Chu Doãn Thịnh bị cơn đau đánh thức, dường như có thứ gì đó chui qua chui lại khắp toàn thân hắn, tham lam ngấu nghiến máu thịt hắn. Trải qua nhiều nguy nan như vậy, bảo vệ bản thân đã trở thành bản năng của hắn. Hắn lập tức vận chuyển năng lượng linh hồn bao lấy trái tim và những cơ quan quan trọng khác, cảm giác đau đớn lập tức giảm đi rất nhiều.
Nơi này không phải không gian ngân hà của hắn. Ngay giây phút cận kề tử vong, có một dòng năng lượng vô cùng lớn bao bọc lấy hắn rồi kéo hắn vào dòng xoáy thời không. Dòng năng lượng kia vô cùng dữ dội, lại không hề gây tổn thương gì cho hắn, ngược lại còn dành ra một chút để chăm sóc cho linh hồn bị thương của hắn.
Đây là một căn phòng vô cùng trống trải đơn sơ, không có bất kỳ đồ đạc nội thất gì, đồ dùng sinh hoạt duy nhất chính là chiếc ghế sô pha đơn mà mình đang ngồi. Từng đoạn ký ức nhanh chóng tràn vào não như thuỷ triều. Bởi vì linh hồn còn đang bị thương, Chu Doãn Thịnh không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Không ngờ hắn lại trở về thế giới này với thân phận Bạch Mặc Hàn, cũng là thế giới sau khi các nhân vật chính sống lại. Theo như trí nhớ của Bạch Mặc Hàn trước đó, vận mệnh vẫn không thay đổi. Nghe nói một nhánh quân đội đang chuẩn bị hộ tống tiến sĩ Bạch đến căn cứ B, hai nhân vật chính lập tức tài tình trà trộn vào, trở thành chủ lực của nhánh quân đó. Họ giết chết những người đã từng bán đứng Lôi Xuyên lúc trước, hiện giờ đang chuẩn bị ra tay với tiến sĩ Bạch – người được bảo vệ vô cùng kín kẽ.
Ngay ngày hôm qua, Quách Trạch Thuỵ đã bày mưu giết chết đội quân phụ trách hộ tống tiến sĩ Bạch. Y vốn có thể cho tiến sĩ Bạch một phát súng, chấm dứt tính mạng anh, nhưng bởi vì quá mức thù hận, y không muốn tiến sĩ Bạch được chết thoải mái, vậy nên đã lặng lẽ trộn vài hạt mầm dây leo tơ máu vào đồ ăn thức uống của tiến sĩ Bạch.
Dây leo tơ máu là một loại thực vật có hình dạng như tơ máu, đường kính lớn nhất không đến mấy milimet, đường kính nhỏ nhất còn bé hơn mạch máu người. Chúng ẩn nấp dưới bùn đất, gặp động vật hoặc người đi ngang qua, chúng sẽ lặng lẽ đâm thủng da rồi chui vào để ký sinh, theo mạch máu mà lan khắp cơ thể, ngày ngày hút máu ký chủ, cho đến khi ký chủ chỉ còn lại một túi da khô quắt mới lại lẩn xuống đất, tìm kiếm ký chủ tiếp theo.
Nếu như chém đứt loại thực vật này, nó sẽ không chết, mà sẽ mọc thành hai ngọn dây leo mới, khả năng sinh sản vô cùng mạnh mẽ, phải dùng lửa đốt mới có thể hoàn toàn tiêu diệt. Người bị ký sinh nhất định phải tìm dị năng giả hệ mộc nhổ nó đi trong thời gian ngắn nhất, nếu không chắc chắn sẽ không sống được.
Đương nhiên, con người còn có thể tiêu diệt cả thây ma, loại thực vật này tuy rằng đáng sợ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có đối sách. Các nhà y học đã phát minh ra một loại thuốc có thể phát ra mùi hương khiến dây leo tơ máu bài xích, sau khi uống thuốc này vào, dây leo tơ máu tuyệt đối sẽ không dám đến gần, cho dù đã ký sinh, nó cũng sẽ chui ra ngoài qua yết hầu.
Người phát minh ra loại thuốc này không phải ai khác mà chính là Bạch Mặc Hàn. Nhưng rất tiếc, thời gian đã quay ngược lại, hiện giờ loại thuốc này còn chưa ra lò.
Chu Doãn Thịnh xem đi xem lại phần ký ức liên quan đến Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ, rốt cuộc có thể chắc chắn hai người này đúng là đã sống lại, hơn nữa còn hận Bạch Mặc Hàn thấu xương. Rất nhiều lần lơ đãng nhìn về phía Bạch Mặc Hàn, trong mắt họ đều tràn đầy căm ghét.
Vậy có nghĩa là Lôi Xuyên quả thực chết não, không biết chuyện Bạch Mặc Hàn đã nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng chống virus Zombie? Nếu không với tính cách lấy đại cục làm trọng của Lôi Xuyên, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay với Bạch Mặc Hàn.
Fuck, phí cả công! Chu Doãn Thịnh tức giận nhíu mày. Hiện giờ, nhiệm vụ của hắn vẫn giống như cũ, cứu vớt thế giới, nhưng độ khó trực tiếp tăng lên cấp S. Đầu tiên, hắn phải loại trừ dây leo tơ máu trong cơ thể, giữ gìn tính mạng; tiếp theo phải lấy một lọ máu của Lôi Xuyên, làm đông lạnh rồi giấu đi; sau đó mang máu chạy trốn đến căn cứ B dưới sự đuổi giết của hai nhân vật chính, cuối cùng nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh theo con đường cũ.
Đối với hắn mà nói, bước cuối cùng thực sự dễ như trở bàn tay, nhưng ba bước trước thì khó hơn lên trời.
Hắn không có dị năng hệ mộc để khống chế dây leo tơ máu, càng không thể cầu cứu người trong đội ngũ, bởi vì hầu hết những người này đều là tay chân của Quách Trạch Thuỵ, đều đang chờ giết chết hắn. Tạm thời hắn đành phải lấy năng lượng từ linh hồn để loại trừ dây leo tơ máu.
Điều này đồng nghĩa với việc linh hồn vừa mới khỏi được một chút của hắn sẽ lại vỡ nát, cũng đồng nghĩa với việc dị năng hệ thần kinh của hắn sẽ mãi mãi không thể nào tăng tiến. Cường độ thần kinh quyết định sự mạnh yếu của dị năng, mà nói cho cùng sức mạnh linh hồn và cường độ thần kinh cũng đều là một. Linh hồn bị thương, cho dù có kích hoạt được dị năng thì vẫn sẽ yếu như sên, dẫu hấp thu bao nhiêu tinh thể cũng thành dã tràng xe cát, chẳng làm nên tích sự gì.
Mà theo hắn được biết, thế giới này không hề tồn tại báu vật có thể trực tiếp chữa trị linh hồn, nói cách khác, ở nơi này hắn chẳng khác nào một người bình thường trói gà không chặt. Thử hỏi một người bình thường thì phải làm thế nào để chạy khỏi vòng vây của nhiều dị năng giả cấp bậc cao như vậy, đã vậy còn phải lấy được máu của Lôi Xuyên.
Bởi vì Quách Trạch Thuỵ và Lôi Xuyên đều là người sống lại, ngay từ đầu họ đã bắt đầu dự trữ lương thực, vũ khí, mạng lưới quan hệ, đã biết bí mật tinh thể có thể dùng để tu luyện. Mạt thế vừa mới bộc phát nửa năm, họ đã là dị năng giả cấp bốn, cách người khác tận năm, sáu năm chênh lệch. Cho dù là dị năng giả mạnh nhất hiện giờ cũng không thể gây tổn thương cho Lôi Xuyên một chút nào
Có thể nói, hiện giờ họ muốn giết chết ai, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
Luân hồi nhiều lần như vậy, đây là lần Chu Doãn Thịnh cảm thấy ức chế nhất. Nhưng cho dù thế nào, hắn đều phải nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ, đạt được đủ năng lượng để chữa trị linh hồn.
