- Đồng chí Thắng Tuấn, đồng chí Đổng Dũng và đồng chí Hiểu Linh, các đồng chí có ý kiến gì không? Có thể nêu ra thảo luận một chút!
Cung Hàn Lâm khẽ mỉm cười, quay lại nhìn ba người Tôn Thắng Tuấn:
- Cứ nói thoải mái!
Bây giờ Cung Hàn Lâm cảm thấy, mình lại có hy vọng giành lại quyền lực ở Ủy ban nhân dân huyện và trong tương lai sẽ tiếp nhận vị trí Bí thư Huyện ủy của Hàn Duy, chỉ cần có thể “lôi kéo” được ba người Tôn Thắng Tuấn, sẽ có cơ may thành công. Cho nên, khi bắt đầu phân công công tác, ông ta có ý lấy lòng ba người đó một cách rõ rệt.
Ông không biết rằng, cấp trên hoàn toàn không có ý định để ông làm Bí thư Huyện ủy. Nếu không vì suy nghĩ đến việc Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện đều bị bắt, ảnh hưởng đến tình hình ổn định của huyện Lân, nếu không phải vì Bành Viễn Chinh nhậm chức Phó chủ tịch thường trực huyện chưa đủ lâu, thời cơ vẫn chưa chín muồi, Thành ủy đã sớm điều Cung Hàn Lâm đi khỏi huyện Lân, trực tiếp để Bành Viễn Chinh làm Chủ tịch huyện. Về phần Bí thư huyện ủy, thành phố trường kỳ để cho Hàn Duy kiêm nhiệm, có tác dụng “trấn giữ”.
Cung Hàn Lâm suy nghĩ không tới điểm này, do vị trí và tầm nhìn hạn chế.
Nghe Cung Hàn Lâm nói vậy, Tôn Thắng Tuấn cười:
- Chủ tịch huyện Cung, chúng tôi vừa tới, vẫn là nghe theo sự sắp xếp của tổ chức. Dù phụ trách mảng công tác nào, cũng phải bắt đầu từ đầu.
Đổng Dũng cũng cáo già mỉm cười:
- Ừ, đúng vậy.
Ninh Hiểu Linh thì nhẹ nhàng văn nhã:
- Chủ tịch huyện Cung, phân quản công tác gì cũng được, nhưng nếu có thể làm việc với những người chuyên nghiệp và ăn ý, không còn gì tốt hơn.
Cung Hàn Lâm hờ hững mỉm cười:
- Nếu mọi người không có ý kiến, thì cứ định như vậy đi, xong rồi báo cáo để Bí thư Hàn xét duyệt.
Cung Hàn Lâm đang định tuyên bố tan họp, đột nhiên Lý Minh Nhiên lên tiếng:
- Chủ tịch huyện Cung, Chủ tịch huyện Bành, các vị, căn cứ yêu cầu công tác, Ủy ban nhân dân huyện cần điều chỉnh một phần cán bộ trung tần. Theo yêu cầu của Chủ tịch huyện Cung trước đây, sau khi bộ máy lãnh đạo đã được bổ sung đầy đủ, trình hội nghị Chủ tịch huyện thảo luận, tôi thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay, nhân hội nghị này chúng ta thảo luận luôn vậy.
Mặt Cung Hàn Lâm liền biến sắc, Lý Minh Nhiên đột nhiên “tập kích” như thế này, nhất định là do Bành Viễn Chinh bày mưu đặt kế.
Quả nhiên Bành Viễn Chinh lập tức phụ họa:
- Tôi cảm thấy có thể được. Chuyện này đã kéo dài rất lâu, nếu cứ tiếp tục, bất lợi cho triển khai công tác, nhân dịp hôm nay, liền thảo luận và xác định.
Bành Viễn Chinh và Lý Minh Nhiên kẻ xướng người họa như vậy, Cung Hàn Lâm không chuẩn bị tư tưởng, ứng phó không kịp. Nhưng ông ta không đủ lý do để phản đối, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng gật đầu.
Lý Minh Nhiên đứng dậy, đem danh sách và tài liệu về các cán bộ có tên đã chuẩn bị trước phân phát cho mọi người, sau đó bắt đầu giới thiệu từng người một. Danh sách này đề cập tới Vương Hạo, Tạ Huy, Hoắc Quang Minh và ba cán bộ đề bạt làm Phó phòng, bốn cán bộ cấp Trưởng phòng được điều chỉnh cương vị công tác.
