Phùng Thiến Như kinh ngạc:
- Chị Hiểu Quyên, công việc của anh chị rất tốt, từ chức rất đáng tiếc.
- Không có gì đáng tiếc. Cả ngày không có việc gì làm, uống trà đọc báo, thật là lãng phí cuộc đời. Chúng tôi còn trẻ, muốn có một chút sự nghiệp! Nếu như không thay đổi hiện trạng, trong tương lại, cùng lắm ông xã chị chỉ là cấp phó huyện, cũng chả bằng ai.
Mạnh Hiểu Quyên sau xa nói:
- Ông xã chị có lòng tự trọng cao, ở nhà chị, anh ấy không được tự nhiên. Nhưng bây giờ anh chị chẳng có phòng ốc, với tiền lương của anh chị, muốn mua nhà là điều vô cùng khó khăn. Với lại, anh chị cũng không muốn dựa vào trong nhà.
Phùng Thiến Như im lặng một lát, rồi cười nói:
- Chị đã nói với cậu chưa?
- Chưa, nhưng hai vợ chồng chị đã hạ quyết tâm. Anh chị định đến tỉnh lỵ, lập nghiệp với một người bạn của anh ấy…
Mạnh Hiểu Quyên nói tới đây, ngẩng lên tha thiết nhìn Phùng Thiến Như:
- Chúng tôi định mở một công ty máy tính, muốn…
Mạnh Hiểu Quyên muốn nói lại thôi.
Phùng Thiến Như hiểu ngay, đây là Mạnh Hiểu Quyên nhắm vào tập đoàn Hoa Vũ. Cô là cổ đông lớn kiêm Tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Vũ, mà tập đoàn Hoa Vũ là tập đoàn lớn hàng đầu trong nước về máy tính, nếu vợ chồng Mạnh Hiểu Quyên muốn kinh doanh ngành này, có tập đoàn Hoa Vũ làm chỗ dựa, sẽ là một con đường tắt để tiến lên.
Phùng Thiến Như cười:
- Chị Hiểu Quyên, chị cứ nói thẳng.
- Thiến Như, chúng tôi muốn làm đại lý bán hàng của tập đoàn Hoa Vũ ở Giang Bắc được không?
Mạnh Hiểu Quyên cười hì hì nói:
- Côi như là em giúp chị mở cửa sau!
Phùng Thiến Như suy nghĩ một chút, cười nói:
- Được, chị Hiểu Quyên, việc này không thành vấn đề. Đúng lúc tập đoàn của em cũng đang muốn tìm kiếm người hợp tác. Đợi công ty của anh chị hoạt động, việc hợp tác với tập đoàn Hoa Vũ không thành vấn đề.
Mạnh Hiểu Quyên hoan hô một tiếng, ôm chặt Phùng Thiến Như, liên tục cám ơn:
- Thiến Như, cám ơn! Rất cám ơn!
Mạnh Hiểu Quyên biết, với thực lực của tập đoàn Hoa Vũ, sẽ không hơp tác với nhưng công ty nhỏ, sở dĩ Phùng Thiến Như đồng ý, là vì nể mặt Mạnh Lâm.
- Khách khí gì, chúng ta là người một nhà mà!
Phùng Thiến Như cười, đột nhiên mặt cô thay đổi, hơi thở trở nên dồn dập.
Cô lập tức đẩy Mạnh Hiểu Quyên ra, chạy tới phòng vệ sinh trên lầu, nôn khan vào bồn cầu. Mạnh Hiểu Quyên giật mình, vội chạy theo, vỗ nhè nhẹ sau lưng Phùng Thiến Như, dịu dàng nói:
- Thiến Như, em sao vậy? Thấy không khỏe chỗ nào?
Phùng Thiến Như có phần khổ sở đứng thẳng người lên, lắc đầu:
- Không biết tại sao, đột nhiên thấy rất buồn nôn, cũng không biết là ăn phải cái gì không vệ sinh.
