Bành Viễn Chinh đi ô-tô chạy thẳng tới Thành ủy, vào trụ sở Thành ủy chờ đợi mấy người Lý Minh Nhiên. Không lâu sau, Lý Minh Nhiên, Nghiêm Hoa và Quách Vĩ Toàn lái xe tới.
Ba người nhìn thấy Bành Viễn Chinh, cũng vội vã đi tới.
Lý Minh Nhiên thở dài một cái, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, Bí thư Hàn gọi chúng ta tới là...
Bây giờ bởi vì trong huyện rộ lên tin đồn về sự kiện cướp than, mặc dù ba người là lãnh đạo huyện, nhưng đến giờ cũng không rõ ràng lắm thái độ của lãnh đạo thành phố, rốt cuộc là giơ cao đánh khẽ chiếu lệ hay là hay là dùng Thượng phương bảo kiếm một cách lạnh lẽo vô tình?
Ai cũng không đoán được. Mà chuyện này, khá nhạy cảm, Bành Viễn Chinh đã chủ động nhận trách nhiệm, ba người không tiện hỏi Bành Viễn Chinh.
Mặc dù Nghiêm Hoa và Quách Vĩ Toàn không nói gì, nhưng ánh mắt phức tạp đã nói rõ tất cả.
Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua mọi người một lượt, thản nhiên nói:
- Đừng quá lo lắng, nếu như tôi không đoán sai, Bí thư Hàn gọi chúng ta đến họp, căn bản là vì bài phóng sự của đài truyền hình tỉnh. Mọi người cần chuẩn bị tư tưởng, chúng ta vào rồi hãy nói!
Nói xong, Bành Viễn Chinh dẫn đầu sải bước đi vào.
Ba người Lý Minh Nhiên trao đổi một cái nhìn, cũng theo sát phía sau.
Hàn Duy ngẩng lên nhìn mấy người Bành Viễn Chinh một cái, trầm mặt, vô cùng nghiêm túc nói:
- Các đồng chí ngồi, hôm nay tôi gọi các đồng chí tới, chủ yếu là truyền đạt tinh thần chỉ thị của Thành ủy.
Sự kiện tranh cướp than tập thể gây đổ máu lần này, tính chất vô cùng tồi tệ, ảnh hưởng tiêu cực rất lớn. Hôm nay mặc dù trên căn bản đã xử lý xong, nhưng sau khi truyền thông cấp tỉnh đưa vụ này lên truyền hình, đã khiến lãnh đạo trong tỉnh có sự chú ý nhất định.
Vốn là, trải qua nghiên cứu, Thành ủy quyết định, không xử lý cá nhân, để cho đồng chí Viễn Chinh đại diện Ủy ban nhân dân huyện làm một văn bản kiểm điểm với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, là chấm dứt chuyện này. Nhưng bây giờ, có cơ quan truyền thông cấp tỉnh nhúng tay vào, chúng ta không thể không thận trọng. Bí thư Thành ủy Đông Phương và Chủ tịch thành phố Chu, đã có chỉ thị quan trọng. Tôi hy vọng sau khi trở về, các đồng chí lập tức dựa theo tinh thần chỉ thị của lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, tiến thêm một bước xử lý phần còn lại. Rồi báo cáo kết quả xử lý lên Thành ủy.
Tình hình căn bản là như vậy... Đồng chí Viễn Chinh, cậu xem tình hình cụ thể mà xử trí, có điều gì không ổn, lập tức báo cáo cho tôi! Được rồi, các đồng chí về trước, không nên có gánh nặng tư tưởng, công việc nên làm như thế nào thì làm…
Hàn Duy khoát tay, coi như là hạ lệnh tiễn khách.
Ba người Lý Minh Nhiên như trút được gánh nặng, dỡ bỏ tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
...
Trở lại Ủy ban nhân dân huyện, Bành Viễn Chinh xuống xe, sải bước đi về phía trụ sở. Nhưng được nửa đường, đột nhiên hắn dừng bước, quay lại vẫy vẫy Lý Minh Nhiên:
- Đồng chí Minh Nhiên, tới phòng làm việc của tôi một chuyến!