Lý Minh Nhiên giới thiệu xong tình hình căn bản của những cán bộ này, cũng không để ý đến vẻ mặt âm trầm của Cung Hàn Lâm, lớn tiếng nói:
- Chủ tịch huyện Cung, Chủ tịch huyện Bành, các vị, tình hình là như vậy. Cá nhân tôi cho rằng những đồng chí này phù hợp với các điều kiện đề bạt, cũng căn cứ vào tinh thần hội nghị thường vụ Huyện ủy, chỉ thị của Bí thư Hàn và Chủ tịch huyện Cung, là lần điều chỉnh cán bộ trung tầng cuối cùng của năm nay.
Bành Viễn Chinh liền giơ tay, nói:
- Tôi nghĩ là có thể thông qua, những đồng chí này cũng trải qua khảo sát lâu dài, năng lực tốt, tác phong vững vàng, hẳn là có thể đặt ở cương vị quan trọng hơn để tiến hành rèn luyện và bồi dưỡng.
Bành Viễn Chinh vừa nói xong, Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa cũng lập tức giơ tay thông qua.
Như thế, tới giờ, trong bộ máy có tám người, đã có ba người đồng ý.
Mặt Cung Hàn Lâm lạnh như tiền, ông ta thản nhiên nói:
- Ý kiến cá nhân của tôi là, Vương Hạo và Tạ Huy có thể tạm hoãn đề bạt, đồng chí Viễn Chinh cần tiếp tục kiêm nhiệm phụ trách công tác của Cục công an, ít nhất, trong thời gian trước mắt, không thích hợp buông tay.
Thấy Cung Hàn Lâm vì ngăn cản đề bạt Vương Hạo và Tạ Huy, lại đưa ra quan điểm cho mình tiếp tục kiêm chức, Bành Viễn Chinh không khỏi buồn cười.
Hắn cười nói:
- Chủ tịch huyện Cung, lúc trước tôi đã nói chuyện này với lãnh đạo, mà bây giờ, tôi đã chính thức đưa ra lời từ chức với Bí thư Hàn, Bí thư Hàn đã đồng ý. Để bảo đảm Cục công an huyện ổn định trong thời kỳ quá độ, bản thân tôi không thích hợp tiếp tục kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy và Cục trưởng Cục công an huyện. Đây là đơn xin từ chức của tôi, xin hội nghị phê duyệt.
Bành Viễn Chinh nói như vậy, Cung Hàn Lâm không thể tiếp tục kiên trì ý kiến. Hàn Duy đã phê chuẩn, ông ta làm trái lại, chẳng khác nào chống đối Hàn Duy.
Khóe miệng Cung Hàn Lâm hơi nhếch lên, quyết định lùi một bước, bỏ qua Vương Hạo, tiếp tục chèn ép Tạ Huy. Bởi vì Cục công an là một ngành quan trọng, ông ta phải cố sức đề bạt cán bộ mình lựa chọn, một khi để cho Bành Viễn Chinh đưa Tạ Huy lên, ông ta sẽ không nắm được chút quyền hành nào ở ngành công an.
- Vương Hạo cũng chủ trì công tác ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện một thời gian, nếu đồng chí Viễn Chinh hết lòng, vậy thì tôi chấp nhận đề bạt. Nhưng Tạ Huy, điều kiện không thích hợp. Đây là ngành rất quan trọng, chúng ta đề bạt cán bộ nhất định phải thận trọng. Tôi cho là đồng chí Trương Á Cường có thể chủ trì công tác ở Cục công an huyện.
- Chủ tịch huyện Cung, dù nói về năng lực, kinh nghiệm hay uy tín đối với quần chúng, so với Tạ Huy, Trương Á Cường vẫn kém hơn nhiều. Ôi, vấn đề này trước đây tôi đã từng tranh luận với Chủ tịch huyện Cung. Thôi, hãy để tất cả mọi người đưa ra ý kiến vậy.
Bành Viễn Chinh cười cười, phất tay một cái.
Hai người bình thản tranh giành, mặc dù nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, không nóng không lạnh, nhưng trên thực tế, ẩn chứa sự sắc bén, hết sức căng thẳng.
