*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tay có vé, lòng tôi không hoảng.
Thế là tôi, lên mạng nghiên cứu tiến triển săn vé của người khác.
Bởi vì gân đây khá nhàn, tôi sẽ vào tài khoản phụ nói vài câu.
“A a a a a a a a a a a a a a a a a ~ ~ ~ Rốt cuộc lấy được vé rồi ~ Ghế chủ tịch ~ A a a a a a a ~ ~ ~”
Hoặc là “Ghế chủ tịch, mình đến đây ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~!!”
Hoặc lại là “Minh Minh, đợi mình ~ ~ ~ Mình ở ghế chủ tịch, nhớ phóng điện mình, phóng điện mình ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~”
Tôi có vô số nick phụ, vô số. Buổi sáng xài cái này, buổi chiều xài cái kia, buổi tối xài một cái khác…
Mỗi lần mở topic đều sẽ bị vô số người vào khinh bỉ một phen.
Đến nỗi vô số nick phụ bị khóa.
Tại sao?
Tôi nhìn vô số trang trình duyệt mở ra, vô số tài khoản phụ bị khóa không thể phát ngôn, vươn tay ra muốn vỗ về chúng nó đã cùng nhau chinh chiến, phát giác chúng tôi cách cái màn hình lạnh lẽo, cái có thể chạm đến, chỉ là hạt bụi nhỏ mịn trên màn hình…
Trợ lý mấy ngày không quét dọn thư phòng rồi?
Aiz, tôi và các nick phụ thân ái của tôi. Gần trong gang tấc, xa tựa chân trời.
Tôi ưu thương.
Hiếm có một lần được vé, niềm vui trong nội tâm tôi phải chia sẻ với người khác. Cái này gọi là vui một mình không bằng mọi người cùng vui.
Tại sao không cho tôi vui với dân chứ?
Hô hấp có hơi khó khăn. Bị tức đấy.
Tôi tắt máy vi tính, hữu khí, vô lực.
Ra khỏi thư phòng.
Trợ lý mặc một cái áo jean bạc màu, đang lau nhà. Thật là hiếm thấy.
“Trợ lý, hồi sáng mới lau. Có phải là cô rảnh quá không vậy.” Tôi đến sô pha ngồi xuống. Nghĩ nghĩ, móc tấm vé yêu thương từ trong túi ra ngắm nghía.
Sau khi có vé là mang theo tùy thân.
Thật là tấm vé đẹp mắt, có hình chụp nửa người của Minh Minh nhà tôi. Aiz, nụ cười này, đẹp mắt đẹp mắt thật đẹp mắt.
Nhìn đi, từ ngữ phong phú như tôi, gặp trúng Minh Minh chỉ biết một từ miêu tả, đẹp…
“Tây Fán, vé này của cô, bây giờ đem đi bán, nâng gấp bốn cũng không quá.” Không biết từ lúc nào trợ lý đã lại đến kế bên tôi.
“Tôi không thèm bán.” Trợ lý thật khiến người ta khinh thường.
“Cũng đúng cũng đúng, đây là tình yêu của đại boss.” Trợ lý gật đầu lia lịa.
“Ừ, đúng. Tình yêu của Cố đại nhân dành cho nhân viên thật là rất nồng hậu.” Tôi cũng rất tán đồng. Ngoảnh đầu nhìn trợ lý, khuôn mặt cô nàng có hơi vặn vẹo.
“Trợ lý, cô ổn chứ hả?”
“Tây Fán, cô hết cứu nổi rồi.”
……
Biểu cảm gì vậy chứ? Tôi đã làm gì hả?
Có điều trợ lý luôn khiến người ta khó hiểu, tôi nhảy qua biểu cảm này.
“Sao cô còn lau nhà nữa?” Tôi quyết định đổi đề tài.
“Đại boss hôm nay có đơn hàng.”
……
“Ừm.” Mắc mớ gì đến lau nhà?
“Bánh rán cô mới làm ngon thật. Rơi chút vụn trên sàn, đại boss về thấy sẽ không vui. Mau mau phi tang dấu vết.”
Ừm, hiểu hiểu.
Cố đại nhân rất thích sạch sẽ, bình thường cứ dọn dẹp phòng sạch đến mức biến thái.
Tôi tự nhận không tính là lôi thôi lếch thếch, nhưng khá tùy tiện, chẳng hạn sách hay đọc sẽ để trong một cái giỏ, tiện tay là với tới.