Dù sao Mạnh Hiểu Quyên cũng lớn hơn Phùng Thiến Như mấy tuổi, kinh nghiệm phong phú hơn, cô đưa cho Phùng Thiến Như một cái khăn ướt, mừng rỡ nói:
- Thiến Như, hay là em có tin vui?
Mặt Phùng Thiến Như đỏ bừng, chần chờ một chút, ngượng ngùng nói:
- Không biết có phải không…Em cũng không rõ …
- Ài, Thiến Như, em có kinh nguyệt không?
Mạnh Hiểu Quyên nhẹ nhàng hỏi.
Phùng Thiến Như suy nghĩ một chút, đỏ mặt nói:
- Hình như không có.
- Vậy thì đúng rồi!
Mạnh Hiểu Quyên cười lớn:
- Thiến Như, nhất định là em có tin vui! Không được, mình lập tức đến bệnh viện kiểm tra đi!
Cô, mẹ, Thiến Như có tin vui!
Mạnh Hiểu Quyên phấn khởi bước xuống thang lầu báo tin mừng với Mạnh Lâm. Phùng Thiến Như vẫn đứng ngẩn người tại chỗ, cô và Bành Viễn Chinh không dùng phương pháp ngừa thai, có thai cũng là bình thường, nhưng, vấn đề là có thật sự là tin vui không?
Phùng gia nôn nóng muốn cô sớm sinh nở, bà Phùng vẫn luôn mong sớm có chắt.
Nếu như quả thật là cô có thai, Phùng gia nhất định sẽ ăn mừng, nhưng nếu không phải…Phùng Thiến Như lo lắng nghĩ ngợi.
…
Xế chiều, huyện tiến hành đại hội tuyên dương, khen thưởng Cục công an huyện và các cá nhân đơn vị trong huyện.
Buổi tối, Cục công an huyện tổ chức tiệc rượu ăn mừng nội bộ, mời Bành Viễn Chinh và Lý Minh Nhiên tham gia.
Bành Viễn Chinh còn đỡ, Lý Minh Nhiên tửu lượng không cao, uống một lúc chịu hết nổi, thừa dịp mọi người không chú ý, chạy trốn.
Bành Viễn Chinh cũng âm thầm đứng dậy, từ từ ra khỏi tiệm ăn, định đi bộ về ký túc xá.
Gió lạnh thổi, khiến Bành Viễn Chinh tỉnh táo lại. Hắn rảo bước đi dọc theo đường lớn, đi về phía một cái hẻm nhỏ tối như mực. Đi qua hẻm này, là đến cơ quan Ủy ban nhân dân huyện, mà cách đó không xa là khu sinh hoạt của Huyện ủy.
Theo đường thẳng, chỉ chừng mấy trăm mét, nếu đi xe, nhất định phải đánh một vòng lớn.
Đã hơn tám giờ tối, ở một huyện nhỏ như huyện Lân, đa số cư dân cũng đã ở trong nhà nghỉ ngơi, có rất ít người đi ra ngoài. Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, ánh trăng nhàn nhạt trong trẻo rọi xuống, hai bên nhà cửa tối như mực không có một chút ánh sáng, trên đường rải đá cuội, đi lên hơi cấn chân.
Bước chân Bành Viễn Chinh hơi lắc lư, uống rượu quá nhiều, chân như nhũn ra.
Phía sau, chợt vang lên tiếng gọi lanh lảnh:
- Chủ tịch huyện Bành! Lãnh đạo!
Bành Viễn Chinh dừng bước, quay lại nhìn, thấy nữ cảnh sát Hướng Tiểu Vân chạy về phía hắn, trên người mặc một áo lông màu tím.
Từ sau lần cô “nhảy vào lòng” hắn để mong được đề bạt làm Phó chủ nhiệm, rồi bị hắn đuổi ra ngoài, hắn cũng rất ít khi gặp lại cô.
- Chủ tịch huyện Bành, để tôi đưa lãnh đạo về!
