.
Vương An Na nghe vậy im lặng, tập trung lái xe, không nói gì nữa.
Cô không cách nào hiểu nổi suy nghĩ của Bành Viễn Chinh, càng không thể cảm nhận cái khái niệm của Bành Viễn Chinh về trách nhiệm với không trách nhiệm. Thậm chí cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể hiểu được, với xuất thân như vậy, tại sao Bành Viễn Chinh lại không muốn ở Thủ đô hưởng thụ vinh hoa phú quý, mà tới cơ sở công tác chi cho vất vả và gian khổ. Nếu thích làm quan, không làm ở Thủ đô được sao?
Vương An Na thầm than một tiếng, càng ngày càng quen thuộc Bành Viễn Chinh, nhưng cũng càng ngày càng cảm thấy xa lạ và có một khoảng cách rất xa đối với hắn.
…
Bành Viễn Chinh mở cửa vào nhà, Phùng Thiến Như và Tống Dư Trân vẫn chưa về. Thật ra hai người cũng không đi làm chuyện gì quan trọng, chỉ là đến miếu Quan Âm ở ngoại thành thắp hương bái phật cầu tự!
Bành Viễn Chinh về phòng tắm rửa, mới vừa nghỉ ngơi, chuông điện thoại chợt vang lên.
Đó là Lý Minh Nhiên gọi. Giọng Lý Minh Nhiên trong điện thoại vừa gấp gáp vừa bị đè nén:
- Chủ tịch huyện Bành, trong huyện xảy ra chuyện lớn!
Bành Viễn Chinh giật thót mình, tay nắm chặt ống nghe, hạ giọng nói:
- Đồng chí Minh Nhiên, anh đừng gấp quá, từ từ nói, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
/660
|