Cố đại nhân thì không thế, sách vở sắp xếp gọn gọn gàng gàng trên kệ sách.
Ngay ngắn.
Nhưng nó khiến tôi phiền lòng, cho dù giống như con người Cố Đảo Dữ.
Tôi muốn biết, kệ sách này, hoặc con người Cố Đảo Dữ, rốt cuộc có một ngày mất đi trình tự quy tắc không?
“Vậy cô lau kỹ đi nhé.” Tôi dặn dò trợ lý, tiếp tục thưởng thức vé của tôi.
Trợ lý gật gật đầu, lau lau xoay người. Lại quay đầu kêu to với tôi: “Tiêu rồi!”
“?” Tôi nhìn cô nàng.
“Tôi ăn hết bánh rán rồi ~”
“Hết rồi thì hết thôi.” Tôi chẳng coi là chuyện gì to tát. Tiếp tục thưởng thức vé của tôi.
“Boss sẽ giết tôi.” Trợ lý khóc như đưa đám.
Nghiêm trọng vậy? “Đừng sợ. Chúng ta không cho anh ấy biết.” Tôi nghiêm túc an ủi trợ lý.
“Vô ích thôi, sáng nay tôi đã nói với anh ấy, hôm nay cô sẽ đến làm bánh rán! Tôi tiêu tùng rồi!”
……
Xác thực.
Xác thực không biết đại thần kỳ quái, sẽ có hành động gì.
Tôi cất kỹ vé của tôi. Đứng lên, xắn tay áo.
Ngẩng đầu lên, đại thần xuất hiện ở đằng trước.
“Boss…” Trợ lý lẩm bẩm.
Tay áo tôi đã xắn được một nửa, nhìn thấy Cố Đảo Dữ, có hơi mất tự nhiên, buông tay xuống.
Dưới ánh đèn vàng, hình dáng của đại thần hiện ra đường cong nhu hòa, kèm theo nụ hôn này cũng lộ vẻ thâm tình dịu dàng.
Thâm tình?!
Là đêm, tôi mất ngủ.
Ngày hôm sau, trợ lý muốn tôi đi mua kem dưỡng mắt bôi lên.
“Tây Fán, cô trời sinh xinh đẹp, nhưng cũng phải chăm sóc. Quầng thâm mắt ấy mà, không thể xuất hiện ở chỗ cô. Tôi nói cô nghe, kem dưỡng mắt của nhãn hiệu Pháp kia, xài tốt đấy.”
……
Tôi chột dạ.
Bây giờ lại chột dạ. Nhưng tôi chột dạ cái gì?
Hỏi ngược lại như vậy, tôi lại trở nên yên lòng.
Tiếp tục xắn tay áo.
Cố đại thần gió nhẹ mây bay dặn dò: “Tây Fán, đi làm bánh rán đi.”
Trợ lý nhìn tôi đầy hổ thẹn.
Aiz, tôi thật sự không thích bộ dạng bóc lột tầng lớp thấp kém như lẽ đương nhiên này của Cố Đảo Dữ.
Tôi phải chống đối!
Vùng lên, hỡi những con người không muốn làm nô lệ!
Đây là cuộc tranh đấu cuối cùng!
Ca từ khích lệ lòng người đến thế, tôi sôi trào nhiệt huyết!
Tôi nói: “Không muốn…”
Cố đại thần quay đầu lại nghiêm túc nhìn tôi. “Không muốn cái gì?”
… Cố đại thần có vẻ không vui.
“Không muốn… không muốn làm bánh rán, dầu mỡ quá, không lành mạnh. Em đi nấu chè đậu xanh vậy.” Tôi cười theo thói quen.
Đại nhân gật gật đầu, trông có vẻ rất hài lòng.
Tôi xoay người.
Chè đậu xanh ơi là chè đậu xanh, đậu xanh trong bếp chắc là đủ.
Lẩm bà lẩm bẩm.
Bước vào nhà bếp mới tỉnh ngộ, không phải là tôi muốn phản kháng sao?!!!
* * *
Trợ lý rửa chén xong rồi ra về.
Tôi ngồi trong phòng khách xem tivi.
Nhân vật nữ chính nói: “Em yêu anh em yêu anh. Em yêu anh như vậy, sẵn sàng mang tất cả linh hồn của em, trái tim ướt át của em, tất cả tư tưởng của em để yêu anh. Sao em lại không yêu anh cơ chứ.”
