Tối hôm đó, ông Bernard lập tức trở về hành tinh thủ đô, đón cháu trai về nhà chính.
Ông mở sân huấn luyện đã lâu không sử dụng, yêu cầu hai quân y trung thành với gia tộc Bernard tiến hành xét nghiệm tổng thể cho cháu trai bằng dụng cụ có sẵn bên trong. Trước khi có được số liệu xác thực, ông vẫn không dám tin tưởng đây là sự thực.
Chu Doãn Thịnh nằm trên bàn xét nghiệm, để quân y gắn thiết bị cảm biến lên thái dương mình.
“Cecil, truyền tinh thần lực của mình vào cỗ máy này qua thiết bị cảm biến, sau đó lấy hết sức công kích hạt nhân của nó.” – Ông Bernard hướng dẫn.
“Ông chắc chứ ông nội? Cháu nghe nói cỗ máy này rất đắt, trị giá ít nhất mấy chục triệu Pentacles.” (*) – Chu Doãn Thịnh nhướn mày.
(*) Pentacles: Đơn vị tiền vũ trụ.
“Bảo lấy hết sức thì cứ lấy hết sức, chẳng lẽ cháu còn có thể làm nổ cỗ máy này chắc? Cực hạn mà nó có thể thừa nhận nằm ngoài sức tưởng tượng của cháu đấy. Bắt đầu đi.” – Ông Bernard thúc giục.
Chu Doãn Thịnh nhoẻn miệng cười, truyền tinh thần lực khổng lồ mà mình tích luỹ được qua vô số lần luân hồi vào hạt nhân máy xét nghiệm. Phải biết rằng hắn có thể sáng lập ra cả một ngân hà rộng lớn vô ngần bằng tinh thần lực, phá huỷ một cỗ máy quả thật dễ như trở bàn tay.
Cho nên rất không may, tiến trình xét nghiệm vừa bắt đầu được một giây, cỗ máy liền phát ra một tiếng “đoàng” đinh tai, hoá thành một bãi kim loại vụn phân tán dưới đất. Ông Bernard và hai quân y sợ đến không nói nên lời.
“Đã xét nghiệm ra chưa?” – Vài phút sau, ông Bernard cố kiềm chế nhịp tim đập nhanh, lên tiếng hỏi.
“Xin lỗi thống soái, tốc độ giải phóng tinh thần lực của cậu Cecil quá nhanh, chúng tôi không lấy được số liệu hữu dụng.” – Hai quân y lắc đầu, vẻ hoảng hốt vẫn còn treo trên mặt. Muốn giải phóng tinh thần lực cần một quá trình chậm rãi, phải dựa vào ý chí thúc đẩy từng chút từng chút một, tựa như leo núi vậy. Nhưng thần kinh của Cecil căn bản không cần quá trình này, mà có thể bộc phát như núi lửa.
Dạng tinh thần lực này khác hoàn toàn so với của người khác. Tinh thần lực của người ta có thể áp dụng vào trị liệu, thăm dò, kết nối với thiết bị liên kết cá nhân, khống chế robot… tóm lại chỉ có thể phụ trợ. Nhưng tinh thần lực của Cecil có thể trực tiếp dùng để giết người.
Điều này quá đáng sợ. Sắc mặt hai quân y trắng bệch.
Ông Bernard cũng nghĩ đến điều này. Sắc mặt ông thay đổi mấy lần, cảnh cáo – “Chuyện này không ai được nói ra ngoài.” – Có thể âm thầm giết người nhờ vào tinh thần lực, người như vậy một khi xuất hiện, ắt sẽ khiến rất nhiều người kiêng dè. Bọn họ tuyệt đối sẽ bóp chết Cecil trước khi hắn trưởng thành.
May là hai người này vô cùng trung thành với gia tộc Bernard, vội vàng gật đầu đồng ý.
Không ai hiểu rõ về cường độ thần kinh của Chu Doãn Thịnh hơn chính bản thân hắn. Ở thế giới trước, hắn ngày nào cũng chuyển vận năng lượng linh hồn hòng phá vỡ ràng buộc của thần thể, dần dà linh hồn cũng được tôi luyện vô cùng mạnh mẽ, tinh khiết. Bảo hắn tấn công một cỗ máy chẳng khác nào yêu cầu hắn cắt một quá bóng, quả thực rất khó ước lượng lực độ, không cẩn thận một chút là nổ tung.
Hắn ho nhẹ, khoát tay nói – “Đổi máy khác đi, cháu sẽ nhẹ nhàng hơn chút.”
Khoé miệng hai quân y hơi co giật, nhanh chóng đẩy một cỗ máy mới đến.
Lần này, ông Bernard không dám ra lệnh lung tung, chỉ dặn hắn chậm một chút.
Chu Doãn Thịnh gật đầu, truyền một nhánh năng lượng linh hồn vào thiết bị cảm biến. Mũi tên dừng ở vạch 0 đột nhiên tăng vùn vụt, trực tiếp xông lên vạch A. Đến A, Chu Doãn Thịnh tiếp tục truyền năng lượng linh hồn vào, mũi tên lại tiếp tục nâng lên, cuối cùng đến 3S thì đứng vững, như thể có ai đó lấy tay đè lại, không dao động một chút nào.
Nhìn gương mặt thoải mái nhẹ nhàng của cháu trai, lại nhìn mũi tên không hề suy suyển, ông Bernard tức thì hiểu cháu mình còn chưa dùng hết sức. Nhưng cường độ thần kinh cấp 3S đã là trị số cao nhất trong lịch sử loài người, cao hơn nữa thì thành yêu quái. Giữ cho mình một con bài chưa lật cũng tốt.
Ông gật gật đầu, cho quân y kiểm tra thể chất của cháu mình, kết quả cũng làm ông rất hài lòng.
“Ông nội, giờ có thể kí đơn phẫu thuật cho cháu chưa ạ?” – Chu Doãn Thịnh tháo các thiết bị cảm biến trên người mình xuống, hỏi một cách thản nhiên.
“Mau chóng sắp xếp phẫu thuật cho Cecil.” – Ông Bernard nhìn về phía hai quân y.
Hai người gật đầu, không một lời dị nghị. Tiềm lực của cậu Cecil cao đến vậy, e rằng ngay cả Osborne Matthew được xưng là người mạnh nhất vũ trụ cũng không sánh kịp. Nếu vẫn để cậu ấy giữ nguyên thân phận omega, phải chịu sự quấy nhiễu từ chuyện động dục, thậm chí khuất phục dưới thân một alpha nào đó bất kỳ lúc nào, điều này chẳng khác nào một sự vũ nhục đối với hắn cũng như dập tắt hy vọng giành lại huy hoàng trước kia của gia tộc Bernard.
Cậu Cecil được gả vào nhà nào, nhà đó ắt được lợi lớn bằng trời. May mà Osborne có mắt như mù, chủ động từ hôn. Hai quân y vừa thầm cảm thấy may mắn, vừa lui ra ngoài chuẩn bị công tác phẫu thuật.
Ông Bernard xoa xoa cái đầu sắp hói của mình, cười một cách sung sướng.