Hướng Tiểu Vân chạy tới, khuôn mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng nói.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Không cần, cám ơn cô! Cô về đi, tự tôi về được!
Bành Viễn Chinh tiếp tục đi về phía trước.
Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng làm sao Hướng Tiểu Vân có thể nửa đường bỏ lại Bành Viễn Chinh. Tối nay hắn uống nhiều rượu, nếu chẳng may trên đường xảy ra điều gì, không ai gánh nổi trách nhiệm.
Hướng Tiểu Vân muốn dìu Bành Viễn Chinh đi, nhưng không dám. Cuối cùng cô đi phía trước, dẫn đường cho Bành Viễn Chinh, bởi vì cô thấy hắn đi rất chậm, dường như quá say không nhận ra đường đi.
Thật ra thì đầu óc Bành Viễn Chinh vẫn tương đối tỉnh táo. Hắn đi chậm là vì đang suy nghĩ một chuyện: Cái ngõ hẻm dài hơn trăm thước này, có từ thời dựng nước, đã quá cũ nát, cảnh quan không ra gì, không những ảnh hưởng bộ mặt của huyện, mà còn tạo điều kiện cho những hoạt động không hợp pháp, nghe nói rất nhiều gái điếm đến thuê phòng ở hẻm này.
Chỗ này có thể cải tạo… Bành Viễn Chinh dừng bước đánh giá cái ngõ hẻm sâu hun hút, hai bên là vách tường nhà, trầm ngâm một lúc, lại đi về phía trước.
Hướng Tiểu Vân dừng lại, quay lại nhìn về phía hắn.
Bành Viễn Chinh đang tạp trung suy nghĩ, trong lúc nhất thời, không dừng chân, đụng phải bộ ngực mềm mại của Hướng Tiểu Vân, mới giật mình kinh ngạc ngẩng lên.
Hướng Tiểu Vân giống như một con mèo nhỏ, hoảng sợ nhảy lui, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Say rượu loạn tính là chuyện thường, nếu vì say rượu, hắn muốn… làm gì mình…Hướng Tiểu Vân cảm thấy hơi căng thẳng: mình có nên đón ý tiếp nhận hắn? Mà nếu làm như vậy, liệu có khiến hắn coi thường mình không?
Tâm trạng rối rắm lo được lo mất của Hướng Thiếu Niên, đương nhiên Bành Viễn Chinh không hay biết, hắn khẽ cười, lúng túng giải thích:
- Xin lỗi, tôi không chú ý cô ở trước mặt.
- Không có… không sao…
Hướng Tiểu Vân nhẹ nhàng nói, cúi đầu xuống. Khi cô ngẩng lên, Bành Viễn Chinh đã bước nhanh về phía trước.
Hai người cứ như vậy một trước một sau đi vào khu sinh hoạt của Huyện ủy. Nghiêm Hoa ăn tối xong, đi ra ngoài đổ rác, vừa lúc gặp Bành Viễn Chinh.
- Đồng chí Viễn Chinh? Sao đồng chí uống nhiều rượu vậy?
Nghiêm Hoa nhíu mày, phất tay nói.
Hướng Tiểu Vân cười, bước nhanh tới:
- Chủ tịch huyện Nghiêm, Chủ tịch huyện Bành dự tiệc của Cục, tôi đưa lãnh đạo về…
Nghiêm Hoa ồ một tiếng, xua tay nói:
- Được rồi, cô trở về đi. Nhà tôi ở sau nhà đồng chí Viễn Chinh, để tôi dìu được rồi.
Bành Viễn Chinh cười:
- Không cần, chị Nghiêm, tôi đi được mà. Tiểu Hướng, cô về đi.
Bành Viễn Chinh hướng về phía ký túc xá mà đi, Nghiêm Hoa vội vàng đuổi theo.
Hướng Tiểu Vân đứng tại chỗ dưới ánh trăng, nhìn theo hai người, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác thất vọng không rõ vì sao.