Nhân vật nam chính chân trước bước lên chân sau hạ xuống, quả đoán lấy đà lao đến hôn cô nàng. Có lẽ là để chặn miệng cô nàng lại.
Chậc chậc chậc.
Sát thủ, sát thủ đỉnh cao như tôi, cũng giống như mỗi một quần chúng ghiền phim nhảm dài tập, không nhịn được muốn phát biểu cảm nghĩ đối với hình ảnh này, nhưng lại không ngờ giây phút này miệng của mình cũng bị tập kích.
Nếu theo thói quen nghĩ rằng cái miệng này là Cố Đảo Dữ, thì đây sẽ là phim võ hiệp hoặc phim viễn tưởng. Cố Đảo Dữ sẽ là hiệp khách có khinh công hoặc phép dịch chuyển tức thời hay là kẻ có tài năng đặc thù, chứ không phải là sát thủ.
Bất hạnh là, hôm nay lên diễn, là thế giới động vật.
Con cún to nằm ở một bên vọt lên, xông đến liếm môi tôi, bằng cái lưỡi to chảy dãi của nó.
Hiện giờ đang cắn áo len đen của tôi.
Quên nói rõ, đại thần vô cùng hài lòng với áo len mà tôi “đích thân đan”, yêu cầu tôi đan một cái cho mình, mặc lên giống anh ta. Nhìn đi, đây là sự khác biệt giữa đại nhân và tiểu nhân, ực, đại nhân và hạ nhân. Cũng suy xét đến tầng diện văn hóa của tổ chức, yêu cầu đồng phục thống nhất rồi.
Con cún đực tên gọi “A Mai”, ngày hôm trước mới được mua về này, cắn tay áo tôi chết dí.
Làm tôi nhức đầu.
Tôi muốn kéo tay tôi về, vô ích. Chân gà ngâm ớt trong tay bay tự do trong không trung, nhốn nháo thoát ra khỏi cái vỏ bao bì, rơi trên người Cố Đảo Dữ cách đó không xa.
Cố Đảo Dữ nhíu mày.
Không biết khắc tiếp theo liệu có ụp nguyên cái nồi nước sôi trong tay đó lên đầu tôi không.
Trên cánh tay anh ta, trên áo len đen, trên vai, trên đầu tóc, đều là chân gà và ớt ngâm…
Anh ta không có.
Chỉ là nhanh chóng đi qua, kéo lấy vòng cổ của A Mai, lôi đi, đá ra. A Mai biến mất khỏi phòng khách.
“A Mai thích ớt ngâm, đừng ăn trước mặt nó.”
“Hơ, hơ hơ, A Mai thật có gu thưởng thức.” Tôi chùi chùi miệng. Vẫn là chạy đi hung hăng súc miệng.
“Súc miệng rồi?”
“Ừm.” Cảnh ngộ như thế này rất không vẻ vang. Tôi nhỏ giọng.
Tôi ngồi xuống. Tìm kẹo bạc hà có vị nhẹ, tiếp tục xem phim truyền hình ba xu.
Lúc Cố Đảo Dữ xách tôi lên, kẹo bạc hà của tôi vừa lúc tan hết.
Phủ lấy môi tôi, hôn gắt gao. Xong rồi vuốt ve má tôi, thâm trầm hỏi tôi, mà có lẽ là tự hỏi: “Suốt cả ngày như vậy có ý nghĩa gì chứ?”
Ực?
“Đại nhân, anh thật là sâu sắc, trước giờ em cũng không suy ngẫm, về cái thứ ý nghĩa này.”
Cổ Đảo Dữ nhìn tôi một cái thần bí khó dò.
“Có thông báo cho em, là cuối tuần này đi du lịch chưa?”
Du lịch?
“Đâu có đâu đại nhân.”
“Ừ, thu xếp đi. Sáng thứ bảy lên đường.”
Tôi nhíu mày, tại sao phải du lịch?
Tôi ngẩng đầu, muốn hỏi. Cố Đảo Dữ liền hỏi:
“Có vấn đề?”
“Không có vấn đề không có vấn đề.” Tôi vội vàng xua tay.
Cố đại nhân mang vẻ mặt tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, mỉm cười nhìn tôi. Tôi cảm thấy hết sức đáng sợ.
Đáng sợ, không phải là Cố đại nhân đáng sợ.
Là bản thân tôi đáng sợ.