Đương nhiên Nghiêm Hoa và Lý Minh Nhiên bỏ phiếu cho Tạ Huy.
Cung Hàn Lâm cau mày nhìn về phía ba tân Phó chủ tịch huyện:
- Mấy đồng chí Thắng Tuấn cũng đưa ra ý kiến đi.
Tôn Thắng Tuấn cười lúng túng:
- Chủ tịch huyện Cung, chúng tôi vừa mới đến nhậm chức, chưa quen thuộc với tình hình trong huyện cũng như với các đồng chí được đề bạt, không nên phát biểu ý kiến. Như vậy đi, cá nhân tôi tôn trọng ý kiến của đa số đồng chí.
Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh cũng phụ họa theo.
Cung Hàn Lâm thở dài một cái, biết Bành Viễn Chinh và Lý Minh Nhiên lựa chọn thời điểm này để đưa vấn đề ra “gây khó dễ” cho ông ta, là đánh vào yếu tố “mới tới” của ba người kia.
Cung Hàn Lâm quay sang nhìn Quách Vĩ Toàn, ánh mắt ngưng trọng.
Bây giờ ông ta chỉ có một mình, nhưng chỉ cần có một người đứng về phía ông ta, với tư cách Chủ tịch huyện, ông ta có thể kiên trì “đối chọi” với Bành Viễn Chinh.
Cho nên thái độ của Quách Vĩ Toàn rất quan trọng, điểm này tất cả mọi người đều hiểu.
Sau khi nhậm chức, Cung Hàn Lâm hết sức lôi kéo Quách Vĩ Toàn, tỏ ra khách khí đối với y, nhưng thái độ của Quách Vĩ Toàn vẫn mập mờ, không rõ ràng.
Ánh mắt của mọi người tạp trung vào Quách Vĩ Toàn, Quách Vĩ Toàn ho khan hai tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Thời gian tôi đến huyện cũng không lâu lắm, tôi chỉ có thể nói một chút quan điểm cá nhân. Trước đây, do chuyện giải phóng mặt bằng mà tôi có qua lại vài lần với các đồng chí ở Cục công an huyện, tôi cảm thấy đồng chí Tạ Huy là một đồng chí tốt, có trách nhiệm và tinh thần cống hiến…
Mặc dù Quách Vĩ Toàn không nói thẳng ra, nhưng thái độ như vậy đã rõ ràng.
Bành Viễn Chinh thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hiện lên nét tươi cười.
Mặc dù hắn không cố ý lôi kéo Quách Vĩ Toàn, nhưng nếu như Quách Vĩ Toàn nhất định đứng về phía Cung Hàn Lâm, lúc nào cũng làm trái lại với hắn thì cũng không hay. Hôm nay rốt cuộc Quách Vĩ Toàn không lập lờ nước đôi nữa, đã tỏ thái độ đứng về phía hắn.
Quách Vĩ Toàn thầm than nhẹ trong lòng, không nhìn vào ánh mắt có phần nhục nhã của Cung Hàn Lâm, nếu có thể lựa chọn, y sẽ tiếp tục giữ trung lập, nhưng tình hình bây giờ rõ ràng không cho phép y trung lập nữa.
Khi y tới huyện nhận công tác, lãnh đạo Thành ủy đã nói y hãy hỗ trợ công tác của Bành Viễn Chinh, đó là một yếu tố. Mà yếu tố quan trọng hơn, tuy Quách Vĩ Toàn là người khiêm tốn, nhưng y muốn làm việc có tính thực tế, đó là điều khiến y rốt cuộc chọn đi với Bành Viễn Chinh.
Sắc mặt Cung Hàn Lâm nhất thời trở nên khó coi và bối rối. Giờ phút này, ông ta có cảm giác hơi cô đơn, cả người lạnh như băng, không còn chút sức lực nào.
Bộ máy có tổng cộng tám thành viên, Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng, Ninh Hiểu Linh giữ trung lập, Bành Viễn Chinh, Lý Minh Nhiên, Nghiêm Hoa và Quách Vĩ Toàn nhất trí, chỉ một mình ông ta bất đồng ý kiến, dựa theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số, chuyện này đã được xác định.