“Đừng chỉ vui không, mau lên kế hoạch huấn luyện cho cháu nữa ông nội. Từ giờ sân huấn luyện bí mật này sẽ là của cháu, không ai được phép bước vào. Đầu tháng chín trường Chellman sẽ tuyển sinh, cháu nhất định phải qua được kì thi này, trở thành quân nhân dự bị. Vị trí thống soái mà gia tộc Bernard đã mất sẽ do chính cháu giành lại.” – Chu Doãn Thịnh đến phòng huấn luyện trọng lực điều chỉnh số liệu.
Hiện giờ đã là cuối tháng bảy, hắn nhất định phải rèn luyện thể chất cấp A lên cấp 3S trong vòng một tháng. Cuộc thi tuyển sinh của trường quân đội Chellman vô cùng khắc nghiệt. Mỗi thí sinh tham gia đều phải ký đơn cam kết chịu rủi ro, mà tỷ lệ tử vong mỗi năm lên đến 3%. Những người có thể vào học trường quân sự Chellman đều thuộc dạng tàn bạo, từng giết người từng dính máu, không phải là nói chơi.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai đầy rẫy nguy hiểm và tử vong thôi là hắn đã cảm thấy máu mình sôi sùng sục.
Ông Bernard cẩn thận quan sát vẻ mặt cháu trai, thấy đôi mắt hắn toát ra ngọn lửa tham vọng, hoàn toàn không bị cuộc thi đẫm máu doạ sợ, ông cũng vui mừng hơn hẳn. Ông sửa đổi quyền hạn của sân huấn luyện thành chỉ cho phép mình và cháu trai đi vào, sau đó trở về phòng làm việc đích thân lên kế hoạch huấn luyện cho cháu trai.
———————————-
Ca phẫu thuật thành công rực rỡ, Chu Doãn Thịnh sờ lớp vải thưa quấn quanh cổ mình, cảm thấy sảng khoái vô cùng. Chuyện này ông Bernard không nói cho bất kỳ ai trong nhà, sợ họ để lộ tin tức sẽ mang đến nguy hiểm cho cháu trai mình.
Nhưng tâm tư sâu sắc như Cornell vẫn phát hiện ra manh mối, y bóp méo dữ liệu của người máy quét dọn phòng Cecil, để nó thu nhặt lại rác rưởi mà Cecil vứt đi rồi tiến hành kiểm tra. Y tra ra vài loại thuốc trong một đoạn vải thưa, đó là thuốc điều tiết nội tiết tố trong cơ thể chuyên dùng cho người bị ung thư tuyến omega. Bởi vì tuyến omega mất đi tác dụng, những omega bất hạnh kia phải dựa vào thuốc này mới có thể dần dần phục hồi trạng thái sinh hoạt bình thường, nếu không sẽ mất ngủ, rụng tóc, thần kinh suy nhược.
Cecil vừa làm xét nghiệm trước khi đính hôn, tuyến omega của nó căn bản không có vấn đề gì, sao nó lại cần thứ thuốc này? Chẳng lẽ nó tự cắt tuyến omega của mình đi?
Ý tưởng này vô cùng hoang đường, nhưng Cornell đã quan sát rất nhiều ngày, càng ngày càng khẳng định đây là sự thật. Cecil bắt đầu cao lên, thân hình càng ngày càng cường tráng, tuy rằng vẫn kém alpha rất nhiều, nhưng thân hình vốn nuột nà dần dần bị một lớp cơ mỏng nhưng vô cùng săn chắc bao phủ.
Gương mặt hẵn vẫn diễm lệ như trước, nhưng đầu mi khoé mắt lại nam tính hơn rất nhiều, đôi mắt đen láy thỉnh thoảng toát ra những tia nhìn sắc bén, khiến hắn trông vô cùng nguy hiểm. Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, hắn đã từ một đoá hoa hoá thành một con thú dữ, khiến Cornell vẫn luôn âm thầm quan sát hắn cảm thấy tim đập thình thịch.
Nhưng sau khi cảm giác nguy hiểm này tiêu tán, Cornell lại cảm thấy chuyện này quá tuyệt vời. Cecil cắt bỏ tuyến omega, như vậy suốt đời này hắn sẽ không gả được cho ai, chuyện kết thông gia với nhà Matthew có thể nhượng lại cho Jesite. Y quả thực vui như mở cờ, vô cùng biết ơn tâm lý yếu ớt và khả năng chịu đựng của Cecil, vì một người đàn ông mà dại dột huỷ hoại cả cuộc đời mình.
Hèn gì cha phải gấp rút trở về, chắc chắn là để chăm sóc Cecil, phòng tránh hắn lại làm chuyện điên rồ.
Đêm đó, Cornell lập tức nói tin này cho Jesite con trai mình, giục cậu ta mau chóng đến chỗ cha tranh thủ cuộc hôn nhân này, dù sao Cecil đã không còn hy vọng
Măng mọc quá tre, xét về mưu mô, Jesite không thua gì mẹ mình. Cậu ta đảo mắt một hồi, sau đó đăng một tin nặc danh lên U-internet (*): Không chịu nổi đả kích bị từ hôn, Cecil Bernard quyết định tự thiến.
(*) U-internet (Universal Internet): Mạng Internet vũ trụ.
Cecil là sinh viên học nghệ thuật Hinterseer, trên thực tế, hầu hết omega đều học ở đó. Thể chất yếu đuối của họ giới hạn phạm vi nghề nghiệp của họ, hơn nữa cảm xúc của họ vốn luôn phong phú hơn những người khác, thích hợp với những công việc liên quan đến nghệ thuật. Trong xã hội khan hiếm omega này, hầu hết alpha và beta đều sẵn lòng dõi theo bước chân của họ.
Vì vậy, phần đông những omega xinh đẹp chưa lập gia đình đều được hưởng thụ đãi ngộ như một siêu sao, mà Cecil chính là người nổi bật trong số đó. Nhập học mới hai năm, hắn đã tham gia vào vài bộ phim điện ảnh, tạo tiếng vang rất lớn, là người yêu trong mộng của rất nhiều alpha. Sở dĩ tin hắn bị từ hôn lan truyền nhanh như vậy cũng là vì thân phận không tầm thường của hắn.
Hiện tại sóng trước vừa lặng, sóng sau lại ùa tới, hơn nữa còn là sóng thần. Fans của hắn gần như lật tung Internet chỉ vì muốn tìm ra chân tướng. Họ không dám tin Cecil lại tuyệt vọng đến mức này, chẳng lẽ không thể lấy Osborne liền không bao giờ lấy người khác hay sao? Sao cậu ấy lại ngốc thế chứ!
Mấy ngày nay, Osborne liên tục gặp phải rắc rối, không rõ lý do vì sao mà đi ngoài đường cứ luôn bị alpha lạ mặt tấn công. Hắn vốn có hẹn ăn trưa với Joshua, vậy mà phải đánh mấy trận liền mới đến được chỗ hẹn, trán còn hơi xước xát.
