Bành Viễn Chinh không để ý đến những lời đồn nhảm này, vẫn hết sức bận rộn với công tác. Qua một thời gian khẩn cấp triển khai, rốt cuộc hai dự án trung tâm giao dịch thiết bị cơ điện và trung tâm tập trung phân phối gia vị đã bước vào giai đoạn xây dựng thực tế. Ngày 21 tháng 4, công ty Phi Đằng và công ty xây dựng thành phố Tân An đều bắt đầu đến hiện trường thi công dự án của công ty mình.
Buổi sáng, Quách Vĩ Toàn vội vã vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, dự định khởi công lúc 10 giơ 18 phút, nhưng tôi mới vừa nhận được thông báo của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, nói thành phố yêu cầu chúng ta tổ chức một lễ khởi công, coi như là hoạt động đầu tiên trong “Năm đẩy mạnh xây dựng dự án”, Chủ tịch thành phố Mạnh sẽ đến tham dự.
Thông báo nói rằng, tốt nhất là tổ chức buổi lễ vào ngày mốt, ngày mai là đại hội động viên đẩy mạnh đẩy mạnh xây dựng dự án, vừa lúc phối hợp với tinh thần đại hội.
Bành Viễn Chinh nhíu mày.
Hắn vốn không muốn làm lễ khởi công cho thêm phức tạp, hai dự án này đã trì hoãn khá lâu, tốt nhất là tranh thủ xây dựng sớm. Nhưng yêu cầu của thành phố không thể không thực hiện. Ý niệm xoay chuyển trong đầu, hắn chợt nghĩ, hai dự án này đã được Chu Tích Thuấn liên hệ, văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố muốn tổ chức một buổi lễ khởi công, cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ vậy, Bành Viễn Chinh khẽ cười nói:
- Cứ làm một buổi lễ khởi công theo yêu cầu của thành phố , nhưng làm đơn giản một chút, đừng quá phô trương lãng phí. Chuyện này anh xem nên làm như thế nào, ngày mốt tôi phải đến thành phố Trạch Lâm tham gia hội nghị nông nghiệp, tôi không dự lễ đâu.
Quách Vĩ Toàn kinh ngạc:
- Anh làm lãnh đạo chủ yếu của Ủy ban nhân dân huyện, hơn nữa, hai dự án này là do anh thúc đẩy, sao anh có thể không tham dự?
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Lão Quách, một buổi lễ mà thôi, có cần phải quan trọng vậy không? Tôi không có mặt ở huyện, mấy người các anh tham dự là được. Anh chủ trì buỗi lễ, cho Lý Minh Nhiên đại diện Ủy ban nhân dân huyện đọc diễn văn. Bí thư Âu Dương đại diện trong huyện tiếp đãi các lãnh đạo thành phố... Cứ như vậy đi.
Quách Vĩ Toàn thấy thái độ Bành Viễn Chinh kiên quyết, đành im miệng không nói nữa, nhưng trong lòng thầm nói, một hội nghị về xây dựng nông thôn thôi, để cho một Phó chủ tịch huyện phan quản nông nghiệp đi là được, cần gì Bành Viễn Chinh phải đích thân tham dự.
Bành Viễn Chinh muốn đến thành phố Trạch Lâm dự hội nghị, đương nhiên là có liên quan tới Tần Phượng. Tần Phượng đã xin phép, về nhà cha mẹ ở thành phố Trạch Lâm nghỉ phép. Bành Viễn Chinh đã đồng ý đến thành phố Trạch Lâm ở với cô hai ngày.
Trưa ngày 23 tháng 4, huyện Lân long trọng cử hành lễ khởi công dự án ở khu công nghiệp. Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực Mạnh Cường, Ủy ban Xây dựng thành phố, Ủy ban Kinh tế và Thương mại thành phố và các ban ngành chức năng có liên quan, đến tham dự buổi lễ.
Lễ khởi công được tiến hành ngắn gọn, trước sau chưa đầy nửa giờ là kết thúc. Sau khi chấm dứt buổi lễ, Mạnh Cường lại dẫn các viên chức các ngành trực thuộc thành phố đi thăm các dự án đang xây dựng ở huyện Lân, buổi trưa ở lại huyện ăn cơm, xế chiều mới trở về thành phố.