Khóe miệng Lý Minh Nhiên khóe miệng nhếch lên, mơ hồ đoán được mấy phần.
Bành Viễn Chinh tiếp tục sải bước đi về phía trước. Khi đi ngang qua cửa văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, kêu lên một tiếng:
- Vương Hạo, Hoắc Quang Minh!
Vương Hạo và Hoắc Quang Minh vội vã từ trong phòng làm việc lao ra, kính cẩn nói:
- Chủ tịch huyện Bành!
- Lãnh đạo đi họp về ạ…
Bành Viễn Chinh phất tay một cái:
- Các anh tới phòng làm việc của tôi một chuyến, cũng gọi Vương Hoan Quân của Phòng giám sát qua chỗ tôi luôn.
Vương Hạo hơi giật mình, từ giọng nói trầm thấp của Bành Viễn Chinh, y nhận ra vài phần tức giận chất chứa đã lâu.
Vào phòng làm việc, Bành Viễn Chinh nhìn Lý Minh Nhiên, Vương Hạo, Hoắc Quang Minh và Vương Hoan Quân của Phòng giám sát, trầm giọng nói:
- Khi tới huyện công tác một thời gian ngắn, tôi phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, đã sớm nghĩ sẽ đặc biệt nói về chuyện đó, nhưng vẫn chưa có cơ hội. Nhưng bây giờ, vấn đề này đã nghiêm trọng đến mức không giải quyết không được!
Bất kể là việc lớn việc nhỏ, cũng bất kể là chuyện xấu chuyện tốt, chỉ cần trong huyện gặp chuyện không may, luôn luôn có một đám người đứng sau lưng bịa đặt sinh sự, nói hươu nói vượn!
Tin đồn lan truyền khắp nơi! Gần đây cũng vậy, bởi vì chuyện cướp than, có người nói Bành Viễn Chinh tôi sẽ bị thành phố nghiêm trị, thậm chí sẽ bị miễn chức điều tra; còn có người nói lãnh đạo này, lãnh đạo kia của bộ máy Ủy ban nhân dân huyện tham ô, tham nhũng, sắp bị Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố bắt giam điều tra, vân vân. Quả thực là vu vơ vô căn cứ, nói nhảm cho đã miệng!
Đây là hành động gì? Đây là tác phong gì? Nếu nói ăn no dửng mỡ, rảnh rỗi sinh sự, thì cơ quan trong huyện đang có rất nhiều người quá rỗi rãnh, rỗi rãnh đến mức không biết làm cái đếch gì!
Bành Viễn Chinh càng nói càng tức giận, đột nhiên vỗ bàn, xổ ra một câu nói tục, có thể thấy được mức độ giận dữ mà hắn đã kìm nén lâu nay.
Lý Minh Nhiên nhếch miệng, buồn cười nhưng không dám cười, từ từ cúi đầu xuống.
- Tôi đề nghị, Ủy ban nhân dân huyện triển khai hoạt động chỉnh đốn tác phong trên diện rộng, do đồng chí Minh Nhiên phụ trách, văn phòng Ủy ban nhân dân huyện và Phòng giám sát kết hợp quản lý kiểm tra, chọn lựa thí điểm phương thức kiểm tra không định kỳ, mỗi ngày không định giờ kiểm tra, dù là tra được người nào, dù là nhân viên hay là cán bộ Đảng viên, cũng đối xử như nhau, cứ tạm thời cách chức trước, chờ xử lý sau!
Không thể làm theo kiểu hình thức! Lần này, phải hành động thật sự, nếu như không thay đổi được loại tác phong tồi tệ này trong cơ quan, Bành Viễn Chinh tôi xin tự nhận lỗi từ chức!