Nghĩ vậy, hắn bắt đầu vận chuyển năng lượng linh hồn, ép từng sợi từng sợi dây leo tơ máu trải rộng khắp cơ thể ra ngoài. Năng lượng được bổ sung trong dòng xoáy thời không rốt cuộc lại tiêu hao sạch sẽ, may mà hắn kịp bảo vệ những cơ quan quan trọng ngay từ đầu, nếu không dù ép ra được hắn cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Nhưng thương tích do máu thịt bị cắn nuốt không hề nhỏ chút nào, hắn cảm thấy cả người đau đớn như bị xe tải nghiền qua, vị tanh ngọt quen thuộc tràn ra từ kẽ răng.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở tung, một bóng người cao lớn lao về phía hắn, hoảng hốt kêu – “Tiến sĩ, ngài làm sao vậy?”
Kính của Bạch Mặc Hàn đã bị vỡ trong lúc chạy trốn, lúc này thị lực của hắn đã gần như nửa mù. Khi người đến chỉ còn cách mình hơn một, hai mét, Chu Doãn Thịnh rốt cuộc mới nhận ra thân phận của đối phương, tâm trạng đề phòng cao độ lập tức thả lỏng.
Hắn đẩy người đàn ông cao lớn đang định ôm lấy mình ra, quỳ rạp xuống đất phát ra tiếng nôn mửa chật vật, từng ngụm máu tươi liên tiếp đổ xuống sàn, tích thành một vũng máu to. Có thứ gì đó nhỏ như giòi bọ nhúc nhích chui qua chui lại trong máu, cố gắng vươn đến gần vật sống xung quanh.
“Tránh xa một chút, đây là dây leo tơ máu!” – Hắn vừa ho khan vừa nhanh chóng kéo người nọ lùi lại.
Người nọ hoảng sợ, lập tức vận chuyển dị năng hình thành vách ngăn kim loại, ngăn râu thần kinh dày đặc như mạng nhện của dây leo tơ máu đến gần. Đối phó với loại thực vật này, tuyệt đối không thể chém đứt, chém càng nhiều chúng sẽ sinh sôi nảy nở càng nhiều, chỉ có biện pháp tấn công bằng lửa mới có thể giết chết được chúng.
Nhưng trong phòng chỉ có hai người họ, tìm đâu ra được dị năng giả hệ hoả?
Dị năng của người đàn ông nọ còn chưa đạt tới cấp độ có thể biến toàn thân thành kim loại, chỉ có thể tạo ra một lớp kim loại mỏng đủ để bọc lấy hai chân, sau đó bế tiến sĩ lên rồi chạy ra ngoài.
Đây là một ngôi nhà, ba phòng ngủ một phòng khách, Bạch Mặc Hàn được xếp vào căn phòng ngủ trong cùng, những phòng còn lại Lôi Xuyên để lại cho cấp dưới và những người sống sót được họ cứu trên đường.
Quách Trạch Thuỵ và Lôi Xuyên nói cho cấp dưới rằng Bạch Mặc Hàn là nhà khoa học biến thái lấy cơ thể người làm thí nghiệm, là kẻ đầu sỏ dẫn đến tận thế, bảo họ dù nghe thấy tiếng gì bất thường thì cũng cứ mặc xác Bạch Mặc Hàn. Mà những người sống sót đều sợ hãi thây ma, trừ khi cần thiết, họ tuyệt đố sẽ không dám chạy lung tung.
Cho nên tiếng phá cửa đã vang lên từ lâu mà vẫn không có ai lại xem xét.
Người đàn ông nọ bế tiến sĩ đang liên tục ho ra máu chạy ra ngoài cửa. Anh cũng là quân nhân, cũng lệ thuộc căn cứ B, nhưng không tham dự vào nhiệm vụ hộ tống tiến sĩ Bạch. May mà khi vừa sống lại, anh đang ở bên ngoài tìm kiếm vật dụng, không xa tiến sĩ Bạch là mấy, vì thế lập tức lái một chiếc xe Jeep quân dụng xuyên ngày đêm đến đây.
Nơi này là một khu nhà cao cấp, biện pháp bảo đảm an ninh đến nơi đến chốn, đã được Lôi Xuyên và thuộc cấp dọn dẹp sạch sẽ, chuyên dùng để thu nhận người sống sót, từ đó chọn ra thuộc cấp đắc lực. Kiếp này họ muốn tự tạo dựng thế lực của mình, rất cần nhân tài.
Người đàn ông nọ thay quân phục thành quần áo thường, giả làm người sống sót bình thường, tốn rất nhiều công sức mới trà trộn vào được.
Nghe nói nhánh quân đội của căn cứ B đều đã tử nạn, hiện giờ người hộ tống tiến sĩ Bạch là nhóm bộ đội đặc chủng do Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ dẫn đầu, hơn nữa Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ đã là dị năng giả cấp bốn, đã sớm biết bí mật tinh thể có thể dùng để tu luyện, trong lòng anh tức thì vang lên tiếng cảnh báo.
Vì là người sống lại, cho nên khi phát hiện ra tình hình hoàn toàn không giống như trong trí nhớ, anh không khỏi lo nghĩ nhiều hơn một chút, ngay đêm đó lập tức lựa chọn ở lại căn phòng đối diện phòng tiến sĩ Bạch, dùng ống nhòm hồng ngoại quan sát tình trạng của tiến sĩ Bạch, không ngờ lại trông thấy hắn quỳ rạp dưới đất liên tục ho ra máu. Cảnh tượng này khiến anh nhớ lại tình trạng của tiến sĩ Bạch khi gần ra đi kiếp trước, lập tức bất chấp tất cả mà chạy đến xem xét.
Lôi Xuyên và thuộc cấp không có ý tốt với tiến sĩ Bạch, nhưng những người sống sót thì đều biết tiến sĩ Bạch là nhà y học tài giỏi nhất Trung Quốc, lần này đến căn cứ B là để tiến hành nghiên cứu vắc-xin phòng chống virus Zombie. Họ coi hắn là niềm hy vọng của Trung Quốc, đương nhiên sẽ không muốn thấy hắn xảy ra bất trắc. Không chỉ vậy, xung quanh còn có lực lượng vũ trang của vài căn cứ khác mai phục, hòng tranh đoạt tiến sĩ Bạch.
Đây cũng là lý do chính mà Quách Trạch Thuỵ lựa chọn dùng dây leo tơ máu ám sát tiến sĩ Bạch.
Trong đầu người đàn ông nọ có rất nhiều suy nghĩ, nhưng cũng chỉ lướt qua trong chốc lát. Anh chạy khỏi căn phòng có dây leo tơ máu, vừa định tăng tốc độ thì bất chợt khựng lại, trong mắt toát ra sự kiêng dè sâu sắc.
Lôi Xuyên đứng thẳng người, chặn trước lối đi của anh. Trong đôi mắt hắn phủ đầy tơ máu, khiến con ngươi hắn phản xạ ra một màu đỏ lừ, trông đáng sợ hệt như dã thú đánh mất lý trí. Hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang không ngừng ho ra máu, thái dương hằn lên mấy sợi gân xanh, khớp hàm khép chặt khiến cho đường cằm trở nên cứng đờ như điêu khắc, có thể thấy cảm xúc của hắn đã gần với thịnh nộ đến thế nào.
Cả người hắn ngập tràn hơi thở u ám và phẫn nộ, gằn từng câu từng chữ – “Giao anh ta cho tao!”
Chu Doãn Thịnh bám chặt lấy cổ người nọ, trong đôi mắt đen láy không có bất kỳ cảm xúc nào khác ngoài đề phòng. Kế hoạch ám sát thất bại nên Lôi Xuyên muốn tự mình ra tay?
Ánh mắt Lôi Xuyên thoáng lướt qua đôi mắt đề phòng của hắn, sắc mặt vốn đã u ám lại càng trở nên khó coi.
“Trả anh ta lại cho tao!” – Hắn tiến lên phía trước vài bước, đang định cướp lấy Chu Doãn Thịnh thì thấy một lớp vật thể hình sợi tơ dày đặc tràn ra từ trong phòng, chậm rãi leo lên chân hắn.
Hắn nhanh chóng tìm kiếm lại ký ức trước đó trong đầu, đây là dây leo tơ máu mà Quách Trạch Thuỵ gieo vào cơ thể Bạch Mặc Hàn! Đôi mắt vốn đỏ ngầu lập tức toát ra nét hung bạo, hắn dùng một mồi lửa thiêu rụi tất cả lũ quái vật xấu xí này, sau đó sập cửa phòng lại, đanh giọng nói – “Buông anh ta ra!”
