Mặt trời hoàng hôn đỏ như máu chậm rãi lặn xuống sau dãy núi xa xa, một hàng xe chạy ầm ầm trên con đường khúc khuỷu. Bởi vì xuyên qua rừng, số lượng thây ma càng ngày càng ít, thỉnh thoảng đi qua một thôn xóm nhỏ mới có thể trông thấy hai, ba con đang lang thang ven đường, vừa nghe thấy tiếng động cơ là lập tức đuổi theo, bị nhóm quân nhân trên xe tải giải quyết chỉ với một viên đạn.
Vì lấy được một số lượng lớn vũ khí đạn dược, mọi người đều rất vui mừng, xúm lại trò chuyện tán dóc, vô cùng thoải mái. Chỉ có không khí trong xe Lôi Xuyên là hơi nặng nề.
Triệu Lăng Phong bắt chéo chân, dáng vẻ nhàn nhã, hết ngắm nghía phong cảnh ngoài cửa sổ rồi lại quay ra nhìn sắc mặt tái xanh tái trắng của Quách Trạch Thuỵ, nụ cười nơi khoé miệng vô cùng quái gở.
Quách Trạch Thuỵ kiềm chế khát vọng được đánh anh một trận, nói một cách khô cằn – “Đại ca, vừa rồi là lỗi của em.”
“Nói bé thôi.” – Lôi Xuyên nói thật khẽ, rũ mắt xem xét tiến sĩ đang ngủ say sưa trên vai mình, thấy hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy mới thở phào một hơi. Tiến sĩ có thể ngủ bên cạnh mình, chứng tỏ hắn đã hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.
“Đại ca, em sai rồi. Em đã không nghe lời anh.” – Nếu như chọn dùng mật khẩu của tiến sĩ theo lời đại ca dặn, y cũng sẽ không suýt nữa đẩy các anh em của mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
“Mày không chỉ sai ở đây. Từ nay về sau, tiến sĩ chính là đồng đội của chúng ta, anh tin tưởng tiến sĩ, cũng hy vọng mấy đứa có thể tin tưởng anh ta như đã tin anh. Mấy đứa có làm được không?” – Lôi Xuyên quay đầu lại, nghiêm khắc nhìn thẳng vào mấy người anh em của mình.
Quách Trạch Thuỵ trầm mặc một lát mới đáp được, vẻ mặt vô cùng buồn bã. Có lẽ trong lòng đại ca, địa vị của tiến sĩ còn hơn xa họ cũng nên. Đi đâu đại ca cũng muốn mang tiến sĩ theo, như thể muốn làm một sợi dây xích trói luôn anh vào người mình vậy. Nâng niu chiều chuộng đến mức ấy thì không phải chỉ đơn giản là bạn nữa rồi.
Rốt cuộc trước khi sống lại, giữa đại ca và tiến sĩ đã có mắc mứu gì? Quách Trạch Thuỵ tò mò đến phát điên, đồng thời cũng không nhịn được mà sinh lòng ghen tị. Y vẫn luôn ôm một tình cảm không thể nói ra với đại ca, vốn cho rằng đại ca là trai thẳng nên mới lựa chọn che giấu. Nhưng nhìn thái độ dịu dàng của hắn với tiến sĩ đi, đúng là ám muội mà.
Mặt trời chiều đã hoàn toàn lặn dưới đường chân trời, đoàn xe chậm rãi đỗ lại gần một thôn xóm nhỏ. Thây ma trong thôn đã chạy đi theo đường quốc lộ từ lâu, thỉnh thoảng gặp một, hai con cũng đều lâu ngày chưa được ăn thịt người, vẫn chưa tiến hoá ra dị năng, một phát súng là có thể giải quyết. Các quân nhân đi một vòng quanh thôn, xác định không còn người may mắn sống sót, mọi người mới chọn vài ngôi nhà một tầng sát nhau để ở.
Rừng núi ít thây ma, nhưng động vật biến dị và động vật thây ma thì rất nhiều, hơn nữa thường rất khó đối phó. Để giảm bớt thương vong không cần thiết, các quân nhân lấy bạt xe dày cộm che lại tất cả cửa sổ, phòng ngừa ánh sáng lọt ra ngoài khiến động vật hoang dã trong rừng phát hiện.
Ở tận thế, không chỉ động thực vật và con người biến dị, mà ngay cả thời tiết cũng thay đổi. Ánh nắng ban ngày gay gắt đến độ có thể phơi cho da thịt người ta bong tróc, đến tối thì lại nhanh chóng lạnh xuống, thỉnh thoảng sẽ có một vài ngày nhiệt độ thậm chí giảm xuống âm độ.
Các quân nhân tìm vài cái bếp lò đặt trong nhà để sưởi ấm, sau đó bắt đầu phân phát túi ngủ, đồ ăn và áo khoác chống lạnh.
Kiếp trước, Chu Doãn Thịnh vẫn luôn ngâm mình trong phòng thí nghiệm. Để bảo đảm thuốc men không bị biến chất, điều hoà trung ương vẫn luôn được bật, hoàn toàn không cảm thấy lạnh hay nóng. Nhưng lần này, hắn đã được nếm trải sự tàn khốc của tận thế một cách rõ ràng, chân thực.
Khép chặt áo khoác, hắn càng lúc càng xán lại gần bếp lò, hận không thể treo cả người lên nướng. Linh hồn bị thương làm cho cơ thể hắn suy yếu, không thể chịu nổi một chút giá rét nào.
“Tiến sĩ, cẩn thận cháy áo.” – Triệu Lăng Phong kéo kéo vạt áo gần rơi vào bếp lò của hắn.
Chu Doãn Thịnh dịch ra sau một cách miễn cưỡng, khẽ rùng mình một cái.
“Tiến sĩ, đến chỗ tôi này.” – Lôi Xuyên vỗ vỗ sô pha bên cạnh mình.
Chu Doãn Thịnh lấy một nhánh cây cời lửa, không để ý đến hắn.
Lôi Xuyên lắc đầu bật cười. Tiến sĩ thường không hay nói chuyện, bình thường đều áp dụng thái độ không để ý đối với người không thân, như thể muốn viết hẳn hai dòng chữ “Tôi không nghe – Tôi không nhìn” lên trán vậy. Bộ dạng này vừa ngốc vừa đáng yêu, đặc biệt là khi hắn tháo kính ra, để lộ đôi mắt ngọc đen láy ướt át mờ mịt, Lôi Xuyên chỉ cảm thấy trái tim mình cũng sắp tan chảy.
Tiến sĩ vẫn còn sống, thực sự là quá tốt.
Hắn vừa cười khẽ vừa đi đến bên cạnh tiến sĩ, kiên quyết cởi áo khoác của hắn ra, mở rộng vạt áo mình, ngồi xuống sau lưng hắn rồi vươn đôi chân dài và hai cánh tay như kìm sắt bọc kín hắn vào lòng.
Mùi hương nam tính lập tức tràn ngập xoang mũi, làm Chu Doãn Thịnh cảm thấy rất mất tự nhiên. Hắn đang định vùng ra khỏi vòng tay của Lôi Xuyên thì đột nhiên cảm thấy quanh người xuất hiện một dòng khí ấm áp, thoải mái đến nỗi suýt thì buột miệng rên rỉ.
Hắn thả bàn tay chống ngực Lôi Xuyên xuống, tự động vùi mình vào vòng tay người nọ. Dị năng hệ hoả tốt thật đấy, không sợ lạnh cũng chẳng sợ nóng.
Lôi Xuyên siết chặt vòng eo gầy gò của hắn, ấn sát hắn vào lòng, sau đó chống cằm lên hõm vai hắn, cười một cách thoả mãn. Kiếp trước, khi tiến sĩ úp người xuống bồn rửa mặt mà thở dốc, liên tục ho ra máu, hắn từng thử vỗ lưng người nọ, thử đỡ tay hắn, thử ôm lấy hắn từ sau lưng, cho hắn một chút ấm áp hay đỡ đần, nhưng cuối cùng đều không làm được.
Cảm giác bất lực này khiến hắn đâm ra căm hận cả chính mình, thậm chí là toàn thế giới. Giờ thì tốt rồi, hắn rốt cuộc có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tiến sĩ một cách rõ ràng, có thể ôm người nọ vào lòng mà che chở. Cảm giác linh hồn được lấp đầy này thức sự không thể miêu tả thành lời.