Bành Viễn Chinh vừa dứt tiếng, sắc mặt Lý Minh Nhiên cũng trở nên nghiêm nghị. Mà mấy cán bộ trung tầng như Vương Hạo lại lo sợ, cúi đầu xuống. Ngay cả lời này cũng nói ra, cho thấy Bành Viễn Chinh đã hạ quyết tâm, chọn lựa thủ đoạn lôi đình.
- Đồng thời, thực hiện cơ chế cán bộ cơ quan luân phiên xuống cơ sở, Ủy ban nhân dân huyện lập danh sách tất cả ngành và phòng, trừ những người đứng đầu đang đương chức, bao gồm các cán bộ cấp phó phòng, đều phải lần lượt đến các thôn trấn và hiện trường xây dựng dự án trọng điểm để rèn luyện! Phàm những cán bộ không trải qua luân phiên xuống cơ sở rèn luyện, không được phép đảm nhiệm hiện chức, không được đề bạt, trọng dụng, không được ở lại cơ quan! Các đồng chí đi về trước, tranh thủ thời gian mà làm, càng nhanh càng tốt!
Bành Viễn Chinh chậm rãi ngồi xuống, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết và ngưng trọng.
...
Xế chiều hôm đó, tin trong huyện muốn tiến hành chỉnh đốn tác phong truyền ra, nhưng lúc đầu, không có mấy người để ý, bởi vì trước đây, loại vận động chỉnh đốn tác phong này đã được tiến hành rất nhiều lần, những chỉ bùng lên một thời gian ngắn như một ngọn lửa rơm, cũng không có hiệu quả gì.
Nhưng đến xế chiều hôm sau, có không ít người ngồi không yên. Bởi vì văn phòng Ủy ban nhân dân huyện và Phòng giám sát đã triển khai hành động, nhanh như tia chớp ra tay không chút lưu tình.
Buổi sáng, Phó phòng nghiên cứu chính trị Vương Bình bị tổ kiểm tra bắt ngay tại chỗ: giờ làm việc ngồi đan áo. Chuyện không lớn, nhưng cô ta là người đầu tiên vi phạm bị bắt.
Đến xế chiều, Phó chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Cận Vĩnh Niên buổi trưa uống rượu, xế chiều vẫn nằm trên ghế sa lon ngủ ngon. Tổ kiểm tra đến, y còn ngủ say không dậy nổi, là người thứ hai vi phạm.
Xế chiều lúc tan việc, các cán bộ cơ quan cũng bất ngờ khi phát hiện, kết quả xử lý đối với Vương Bình và Cận Vĩnh Niên đã có, trên đó còn có chữ ký của Phó chủ tịch huyện Lý Minh Nhiên.
Vương Bình bị tạm thời cách chức, chờ ba tháng xem hiệu quả về sau, có thể cho nghỉ việc; Cận Vĩnh Niên bị tạm thời cách chức ngay tại chỗ, tiếp nhận thẩm tra, đồng thời Ủy ban nhân dân huyện đè xuất lên Huyện ủy, miễn trừ tất cả chức vụ trong và ngoài Đảng của Cận Vĩnh Niên.
Như thế, có thể nói là một tảng đá gây nên ngàn tầng sóng, trong cơ quan trên nhất thời "sôi trào".
Cùng lúc đó, kết quả xử lý của thành phố đối với sự kiện tranh cướp than lần này cũng đã có.
Các Bí thư Đảng ủy, Chủ tịch thị trấn vốn là bị miễn chức ngay tại chỗ, nay bị cách chức hành chính, cho cảnh cáo xử phạt nghiêm khắc trong Đảng; Đồn trưởng đồn công an địa phương bị cách chức, Cục trưởng Cục công an huyện Tạ Huy bị cảnh cáo xử phạt về mặt Đảng; lãnh đạo phân quản Cục an toàn giám sát huyện, Ủy ban Xây dựng huyện bị chuyển cương vị công tác.
Đồng thời, Bành Viễn Chinh đại diện Ủy ban nhân dân huyện Lân làm kiểm điểm bằng văn bản trước Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Mà Đảng ủy Ủy ban Xây dựng thành phố cũng đưa ra quyết định, cảnh cáo xử phạt trong Đảng đối với Phó tổng giám đốc Cảnh Đại Niên của Tổng công ty khí than thành phố Tân An.
