Hai năm sau, căn cứ Thục Châu đã trở thành một căn cứ lớn mạnh ngang tầm căn cứ B, có thể dung nạp hơn trăm nghìn người. Hơn thế, nơi này có hệ thống quản lý hoàn thiện, điều kiện sinh hoạt ổn định, không phân biệt đối xử với người bình thường, vì vậy được xưng là vườn địa đàng mà tất cả người sống sót trên đất nước Trung Quốc hướng tới nhất.
Càng ngày càng nhiều người sẵn sàng mạo hiểm vượt đường xá xa xôi, chuyển vào định cư ở Nam Bộ, khiến căn cứ Bắc Bộ không thể không ký kết hiệp nghị hợp tác hữu hảo, đôi bên cùng có lợi với Nam Bộ. Trật tự xã hội gần như sụp đổ lại được dựng lên lần nữa.
Sáng hôm nay, Lôi Xuyên lại tỉnh dậy bên cạnh tiến sĩ. Hắn cẩn thận di chuyển bộ phận đã hơi nâng lên của mình khỏi lưng tiến sĩ. Suốt nửa năm này, hôm nào thức giấc hắn cũng gặp phải tình trạng như vậy. Đôi khi mơ thấy đôi mắt ửng đỏ rớm nước mắt của tiến sĩ, hắn còn làm ướt cả đũng quần, lúng túng vô cùng.
Thừa lúc tiến sĩ còn chưa tỉnh, hắn vào phòng tắm giải quyết qua loa một chút, sau đó đến phòng ăn ăn sáng rồi mang tiểu đội đi diệt trừ thây ma như mọi ngày. Bởi vì địa điểm cư trú của con người dần dần mở rộng, phạm vị hoạt động của thây ma cũng càng ngày càng thu hẹp, hiện tại mấy trăm cây số trên địa phận Thục Châu đều là khu an toàn, từng căn cứ ở Nam Bộ đều dọn sạch khu vực mà mình quản lý, hình thành một mạng lưới an toàn.
Người thường có thể tự do hoạt động trong mạng lưới an toàn, mà thây ma ngoài mạng lưới cũng bị dị năng giả dần dần diệt trừ. Khắp thế giới có vài tỷ thây ma, không biết khi nào mới có thể diệt sạch, nhưng có hy vọng còn hơn không. Huống hồ hiện tại vấn đề nước sạch, ăn uống, an toàn đều đã được giải quyết, con người có cơ sở để sinh tồn, còn gì không thể đối phó.
Đoàn xe xuất phát đi đến khu vực thây ma tụ tập.
Một dị năng giả ngồi cạnh Lôi Xuyên cứ thỉnh thoảng lại mấp máy miệng mà mãi không nói nên lời, đã vậy đôi má còn đỏ lên vì ngượng, trông chả khác nào một cô vợ nhỏ.
“Mẹ nó, từ sáng đến giờ mày cứ nhìn anh mày với cái vẻ ngượng ngập đấy là sao, rốt cuộc mày muốn nói gì?” – Dạo này Lôi Xuyên thường hay mơ thấy mình làm mấy chuyện không bằng loài cầm thú với tiến sĩ, mỗi khi tỉnh dậy nội tâm đều gần như sụp đổ, vậy nên rất dễ nổi cáu.
“Đại ca, em… em có chuyện muốn nói với anh.” – Dị năng giả kia ấp a ấp úng.
Thấy bộ dạng này của cậu ta, người bạn ngồi cạnh ôm luôn cậu ta vào lòng, cắn mạnh môi cậu ta một cái rồi nói thẳng – “Đại ca, tụi em chuẩn bị kết hôn, dự định xin anh cho nghỉ vài ngày.”
“Mày nói gì?” – Lôi Xuyên ngoáy ngoáy tai, vô cùng nghi ngờ mình vừa mới nghe lầm.
Không thể trách hắn lại kinh ngạc đến vậy. Hắn xuất thân từ gia đình quân chính, cha mẹ hắn hy sinh vì nhiệm vụ khi hắn mới lên bảy. Ông nội hắn lại không biết chăm trẻ nên ném phắt hắn vào doanh trại quân đội. Ngày ngày lăn lộn với một đám đàn ông thô kệch, chỉ biết huấn luyện rồi làm nhiệm vụ, rồi lại huấn luyện, rồi lại làm nhiệm vụ, đời sống tình cảm có thể nói là nghèo nàn. Hắn chỉ biết đàn ông đến tuổi thì nên lấy vợ sinh con, nào biết đàn ông với nhau còn có thể nảy sinh tình cảm.
“Bọn nó nói muốn kết hôn, muốn xin nghỉ vài ngày để kết hôn. Anh bị điếc à?” – Quách Trạch Thuỵ cười nhạo – “Sao thế, sốc lắm à? Không biết đàn ông cũng có thể yêu nhau? Chuyện này thì có gì là lạ, giờ đã tận thế rồi, chẳng ai để ý anh yêu ai đâu. Người anh em, chúc mừng hai cậu!” – Y vỗ vai hai người.
Mọi người đã sớm biết hai người yêu nhau, thậm chí có vài người còn từng bắt gặp hai người mặn nồng với nhau, đương nhiên không hề cảm thấy bất ngờ, đều sôi nổi chúc phúc. Trong xe tức thì tràn đầy tiếng nói cười vui vẻ.
“Anh xem người ta hạnh phúc không kìa, sao anh không tìm một người đi? Chẳng lẽ không ai khiến anh có cảm giác muốn ở bên người đó cả đời? Cứ gặp người nọ là lại thấy lòng mình ấm áp, dẫu là khi mệt mỏi nhất cũng sẽ cảm thấy vui vẻ, muốn ôm người đó, muốn hôn người đó, thậm chí muốn “xực” người đó, anh đã gặp ai như vậy chưa?” – Quách Trạch Thuỵ trộm huých vai đại ca.
Hai năm trời rồi mà còn chưa thông, rõ ràng ánh mắt nhìn tiến sĩ Bạch đã nóng đến độ có thể đốt người ta thành tro, ấy thế mà mãi vẫn chưa tiến được đến bước quan trọng nhất, làm y cũng sốt ruột thay.
Lôi Xuyên như bị sét đánh, ôm trán nghĩ một lúc mới nói với giọng khàn khàn – “Đúng là có một người như vậy. Anh… anh ta cũng là nam.”
“Nam thì đã sao? Em cũng thích đàn ông này. Xã hội bây giờ, sống được ngày nào hay ngày ấy, đừng để mình đến cuối cùng phải hối hận.” – Quách Trạch Thuỵ thở dài với trần xe.
Lôi Xuyên yên lặng, đôi mắt toát ra ánh sáng, cảm thấy thế giới tươi đẹp hơn hẳn. Thì ra hắn yêu tiến sĩ, yêu từ kiếp trước đến kiếp này.
Đợt tiêu trừ lần này, mọi người phát hiện đại ca đặc biệt dốc sức, tấn công không ngừng nghỉ, vừa đánh vừa cắn thuốc bổ sung dị năng và năng lượng tinh thần, một mình tiêu diệt nửa số thây ma toàn thành phố, tinh thể chất thành một ngọn núi nhỏ, ai nhìn cũng phải há hốc miệng.
Họ thế mới biết thì ra đại ca trước nay vẫn luôn che giấu thực lực. Vậy hiện giờ đại ca cấp mười một hay mười hai rồi? Sĩ diện của căn cứ B – dị năng giả cấp mười được xưng là cao thủ đệ nhất Trung Quốc có khi còn chẳng đỡ được một chiêu của hắn. Nếu lần sau tên kia lại đến căn cứ Thục Châu giễu võ giương oai, anh em chôn nó!
Chỉ có Quách Trạch Thuỵ biết, có lẽ đại ca đã đột phá cấp bậc vương giả. Đều là người sống lại, dị năng của y và Triệu Lăng Phong tuy tăng nhanh hơn người khác, nhưng cũng không quá mức rõ rệt. Nhưng thực lực của đại ca lại tăng vèo vèo như tên lửa, hôm nay mới thấy hắn cấp tám, ngày mai đã thấy lên cấp chín, không biết rốt cuộc hắn tu luyện kiểu gì.