Cười xong, hắn lại nhịn không được mà thở dài, vuốt ve mái tóc lộn xộn của tiến sĩ.
Chu Doãn Thịnh thoải mái đến díp cả mắt, mới tỉnh được một lúc đã lại bắt đầu mệt mỏi.
“Ăn đã rồi ngủ tiếp.” – Lôi Xuyên gẩy gẩy lớp lông mi dày của tiến sĩ, cảm giác ngứa ngáy như điện giật khiến hắn hơi sửng sốt. Còn chưa kịp nghiền ngẫm cẩn thận, Quách Trạch Thuỵ đã bưng một hộp cơm vào phòng. Thấy hai người gần như hoà vào làm một, sắc mặt y hơi tái nhợt trong giây lát.
“Cơm của anh đây.” – Hắn đưa hộp cơm cho tiến sĩ, mong hắn mau chóng rời khỏi vòng tay đại ca để cho tiện ăn cơm.
“Cám ơn.” – Chu Doãn Thịnh cầm lấy hộp cơm, lại tiếc rẻ không muốn chui ra khỏi túi ngủ bằng thịt vừa ấm áp vừa dễ chịu, vì thế chỉ thò tay bới từng miếng từng miếng cơm, hệt như một chú chuột túi con.
Lôi Xuyên cúi đầu nhìn hắn, nụ cười bên miệng làm thế nào cũng không dừng lại được. Ở bên tiến sĩ càng lâu, hắn càng bị sự thuần tuý và chân thành của người nọ hấp dẫn.
Triệu Lăng Phong lập tức quay sang gắp cơm cho tiến sĩ. Kiếp trước anh đã từng làm việc như vậy rất nhiều lần, có thể xem như “thợ chuyên”.
Lôi Xuyên liếc nhìn anh với ánh mắt u ám, cuối cùng cố nén ý tưởng muốn đá bay anh đi.
Một nhóm lính tụ tập lại ăn cơm, thỉnh thoảng lại ném ánh nhìn quái dị về phía ba người. Sao đại ca với Triệu Lăng Phong chăm cho tiến sĩ cứ như chăm cho trẻ con ba tuổi vậy? Mà cũng đúng, có một số nhà khoa học chẳng khác nào một đứa trẻ có chỉ số IQ cao, rất rất giỏi trong lĩnh vực chuyên ngành, nhưng lại vô cùng ngốc nghếch trong sinh hoạt, có thể hiểu được.
Quách Trạch Thuỵ ăn vài miếng nhạt thếch, thấy hộp cơm bên cạnh đại ca cũng đã hết sạch hơi nóng, y mới không nhịn được mà nói – “Tiến sĩ, anh đi ra trước đã, đại ca của bọn tôi còn chưa ăn đâu, đồ ăn cũng sắp nguội cả rồi.”
Chu Doãn Thịnh ngẩn người, sau đó lập tức vén áo Lôi Xuyên ra. Triệu Lăng Phong bên cạnh đã tự giác mở rộng áo khoác chờ sưởi ấm cho tiến sĩ, ý thức trung khuyển hết chỗ chê.
Lần này Lôi Xuyên thực sự nổi cáu, lòng bàn tay hơi toát ra một quầng ánh sáng tím, nhưng sợ làm tiến sĩ bị thương nên lại ép mình thu lại. Sớm hay muộn cũng có ngày hắn đuổi Triệu Lăng Phong đi. Ngay từ kiếp trước, thấy người này cứ luôn kè kè bên cạnh tiến sĩ, được chạm vào tiến sĩ một cách thoả thuê, hắn đã chịu đủ lắm rồi.
“Hộp cơm này mấy đứa đứa nào muốn thì ăn đi, anh ăn bánh quy.” – Hắn một tay giữ chặt eo tiến sĩ, một tay lục ba lô, lấy một hộp bánh quy ra đưa cho tiến sĩ.
“Bóc hộ tôi.”
Lôi Xuyên có dị năng hệ hoả, chẳng khác nào máy điều hoà sống, ngồi trong lòng người này chắc chắn sẽ thoải mái hơn trong lòng Triệu Lăng Phong. Vì thế, Chu Doãn Thịnh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, xoạt xoạt bóc gói bánh quy rồi đưa lên cho Lôi Xuyên.
Lôi Xuyên vẫn một tay ôm tiến sĩ, một tay khác bốc bánh quy ăn, thỉnh thoảng lại nhét vài miếng vào miệng tiến sĩ. Thấy bộ dạng phồng miệng nhai đồ ăn của người nọ quá mức đáng yêu, hắn cũng không nhịn được mà cười híp mắt. Sự dịu dàng ấm áp và cảm giác tuy hai mà như một này khiến người ta phải ghé mắt.
Mấy quân nhân nhìn mà mắt chữ o miệng chữ a, có người biết chuyện còn lặng lẽ chọc chọc sườn Quách Trạch Thuỵ, nhắc y nhớ giữ cho chắc, đừng để đại ca bị người ngoài cướp đi.
Chu Doãn Thịnh ăn hết một hộp cơm, lại chén gần nửa hộp bánh quy, cái bụng trống rỗng rốt cuộc cũng được lấp đầy, người cũng ấm áp dễ chịu như tắm mình dưới nắng tháng tư, thoải mái đến nhũn người.
Cho dù ở tận thể, chỉ cần đi theo kẻ mạnh thì vẫn có thể sống một cuộc sống sung sướng như thường, thảo nào nhiều người tranh cướp ôm đùi vàng đến vậy. Hắn vừa mơ màng nghĩ vừa nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Triệu Lăng Phong sợ mai tiến sĩ thức dậy sẽ bị trẹo cổ, vội vàng mở một bộ túi ngủ tương đối dày, nhắc Lôi Xuyên đặt hắn vào.
“Không sao, lát nữa tôi ngủ sẽ đặt anh ấy nằm thẳng. Giờ anh ấy còn chưa ngủ say, đừng đưa qua đưa lại đánh thức anh ấy.” – Lôi Xuyên nhỏ giọng từ chối. Hắn đã chán ngấy cái tính gà mẹ của Triệu Lăng Phong rồi, kiếp trước đã thế, đến kiếp này còn chưa đủ? Còn muốn tranh giành với hắn?
Triệu Lăng Phong cũng chả ưa gì Lôi Xuyên, không nghĩ ra hắn rốt cuộc có mưu đồ gì mà lại đối xử ân cần với tiến sĩ đến vậy. Xem cái bộ dạng độc tài của hắn đi, có khác gì coi tiến sĩ thành vật phẩm cá nhân của hắn rồi không? Mà nói cho cùng, giữa hắn và tiến sĩ chỉ có thù hận, không có ơn nghĩa.
Nhưng tiến sĩ đã biết thể chất đặc thù của hắn, hạ quyết tâm muốn đi theo hắn, e rằng có khuyên thế nào tiến sĩ cũng sẽ không đi. Tiến sĩ chính là người như vậy, cho dù biết rõ trước mặt là hố lửa, chỉ cần trong hố có thứ mà hắn muốn, hắn chắc chắn sẽ không chùn bước.
Đúng là quá quật cường.
Triệu Lăng Phong rầu rĩ lắc đầu.
Mọi người sợ quấy nhiễu giấc ngủ của tiến sĩ, bèn lấy tú ra chơi trong yên lặng. Cậu lính kỹ thuật xin được “khuy nhện” của tiến sĩ, điều khiển nó chạy lung tung khắp phòng, tự vui một mình.
Chỉ có Quách Trạch Thuỵ vẫn nhìn chằm chằm đống lửa, sắc mặt u ám, không biết đang suy nghĩ gì.
Nửa tiếng sau, xác định tiến sĩ đã ngủ say, Lôi Xuyên mới đưa tay xoa xoa mái tóc hơi vểnh lên của hắn, sau đó cẩn thận đặt hắn vào chiếc túi ngủ đôi. Triệu Lăng Phong ở bên cạnh giúp đỡ, sợ tiến sĩ lạnh nên lại đi xin thêm hai túi chườm nóng, đổ đầy nước rồi nhét vào.