Buổi sáng ngày thứ ba, Vương Bình và Cận Vĩnh Niên tìm tới Phó chủ tịch huyện Lý Minh Nhiên. Cận Vĩnh Niên còn khá hơn một chút, miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, nhưng Vương Bình thì nổi giận đùng đùng, kìm nén không được, đầu tiên là khóc lóc, sau đó la hét như điên.
- Cô ồn ào cái gì? Cô có để ý không? Trong huyện quyết liệt tiến hành chỉnh đốn tác phong, không cho phép làm chuyện riêng trong giờ làm việc, còn cô? Cô bị tổ kiểm tra bắt quả tang, còn có mặt mũi ở chỗ này la lối lớn tiếng với tôi!
Lý Minh Nhiên nổi giận nói.
Vương Bình cũng bất chấp tất cả, hét lên:
- Chủ tịch huyện Lý, lời này tôi không muốn nghe! Không phải là tôi chỉ đan áo len thôi sao? Có cái gì sai? Làm cái khỉ mốc gì vậy? Chỉ vì vậy mà tạm thời cách chức tôi, bắt chờ nghỉ việc, đây không phải là khi dễ người sao?
Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?! Trong cơ quan có bao nhiêu người nhàn rỗi? Đâu phải chỉ một mình tôi? Tại sao phải đưa tôi ra khai đao, cho rằng lão nương đây dễ bị bắt nạt sao?
Vương Bình đỏ mặt tía tai, hướng về phía Lý Minh Nhiên gào to.
Lý Minh Nhiên giận tím mặt, đột nhiên vỗ bàn lớn tiếng nói:
- Người khác làm cái gì, tôi không thấy! Nhưng cô là do các đồng chí trong tổ kiểm tra bắt được ngay tại chỗ! Vương Bình, tôi cho cô biết, đây không phải là quyết định của một mình tôi, hơn nữa không phải là ai muốn gây sự với cô, mà là cô không có mắt, bất chấp thông báo của Ủy ban nhân dân huyện! Đây là quyết định của tập thể Ủy ban nhân dân huyện đưa ra!
Lý Minh Nhiên bỗng quay lại nhìn Cận Vĩnh Niên, lạnh lùng nói:
- Cận Vĩnh Niên, vấn đề của anh càng nghiêm trọng hơn. Đây là quyết định của tổ chức, anh phải hiểu rõ ràng, đối kháng với tổ chức, hậu quả hết sức nghiêm trọng!
Khóe miệng Cận Vĩnh Niên khóe miệng giần giật, trong lòng dù có tức giận, cũng không dám nói gì nữa. Y đã nhận ra thái độ của Lý Minh Nhiên vô cùng kiên quyết, như thế có nghĩa sau lưng chuyện Chủ tịch huyện Bành thúc đẩy, muốn trách, cũng chỉ có thể tự trách mình xui xẻo thôi.
Nhưng Vương Bình đã bất cứ giá nào, cười lạnh, xì một tiếng khinh miệt:
- Hôm nay lão nương không phục, dựa vào cái gì chứ? Cùng lắm thì tôi không làm phó phòng nữa, chén cơm này không cần ăn, nhưng tôi muốn một lời giải thích thỏa đáng!
Các người làm lãnh đạo thì có thể cả ngày vui chơi giải trí, lão nương đan áo lại không được ư? Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn!
Lý Minh Nhiên nghiến răng, vừa định đập bàn, đột nhiên Bành Viễn Chinh đẩy cửa vào, nhìn Vương Bình thản nhiên nói:
- Cô thật sự muốn tôi giải thích với cô chứ?
Vương Bình có phần không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Bành Viễn Chinh, không nhịn được lui về phía sau một bước, cãi chày cãi cối nói:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi không phục, đúng là tôi đan áo lên, thì sao nào? Trong cơ quan này có biết bao nhiêu người nhàn rỗi? Muốn xử lý, phải xử lý tất cả! Chỉ xử lý một mình tôi, tôi không phục!