Người đàn ông nọ không phải là đối thủ của Lôi Xuyên, sợ đánh nhau sẽ làm ảnh hưởng đến tiến sĩ Bạch, không thể không thoả hiệp.
Nghe thấy giọng đại ca, một quân nhân mặc trang phục tác chiến đặc chủng vội vàng mở cửa phòng xem xét tình hình. Lôi Xuyên chiếm dụng phòng của y, đuổi tất cả người không liên quan ra ngoài.
Giường và sô pha trong phòng Bạch Mặc Hàn đều bị những người này lấy đi. Chiếc giường lớn trải nệm trắng mềm mại này trông vô cùng thoải mái, người đàn ông nọ cẩn thận đặt Chu Doãn Thịnh lên giường, định vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn lau sạch người cho tiến sĩ Bạch, nhưng thấy Lôi Xuyên vẫn đứng chặn ngoài cửa nhìn hai người chằm chằm với con mắt đỏ ngầu, anh lập tức gác lại ý định này.
Anh không dám rời khỏi tiến sĩ Bạch một bước. Rất rõ ràng, không chỉ có anh sống lại, mà ngay cả Lôi Xuyên cũng thế, có lẽ còn cả Quách Trạch Thuỵ. Nếu không họ sẽ không dùng đủ mọi thủ đoạn để sắp đặt cuộc mưu sát này trong khi hai bên vốn không hề quen biết nhau như vậy. Còn tiến sĩ Bạch, chắc chắn ngài ấy không phải người sống lại, nếu không ngài ấy cũng sẽ không đi theo bên cạnh Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ mà không chút phòng bị nào như vậy.
Người nọ tháo vỏ gối ra, nhẹ nhàng lau chùi vết máu bên khoé miệng và cổ của tiến sĩ Bạch.
Não Chu Doãn Thịnh đang vô cùng đau đớn, đã vậy cơ thể bị dây leo tơ máu đâm xuyên còn đổ rất nhiều máu. Hắn không thể không tiếp tục rút năng lượng linh hồn chữa trị cơ thể, lại càng đau đầu kịch liệt. Đây quả thực là một vòng tuần hoàn ác tính, càng yếu thì càng phải dựa vào năng lượng linh hồn để chữa trị, càng rút năng lượng linh hồn ra thì lại càng yếu.
Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ hắn cũng không sống được mấy ngày nữa.
Nghĩ vậy, Chu Doãn Thịnh lại hộc ra một ngụm máu tươi, làm bẩn khoé miệng và cổ vừa mới được người nọ lau chùi sạch sẽ.
Vành mắt người nọ đỏ lên, trái tim đau thắt, nghẹn ngào gọi tên tiến sĩ Bạch. Vì sao người tốt luôn không nhận được kết cục tốt đẹp? Nhờ ngài ấy mà hàng trăm triệu sinh linh có được cuộc sống mới, chẳng lẽ công đức này còn chưa đủ để xoá đi một chút nghiệp chướng kia? Ông trời không thể bất công như vậy!
Lôi Xuyên vội vã tiến lên hai bước, giơ tay muốn chạm vào tiến sĩ Bạch, lại bị người đàn ông nọ nắm chặt lấy cổ tay, nghiến răng quát – “Cút, đừng chạm vào anh ta! Nếu mày dám ra tay, tao không ngại kêu to lên để chọc thủng âm mưu của bọn mày đâu. Tuy người của căn cứ B đã bị bọn mày giết, nhưng theo tao được biết, vẫn còn người của vài căn cứ khác đi theo bọn mày. Bọn họ biết giá trị của tiến sĩ Bạch, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”
Một chút sức lực ấy không đủ để ngăn cản Lôi Xuyên, nhưng hắn cũng không dám di chuyển nữa. Hắn đã vô cùng đau đớn phát hiện ra Bạch Mặc Hàn đang vừa ho ra máu vừa cuộn người lại, trốn ra sau lưng gã đàn ông kia. Ánh mắt anh ta nhìn về phía hắn lại xa lạ, lạnh lùng, phòng bị là vậy.
“Đừng sợ, tôi chỉ muốn chữa trị cho anh mà thôi. Tôi có dị năng hệ trị liệu.” – Dị năng chưa từng để lộ cho ai biết cứ thế được nói thẳng với Bạch Mặc Hàn một cách dễ dàng. Hắn căng thẳng chờ đợi phản ứng của Bạch Mặc Hàn, ngay cả lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Hắn cho rằng người nọ sẽ toát ra vẻ mặt vui mừng nóng vội, sau đó chấp nhận cho mình đến gần. Hắn rất hiểu Bạch Mặc Hàn, để tìm được phương pháp đối phó với virus Zombie, hắn sẽ không bỏ qua bất cứ khả năng nào. Cho dù bắt hắn đến gần ma quỷ, hắn cũng sẽ không sợ hãi lùi bước.
Nhưng Lôi Xuyên đã ở trong phòng thí nghiệm quá lâu, quên mất điều quan trọng nhất, rằng dị năng giả hệ trị liệu tuy thưa thớt nhưng cũng không phải là không có. Khi đó Bạch Mặc Hàn cảm thấy hứng thú với hắn là bởi vì dị năng hệ trị liệu của hắn là đặc biệt nhất, thậm chí có thể cứu được cả người bị nhiễm virus Zombie.
Hắn nói mập mờ không rõ, Bạch Mặc Hàn cũng sẽ chỉ coi hắn như một dị năng giả hệ trị liệu bình thường, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm tính mạng để tiếp cận hắn. Huống chi người lúc này đã đổi thành Chu Doãn Thịnh, lại càng không tự chui đầu vào lưới.
“Các người muốn giết tôi, vì sao? Bạch Mặc Hàn tôi quanh năm suốt tháng ở trong phòng thí nghiệm hoặc giải phẫu, tự nhận chưa từng làm chuyện gì xấu xa tày trời cả.” – Chu Doãn Thịnh vừa ho ra máu vừa yếu ớt nói. Hắn sẽ không để lộ thân phận sống lại của mình, điều đó sẽ chỉ càng gia tăng sự thù hận của Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ đối với hắn. Dù sao hiện giờ đôi tay Bạch Mặc Hàn vẫn còn rất sạch, chưa từng dùng bất kỳ ai làm thí nghiệm.
Lôi Xuyên câm như hến, cảm giác bất lực tràn đầy cõi lòng. Nếu như có thể sống lại sớm hơn một chút, hắn tuyệt đối sẽ không khiến mọi việc đi đến bước này. Thông qua ký ức mà hắn tìm được, hắn biết Quách Trạch Thuỵ nhất định cũng sống lại, nếu không y sẽ không bảo hắn thu thập vật dụng, thu mua vũ khí, dự trữ binh lực từ trước tận thế.
Quách Trạch Thuỵ dẫn hắn đến ngăn chặn đội quân bảo vệ Bạch Mặc Hàn, nói với hắn Bạch Mặc Hàn là một kẻ biến thái chuyên làm thí nghiệm trên cơ thể người, thây ma chính là kết quả thí nghiệm của hắn. Y nói muốn giết chết Bạch Mặc Hàn, phòng ngừa hắn chế tạo ra nhiều quái vật hơn.
Người anh em đã cùng mình sát cánh tám, chín năm với một người xa lạ, đương nhiên Lôi Xuyên sẽ lựa chọn tin tưởng anh em của mình. Hắn âm thầm giết chết đội quân bảo vệ Bạch Mặc Hàn, đồng ý với kế hoạch gieo cấy dây leo tơ máu vào cơ thể Bạch Mặc Hàn của Quách Trạch Thuỵ.
Vào giây phút hắn mở mắt ra, tiếp nhận tất cả trí nhớ, hắn vô cùng hoảng sợ. Hình ảnh Bạch Mặc Hàn che ngực ngã xuống đất kia cứ tua đi tua lại trong đầu hắn, khiến trái tim hắn đau thắt, đôi mắt đỏ quạch, thần kinh gần như đứt đoạn.
Nhưng mọi lo lắng và xót xa trước đó đều không đau bằng ánh mắt đề phòng của Bạch Mặc Hàn. Chỉ trong phút chốc, trái tim hắn đã bị cắt thành mảnh nhỏ.