Âm thầm cảm thán một lát, Quách Trạch Thuỵ cúi người thu nhặt tinh thể mà mình săn được.
Hai tiếng sau, Lôi Xuyên uống cạn lọ thuốc bổ sung thể lực, cấp tốc hạ lệnh – “Rút quân, về nhà.”
“Không đi dạo một vòng tìm thứ gì tốt tốt cho tiến sĩ ạ?” – Một người nghi hoặc hỏi. Trước kia mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, đại ca đều sẽ lật tung địa điểm nhiệm vụ để tìm mấy món đồ mới mẻ cho tiến sĩ, sao hôm nay lại vội vã muốn về nhà vậy?
“Về có việc.” – Lôi Xuyên hưng phấn nói.
Quách Trạch Thuỵ cười như không cười, thoáng nhìn hắn một cái rồi lên xe trước.
Trong khi tiểu đội đang trên đường trở về, trong căn cứ lại xảy ra một chuyện rất lớn. Vắc-xin phòng chống virus Zombie được chế tạo thành công. Hiện tại đã là nhóm người thứ bảy đến thăm bệnh nhân – người vốn đã bị lây nhiễm nghiêm trọng mà giờ lại hoàn toàn bình yên vô sự.
“Có thấy ngứa họng không? Có đau đầu không? Có khát nước không? Đây là số mấy?” – Một nghiên cứu viên hỏi lại lần thứ một nghìn không trăm lẻ một.
Bệnh nhân trả lời một cách kiên nhẫn. Trên thực tế, cho dù người này hỏi ba năm liền, anh ta cũng sẽ không thấy phiền. Hôm qua anh ta còn cho rằng mình sẽ biến thành thây ma ăn thịt người, vì thế đã quyết tâm hy sinh bản thân làm sản phẩm thí nghiệm cho tiến sĩ, không ngờ hôm nay lại khoẻ lại như một kỳ tích. Anh ta là người theo đạo Cơ Đốc, vốn đức tin của anh ta là Chúa, nhưng giờ lại có xung động muốn sùng tín tiến sĩ, coi tiến sĩ là tín ngưỡng đời mình.
Chúa đã sớm từ bỏ loài người, nhưng tiến sĩ lại mang đến hy vọng sống cho con người. Anh ta cảm thấy vô cùng may mắn vì đã đồng ý với lời đề nghị của tiến sĩ.
“Không ngứa họng, không đau đầu, không khát nước, đây là số ba. Tiến sĩ, tôi có thể nắm tay anh một chút được không?” – Bệnh nhân nhìn tiến sĩ đang đứng cạnh giường với ánh mắt ướt át.
Chu Doãn Thịnh nắm tay anh ta, lời ít ý nhiều – “Dù sau này lại bị thây ma gây thương tích, cậu cũng sẽ không biến dị. Trong cơ thể cậu đã có tế bào diệt trừ virus Zombie, chúng sẽ bảo vệ cậu.”
“Không, là tiến sĩ đã bảo vệ tôi, không phải là tế bào gì cả!” – Bệnh nhân nắm chặt lấy tay tiến sĩ, bắt đầu khóc to. Anh ta muốn phát tiết tất cả tuyệt vọng và sợ hãi trong suốt mấy năm này ra ngoài.
Những nhân viên nghiên cứu đang sung sướng reo hò tỉnh táo lại, tốp năm tụm ba khóc thút thít. Vì một ngày này, họ đã phải chờ đợi rất lâu, trông mong rất lâu. Họ rất sợ tất cả những gì trước mắt chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy là chẳng còn gì cả.
“Khóc cái gì mà khóc, hôm nay là ngày vui, phải cười mới đúng! Mau lau sạch nước mắt cho tôi, tối nay tôi tổ chức tiệc chúc mừng cho các cô cậu!” – Tưởng Nguyên Sơn hùng hùng hổ hổ đi vào, miệng cười toe toét, gương mặt già nua trông chả khác nào vỏ quít sấy khô.
“Đây chính là người bị lây nhiễm rất nghiêm trọng kia? Cho tôi xem cái nào.” – Ông nâng cằm bệnh nhân lên cẩn thận quan sát, ngạc nhiên nói – “Đúng là bình thường lại thật. Cậu không biết chứ hôm qua miệng cậu toàn răng nanh là răng nanh, lại còn chảy dãi vàng vàng tanh kinh khủng! Mọi người đều tưởng cậu hết đường cứu chữa rồi!”
Bệnh nhân nọ cười nói – “May mà có tiến sĩ. Tôi cũng cho rằng mình chết chắc rồi. Thực ra chết không đáng sợ, cái đáng sợ là sẽ biến thành quái vật tàn sát đồng bào. Giờ thì ổn rồi, chờ khi mọi người đều được tiêm vắc-xin phòng bệnh, sẽ không bao giờ có người biến thành quái vật nữa, chúng ta cùng nhau dốc sức, sớm muộn gì cũng có thể quét sạch thây ma.”
Tưởng Nguyên Sơn cười ha ha, quay đầu tìm người có công lao lớn nhất, lại không thấy tiến sĩ Bạch đâu.
Trong lúc mọi người còn chìm trong vui mừng, Chu Doãn Thịnh đã lặng lẽ lùi ra sau, vẫy tay với Triệu Lăng Phong – người nọ cũng đang rơi nước mắt vì kích động.
Hai người bước từng bậc lên tầng cao nhất phòng thí nghiệm, tìm một nơi râm mát để ngồi.
“Sao lại khóc? Trước kia cậu đâu có hay khóc như vậy.” – Chu Doãn Thịnh rút khăn tay lau nước mắt cho trung khuyển, cuối cùng xoa xoa mái tóc cứng ngắn ngủn.
Triệu Lăng Phong ghé đầu lại gần để tiến sĩ xoa thuận tay hơn, nghẹn ngào nói – “Tôi kích động quá. Tiến sĩ, ngay từ đầu tôi đã biết anh nhất định có thể cứu vớt thế giới.” – Hơn nữa là hai lần. Trên đời này không ai có thể vĩ đại hơn anh!
Chu Doãn Thịnh mỉm cười, bàn tay trượt xuống vuốt ve mặt anh một lát, sau đó đột nhiên lại gần ngậm lấy bờ môi mỏng của anh.
Có vị mằn mặn, chắc hẳn là nước mắt vừa mới chảy ra. Chu Doãn Thịnh cẩn thận nhấm nháp, sau đó cười khổ mà kéo giãn khoảng cách.
Triệu Lăng Phong hoàn toàn ngây dại. Mãi một lúc sau, anh ta mới che đôi má đỏ bừng, chạy vèo xuống cầu thang. Đối với anh, tiến sĩ là trăng sáng trên bầu trời, là bông sen tuyết trên đỉnh núi cao, là hòn ngọc quý dưới đáy đại dương, là tồn tại thuần khiết nhất, tốt đẹp nhất, cao thượng nhất trên đời. Anh chưa từng có tâm tư nhiễm bẩn tiến sĩ bao giờ.
Nhưng hiện tại, tiến sĩ lại chủ động hôn mình, đầu anh tức thì nổ tung, chỉ muốn nhanh chóng tìm một chỗ để suy nghĩ cẩn thận.
Vừa chạy đến cửa an toàn, một bàn tay đột nhiên kéo anh lại, sau đó chính là một nắm đấm toé lửa điện đánh úp lại. Cho dù ngay khi vừa nghe thấy tiếng sét, Triệu Lăng Phong đã lập tức dùng kim loại bọc lấy cơ thể, nhưng rốt cuộc anh vẫn bị đánh cho hộc máu, nằm bẹp dưới đất mãi không bò dậy nổi.
“Mày đã làm gì với tiến sĩ?” – Đôi mắt đỏ ngầu và gương mặt vặn vẹo của Lôi Xuyên xuất hiện trước mắt.
“Tao… tao chẳng làm gì cả.” – Triệu Lăng Phong phun ra một ngụm máu tươi.
“Mày dám chạm cái miệng bẩn thỉu của mày vào tiến sĩ, mày đáng chết!” – Lôi Xuyên giơ tay lên, lòng bàn tay chậm rãi tràn ra một dòng năng lượng khiến người ta sởn tóc gáy. Tầng tầng lớp lớp uy áp tích lại giữa không trung, gần như nghiền nát xương cốt Triệu Lăng Phong.