Ba người nhìn thấy Bành Viễn Chinh, cũng vội vã đi tới.
Lý Minh Nhiên thở dài một cái, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, Bí thư Hàn gọi chúng ta tới là...
Bây giờ bởi vì trong huyện rộ lên tin đồn về sự kiện cướp than, mặc dù ba người là lãnh đạo huyện, nhưng đến giờ cũng không rõ ràng lắm thái độ của lãnh đạo thành phố, rốt cuộc là giơ cao đánh khẽ chiếu lệ hay là hay là dùng Thượng phương bảo kiếm một cách lạnh lẽo vô tình?
Ai cũng không đoán được. Mà chuyện này, khá nhạy cảm, Bành Viễn Chinh đã chủ động nhận trách nhiệm, ba người không tiện hỏi Bành Viễn Chinh.
Mặc dù Nghiêm Hoa và Quách Vĩ Toàn không nói gì, nhưng ánh mắt phức tạp đã nói rõ tất cả.
Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua mọi người một lượt, thản nhiên nói:
- Đừng quá lo lắng, nếu như tôi không đoán sai, Bí thư Hàn gọi chúng ta đến họp, căn bản là vì bài phóng sự của đài truyền hình tỉnh. Mọi người cần chuẩn bị tư tưởng, chúng ta vào rồi hãy nói!
Nói xong, Bành Viễn Chinh dẫn đầu sải bước đi vào.
Ba người Lý Minh Nhiên trao đổi một cái nhìn, cũng theo sát phía sau.
Hàn Duy ngẩng lên nhìn mấy người Bành Viễn Chinh một cái, trầm mặt, vô cùng nghiêm túc nói:
- Các đồng chí ngồi, hôm nay tôi gọi các đồng chí tới, chủ yếu là truyền đạt tinh thần chỉ thị của Thành ủy.
Sự kiện tranh cướp than tập thể gây đổ máu lần này, tính chất vô cùng tồi tệ, ảnh hưởng tiêu cực rất lớn. Hôm nay mặc dù trên căn bản đã xử lý xong, nhưng sau khi truyền thông cấp tỉnh đưa vụ này lên truyền hình, đã khiến lãnh đạo trong tỉnh có sự chú ý nhất định.
Vốn là, trải qua nghiên cứu, Thành ủy quyết định, không xử lý cá nhân, để cho đồng chí Viễn Chinh đại diện Ủy ban nhân dân huyện làm một văn bản kiểm điểm với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, là chấm dứt chuyện này. Nhưng bây giờ, có cơ quan truyền thông cấp tỉnh nhúng tay vào, chúng ta không thể không thận trọng. Bí thư Thành ủy Đông Phương và Chủ tịch thành phố Chu, đã có chỉ thị quan trọng. Tôi hy vọng sau khi trở về, các đồng chí lập tức dựa theo tinh thần chỉ thị của lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, tiến thêm một bước xử lý phần còn lại. Rồi báo cáo kết quả xử lý lên Thành ủy.
Tình hình căn bản là như vậy... Đồng chí Viễn Chinh, cậu xem tình hình cụ thể mà xử trí, có điều gì không ổn, lập tức báo cáo cho tôi! Được rồi, các đồng chí về trước, không nên có gánh nặng tư tưởng, công việc nên làm như thế nào thì làm…
Hàn Duy khoát tay, coi như là hạ lệnh tiễn khách.
Ba người Lý Minh Nhiên như trút được gánh nặng, dỡ bỏ tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
...
Trở lại Ủy ban nhân dân huyện, Bành Viễn Chinh xuống xe, sải bước đi về phía trụ sở. Nhưng được nửa đường, đột nhiên hắn dừng bước, quay lại vẫy vẫy Lý Minh Nhiên:
- Đồng chí Minh Nhiên, tới phòng làm việc của tôi một chuyến!