Ngoài dự đoán của mọi người, Bành Viễn Chinh không xuất hiện ở buổi lễ, Lý Minh Nhiên lại đại diện Ủy ban nhân dân huyện đọc lời phát biểu, càng dấy lên những tin đồn.
Bành Viễn Chinh sắp rơi đài!
Không ít cán bộ gọi điện thoại hỏi thăm, trong lúc nhất thời, có một số kẻ xấu rục rịch muốn ngóc đầu dậy.
Mã Thiên Quân buồn bực bỏ điện thoại xuống, định ra ngoài hóng mát một chút. Suốt buổi chiểu, điện thoại trong phòng làm việc của ông ta réo liên tục, cán bộ các ngành, đơn vị cho đến xã, thị trấn đều gọi điện hỏi thăm, khiến ông ta không biết nên khóc hay nên cười.
Đương nhiên Mã Thiên Quân không tin những lời đồn này. Nhưng lời giải thích của ông ta không có tác dụng, mà càng làm cho những lời đồn lan truyền nhanh hơn.
Mã Thiên Quân suy nghĩ một chút, đi đến phòng làm việc của Quách Vĩ Toàn. Ông ta gõ cửa đi vào, vừa nhìn đã thấy Lý Minh Nhiên và Nghiêm Hoa đang ở đó. Mã Thiên Quân định quay lui, Quách Vĩ Toàn xua tay nói:
- Lão Mã, anh không cần đi, tôi đang muốn gặp anh.
Nói xong, Quách Vĩ Toàn quay lại nhìn Lý Minh Nhiên và Nghiêm Hoa, trầm giọng nói:
- Hai vị, tôi đã nói, không khí trong huyện rất không ổn! Động một chút là rộ lên tin đồn, động một chút là có người bịa đặt sinh sự sau lưng! Chủ tịch huyện Bành chỉ đi thành phố Trạch Lâm dự hội nghị, đã bị đồn thổi đủ kiểu!
Nghiêm Hoa thản nhiên, bởi vì cô công tác trong huyện đã lâu, không còn ngạc nhiên trước chuyện này. Cô cười cười nói:
- Càng là khu vực nghèo nàn lạc hậu, lại càng hay nghe gió đoán mưa, đó là tất nhiên. Từ xưa đến nay, huyện Lân đều như vậy. Có một năm, tôi xin nghỉ vài ngày để lên tỉnh khám bệnh, kết quả là có người đồn tôi bị Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố song quy, các vị thấy có buồn cười không? Cho nên, loại chuyện này không cần để ý, bán tán một vài ngày rồi sẽ tự lắng xuống thôi!
Lý Minh Nhiên nhíu mày:
- Tôi thấy đây là do tình trạng người nhiều hơn việc! Người rảnh rỗi trong cơ quan nhiều lắm, rất nhiều phòng sáu bảy người, ngày ngày ngồi uống trà, đọc báo, không làm việc gì! Những người như vậy, bảo sao không truyền bá tin đồn sau lưng? Cho nên, chúng ta tiến hành chỉnh đốn tác phong là chưa đủ, cũng không thể trị tận gốc, chỉ có thể như Chủ tịch huyện Bành nói, tinh giảm biên chế, đề cao hiệu suất!
Nghiêm Hoa liếc nhìn Lý Minh Nhiên, lòng thầm cười khổ: “Anh nói nghe đơn giản quá! Chuyện người nhiều hơn việc trong cơ quan Đảng chính, không phải là chuyện hôm nay mới có, mà là vấn đề tồn tại lâu dài. Nhiều bộ máy lãnh đạo của huyện cũng rất nhức đầu về vấn đề này, nhưng không thể giải quyết được, bởi vì trong thể chế hành chính của chế độ không có cơ chế giảm biên, có thể giảm biên chế ai, không giảm biên chế ai? Ai phải rời đi? Mà theo cơ cấu, thống nhất cơ cấu là thống nhất cán bộ, nhiều cán bộ như vậy làm sao bố trí?
Cho dù đụng chạm đến lợi ích của người nào, cũng sẽ khiến trong huyện chấn động. Không có mấy lãnh đạo dám ra tay một cách kiên quyết, ngay cả một người có thủ đoạn lôi đình, ý thức cải cách mạnh mẽ như Bành Viễn Chinh, cũng liên tục cân nhắc, muốn thực hiện từ từ.