Là Chủ tịch huyện, dĩ nhiên ông ta có quyền phủ quyết và quyền trực tiếp quyết định, nhưng dưới tình hình như thế này, nếu như ông ta dùng biện pháp cứng rắn như vậy, chỉ có thể làm uy tín của mình mất sạch. Huống chi, còn có Hàn Duy. Nói cho cùng, những người như Vương Hạo, Tạ Huy có thể được đề bạt hay không, cần phải được Hàn Duy gật đầu đồng ý.
Mặt sa sầm, Cung Hàn Lâm phất tay:
- Nếu tất cả mọi người tán thành, cá nhân tôi bảo lưu ý kiến. Được rồi, tan họp!
Cung Hàn Lâm bỗng đứng dậy, bỏ đi.
Cung Hàn Lâm hầm hầm đi trên hành lang, chạm mặt Phó chủ nhiệm Phòng nhân sự Trí Linh, khuôn mặt Trí Linh tươi cười, giọng điệu có phần nhõng nhẽo chào hỏi:
- Chủ tịch huyện Cung! Đúng lúc tôi muốn gặp lãnh đạo báo cáo công việc!
Cung Hàn Lâm lạnh lùng cười một tiếng, xua tay:
- Lúc khác hãy nói! Tôi còn có việc!
Nói xong, Cung Hàn Lâm bỏ đi.
Trí Linh thấy thái độ của Cung Hàn Lâm khó chịu, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy oan uổng, thầm nghĩ đây là Cung Hàn Lâm ăn thuốc súng sao?
Lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân, Trí Linh quay lại, thấy Bành Viễn Chinh và mấy Phó chủ tịch huyện cười cười nói nói, ra khỏi phòng họp, vẻ mặt hoàn toàn ngược lại với Cung Hàn Lâm.
Trí Linh cảm thấy căng thẳng, uốn éo cặp mông vội vàng chạy vào phòng làm việc. Bởi vì Hoắc Quang Minh được Bành Viễn Chinh đề bạt trọng dụng, ảnh hưởng tới lợi ích và tiền đồ của Trí Linh, cho nên cô “ghi hận” đối với Bành Viễn Chinh. Chẳng qua là địa vị giữa cô và Bành Viễn Chinh quá mức cách xa, sự âm thầm “ghi hận” của cô, Bành Viễn Chinh không thể hay biết, mà nếu có biết, hắn cũng nhất định sẽ cười trừ, không rảnh đâu mà để ý.
Cung Hàn Lâm khẽ mỉm cười, quay lại nhìn ba người Tôn Thắng Tuấn:
- Cứ nói thoải mái!
Bây giờ Cung Hàn Lâm cảm thấy, mình lại có hy vọng giành lại quyền lực ở Ủy ban nhân dân huyện và trong tương lai sẽ tiếp nhận vị trí Bí thư Huyện ủy của Hàn Duy, chỉ cần có thể “lôi kéo” được ba người Tôn Thắng Tuấn, sẽ có cơ may thành công. Cho nên, khi bắt đầu phân công công tác, ông ta có ý lấy lòng ba người đó một cách rõ rệt.
Ông không biết rằng, cấp trên hoàn toàn không có ý định để ông làm Bí thư Huyện ủy. Nếu không vì suy nghĩ đến việc Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện đều bị bắt, ảnh hưởng đến tình hình ổn định của huyện Lân, nếu không phải vì Bành Viễn Chinh nhậm chức Phó chủ tịch thường trực huyện chưa đủ lâu, thời cơ vẫn chưa chín muồi, Thành ủy đã sớm điều Cung Hàn Lâm đi khỏi huyện Lân, trực tiếp để Bành Viễn Chinh làm Chủ tịch huyện. Về phần Bí thư huyện ủy, thành phố trường kỳ để cho Hàn Duy kiêm nhiệm, có tác dụng “trấn giữ”.
Cung Hàn Lâm suy nghĩ không tới điểm này, do vị trí và tầm nhìn hạn chế.
Nghe Cung Hàn Lâm nói vậy, Tôn Thắng Tuấn cười:
- Chủ tịch huyện Cung, chúng tôi vừa tới, vẫn là nghe theo sự sắp xếp của tổ chức. Dù phụ trách mảng công tác nào, cũng phải bắt đầu từ đầu.
Đổng Dũng cũng cáo già mỉm cười:
- Ừ, đúng vậy.