“Tôi…” – Giọng hắn khản đặc, mới phát ra được một chữ đã không thể nói tiếp được nữa.
“Sao anh biết bọn tôi muốn giết anh? Dây leo tơ máu có ở khắp nơi, có khi anh vô tình bị dính lúc nghỉ ngơi trên đường đi cũng nên.” – Quách Trạch Thuỵ xuất hiện ngoài cửa, giọng điệu vô cùng thiếu kiên nhẫn, cuối cùng nhìn về phía người đàn ông đang bảo vệ bên cạnh Bạch Mặc Hàn, hỏi – “Anh là ai? Có quan hệ gì với anh ta? Vì sao lại trà trộn vào đội ngũ của chúng tôi?”
“Đây không phải căn cứ của các người, tất cả những người sống sót đều có quyền vào ở.” – Người đàn ông nọ không đáp thẳng. Gần nơi này còn có lực lượng vũ trang của vài căn cứ khác, anh dám chắc Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ sẽ không gây ra động tĩnh lớn.
Quách Trạch Thuỵ cười lạnh một tiếng, không hỏi gì thêm. Y cho rằng người nọ là dị năng giả hệ mộc, giúp Bạch Mặc Hàn nhổ dây leo tơ máu ra khỏi cơ thể, mà đại ca thì vì nghe thấy tiếng động nên đến giải quyết hậu quả.
Trong ngôi nhà này vẫn còn người sống sót khác, sợ đại ca nổi giận giết người sẽ khiến người khác bàn ra tán vào, Quách Trạch Thuỵ lặng lẽ kéo ống tay áo hắn.
Lôi Xuyên hất tay y ra, cúi thấp người nói từng câu từng chữ – “Tôi sẽ không giết anh, anh không cần đề phòng tôi!” – Thấy Bạch Mặc Hàn gian nan chống người dậy trốn vào góc giường, đôi mắt đỏ lừ của hắn tối sầm lại, nhấc tay hình thành một quả cầu điện màu tím đánh ngã gã đàn ông đang bảo vệ hắn, sau đó nắm chặt lấy cổ tay gầy yếu của hắn, truyền dị năng hệ trị liệu tinh khiết vào cơ thể hắn.
Cơ thể bị dây leo tơ máu phá nát nhanh chóng được chữa trị. Nhưng thương tích trong linh hồn thì không thể nào chữa khỏi nhờ dị năng. Vừa cảm thấy khá hơn một chút, Chu Doãn Thịnh lập tức hất văng tay Lôi Xuyên, rút khẩu súng màu bạc trong túi áo ra chĩa thẳng vào hắn.
“Cảm ơn cậu đã chữa cho tôi, nhưng mời cậu ra ngoài ngay lập tức, nếu không tôi sẽ nổ súng.”
Lôi Xuyên giơ hai tay lên, chậm rãi lùi ra sau, ngoài mặt không có biểu cảm gì, nhưng nội tâm thì đã quay cuồng dậy sóng. Hắn đã ở bên người nọ suốt bao nhiêu ngày đêm, cũng từng lải nhà lải nhải với hắn không ngừng nghỉ, vì hắn mà quên đi mọi thù hận, thậm chí mong đợi sau khi tỉnh dậy có thể bắt đầu lại từ đầu với hắn.
Nhưng mọi thứ trước mắt này tuyệt đối không như những gì hắn tưởng tượng. Người nọ không nên e ngại hắn, đề phòng hắn, thậm chí căm thù hắn. Hình như hắn đã đến quá muộn.
Thấy bước chân lùi ra sau của Lôi Xuyên quá chậm, Chu Doãn Thịnh giật giật báng súng, uy hiếp – “Mời các người lập tức ra ngoài!” – Nếu Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ đã không muốn trở mặt ngay lập tức, vậy có nghĩa là hắn vẫn còn cơ hội chạy trốn. Mà ông trời cũng rất tốt với hắn, còn tặng cho hắn một người hỗ trợ.
Quách Trạch Thuỵ cười lạnh, kéo đại ca ra ngoài, đóng sập cửa phòng.
Chu Doãn Thịnh lập tức cất súng đi, kéo người đàn ông bị giật ngã lăn dướt đất dậy đặt lên giường. Hai người sức cùng lực kiệt, thương tích đầy mình, nhất thời đều không ai nói gì.
Lôi Xuyên kéo Quách Trạch Thuỵ vào phòng mình, đi thẳng vào vấn đề – “Sau này không được động vào Bạch Mặc Hàn nữa! Anh ta không phải nhà khoa học vô nhân tính như mày nói.”
“Không phải đâu đại ca, anh không biết…” – Quách Trạch Thuỵ muốn giải thích, lại không biết nên thuật lại chuyện mình sống lại vô cùng ly kỳ này như thế nào, đại ca nhất định sẽ cho rằng thần kinh y có vấn đề.
“Tao biết, thậm chí còn biết rõ hơn mày. Tao cũng sống lại, ngay mới rồi.” – Lôi Xuyên cắt ngang lời y.
Quách Trạch Thuỵ choáng váng, ngây ra một phút mới tuôn ra một lèo – “Đại ca, nếu anh sống lại thì đáng lẽ ra càng phải tự tay giết chết Bạch Mặc Hàn chứ, vì sao còn không cho em động vào anh ta? Lẽ nào anh mắc hội chứng Stockholm?” (*)
(*) Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Lôi Xuyên không biết nói gì. Đúng là hắn mắc hội chứng Stockholm, đã thế còn bệnh không nhẹ nữa. Tất cả mọi ký ức đau khổ khi bị Bạch Mặc Hàn dùng dao giải phẫu mổ xẻ cơ thể hắn từ trong ra ngoài đều bị hình ảnh người nọ nhìn ráng chiều xa xôi mà lặng lẽ rơi nước mắt ngày hôm đó thay thế. Đôi mắt tràn đầy chờ mong của hắn còn rực rỡ hơn cả dải mây đỏ rực cuối chân trời. Vào giây phút ấy, hắn chỉ muốn lau nước mắt cho người nọ, ôm người nọ vào lòng rồi hôn lên gò má gầy yếu đó, cùng người nọ thoả sức tưởng tượng một tương lai tốt đẹp hơn, tươi sáng hơn.
Giây phút người nọ ngã xuống, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới và lý trí của mình đều sụp đổ. Hắn bất chấp tất cả, chỉ muốn huỷ diệt hình ảnh kia, khiến cho tất cả đều quay trở về ban đầu.
Nhưng khi tất cả thực sự quay trở về ban đầu, hắn lại hận không thể giết chết mình.
“Nửa năm sau khi mày chết, Bạch Mặc Hàn nghiên cứu ra vắc-xin phòng chống virus Zombie.” – Cuối cùng, hắn chỉ đưa ra một lý do đơn giản. Nhưng chỉ cần lý do này là đủ rồi, dẫu cho có bao nhiêu người hy sinh hay chịu khổ vì điều này cũng đều không là gì so với sự sống còn của toàn bộ loài người.
Quách Trạch Thuỵ vô cùng kinh hãi, sững sờ nhìn chằm chằm đôi tay hơi run rẩy của mình. Chính đôi tay này đã suýt chút nữa huỷ diệt hy vọng của toàn bộ loài người! May mà dị năng giả hệ mộc kia chạy đến kịp thời, thật là may!
“Đại ca, em không động đến anh ta nữa. Nhưng anh sẽ không lại đi làm sản phẩm thí nghiệm cho anh ta đấy chứ?” – Quách Trạch Thuỵ đột nhiên nhận ra mình rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Y đương nhiên hy vọng Bạch Mặc Hàn có thể nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh, nhưng cũng không hy vọng hắn trói đại ca mình lên bàn thí nghiệm.
“Thực ra nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh chỉ cần máu của tao thôi, thế nên cung cấp máu tươi cho anh ta đúng lúc là được. Tao biết chừng mực, mày không cần phải lo.” – Lôi Xuyên khoát tay tiễn người anh em của mình đi, mở rộng thần kinh tìm đến phòng Bạch Mặc Hàn.