“Dạo này không hiểu sao người khiêu chiến tôi đột nhiên nhiều lên, chẳng nói chẳng rằng gì đã ra tay. Hôm nay lại có mấy người khiêu chiến với tôi, xin lỗi vì đã đến muộn.” – Hắn mỉm cười với thiếu niên nọ. Chỉ khi đứng trước người này, hắn mới có thể bộc lộ nét dịu dàng của mình. Hắn si mê người nọ từ mái tóc, đôi mắt đến bờ môi, chỉ cần trông thấy người nọ, hắn liền không thể khống chế trái tim mình, ngay cả trong mơ cũng liên tục gọi tên cậu ta, như thể gọi bao nhiêu lần cũng không đủ.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình yêu một người từ cái nhìn đầu tiên, cảm giác linh hồn như bị va đập thật mạnh này suýt nữa khiến hắn đánh mất lý trí. Hắn gần như phát hiện ra thiếu niên này giữa hơn một nghìn tân sinh viên ngay ánh nhìn đầu tiên, cũng nhanh chóng lên kế hoạch theo đuổi cậu ta. Mà đối với hắn, nội tâm của cậu ta còn đẹp đẽ hơn cả vẻ ngoài, khiến hắn khó lòng nào không mê muội.
Trước kia, Joshua rất thích ánh mắt si mê của Osborne, nhưng hiện giờ lại thấy khó có thể đối mặt. Vì cậu ta, Osborne từ chối một cuộc hôn nhân sắp đặt, hơn nữa còn tuyên bố mình không cần một cỗ máy sinh sản, mà là một người bạn đời có thể sóng vai với mình. Những lời này quả thực thấm sâu vào tận tâm can Joshua.
Cậu ta rốt cuộc hạ quyết tâm ở bên Osborne, đồng thời dự định tìm thời gian thú nhận thân phận omega của mình, nào ngờ Cecil lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy.
Lúc này đây, cậu ta chỉ cảm thấy hạnh phúc của mình và Osborne như được xây trên nỗi đau của Cecil, khiến cậu ta căn bản không có tâm trạng hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu.
“Em nghĩ em biết nguyên nhân. Anh xem cái này đi.” – Joshua bật thiết bị liên kết cá nhân, tìm kiếm tin tức hot nhất trên U-internet hiện nay.
Vẻ mặt thoải mái vui vẻ của Osborne dần dần trở nên nghiêm túc. Hắn lắc đầu không dám tin, muốn nói gì đó nhưng rồi không biết phải nói gì.
“Anh không nên từ chối cậu ấy ngay trước mặt mọi người, đáng lẽ anh nên nói chuyện riêng với cậu ấy.” – Tâm trạng Joshua vô cùng suy sụp. Cậu ta cảm thấy chính mình đã phá huỷ cuộc sống của một người, gánh nặng này đè nặng lên vai cậu ta, khiến cậu ta không thể nào thở nổi.
“Tôi cũng hết cách rồi. Ông nội hoàn toàn không nói cho tôi biết đó là lễ đính hôn của tôi. Lúc bữa tiệc kết thúc, ông mới đột nhiên gọi tôi ra, bảo tôi uống rượu đính hôn với Cecil. Tất cả quý tộc và người trong quân đội đều ở đó, nếu thoả hiệp, tôi sẽ không còn tư cách ở bên em nữa, tôi chỉ có thể từ chối ngay lúc đấy. Tôi không muốn phụ lòng em, thế nên đành phải cô phụ cậu ấy, em có thể hiểu cho lựa chọn của tôi chứ? Tôi không phải hạng alpha có thể tuỳ tiện đánh dấu nhiều omega, tôi đã yêu ai thì sẽ một lòng một dạ với người đấy.” – Osborne nắm chặt tay Joshua, ánh mắt chân thành và kiên định.
Joshua cũng rất cảm động, nhưng trong lòng vẫn hơi chút kháng cự. Cậu ta hất tay hắn ra, lẳng lặng xách ba lô bỏ đi.
Osborne uống cạn ly rượu, sau đó rời đi một cách chán nản.
Mấy ngày sau đó, sóng gió chẳng những không lắng xuống mà còn càng ngày càng mãnh liệt, liên tục có người thúc giục Cecil đứng ra làm sáng tỏ, hơn nữa còn mắng gia tộc Matthew vô tình vô nghĩa, muốn gia tộc Matthew gánh trách nhiệm. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ông Matthew cũng không thể để cháu trai cưới một người không có khả năng sinh con, vì vậy ông đề nghị Johnny Bernard thay đổi đối tượng kết hôn, còn dự định cho Cecil một khoản tiền, đưa hắn đến hành tinh khác sinh sống.
Đương nhiên tiền đề là hắn đã thực sự tự thiến.
Chu Doãn Thịnh tối ngày bận rộn trong phòng huấn luyện, hoàn toàn không có hứng thú với những lời đồn đãi bên ngoài. Nhưng ông Bernard thì vô cùng giận dữ, lập tức đuổi người mà ông Matthew phái đến bàn bạc đi, còn tuyên bố gia tộc Bernard sẽ không bao giờ kết quan hệ thông gia với gia tộc Matthew.
Mưu mô của Jesite và Cornell thất bại, trong lòng nôn nóng vô cùng. Nhưng họ biết Osborne là người có rất có trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không im hơi lặng tiếng mãi.
Quả nhiên, sau một tuần ồn ào náo động, Osborne đến nhà Bernard nhận tội với vẻ mặt tiều tuỵ. Dưới mệnh lệnh của ông Bernard, không có bất kỳ ai tiếp hắn, Johnny bị đuổi đi nơi khác, Jesite và Cornell bị nhốt trong phòng, chỉ có Archie – người em trai mang thân phận beta lúng túng của Cecil ngồi đối diện, bốn mắt nhìn nhau.
“Tôi muốn gặp Cecil một lần, nếu không sau này ngày nào tôi cũng sẽ ghé thăm nhà Bernard vào đúng thời gian này.” – Osborne cương quyết yêu cầu. Hắn khinh thường hành vi tự hại mình của Cecil, nếu cậu ta cảm thấy làm vậy là có thể bức bách mình, vậy thì cậu ta nhầm rồi. Hắn tuyệt đối sẽ không yêu một người vừa cực đoan vừa ngu xuẩn như vậy.
“Anh chờ một chút, để em hỏi ông nội.” – Archie kích hoạt thiết bị liên kết cá nhân trên cổ tay.
Giọng nói sang sảng của ông Bernard vang lên – “Thằng oắt nhà Matthew đã đi chưa?”
Archie ngại ngùng nhìn Osborne một cái, lắc đầu nói – “Anh ta không chịu đi, nói là nhất định phải gặp được anh Cecil, nếu không ngày nào anh ta cũng sẽ ghé thăm nhà mình.”
“Cái gì? Thằng oắt này đúng là kiêu ngạo! Cứ để đấy, ông sẽ lập tức sai người đuổi nó đi, phải đánh gãy hai chân nó nữa!” – Ông Bernard đã muốn làm vậy ngay từ lúc hắn từ hôn.
Archie lại càng lúng túng, mà Osborne thì thậm chí chẳng nhăn mày lấy một chút.
Nhưng ngay sau đó, bên kia thiết bị liên kết vang lên tiếng thở hổn hển – “Đợi đã, cứ để anh ta ở lại đi ạ. Cháu muốn quay một đoạn video làm sáng tỏ lời đồn đãi lúc trước. Archie, em bảo anh ta chờ một lát, anh lên ngay đây.”
Cuộc gọi chấm dứt, giọng nói khàn khàn khêu gợi cũng biến mất theo. Osborne cảm thấy tai mình ngưa ngứa, khó chịu giật giật vài cái.