“Nếu mày giết tao, tiến sĩ sẽ rất buồn.” – Triệu Lăng Phong thuật lại sự thật.
Hơi thở của Lôi Xuyên như nghẹn lại. Một lát sau, hắn đột nhiên thu lại uy áp và sấm sét, cảnh cáo – “Sau này tránh xa tiến sĩ một chút, nếu không tao cứ gặp mày là đánh!”
“Dựa vào đâu? Tiến sĩ không phải vật sở hữu của mày!” – Triệu Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ.
“Bắt đầu từ hôm nay, tiến sĩ sẽ là của một mình tao.” – Hắn để lại câu này rồi bước nhanh lên cầu thang. Hắn vội vàng trở về để thổ lộ với tiến sĩ, vậy mà hoàn toàn không ngờ lại gặp phải hình ảnh tiến sĩ chủ động hôn Triệu Lăng Phong. Trong lòng hắn bùng lên nỗi ghen tuông điên cuồng, nhanh chóng ăn mòn trái tim hắn.
Cửa phòng thí nghiệm mở ra, hắn lại trông thấy cảnh tượng ăn mừng quen thuộc. Hắn lập tức ý thức được – tiến sĩ đã thành công. Hắn nôn nóng tìm kiếm bóng dáng của tiến sĩ, muốn là người đầu tiên ôm người nọ vào lòng. Nhưng người đáng lẽ ra nên nhận được sự tung hô của mọi người nhất lại lặng lẽ rời đi như kiếp trước. Hắn dành sự vui mừng và náo nhiệt cho người khác, để lại cho mình nỗi cô đơn và hiu quạnh.
Lôi Xuyên ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất, sau đó chạy lên bằng tốc độ nhanh nhất. Vô số lần hắn từng tưởng tượng, vào ngày vắc-xin phòng bệnh được chế tạo thành công, hắn nhất định sẽ cõng tiến sĩ lên tầng cao nhất ngắm mặt trời lặn.
Nhưng một lần nữa, hắn lại bỏ lỡ.
Vì sao số phận luôn đùa cợt hắn?
Lúc này, Chu Doãn Thịnh cũng đang chất vấn số phận chó má này. Hắn vốn cho rằng Triệu Lăng Phong chính là người yêu mình. Bởi mỗi lần chuyển kiếp, người nọ đều sẽ chủ động tìm đến mình, lặng lẽ yêu mình, che chở cho mình, hoàn toàn giống với những hành động mà Triệu Lăng Phong đã làm. Hắn còn từng nghĩ chờ khi nào chế tạo thành công vắc-xin phòng bệnh, hắn sẽ tìm cách thoát khỏi sự giám sát của Lôi Xuyên, sau đó tìm một nơi yên lặng, sống quãng đời còn lại với Triệu Lăng Phong.
Nhưng thì ra hắn vẫn luôn nghĩ lầm, Triệu Lăng Phong không phải là người hắn muốn tìm.
Rốt cuộc người ấy ở đâu? Hắn ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên cảm thấy vô cùng hoang mang. Hắn không cảm ứng được sự tồn tại của người nọ, ngoài cách hôn, hắn không còn biện pháp nào khác để nhận biết người nọ. Lần nào cũng là người nọ chủ động xuất hiện rồi tiếp cận hắn, liên tục đuổi theo hắn suốt bao kiếp liền, mà hắn cũng đã mở rộng trái tim, đưa người nọ vào sinh mệnh mình.
Nhưng có ai quy định người nọ phải mãi mãi bầu bạn bên cạnh hắn đâu chứ? Có lẽ người nọ chỉ muốn hấp thụ năng lượng của hắn, hoặc có lẽ chỉ là một số liệu rối loạn đã được phục hồi lại bình thường, thậm chí có thể là trò chơi của một người nào đó quá rảnh.
Nhưng hắn lại coi là thật, còn hoàn toàn sa vào trong đó.
Cảm giác mệt mỏi chưa từng có xâm chiếm lấy cõi lòng, khiến Chu Doãn Thịnh cảm thấy kiệt quệ. Ánh mắt hắn trống rỗng, chậm rãi rút linh hồn ra khỏi cơ thể. Thế giới này đã không còn gì khiến hắn lưu luyến.
Đúng lúc này, cánh cửa bên cạnh bật mở, Lôi Xuyên đứng thẳng người trước cửa, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.
Tiến sĩ không hề rơi nước mắt, nhưng hắn có thể nhận thấy người nọ đang thương tâm hơn bao giờ hết. Xuyên thấu qua đôi mắt trong veo ấy, hắn dường như có thể thấy trái tim vỡ vụn của người nọ. Người nọ rốt cuộc vẫn bị tổn thương vì hành động trốn tránh của Triệu Lăng Phong.
Vì sao cứ nhất thiết phải là Triệu Lăng Phong? Chẳng lẽ tôi không được hay sao?
Hắn bước đến gần, ngồi xuống bên cạnh tiến sĩ, nhẹ nhàng nói – “Tiến sĩ, tôi kể cho anh một câu chuyện nhé?”
“Chuyện gì?” – Chu Doãn Thịnh cố nén cơn đau do linh hồn bị tách khỏi cơ thể, trả lời như không có bất cứ chuyện gì.
“Ngày xưa từng có một người có thể chất rất đặc biệt. Anh ta bị một nhà khoa học nhìn trúng, đã vậy còn bắt anh ta vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu. Vì cứu anh ta, đồng đội của anh ta xông vào phòng thí nghiệm, nhưng rồi cũng bị giết. Anh ta không chịu nổi cú sốc này nên đã lựa chọn tự sát. Nhưng anh ta không chết, anh ta biến thành một hồn ma đi theo nhà khoa học kia. Anh ta vốn cho rằng nhà khoa học kia là một kẻ điên phản xã hội, nhưng thì ra tất cả những điều mà người nọ làm đều là vì cứu vớt càng nhiều người hơn. Người nọ thật dũng cảm, cũng thật là kiên cường, nội tâm của anh ấy vừa đơn giản vừa trong sáng, đôi lúc thông minh tuyệt đỉnh, đôi lúc lại khờ đến không tưởng. Anh ấy khờ đến nỗi dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy hy vọng sống cho toàn bộ loài người. Nỗi thù hận ban đầu của người kia dần dần nguôi ngoai, rồi sau đó chuyển thành tình yêu tha thiết.”
Chu Doãn Thịnh càng nghe càng bất ngờ, hắn biết đây là những gì Lôi Xuyên đã trải qua ở kiếp trước. Thì ra hắn vẫn luôn bầu bạn bên cạnh mình trong trạng thái linh hồn ư?
Lôi Xuyên nắm tay tiến sĩ, nói tiếp – “Người đó là tôi, nhà khoa học kia là anh, đó là kiếp trước của chúng ta. Vì muốn độc chiếm thành quả nghiên cứu của anh, căn cứ B đã sai người ám sát anh. Tôi lại tự dẫn nổ lần nữa, sau đó tôi sống lại. Ngay khi mở mắt ra, tôi đã thề sẽ không bao giờ để ai gây tổn thương cho anh. Tiến sĩ, tôi yêu anh.”
Chu Doãn Thịnh há hốc miệng, thực sự không biết nên đáp sao cho phải.
Lôi Xuyên dang tay ôm chặt tiến sĩ vào lòng, giọng nói khàn khàn – “Nếu anh nhất định muốn yêu người nào đó, vậy xin anh hãy yêu tôi, nếu không chắc tôi sẽ giết chết tất cả những người mà anh yêu mất.” – Dứt lời, hắn cúi đầu ngậm lấy bờ môi tái nhợt của tiến sĩ, dịu dàng đẩy mở khớp hàm hắn rồi ngang nhiên tiến quân xâm lược.
Mặc dù trong lòng đầy những ghen tuông và nóng nảy, hắn vẫn không nỡ làm tiến sĩ bị thương, lo sợ sẽ đụng vỡ hắn.