Khóe miệng Lý Minh Nhiên khóe miệng nhếch lên, mơ hồ đoán được mấy phần.
Bành Viễn Chinh tiếp tục sải bước đi về phía trước. Khi đi ngang qua cửa văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, kêu lên một tiếng:
- Vương Hạo, Hoắc Quang Minh!
Vương Hạo và Hoắc Quang Minh vội vã từ trong phòng làm việc lao ra, kính cẩn nói:
- Chủ tịch huyện Bành!
- Lãnh đạo đi họp về ạ…
Bành Viễn Chinh phất tay một cái:
- Các anh tới phòng làm việc của tôi một chuyến, cũng gọi Vương Hoan Quân của Phòng giám sát qua chỗ tôi luôn.
Vương Hạo hơi giật mình, từ giọng nói trầm thấp của Bành Viễn Chinh, y nhận ra vài phần tức giận chất chứa đã lâu.
Vào phòng làm việc, Bành Viễn Chinh nhìn Lý Minh Nhiên, Vương Hạo, Hoắc Quang Minh và Vương Hoan Quân của Phòng giám sát, trầm giọng nói:
- Khi tới huyện công tác một thời gian ngắn, tôi phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, đã sớm nghĩ sẽ đặc biệt nói về chuyện đó, nhưng vẫn chưa có cơ hội. Nhưng bây giờ, vấn đề này đã nghiêm trọng đến mức không giải quyết không được!
Bất kể là việc lớn việc nhỏ, cũng bất kể là chuyện xấu chuyện tốt, chỉ cần trong huyện gặp chuyện không may, luôn luôn có một đám người đứng sau lưng bịa đặt sinh sự, nói hươu nói vượn!
Tin đồn lan truyền khắp nơi! Gần đây cũng vậy, bởi vì chuyện cướp than, có người nói Bành Viễn Chinh tôi sẽ bị thành phố nghiêm trị, thậm chí sẽ bị miễn chức điều tra; còn có người nói lãnh đạo này, lãnh đạo kia của bộ máy Ủy ban nhân dân huyện tham ô, tham nhũng, sắp bị Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố bắt giam điều tra, vân vân. Quả thực là vu vơ vô căn cứ, nói nhảm cho đã miệng!
Đây là hành động gì? Đây là tác phong gì? Nếu nói ăn no dửng mỡ, rảnh rỗi sinh sự, thì cơ quan trong huyện đang có rất nhiều người quá rỗi rãnh, rỗi rãnh đến mức không biết làm cái đếch gì!
Bành Viễn Chinh càng nói càng tức giận, đột nhiên vỗ bàn, xổ ra một câu nói tục, có thể thấy được mức độ giận dữ mà hắn đã kìm nén lâu nay.
Lý Minh Nhiên nhếch miệng, buồn cười nhưng không dám cười, từ từ cúi đầu xuống.
- Tôi đề nghị, Ủy ban nhân dân huyện triển khai hoạt động chỉnh đốn tác phong trên diện rộng, do đồng chí Minh Nhiên phụ trách, văn phòng Ủy ban nhân dân huyện và Phòng giám sát kết hợp quản lý kiểm tra, chọn lựa thí điểm phương thức kiểm tra không định kỳ, mỗi ngày không định giờ kiểm tra, dù là tra được người nào, dù là nhân viên hay là cán bộ Đảng viên, cũng đối xử như nhau, cứ tạm thời cách chức trước, chờ xử lý sau!
Không thể làm theo kiểu hình thức! Lần này, phải hành động thật sự, nếu như không thay đổi được loại tác phong tồi tệ này trong cơ quan, Bành Viễn Chinh tôi xin tự nhận lỗi từ chức!
Bành Viễn Chinh vừa dứt tiếng, sắc mặt Lý Minh Nhiên cũng trở nên nghiêm nghị. Mà mấy cán bộ trung tầng như Vương Hạo lại lo sợ, cúi đầu xuống. Ngay cả lời này cũng nói ra, cho thấy Bành Viễn Chinh đã hạ quyết tâm, chọn lựa thủ đoạn lôi đình.