Quách Vĩ Toàn khẽ thở dài:
- Lão Lý, tinh giảm biên chế, nói thì dễ, làm rất khó, tạm thời mà nói, rất khó có tính đột phá một cách thực chất. Tôi thấy hay là từ bắt đầu chỉnh đốn tác phong, tiếp tục đẩy mạnh việc đưa cán bộ xuống cơ sở, cho người rảnh rỗi ở cơ quan đến xã, thị trấn rèn luyện một hai năm.
Lý Minh Nhiên quả quyết gật đầu:
- Toi nghĩ nên làm như vậy. Ngày mai tôi triệu tập người đứng đầu các ngành, nhanh chóng tổ chức điều cán bộ xuống cơ sở rèn luyện, đỡ phải bực bội với những kẻ rỗi rảnh!
Ba lãnh đạo huyện thảo luận vấn đề tác phong trong cơ quan, Mã Thiên Quân hơi lúng túng đứng một bên, không cách nào xen vào, chỉ cúi đầu thầm nghĩ, không biết Quách Vĩ Toàn giữ mình lại làm gì.
Mọi người đang nói chuyện, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Vi Minh Hiên cũng đến.
Thấy Vi Minh Hiên tới, Lý Minh Nhiên và Nghiêm Hoa đứng dậy, cười cười:
- Tốt lắm, lão Quách, anh còn bận nhiều việc, chúng ta chia nhau ra hành động đi! À, Chủ tịch huyện Bành không nói ngày nào về sao?
- Hội nghị kéo dài hai ngày, có thể ngày mốt Chủ tịch huyện Bành sẽ trở lại. Cũng không nhất định, lúc đi, Chủ tịch huyện Bành nói với tôi, có thể sẽ ở thành phố Trạch Lâm vài ngày, muốn khảo sát một dự án.
Quách Vĩ Toàn cười, đưa hai người ra cửa.
Vi Minh Hiên và Mã Thiên Quân nhìn nhau, không biết ở thời điểm nhạy cảm này, Quách Vĩ Toàn gọi mình tới làm gì.
Quách Vĩ Toàn xoay người lại, nụ cười biến mất, vẻ mặt ngưng trọng ngồi sau bàn làm việc, nhìn hai người gật đầu nói:
- Hai người ngồi đi, rồi nói chuyện.
Thấy thái độ Mã Thiên Quân nghiêm túc như vậy, Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên càng không biết đầu mà lần, thấp thỏm ngồi trên ghế salon, thẳng người, nín hơi.
Quách Vĩ Toàn trầm ngâm một lát, trầm giọng nói:
- Trước khi Chủ tịch huyện Bành đi, giao cho tôi một công tác. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, định bàn trước với hai vị.
Chủ tịch huyện Bành muốn tôi phụ trách thành lập một công ty quản lý tài sản chính phủ, cụ thể thế nào, chúng ta sẽ tham khảo cách hoạt động của công ty quản lý tài sản thị trấn Vân Thủy. Chuyện này vốn nên để Ủy ban quản lý tài sản quốc gia làm, nhưng Chủ tịch huyện Bành nghĩ đến tình hình cụ thể trong huyện, chuẩn bị thành lập một cơ cấu điều hành quản lý tài sản. Công tác này chủ yếu do tôi đứng đầu, hai người chịu trách nhiệm cụ thể.
Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên kinh ngạc, khái niệm công ty quản lý tài sản nhà nước, là lần đàu họ nghe thấy. Hơn nữa, không để Cục tài chính bên Ủy ban quản lý tài sản Nhà nước làm, mà muốn thành lập cơ cấu làm việc đặc biệt, điều này càng thêm nhạy cảm.
- Chuyện này không nên để lộ ra, trước hết chúng ta làm công tác điều tra, nghiên cứu và trù bị. Hai người dành thời gian đến thị trấn Vân Thủy học hỏi kinh nghiệm, rồi sau đó đưa ra phương án bước đầu.
Có một chuyện cần nói rõ với hai người: bước kế tiếp, theo việc mở rộng huyện lỵ mới, văn phòng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện phải dời về phía bắc, công ty quản lý tài sản chính phủ này, phải đặt ở trung tâm.