Sao tôi có thể cảm thấy Cố Đảo Dữ khi lạnh nhạt lãnh khốc, lại vô cùng đáng để si mê chứ?
Thật là không hợp lý.
Tôi quay đầu lại tiếp tục ba xu.
Thật không biết tại sao phim truyền hình ở eo biển (Đài Loan) bên kia, có sức hút gì. Có điều gu thưởng thức cao như tôi, vào thời khắc như thế này, cũng không có lựa chọn, cũng chỉ đành xem nó.
Ngoài cửa có tiếng động, trong không gian yên tĩnh đến mức có hơi quỷ dị, càng lộ vẻ quỷ dị.
Tôi không hề sợ.
Tôi lập tức quay đầu lại nhìn.
Đừng sợ.
Là A Mai.
Nó chậm rãi đi vào phòng khách, chân sau hơi không được linh hoạt.
Ồ. A Mai.
“Đại nhân, sao anh lại muốn nuôi chó vậy?” Tôi quay đầu lại hỏi Cố Đảo Dữ đang xem sách.
Anh ta ngẩng đầu lên, tôi nhìn rõ tên sách: Họa Báo XX.
Ồ, là tạp chí. Hơn nữa là số có bài phỏng vấn chuyên gia chòm sao nổi tiếng.
Cái vị nổi tiếng đó, chính là tại hạ.
Quên thông báo với mọi người, do bản thân quá có tài, họa báo này đã thông qua biên tập viên khá quen thân với tôi, mãnh liệt yêu cầu phỏng vấn…
Thế nên, thông qua công cụ trò chuyện tiên tiến trên mạng, chúng tôi đã tiến hành một lần hội đàm sâu sắc, thân thiết, vui vẻ.
Cố Đảo Dữ qua loa: “A Mai với A Liên rất xứng đôi.”
Đây là câu trả lời cho vấn đề tại sao muốn nuôi chó sao?
Nhưng mà, A Liên nhà tôi, là con mèo xinh đẹp; A Mai nhà Cố Đảo Dữ, là con chó bảnh bao.
Có lẽ là vì nguyên nhân tình yêu vượt qua chủng tộc hết sức vĩ đại chăng, tôi suy đoán như vậy.
Tôi thò tay vuốt ve A Mai.
Nó cũng cọ cọ, ánh mắt từ bi không gì sánh nổi.
Cảm động lòng người không gì sánh nổi.
Ra bên ngoài, tôi ngồi vào trong xe.
Đang chuẩn bị rời đi, điện thoại reo.
“Tây Fán!” Trợ lý vĩnh viễn tỏa sức sống bốn bề.
“Trợ lý, vẫn chưa ngủ?”
“Chưa đâu. Tôi phấn khích.”
“Sao thế?”
“Ồ, thông báo với cô, thứ bảy tuần này chúng ta sẽ ra ngoài du lịch. Tôi phấn khích vụ này đấy.”
“Ồ, sếp bảo với tôi rồi. Có gì hay mà phấn khích.”
“Nè, chi phí đài thọ du lịch đó. Chẳng lẽ không đáng để cao hứng. Tuy Tiểu Hắc cũng đi thì có hơi mất hứng.”
“Tiểu Hắc mắc mớ gì mà có phần?” Tiểu Hắc căn bản không phải là thủ hạ của Cố đại nhân, chỉ là nhân viên tôi thuê mướn…
“Con người đại boss tốt, nói cậu ta giúp đỡ cô, có công lao.”
Đại nhân thật là thiên tài quản lý.
“Boss tình cảm quá đi. Tây Fán, nếu không phải cô, thì tôi đi tỏ tình với anh ấy ngay!” Trợ lý chắc là đang nắm quyền, giọng điệu rất kiên định.
“Trợ lý, cô có gan thì tiến lên phía trước, mắc mớ gì đến tôi. Cô hà tất phải băn khoăn về tôi.” Trợ lý thật là nhát quá đi mất. Có điều vì hạnh phúc của Tiểu Hắc, tôi vẫn không nên ra sức khích lệ cô nàng như vậy mới tốt.
“Boss làm gì có vị trí cho tôi. Tôi cứ lập kế hoạch cho chuyến du lịch được đài thọ của tôi cho tốt là được rồi.”
Đài thọ, tốt đến vậy ư?
Tôi cứ có dự cảm không rõ.
Cái thứ phí đài thọ này, luôn có cái giá phải trả.