Mấy phút sau, ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân. Osborne quay đầu nhìn, vẻ mặt cứng lại. Mới một tháng không gặp, Cecil đã trở nên khác hẳn so với trong trí nhớ.
Gương mặt hắn vẫn diễm lệ như ngày nào, nhưng mí mắt hơi dài ra khiến đôi mắt trông sắc bén hơn rất nhiều, bờ môi vốn hồng tươi không rõ vì lý do gì lại trở nên đỏ thắm, tựa như một vệt máu điểm trên nền da trắng như tuyết, đẹp đến rung động lòng người. Hắn cao lên rất nhiều, tuy không là gì so với alpha cao to vạm vỡ, nhưng nếu đứng riêng một mình thì trông cao hơn hẳn người bình thường.
Mái tóc đen dài của hắn được cắt ngắn, trên tóc vẫn còn ướt sũng mồ hôi. Hắn chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đen, để lộ từng khối cơ mỏng nhưng vô cùng săn chắc. Theo bước chân của hắn, những đường cong tuyệt đẹp ấy liên tục phập phồng lên xuống, từng giọt mồ hôi li ti trượt dọc theo làn da, vừa khêu gợi vừa nóng bỏng.
Ngoại hình của hắn thậm chí còn đẹp hơn lúc ban đầu, là nét đẹp có thể đốt người ta thành tro, tựa như một dòng dung nham nóng rẫy. Osborne cứng ngắc nhìn hắn đến gần, như thể đến tận giờ phút này, hắn mới chính thức nhìn rõ gương mặt của Cecil.
Chỉ mới chạm phải ánh mắt lãnh đạm của người nọ một chút, hắn đã cảm thấy đôi mắt mình đau đớn, không thể không nhắm lại một cách chật vật, sau đó lại nhanh chóng mở ra, nhìn người nọ lấy chiếc khăn từ tay Archie lau qua mồ hôi trên người.
Hành động của hắn lúc này hoàn toàn không giống một omega luôn chú trọng ngoại hình. Tóc hắn bị khăn lau làm cho rối tung, nhưng bộ dạng này càng khiến hắn thêm phần hoang dã và phóng khoáng. Hắn thả chiếc khăn xuống, lấy đại một chiếc áo sơ mi trắng trên móc treo quần áo, vừa mặc vừa chào hỏi một cách lơ đãng – “Đã lâu không gặp, Osborne.”
Giọng nói gợi cảm kèm theo tiếng thở dốc nặng nhọc do vận động mạnh khiến tai Osborne run lên. Hắn ngửi thấy mùi mồ hôi thoang thoảng, một mùi hương quá đỗi ngọt ngào, khiến hắn lập tức đứng ngồi không yên.
Mùi mồ hôi của Cecil thơm như vậy, có lẽ cậu ta vẫn chưa cắt bỏ tuyến omega đâu. Osborne thảng thốt nghĩ, chào lại một tiếng theo phản xạ.
“Xin lỗi vì đã gây phiền toái cho anh. Nhưng dạo gần đây tôi tương đối bận, vậy nên không có thời gian đứng ra làm sáng tỏ chuyện này. Vừa hay hôm nay anh đến, chúng ta quay một đoạn video để mọi người biết chân tướng đi. Đầu tiên cần nói rõ quyết định của tôi không liên quan gì đến chuyện anh từ hôn lúc trước hết.” – Chu Doãn Thịnh ngồi xuống cạnh hắn.
“Nói vậy, cậu thực sự đã cắt bỏ tuyến omega?” – Osborne nói một cách khó nhọc.
“Đúng vậy.” – Chu Doãn Thịnh vén tóc lên cho người nọ xem vết sẹo sau cổ, cười sang sảng – “Anh không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì cả, tôi làm vậy là vì tương lai của tôi, hoàn toàn không phải hành vi tự mình hại mình do không chịu nổi đả kích. Nói thật, tôi rất vui vì anh đã quyết đoán từ chối cuộc hôn nhân này, Cecil tôi cũng không muốn bị hôn nhân trói buộc.”
“Cứ thế nhé, ông nội ông quay giúp bọn cháu một đoạn video đi.” – Hắn đưa camera cho ông Bernard – nãy giờ vẫn luôn xụ mặt, sau đó vẫy vẫy tay ra hiệu cho Osborne ngồi gần chút.
Osborne xích lại gần hắn, gương mặt điển trai cứng ngắc như hoá thạch. Hắn cứ ngửi thấy mùi mồ hôi trên người Cecil, điều này khiến hắn rất mất tự nhiên.
“Bắt đầu được chưa ạ?” – Chu Doãn Thịnh nhìn về phía camera.
“Được rồi, muốn nói gì thì nói đi.” – Ông Bernard ấn nút khởi động.
“Chào mọi người, tôi là Cecil, người đang ngồi bên cạnh tôi đây là Osborne. Hôm nay chúng tôi cùng ngồi đây là để làm sáng tỏ lời đồn đãi trước đó. Đúng là tôi đã cắt bỏ tuyến omega, nhưng không phải do không chịu nổi đả kích bị từ hôn, mà là để chuẩn bị cho việc nhập ngũ. Trên thực tế, tôi đã nộp đơn đăng ký vào trường Chellman, đầu tháng chín này sẽ tham gia vào ba đợt thi tuyển sinh.”
Osborne nhìn về phía hắn bằng ánh mắt kinh ngạc, nôn nóng nói – “Kỳ thi tuyển sinh của trường Chellman rất khắc nghiệt, ngay cả alpha cũng không tránh thoát tỉ lệ tử vong 3%, huống gì một omega như cậu. Xin cậu đừng hành động theo cảm tính, không cần ép buộc bản thân để chứng mình bất cứ điều gì với tôi. Cậu có thể có một tương lai tốt đẹp hơn.” – Hắn nhớ lúc từ hôn mình đã từng nói không thích omega yếu đuối cần người khác bảo vệ, nếu Cecil đưa ra quyết định này vì những lời hắn nói, hắn nhất định phải ngăn cản.
“Không, anh nhầm rồi” – Chu Doãn Thịnh cười rộ lên, đôi mắt toát vẻ tự tin khiến người nhìn phải mê mẩn – “Không phải tôi muốn chứng minh điều gì cho anh hay cho bất kỳ ai thấy. Tôi chỉ cảm thấy, một người có bao nhiêu năng lực thì nên gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm xã hội. Với năng lực của tôi, tôi vốn nên gánh vác một trọng trách lớn lao hơn, chứ không phải kết hôn rồi sinh con đẻ cái. Đương nhiên, những omega duy trì nòi giống cho đế quốc cũng rất vĩ đại, họ đáng được kính trọng.”
Osborne vốn định khuyên thêm, nhưng lại bị thiếu niên ôm một cái, nói một cách chân thành – “Chúng ta vẫn là bạn, Osborne, tôi không hận anh, mà từ tận đáy lòng tôi chúc anh và người yêu hạnh phúc.” – Trong mắt hắn tràn đầy niềm vui và nét ôn hoà, hiển nhiên đã hoàn toàn bỏ qua khúc mắc, đồng thời cũng quyết định sống cho chính bản thân mình.
Trạng thái tinh thần của hắn rất tốt, cả người hệt như một vật sáng chói loà.