Lôi Xuyên cởi áo khoác, chuẩn bị chui vào ôm tiến sĩ ngủ một giấc mỹ mãn. Kiếp trước, sau mỗi lần tiến sĩ đi vào giấc ngủ, hắn đều sẽ nằm xuống bên cạnh tiến sĩ, chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt nọ suốt mấy tiếng liền, trong đầu luôn mường tượng nếu một ngày hắn có thực thể, hắn sẽ luôn ở bên cạnh tiến sĩ, ôm tiến sĩ ngủ.
Kiếp này, hắn muốn làm hết tất cả những việc kiếp trước muốn làm mà không làm được. Hắn muốn tiến sĩ được sống tiếp, có sức khoẻ, có đôi má hồng hào và đôi mắt sáng sủa tràn đầy sức sống.
Nghĩ vậy, hắn lại nở một nụ cười thoả mãn.
“Đại ca, em có chuyện muốn nói với anh, chúng ta ra ngoài một chút.” – Quách Trạch Thuỵ kéo tay hắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lôi Xuyên cởi áo khoác đắp lên túi ngủ, kéo kín khe hở rồi mới ra ngoài với y. Hai người đi đến một góc chết có thể công thủ toàn diện, kiểm tra hoàn cảnh xung quanh một chút, xác định không có nguy hiểm gì mới bắt đầu nói chuyện.
“Có chuyện gì không thể để mai nói?”
“Em không nín được. Đại ca, anh rốt cuộc có thái độ gì với tiến sĩ? Dù thế nào anh ta cũng là kẻ thù của anh, đáng để anh hầu hạ như hầu hạ cậu ấm thế ư? Hay là đại ca đang muốn mượn sức anh ta, chờ anh ta nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh rồi mới giết anh ta báo thù? Là như vậy sao?” – Trong giọng nói trộn lẫn một chút chờ mong.
Lôi Xuyên im lặng hồi lâu, hơi thở đè nén nặng nề bắt đầu lan tràn trong không khí, tiếng thở gấp gáp nặng nhọc như dã thú phát cuồng khiến Quách Trạch Thuỵ hoảng sợ. Không đợi Quách Trạch Thuỵ kịp phản ứng, một cú đấm đã hung bạo thụi vào bụng y, làm y lập tức phun ra một búng máu tươi.
Một quả cầu lửa bay tới, đốt rụi máu tươi dưới đất, ngọn lứa hừng hực chiếu sáng khuôn mặt hung dữ đến cùng cực của Lôi Xuyên.
Lần đầu tiên Quách Trạch Thuỵ nảy sinh cảm xúc khác với đại ca ngoài ngưỡng mộ và sùng bái. Giờ này phút này, y thế mà lại cảm thấy sợ hãi. Y vội vã lùi ra sau, nhanh chóng gạt vết máu trên khoé miệng đi, tránh cho mùi máu khuếch tán hấp dẫn thây ma hoặc động vật biến dị. Y run rẩy nói – “Đại ca, em nói sai chỗ nào rồi ạ? Sao anh lại đột nhiên ra tay? Hai kiếp gộp lại, giữa chúng ta cũng đã có mười mấy năm tình cảm, chẳng lẽ còn không bằng Bạch Mặc Hàn kia?”
Lôi Xuyên cố gắng đè nén cảm xúc giận dữ của mình, gằn từng câu từng chữ – “Mày muốn biết vì sao tao lại quay trở lại? Giờ tao nói cho mày. Sau khi mày chết, tao cũng mất hết hy vọng, nên đã lựa chọn tự kích nổ.”
Quách Trạch Thuỵ trợn tròn mắt, trái tim tức thì như bị dao cắt.
Lôi Xuyên nhìn vào vô định, trên mặt toát ra vẻ hồi ức. Từ đầu đến cuối, nỗi đau đọng dưới đáy mắt hắn không hề giảm bớt, trái lại càng dày đặc hơn theo từng lời tự thuật.
“Nhưng tiến sĩ Bạch kịp thời chạy đến, nén lại năng lượng tự dẫn nổ của tao, tao lại sống sót.”
“Đại ca, lúc đó anh là dị năng giả cấp mười một mà! Nếu như anh tự kích nổ, ai có thể ngăn cản được chứ?” – Quách Trạch Thuỵ lắc đầu, không dám tin tưởng.
Lôi Xuyên cười khổ – “Mày cho rằng anh mày rất lợi hại đúng không? Cho rằng nếu như không bị bắt vào phòng thí nghiệm, tao nhất định có thể trở thành người mạnh nhất Trung Quốc?”
Quách Trạch Thuỵ liên tục gật đầu. Nếu như không vì Bạch Mặc Hàn, đại ca vốn nhất định sẽ trở thành bá chủ một cõi, mà không phải chuột bạch trong phòng thí nghiệm mặc cho người ta chi phối. Vậy chẳng khác nào giẫm lên tự tôn của đại ca! Có lẽ đại ca thà trực tiếp bị giết chết còn hơn phải chịu đựng việc này.
“Nhưng khi tất cả dị năng giả đang tưởng tượng cấp mười hai sẽ mạnh như thế nào, tiến sĩ đã là cao thủ bậc vương giả. Anh ta đương nhiên có thể ngăn cản tao tự kích nổ.”
Vừa nghe hắn nói vậy, Quách Trạch Thuỵ hoàn toàn choáng váng, lập tức phủ nhận – “Nhưng giờ tiến sĩ Bạch rõ ràng là người thường mà! Tận thế đã qua hơn nửa năm rồi, nếu là dị năng giả thì đáng lẽ đã thức tỉnh từ lâu rồi.”
Đây cũng là cái rằm trong tim Lôi Xuyên. Đôi mắt sắc bén như dao của hắn đâm Quách Trạch Thuỵ một phát, lập tức khiến y nín bặt.
“Tao không chết, lại biến thành một hồn ma, bị giam cầm bên cạnh tiến sĩ. Mà tinh thể bậc vương giả của tiến sĩ bị năng lượng của tao đập nứt, thực lực giảm mạnh, đồng thời cơ thể cũng bị thương nặng, tất cả cơ quan nội tạng đều bắt đầu dần dần suy kiệt. Tao thường trông thấy anh ta nôn ra từng ngụm từng ngụm máu, sau đó ngất xỉu dưới sàn nhà lạnh như băng. Rồi đến khi tỉnh lại, anh ta lại lặng yên dọn sạch phòng, sau đó đến phòng thí nghiệm như chưa có chuyện gì xảy ra, vừa chìm vào công việc là y như rằng mấy ngày liền không chịu nghỉ ngơi. Để ngăn cản căn cứ B chế tạo ra quái vật đáng sợ hơn cả thây ma, anh ta dùng một chút năng lượng cuối cùng trong tinh thể giết chết người khởi xướng, nhưng cũng chưa hề có bất cứ do dự nào vì việc mình sắp trở thành một người bình thường. Anh ta gầy trơ cả xương, khoảng thời gian về cuối thậm chí còn suýt nôn cả nội tạng. Khi không có ai, anh ta sẽ úp người lên bồn rửa mặt mà thở dốc, bởi vì nếu không làm như vậy, anh ta có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Nhưng khi anh ta đứng trước bàn thí nghiệm, đôi tay anh ta luôn vững chắc, chưa bao giờ sai sót. Anh ta hoàn toàn chỉ dựa vào ý chí để chống đỡ bản thân. Để thế giới khôi phục nguyên trạng, để con người có thể sống tiếp, anh ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Cái giá đó bao gồm những người hy sinh làm sản phẩm thí nghiệm, cũng bao gồm cả chính anh ta. Anh ta đã thành công, vậy mà lại không được hưởng chút vinh quang nào, thứ mà đáng lẽ phải thuộc về anh ta, trái lại còn bị người của căn cứ B giết chết không thương tiếc. Trước khi chết, anh ta gửi tất cả những tài liệu quý giá này cho những căn cứ trên khắp toàn bộ Trung Quốc. Tao rất tức giận, lại tự kích nổ lần nữa, vừa mở mắt ra thì thấy mày khống chế dây leo tơ máu ám sát tiến sĩ. Để đẩy dây leo tơ máu ra khỏi cơ thể, tiến sĩ dốc hết toàn bộ sức lực, tinh thể lại vỡ nát.”
Quách Trạch Thuỵ đứng lặng như trời trồng, trong lòng sóng cuộn biển gầm.