Sự rung động quen thuộc khiến linh hồn Chu Doãn Thịnh run rẩy, hắn đột nhiên ngộ ra. Hèn chi lúc hôn Lôi Xuyên, hắn không có bất kỳ cảm giác đặc biệt nào, hoá ra hắn chỉ hôn một cái xác không hồn.
Vận mệnh quay quanh một vòng, cuối cùng lại đẩy hắn vào cạm bẫy. Hiện giờ nói gì cũng đã muộn.
Hắn cười khổ đẩy Lôi Xuyên ra, máu tươi tràn khỏi khoé miệng. Một khi linh hồn đã tách ra thì sẽ không bao giờ có thể gắn lại được nữa, hắn không thể không đi.
“Sao anh không nói sớm?” – Từng chữ nói ra, hắn lại hộc ra một ngụm máu tươi.
Toàn thân Lôi Xuyên lạnh ngắt, hắn ôm chặt lấy tiến sĩ, muốn dùng tay che lại bờ môi đang liên tục trào ra máu tươi của tiến sĩ. Thấy không có tác dụng, hắn lại cúi đầu lấy miệng mình để chặn. Mùi vị tanh ngọt trong miệng tiến sĩ khiến hắn gần như sụp đổ.
“Sao lại như vậy? Chẳng phải hôm qua anh vẫn còn bình thường hay sao?” – Giọng hắn run rẩy, liên tiếp truyền dị năng vào cơ thể tiến sĩ, thế nhưng cũng không có tác dụng gì.
Chu Doãn Thịnh lắc đầu, nắm chặt những ngón tay lạnh buốt của hắn, gian nan nói từng câu từng chữ – “Em chờ anh kiếp sau, anh nhất định phải mau chóng tìm thấy em đấy. Không có anh, em thực sự rất mệt mỏi. Anh có nghe thấy không?”
Lôi Xuyên đã đau đến không nói nên lời, càng không muốn đáp ứng lời chia ly của người nọ. Vì sao phải chờ đến kiếp sau? Hắn muốn cả kiếp này lẫn kiếp sau, kiếp sau nữa của người nọ… Hắn muốn đời đời kiếp kiếp của người nọ, mà không phải sự ra đi đẫm máu như hiện tại.
Thấy hắn chẳng nói chẳng rằng, Chu Doãn Thịnh gắng gượng chút sức lực cuối cùng, nói – “Hứa với em, nhất định phải tìm được em. Để em yên tâm mà ra đi, anh cũng không làm được ư?”
“Được, anh hứa, kiếp sau anh nhất định sẽ tìm ra em, dù em ở bất cứ nơi nào!” – Lôi Xuyên chôn mặt vào lồng ngực phập phồng của hắn, giọng nói lẫn theo tiếng khóc nức nở.
Chu Doãn Thịnh yên tâm, mặc cho linh hồn bị thế giới ý thức đẩy vào hư vô.
Thân hình trong lòng dần dần mất đi nhiệt độ, trái tim Lôi Xuyên cũng theo đó mà vỡ vụn. Nếu thế giới này đã không còn tiến sĩ, vậy thì sự tồn tại của nó còn có ý nghĩa gì? Nếu giữa biển người đông đúc thiếu bóng hình tiến sĩ, tương lai tốt đẹp kia có gì đáng để mong đợi?
Hắn chợt nhận ra, thì ra từ lâu, tiến sĩ đã trở thành động lực sống của mình.
Hắn kề sát gò má dính máu lên trán tiến sĩ, nhẹ nhàng mỉm cười, cơ thể toát ra nguồn năng lượng khổng lồ.
Nghe thấy động tĩnh, Quách Trạch Thuỵ vội vàng chạy lên xem xét, lại bị những gì trước mắt làm cho sững người. Y không biết vì sao tiến sĩ Bạch chết, nhưng y không thể mặc cho Lôi Xuyên cứ tiếp tục như vậy. Một dị năng giả bậc vương giả tự dẫn nổ, vậy thôi cũng đủ để cả căn cứ Thục Châu chôn cùng với hắn.
“Đại ca, anh quên lý do vì sao tiến sĩ dù bất chấp tính mạng cũng muốn nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh như vậy rồi hay sao? Anh ấy yêu mảnh đất này tha thiết, yêu tất cả những sinh linh trên mảnh đất này, anh nhẫn tâm huỷ diệt tất cả mà anh ấy yêu thương ư? Anh mau dừng lại, tiến sĩ vẫn còn nằm trong lòng anh, đừng đụng vỡ anh ấy!”
Câu nói cuối cùng phát huy tác dụng, uy áp khiến người ta nghẹt thở tức thì rút đi. Lôi Xuyên ôm lấy thi thể tiến sĩ, nhảy từ độ cao ba mươi mét xuống, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Sáu tháng sau, hắn trở về căn cứ với bộ dạng râu ria xồm xoàm, trong lòng vẫn ôm thi thể tiến sĩ. Tuy là thi thể, nhưng trông tiến sĩ không hề đáng sợ chút nào, bởi mỗi ngày đều được truyền một lượng lớn dị năng hệ trị liệu nên cơ thể tiến sĩ hoàn toàn không bị thối rữa, khuôn mặt thậm chí còn hồng hào khoẻ mạnh, thoạt nhìn tựa như đang say ngủ.
Lôi Xuyên dùng kính thiên thạch tạo thành một chiếc quan tài trong suốt, đi đâu cũng mang theo. Cảnh tượng hắn vác quan tài đánh đâu thắng đó giữa biển thây ma đã trở thành ký ức không thể nào quên trong trí nhớ của rất nhiều người.
Tác phong của hắn càng ngày càng quái gở, cứ nơi nào nguy hiểm thì xông vào nơi đó. Tinh thần không sợ chết của hắn khiến mọi người tự thấy xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi. Chỉ có Quách Trạch Thuỵ biết, hắn thực sự đang liều mạng. Vào giây phút tiến sĩ nhắm mắt xuôi tay, hắn cũng đã trở thành một cái xác không hồn. Chỉ vì tiến sĩ yêu mảnh đất này tha thiết, cố gắng mọi khả năng để thế giới này tươi đẹp trở lại, hắn mới ở lại trên cõi đời này, coi chém giết thây ma như một nghĩa vụ tất phải làm.
Hắn sẵn sàng bỏ ra tất cả những gì mình có vì tiến sĩ, thậm chí là cả tính mạng lẫn linh hồn.
Một ngày nọ, hắn đột nhiên tập kích căn cứ B, gần như sát hại tất cả những người cầm quyền trong căn cứ, nhất là một dị năng giả hệ băng cấp mười một, chẳng những bị dập nát tinh thể mà còn bị xẻ thịt lột da, treo lên bờ tường để mọi người cùng xem.
Hành vi tàn nhẫn của hắn rước lấy sự phẫn nộ của rất nhiều người, nhưng nhờ căn cứ Thục Châu dốc lòng bao che nên cũng dần lắng xuống.
Năm thứ tám tận thế, một thây ma bậc vương giả đột nhiên ra đời, đơn thương độc mã huỷ diệt vài căn cứ cỡ vừa và nhỏ. Nghe được tin này, Lôi Xuyên ngày đêm lần theo dấu vết, dụ thây ma này đến hoang mạc Tây Bắc rồi tự dẫn nổ tinh thể trong đầu mình.
Khi Quách Trạch Thuỵ và Triệu Lăng Phong vội vàng dẫn tiểu đội dị năng đến, ở đó chỉ còn lại một cái hố to, hệt như dấu vết của bom nguyên tử, giữa hố là một chiếc quan tài trong suốt vẫn còn nguyên vẹn. Dẫu ở những phút giây cuối cùng, Lôi Xuyên cũng không quên dành ra một nửa năng lượng để bảo vệ người mình yêu nhất, dù cho hắn sẽ không bao giờ có thể mở mắt nhìn người nọ thêm lần nào nữa.
Quách Trạch Thuỵ và Triệu Lăng Phong quỳ xuống cạnh hố mà khóc, cuối cùng cẩn thận nâng quan tài ra ngoài, nghĩ mọi biện pháp để giữ gìn thi hài tiến sĩ không bị hao tổn.