- Chị Hiểu Quyên, công việc của anh chị rất tốt, từ chức rất đáng tiếc.
- Không có gì đáng tiếc. Cả ngày không có việc gì làm, uống trà đọc báo, thật là lãng phí cuộc đời. Chúng tôi còn trẻ, muốn có một chút sự nghiệp! Nếu như không thay đổi hiện trạng, trong tương lại, cùng lắm ông xã chị chỉ là cấp phó huyện, cũng chả bằng ai.
Mạnh Hiểu Quyên sau xa nói:
- Ông xã chị có lòng tự trọng cao, ở nhà chị, anh ấy không được tự nhiên. Nhưng bây giờ anh chị chẳng có phòng ốc, với tiền lương của anh chị, muốn mua nhà là điều vô cùng khó khăn. Với lại, anh chị cũng không muốn dựa vào trong nhà.
Phùng Thiến Như im lặng một lát, rồi cười nói:
- Chị đã nói với cậu chưa?
- Chưa, nhưng hai vợ chồng chị đã hạ quyết tâm. Anh chị định đến tỉnh lỵ, lập nghiệp với một người bạn của anh ấy…
Mạnh Hiểu Quyên nói tới đây, ngẩng lên tha thiết nhìn Phùng Thiến Như:
- Chúng tôi định mở một công ty máy tính, muốn…
Mạnh Hiểu Quyên muốn nói lại thôi.
Phùng Thiến Như hiểu ngay, đây là Mạnh Hiểu Quyên nhắm vào tập đoàn Hoa Vũ. Cô là cổ đông lớn kiêm Tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Vũ, mà tập đoàn Hoa Vũ là tập đoàn lớn hàng đầu trong nước về máy tính, nếu vợ chồng Mạnh Hiểu Quyên muốn kinh doanh ngành này, có tập đoàn Hoa Vũ làm chỗ dựa, sẽ là một con đường tắt để tiến lên.
Phùng Thiến Như cười:
- Chị Hiểu Quyên, chị cứ nói thẳng.
- Thiến Như, chúng tôi muốn làm đại lý bán hàng của tập đoàn Hoa Vũ ở Giang Bắc được không?
Mạnh Hiểu Quyên cười hì hì nói:
- Côi như là em giúp chị mở cửa sau!
Phùng Thiến Như suy nghĩ một chút, cười nói:
- Được, chị Hiểu Quyên, việc này không thành vấn đề. Đúng lúc tập đoàn của em cũng đang muốn tìm kiếm người hợp tác. Đợi công ty của anh chị hoạt động, việc hợp tác với tập đoàn Hoa Vũ không thành vấn đề.
Mạnh Hiểu Quyên hoan hô một tiếng, ôm chặt Phùng Thiến Như, liên tục cám ơn:
- Thiến Như, cám ơn! Rất cám ơn!
Mạnh Hiểu Quyên biết, với thực lực của tập đoàn Hoa Vũ, sẽ không hơp tác với nhưng công ty nhỏ, sở dĩ Phùng Thiến Như đồng ý, là vì nể mặt Mạnh Lâm.
- Khách khí gì, chúng ta là người một nhà mà!
Phùng Thiến Như cười, đột nhiên mặt cô thay đổi, hơi thở trở nên dồn dập.
Cô lập tức đẩy Mạnh Hiểu Quyên ra, chạy tới phòng vệ sinh trên lầu, nôn khan vào bồn cầu. Mạnh Hiểu Quyên giật mình, vội chạy theo, vỗ nhè nhẹ sau lưng Phùng Thiến Như, dịu dàng nói:
- Thiến Như, em sao vậy? Thấy không khỏe chỗ nào?
Phùng Thiến Như có phần khổ sở đứng thẳng người lên, lắc đầu:
- Không biết tại sao, đột nhiên thấy rất buồn nôn, cũng không biết là ăn phải cái gì không vệ sinh.