Osborne mang theo tâm trạng phiền muộn mà đến, khi về tâm trạng cũng chẳng thả lỏng được chút nào. Hắn đứng ngoài cửa, quay đầu nhìn bóng lưng vội vã rời đi của thiếu niên, cảm thấy trái tim như bị khoét rỗng một mảng. Ấn tượng mơ hồ mà Cecil từng để lại cho hắn nay được thay thế bởi hình ảnh cậu thiếu niên sống động, sáng sủa, tự tin trước mắt này, làm cách nào cũng không xoá được khỏi đầu.
Hắn nhắm mắt lại, bước chân rời đi có đôi phần chật vật.
Video chung của Cecil và Osborne hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người. Họ một mực cho rằng Cecil vì muốn chứng minh cho Osborne mình không yếu đuối mới có thể có ý tưởng điên cuồng đến vậy. Người thích hắn vẫn cố gắng khuyên can hắn đừng quá xúc động, người ghét hắn lại chờ mong hắn mất mạng trong cuộc thi tuyển sinh, người không có cảm giác gì với hắn thì đặt cược với nhau, lấy mạng sống của hắn ra làm trò cười.
Đối vớt tất cả điều này, Chu Doãn Thịnh đều tỏ ra lạnh nhạt. Hắn chỉ để lại trên mạng một câu: Cứ chờ mà xem.
Một ngày sau khi video được đăng, Jesite và Cornell lập tức bị ông Bernard đưa đến một hành tinh xa xôi lệ thuộc vào gia tộc Bernard, cấm họ mãi mãi không được trở về hành tinh thủ đô.
Ông mở sân huấn luyện đã lâu không sử dụng, yêu cầu hai quân y trung thành với gia tộc Bernard tiến hành xét nghiệm tổng thể cho cháu trai bằng dụng cụ có sẵn bên trong. Trước khi có được số liệu xác thực, ông vẫn không dám tin tưởng đây là sự thực.
Chu Doãn Thịnh nằm trên bàn xét nghiệm, để quân y gắn thiết bị cảm biến lên thái dương mình.
“Cecil, truyền tinh thần lực của mình vào cỗ máy này qua thiết bị cảm biến, sau đó lấy hết sức công kích hạt nhân của nó.” – Ông Bernard hướng dẫn.
“Ông chắc chứ ông nội? Cháu nghe nói cỗ máy này rất đắt, trị giá ít nhất mấy chục triệu Pentacles.” (*) – Chu Doãn Thịnh nhướn mày.
(*) Pentacles: Đơn vị tiền vũ trụ.
“Bảo lấy hết sức thì cứ lấy hết sức, chẳng lẽ cháu còn có thể làm nổ cỗ máy này chắc? Cực hạn mà nó có thể thừa nhận nằm ngoài sức tưởng tượng của cháu đấy. Bắt đầu đi.” – Ông Bernard thúc giục.
Chu Doãn Thịnh nhoẻn miệng cười, truyền tinh thần lực khổng lồ mà mình tích luỹ được qua vô số lần luân hồi vào hạt nhân máy xét nghiệm. Phải biết rằng hắn có thể sáng lập ra cả một ngân hà rộng lớn vô ngần bằng tinh thần lực, phá huỷ một cỗ máy quả thật dễ như trở bàn tay.
Cho nên rất không may, tiến trình xét nghiệm vừa bắt đầu được một giây, cỗ máy liền phát ra một tiếng “đoàng” đinh tai, hoá thành một bãi kim loại vụn phân tán dưới đất. Ông Bernard và hai quân y sợ đến không nói nên lời.
“Đã xét nghiệm ra chưa?” – Vài phút sau, ông Bernard cố kiềm chế nhịp tim đập nhanh, lên tiếng hỏi.
“Xin lỗi thống soái, tốc độ giải phóng tinh thần lực của cậu Cecil quá nhanh, chúng tôi không lấy được số liệu hữu dụng.” – Hai quân y lắc đầu, vẻ hoảng hốt vẫn còn treo trên mặt. Muốn giải phóng tinh thần lực cần một quá trình chậm rãi, phải dựa vào ý chí thúc đẩy từng chút từng chút một, tựa như leo núi vậy. Nhưng thần kinh của Cecil căn bản không cần quá trình này, mà có thể bộc phát như núi lửa.
Dạng tinh thần lực này khác hoàn toàn so với của người khác. Tinh thần lực của người ta có thể áp dụng vào trị liệu, thăm dò, kết nối với thiết bị liên kết cá nhân, khống chế robot… tóm lại chỉ có thể phụ trợ. Nhưng tinh thần lực của Cecil có thể trực tiếp dùng để giết người.
Điều này quá đáng sợ. Sắc mặt hai quân y trắng bệch.
Ông Bernard cũng nghĩ đến điều này. Sắc mặt ông thay đổi mấy lần, cảnh cáo – “Chuyện này không ai được nói ra ngoài.” – Có thể âm thầm giết người nhờ vào tinh thần lực, người như vậy một khi xuất hiện, ắt sẽ khiến rất nhiều người kiêng dè. Bọn họ tuyệt đối sẽ bóp chết Cecil trước khi hắn trưởng thành.
May là hai người này vô cùng trung thành với gia tộc Bernard, vội vàng gật đầu đồng ý.
Không ai hiểu rõ về cường độ thần kinh của Chu Doãn Thịnh hơn chính bản thân hắn. Ở thế giới trước, hắn ngày nào cũng chuyển vận năng lượng linh hồn hòng phá vỡ ràng buộc của thần thể, dần dà linh hồn cũng được tôi luyện vô cùng mạnh mẽ, tinh khiết. Bảo hắn tấn công một cỗ máy chẳng khác nào yêu cầu hắn cắt một quá bóng, quả thực rất khó ước lượng lực độ, không cẩn thận một chút là nổ tung.
Hắn ho nhẹ, khoát tay nói – “Đổi máy khác đi, cháu sẽ nhẹ nhàng hơn chút.”
Khoé miệng hai quân y hơi co giật, nhanh chóng đẩy một cỗ máy mới đến.
Lần này, ông Bernard không dám ra lệnh lung tung, chỉ dặn hắn chậm một chút.
Chu Doãn Thịnh gật đầu, truyền một nhánh năng lượng linh hồn vào thiết bị cảm biến. Mũi tên dừng ở vạch 0 đột nhiên tăng vùn vụt, trực tiếp xông lên vạch A. Đến A, Chu Doãn Thịnh tiếp tục truyền năng lượng linh hồn vào, mũi tên lại tiếp tục nâng lên, cuối cùng đến 3S thì đứng vững, như thể có ai đó lấy tay đè lại, không dao động một chút nào.
Nhìn gương mặt thoải mái nhẹ nhàng của cháu trai, lại nhìn mũi tên không hề suy suyển, ông Bernard tức thì hiểu cháu mình còn chưa dùng hết sức. Nhưng cường độ thần kinh cấp 3S đã là trị số cao nhất trong lịch sử loài người, cao hơn nữa thì thành yêu quái. Giữ cho mình một con bài chưa lật cũng tốt.
Ông gật gật đầu, cho quân y kiểm tra thể chất của cháu mình, kết quả cũng làm ông rất hài lòng.
“Ông nội, giờ có thể kí đơn phẫu thuật cho cháu chưa ạ?” – Chu Doãn Thịnh tháo các thiết bị cảm biến trên người mình xuống, hỏi một cách thản nhiên.