Rất nhiều năm sau, khi thế giới hoàn toàn thoát khỏi mây mù của tận thế, thi hài tiến sĩ trở thành bảo vật thiêng liêng để người người chiêm ngưỡng. Tên tuổi của Bạch Mặc Hàn và Lôi Xuyên được vinh danh và khắc mãi trong sử sách loài người.
Càng ngày càng nhiều người sẵn sàng mạo hiểm vượt đường xá xa xôi, chuyển vào định cư ở Nam Bộ, khiến căn cứ Bắc Bộ không thể không ký kết hiệp nghị hợp tác hữu hảo, đôi bên cùng có lợi với Nam Bộ. Trật tự xã hội gần như sụp đổ lại được dựng lên lần nữa.
Sáng hôm nay, Lôi Xuyên lại tỉnh dậy bên cạnh tiến sĩ. Hắn cẩn thận di chuyển bộ phận đã hơi nâng lên của mình khỏi lưng tiến sĩ. Suốt nửa năm này, hôm nào thức giấc hắn cũng gặp phải tình trạng như vậy. Đôi khi mơ thấy đôi mắt ửng đỏ rớm nước mắt của tiến sĩ, hắn còn làm ướt cả đũng quần, lúng túng vô cùng.
Thừa lúc tiến sĩ còn chưa tỉnh, hắn vào phòng tắm giải quyết qua loa một chút, sau đó đến phòng ăn ăn sáng rồi mang tiểu đội đi diệt trừ thây ma như mọi ngày. Bởi vì địa điểm cư trú của con người dần dần mở rộng, phạm vị hoạt động của thây ma cũng càng ngày càng thu hẹp, hiện tại mấy trăm cây số trên địa phận Thục Châu đều là khu an toàn, từng căn cứ ở Nam Bộ đều dọn sạch khu vực mà mình quản lý, hình thành một mạng lưới an toàn.
Người thường có thể tự do hoạt động trong mạng lưới an toàn, mà thây ma ngoài mạng lưới cũng bị dị năng giả dần dần diệt trừ. Khắp thế giới có vài tỷ thây ma, không biết khi nào mới có thể diệt sạch, nhưng có hy vọng còn hơn không. Huống hồ hiện tại vấn đề nước sạch, ăn uống, an toàn đều đã được giải quyết, con người có cơ sở để sinh tồn, còn gì không thể đối phó.
Đoàn xe xuất phát đi đến khu vực thây ma tụ tập.
Một dị năng giả ngồi cạnh Lôi Xuyên cứ thỉnh thoảng lại mấp máy miệng mà mãi không nói nên lời, đã vậy đôi má còn đỏ lên vì ngượng, trông chả khác nào một cô vợ nhỏ.
“Mẹ nó, từ sáng đến giờ mày cứ nhìn anh mày với cái vẻ ngượng ngập đấy là sao, rốt cuộc mày muốn nói gì?” – Dạo này Lôi Xuyên thường hay mơ thấy mình làm mấy chuyện không bằng loài cầm thú với tiến sĩ, mỗi khi tỉnh dậy nội tâm đều gần như sụp đổ, vậy nên rất dễ nổi cáu.
“Đại ca, em… em có chuyện muốn nói với anh.” – Dị năng giả kia ấp a ấp úng.
Thấy bộ dạng này của cậu ta, người bạn ngồi cạnh ôm luôn cậu ta vào lòng, cắn mạnh môi cậu ta một cái rồi nói thẳng – “Đại ca, tụi em chuẩn bị kết hôn, dự định xin anh cho nghỉ vài ngày.”
“Mày nói gì?” – Lôi Xuyên ngoáy ngoáy tai, vô cùng nghi ngờ mình vừa mới nghe lầm.
Không thể trách hắn lại kinh ngạc đến vậy. Hắn xuất thân từ gia đình quân chính, cha mẹ hắn hy sinh vì nhiệm vụ khi hắn mới lên bảy. Ông nội hắn lại không biết chăm trẻ nên ném phắt hắn vào doanh trại quân đội. Ngày ngày lăn lộn với một đám đàn ông thô kệch, chỉ biết huấn luyện rồi làm nhiệm vụ, rồi lại huấn luyện, rồi lại làm nhiệm vụ, đời sống tình cảm có thể nói là nghèo nàn. Hắn chỉ biết đàn ông đến tuổi thì nên lấy vợ sinh con, nào biết đàn ông với nhau còn có thể nảy sinh tình cảm.
“Bọn nó nói muốn kết hôn, muốn xin nghỉ vài ngày để kết hôn. Anh bị điếc à?” – Quách Trạch Thuỵ cười nhạo – “Sao thế, sốc lắm à? Không biết đàn ông cũng có thể yêu nhau? Chuyện này thì có gì là lạ, giờ đã tận thế rồi, chẳng ai để ý anh yêu ai đâu. Người anh em, chúc mừng hai cậu!” – Y vỗ vai hai người.
Mọi người đã sớm biết hai người yêu nhau, thậm chí có vài người còn từng bắt gặp hai người mặn nồng với nhau, đương nhiên không hề cảm thấy bất ngờ, đều sôi nổi chúc phúc. Trong xe tức thì tràn đầy tiếng nói cười vui vẻ.
“Anh xem người ta hạnh phúc không kìa, sao anh không tìm một người đi? Chẳng lẽ không ai khiến anh có cảm giác muốn ở bên người đó cả đời? Cứ gặp người nọ là lại thấy lòng mình ấm áp, dẫu là khi mệt mỏi nhất cũng sẽ cảm thấy vui vẻ, muốn ôm người đó, muốn hôn người đó, thậm chí muốn “xực” người đó, anh đã gặp ai như vậy chưa?” – Quách Trạch Thuỵ trộm huých vai đại ca.
Hai năm trời rồi mà còn chưa thông, rõ ràng ánh mắt nhìn tiến sĩ Bạch đã nóng đến độ có thể đốt người ta thành tro, ấy thế mà mãi vẫn chưa tiến được đến bước quan trọng nhất, làm y cũng sốt ruột thay.
Lôi Xuyên như bị sét đánh, ôm trán nghĩ một lúc mới nói với giọng khàn khàn – “Đúng là có một người như vậy. Anh… anh ta cũng là nam.”
“Nam thì đã sao? Em cũng thích đàn ông này. Xã hội bây giờ, sống được ngày nào hay ngày ấy, đừng để mình đến cuối cùng phải hối hận.” – Quách Trạch Thuỵ thở dài với trần xe.
Lôi Xuyên yên lặng, đôi mắt toát ra ánh sáng, cảm thấy thế giới tươi đẹp hơn hẳn. Thì ra hắn yêu tiến sĩ, yêu từ kiếp trước đến kiếp này.
Đợt tiêu trừ lần này, mọi người phát hiện đại ca đặc biệt dốc sức, tấn công không ngừng nghỉ, vừa đánh vừa cắn thuốc bổ sung dị năng và năng lượng tinh thần, một mình tiêu diệt nửa số thây ma toàn thành phố, tinh thể chất thành một ngọn núi nhỏ, ai nhìn cũng phải há hốc miệng.
Họ thế mới biết thì ra đại ca trước nay vẫn luôn che giấu thực lực. Vậy hiện giờ đại ca cấp mười một hay mười hai rồi? Sĩ diện của căn cứ B – dị năng giả cấp mười được xưng là cao thủ đệ nhất Trung Quốc có khi còn chẳng đỡ được một chiêu của hắn. Nếu lần sau tên kia lại đến căn cứ Thục Châu giễu võ giương oai, anh em chôn nó!
Chỉ có Quách Trạch Thuỵ biết, có lẽ đại ca đã đột phá cấp bậc vương giả. Đều là người sống lại, dị năng của y và Triệu Lăng Phong tuy tăng nhanh hơn người khác, nhưng cũng không quá mức rõ rệt. Nhưng thực lực của đại ca lại tăng vèo vèo như tên lửa, hôm nay mới thấy hắn cấp tám, ngày mai đã thấy lên cấp chín, không biết rốt cuộc hắn tu luyện kiểu gì.
Âm thầm cảm thán một lát, Quách Trạch Thuỵ cúi người thu nhặt tinh thể mà mình săn được.
Hai tiếng sau, Lôi Xuyên uống cạn lọ thuốc bổ sung thể lực, cấp tốc hạ lệnh – “Rút quân, về nhà.”