Có lẽ là vì sống lại, thần kinh của hắn vô cùng mạnh mẽ, đã có thể bao trùm phạm vi trong vòng một trăm mét. Hắn đã quen ở bên Bạch Mặc Hàn mọi lúc mọi nơi, chỉ mới tách ra vài phút đã cảm thấy đứng ngồi không yên, tâm tình hoảng loạn.
Nơi này không phải không gian ngân hà của hắn. Ngay giây phút cận kề tử vong, có một dòng năng lượng vô cùng lớn bao bọc lấy hắn rồi kéo hắn vào dòng xoáy thời không. Dòng năng lượng kia vô cùng dữ dội, lại không hề gây tổn thương gì cho hắn, ngược lại còn dành ra một chút để chăm sóc cho linh hồn bị thương của hắn.
Đây là một căn phòng vô cùng trống trải đơn sơ, không có bất kỳ đồ đạc nội thất gì, đồ dùng sinh hoạt duy nhất chính là chiếc ghế sô pha đơn mà mình đang ngồi. Từng đoạn ký ức nhanh chóng tràn vào não như thuỷ triều. Bởi vì linh hồn còn đang bị thương, Chu Doãn Thịnh không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Không ngờ hắn lại trở về thế giới này với thân phận Bạch Mặc Hàn, cũng là thế giới sau khi các nhân vật chính sống lại. Theo như trí nhớ của Bạch Mặc Hàn trước đó, vận mệnh vẫn không thay đổi. Nghe nói một nhánh quân đội đang chuẩn bị hộ tống tiến sĩ Bạch đến căn cứ B, hai nhân vật chính lập tức tài tình trà trộn vào, trở thành chủ lực của nhánh quân đó. Họ giết chết những người đã từng bán đứng Lôi Xuyên lúc trước, hiện giờ đang chuẩn bị ra tay với tiến sĩ Bạch – người được bảo vệ vô cùng kín kẽ.
Ngay ngày hôm qua, Quách Trạch Thuỵ đã bày mưu giết chết đội quân phụ trách hộ tống tiến sĩ Bạch. Y vốn có thể cho tiến sĩ Bạch một phát súng, chấm dứt tính mạng anh, nhưng bởi vì quá mức thù hận, y không muốn tiến sĩ Bạch được chết thoải mái, vậy nên đã lặng lẽ trộn vài hạt mầm dây leo tơ máu vào đồ ăn thức uống của tiến sĩ Bạch.
Dây leo tơ máu là một loại thực vật có hình dạng như tơ máu, đường kính lớn nhất không đến mấy milimet, đường kính nhỏ nhất còn bé hơn mạch máu người. Chúng ẩn nấp dưới bùn đất, gặp động vật hoặc người đi ngang qua, chúng sẽ lặng lẽ đâm thủng da rồi chui vào để ký sinh, theo mạch máu mà lan khắp cơ thể, ngày ngày hút máu ký chủ, cho đến khi ký chủ chỉ còn lại một túi da khô quắt mới lại lẩn xuống đất, tìm kiếm ký chủ tiếp theo.
Nếu như chém đứt loại thực vật này, nó sẽ không chết, mà sẽ mọc thành hai ngọn dây leo mới, khả năng sinh sản vô cùng mạnh mẽ, phải dùng lửa đốt mới có thể hoàn toàn tiêu diệt. Người bị ký sinh nhất định phải tìm dị năng giả hệ mộc nhổ nó đi trong thời gian ngắn nhất, nếu không chắc chắn sẽ không sống được.
Đương nhiên, con người còn có thể tiêu diệt cả thây ma, loại thực vật này tuy rằng đáng sợ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có đối sách. Các nhà y học đã phát minh ra một loại thuốc có thể phát ra mùi hương khiến dây leo tơ máu bài xích, sau khi uống thuốc này vào, dây leo tơ máu tuyệt đối sẽ không dám đến gần, cho dù đã ký sinh, nó cũng sẽ chui ra ngoài qua yết hầu.
Người phát minh ra loại thuốc này không phải ai khác mà chính là Bạch Mặc Hàn. Nhưng rất tiếc, thời gian đã quay ngược lại, hiện giờ loại thuốc này còn chưa ra lò.
Chu Doãn Thịnh xem đi xem lại phần ký ức liên quan đến Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ, rốt cuộc có thể chắc chắn hai người này đúng là đã sống lại, hơn nữa còn hận Bạch Mặc Hàn thấu xương. Rất nhiều lần lơ đãng nhìn về phía Bạch Mặc Hàn, trong mắt họ đều tràn đầy căm ghét.
Vậy có nghĩa là Lôi Xuyên quả thực chết não, không biết chuyện Bạch Mặc Hàn đã nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng chống virus Zombie? Nếu không với tính cách lấy đại cục làm trọng của Lôi Xuyên, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay với Bạch Mặc Hàn.
Fuck, phí cả công! Chu Doãn Thịnh tức giận nhíu mày. Hiện giờ, nhiệm vụ của hắn vẫn giống như cũ, cứu vớt thế giới, nhưng độ khó trực tiếp tăng lên cấp S. Đầu tiên, hắn phải loại trừ dây leo tơ máu trong cơ thể, giữ gìn tính mạng; tiếp theo phải lấy một lọ máu của Lôi Xuyên, làm đông lạnh rồi giấu đi; sau đó mang máu chạy trốn đến căn cứ B dưới sự đuổi giết của hai nhân vật chính, cuối cùng nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh theo con đường cũ.
Đối với hắn mà nói, bước cuối cùng thực sự dễ như trở bàn tay, nhưng ba bước trước thì khó hơn lên trời.
Hắn không có dị năng hệ mộc để khống chế dây leo tơ máu, càng không thể cầu cứu người trong đội ngũ, bởi vì hầu hết những người này đều là tay chân của Quách Trạch Thuỵ, đều đang chờ giết chết hắn. Tạm thời hắn đành phải lấy năng lượng từ linh hồn để loại trừ dây leo tơ máu.
Điều này đồng nghĩa với việc linh hồn vừa mới khỏi được một chút của hắn sẽ lại vỡ nát, cũng đồng nghĩa với việc dị năng hệ thần kinh của hắn sẽ mãi mãi không thể nào tăng tiến. Cường độ thần kinh quyết định sự mạnh yếu của dị năng, mà nói cho cùng sức mạnh linh hồn và cường độ thần kinh cũng đều là một. Linh hồn bị thương, cho dù có kích hoạt được dị năng thì vẫn sẽ yếu như sên, dẫu hấp thu bao nhiêu tinh thể cũng thành dã tràng xe cát, chẳng làm nên tích sự gì.
Mà theo hắn được biết, thế giới này không hề tồn tại báu vật có thể trực tiếp chữa trị linh hồn, nói cách khác, ở nơi này hắn chẳng khác nào một người bình thường trói gà không chặt. Thử hỏi một người bình thường thì phải làm thế nào để chạy khỏi vòng vây của nhiều dị năng giả cấp bậc cao như vậy, đã vậy còn phải lấy được máu của Lôi Xuyên.
Bởi vì Quách Trạch Thuỵ và Lôi Xuyên đều là người sống lại, ngay từ đầu họ đã bắt đầu dự trữ lương thực, vũ khí, mạng lưới quan hệ, đã biết bí mật tinh thể có thể dùng để tu luyện. Mạt thế vừa mới bộc phát nửa năm, họ đã là dị năng giả cấp bốn, cách người khác tận năm, sáu năm chênh lệch. Cho dù là dị năng giả mạnh nhất hiện giờ cũng không thể gây tổn thương cho Lôi Xuyên một chút nào
Có thể nói, hiện giờ họ muốn giết chết ai, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
Luân hồi nhiều lần như vậy, đây là lần Chu Doãn Thịnh cảm thấy ức chế nhất. Nhưng cho dù thế nào, hắn đều phải nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ, đạt được đủ năng lượng để chữa trị linh hồn.
Nghĩ vậy, hắn bắt đầu vận chuyển năng lượng linh hồn, ép từng sợi từng sợi dây leo tơ máu trải rộng khắp cơ thể ra ngoài. Năng lượng được bổ sung trong dòng xoáy thời không rốt cuộc lại tiêu hao sạch sẽ, may mà hắn kịp bảo vệ những cơ quan quan trọng ngay từ đầu, nếu không dù ép ra được hắn cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Nhưng thương tích do máu thịt bị cắn nuốt không hề nhỏ chút nào, hắn cảm thấy cả người đau đớn như bị xe tải nghiền qua, vị tanh ngọt quen thuộc tràn ra từ kẽ răng.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở tung, một bóng người cao lớn lao về phía hắn, hoảng hốt kêu – “Tiến sĩ, ngài làm sao vậy?”