- Đồng thời, thực hiện cơ chế cán bộ cơ quan luân phiên xuống cơ sở, Ủy ban nhân dân huyện lập danh sách tất cả ngành và phòng, trừ những người đứng đầu đang đương chức, bao gồm các cán bộ cấp phó phòng, đều phải lần lượt đến các thôn trấn và hiện trường xây dựng dự án trọng điểm để rèn luyện! Phàm những cán bộ không trải qua luân phiên xuống cơ sở rèn luyện, không được phép đảm nhiệm hiện chức, không được đề bạt, trọng dụng, không được ở lại cơ quan! Các đồng chí đi về trước, tranh thủ thời gian mà làm, càng nhanh càng tốt!
Bành Viễn Chinh chậm rãi ngồi xuống, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết và ngưng trọng.
...
Xế chiều hôm đó, tin trong huyện muốn tiến hành chỉnh đốn tác phong truyền ra, nhưng lúc đầu, không có mấy người để ý, bởi vì trước đây, loại vận động chỉnh đốn tác phong này đã được tiến hành rất nhiều lần, những chỉ bùng lên một thời gian ngắn như một ngọn lửa rơm, cũng không có hiệu quả gì.
Nhưng đến xế chiều hôm sau, có không ít người ngồi không yên. Bởi vì văn phòng Ủy ban nhân dân huyện và Phòng giám sát đã triển khai hành động, nhanh như tia chớp ra tay không chút lưu tình.
Buổi sáng, Phó phòng nghiên cứu chính trị Vương Bình bị tổ kiểm tra bắt ngay tại chỗ: giờ làm việc ngồi đan áo. Chuyện không lớn, nhưng cô ta là người đầu tiên vi phạm bị bắt.
Đến xế chiều, Phó chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Cận Vĩnh Niên buổi trưa uống rượu, xế chiều vẫn nằm trên ghế sa lon ngủ ngon. Tổ kiểm tra đến, y còn ngủ say không dậy nổi, là người thứ hai vi phạm.
Xế chiều lúc tan việc, các cán bộ cơ quan cũng bất ngờ khi phát hiện, kết quả xử lý đối với Vương Bình và Cận Vĩnh Niên đã có, trên đó còn có chữ ký của Phó chủ tịch huyện Lý Minh Nhiên.
Vương Bình bị tạm thời cách chức, chờ ba tháng xem hiệu quả về sau, có thể cho nghỉ việc; Cận Vĩnh Niên bị tạm thời cách chức ngay tại chỗ, tiếp nhận thẩm tra, đồng thời Ủy ban nhân dân huyện đè xuất lên Huyện ủy, miễn trừ tất cả chức vụ trong và ngoài Đảng của Cận Vĩnh Niên.
Như thế, có thể nói là một tảng đá gây nên ngàn tầng sóng, trong cơ quan trên nhất thời "sôi trào".
Cùng lúc đó, kết quả xử lý của thành phố đối với sự kiện tranh cướp than lần này cũng đã có.
Các Bí thư Đảng ủy, Chủ tịch thị trấn vốn là bị miễn chức ngay tại chỗ, nay bị cách chức hành chính, cho cảnh cáo xử phạt nghiêm khắc trong Đảng; Đồn trưởng đồn công an địa phương bị cách chức, Cục trưởng Cục công an huyện Tạ Huy bị cảnh cáo xử phạt về mặt Đảng; lãnh đạo phân quản Cục an toàn giám sát huyện, Ủy ban Xây dựng huyện bị chuyển cương vị công tác.
Đồng thời, Bành Viễn Chinh đại diện Ủy ban nhân dân huyện Lân làm kiểm điểm bằng văn bản trước Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Mà Đảng ủy Ủy ban Xây dựng thành phố cũng đưa ra quyết định, cảnh cáo xử phạt trong Đảng đối với Phó tổng giám đốc Cảnh Đại Niên của Tổng công ty khí than thành phố Tân An.