“Không đi dạo một vòng tìm thứ gì tốt tốt cho tiến sĩ ạ?” – Một người nghi hoặc hỏi. Trước kia mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, đại ca đều sẽ lật tung địa điểm nhiệm vụ để tìm mấy món đồ mới mẻ cho tiến sĩ, sao hôm nay lại vội vã muốn về nhà vậy?
“Về có việc.” – Lôi Xuyên hưng phấn nói.
Quách Trạch Thuỵ cười như không cười, thoáng nhìn hắn một cái rồi lên xe trước.
Trong khi tiểu đội đang trên đường trở về, trong căn cứ lại xảy ra một chuyện rất lớn. Vắc-xin phòng chống virus Zombie được chế tạo thành công. Hiện tại đã là nhóm người thứ bảy đến thăm bệnh nhân – người vốn đã bị lây nhiễm nghiêm trọng mà giờ lại hoàn toàn bình yên vô sự.
“Có thấy ngứa họng không? Có đau đầu không? Có khát nước không? Đây là số mấy?” – Một nghiên cứu viên hỏi lại lần thứ một nghìn không trăm lẻ một.
Bệnh nhân trả lời một cách kiên nhẫn. Trên thực tế, cho dù người này hỏi ba năm liền, anh ta cũng sẽ không thấy phiền. Hôm qua anh ta còn cho rằng mình sẽ biến thành thây ma ăn thịt người, vì thế đã quyết tâm hy sinh bản thân làm sản phẩm thí nghiệm cho tiến sĩ, không ngờ hôm nay lại khoẻ lại như một kỳ tích. Anh ta là người theo đạo Cơ Đốc, vốn đức tin của anh ta là Chúa, nhưng giờ lại có xung động muốn sùng tín tiến sĩ, coi tiến sĩ là tín ngưỡng đời mình.
Chúa đã sớm từ bỏ loài người, nhưng tiến sĩ lại mang đến hy vọng sống cho con người. Anh ta cảm thấy vô cùng may mắn vì đã đồng ý với lời đề nghị của tiến sĩ.
“Không ngứa họng, không đau đầu, không khát nước, đây là số ba. Tiến sĩ, tôi có thể nắm tay anh một chút được không?” – Bệnh nhân nhìn tiến sĩ đang đứng cạnh giường với ánh mắt ướt át.
Chu Doãn Thịnh nắm tay anh ta, lời ít ý nhiều – “Dù sau này lại bị thây ma gây thương tích, cậu cũng sẽ không biến dị. Trong cơ thể cậu đã có tế bào diệt trừ virus Zombie, chúng sẽ bảo vệ cậu.”
“Không, là tiến sĩ đã bảo vệ tôi, không phải là tế bào gì cả!” – Bệnh nhân nắm chặt lấy tay tiến sĩ, bắt đầu khóc to. Anh ta muốn phát tiết tất cả tuyệt vọng và sợ hãi trong suốt mấy năm này ra ngoài.
Những nhân viên nghiên cứu đang sung sướng reo hò tỉnh táo lại, tốp năm tụm ba khóc thút thít. Vì một ngày này, họ đã phải chờ đợi rất lâu, trông mong rất lâu. Họ rất sợ tất cả những gì trước mắt chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy là chẳng còn gì cả.
“Khóc cái gì mà khóc, hôm nay là ngày vui, phải cười mới đúng! Mau lau sạch nước mắt cho tôi, tối nay tôi tổ chức tiệc chúc mừng cho các cô cậu!” – Tưởng Nguyên Sơn hùng hùng hổ hổ đi vào, miệng cười toe toét, gương mặt già nua trông chả khác nào vỏ quít sấy khô.
“Đây chính là người bị lây nhiễm rất nghiêm trọng kia? Cho tôi xem cái nào.” – Ông nâng cằm bệnh nhân lên cẩn thận quan sát, ngạc nhiên nói – “Đúng là bình thường lại thật. Cậu không biết chứ hôm qua miệng cậu toàn răng nanh là răng nanh, lại còn chảy dãi vàng vàng tanh kinh khủng! Mọi người đều tưởng cậu hết đường cứu chữa rồi!”
Bệnh nhân nọ cười nói – “May mà có tiến sĩ. Tôi cũng cho rằng mình chết chắc rồi. Thực ra chết không đáng sợ, cái đáng sợ là sẽ biến thành quái vật tàn sát đồng bào. Giờ thì ổn rồi, chờ khi mọi người đều được tiêm vắc-xin phòng bệnh, sẽ không bao giờ có người biến thành quái vật nữa, chúng ta cùng nhau dốc sức, sớm muộn gì cũng có thể quét sạch thây ma.”
Tưởng Nguyên Sơn cười ha ha, quay đầu tìm người có công lao lớn nhất, lại không thấy tiến sĩ Bạch đâu.
Trong lúc mọi người còn chìm trong vui mừng, Chu Doãn Thịnh đã lặng lẽ lùi ra sau, vẫy tay với Triệu Lăng Phong – người nọ cũng đang rơi nước mắt vì kích động.
Hai người bước từng bậc lên tầng cao nhất phòng thí nghiệm, tìm một nơi râm mát để ngồi.
“Sao lại khóc? Trước kia cậu đâu có hay khóc như vậy.” – Chu Doãn Thịnh rút khăn tay lau nước mắt cho trung khuyển, cuối cùng xoa xoa mái tóc cứng ngắn ngủn.
Triệu Lăng Phong ghé đầu lại gần để tiến sĩ xoa thuận tay hơn, nghẹn ngào nói – “Tôi kích động quá. Tiến sĩ, ngay từ đầu tôi đã biết anh nhất định có thể cứu vớt thế giới.” – Hơn nữa là hai lần. Trên đời này không ai có thể vĩ đại hơn anh!
Chu Doãn Thịnh mỉm cười, bàn tay trượt xuống vuốt ve mặt anh một lát, sau đó đột nhiên lại gần ngậm lấy bờ môi mỏng của anh.
Có vị mằn mặn, chắc hẳn là nước mắt vừa mới chảy ra. Chu Doãn Thịnh cẩn thận nhấm nháp, sau đó cười khổ mà kéo giãn khoảng cách.
Triệu Lăng Phong hoàn toàn ngây dại. Mãi một lúc sau, anh ta mới che đôi má đỏ bừng, chạy vèo xuống cầu thang. Đối với anh, tiến sĩ là trăng sáng trên bầu trời, là bông sen tuyết trên đỉnh núi cao, là hòn ngọc quý dưới đáy đại dương, là tồn tại thuần khiết nhất, tốt đẹp nhất, cao thượng nhất trên đời. Anh chưa từng có tâm tư nhiễm bẩn tiến sĩ bao giờ.
Nhưng hiện tại, tiến sĩ lại chủ động hôn mình, đầu anh tức thì nổ tung, chỉ muốn nhanh chóng tìm một chỗ để suy nghĩ cẩn thận.
Vừa chạy đến cửa an toàn, một bàn tay đột nhiên kéo anh lại, sau đó chính là một nắm đấm toé lửa điện đánh úp lại. Cho dù ngay khi vừa nghe thấy tiếng sét, Triệu Lăng Phong đã lập tức dùng kim loại bọc lấy cơ thể, nhưng rốt cuộc anh vẫn bị đánh cho hộc máu, nằm bẹp dưới đất mãi không bò dậy nổi.
“Mày đã làm gì với tiến sĩ?” – Đôi mắt đỏ ngầu và gương mặt vặn vẹo của Lôi Xuyên xuất hiện trước mắt.
“Tao… tao chẳng làm gì cả.” – Triệu Lăng Phong phun ra một ngụm máu tươi.
“Mày dám chạm cái miệng bẩn thỉu của mày vào tiến sĩ, mày đáng chết!” – Lôi Xuyên giơ tay lên, lòng bàn tay chậm rãi tràn ra một dòng năng lượng khiến người ta sởn tóc gáy. Tầng tầng lớp lớp uy áp tích lại giữa không trung, gần như nghiền nát xương cốt Triệu Lăng Phong.
“Nếu mày giết tao, tiến sĩ sẽ rất buồn.” – Triệu Lăng Phong thuật lại sự thật.