“Mau chóng sắp xếp phẫu thuật cho Cecil.” – Ông Bernard nhìn về phía hai quân y.
Hai người gật đầu, không một lời dị nghị. Tiềm lực của cậu Cecil cao đến vậy, e rằng ngay cả Osborne Matthew được xưng là người mạnh nhất vũ trụ cũng không sánh kịp. Nếu vẫn để cậu ấy giữ nguyên thân phận omega, phải chịu sự quấy nhiễu từ chuyện động dục, thậm chí khuất phục dưới thân một alpha nào đó bất kỳ lúc nào, điều này chẳng khác nào một sự vũ nhục đối với hắn cũng như dập tắt hy vọng giành lại huy hoàng trước kia của gia tộc Bernard.
Cậu Cecil được gả vào nhà nào, nhà đó ắt được lợi lớn bằng trời. May mà Osborne có mắt như mù, chủ động từ hôn. Hai quân y vừa thầm cảm thấy may mắn, vừa lui ra ngoài chuẩn bị công tác phẫu thuật.
Ông Bernard xoa xoa cái đầu sắp hói của mình, cười một cách sung sướng.
“Đừng chỉ vui không, mau lên kế hoạch huấn luyện cho cháu nữa ông nội. Từ giờ sân huấn luyện bí mật này sẽ là của cháu, không ai được phép bước vào. Đầu tháng chín trường Chellman sẽ tuyển sinh, cháu nhất định phải qua được kì thi này, trở thành quân nhân dự bị. Vị trí thống soái mà gia tộc Bernard đã mất sẽ do chính cháu giành lại.” – Chu Doãn Thịnh đến phòng huấn luyện trọng lực điều chỉnh số liệu.
Hiện giờ đã là cuối tháng bảy, hắn nhất định phải rèn luyện thể chất cấp A lên cấp 3S trong vòng một tháng. Cuộc thi tuyển sinh của trường quân đội Chellman vô cùng khắc nghiệt. Mỗi thí sinh tham gia đều phải ký đơn cam kết chịu rủi ro, mà tỷ lệ tử vong mỗi năm lên đến 3%. Những người có thể vào học trường quân sự Chellman đều thuộc dạng tàn bạo, từng giết người từng dính máu, không phải là nói chơi.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai đầy rẫy nguy hiểm và tử vong thôi là hắn đã cảm thấy máu mình sôi sùng sục.
Ông Bernard cẩn thận quan sát vẻ mặt cháu trai, thấy đôi mắt hắn toát ra ngọn lửa tham vọng, hoàn toàn không bị cuộc thi đẫm máu doạ sợ, ông cũng vui mừng hơn hẳn. Ông sửa đổi quyền hạn của sân huấn luyện thành chỉ cho phép mình và cháu trai đi vào, sau đó trở về phòng làm việc đích thân lên kế hoạch huấn luyện cho cháu trai.
———————————-
Ca phẫu thuật thành công rực rỡ, Chu Doãn Thịnh sờ lớp vải thưa quấn quanh cổ mình, cảm thấy sảng khoái vô cùng. Chuyện này ông Bernard không nói cho bất kỳ ai trong nhà, sợ họ để lộ tin tức sẽ mang đến nguy hiểm cho cháu trai mình.
Nhưng tâm tư sâu sắc như Cornell vẫn phát hiện ra manh mối, y bóp méo dữ liệu của người máy quét dọn phòng Cecil, để nó thu nhặt lại rác rưởi mà Cecil vứt đi rồi tiến hành kiểm tra. Y tra ra vài loại thuốc trong một đoạn vải thưa, đó là thuốc điều tiết nội tiết tố trong cơ thể chuyên dùng cho người bị ung thư tuyến omega. Bởi vì tuyến omega mất đi tác dụng, những omega bất hạnh kia phải dựa vào thuốc này mới có thể dần dần phục hồi trạng thái sinh hoạt bình thường, nếu không sẽ mất ngủ, rụng tóc, thần kinh suy nhược.
Cecil vừa làm xét nghiệm trước khi đính hôn, tuyến omega của nó căn bản không có vấn đề gì, sao nó lại cần thứ thuốc này? Chẳng lẽ nó tự cắt tuyến omega của mình đi?
Ý tưởng này vô cùng hoang đường, nhưng Cornell đã quan sát rất nhiều ngày, càng ngày càng khẳng định đây là sự thật. Cecil bắt đầu cao lên, thân hình càng ngày càng cường tráng, tuy rằng vẫn kém alpha rất nhiều, nhưng thân hình vốn nuột nà dần dần bị một lớp cơ mỏng nhưng vô cùng săn chắc bao phủ.
Gương mặt hẵn vẫn diễm lệ như trước, nhưng đầu mi khoé mắt lại nam tính hơn rất nhiều, đôi mắt đen láy thỉnh thoảng toát ra những tia nhìn sắc bén, khiến hắn trông vô cùng nguy hiểm. Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, hắn đã từ một đoá hoa hoá thành một con thú dữ, khiến Cornell vẫn luôn âm thầm quan sát hắn cảm thấy tim đập thình thịch.
Nhưng sau khi cảm giác nguy hiểm này tiêu tán, Cornell lại cảm thấy chuyện này quá tuyệt vời. Cecil cắt bỏ tuyến omega, như vậy suốt đời này hắn sẽ không gả được cho ai, chuyện kết thông gia với nhà Matthew có thể nhượng lại cho Jesite. Y quả thực vui như mở cờ, vô cùng biết ơn tâm lý yếu ớt và khả năng chịu đựng của Cecil, vì một người đàn ông mà dại dột huỷ hoại cả cuộc đời mình.
Hèn gì cha phải gấp rút trở về, chắc chắn là để chăm sóc Cecil, phòng tránh hắn lại làm chuyện điên rồ.
Đêm đó, Cornell lập tức nói tin này cho Jesite con trai mình, giục cậu ta mau chóng đến chỗ cha tranh thủ cuộc hôn nhân này, dù sao Cecil đã không còn hy vọng
Măng mọc quá tre, xét về mưu mô, Jesite không thua gì mẹ mình. Cậu ta đảo mắt một hồi, sau đó đăng một tin nặc danh lên U-internet (*): Không chịu nổi đả kích bị từ hôn, Cecil Bernard quyết định tự thiến.
(*) U-internet (Universal Internet): Mạng Internet vũ trụ.
Cecil là sinh viên học nghệ thuật Hinterseer, trên thực tế, hầu hết omega đều học ở đó. Thể chất yếu đuối của họ giới hạn phạm vi nghề nghiệp của họ, hơn nữa cảm xúc của họ vốn luôn phong phú hơn những người khác, thích hợp với những công việc liên quan đến nghệ thuật. Trong xã hội khan hiếm omega này, hầu hết alpha và beta đều sẵn lòng dõi theo bước chân của họ.
Vì vậy, phần đông những omega xinh đẹp chưa lập gia đình đều được hưởng thụ đãi ngộ như một siêu sao, mà Cecil chính là người nổi bật trong số đó. Nhập học mới hai năm, hắn đã tham gia vào vài bộ phim điện ảnh, tạo tiếng vang rất lớn, là người yêu trong mộng của rất nhiều alpha. Sở dĩ tin hắn bị từ hôn lan truyền nhanh như vậy cũng là vì thân phận không tầm thường của hắn.