Lôi Xuyên nhìn y một cái, cười lạnh nói – “Tiến sĩ đáng lẽ ra có thể trở thành một dị năng giả cấp vương giả, cuối cùng lại bị mày hại. Cả hai kiếp cộng lại, mày đã giết bao nhiêu người? Mục đích mày giết họ là gì?”
Không đợi Quách Trạch Thuỵ đáp, hắn đã nói tiếp – “Người mà mày đã giết không hơn trăm cũng phải mấy chục, bởi vì ân oán cá nhân, bởi vì tự vệ, hoặc bởi vì ích lợi. Không nói đến mày, anh mày cũng đã từng giết rất nhiều người, động cơ không gì ngoài mấy thứ kia. So với động cơ dơ bẩn của chúng ta, tiến sĩ lựa chọn hy sinh một số ít người, thậm chí là cả chính mình, để cứu càng nhiều người hơn, mày dám nói anh ta xấu xa ư? Nếu là mày, trơ mắt nhìn anh ta chết một cách thê thảm như thế, thế nhưng lại để lại cho đời sau một tương lai tràn đầy hy vọng, mày có thể hận anh ta ư? Chỉ cần là người có lương tâm thì đều sẽ không nói ra cái câu lợi dụng tiến sĩ xong rồi giết chết anh ta như vậy.”
Hắn xoè bàn tay phủ một lớp sấm sét màu tím, lạnh lùng nói – “Không có lần sau, nếu không cho dù nợ mày một mạng, tao cũng sẽ không tha cho mày.”
Đi được hai bước, hắn quay đầu quát với một góc nào đó – “Nghe đủ chưa? Đủ rồi thì cút!”
Triệu Lăng Phong bước ra khỏi bóng đêm, vẻ mặt hơi ngại ngùng. Anh không ngờ nội tình lại khúc chiết đến vậy, thì ra Lôi Xuyên vẫn luôn ở bên tiến sĩ với trạng thái linh hồn. Thảo nào hắn hoàn toàn không hận tiến sĩ. Tiến sĩ như vậy, ai mà hận cho được? Trừ khi là kẻ điên muốn huỷ diệt thế giới.
Hai người nối nhau rời khỏi. Mãi mấy phút sau, Quách Trạch Thuỵ mới hoàn hồn, sau đó che mặt cười khổ.
Lời nói của đại ca đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của y đối với tiến sĩ Bạch. Người này chẳng những uyên bác trong lĩnh vực chuyên môn, mà thế giới nội tâm cũng sạch sẽ thuần tuý hơn bất cứ ai. Anh ta hoàn toàn không có chút lòng dạ ích kỷ nào. Anh ta có thể trả mọi giá để kéo dài sự sống của loài người, vì chân lý mà anh ta theo đuổi. Chính vì có người như vậy tồn tại, thế giới mới có thể thoát khỏi bóng tối vô tận, từ từ đi về phía ánh sáng.
Anh ta chết một cách thê thảm, nhưng cũng rất oanh liệt. Anh ta đã để lại hạt giống hy vọng cho loài người.
Đi theo một người cao thượng, kiên nghị, dũng cảm tiến tới như thế, ai có thể khống chế sự ngưỡng mộ, sùng bái trong lòng mình? Mà lòng ngưỡng mộ sùng bái càng ngày càng nhiều ấy sẽ chất thành tình yêu nóng bỏng hơn cả nham thạch.
Thảo nào khi đại ca nhìn về phía tiến sĩ Bạch, mắt hắn như toát ra hai ngọn lửa thế. Hắn đã phải lòng anh ta, từ kiếp trước sang đến kiếp này.
Quách Trạch Thuỵ bật cười, khoé mắt lại hơi ươn ướt. Nhớ lại chuyện mình từng tặng đại ca cái mạng quèn này, y lại thấy hơi ức ức.
“Hừ, yêu rồi mà còn chưa tự biết chứ gì? Cứ khó chịu đi, tôi tuyệt đối sẽ không nhắc anh!” – Thầm trù ẻo một câu, Quách Trạch Thuỵ cọ cọ cái mũi cay cay, thản nhiên quay trở về. Không cam lòng thì đã sao? So với tương lai tràn đầy hy vọng thì không là gì hết.
Bị lời nói của Lôi Xuyên gợi lại chuyện đau lòng, Triệu Lăng Phong hoàn toàn mất ngủ. Anh khoanh chân ngồi cạnh tiến sĩ, lặng lẽ rơi nước mắt, tụ thành một vũng nước nho nhỏ dưới đất.
Mấy quân nhân trộm nhìn anh, không nhịn được mà che miệng cười trộm, có người còn huơ huơ ngón tay bên thái dương mình, ám chỉ anh có vấn đề về não.
Một lát sau, Lôi Xuyên đi đến. Thấy Triệu Lăng Phong ngồi canh bên cạnh túi ngủ, hắn tức thì thấy phiền không thể tả, giơ chân đạp anh ngã lăn quay, khẽ quát – “Mau đi ngủ đi, đừng chày bửa ở đây. Không ngủ ngày mai lấy sức đâu mà bảo vệ tiến sĩ.”
Bảo vệ tiến sĩ đương nhiên là quan trọng nhất. Triệu Lăng Phong lập tức quẹt nước mắt, chui tọt vào một chiếc túi ngủ khác.
Nhớ lại chuyện cũ, tâm tình Lôi Xuyên lại loạn hết cả lên. Hình ảnh tiến sĩ rạp người xuống bồn rửa mặt mà hộc máu, hình ảnh tiến sĩ gầy yếu trơ xương, hình ảnh tiến sĩ mất ý thức mà ngã xuống nền gạch, hình ảnh tiến sĩ che ngực gục ngã… tất cả đều như một con dao sắc bén đâm thẳng vào nơi yếu mềm nhất trong tim hắn.
Đôi mắt hắn đỏ bừng, vành mắt ươn ướt, cố gắng cắn chặt răng nén lại xúc động muốn khóc to một trận. Người ta nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, chỉ bởi vì chưa đến mức đau lòng. Lúc đó hắn chỉ cười nhạt, giờ rốt cuộc mới biết thế nào thực sự được gọi là đau lòng. Hắn không bao giờ muốn trải qua nó lần thứ hai.
Tuy đại ca không khóc như Triệu Lăng Phong, nhưng trông còn đau khổ hơn Triệu Lăng Phong gấp nghìn lần. Mấy cậu lính nọ không cười nổi nữa, ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu ra làm sao.
Thế này là thế nào? Tiến sĩ Bạch đã chết đâu, sao cả hai đều như chết cha chết mẹ vậy?
Quách Trạch Thuỵ đứng cạnh cửa, chăm chú nhìn bóng lưng suy sút của đại ca hồi lâu. Y có thể hiểu tâm trạng của hắn, trơ mắt nhìn người thương chết, vừa sống lại lại suýt nữa nhìn hắn chết lần nữa, trong lòng chắc chắn không dễ chịu. Mà nói đến đây, y cũng hơi bội phục khả năng nhẫn nại của đại ca, chỉ đấm mình có hai phát chứ không có băm mình, vẫn rất là có tình có nghĩa.
Nghĩ vậy, lòng dạ y tức thì nguôi ngoai, lại gần vỗ vỗ bả vai lão đại tỏ vẻ an ủi.
Đúng lúc này, tiến sĩ mở đôi mắt mơ màng ra, thấy bên cạnh túi ngủ vẫn còn ngồi chình ình một người, ấn đường hắn lập tức giãn ra, thì thào – “Tôi muốn uống nước.”
Lôi Xuyên lập tức bảo một người anh em mang dị năng hệ thuỷ rót một cốc nước, một tay bưng cốc cho tiến sĩ uống từng ngụm một, một tay đỡ dưới cằm hắn, sợ nước chảy ra làm ướt áo hắn.
Chu Doãn Thịnh giải quyết xong vấn đề khát nước thì phát hiện ra tay chân mình lạnh như băng, vì thế vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói nhỏ – “Lạnh quá, mau vào đây sưởi ấm cho tôi.”