Hơi thở của Lôi Xuyên như nghẹn lại. Một lát sau, hắn đột nhiên thu lại uy áp và sấm sét, cảnh cáo – “Sau này tránh xa tiến sĩ một chút, nếu không tao cứ gặp mày là đánh!”
“Dựa vào đâu? Tiến sĩ không phải vật sở hữu của mày!” – Triệu Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ.
“Bắt đầu từ hôm nay, tiến sĩ sẽ là của một mình tao.” – Hắn để lại câu này rồi bước nhanh lên cầu thang. Hắn vội vàng trở về để thổ lộ với tiến sĩ, vậy mà hoàn toàn không ngờ lại gặp phải hình ảnh tiến sĩ chủ động hôn Triệu Lăng Phong. Trong lòng hắn bùng lên nỗi ghen tuông điên cuồng, nhanh chóng ăn mòn trái tim hắn.
Cửa phòng thí nghiệm mở ra, hắn lại trông thấy cảnh tượng ăn mừng quen thuộc. Hắn lập tức ý thức được – tiến sĩ đã thành công. Hắn nôn nóng tìm kiếm bóng dáng của tiến sĩ, muốn là người đầu tiên ôm người nọ vào lòng. Nhưng người đáng lẽ ra nên nhận được sự tung hô của mọi người nhất lại lặng lẽ rời đi như kiếp trước. Hắn dành sự vui mừng và náo nhiệt cho người khác, để lại cho mình nỗi cô đơn và hiu quạnh.
Lôi Xuyên ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất, sau đó chạy lên bằng tốc độ nhanh nhất. Vô số lần hắn từng tưởng tượng, vào ngày vắc-xin phòng bệnh được chế tạo thành công, hắn nhất định sẽ cõng tiến sĩ lên tầng cao nhất ngắm mặt trời lặn.
Nhưng một lần nữa, hắn lại bỏ lỡ.
Vì sao số phận luôn đùa cợt hắn?
Lúc này, Chu Doãn Thịnh cũng đang chất vấn số phận chó má này. Hắn vốn cho rằng Triệu Lăng Phong chính là người yêu mình. Bởi mỗi lần chuyển kiếp, người nọ đều sẽ chủ động tìm đến mình, lặng lẽ yêu mình, che chở cho mình, hoàn toàn giống với những hành động mà Triệu Lăng Phong đã làm. Hắn còn từng nghĩ chờ khi nào chế tạo thành công vắc-xin phòng bệnh, hắn sẽ tìm cách thoát khỏi sự giám sát của Lôi Xuyên, sau đó tìm một nơi yên lặng, sống quãng đời còn lại với Triệu Lăng Phong.
Nhưng thì ra hắn vẫn luôn nghĩ lầm, Triệu Lăng Phong không phải là người hắn muốn tìm.
Rốt cuộc người ấy ở đâu? Hắn ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên cảm thấy vô cùng hoang mang. Hắn không cảm ứng được sự tồn tại của người nọ, ngoài cách hôn, hắn không còn biện pháp nào khác để nhận biết người nọ. Lần nào cũng là người nọ chủ động xuất hiện rồi tiếp cận hắn, liên tục đuổi theo hắn suốt bao kiếp liền, mà hắn cũng đã mở rộng trái tim, đưa người nọ vào sinh mệnh mình.
Nhưng có ai quy định người nọ phải mãi mãi bầu bạn bên cạnh hắn đâu chứ? Có lẽ người nọ chỉ muốn hấp thụ năng lượng của hắn, hoặc có lẽ chỉ là một số liệu rối loạn đã được phục hồi lại bình thường, thậm chí có thể là trò chơi của một người nào đó quá rảnh.
Nhưng hắn lại coi là thật, còn hoàn toàn sa vào trong đó.
Cảm giác mệt mỏi chưa từng có xâm chiếm lấy cõi lòng, khiến Chu Doãn Thịnh cảm thấy kiệt quệ. Ánh mắt hắn trống rỗng, chậm rãi rút linh hồn ra khỏi cơ thể. Thế giới này đã không còn gì khiến hắn lưu luyến.
Đúng lúc này, cánh cửa bên cạnh bật mở, Lôi Xuyên đứng thẳng người trước cửa, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.
Tiến sĩ không hề rơi nước mắt, nhưng hắn có thể nhận thấy người nọ đang thương tâm hơn bao giờ hết. Xuyên thấu qua đôi mắt trong veo ấy, hắn dường như có thể thấy trái tim vỡ vụn của người nọ. Người nọ rốt cuộc vẫn bị tổn thương vì hành động trốn tránh của Triệu Lăng Phong.
Vì sao cứ nhất thiết phải là Triệu Lăng Phong? Chẳng lẽ tôi không được hay sao?
Hắn bước đến gần, ngồi xuống bên cạnh tiến sĩ, nhẹ nhàng nói – “Tiến sĩ, tôi kể cho anh một câu chuyện nhé?”
“Chuyện gì?” – Chu Doãn Thịnh cố nén cơn đau do linh hồn bị tách khỏi cơ thể, trả lời như không có bất cứ chuyện gì.
“Ngày xưa từng có một người có thể chất rất đặc biệt. Anh ta bị một nhà khoa học nhìn trúng, đã vậy còn bắt anh ta vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu. Vì cứu anh ta, đồng đội của anh ta xông vào phòng thí nghiệm, nhưng rồi cũng bị giết. Anh ta không chịu nổi cú sốc này nên đã lựa chọn tự sát. Nhưng anh ta không chết, anh ta biến thành một hồn ma đi theo nhà khoa học kia. Anh ta vốn cho rằng nhà khoa học kia là một kẻ điên phản xã hội, nhưng thì ra tất cả những điều mà người nọ làm đều là vì cứu vớt càng nhiều người hơn. Người nọ thật dũng cảm, cũng thật là kiên cường, nội tâm của anh ấy vừa đơn giản vừa trong sáng, đôi lúc thông minh tuyệt đỉnh, đôi lúc lại khờ đến không tưởng. Anh ấy khờ đến nỗi dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy hy vọng sống cho toàn bộ loài người. Nỗi thù hận ban đầu của người kia dần dần nguôi ngoai, rồi sau đó chuyển thành tình yêu tha thiết.”
Chu Doãn Thịnh càng nghe càng bất ngờ, hắn biết đây là những gì Lôi Xuyên đã trải qua ở kiếp trước. Thì ra hắn vẫn luôn bầu bạn bên cạnh mình trong trạng thái linh hồn ư?
Lôi Xuyên nắm tay tiến sĩ, nói tiếp – “Người đó là tôi, nhà khoa học kia là anh, đó là kiếp trước của chúng ta. Vì muốn độc chiếm thành quả nghiên cứu của anh, căn cứ B đã sai người ám sát anh. Tôi lại tự dẫn nổ lần nữa, sau đó tôi sống lại. Ngay khi mở mắt ra, tôi đã thề sẽ không bao giờ để ai gây tổn thương cho anh. Tiến sĩ, tôi yêu anh.”
Chu Doãn Thịnh há hốc miệng, thực sự không biết nên đáp sao cho phải.
Lôi Xuyên dang tay ôm chặt tiến sĩ vào lòng, giọng nói khàn khàn – “Nếu anh nhất định muốn yêu người nào đó, vậy xin anh hãy yêu tôi, nếu không chắc tôi sẽ giết chết tất cả những người mà anh yêu mất.” – Dứt lời, hắn cúi đầu ngậm lấy bờ môi tái nhợt của tiến sĩ, dịu dàng đẩy mở khớp hàm hắn rồi ngang nhiên tiến quân xâm lược.
Mặc dù trong lòng đầy những ghen tuông và nóng nảy, hắn vẫn không nỡ làm tiến sĩ bị thương, lo sợ sẽ đụng vỡ hắn.
Sự rung động quen thuộc khiến linh hồn Chu Doãn Thịnh run rẩy, hắn đột nhiên ngộ ra. Hèn chi lúc hôn Lôi Xuyên, hắn không có bất kỳ cảm giác đặc biệt nào, hoá ra hắn chỉ hôn một cái xác không hồn.