Ninh Hiểu Linh thì nhẹ nhàng văn nhã:
- Chủ tịch huyện Cung, phân quản công tác gì cũng được, nhưng nếu có thể làm việc với những người chuyên nghiệp và ăn ý, không còn gì tốt hơn.
Cung Hàn Lâm hờ hững mỉm cười:
- Nếu mọi người không có ý kiến, thì cứ định như vậy đi, xong rồi báo cáo để Bí thư Hàn xét duyệt.
Cung Hàn Lâm đang định tuyên bố tan họp, đột nhiên Lý Minh Nhiên lên tiếng:
- Chủ tịch huyện Cung, Chủ tịch huyện Bành, các vị, căn cứ yêu cầu công tác, Ủy ban nhân dân huyện cần điều chỉnh một phần cán bộ trung tần. Theo yêu cầu của Chủ tịch huyện Cung trước đây, sau khi bộ máy lãnh đạo đã được bổ sung đầy đủ, trình hội nghị Chủ tịch huyện thảo luận, tôi thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay, nhân hội nghị này chúng ta thảo luận luôn vậy.
Mặt Cung Hàn Lâm liền biến sắc, Lý Minh Nhiên đột nhiên “tập kích” như thế này, nhất định là do Bành Viễn Chinh bày mưu đặt kế.
Quả nhiên Bành Viễn Chinh lập tức phụ họa:
- Tôi cảm thấy có thể được. Chuyện này đã kéo dài rất lâu, nếu cứ tiếp tục, bất lợi cho triển khai công tác, nhân dịp hôm nay, liền thảo luận và xác định.
Bành Viễn Chinh và Lý Minh Nhiên kẻ xướng người họa như vậy, Cung Hàn Lâm không chuẩn bị tư tưởng, ứng phó không kịp. Nhưng ông ta không đủ lý do để phản đối, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng gật đầu.
Lý Minh Nhiên đứng dậy, đem danh sách và tài liệu về các cán bộ có tên đã chuẩn bị trước phân phát cho mọi người, sau đó bắt đầu giới thiệu từng người một. Danh sách này đề cập tới Vương Hạo, Tạ Huy, Hoắc Quang Minh và ba cán bộ đề bạt làm Phó phòng, bốn cán bộ cấp Trưởng phòng được điều chỉnh cương vị công tác.
Lý Minh Nhiên giới thiệu xong tình hình căn bản của những cán bộ này, cũng không để ý đến vẻ mặt âm trầm của Cung Hàn Lâm, lớn tiếng nói:
- Chủ tịch huyện Cung, Chủ tịch huyện Bành, các vị, tình hình là như vậy. Cá nhân tôi cho rằng những đồng chí này phù hợp với các điều kiện đề bạt, cũng căn cứ vào tinh thần hội nghị thường vụ Huyện ủy, chỉ thị của Bí thư Hàn và Chủ tịch huyện Cung, là lần điều chỉnh cán bộ trung tầng cuối cùng của năm nay.
Bành Viễn Chinh liền giơ tay, nói:
- Tôi nghĩ là có thể thông qua, những đồng chí này cũng trải qua khảo sát lâu dài, năng lực tốt, tác phong vững vàng, hẳn là có thể đặt ở cương vị quan trọng hơn để tiến hành rèn luyện và bồi dưỡng.
Bành Viễn Chinh vừa nói xong, Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa cũng lập tức giơ tay thông qua.
Như thế, tới giờ, trong bộ máy có tám người, đã có ba người đồng ý.
Mặt Cung Hàn Lâm lạnh như tiền, ông ta thản nhiên nói:
- Ý kiến cá nhân của tôi là, Vương Hạo và Tạ Huy có thể tạm hoãn đề bạt, đồng chí Viễn Chinh cần tiếp tục kiêm nhiệm phụ trách công tác của Cục công an, ít nhất, trong thời gian trước mắt, không thích hợp buông tay.
Thấy Cung Hàn Lâm vì ngăn cản đề bạt Vương Hạo và Tạ Huy, lại đưa ra quan điểm cho mình tiếp tục kiêm chức, Bành Viễn Chinh không khỏi buồn cười.
Hắn cười nói:
- Chủ tịch huyện Cung, lúc trước tôi đã nói chuyện này với lãnh đạo, mà bây giờ, tôi đã chính thức đưa ra lời từ chức với Bí thư Hàn, Bí thư Hàn đã đồng ý. Để bảo đảm Cục công an huyện ổn định trong thời kỳ quá độ, bản thân tôi không thích hợp tiếp tục kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy và Cục trưởng Cục công an huyện. Đây là đơn xin từ chức của tôi, xin hội nghị phê duyệt.