Vẻ mặt nghiêm túc, Quách Vĩ Toàn phất phất tay:
- Chuyện này tương đối nhạy cảm, lúc chưa thích hợp, không nên lộ ra. Chúng ta làm trước một số công tác cơ sở, chờ Chủ tịch huyện Bành trở lại rồi tính tiếp.
Buổi sáng, Quách Vĩ Toàn vội vã vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, dự định khởi công lúc 10 giơ 18 phút, nhưng tôi mới vừa nhận được thông báo của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, nói thành phố yêu cầu chúng ta tổ chức một lễ khởi công, coi như là hoạt động đầu tiên trong “Năm đẩy mạnh xây dựng dự án”, Chủ tịch thành phố Mạnh sẽ đến tham dự.
Thông báo nói rằng, tốt nhất là tổ chức buổi lễ vào ngày mốt, ngày mai là đại hội động viên đẩy mạnh đẩy mạnh xây dựng dự án, vừa lúc phối hợp với tinh thần đại hội.
Bành Viễn Chinh nhíu mày.
Hắn vốn không muốn làm lễ khởi công cho thêm phức tạp, hai dự án này đã trì hoãn khá lâu, tốt nhất là tranh thủ xây dựng sớm. Nhưng yêu cầu của thành phố không thể không thực hiện. Ý niệm xoay chuyển trong đầu, hắn chợt nghĩ, hai dự án này đã được Chu Tích Thuấn liên hệ, văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố muốn tổ chức một buổi lễ khởi công, cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ vậy, Bành Viễn Chinh khẽ cười nói:
- Cứ làm một buổi lễ khởi công theo yêu cầu của thành phố , nhưng làm đơn giản một chút, đừng quá phô trương lãng phí. Chuyện này anh xem nên làm như thế nào, ngày mốt tôi phải đến thành phố Trạch Lâm tham gia hội nghị nông nghiệp, tôi không dự lễ đâu.
Quách Vĩ Toàn kinh ngạc:
- Anh làm lãnh đạo chủ yếu của Ủy ban nhân dân huyện, hơn nữa, hai dự án này là do anh thúc đẩy, sao anh có thể không tham dự?
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Lão Quách, một buổi lễ mà thôi, có cần phải quan trọng vậy không? Tôi không có mặt ở huyện, mấy người các anh tham dự là được. Anh chủ trì buỗi lễ, cho Lý Minh Nhiên đại diện Ủy ban nhân dân huyện đọc diễn văn. Bí thư Âu Dương đại diện trong huyện tiếp đãi các lãnh đạo thành phố... Cứ như vậy đi.
Quách Vĩ Toàn thấy thái độ Bành Viễn Chinh kiên quyết, đành im miệng không nói nữa, nhưng trong lòng thầm nói, một hội nghị về xây dựng nông thôn thôi, để cho một Phó chủ tịch huyện phan quản nông nghiệp đi là được, cần gì Bành Viễn Chinh phải đích thân tham dự.
Bành Viễn Chinh muốn đến thành phố Trạch Lâm dự hội nghị, đương nhiên là có liên quan tới Tần Phượng. Tần Phượng đã xin phép, về nhà cha mẹ ở thành phố Trạch Lâm nghỉ phép. Bành Viễn Chinh đã đồng ý đến thành phố Trạch Lâm ở với cô hai ngày.
Trưa ngày 23 tháng 4, huyện Lân long trọng cử hành lễ khởi công dự án ở khu công nghiệp. Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực Mạnh Cường, Ủy ban Xây dựng thành phố, Ủy ban Kinh tế và Thương mại thành phố và các ban ngành chức năng có liên quan, đến tham dự buổi lễ.
Lễ khởi công được tiến hành ngắn gọn, trước sau chưa đầy nửa giờ là kết thúc. Sau khi chấm dứt buổi lễ, Mạnh Cường lại dẫn các viên chức các ngành trực thuộc thành phố đi thăm các dự án đang xây dựng ở huyện Lân, buổi trưa ở lại huyện ăn cơm, xế chiều mới trở về thành phố.
Ngoài dự đoán của mọi người, Bành Viễn Chinh không xuất hiện ở buổi lễ, Lý Minh Nhiên lại đại diện Ủy ban nhân dân huyện đọc lời phát biểu, càng dấy lên những tin đồn.
Bành Viễn Chinh sắp rơi đài!