Vận mệnh quay quanh một vòng, cuối cùng lại đẩy hắn vào cạm bẫy. Hiện giờ nói gì cũng đã muộn.
Hắn cười khổ đẩy Lôi Xuyên ra, máu tươi tràn khỏi khoé miệng. Một khi linh hồn đã tách ra thì sẽ không bao giờ có thể gắn lại được nữa, hắn không thể không đi.
“Sao anh không nói sớm?” – Từng chữ nói ra, hắn lại hộc ra một ngụm máu tươi.
Toàn thân Lôi Xuyên lạnh ngắt, hắn ôm chặt lấy tiến sĩ, muốn dùng tay che lại bờ môi đang liên tục trào ra máu tươi của tiến sĩ. Thấy không có tác dụng, hắn lại cúi đầu lấy miệng mình để chặn. Mùi vị tanh ngọt trong miệng tiến sĩ khiến hắn gần như sụp đổ.
“Sao lại như vậy? Chẳng phải hôm qua anh vẫn còn bình thường hay sao?” – Giọng hắn run rẩy, liên tiếp truyền dị năng vào cơ thể tiến sĩ, thế nhưng cũng không có tác dụng gì.
Chu Doãn Thịnh lắc đầu, nắm chặt những ngón tay lạnh buốt của hắn, gian nan nói từng câu từng chữ – “Em chờ anh kiếp sau, anh nhất định phải mau chóng tìm thấy em đấy. Không có anh, em thực sự rất mệt mỏi. Anh có nghe thấy không?”
Lôi Xuyên đã đau đến không nói nên lời, càng không muốn đáp ứng lời chia ly của người nọ. Vì sao phải chờ đến kiếp sau? Hắn muốn cả kiếp này lẫn kiếp sau, kiếp sau nữa của người nọ… Hắn muốn đời đời kiếp kiếp của người nọ, mà không phải sự ra đi đẫm máu như hiện tại.
Thấy hắn chẳng nói chẳng rằng, Chu Doãn Thịnh gắng gượng chút sức lực cuối cùng, nói – “Hứa với em, nhất định phải tìm được em. Để em yên tâm mà ra đi, anh cũng không làm được ư?”
“Được, anh hứa, kiếp sau anh nhất định sẽ tìm ra em, dù em ở bất cứ nơi nào!” – Lôi Xuyên chôn mặt vào lồng ngực phập phồng của hắn, giọng nói lẫn theo tiếng khóc nức nở.
Chu Doãn Thịnh yên tâm, mặc cho linh hồn bị thế giới ý thức đẩy vào hư vô.
Thân hình trong lòng dần dần mất đi nhiệt độ, trái tim Lôi Xuyên cũng theo đó mà vỡ vụn. Nếu thế giới này đã không còn tiến sĩ, vậy thì sự tồn tại của nó còn có ý nghĩa gì? Nếu giữa biển người đông đúc thiếu bóng hình tiến sĩ, tương lai tốt đẹp kia có gì đáng để mong đợi?
Hắn chợt nhận ra, thì ra từ lâu, tiến sĩ đã trở thành động lực sống của mình.
Hắn kề sát gò má dính máu lên trán tiến sĩ, nhẹ nhàng mỉm cười, cơ thể toát ra nguồn năng lượng khổng lồ.
Nghe thấy động tĩnh, Quách Trạch Thuỵ vội vàng chạy lên xem xét, lại bị những gì trước mắt làm cho sững người. Y không biết vì sao tiến sĩ Bạch chết, nhưng y không thể mặc cho Lôi Xuyên cứ tiếp tục như vậy. Một dị năng giả bậc vương giả tự dẫn nổ, vậy thôi cũng đủ để cả căn cứ Thục Châu chôn cùng với hắn.
“Đại ca, anh quên lý do vì sao tiến sĩ dù bất chấp tính mạng cũng muốn nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh như vậy rồi hay sao? Anh ấy yêu mảnh đất này tha thiết, yêu tất cả những sinh linh trên mảnh đất này, anh nhẫn tâm huỷ diệt tất cả mà anh ấy yêu thương ư? Anh mau dừng lại, tiến sĩ vẫn còn nằm trong lòng anh, đừng đụng vỡ anh ấy!”
Câu nói cuối cùng phát huy tác dụng, uy áp khiến người ta nghẹt thở tức thì rút đi. Lôi Xuyên ôm lấy thi thể tiến sĩ, nhảy từ độ cao ba mươi mét xuống, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Sáu tháng sau, hắn trở về căn cứ với bộ dạng râu ria xồm xoàm, trong lòng vẫn ôm thi thể tiến sĩ. Tuy là thi thể, nhưng trông tiến sĩ không hề đáng sợ chút nào, bởi mỗi ngày đều được truyền một lượng lớn dị năng hệ trị liệu nên cơ thể tiến sĩ hoàn toàn không bị thối rữa, khuôn mặt thậm chí còn hồng hào khoẻ mạnh, thoạt nhìn tựa như đang say ngủ.
Lôi Xuyên dùng kính thiên thạch tạo thành một chiếc quan tài trong suốt, đi đâu cũng mang theo. Cảnh tượng hắn vác quan tài đánh đâu thắng đó giữa biển thây ma đã trở thành ký ức không thể nào quên trong trí nhớ của rất nhiều người.
Tác phong của hắn càng ngày càng quái gở, cứ nơi nào nguy hiểm thì xông vào nơi đó. Tinh thần không sợ chết của hắn khiến mọi người tự thấy xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi. Chỉ có Quách Trạch Thuỵ biết, hắn thực sự đang liều mạng. Vào giây phút tiến sĩ nhắm mắt xuôi tay, hắn cũng đã trở thành một cái xác không hồn. Chỉ vì tiến sĩ yêu mảnh đất này tha thiết, cố gắng mọi khả năng để thế giới này tươi đẹp trở lại, hắn mới ở lại trên cõi đời này, coi chém giết thây ma như một nghĩa vụ tất phải làm.
Hắn sẵn sàng bỏ ra tất cả những gì mình có vì tiến sĩ, thậm chí là cả tính mạng lẫn linh hồn.
Một ngày nọ, hắn đột nhiên tập kích căn cứ B, gần như sát hại tất cả những người cầm quyền trong căn cứ, nhất là một dị năng giả hệ băng cấp mười một, chẳng những bị dập nát tinh thể mà còn bị xẻ thịt lột da, treo lên bờ tường để mọi người cùng xem.
Hành vi tàn nhẫn của hắn rước lấy sự phẫn nộ của rất nhiều người, nhưng nhờ căn cứ Thục Châu dốc lòng bao che nên cũng dần lắng xuống.
Năm thứ tám tận thế, một thây ma bậc vương giả đột nhiên ra đời, đơn thương độc mã huỷ diệt vài căn cứ cỡ vừa và nhỏ. Nghe được tin này, Lôi Xuyên ngày đêm lần theo dấu vết, dụ thây ma này đến hoang mạc Tây Bắc rồi tự dẫn nổ tinh thể trong đầu mình.
Khi Quách Trạch Thuỵ và Triệu Lăng Phong vội vàng dẫn tiểu đội dị năng đến, ở đó chỉ còn lại một cái hố to, hệt như dấu vết của bom nguyên tử, giữa hố là một chiếc quan tài trong suốt vẫn còn nguyên vẹn. Dẫu ở những phút giây cuối cùng, Lôi Xuyên cũng không quên dành ra một nửa năng lượng để bảo vệ người mình yêu nhất, dù cho hắn sẽ không bao giờ có thể mở mắt nhìn người nọ thêm lần nào nữa.
Quách Trạch Thuỵ và Triệu Lăng Phong quỳ xuống cạnh hố mà khóc, cuối cùng cẩn thận nâng quan tài ra ngoài, nghĩ mọi biện pháp để giữ gìn thi hài tiến sĩ không bị hao tổn.
Rất nhiều năm sau, khi thế giới hoàn toàn thoát khỏi mây mù của tận thế, thi hài tiến sĩ trở thành bảo vật thiêng liêng để người người chiêm ngưỡng. Tên tuổi của Bạch Mặc Hàn và Lôi Xuyên được vinh danh và khắc mãi trong sử sách loài người.
/139
|