Vì câu này của hắn, trái tim nhỏ máu của Lôi Xuyên tức thì lành lại, vừa dạ vâng vừa chui vào, cẩn thận ôm thân hình gầy yếu của người nọ vào lòng. Phát hiện tiến sĩ ranh mãnh luồn bàn tay lạnh băng vào trong áo mình, hắn bật cười vui vẻ.
Mãi đến lúc này, hắn rốt cuộc mới có cảm giác được sống lại.
Vì lấy được một số lượng lớn vũ khí đạn dược, mọi người đều rất vui mừng, xúm lại trò chuyện tán dóc, vô cùng thoải mái. Chỉ có không khí trong xe Lôi Xuyên là hơi nặng nề.
Triệu Lăng Phong bắt chéo chân, dáng vẻ nhàn nhã, hết ngắm nghía phong cảnh ngoài cửa sổ rồi lại quay ra nhìn sắc mặt tái xanh tái trắng của Quách Trạch Thuỵ, nụ cười nơi khoé miệng vô cùng quái gở.
Quách Trạch Thuỵ kiềm chế khát vọng được đánh anh một trận, nói một cách khô cằn – “Đại ca, vừa rồi là lỗi của em.”
“Nói bé thôi.” – Lôi Xuyên nói thật khẽ, rũ mắt xem xét tiến sĩ đang ngủ say sưa trên vai mình, thấy hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy mới thở phào một hơi. Tiến sĩ có thể ngủ bên cạnh mình, chứng tỏ hắn đã hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.
“Đại ca, em sai rồi. Em đã không nghe lời anh.” – Nếu như chọn dùng mật khẩu của tiến sĩ theo lời đại ca dặn, y cũng sẽ không suýt nữa đẩy các anh em của mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
“Mày không chỉ sai ở đây. Từ nay về sau, tiến sĩ chính là đồng đội của chúng ta, anh tin tưởng tiến sĩ, cũng hy vọng mấy đứa có thể tin tưởng anh ta như đã tin anh. Mấy đứa có làm được không?” – Lôi Xuyên quay đầu lại, nghiêm khắc nhìn thẳng vào mấy người anh em của mình.
Quách Trạch Thuỵ trầm mặc một lát mới đáp được, vẻ mặt vô cùng buồn bã. Có lẽ trong lòng đại ca, địa vị của tiến sĩ còn hơn xa họ cũng nên. Đi đâu đại ca cũng muốn mang tiến sĩ theo, như thể muốn làm một sợi dây xích trói luôn anh vào người mình vậy. Nâng niu chiều chuộng đến mức ấy thì không phải chỉ đơn giản là bạn nữa rồi.
Rốt cuộc trước khi sống lại, giữa đại ca và tiến sĩ đã có mắc mứu gì? Quách Trạch Thuỵ tò mò đến phát điên, đồng thời cũng không nhịn được mà sinh lòng ghen tị. Y vẫn luôn ôm một tình cảm không thể nói ra với đại ca, vốn cho rằng đại ca là trai thẳng nên mới lựa chọn che giấu. Nhưng nhìn thái độ dịu dàng của hắn với tiến sĩ đi, đúng là ám muội mà.
Mặt trời chiều đã hoàn toàn lặn dưới đường chân trời, đoàn xe chậm rãi đỗ lại gần một thôn xóm nhỏ. Thây ma trong thôn đã chạy đi theo đường quốc lộ từ lâu, thỉnh thoảng gặp một, hai con cũng đều lâu ngày chưa được ăn thịt người, vẫn chưa tiến hoá ra dị năng, một phát súng là có thể giải quyết. Các quân nhân đi một vòng quanh thôn, xác định không còn người may mắn sống sót, mọi người mới chọn vài ngôi nhà một tầng sát nhau để ở.
Rừng núi ít thây ma, nhưng động vật biến dị và động vật thây ma thì rất nhiều, hơn nữa thường rất khó đối phó. Để giảm bớt thương vong không cần thiết, các quân nhân lấy bạt xe dày cộm che lại tất cả cửa sổ, phòng ngừa ánh sáng lọt ra ngoài khiến động vật hoang dã trong rừng phát hiện.
Ở tận thế, không chỉ động thực vật và con người biến dị, mà ngay cả thời tiết cũng thay đổi. Ánh nắng ban ngày gay gắt đến độ có thể phơi cho da thịt người ta bong tróc, đến tối thì lại nhanh chóng lạnh xuống, thỉnh thoảng sẽ có một vài ngày nhiệt độ thậm chí giảm xuống âm độ.
Các quân nhân tìm vài cái bếp lò đặt trong nhà để sưởi ấm, sau đó bắt đầu phân phát túi ngủ, đồ ăn và áo khoác chống lạnh.
Kiếp trước, Chu Doãn Thịnh vẫn luôn ngâm mình trong phòng thí nghiệm. Để bảo đảm thuốc men không bị biến chất, điều hoà trung ương vẫn luôn được bật, hoàn toàn không cảm thấy lạnh hay nóng. Nhưng lần này, hắn đã được nếm trải sự tàn khốc của tận thế một cách rõ ràng, chân thực.
Khép chặt áo khoác, hắn càng lúc càng xán lại gần bếp lò, hận không thể treo cả người lên nướng. Linh hồn bị thương làm cho cơ thể hắn suy yếu, không thể chịu nổi một chút giá rét nào.
“Tiến sĩ, cẩn thận cháy áo.” – Triệu Lăng Phong kéo kéo vạt áo gần rơi vào bếp lò của hắn.
Chu Doãn Thịnh dịch ra sau một cách miễn cưỡng, khẽ rùng mình một cái.
“Tiến sĩ, đến chỗ tôi này.” – Lôi Xuyên vỗ vỗ sô pha bên cạnh mình.
Chu Doãn Thịnh lấy một nhánh cây cời lửa, không để ý đến hắn.
Lôi Xuyên lắc đầu bật cười. Tiến sĩ thường không hay nói chuyện, bình thường đều áp dụng thái độ không để ý đối với người không thân, như thể muốn viết hẳn hai dòng chữ “Tôi không nghe – Tôi không nhìn” lên trán vậy. Bộ dạng này vừa ngốc vừa đáng yêu, đặc biệt là khi hắn tháo kính ra, để lộ đôi mắt ngọc đen láy ướt át mờ mịt, Lôi Xuyên chỉ cảm thấy trái tim mình cũng sắp tan chảy.
Tiến sĩ vẫn còn sống, thực sự là quá tốt.
Hắn vừa cười khẽ vừa đi đến bên cạnh tiến sĩ, kiên quyết cởi áo khoác của hắn ra, mở rộng vạt áo mình, ngồi xuống sau lưng hắn rồi vươn đôi chân dài và hai cánh tay như kìm sắt bọc kín hắn vào lòng.
Mùi hương nam tính lập tức tràn ngập xoang mũi, làm Chu Doãn Thịnh cảm thấy rất mất tự nhiên. Hắn đang định vùng ra khỏi vòng tay của Lôi Xuyên thì đột nhiên cảm thấy quanh người xuất hiện một dòng khí ấm áp, thoải mái đến nỗi suýt thì buột miệng rên rỉ.
Hắn thả bàn tay chống ngực Lôi Xuyên xuống, tự động vùi mình vào vòng tay người nọ. Dị năng hệ hoả tốt thật đấy, không sợ lạnh cũng chẳng sợ nóng.
Lôi Xuyên siết chặt vòng eo gầy gò của hắn, ấn sát hắn vào lòng, sau đó chống cằm lên hõm vai hắn, cười một cách thoả mãn. Kiếp trước, khi tiến sĩ úp người xuống bồn rửa mặt mà thở dốc, liên tục ho ra máu, hắn từng thử vỗ lưng người nọ, thử đỡ tay hắn, thử ôm lấy hắn từ sau lưng, cho hắn một chút ấm áp hay đỡ đần, nhưng cuối cùng đều không làm được.
Cảm giác bất lực này khiến hắn đâm ra căm hận cả chính mình, thậm chí là toàn thế giới. Giờ thì tốt rồi, hắn rốt cuộc có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tiến sĩ một cách rõ ràng, có thể ôm người nọ vào lòng mà che chở. Cảm giác linh hồn được lấp đầy này thức sự không thể miêu tả thành lời.
Cười xong, hắn lại nhịn không được mà thở dài, vuốt ve mái tóc lộn xộn của tiến sĩ.