Hiện tại sóng trước vừa lặng, sóng sau lại ùa tới, hơn nữa còn là sóng thần. Fans của hắn gần như lật tung Internet chỉ vì muốn tìm ra chân tướng. Họ không dám tin Cecil lại tuyệt vọng đến mức này, chẳng lẽ không thể lấy Osborne liền không bao giờ lấy người khác hay sao? Sao cậu ấy lại ngốc thế chứ!
Mấy ngày nay, Osborne liên tục gặp phải rắc rối, không rõ lý do vì sao mà đi ngoài đường cứ luôn bị alpha lạ mặt tấn công. Hắn vốn có hẹn ăn trưa với Joshua, vậy mà phải đánh mấy trận liền mới đến được chỗ hẹn, trán còn hơi xước xát.
“Dạo này không hiểu sao người khiêu chiến tôi đột nhiên nhiều lên, chẳng nói chẳng rằng gì đã ra tay. Hôm nay lại có mấy người khiêu chiến với tôi, xin lỗi vì đã đến muộn.” – Hắn mỉm cười với thiếu niên nọ. Chỉ khi đứng trước người này, hắn mới có thể bộc lộ nét dịu dàng của mình. Hắn si mê người nọ từ mái tóc, đôi mắt đến bờ môi, chỉ cần trông thấy người nọ, hắn liền không thể khống chế trái tim mình, ngay cả trong mơ cũng liên tục gọi tên cậu ta, như thể gọi bao nhiêu lần cũng không đủ.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình yêu một người từ cái nhìn đầu tiên, cảm giác linh hồn như bị va đập thật mạnh này suýt nữa khiến hắn đánh mất lý trí. Hắn gần như phát hiện ra thiếu niên này giữa hơn một nghìn tân sinh viên ngay ánh nhìn đầu tiên, cũng nhanh chóng lên kế hoạch theo đuổi cậu ta. Mà đối với hắn, nội tâm của cậu ta còn đẹp đẽ hơn cả vẻ ngoài, khiến hắn khó lòng nào không mê muội.
Trước kia, Joshua rất thích ánh mắt si mê của Osborne, nhưng hiện giờ lại thấy khó có thể đối mặt. Vì cậu ta, Osborne từ chối một cuộc hôn nhân sắp đặt, hơn nữa còn tuyên bố mình không cần một cỗ máy sinh sản, mà là một người bạn đời có thể sóng vai với mình. Những lời này quả thực thấm sâu vào tận tâm can Joshua.
Cậu ta rốt cuộc hạ quyết tâm ở bên Osborne, đồng thời dự định tìm thời gian thú nhận thân phận omega của mình, nào ngờ Cecil lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy.
Lúc này đây, cậu ta chỉ cảm thấy hạnh phúc của mình và Osborne như được xây trên nỗi đau của Cecil, khiến cậu ta căn bản không có tâm trạng hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu.
“Em nghĩ em biết nguyên nhân. Anh xem cái này đi.” – Joshua bật thiết bị liên kết cá nhân, tìm kiếm tin tức hot nhất trên U-internet hiện nay.
Vẻ mặt thoải mái vui vẻ của Osborne dần dần trở nên nghiêm túc. Hắn lắc đầu không dám tin, muốn nói gì đó nhưng rồi không biết phải nói gì.
“Anh không nên từ chối cậu ấy ngay trước mặt mọi người, đáng lẽ anh nên nói chuyện riêng với cậu ấy.” – Tâm trạng Joshua vô cùng suy sụp. Cậu ta cảm thấy chính mình đã phá huỷ cuộc sống của một người, gánh nặng này đè nặng lên vai cậu ta, khiến cậu ta không thể nào thở nổi.
“Tôi cũng hết cách rồi. Ông nội hoàn toàn không nói cho tôi biết đó là lễ đính hôn của tôi. Lúc bữa tiệc kết thúc, ông mới đột nhiên gọi tôi ra, bảo tôi uống rượu đính hôn với Cecil. Tất cả quý tộc và người trong quân đội đều ở đó, nếu thoả hiệp, tôi sẽ không còn tư cách ở bên em nữa, tôi chỉ có thể từ chối ngay lúc đấy. Tôi không muốn phụ lòng em, thế nên đành phải cô phụ cậu ấy, em có thể hiểu cho lựa chọn của tôi chứ? Tôi không phải hạng alpha có thể tuỳ tiện đánh dấu nhiều omega, tôi đã yêu ai thì sẽ một lòng một dạ với người đấy.” – Osborne nắm chặt tay Joshua, ánh mắt chân thành và kiên định.
Joshua cũng rất cảm động, nhưng trong lòng vẫn hơi chút kháng cự. Cậu ta hất tay hắn ra, lẳng lặng xách ba lô bỏ đi.
Osborne uống cạn ly rượu, sau đó rời đi một cách chán nản.
Mấy ngày sau đó, sóng gió chẳng những không lắng xuống mà còn càng ngày càng mãnh liệt, liên tục có người thúc giục Cecil đứng ra làm sáng tỏ, hơn nữa còn mắng gia tộc Matthew vô tình vô nghĩa, muốn gia tộc Matthew gánh trách nhiệm. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ông Matthew cũng không thể để cháu trai cưới một người không có khả năng sinh con, vì vậy ông đề nghị Johnny Bernard thay đổi đối tượng kết hôn, còn dự định cho Cecil một khoản tiền, đưa hắn đến hành tinh khác sinh sống.
Đương nhiên tiền đề là hắn đã thực sự tự thiến.
Chu Doãn Thịnh tối ngày bận rộn trong phòng huấn luyện, hoàn toàn không có hứng thú với những lời đồn đãi bên ngoài. Nhưng ông Bernard thì vô cùng giận dữ, lập tức đuổi người mà ông Matthew phái đến bàn bạc đi, còn tuyên bố gia tộc Bernard sẽ không bao giờ kết quan hệ thông gia với gia tộc Matthew.
Mưu mô của Jesite và Cornell thất bại, trong lòng nôn nóng vô cùng. Nhưng họ biết Osborne là người có rất có trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không im hơi lặng tiếng mãi.
Quả nhiên, sau một tuần ồn ào náo động, Osborne đến nhà Bernard nhận tội với vẻ mặt tiều tuỵ. Dưới mệnh lệnh của ông Bernard, không có bất kỳ ai tiếp hắn, Johnny bị đuổi đi nơi khác, Jesite và Cornell bị nhốt trong phòng, chỉ có Archie – người em trai mang thân phận beta lúng túng của Cecil ngồi đối diện, bốn mắt nhìn nhau.
“Tôi muốn gặp Cecil một lần, nếu không sau này ngày nào tôi cũng sẽ ghé thăm nhà Bernard vào đúng thời gian này.” – Osborne cương quyết yêu cầu. Hắn khinh thường hành vi tự hại mình của Cecil, nếu cậu ta cảm thấy làm vậy là có thể bức bách mình, vậy thì cậu ta nhầm rồi. Hắn tuyệt đối sẽ không yêu một người vừa cực đoan vừa ngu xuẩn như vậy.
“Anh chờ một chút, để em hỏi ông nội.” – Archie kích hoạt thiết bị liên kết cá nhân trên cổ tay.