Buổi sáng ngày thứ ba, Vương Bình và Cận Vĩnh Niên tìm tới Phó chủ tịch huyện Lý Minh Nhiên. Cận Vĩnh Niên còn khá hơn một chút, miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, nhưng Vương Bình thì nổi giận đùng đùng, kìm nén không được, đầu tiên là khóc lóc, sau đó la hét như điên.
- Cô ồn ào cái gì? Cô có để ý không? Trong huyện quyết liệt tiến hành chỉnh đốn tác phong, không cho phép làm chuyện riêng trong giờ làm việc, còn cô? Cô bị tổ kiểm tra bắt quả tang, còn có mặt mũi ở chỗ này la lối lớn tiếng với tôi!
Lý Minh Nhiên nổi giận nói.
Vương Bình cũng bất chấp tất cả, hét lên:
- Chủ tịch huyện Lý, lời này tôi không muốn nghe! Không phải là tôi chỉ đan áo len thôi sao? Có cái gì sai? Làm cái khỉ mốc gì vậy? Chỉ vì vậy mà tạm thời cách chức tôi, bắt chờ nghỉ việc, đây không phải là khi dễ người sao?
Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?! Trong cơ quan có bao nhiêu người nhàn rỗi? Đâu phải chỉ một mình tôi? Tại sao phải đưa tôi ra khai đao, cho rằng lão nương đây dễ bị bắt nạt sao?
Vương Bình đỏ mặt tía tai, hướng về phía Lý Minh Nhiên gào to.
Lý Minh Nhiên giận tím mặt, đột nhiên vỗ bàn lớn tiếng nói:
- Người khác làm cái gì, tôi không thấy! Nhưng cô là do các đồng chí trong tổ kiểm tra bắt được ngay tại chỗ! Vương Bình, tôi cho cô biết, đây không phải là quyết định của một mình tôi, hơn nữa không phải là ai muốn gây sự với cô, mà là cô không có mắt, bất chấp thông báo của Ủy ban nhân dân huyện! Đây là quyết định của tập thể Ủy ban nhân dân huyện đưa ra!
Lý Minh Nhiên bỗng quay lại nhìn Cận Vĩnh Niên, lạnh lùng nói:
- Cận Vĩnh Niên, vấn đề của anh càng nghiêm trọng hơn. Đây là quyết định của tổ chức, anh phải hiểu rõ ràng, đối kháng với tổ chức, hậu quả hết sức nghiêm trọng!
Khóe miệng Cận Vĩnh Niên khóe miệng giần giật, trong lòng dù có tức giận, cũng không dám nói gì nữa. Y đã nhận ra thái độ của Lý Minh Nhiên vô cùng kiên quyết, như thế có nghĩa sau lưng chuyện Chủ tịch huyện Bành thúc đẩy, muốn trách, cũng chỉ có thể tự trách mình xui xẻo thôi.
Nhưng Vương Bình đã bất cứ giá nào, cười lạnh, xì một tiếng khinh miệt:
- Hôm nay lão nương không phục, dựa vào cái gì chứ? Cùng lắm thì tôi không làm phó phòng nữa, chén cơm này không cần ăn, nhưng tôi muốn một lời giải thích thỏa đáng!
Các người làm lãnh đạo thì có thể cả ngày vui chơi giải trí, lão nương đan áo lại không được ư? Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn!
Lý Minh Nhiên nghiến răng, vừa định đập bàn, đột nhiên Bành Viễn Chinh đẩy cửa vào, nhìn Vương Bình thản nhiên nói:
- Cô thật sự muốn tôi giải thích với cô chứ?
Vương Bình có phần không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Bành Viễn Chinh, không nhịn được lui về phía sau một bước, cãi chày cãi cối nói:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi không phục, đúng là tôi đan áo lên, thì sao nào? Trong cơ quan này có biết bao nhiêu người nhàn rỗi? Muốn xử lý, phải xử lý tất cả! Chỉ xử lý một mình tôi, tôi không phục!
/660
|