Kính của Bạch Mặc Hàn đã bị vỡ trong lúc chạy trốn, lúc này thị lực của hắn đã gần như nửa mù. Khi người đến chỉ còn cách mình hơn một, hai mét, Chu Doãn Thịnh rốt cuộc mới nhận ra thân phận của đối phương, tâm trạng đề phòng cao độ lập tức thả lỏng.
Hắn đẩy người đàn ông cao lớn đang định ôm lấy mình ra, quỳ rạp xuống đất phát ra tiếng nôn mửa chật vật, từng ngụm máu tươi liên tiếp đổ xuống sàn, tích thành một vũng máu to. Có thứ gì đó nhỏ như giòi bọ nhúc nhích chui qua chui lại trong máu, cố gắng vươn đến gần vật sống xung quanh.
“Tránh xa một chút, đây là dây leo tơ máu!” – Hắn vừa ho khan vừa nhanh chóng kéo người nọ lùi lại.
Người nọ hoảng sợ, lập tức vận chuyển dị năng hình thành vách ngăn kim loại, ngăn râu thần kinh dày đặc như mạng nhện của dây leo tơ máu đến gần. Đối phó với loại thực vật này, tuyệt đối không thể chém đứt, chém càng nhiều chúng sẽ sinh sôi nảy nở càng nhiều, chỉ có biện pháp tấn công bằng lửa mới có thể giết chết được chúng.
Nhưng trong phòng chỉ có hai người họ, tìm đâu ra được dị năng giả hệ hoả?
Dị năng của người đàn ông nọ còn chưa đạt tới cấp độ có thể biến toàn thân thành kim loại, chỉ có thể tạo ra một lớp kim loại mỏng đủ để bọc lấy hai chân, sau đó bế tiến sĩ lên rồi chạy ra ngoài.
Đây là một ngôi nhà, ba phòng ngủ một phòng khách, Bạch Mặc Hàn được xếp vào căn phòng ngủ trong cùng, những phòng còn lại Lôi Xuyên để lại cho cấp dưới và những người sống sót được họ cứu trên đường.
Quách Trạch Thuỵ và Lôi Xuyên nói cho cấp dưới rằng Bạch Mặc Hàn là nhà khoa học biến thái lấy cơ thể người làm thí nghiệm, là kẻ đầu sỏ dẫn đến tận thế, bảo họ dù nghe thấy tiếng gì bất thường thì cũng cứ mặc xác Bạch Mặc Hàn. Mà những người sống sót đều sợ hãi thây ma, trừ khi cần thiết, họ tuyệt đố sẽ không dám chạy lung tung.
Cho nên tiếng phá cửa đã vang lên từ lâu mà vẫn không có ai lại xem xét.
Người đàn ông nọ bế tiến sĩ đang liên tục ho ra máu chạy ra ngoài cửa. Anh cũng là quân nhân, cũng lệ thuộc căn cứ B, nhưng không tham dự vào nhiệm vụ hộ tống tiến sĩ Bạch. May mà khi vừa sống lại, anh đang ở bên ngoài tìm kiếm vật dụng, không xa tiến sĩ Bạch là mấy, vì thế lập tức lái một chiếc xe Jeep quân dụng xuyên ngày đêm đến đây.
Nơi này là một khu nhà cao cấp, biện pháp bảo đảm an ninh đến nơi đến chốn, đã được Lôi Xuyên và thuộc cấp dọn dẹp sạch sẽ, chuyên dùng để thu nhận người sống sót, từ đó chọn ra thuộc cấp đắc lực. Kiếp này họ muốn tự tạo dựng thế lực của mình, rất cần nhân tài.
Người đàn ông nọ thay quân phục thành quần áo thường, giả làm người sống sót bình thường, tốn rất nhiều công sức mới trà trộn vào được.
Nghe nói nhánh quân đội của căn cứ B đều đã tử nạn, hiện giờ người hộ tống tiến sĩ Bạch là nhóm bộ đội đặc chủng do Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ dẫn đầu, hơn nữa Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ đã là dị năng giả cấp bốn, đã sớm biết bí mật tinh thể có thể dùng để tu luyện, trong lòng anh tức thì vang lên tiếng cảnh báo.
Vì là người sống lại, cho nên khi phát hiện ra tình hình hoàn toàn không giống như trong trí nhớ, anh không khỏi lo nghĩ nhiều hơn một chút, ngay đêm đó lập tức lựa chọn ở lại căn phòng đối diện phòng tiến sĩ Bạch, dùng ống nhòm hồng ngoại quan sát tình trạng của tiến sĩ Bạch, không ngờ lại trông thấy hắn quỳ rạp dưới đất liên tục ho ra máu. Cảnh tượng này khiến anh nhớ lại tình trạng của tiến sĩ Bạch khi gần ra đi kiếp trước, lập tức bất chấp tất cả mà chạy đến xem xét.
Lôi Xuyên và thuộc cấp không có ý tốt với tiến sĩ Bạch, nhưng những người sống sót thì đều biết tiến sĩ Bạch là nhà y học tài giỏi nhất Trung Quốc, lần này đến căn cứ B là để tiến hành nghiên cứu vắc-xin phòng chống virus Zombie. Họ coi hắn là niềm hy vọng của Trung Quốc, đương nhiên sẽ không muốn thấy hắn xảy ra bất trắc. Không chỉ vậy, xung quanh còn có lực lượng vũ trang của vài căn cứ khác mai phục, hòng tranh đoạt tiến sĩ Bạch.
Đây cũng là lý do chính mà Quách Trạch Thuỵ lựa chọn dùng dây leo tơ máu ám sát tiến sĩ Bạch.
Trong đầu người đàn ông nọ có rất nhiều suy nghĩ, nhưng cũng chỉ lướt qua trong chốc lát. Anh chạy khỏi căn phòng có dây leo tơ máu, vừa định tăng tốc độ thì bất chợt khựng lại, trong mắt toát ra sự kiêng dè sâu sắc.
Lôi Xuyên đứng thẳng người, chặn trước lối đi của anh. Trong đôi mắt hắn phủ đầy tơ máu, khiến con ngươi hắn phản xạ ra một màu đỏ lừ, trông đáng sợ hệt như dã thú đánh mất lý trí. Hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang không ngừng ho ra máu, thái dương hằn lên mấy sợi gân xanh, khớp hàm khép chặt khiến cho đường cằm trở nên cứng đờ như điêu khắc, có thể thấy cảm xúc của hắn đã gần với thịnh nộ đến thế nào.
Cả người hắn ngập tràn hơi thở u ám và phẫn nộ, gằn từng câu từng chữ – “Giao anh ta cho tao!”
Chu Doãn Thịnh bám chặt lấy cổ người nọ, trong đôi mắt đen láy không có bất kỳ cảm xúc nào khác ngoài đề phòng. Kế hoạch ám sát thất bại nên Lôi Xuyên muốn tự mình ra tay?
Ánh mắt Lôi Xuyên thoáng lướt qua đôi mắt đề phòng của hắn, sắc mặt vốn đã u ám lại càng trở nên khó coi.
“Trả anh ta lại cho tao!” – Hắn tiến lên phía trước vài bước, đang định cướp lấy Chu Doãn Thịnh thì thấy một lớp vật thể hình sợi tơ dày đặc tràn ra từ trong phòng, chậm rãi leo lên chân hắn.
Hắn nhanh chóng tìm kiếm lại ký ức trước đó trong đầu, đây là dây leo tơ máu mà Quách Trạch Thuỵ gieo vào cơ thể Bạch Mặc Hàn! Đôi mắt vốn đỏ ngầu lập tức toát ra nét hung bạo, hắn dùng một mồi lửa thiêu rụi tất cả lũ quái vật xấu xí này, sau đó sập cửa phòng lại, đanh giọng nói – “Buông anh ta ra!”
Người đàn ông nọ không phải là đối thủ của Lôi Xuyên, sợ đánh nhau sẽ làm ảnh hưởng đến tiến sĩ Bạch, không thể không thoả hiệp.