Chu Doãn Thịnh thoải mái đến díp cả mắt, mới tỉnh được một lúc đã lại bắt đầu mệt mỏi.
“Ăn đã rồi ngủ tiếp.” – Lôi Xuyên gẩy gẩy lớp lông mi dày của tiến sĩ, cảm giác ngứa ngáy như điện giật khiến hắn hơi sửng sốt. Còn chưa kịp nghiền ngẫm cẩn thận, Quách Trạch Thuỵ đã bưng một hộp cơm vào phòng. Thấy hai người gần như hoà vào làm một, sắc mặt y hơi tái nhợt trong giây lát.
“Cơm của anh đây.” – Hắn đưa hộp cơm cho tiến sĩ, mong hắn mau chóng rời khỏi vòng tay đại ca để cho tiện ăn cơm.
“Cám ơn.” – Chu Doãn Thịnh cầm lấy hộp cơm, lại tiếc rẻ không muốn chui ra khỏi túi ngủ bằng thịt vừa ấm áp vừa dễ chịu, vì thế chỉ thò tay bới từng miếng từng miếng cơm, hệt như một chú chuột túi con.
Lôi Xuyên cúi đầu nhìn hắn, nụ cười bên miệng làm thế nào cũng không dừng lại được. Ở bên tiến sĩ càng lâu, hắn càng bị sự thuần tuý và chân thành của người nọ hấp dẫn.
Triệu Lăng Phong lập tức quay sang gắp cơm cho tiến sĩ. Kiếp trước anh đã từng làm việc như vậy rất nhiều lần, có thể xem như “thợ chuyên”.
Lôi Xuyên liếc nhìn anh với ánh mắt u ám, cuối cùng cố nén ý tưởng muốn đá bay anh đi.
Một nhóm lính tụ tập lại ăn cơm, thỉnh thoảng lại ném ánh nhìn quái dị về phía ba người. Sao đại ca với Triệu Lăng Phong chăm cho tiến sĩ cứ như chăm cho trẻ con ba tuổi vậy? Mà cũng đúng, có một số nhà khoa học chẳng khác nào một đứa trẻ có chỉ số IQ cao, rất rất giỏi trong lĩnh vực chuyên ngành, nhưng lại vô cùng ngốc nghếch trong sinh hoạt, có thể hiểu được.
Quách Trạch Thuỵ ăn vài miếng nhạt thếch, thấy hộp cơm bên cạnh đại ca cũng đã hết sạch hơi nóng, y mới không nhịn được mà nói – “Tiến sĩ, anh đi ra trước đã, đại ca của bọn tôi còn chưa ăn đâu, đồ ăn cũng sắp nguội cả rồi.”
Chu Doãn Thịnh ngẩn người, sau đó lập tức vén áo Lôi Xuyên ra. Triệu Lăng Phong bên cạnh đã tự giác mở rộng áo khoác chờ sưởi ấm cho tiến sĩ, ý thức trung khuyển hết chỗ chê.
Lần này Lôi Xuyên thực sự nổi cáu, lòng bàn tay hơi toát ra một quầng ánh sáng tím, nhưng sợ làm tiến sĩ bị thương nên lại ép mình thu lại. Sớm hay muộn cũng có ngày hắn đuổi Triệu Lăng Phong đi. Ngay từ kiếp trước, thấy người này cứ luôn kè kè bên cạnh tiến sĩ, được chạm vào tiến sĩ một cách thoả thuê, hắn đã chịu đủ lắm rồi.
“Hộp cơm này mấy đứa đứa nào muốn thì ăn đi, anh ăn bánh quy.” – Hắn một tay giữ chặt eo tiến sĩ, một tay lục ba lô, lấy một hộp bánh quy ra đưa cho tiến sĩ.
“Bóc hộ tôi.”
Lôi Xuyên có dị năng hệ hoả, chẳng khác nào máy điều hoà sống, ngồi trong lòng người này chắc chắn sẽ thoải mái hơn trong lòng Triệu Lăng Phong. Vì thế, Chu Doãn Thịnh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, xoạt xoạt bóc gói bánh quy rồi đưa lên cho Lôi Xuyên.
Lôi Xuyên vẫn một tay ôm tiến sĩ, một tay khác bốc bánh quy ăn, thỉnh thoảng lại nhét vài miếng vào miệng tiến sĩ. Thấy bộ dạng phồng miệng nhai đồ ăn của người nọ quá mức đáng yêu, hắn cũng không nhịn được mà cười híp mắt. Sự dịu dàng ấm áp và cảm giác tuy hai mà như một này khiến người ta phải ghé mắt.
Mấy quân nhân nhìn mà mắt chữ o miệng chữ a, có người biết chuyện còn lặng lẽ chọc chọc sườn Quách Trạch Thuỵ, nhắc y nhớ giữ cho chắc, đừng để đại ca bị người ngoài cướp đi.
Chu Doãn Thịnh ăn hết một hộp cơm, lại chén gần nửa hộp bánh quy, cái bụng trống rỗng rốt cuộc cũng được lấp đầy, người cũng ấm áp dễ chịu như tắm mình dưới nắng tháng tư, thoải mái đến nhũn người.
Cho dù ở tận thể, chỉ cần đi theo kẻ mạnh thì vẫn có thể sống một cuộc sống sung sướng như thường, thảo nào nhiều người tranh cướp ôm đùi vàng đến vậy. Hắn vừa mơ màng nghĩ vừa nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Triệu Lăng Phong sợ mai tiến sĩ thức dậy sẽ bị trẹo cổ, vội vàng mở một bộ túi ngủ tương đối dày, nhắc Lôi Xuyên đặt hắn vào.
“Không sao, lát nữa tôi ngủ sẽ đặt anh ấy nằm thẳng. Giờ anh ấy còn chưa ngủ say, đừng đưa qua đưa lại đánh thức anh ấy.” – Lôi Xuyên nhỏ giọng từ chối. Hắn đã chán ngấy cái tính gà mẹ của Triệu Lăng Phong rồi, kiếp trước đã thế, đến kiếp này còn chưa đủ? Còn muốn tranh giành với hắn?
Triệu Lăng Phong cũng chả ưa gì Lôi Xuyên, không nghĩ ra hắn rốt cuộc có mưu đồ gì mà lại đối xử ân cần với tiến sĩ đến vậy. Xem cái bộ dạng độc tài của hắn đi, có khác gì coi tiến sĩ thành vật phẩm cá nhân của hắn rồi không? Mà nói cho cùng, giữa hắn và tiến sĩ chỉ có thù hận, không có ơn nghĩa.
Nhưng tiến sĩ đã biết thể chất đặc thù của hắn, hạ quyết tâm muốn đi theo hắn, e rằng có khuyên thế nào tiến sĩ cũng sẽ không đi. Tiến sĩ chính là người như vậy, cho dù biết rõ trước mặt là hố lửa, chỉ cần trong hố có thứ mà hắn muốn, hắn chắc chắn sẽ không chùn bước.
Đúng là quá quật cường.
Triệu Lăng Phong rầu rĩ lắc đầu.
Mọi người sợ quấy nhiễu giấc ngủ của tiến sĩ, bèn lấy tú ra chơi trong yên lặng. Cậu lính kỹ thuật xin được “khuy nhện” của tiến sĩ, điều khiển nó chạy lung tung khắp phòng, tự vui một mình.
Chỉ có Quách Trạch Thuỵ vẫn nhìn chằm chằm đống lửa, sắc mặt u ám, không biết đang suy nghĩ gì.
Nửa tiếng sau, xác định tiến sĩ đã ngủ say, Lôi Xuyên mới đưa tay xoa xoa mái tóc hơi vểnh lên của hắn, sau đó cẩn thận đặt hắn vào chiếc túi ngủ đôi. Triệu Lăng Phong ở bên cạnh giúp đỡ, sợ tiến sĩ lạnh nên lại đi xin thêm hai túi chườm nóng, đổ đầy nước rồi nhét vào.
Lôi Xuyên cởi áo khoác, chuẩn bị chui vào ôm tiến sĩ ngủ một giấc mỹ mãn. Kiếp trước, sau mỗi lần tiến sĩ đi vào giấc ngủ, hắn đều sẽ nằm xuống bên cạnh tiến sĩ, chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt nọ suốt mấy tiếng liền, trong đầu luôn mường tượng nếu một ngày hắn có thực thể, hắn sẽ luôn ở bên cạnh tiến sĩ, ôm tiến sĩ ngủ.