Dù sao Mạnh Hiểu Quyên cũng lớn hơn Phùng Thiến Như mấy tuổi, kinh nghiệm phong phú hơn, cô đưa cho Phùng Thiến Như một cái khăn ướt, mừng rỡ nói:
- Thiến Như, hay là em có tin vui?
Mặt Phùng Thiến Như đỏ bừng, chần chờ một chút, ngượng ngùng nói:
- Không biết có phải không…Em cũng không rõ …
- Ài, Thiến Như, em có kinh nguyệt không?
Mạnh Hiểu Quyên nhẹ nhàng hỏi.
Phùng Thiến Như suy nghĩ một chút, đỏ mặt nói:
- Hình như không có.
- Vậy thì đúng rồi!
Mạnh Hiểu Quyên cười lớn:
- Thiến Như, nhất định là em có tin vui! Không được, mình lập tức đến bệnh viện kiểm tra đi!
Cô, mẹ, Thiến Như có tin vui!
Mạnh Hiểu Quyên phấn khởi bước xuống thang lầu báo tin mừng với Mạnh Lâm. Phùng Thiến Như vẫn đứng ngẩn người tại chỗ, cô và Bành Viễn Chinh không dùng phương pháp ngừa thai, có thai cũng là bình thường, nhưng, vấn đề là có thật sự là tin vui không?
Phùng gia nôn nóng muốn cô sớm sinh nở, bà Phùng vẫn luôn mong sớm có chắt.
Nếu như quả thật là cô có thai, Phùng gia nhất định sẽ ăn mừng, nhưng nếu không phải…Phùng Thiến Như lo lắng nghĩ ngợi.
…
Xế chiều, huyện tiến hành đại hội tuyên dương, khen thưởng Cục công an huyện và các cá nhân đơn vị trong huyện.
Buổi tối, Cục công an huyện tổ chức tiệc rượu ăn mừng nội bộ, mời Bành Viễn Chinh và Lý Minh Nhiên tham gia.
Bành Viễn Chinh còn đỡ, Lý Minh Nhiên tửu lượng không cao, uống một lúc chịu hết nổi, thừa dịp mọi người không chú ý, chạy trốn.
Bành Viễn Chinh cũng âm thầm đứng dậy, từ từ ra khỏi tiệm ăn, định đi bộ về ký túc xá.
Gió lạnh thổi, khiến Bành Viễn Chinh tỉnh táo lại. Hắn rảo bước đi dọc theo đường lớn, đi về phía một cái hẻm nhỏ tối như mực. Đi qua hẻm này, là đến cơ quan Ủy ban nhân dân huyện, mà cách đó không xa là khu sinh hoạt của Huyện ủy.
Theo đường thẳng, chỉ chừng mấy trăm mét, nếu đi xe, nhất định phải đánh một vòng lớn.
Đã hơn tám giờ tối, ở một huyện nhỏ như huyện Lân, đa số cư dân cũng đã ở trong nhà nghỉ ngơi, có rất ít người đi ra ngoài. Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, ánh trăng nhàn nhạt trong trẻo rọi xuống, hai bên nhà cửa tối như mực không có một chút ánh sáng, trên đường rải đá cuội, đi lên hơi cấn chân.
Bước chân Bành Viễn Chinh hơi lắc lư, uống rượu quá nhiều, chân như nhũn ra.
Phía sau, chợt vang lên tiếng gọi lanh lảnh:
- Chủ tịch huyện Bành! Lãnh đạo!
Bành Viễn Chinh dừng bước, quay lại nhìn, thấy nữ cảnh sát Hướng Tiểu Vân chạy về phía hắn, trên người mặc một áo lông màu tím.
Từ sau lần cô “nhảy vào lòng” hắn để mong được đề bạt làm Phó chủ nhiệm, rồi bị hắn đuổi ra ngoài, hắn cũng rất ít khi gặp lại cô.
- Chủ tịch huyện Bành, để tôi đưa lãnh đạo về!