Không ít cán bộ gọi điện thoại hỏi thăm, trong lúc nhất thời, có một số kẻ xấu rục rịch muốn ngóc đầu dậy.
Mã Thiên Quân buồn bực bỏ điện thoại xuống, định ra ngoài hóng mát một chút. Suốt buổi chiểu, điện thoại trong phòng làm việc của ông ta réo liên tục, cán bộ các ngành, đơn vị cho đến xã, thị trấn đều gọi điện hỏi thăm, khiến ông ta không biết nên khóc hay nên cười.
Đương nhiên Mã Thiên Quân không tin những lời đồn này. Nhưng lời giải thích của ông ta không có tác dụng, mà càng làm cho những lời đồn lan truyền nhanh hơn.
Mã Thiên Quân suy nghĩ một chút, đi đến phòng làm việc của Quách Vĩ Toàn. Ông ta gõ cửa đi vào, vừa nhìn đã thấy Lý Minh Nhiên và Nghiêm Hoa đang ở đó. Mã Thiên Quân định quay lui, Quách Vĩ Toàn xua tay nói:
- Lão Mã, anh không cần đi, tôi đang muốn gặp anh.
Nói xong, Quách Vĩ Toàn quay lại nhìn Lý Minh Nhiên và Nghiêm Hoa, trầm giọng nói:
- Hai vị, tôi đã nói, không khí trong huyện rất không ổn! Động một chút là rộ lên tin đồn, động một chút là có người bịa đặt sinh sự sau lưng! Chủ tịch huyện Bành chỉ đi thành phố Trạch Lâm dự hội nghị, đã bị đồn thổi đủ kiểu!
Nghiêm Hoa thản nhiên, bởi vì cô công tác trong huyện đã lâu, không còn ngạc nhiên trước chuyện này. Cô cười cười nói:
- Càng là khu vực nghèo nàn lạc hậu, lại càng hay nghe gió đoán mưa, đó là tất nhiên. Từ xưa đến nay, huyện Lân đều như vậy. Có một năm, tôi xin nghỉ vài ngày để lên tỉnh khám bệnh, kết quả là có người đồn tôi bị Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố song quy, các vị thấy có buồn cười không? Cho nên, loại chuyện này không cần để ý, bán tán một vài ngày rồi sẽ tự lắng xuống thôi!
Lý Minh Nhiên nhíu mày:
- Tôi thấy đây là do tình trạng người nhiều hơn việc! Người rảnh rỗi trong cơ quan nhiều lắm, rất nhiều phòng sáu bảy người, ngày ngày ngồi uống trà, đọc báo, không làm việc gì! Những người như vậy, bảo sao không truyền bá tin đồn sau lưng? Cho nên, chúng ta tiến hành chỉnh đốn tác phong là chưa đủ, cũng không thể trị tận gốc, chỉ có thể như Chủ tịch huyện Bành nói, tinh giảm biên chế, đề cao hiệu suất!
Nghiêm Hoa liếc nhìn Lý Minh Nhiên, lòng thầm cười khổ: “Anh nói nghe đơn giản quá! Chuyện người nhiều hơn việc trong cơ quan Đảng chính, không phải là chuyện hôm nay mới có, mà là vấn đề tồn tại lâu dài. Nhiều bộ máy lãnh đạo của huyện cũng rất nhức đầu về vấn đề này, nhưng không thể giải quyết được, bởi vì trong thể chế hành chính của chế độ không có cơ chế giảm biên, có thể giảm biên chế ai, không giảm biên chế ai? Ai phải rời đi? Mà theo cơ cấu, thống nhất cơ cấu là thống nhất cán bộ, nhiều cán bộ như vậy làm sao bố trí?
Cho dù đụng chạm đến lợi ích của người nào, cũng sẽ khiến trong huyện chấn động. Không có mấy lãnh đạo dám ra tay một cách kiên quyết, ngay cả một người có thủ đoạn lôi đình, ý thức cải cách mạnh mẽ như Bành Viễn Chinh, cũng liên tục cân nhắc, muốn thực hiện từ từ.