Kiếp này, hắn muốn làm hết tất cả những việc kiếp trước muốn làm mà không làm được. Hắn muốn tiến sĩ được sống tiếp, có sức khoẻ, có đôi má hồng hào và đôi mắt sáng sủa tràn đầy sức sống.
Nghĩ vậy, hắn lại nở một nụ cười thoả mãn.
“Đại ca, em có chuyện muốn nói với anh, chúng ta ra ngoài một chút.” – Quách Trạch Thuỵ kéo tay hắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lôi Xuyên cởi áo khoác đắp lên túi ngủ, kéo kín khe hở rồi mới ra ngoài với y. Hai người đi đến một góc chết có thể công thủ toàn diện, kiểm tra hoàn cảnh xung quanh một chút, xác định không có nguy hiểm gì mới bắt đầu nói chuyện.
“Có chuyện gì không thể để mai nói?”
“Em không nín được. Đại ca, anh rốt cuộc có thái độ gì với tiến sĩ? Dù thế nào anh ta cũng là kẻ thù của anh, đáng để anh hầu hạ như hầu hạ cậu ấm thế ư? Hay là đại ca đang muốn mượn sức anh ta, chờ anh ta nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh rồi mới giết anh ta báo thù? Là như vậy sao?” – Trong giọng nói trộn lẫn một chút chờ mong.
Lôi Xuyên im lặng hồi lâu, hơi thở đè nén nặng nề bắt đầu lan tràn trong không khí, tiếng thở gấp gáp nặng nhọc như dã thú phát cuồng khiến Quách Trạch Thuỵ hoảng sợ. Không đợi Quách Trạch Thuỵ kịp phản ứng, một cú đấm đã hung bạo thụi vào bụng y, làm y lập tức phun ra một búng máu tươi.
Một quả cầu lửa bay tới, đốt rụi máu tươi dưới đất, ngọn lứa hừng hực chiếu sáng khuôn mặt hung dữ đến cùng cực của Lôi Xuyên.
Lần đầu tiên Quách Trạch Thuỵ nảy sinh cảm xúc khác với đại ca ngoài ngưỡng mộ và sùng bái. Giờ này phút này, y thế mà lại cảm thấy sợ hãi. Y vội vã lùi ra sau, nhanh chóng gạt vết máu trên khoé miệng đi, tránh cho mùi máu khuếch tán hấp dẫn thây ma hoặc động vật biến dị. Y run rẩy nói – “Đại ca, em nói sai chỗ nào rồi ạ? Sao anh lại đột nhiên ra tay? Hai kiếp gộp lại, giữa chúng ta cũng đã có mười mấy năm tình cảm, chẳng lẽ còn không bằng Bạch Mặc Hàn kia?”
Lôi Xuyên cố gắng đè nén cảm xúc giận dữ của mình, gằn từng câu từng chữ – “Mày muốn biết vì sao tao lại quay trở lại? Giờ tao nói cho mày. Sau khi mày chết, tao cũng mất hết hy vọng, nên đã lựa chọn tự kích nổ.”
Quách Trạch Thuỵ trợn tròn mắt, trái tim tức thì như bị dao cắt.
Lôi Xuyên nhìn vào vô định, trên mặt toát ra vẻ hồi ức. Từ đầu đến cuối, nỗi đau đọng dưới đáy mắt hắn không hề giảm bớt, trái lại càng dày đặc hơn theo từng lời tự thuật.
“Nhưng tiến sĩ Bạch kịp thời chạy đến, nén lại năng lượng tự dẫn nổ của tao, tao lại sống sót.”
“Đại ca, lúc đó anh là dị năng giả cấp mười một mà! Nếu như anh tự kích nổ, ai có thể ngăn cản được chứ?” – Quách Trạch Thuỵ lắc đầu, không dám tin tưởng.
Lôi Xuyên cười khổ – “Mày cho rằng anh mày rất lợi hại đúng không? Cho rằng nếu như không bị bắt vào phòng thí nghiệm, tao nhất định có thể trở thành người mạnh nhất Trung Quốc?”
Quách Trạch Thuỵ liên tục gật đầu. Nếu như không vì Bạch Mặc Hàn, đại ca vốn nhất định sẽ trở thành bá chủ một cõi, mà không phải chuột bạch trong phòng thí nghiệm mặc cho người ta chi phối. Vậy chẳng khác nào giẫm lên tự tôn của đại ca! Có lẽ đại ca thà trực tiếp bị giết chết còn hơn phải chịu đựng việc này.
“Nhưng khi tất cả dị năng giả đang tưởng tượng cấp mười hai sẽ mạnh như thế nào, tiến sĩ đã là cao thủ bậc vương giả. Anh ta đương nhiên có thể ngăn cản tao tự kích nổ.”
Vừa nghe hắn nói vậy, Quách Trạch Thuỵ hoàn toàn choáng váng, lập tức phủ nhận – “Nhưng giờ tiến sĩ Bạch rõ ràng là người thường mà! Tận thế đã qua hơn nửa năm rồi, nếu là dị năng giả thì đáng lẽ đã thức tỉnh từ lâu rồi.”
Đây cũng là cái rằm trong tim Lôi Xuyên. Đôi mắt sắc bén như dao của hắn đâm Quách Trạch Thuỵ một phát, lập tức khiến y nín bặt.
“Tao không chết, lại biến thành một hồn ma, bị giam cầm bên cạnh tiến sĩ. Mà tinh thể bậc vương giả của tiến sĩ bị năng lượng của tao đập nứt, thực lực giảm mạnh, đồng thời cơ thể cũng bị thương nặng, tất cả cơ quan nội tạng đều bắt đầu dần dần suy kiệt. Tao thường trông thấy anh ta nôn ra từng ngụm từng ngụm máu, sau đó ngất xỉu dưới sàn nhà lạnh như băng. Rồi đến khi tỉnh lại, anh ta lại lặng yên dọn sạch phòng, sau đó đến phòng thí nghiệm như chưa có chuyện gì xảy ra, vừa chìm vào công việc là y như rằng mấy ngày liền không chịu nghỉ ngơi. Để ngăn cản căn cứ B chế tạo ra quái vật đáng sợ hơn cả thây ma, anh ta dùng một chút năng lượng cuối cùng trong tinh thể giết chết người khởi xướng, nhưng cũng chưa hề có bất cứ do dự nào vì việc mình sắp trở thành một người bình thường. Anh ta gầy trơ cả xương, khoảng thời gian về cuối thậm chí còn suýt nôn cả nội tạng. Khi không có ai, anh ta sẽ úp người lên bồn rửa mặt mà thở dốc, bởi vì nếu không làm như vậy, anh ta có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Nhưng khi anh ta đứng trước bàn thí nghiệm, đôi tay anh ta luôn vững chắc, chưa bao giờ sai sót. Anh ta hoàn toàn chỉ dựa vào ý chí để chống đỡ bản thân. Để thế giới khôi phục nguyên trạng, để con người có thể sống tiếp, anh ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Cái giá đó bao gồm những người hy sinh làm sản phẩm thí nghiệm, cũng bao gồm cả chính anh ta. Anh ta đã thành công, vậy mà lại không được hưởng chút vinh quang nào, thứ mà đáng lẽ phải thuộc về anh ta, trái lại còn bị người của căn cứ B giết chết không thương tiếc. Trước khi chết, anh ta gửi tất cả những tài liệu quý giá này cho những căn cứ trên khắp toàn bộ Trung Quốc. Tao rất tức giận, lại tự kích nổ lần nữa, vừa mở mắt ra thì thấy mày khống chế dây leo tơ máu ám sát tiến sĩ. Để đẩy dây leo tơ máu ra khỏi cơ thể, tiến sĩ dốc hết toàn bộ sức lực, tinh thể lại vỡ nát.”
Quách Trạch Thuỵ đứng lặng như trời trồng, trong lòng sóng cuộn biển gầm.
Lôi Xuyên nhìn y một cái, cười lạnh nói – “Tiến sĩ đáng lẽ ra có thể trở thành một dị năng giả cấp vương giả, cuối cùng lại bị mày hại. Cả hai kiếp cộng lại, mày đã giết bao nhiêu người? Mục đích mày giết họ là gì?”