* * *
Trong tay có vé, lòng tôi không hoảng.
Thế là tôi, lên mạng nghiên cứu tiến triển săn vé của người khác.
Bởi vì gân đây khá nhàn, tôi sẽ vào tài khoản phụ nói vài câu.
“A a a a a a a a a a a a a a a a a ~ ~ ~ Rốt cuộc lấy được vé rồi ~ Ghế chủ tịch ~ A a a a a a a ~ ~ ~”
Hoặc là “Ghế chủ tịch, mình đến đây ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~!!”
Hoặc lại là “Minh Minh, đợi mình ~ ~ ~ Mình ở ghế chủ tịch, nhớ phóng điện mình, phóng điện mình ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~”
Tôi có vô số nick phụ, vô số. Buổi sáng xài cái này, buổi chiều xài cái kia, buổi tối xài một cái khác…
Mỗi lần mở topic đều sẽ bị vô số người vào khinh bỉ một phen.
Đến nỗi vô số nick phụ bị khóa.
Tại sao?
Tôi nhìn vô số trang trình duyệt mở ra, vô số tài khoản phụ bị khóa không thể phát ngôn, vươn tay ra muốn vỗ về chúng nó đã cùng nhau chinh chiến, phát giác chúng tôi cách cái màn hình lạnh lẽo, cái có thể chạm đến, chỉ là hạt bụi nhỏ mịn trên màn hình…
Trợ lý mấy ngày không quét dọn thư phòng rồi?
Aiz, tôi và các nick phụ thân ái của tôi. Gần trong gang tấc, xa tựa chân trời.
Tôi ưu thương.
Hiếm có một lần được vé, niềm vui trong nội tâm tôi phải chia sẻ với người khác. Cái này gọi là vui một mình không bằng mọi người cùng vui.
Tại sao không cho tôi vui với dân chứ?
Hô hấp có hơi khó khăn. Bị tức đấy.
Tôi tắt máy vi tính, hữu khí, vô lực.
Ra khỏi thư phòng.
Trợ lý mặc một cái áo jean bạc màu, đang lau nhà. Thật là hiếm thấy.
“Trợ lý, hồi sáng mới lau. Có phải là cô rảnh quá không vậy.” Tôi đến sô pha ngồi xuống. Nghĩ nghĩ, móc tấm vé yêu thương từ trong túi ra ngắm nghía.
Sau khi có vé là mang theo tùy thân.
Thật là tấm vé đẹp mắt, có hình chụp nửa người của Minh Minh nhà tôi. Aiz, nụ cười này, đẹp mắt đẹp mắt thật đẹp mắt.
Nhìn đi, từ ngữ phong phú như tôi, gặp trúng Minh Minh chỉ biết một từ miêu tả, đẹp…
“Tây Fán, vé này của cô, bây giờ đem đi bán, nâng gấp bốn cũng không quá.” Không biết từ lúc nào trợ lý đã lại đến kế bên tôi.
“Tôi không thèm bán.” Trợ lý thật khiến người ta khinh thường.
“Cũng đúng cũng đúng, đây là tình yêu của đại boss.” Trợ lý gật đầu lia lịa.
“Ừ, đúng. Tình yêu của Cố đại nhân dành cho nhân viên thật là rất nồng hậu.” Tôi cũng rất tán đồng. Ngoảnh đầu nhìn trợ lý, khuôn mặt cô nàng có hơi vặn vẹo.
“Trợ lý, cô ổn chứ hả?”
“Tây Fán, cô hết cứu nổi rồi.”
……
Biểu cảm gì vậy chứ? Tôi đã làm gì hả?
Có điều trợ lý luôn khiến người ta khó hiểu, tôi nhảy qua biểu cảm này.
“Sao cô còn lau nhà nữa?” Tôi quyết định đổi đề tài.
“Đại boss hôm nay có đơn hàng.”
……
“Ừm.” Mắc mớ gì đến lau nhà?
“Bánh rán cô mới làm ngon thật. Rơi chút vụn trên sàn, đại boss về thấy sẽ không vui. Mau mau phi tang dấu vết.”
Ừm, hiểu hiểu.
Cố đại nhân rất thích sạch sẽ, bình thường cứ dọn dẹp phòng sạch đến mức biến thái.
Tôi tự nhận không tính là lôi thôi lếch thếch, nhưng khá tùy tiện, chẳng hạn sách hay đọc sẽ để trong một cái giỏ, tiện tay là với tới.