Nghe thấy giọng đại ca, một quân nhân mặc trang phục tác chiến đặc chủng vội vàng mở cửa phòng xem xét tình hình. Lôi Xuyên chiếm dụng phòng của y, đuổi tất cả người không liên quan ra ngoài.
Giường và sô pha trong phòng Bạch Mặc Hàn đều bị những người này lấy đi. Chiếc giường lớn trải nệm trắng mềm mại này trông vô cùng thoải mái, người đàn ông nọ cẩn thận đặt Chu Doãn Thịnh lên giường, định vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn lau sạch người cho tiến sĩ Bạch, nhưng thấy Lôi Xuyên vẫn đứng chặn ngoài cửa nhìn hai người chằm chằm với con mắt đỏ ngầu, anh lập tức gác lại ý định này.
Anh không dám rời khỏi tiến sĩ Bạch một bước. Rất rõ ràng, không chỉ có anh sống lại, mà ngay cả Lôi Xuyên cũng thế, có lẽ còn cả Quách Trạch Thuỵ. Nếu không họ sẽ không dùng đủ mọi thủ đoạn để sắp đặt cuộc mưu sát này trong khi hai bên vốn không hề quen biết nhau như vậy. Còn tiến sĩ Bạch, chắc chắn ngài ấy không phải người sống lại, nếu không ngài ấy cũng sẽ không đi theo bên cạnh Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ mà không chút phòng bị nào như vậy.
Người nọ tháo vỏ gối ra, nhẹ nhàng lau chùi vết máu bên khoé miệng và cổ của tiến sĩ Bạch.
Não Chu Doãn Thịnh đang vô cùng đau đớn, đã vậy cơ thể bị dây leo tơ máu đâm xuyên còn đổ rất nhiều máu. Hắn không thể không tiếp tục rút năng lượng linh hồn chữa trị cơ thể, lại càng đau đầu kịch liệt. Đây quả thực là một vòng tuần hoàn ác tính, càng yếu thì càng phải dựa vào năng lượng linh hồn để chữa trị, càng rút năng lượng linh hồn ra thì lại càng yếu.
Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ hắn cũng không sống được mấy ngày nữa.
Nghĩ vậy, Chu Doãn Thịnh lại hộc ra một ngụm máu tươi, làm bẩn khoé miệng và cổ vừa mới được người nọ lau chùi sạch sẽ.
Vành mắt người nọ đỏ lên, trái tim đau thắt, nghẹn ngào gọi tên tiến sĩ Bạch. Vì sao người tốt luôn không nhận được kết cục tốt đẹp? Nhờ ngài ấy mà hàng trăm triệu sinh linh có được cuộc sống mới, chẳng lẽ công đức này còn chưa đủ để xoá đi một chút nghiệp chướng kia? Ông trời không thể bất công như vậy!
Lôi Xuyên vội vã tiến lên hai bước, giơ tay muốn chạm vào tiến sĩ Bạch, lại bị người đàn ông nọ nắm chặt lấy cổ tay, nghiến răng quát – “Cút, đừng chạm vào anh ta! Nếu mày dám ra tay, tao không ngại kêu to lên để chọc thủng âm mưu của bọn mày đâu. Tuy người của căn cứ B đã bị bọn mày giết, nhưng theo tao được biết, vẫn còn người của vài căn cứ khác đi theo bọn mày. Bọn họ biết giá trị của tiến sĩ Bạch, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”
Một chút sức lực ấy không đủ để ngăn cản Lôi Xuyên, nhưng hắn cũng không dám di chuyển nữa. Hắn đã vô cùng đau đớn phát hiện ra Bạch Mặc Hàn đang vừa ho ra máu vừa cuộn người lại, trốn ra sau lưng gã đàn ông kia. Ánh mắt anh ta nhìn về phía hắn lại xa lạ, lạnh lùng, phòng bị là vậy.
“Đừng sợ, tôi chỉ muốn chữa trị cho anh mà thôi. Tôi có dị năng hệ trị liệu.” – Dị năng chưa từng để lộ cho ai biết cứ thế được nói thẳng với Bạch Mặc Hàn một cách dễ dàng. Hắn căng thẳng chờ đợi phản ứng của Bạch Mặc Hàn, ngay cả lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Hắn cho rằng người nọ sẽ toát ra vẻ mặt vui mừng nóng vội, sau đó chấp nhận cho mình đến gần. Hắn rất hiểu Bạch Mặc Hàn, để tìm được phương pháp đối phó với virus Zombie, hắn sẽ không bỏ qua bất cứ khả năng nào. Cho dù bắt hắn đến gần ma quỷ, hắn cũng sẽ không sợ hãi lùi bước.
Nhưng Lôi Xuyên đã ở trong phòng thí nghiệm quá lâu, quên mất điều quan trọng nhất, rằng dị năng giả hệ trị liệu tuy thưa thớt nhưng cũng không phải là không có. Khi đó Bạch Mặc Hàn cảm thấy hứng thú với hắn là bởi vì dị năng hệ trị liệu của hắn là đặc biệt nhất, thậm chí có thể cứu được cả người bị nhiễm virus Zombie.
Hắn nói mập mờ không rõ, Bạch Mặc Hàn cũng sẽ chỉ coi hắn như một dị năng giả hệ trị liệu bình thường, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm tính mạng để tiếp cận hắn. Huống chi người lúc này đã đổi thành Chu Doãn Thịnh, lại càng không tự chui đầu vào lưới.
“Các người muốn giết tôi, vì sao? Bạch Mặc Hàn tôi quanh năm suốt tháng ở trong phòng thí nghiệm hoặc giải phẫu, tự nhận chưa từng làm chuyện gì xấu xa tày trời cả.” – Chu Doãn Thịnh vừa ho ra máu vừa yếu ớt nói. Hắn sẽ không để lộ thân phận sống lại của mình, điều đó sẽ chỉ càng gia tăng sự thù hận của Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ đối với hắn. Dù sao hiện giờ đôi tay Bạch Mặc Hàn vẫn còn rất sạch, chưa từng dùng bất kỳ ai làm thí nghiệm.
Lôi Xuyên câm như hến, cảm giác bất lực tràn đầy cõi lòng. Nếu như có thể sống lại sớm hơn một chút, hắn tuyệt đối sẽ không khiến mọi việc đi đến bước này. Thông qua ký ức mà hắn tìm được, hắn biết Quách Trạch Thuỵ nhất định cũng sống lại, nếu không y sẽ không bảo hắn thu thập vật dụng, thu mua vũ khí, dự trữ binh lực từ trước tận thế.
Quách Trạch Thuỵ dẫn hắn đến ngăn chặn đội quân bảo vệ Bạch Mặc Hàn, nói với hắn Bạch Mặc Hàn là một kẻ biến thái chuyên làm thí nghiệm trên cơ thể người, thây ma chính là kết quả thí nghiệm của hắn. Y nói muốn giết chết Bạch Mặc Hàn, phòng ngừa hắn chế tạo ra nhiều quái vật hơn.
Người anh em đã cùng mình sát cánh tám, chín năm với một người xa lạ, đương nhiên Lôi Xuyên sẽ lựa chọn tin tưởng anh em của mình. Hắn âm thầm giết chết đội quân bảo vệ Bạch Mặc Hàn, đồng ý với kế hoạch gieo cấy dây leo tơ máu vào cơ thể Bạch Mặc Hàn của Quách Trạch Thuỵ.
Vào giây phút hắn mở mắt ra, tiếp nhận tất cả trí nhớ, hắn vô cùng hoảng sợ. Hình ảnh Bạch Mặc Hàn che ngực ngã xuống đất kia cứ tua đi tua lại trong đầu hắn, khiến trái tim hắn đau thắt, đôi mắt đỏ quạch, thần kinh gần như đứt đoạn.
Nhưng mọi lo lắng và xót xa trước đó đều không đau bằng ánh mắt đề phòng của Bạch Mặc Hàn. Chỉ trong phút chốc, trái tim hắn đã bị cắt thành mảnh nhỏ.
“Tôi…” – Giọng hắn khản đặc, mới phát ra được một chữ đã không thể nói tiếp được nữa.