Bành Viễn Chinh nói như vậy, Cung Hàn Lâm không thể tiếp tục kiên trì ý kiến. Hàn Duy đã phê chuẩn, ông ta làm trái lại, chẳng khác nào chống đối Hàn Duy.
Khóe miệng Cung Hàn Lâm hơi nhếch lên, quyết định lùi một bước, bỏ qua Vương Hạo, tiếp tục chèn ép Tạ Huy. Bởi vì Cục công an là một ngành quan trọng, ông ta phải cố sức đề bạt cán bộ mình lựa chọn, một khi để cho Bành Viễn Chinh đưa Tạ Huy lên, ông ta sẽ không nắm được chút quyền hành nào ở ngành công an.
- Vương Hạo cũng chủ trì công tác ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện một thời gian, nếu đồng chí Viễn Chinh hết lòng, vậy thì tôi chấp nhận đề bạt. Nhưng Tạ Huy, điều kiện không thích hợp. Đây là ngành rất quan trọng, chúng ta đề bạt cán bộ nhất định phải thận trọng. Tôi cho là đồng chí Trương Á Cường có thể chủ trì công tác ở Cục công an huyện.
- Chủ tịch huyện Cung, dù nói về năng lực, kinh nghiệm hay uy tín đối với quần chúng, so với Tạ Huy, Trương Á Cường vẫn kém hơn nhiều. Ôi, vấn đề này trước đây tôi đã từng tranh luận với Chủ tịch huyện Cung. Thôi, hãy để tất cả mọi người đưa ra ý kiến vậy.
Bành Viễn Chinh cười cười, phất tay một cái.
Hai người bình thản tranh giành, mặc dù nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, không nóng không lạnh, nhưng trên thực tế, ẩn chứa sự sắc bén, hết sức căng thẳng.
Đương nhiên Nghiêm Hoa và Lý Minh Nhiên bỏ phiếu cho Tạ Huy.
Cung Hàn Lâm cau mày nhìn về phía ba tân Phó chủ tịch huyện:
- Mấy đồng chí Thắng Tuấn cũng đưa ra ý kiến đi.
Tôn Thắng Tuấn cười lúng túng:
- Chủ tịch huyện Cung, chúng tôi vừa mới đến nhậm chức, chưa quen thuộc với tình hình trong huyện cũng như với các đồng chí được đề bạt, không nên phát biểu ý kiến. Như vậy đi, cá nhân tôi tôn trọng ý kiến của đa số đồng chí.
Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh cũng phụ họa theo.
Cung Hàn Lâm thở dài một cái, biết Bành Viễn Chinh và Lý Minh Nhiên lựa chọn thời điểm này để đưa vấn đề ra “gây khó dễ” cho ông ta, là đánh vào yếu tố “mới tới” của ba người kia.
Cung Hàn Lâm quay sang nhìn Quách Vĩ Toàn, ánh mắt ngưng trọng.
Bây giờ ông ta chỉ có một mình, nhưng chỉ cần có một người đứng về phía ông ta, với tư cách Chủ tịch huyện, ông ta có thể kiên trì “đối chọi” với Bành Viễn Chinh.
Cho nên thái độ của Quách Vĩ Toàn rất quan trọng, điểm này tất cả mọi người đều hiểu.
Sau khi nhậm chức, Cung Hàn Lâm hết sức lôi kéo Quách Vĩ Toàn, tỏ ra khách khí đối với y, nhưng thái độ của Quách Vĩ Toàn vẫn mập mờ, không rõ ràng.
Ánh mắt của mọi người tạp trung vào Quách Vĩ Toàn, Quách Vĩ Toàn ho khan hai tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Thời gian tôi đến huyện cũng không lâu lắm, tôi chỉ có thể nói một chút quan điểm cá nhân. Trước đây, do chuyện giải phóng mặt bằng mà tôi có qua lại vài lần với các đồng chí ở Cục công an huyện, tôi cảm thấy đồng chí Tạ Huy là một đồng chí tốt, có trách nhiệm và tinh thần cống hiến…
Mặc dù Quách Vĩ Toàn không nói thẳng ra, nhưng thái độ như vậy đã rõ ràng.