Cố đại nhân thì không thế, sách vở sắp xếp gọn gọn gàng gàng trên kệ sách.
Ngay ngắn.
Nhưng nó khiến tôi phiền lòng, cho dù giống như con người Cố Đảo Dữ.
Tôi muốn biết, kệ sách này, hoặc con người Cố Đảo Dữ, rốt cuộc có một ngày mất đi trình tự quy tắc không?
“Vậy cô lau kỹ đi nhé.” Tôi dặn dò trợ lý, tiếp tục thưởng thức vé của tôi.
Trợ lý gật gật đầu, lau lau xoay người. Lại quay đầu kêu to với tôi: “Tiêu rồi!”
“?” Tôi nhìn cô nàng.
“Tôi ăn hết bánh rán rồi ~”
“Hết rồi thì hết thôi.” Tôi chẳng coi là chuyện gì to tát. Tiếp tục thưởng thức vé của tôi.
“Boss sẽ giết tôi.” Trợ lý khóc như đưa đám.
Nghiêm trọng vậy? “Đừng sợ. Chúng ta không cho anh ấy biết.” Tôi nghiêm túc an ủi trợ lý.
“Vô ích thôi, sáng nay tôi đã nói với anh ấy, hôm nay cô sẽ đến làm bánh rán! Tôi tiêu tùng rồi!”
……
Xác thực.
Xác thực không biết đại thần kỳ quái, sẽ có hành động gì.
Tôi cất kỹ vé của tôi. Đứng lên, xắn tay áo.
Ngẩng đầu lên, đại thần xuất hiện ở đằng trước.
“Boss…” Trợ lý lẩm bẩm.
Tay áo tôi đã xắn được một nửa, nhìn thấy Cố Đảo Dữ, có hơi mất tự nhiên, buông tay xuống.
Dưới ánh đèn vàng, hình dáng của đại thần hiện ra đường cong nhu hòa, kèm theo nụ hôn này cũng lộ vẻ thâm tình dịu dàng.
Thâm tình?!
Là đêm, tôi mất ngủ.
Ngày hôm sau, trợ lý muốn tôi đi mua kem dưỡng mắt bôi lên.
“Tây Fán, cô trời sinh xinh đẹp, nhưng cũng phải chăm sóc. Quầng thâm mắt ấy mà, không thể xuất hiện ở chỗ cô. Tôi nói cô nghe, kem dưỡng mắt của nhãn hiệu Pháp kia, xài tốt đấy.”
……
Tôi chột dạ.
Bây giờ lại chột dạ. Nhưng tôi chột dạ cái gì?
Hỏi ngược lại như vậy, tôi lại trở nên yên lòng.
Tiếp tục xắn tay áo.
Cố đại thần gió nhẹ mây bay dặn dò: “Tây Fán, đi làm bánh rán đi.”
Trợ lý nhìn tôi đầy hổ thẹn.
Aiz, tôi thật sự không thích bộ dạng bóc lột tầng lớp thấp kém như lẽ đương nhiên này của Cố Đảo Dữ.
Tôi phải chống đối!
Vùng lên, hỡi những con người không muốn làm nô lệ!
Đây là cuộc tranh đấu cuối cùng!
Ca từ khích lệ lòng người đến thế, tôi sôi trào nhiệt huyết!
Tôi nói: “Không muốn…”
Cố đại thần quay đầu lại nghiêm túc nhìn tôi. “Không muốn cái gì?”
… Cố đại thần có vẻ không vui.
“Không muốn… không muốn làm bánh rán, dầu mỡ quá, không lành mạnh. Em đi nấu chè đậu xanh vậy.” Tôi cười theo thói quen.
Đại nhân gật gật đầu, trông có vẻ rất hài lòng.
Tôi xoay người.
Chè đậu xanh ơi là chè đậu xanh, đậu xanh trong bếp chắc là đủ.
Lẩm bà lẩm bẩm.
Bước vào nhà bếp mới tỉnh ngộ, không phải là tôi muốn phản kháng sao?!!!
* * *
Trợ lý rửa chén xong rồi ra về.
Tôi ngồi trong phòng khách xem tivi.
Nhân vật nữ chính nói: “Em yêu anh em yêu anh. Em yêu anh như vậy, sẵn sàng mang tất cả linh hồn của em, trái tim ướt át của em, tất cả tư tưởng của em để yêu anh. Sao em lại không yêu anh cơ chứ.”