Hướng Tiểu Vân chạy tới, khuôn mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng nói.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Không cần, cám ơn cô! Cô về đi, tự tôi về được!
Bành Viễn Chinh tiếp tục đi về phía trước.
Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng làm sao Hướng Tiểu Vân có thể nửa đường bỏ lại Bành Viễn Chinh. Tối nay hắn uống nhiều rượu, nếu chẳng may trên đường xảy ra điều gì, không ai gánh nổi trách nhiệm.
Hướng Tiểu Vân muốn dìu Bành Viễn Chinh đi, nhưng không dám. Cuối cùng cô đi phía trước, dẫn đường cho Bành Viễn Chinh, bởi vì cô thấy hắn đi rất chậm, dường như quá say không nhận ra đường đi.
Thật ra thì đầu óc Bành Viễn Chinh vẫn tương đối tỉnh táo. Hắn đi chậm là vì đang suy nghĩ một chuyện: Cái ngõ hẻm dài hơn trăm thước này, có từ thời dựng nước, đã quá cũ nát, cảnh quan không ra gì, không những ảnh hưởng bộ mặt của huyện, mà còn tạo điều kiện cho những hoạt động không hợp pháp, nghe nói rất nhiều gái điếm đến thuê phòng ở hẻm này.
Chỗ này có thể cải tạo… Bành Viễn Chinh dừng bước đánh giá cái ngõ hẻm sâu hun hút, hai bên là vách tường nhà, trầm ngâm một lúc, lại đi về phía trước.
Hướng Tiểu Vân dừng lại, quay lại nhìn về phía hắn.
Bành Viễn Chinh đang tạp trung suy nghĩ, trong lúc nhất thời, không dừng chân, đụng phải bộ ngực mềm mại của Hướng Tiểu Vân, mới giật mình kinh ngạc ngẩng lên.
Hướng Tiểu Vân giống như một con mèo nhỏ, hoảng sợ nhảy lui, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Say rượu loạn tính là chuyện thường, nếu vì say rượu, hắn muốn… làm gì mình…Hướng Tiểu Vân cảm thấy hơi căng thẳng: mình có nên đón ý tiếp nhận hắn? Mà nếu làm như vậy, liệu có khiến hắn coi thường mình không?
Tâm trạng rối rắm lo được lo mất của Hướng Thiếu Niên, đương nhiên Bành Viễn Chinh không hay biết, hắn khẽ cười, lúng túng giải thích:
- Xin lỗi, tôi không chú ý cô ở trước mặt.
- Không có… không sao…
Hướng Tiểu Vân nhẹ nhàng nói, cúi đầu xuống. Khi cô ngẩng lên, Bành Viễn Chinh đã bước nhanh về phía trước.
Hai người cứ như vậy một trước một sau đi vào khu sinh hoạt của Huyện ủy. Nghiêm Hoa ăn tối xong, đi ra ngoài đổ rác, vừa lúc gặp Bành Viễn Chinh.
- Đồng chí Viễn Chinh? Sao đồng chí uống nhiều rượu vậy?
Nghiêm Hoa nhíu mày, phất tay nói.
Hướng Tiểu Vân cười, bước nhanh tới:
- Chủ tịch huyện Nghiêm, Chủ tịch huyện Bành dự tiệc của Cục, tôi đưa lãnh đạo về…
Nghiêm Hoa ồ một tiếng, xua tay nói:
- Được rồi, cô trở về đi. Nhà tôi ở sau nhà đồng chí Viễn Chinh, để tôi dìu được rồi.
Bành Viễn Chinh cười:
- Không cần, chị Nghiêm, tôi đi được mà. Tiểu Hướng, cô về đi.
Bành Viễn Chinh hướng về phía ký túc xá mà đi, Nghiêm Hoa vội vàng đuổi theo.
Hướng Tiểu Vân đứng tại chỗ dưới ánh trăng, nhìn theo hai người, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác thất vọng không rõ vì sao.
/660
|