Không đợi Quách Trạch Thuỵ đáp, hắn đã nói tiếp – “Người mà mày đã giết không hơn trăm cũng phải mấy chục, bởi vì ân oán cá nhân, bởi vì tự vệ, hoặc bởi vì ích lợi. Không nói đến mày, anh mày cũng đã từng giết rất nhiều người, động cơ không gì ngoài mấy thứ kia. So với động cơ dơ bẩn của chúng ta, tiến sĩ lựa chọn hy sinh một số ít người, thậm chí là cả chính mình, để cứu càng nhiều người hơn, mày dám nói anh ta xấu xa ư? Nếu là mày, trơ mắt nhìn anh ta chết một cách thê thảm như thế, thế nhưng lại để lại cho đời sau một tương lai tràn đầy hy vọng, mày có thể hận anh ta ư? Chỉ cần là người có lương tâm thì đều sẽ không nói ra cái câu lợi dụng tiến sĩ xong rồi giết chết anh ta như vậy.”
Hắn xoè bàn tay phủ một lớp sấm sét màu tím, lạnh lùng nói – “Không có lần sau, nếu không cho dù nợ mày một mạng, tao cũng sẽ không tha cho mày.”
Đi được hai bước, hắn quay đầu quát với một góc nào đó – “Nghe đủ chưa? Đủ rồi thì cút!”
Triệu Lăng Phong bước ra khỏi bóng đêm, vẻ mặt hơi ngại ngùng. Anh không ngờ nội tình lại khúc chiết đến vậy, thì ra Lôi Xuyên vẫn luôn ở bên tiến sĩ với trạng thái linh hồn. Thảo nào hắn hoàn toàn không hận tiến sĩ. Tiến sĩ như vậy, ai mà hận cho được? Trừ khi là kẻ điên muốn huỷ diệt thế giới.
Hai người nối nhau rời khỏi. Mãi mấy phút sau, Quách Trạch Thuỵ mới hoàn hồn, sau đó che mặt cười khổ.
Lời nói của đại ca đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của y đối với tiến sĩ Bạch. Người này chẳng những uyên bác trong lĩnh vực chuyên môn, mà thế giới nội tâm cũng sạch sẽ thuần tuý hơn bất cứ ai. Anh ta hoàn toàn không có chút lòng dạ ích kỷ nào. Anh ta có thể trả mọi giá để kéo dài sự sống của loài người, vì chân lý mà anh ta theo đuổi. Chính vì có người như vậy tồn tại, thế giới mới có thể thoát khỏi bóng tối vô tận, từ từ đi về phía ánh sáng.
Anh ta chết một cách thê thảm, nhưng cũng rất oanh liệt. Anh ta đã để lại hạt giống hy vọng cho loài người.
Đi theo một người cao thượng, kiên nghị, dũng cảm tiến tới như thế, ai có thể khống chế sự ngưỡng mộ, sùng bái trong lòng mình? Mà lòng ngưỡng mộ sùng bái càng ngày càng nhiều ấy sẽ chất thành tình yêu nóng bỏng hơn cả nham thạch.
Thảo nào khi đại ca nhìn về phía tiến sĩ Bạch, mắt hắn như toát ra hai ngọn lửa thế. Hắn đã phải lòng anh ta, từ kiếp trước sang đến kiếp này.
Quách Trạch Thuỵ bật cười, khoé mắt lại hơi ươn ướt. Nhớ lại chuyện mình từng tặng đại ca cái mạng quèn này, y lại thấy hơi ức ức.
“Hừ, yêu rồi mà còn chưa tự biết chứ gì? Cứ khó chịu đi, tôi tuyệt đối sẽ không nhắc anh!” – Thầm trù ẻo một câu, Quách Trạch Thuỵ cọ cọ cái mũi cay cay, thản nhiên quay trở về. Không cam lòng thì đã sao? So với tương lai tràn đầy hy vọng thì không là gì hết.
Bị lời nói của Lôi Xuyên gợi lại chuyện đau lòng, Triệu Lăng Phong hoàn toàn mất ngủ. Anh khoanh chân ngồi cạnh tiến sĩ, lặng lẽ rơi nước mắt, tụ thành một vũng nước nho nhỏ dưới đất.
Mấy quân nhân trộm nhìn anh, không nhịn được mà che miệng cười trộm, có người còn huơ huơ ngón tay bên thái dương mình, ám chỉ anh có vấn đề về não.
Một lát sau, Lôi Xuyên đi đến. Thấy Triệu Lăng Phong ngồi canh bên cạnh túi ngủ, hắn tức thì thấy phiền không thể tả, giơ chân đạp anh ngã lăn quay, khẽ quát – “Mau đi ngủ đi, đừng chày bửa ở đây. Không ngủ ngày mai lấy sức đâu mà bảo vệ tiến sĩ.”
Bảo vệ tiến sĩ đương nhiên là quan trọng nhất. Triệu Lăng Phong lập tức quẹt nước mắt, chui tọt vào một chiếc túi ngủ khác.
Nhớ lại chuyện cũ, tâm tình Lôi Xuyên lại loạn hết cả lên. Hình ảnh tiến sĩ rạp người xuống bồn rửa mặt mà hộc máu, hình ảnh tiến sĩ gầy yếu trơ xương, hình ảnh tiến sĩ mất ý thức mà ngã xuống nền gạch, hình ảnh tiến sĩ che ngực gục ngã… tất cả đều như một con dao sắc bén đâm thẳng vào nơi yếu mềm nhất trong tim hắn.
Đôi mắt hắn đỏ bừng, vành mắt ươn ướt, cố gắng cắn chặt răng nén lại xúc động muốn khóc to một trận. Người ta nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, chỉ bởi vì chưa đến mức đau lòng. Lúc đó hắn chỉ cười nhạt, giờ rốt cuộc mới biết thế nào thực sự được gọi là đau lòng. Hắn không bao giờ muốn trải qua nó lần thứ hai.
Tuy đại ca không khóc như Triệu Lăng Phong, nhưng trông còn đau khổ hơn Triệu Lăng Phong gấp nghìn lần. Mấy cậu lính nọ không cười nổi nữa, ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu ra làm sao.
Thế này là thế nào? Tiến sĩ Bạch đã chết đâu, sao cả hai đều như chết cha chết mẹ vậy?
Quách Trạch Thuỵ đứng cạnh cửa, chăm chú nhìn bóng lưng suy sút của đại ca hồi lâu. Y có thể hiểu tâm trạng của hắn, trơ mắt nhìn người thương chết, vừa sống lại lại suýt nữa nhìn hắn chết lần nữa, trong lòng chắc chắn không dễ chịu. Mà nói đến đây, y cũng hơi bội phục khả năng nhẫn nại của đại ca, chỉ đấm mình có hai phát chứ không có băm mình, vẫn rất là có tình có nghĩa.
Nghĩ vậy, lòng dạ y tức thì nguôi ngoai, lại gần vỗ vỗ bả vai lão đại tỏ vẻ an ủi.
Đúng lúc này, tiến sĩ mở đôi mắt mơ màng ra, thấy bên cạnh túi ngủ vẫn còn ngồi chình ình một người, ấn đường hắn lập tức giãn ra, thì thào – “Tôi muốn uống nước.”
Lôi Xuyên lập tức bảo một người anh em mang dị năng hệ thuỷ rót một cốc nước, một tay bưng cốc cho tiến sĩ uống từng ngụm một, một tay đỡ dưới cằm hắn, sợ nước chảy ra làm ướt áo hắn.
Chu Doãn Thịnh giải quyết xong vấn đề khát nước thì phát hiện ra tay chân mình lạnh như băng, vì thế vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói nhỏ – “Lạnh quá, mau vào đây sưởi ấm cho tôi.”
Vì câu này của hắn, trái tim nhỏ máu của Lôi Xuyên tức thì lành lại, vừa dạ vâng vừa chui vào, cẩn thận ôm thân hình gầy yếu của người nọ vào lòng. Phát hiện tiến sĩ ranh mãnh luồn bàn tay lạnh băng vào trong áo mình, hắn bật cười vui vẻ.
Mãi đến lúc này, hắn rốt cuộc mới có cảm giác được sống lại.
/139
|