Nhân vật nam chính chân trước bước lên chân sau hạ xuống, quả đoán lấy đà lao đến hôn cô nàng. Có lẽ là để chặn miệng cô nàng lại.
Chậc chậc chậc.
Sát thủ, sát thủ đỉnh cao như tôi, cũng giống như mỗi một quần chúng ghiền phim nhảm dài tập, không nhịn được muốn phát biểu cảm nghĩ đối với hình ảnh này, nhưng lại không ngờ giây phút này miệng của mình cũng bị tập kích.
Nếu theo thói quen nghĩ rằng cái miệng này là Cố Đảo Dữ, thì đây sẽ là phim võ hiệp hoặc phim viễn tưởng. Cố Đảo Dữ sẽ là hiệp khách có khinh công hoặc phép dịch chuyển tức thời hay là kẻ có tài năng đặc thù, chứ không phải là sát thủ.
Bất hạnh là, hôm nay lên diễn, là thế giới động vật.
Con cún to nằm ở một bên vọt lên, xông đến liếm môi tôi, bằng cái lưỡi to chảy dãi của nó.
Hiện giờ đang cắn áo len đen của tôi.
Quên nói rõ, đại thần vô cùng hài lòng với áo len mà tôi “đích thân đan”, yêu cầu tôi đan một cái cho mình, mặc lên giống anh ta. Nhìn đi, đây là sự khác biệt giữa đại nhân và tiểu nhân, ực, đại nhân và hạ nhân. Cũng suy xét đến tầng diện văn hóa của tổ chức, yêu cầu đồng phục thống nhất rồi.
Con cún đực tên gọi “A Mai”, ngày hôm trước mới được mua về này, cắn tay áo tôi chết dí.
Làm tôi nhức đầu.
Tôi muốn kéo tay tôi về, vô ích. Chân gà ngâm ớt trong tay bay tự do trong không trung, nhốn nháo thoát ra khỏi cái vỏ bao bì, rơi trên người Cố Đảo Dữ cách đó không xa.
Cố Đảo Dữ nhíu mày.
Không biết khắc tiếp theo liệu có ụp nguyên cái nồi nước sôi trong tay đó lên đầu tôi không.
Trên cánh tay anh ta, trên áo len đen, trên vai, trên đầu tóc, đều là chân gà và ớt ngâm…
Anh ta không có.
Chỉ là nhanh chóng đi qua, kéo lấy vòng cổ của A Mai, lôi đi, đá ra. A Mai biến mất khỏi phòng khách.
“A Mai thích ớt ngâm, đừng ăn trước mặt nó.”
“Hơ, hơ hơ, A Mai thật có gu thưởng thức.” Tôi chùi chùi miệng. Vẫn là chạy đi hung hăng súc miệng.
“Súc miệng rồi?”
“Ừm.” Cảnh ngộ như thế này rất không vẻ vang. Tôi nhỏ giọng.
Tôi ngồi xuống. Tìm kẹo bạc hà có vị nhẹ, tiếp tục xem phim truyền hình ba xu.
Lúc Cố Đảo Dữ xách tôi lên, kẹo bạc hà của tôi vừa lúc tan hết.
Phủ lấy môi tôi, hôn gắt gao. Xong rồi vuốt ve má tôi, thâm trầm hỏi tôi, mà có lẽ là tự hỏi: “Suốt cả ngày như vậy có ý nghĩa gì chứ?”
Ực?
“Đại nhân, anh thật là sâu sắc, trước giờ em cũng không suy ngẫm, về cái thứ ý nghĩa này.”
Cổ Đảo Dữ nhìn tôi một cái thần bí khó dò.
“Có thông báo cho em, là cuối tuần này đi du lịch chưa?”
Du lịch?
“Đâu có đâu đại nhân.”
“Ừ, thu xếp đi. Sáng thứ bảy lên đường.”
Tôi nhíu mày, tại sao phải du lịch?
Tôi ngẩng đầu, muốn hỏi. Cố Đảo Dữ liền hỏi:
“Có vấn đề?”
“Không có vấn đề không có vấn đề.” Tôi vội vàng xua tay.
Cố đại nhân mang vẻ mặt tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, mỉm cười nhìn tôi. Tôi cảm thấy hết sức đáng sợ.
Đáng sợ, không phải là Cố đại nhân đáng sợ.
Là bản thân tôi đáng sợ.