“Sao anh biết bọn tôi muốn giết anh? Dây leo tơ máu có ở khắp nơi, có khi anh vô tình bị dính lúc nghỉ ngơi trên đường đi cũng nên.” – Quách Trạch Thuỵ xuất hiện ngoài cửa, giọng điệu vô cùng thiếu kiên nhẫn, cuối cùng nhìn về phía người đàn ông đang bảo vệ bên cạnh Bạch Mặc Hàn, hỏi – “Anh là ai? Có quan hệ gì với anh ta? Vì sao lại trà trộn vào đội ngũ của chúng tôi?”
“Đây không phải căn cứ của các người, tất cả những người sống sót đều có quyền vào ở.” – Người đàn ông nọ không đáp thẳng. Gần nơi này còn có lực lượng vũ trang của vài căn cứ khác, anh dám chắc Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ sẽ không gây ra động tĩnh lớn.
Quách Trạch Thuỵ cười lạnh một tiếng, không hỏi gì thêm. Y cho rằng người nọ là dị năng giả hệ mộc, giúp Bạch Mặc Hàn nhổ dây leo tơ máu ra khỏi cơ thể, mà đại ca thì vì nghe thấy tiếng động nên đến giải quyết hậu quả.
Trong ngôi nhà này vẫn còn người sống sót khác, sợ đại ca nổi giận giết người sẽ khiến người khác bàn ra tán vào, Quách Trạch Thuỵ lặng lẽ kéo ống tay áo hắn.
Lôi Xuyên hất tay y ra, cúi thấp người nói từng câu từng chữ – “Tôi sẽ không giết anh, anh không cần đề phòng tôi!” – Thấy Bạch Mặc Hàn gian nan chống người dậy trốn vào góc giường, đôi mắt đỏ lừ của hắn tối sầm lại, nhấc tay hình thành một quả cầu điện màu tím đánh ngã gã đàn ông đang bảo vệ hắn, sau đó nắm chặt lấy cổ tay gầy yếu của hắn, truyền dị năng hệ trị liệu tinh khiết vào cơ thể hắn.
Cơ thể bị dây leo tơ máu phá nát nhanh chóng được chữa trị. Nhưng thương tích trong linh hồn thì không thể nào chữa khỏi nhờ dị năng. Vừa cảm thấy khá hơn một chút, Chu Doãn Thịnh lập tức hất văng tay Lôi Xuyên, rút khẩu súng màu bạc trong túi áo ra chĩa thẳng vào hắn.
“Cảm ơn cậu đã chữa cho tôi, nhưng mời cậu ra ngoài ngay lập tức, nếu không tôi sẽ nổ súng.”
Lôi Xuyên giơ hai tay lên, chậm rãi lùi ra sau, ngoài mặt không có biểu cảm gì, nhưng nội tâm thì đã quay cuồng dậy sóng. Hắn đã ở bên người nọ suốt bao nhiêu ngày đêm, cũng từng lải nhà lải nhải với hắn không ngừng nghỉ, vì hắn mà quên đi mọi thù hận, thậm chí mong đợi sau khi tỉnh dậy có thể bắt đầu lại từ đầu với hắn.
Nhưng mọi thứ trước mắt này tuyệt đối không như những gì hắn tưởng tượng. Người nọ không nên e ngại hắn, đề phòng hắn, thậm chí căm thù hắn. Hình như hắn đã đến quá muộn.
Thấy bước chân lùi ra sau của Lôi Xuyên quá chậm, Chu Doãn Thịnh giật giật báng súng, uy hiếp – “Mời các người lập tức ra ngoài!” – Nếu Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ đã không muốn trở mặt ngay lập tức, vậy có nghĩa là hắn vẫn còn cơ hội chạy trốn. Mà ông trời cũng rất tốt với hắn, còn tặng cho hắn một người hỗ trợ.
Quách Trạch Thuỵ cười lạnh, kéo đại ca ra ngoài, đóng sập cửa phòng.
Chu Doãn Thịnh lập tức cất súng đi, kéo người đàn ông bị giật ngã lăn dướt đất dậy đặt lên giường. Hai người sức cùng lực kiệt, thương tích đầy mình, nhất thời đều không ai nói gì.
Lôi Xuyên kéo Quách Trạch Thuỵ vào phòng mình, đi thẳng vào vấn đề – “Sau này không được động vào Bạch Mặc Hàn nữa! Anh ta không phải nhà khoa học vô nhân tính như mày nói.”
“Không phải đâu đại ca, anh không biết…” – Quách Trạch Thuỵ muốn giải thích, lại không biết nên thuật lại chuyện mình sống lại vô cùng ly kỳ này như thế nào, đại ca nhất định sẽ cho rằng thần kinh y có vấn đề.
“Tao biết, thậm chí còn biết rõ hơn mày. Tao cũng sống lại, ngay mới rồi.” – Lôi Xuyên cắt ngang lời y.
Quách Trạch Thuỵ choáng váng, ngây ra một phút mới tuôn ra một lèo – “Đại ca, nếu anh sống lại thì đáng lẽ ra càng phải tự tay giết chết Bạch Mặc Hàn chứ, vì sao còn không cho em động vào anh ta? Lẽ nào anh mắc hội chứng Stockholm?” (*)
(*) Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Lôi Xuyên không biết nói gì. Đúng là hắn mắc hội chứng Stockholm, đã thế còn bệnh không nhẹ nữa. Tất cả mọi ký ức đau khổ khi bị Bạch Mặc Hàn dùng dao giải phẫu mổ xẻ cơ thể hắn từ trong ra ngoài đều bị hình ảnh người nọ nhìn ráng chiều xa xôi mà lặng lẽ rơi nước mắt ngày hôm đó thay thế. Đôi mắt tràn đầy chờ mong của hắn còn rực rỡ hơn cả dải mây đỏ rực cuối chân trời. Vào giây phút ấy, hắn chỉ muốn lau nước mắt cho người nọ, ôm người nọ vào lòng rồi hôn lên gò má gầy yếu đó, cùng người nọ thoả sức tưởng tượng một tương lai tốt đẹp hơn, tươi sáng hơn.
Giây phút người nọ ngã xuống, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới và lý trí của mình đều sụp đổ. Hắn bất chấp tất cả, chỉ muốn huỷ diệt hình ảnh kia, khiến cho tất cả đều quay trở về ban đầu.
Nhưng khi tất cả thực sự quay trở về ban đầu, hắn lại hận không thể giết chết mình.
“Nửa năm sau khi mày chết, Bạch Mặc Hàn nghiên cứu ra vắc-xin phòng chống virus Zombie.” – Cuối cùng, hắn chỉ đưa ra một lý do đơn giản. Nhưng chỉ cần lý do này là đủ rồi, dẫu cho có bao nhiêu người hy sinh hay chịu khổ vì điều này cũng đều không là gì so với sự sống còn của toàn bộ loài người.
Quách Trạch Thuỵ vô cùng kinh hãi, sững sờ nhìn chằm chằm đôi tay hơi run rẩy của mình. Chính đôi tay này đã suýt chút nữa huỷ diệt hy vọng của toàn bộ loài người! May mà dị năng giả hệ mộc kia chạy đến kịp thời, thật là may!
“Đại ca, em không động đến anh ta nữa. Nhưng anh sẽ không lại đi làm sản phẩm thí nghiệm cho anh ta đấy chứ?” – Quách Trạch Thuỵ đột nhiên nhận ra mình rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Y đương nhiên hy vọng Bạch Mặc Hàn có thể nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh, nhưng cũng không hy vọng hắn trói đại ca mình lên bàn thí nghiệm.
“Thực ra nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh chỉ cần máu của tao thôi, thế nên cung cấp máu tươi cho anh ta đúng lúc là được. Tao biết chừng mực, mày không cần phải lo.” – Lôi Xuyên khoát tay tiễn người anh em của mình đi, mở rộng thần kinh tìm đến phòng Bạch Mặc Hàn.
Có lẽ là vì sống lại, thần kinh của hắn vô cùng mạnh mẽ, đã có thể bao trùm phạm vi trong vòng một trăm mét. Hắn đã quen ở bên Bạch Mặc Hàn mọi lúc mọi nơi, chỉ mới tách ra vài phút đã cảm thấy đứng ngồi không yên, tâm tình hoảng loạn.
/139
|