Bành Viễn Chinh thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hiện lên nét tươi cười.
Mặc dù hắn không cố ý lôi kéo Quách Vĩ Toàn, nhưng nếu như Quách Vĩ Toàn nhất định đứng về phía Cung Hàn Lâm, lúc nào cũng làm trái lại với hắn thì cũng không hay. Hôm nay rốt cuộc Quách Vĩ Toàn không lập lờ nước đôi nữa, đã tỏ thái độ đứng về phía hắn.
Quách Vĩ Toàn thầm than nhẹ trong lòng, không nhìn vào ánh mắt có phần nhục nhã của Cung Hàn Lâm, nếu có thể lựa chọn, y sẽ tiếp tục giữ trung lập, nhưng tình hình bây giờ rõ ràng không cho phép y trung lập nữa.
Khi y tới huyện nhận công tác, lãnh đạo Thành ủy đã nói y hãy hỗ trợ công tác của Bành Viễn Chinh, đó là một yếu tố. Mà yếu tố quan trọng hơn, tuy Quách Vĩ Toàn là người khiêm tốn, nhưng y muốn làm việc có tính thực tế, đó là điều khiến y rốt cuộc chọn đi với Bành Viễn Chinh.
Sắc mặt Cung Hàn Lâm nhất thời trở nên khó coi và bối rối. Giờ phút này, ông ta có cảm giác hơi cô đơn, cả người lạnh như băng, không còn chút sức lực nào.
Bộ máy có tổng cộng tám thành viên, Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng, Ninh Hiểu Linh giữ trung lập, Bành Viễn Chinh, Lý Minh Nhiên, Nghiêm Hoa và Quách Vĩ Toàn nhất trí, chỉ một mình ông ta bất đồng ý kiến, dựa theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số, chuyện này đã được xác định.
Là Chủ tịch huyện, dĩ nhiên ông ta có quyền phủ quyết và quyền trực tiếp quyết định, nhưng dưới tình hình như thế này, nếu như ông ta dùng biện pháp cứng rắn như vậy, chỉ có thể làm uy tín của mình mất sạch. Huống chi, còn có Hàn Duy. Nói cho cùng, những người như Vương Hạo, Tạ Huy có thể được đề bạt hay không, cần phải được Hàn Duy gật đầu đồng ý.
Mặt sa sầm, Cung Hàn Lâm phất tay:
- Nếu tất cả mọi người tán thành, cá nhân tôi bảo lưu ý kiến. Được rồi, tan họp!
Cung Hàn Lâm bỗng đứng dậy, bỏ đi.
Cung Hàn Lâm hầm hầm đi trên hành lang, chạm mặt Phó chủ nhiệm Phòng nhân sự Trí Linh, khuôn mặt Trí Linh tươi cười, giọng điệu có phần nhõng nhẽo chào hỏi:
- Chủ tịch huyện Cung! Đúng lúc tôi muốn gặp lãnh đạo báo cáo công việc!
Cung Hàn Lâm lạnh lùng cười một tiếng, xua tay:
- Lúc khác hãy nói! Tôi còn có việc!
Nói xong, Cung Hàn Lâm bỏ đi.
Trí Linh thấy thái độ của Cung Hàn Lâm khó chịu, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy oan uổng, thầm nghĩ đây là Cung Hàn Lâm ăn thuốc súng sao?
Lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân, Trí Linh quay lại, thấy Bành Viễn Chinh và mấy Phó chủ tịch huyện cười cười nói nói, ra khỏi phòng họp, vẻ mặt hoàn toàn ngược lại với Cung Hàn Lâm.
Trí Linh cảm thấy căng thẳng, uốn éo cặp mông vội vàng chạy vào phòng làm việc. Bởi vì Hoắc Quang Minh được Bành Viễn Chinh đề bạt trọng dụng, ảnh hưởng tới lợi ích và tiền đồ của Trí Linh, cho nên cô “ghi hận” đối với Bành Viễn Chinh. Chẳng qua là địa vị giữa cô và Bành Viễn Chinh quá mức cách xa, sự âm thầm “ghi hận” của cô, Bành Viễn Chinh không thể hay biết, mà nếu có biết, hắn cũng nhất định sẽ cười trừ, không rảnh đâu mà để ý.
/660
|