Quách Vĩ Toàn khẽ thở dài:
- Lão Lý, tinh giảm biên chế, nói thì dễ, làm rất khó, tạm thời mà nói, rất khó có tính đột phá một cách thực chất. Tôi thấy hay là từ bắt đầu chỉnh đốn tác phong, tiếp tục đẩy mạnh việc đưa cán bộ xuống cơ sở, cho người rảnh rỗi ở cơ quan đến xã, thị trấn rèn luyện một hai năm.
Lý Minh Nhiên quả quyết gật đầu:
- Toi nghĩ nên làm như vậy. Ngày mai tôi triệu tập người đứng đầu các ngành, nhanh chóng tổ chức điều cán bộ xuống cơ sở rèn luyện, đỡ phải bực bội với những kẻ rỗi rảnh!
Ba lãnh đạo huyện thảo luận vấn đề tác phong trong cơ quan, Mã Thiên Quân hơi lúng túng đứng một bên, không cách nào xen vào, chỉ cúi đầu thầm nghĩ, không biết Quách Vĩ Toàn giữ mình lại làm gì.
Mọi người đang nói chuyện, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Vi Minh Hiên cũng đến.
Thấy Vi Minh Hiên tới, Lý Minh Nhiên và Nghiêm Hoa đứng dậy, cười cười:
- Tốt lắm, lão Quách, anh còn bận nhiều việc, chúng ta chia nhau ra hành động đi! À, Chủ tịch huyện Bành không nói ngày nào về sao?
- Hội nghị kéo dài hai ngày, có thể ngày mốt Chủ tịch huyện Bành sẽ trở lại. Cũng không nhất định, lúc đi, Chủ tịch huyện Bành nói với tôi, có thể sẽ ở thành phố Trạch Lâm vài ngày, muốn khảo sát một dự án.
Quách Vĩ Toàn cười, đưa hai người ra cửa.
Vi Minh Hiên và Mã Thiên Quân nhìn nhau, không biết ở thời điểm nhạy cảm này, Quách Vĩ Toàn gọi mình tới làm gì.
Quách Vĩ Toàn xoay người lại, nụ cười biến mất, vẻ mặt ngưng trọng ngồi sau bàn làm việc, nhìn hai người gật đầu nói:
- Hai người ngồi đi, rồi nói chuyện.
Thấy thái độ Mã Thiên Quân nghiêm túc như vậy, Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên càng không biết đầu mà lần, thấp thỏm ngồi trên ghế salon, thẳng người, nín hơi.
Quách Vĩ Toàn trầm ngâm một lát, trầm giọng nói:
- Trước khi Chủ tịch huyện Bành đi, giao cho tôi một công tác. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, định bàn trước với hai vị.
Chủ tịch huyện Bành muốn tôi phụ trách thành lập một công ty quản lý tài sản chính phủ, cụ thể thế nào, chúng ta sẽ tham khảo cách hoạt động của công ty quản lý tài sản thị trấn Vân Thủy. Chuyện này vốn nên để Ủy ban quản lý tài sản quốc gia làm, nhưng Chủ tịch huyện Bành nghĩ đến tình hình cụ thể trong huyện, chuẩn bị thành lập một cơ cấu điều hành quản lý tài sản. Công tác này chủ yếu do tôi đứng đầu, hai người chịu trách nhiệm cụ thể.
Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên kinh ngạc, khái niệm công ty quản lý tài sản nhà nước, là lần đàu họ nghe thấy. Hơn nữa, không để Cục tài chính bên Ủy ban quản lý tài sản Nhà nước làm, mà muốn thành lập cơ cấu làm việc đặc biệt, điều này càng thêm nhạy cảm.
- Chuyện này không nên để lộ ra, trước hết chúng ta làm công tác điều tra, nghiên cứu và trù bị. Hai người dành thời gian đến thị trấn Vân Thủy học hỏi kinh nghiệm, rồi sau đó đưa ra phương án bước đầu.
Có một chuyện cần nói rõ với hai người: bước kế tiếp, theo việc mở rộng huyện lỵ mới, văn phòng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện phải dời về phía bắc, công ty quản lý tài sản chính phủ này, phải đặt ở trung tâm.
Vẻ mặt nghiêm túc, Quách Vĩ Toàn phất phất tay:
- Chuyện này tương đối nhạy cảm, lúc chưa thích hợp, không nên lộ ra. Chúng ta làm trước một số công tác cơ sở, chờ Chủ tịch huyện Bành trở lại rồi tính tiếp.
/660
|