Sao tôi có thể cảm thấy Cố Đảo Dữ khi lạnh nhạt lãnh khốc, lại vô cùng đáng để si mê chứ?
Thật là không hợp lý.
Tôi quay đầu lại tiếp tục ba xu.
Thật không biết tại sao phim truyền hình ở eo biển (Đài Loan) bên kia, có sức hút gì. Có điều gu thưởng thức cao như tôi, vào thời khắc như thế này, cũng không có lựa chọn, cũng chỉ đành xem nó.
Ngoài cửa có tiếng động, trong không gian yên tĩnh đến mức có hơi quỷ dị, càng lộ vẻ quỷ dị.
Tôi không hề sợ.
Tôi lập tức quay đầu lại nhìn.
Đừng sợ.
Là A Mai.
Nó chậm rãi đi vào phòng khách, chân sau hơi không được linh hoạt.
Ồ. A Mai.
“Đại nhân, sao anh lại muốn nuôi chó vậy?” Tôi quay đầu lại hỏi Cố Đảo Dữ đang xem sách.
Anh ta ngẩng đầu lên, tôi nhìn rõ tên sách: Họa Báo XX.
Ồ, là tạp chí. Hơn nữa là số có bài phỏng vấn chuyên gia chòm sao nổi tiếng.
Cái vị nổi tiếng đó, chính là tại hạ.
Quên thông báo với mọi người, do bản thân quá có tài, họa báo này đã thông qua biên tập viên khá quen thân với tôi, mãnh liệt yêu cầu phỏng vấn…
Thế nên, thông qua công cụ trò chuyện tiên tiến trên mạng, chúng tôi đã tiến hành một lần hội đàm sâu sắc, thân thiết, vui vẻ.
Cố Đảo Dữ qua loa: “A Mai với A Liên rất xứng đôi.”
Đây là câu trả lời cho vấn đề tại sao muốn nuôi chó sao?
Nhưng mà, A Liên nhà tôi, là con mèo xinh đẹp; A Mai nhà Cố Đảo Dữ, là con chó bảnh bao.
Có lẽ là vì nguyên nhân tình yêu vượt qua chủng tộc hết sức vĩ đại chăng, tôi suy đoán như vậy.
Tôi thò tay vuốt ve A Mai.
Nó cũng cọ cọ, ánh mắt từ bi không gì sánh nổi.
Cảm động lòng người không gì sánh nổi.
Ra bên ngoài, tôi ngồi vào trong xe.
Đang chuẩn bị rời đi, điện thoại reo.
“Tây Fán!” Trợ lý vĩnh viễn tỏa sức sống bốn bề.
“Trợ lý, vẫn chưa ngủ?”
“Chưa đâu. Tôi phấn khích.”
“Sao thế?”
“Ồ, thông báo với cô, thứ bảy tuần này chúng ta sẽ ra ngoài du lịch. Tôi phấn khích vụ này đấy.”
“Ồ, sếp bảo với tôi rồi. Có gì hay mà phấn khích.”
“Nè, chi phí đài thọ du lịch đó. Chẳng lẽ không đáng để cao hứng. Tuy Tiểu Hắc cũng đi thì có hơi mất hứng.”
“Tiểu Hắc mắc mớ gì mà có phần?” Tiểu Hắc căn bản không phải là thủ hạ của Cố đại nhân, chỉ là nhân viên tôi thuê mướn…
“Con người đại boss tốt, nói cậu ta giúp đỡ cô, có công lao.”
Đại nhân thật là thiên tài quản lý.
“Boss tình cảm quá đi. Tây Fán, nếu không phải cô, thì tôi đi tỏ tình với anh ấy ngay!” Trợ lý chắc là đang nắm quyền, giọng điệu rất kiên định.
“Trợ lý, cô có gan thì tiến lên phía trước, mắc mớ gì đến tôi. Cô hà tất phải băn khoăn về tôi.” Trợ lý thật là nhát quá đi mất. Có điều vì hạnh phúc của Tiểu Hắc, tôi vẫn không nên ra sức khích lệ cô nàng như vậy mới tốt.
“Boss làm gì có vị trí cho tôi. Tôi cứ lập kế hoạch cho chuyến du lịch được đài thọ của tôi cho tốt là được rồi.”
Đài thọ, tốt đến vậy ư?
Tôi cứ có dự cảm không rõ.
Cái thứ phí đài thọ này, luôn có cái giá phải trả.
* * *
/22
|