Giọng nói sang sảng của ông Bernard vang lên – “Thằng oắt nhà Matthew đã đi chưa?”
Archie ngại ngùng nhìn Osborne một cái, lắc đầu nói – “Anh ta không chịu đi, nói là nhất định phải gặp được anh Cecil, nếu không ngày nào anh ta cũng sẽ ghé thăm nhà mình.”
“Cái gì? Thằng oắt này đúng là kiêu ngạo! Cứ để đấy, ông sẽ lập tức sai người đuổi nó đi, phải đánh gãy hai chân nó nữa!” – Ông Bernard đã muốn làm vậy ngay từ lúc hắn từ hôn.
Archie lại càng lúng túng, mà Osborne thì thậm chí chẳng nhăn mày lấy một chút.
Nhưng ngay sau đó, bên kia thiết bị liên kết vang lên tiếng thở hổn hển – “Đợi đã, cứ để anh ta ở lại đi ạ. Cháu muốn quay một đoạn video làm sáng tỏ lời đồn đãi lúc trước. Archie, em bảo anh ta chờ một lát, anh lên ngay đây.”
Cuộc gọi chấm dứt, giọng nói khàn khàn khêu gợi cũng biến mất theo. Osborne cảm thấy tai mình ngưa ngứa, khó chịu giật giật vài cái.
Mấy phút sau, ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân. Osborne quay đầu nhìn, vẻ mặt cứng lại. Mới một tháng không gặp, Cecil đã trở nên khác hẳn so với trong trí nhớ.
Gương mặt hắn vẫn diễm lệ như ngày nào, nhưng mí mắt hơi dài ra khiến đôi mắt trông sắc bén hơn rất nhiều, bờ môi vốn hồng tươi không rõ vì lý do gì lại trở nên đỏ thắm, tựa như một vệt máu điểm trên nền da trắng như tuyết, đẹp đến rung động lòng người. Hắn cao lên rất nhiều, tuy không là gì so với alpha cao to vạm vỡ, nhưng nếu đứng riêng một mình thì trông cao hơn hẳn người bình thường.
Mái tóc đen dài của hắn được cắt ngắn, trên tóc vẫn còn ướt sũng mồ hôi. Hắn chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đen, để lộ từng khối cơ mỏng nhưng vô cùng săn chắc. Theo bước chân của hắn, những đường cong tuyệt đẹp ấy liên tục phập phồng lên xuống, từng giọt mồ hôi li ti trượt dọc theo làn da, vừa khêu gợi vừa nóng bỏng.
Ngoại hình của hắn thậm chí còn đẹp hơn lúc ban đầu, là nét đẹp có thể đốt người ta thành tro, tựa như một dòng dung nham nóng rẫy. Osborne cứng ngắc nhìn hắn đến gần, như thể đến tận giờ phút này, hắn mới chính thức nhìn rõ gương mặt của Cecil.
Chỉ mới chạm phải ánh mắt lãnh đạm của người nọ một chút, hắn đã cảm thấy đôi mắt mình đau đớn, không thể không nhắm lại một cách chật vật, sau đó lại nhanh chóng mở ra, nhìn người nọ lấy chiếc khăn từ tay Archie lau qua mồ hôi trên người.
Hành động của hắn lúc này hoàn toàn không giống một omega luôn chú trọng ngoại hình. Tóc hắn bị khăn lau làm cho rối tung, nhưng bộ dạng này càng khiến hắn thêm phần hoang dã và phóng khoáng. Hắn thả chiếc khăn xuống, lấy đại một chiếc áo sơ mi trắng trên móc treo quần áo, vừa mặc vừa chào hỏi một cách lơ đãng – “Đã lâu không gặp, Osborne.”
Giọng nói gợi cảm kèm theo tiếng thở dốc nặng nhọc do vận động mạnh khiến tai Osborne run lên. Hắn ngửi thấy mùi mồ hôi thoang thoảng, một mùi hương quá đỗi ngọt ngào, khiến hắn lập tức đứng ngồi không yên.
Mùi mồ hôi của Cecil thơm như vậy, có lẽ cậu ta vẫn chưa cắt bỏ tuyến omega đâu. Osborne thảng thốt nghĩ, chào lại một tiếng theo phản xạ.
“Xin lỗi vì đã gây phiền toái cho anh. Nhưng dạo gần đây tôi tương đối bận, vậy nên không có thời gian đứng ra làm sáng tỏ chuyện này. Vừa hay hôm nay anh đến, chúng ta quay một đoạn video để mọi người biết chân tướng đi. Đầu tiên cần nói rõ quyết định của tôi không liên quan gì đến chuyện anh từ hôn lúc trước hết.” – Chu Doãn Thịnh ngồi xuống cạnh hắn.
“Nói vậy, cậu thực sự đã cắt bỏ tuyến omega?” – Osborne nói một cách khó nhọc.
“Đúng vậy.” – Chu Doãn Thịnh vén tóc lên cho người nọ xem vết sẹo sau cổ, cười sang sảng – “Anh không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì cả, tôi làm vậy là vì tương lai của tôi, hoàn toàn không phải hành vi tự mình hại mình do không chịu nổi đả kích. Nói thật, tôi rất vui vì anh đã quyết đoán từ chối cuộc hôn nhân này, Cecil tôi cũng không muốn bị hôn nhân trói buộc.”
“Cứ thế nhé, ông nội ông quay giúp bọn cháu một đoạn video đi.” – Hắn đưa camera cho ông Bernard – nãy giờ vẫn luôn xụ mặt, sau đó vẫy vẫy tay ra hiệu cho Osborne ngồi gần chút.
Osborne xích lại gần hắn, gương mặt điển trai cứng ngắc như hoá thạch. Hắn cứ ngửi thấy mùi mồ hôi trên người Cecil, điều này khiến hắn rất mất tự nhiên.
“Bắt đầu được chưa ạ?” – Chu Doãn Thịnh nhìn về phía camera.
“Được rồi, muốn nói gì thì nói đi.” – Ông Bernard ấn nút khởi động.
“Chào mọi người, tôi là Cecil, người đang ngồi bên cạnh tôi đây là Osborne. Hôm nay chúng tôi cùng ngồi đây là để làm sáng tỏ lời đồn đãi trước đó. Đúng là tôi đã cắt bỏ tuyến omega, nhưng không phải do không chịu nổi đả kích bị từ hôn, mà là để chuẩn bị cho việc nhập ngũ. Trên thực tế, tôi đã nộp đơn đăng ký vào trường Chellman, đầu tháng chín này sẽ tham gia vào ba đợt thi tuyển sinh.”
Osborne nhìn về phía hắn bằng ánh mắt kinh ngạc, nôn nóng nói – “Kỳ thi tuyển sinh của trường Chellman rất khắc nghiệt, ngay cả alpha cũng không tránh thoát tỉ lệ tử vong 3%, huống gì một omega như cậu. Xin cậu đừng hành động theo cảm tính, không cần ép buộc bản thân để chứng mình bất cứ điều gì với tôi. Cậu có thể có một tương lai tốt đẹp hơn.” – Hắn nhớ lúc từ hôn mình đã từng nói không thích omega yếu đuối cần người khác bảo vệ, nếu Cecil đưa ra quyết định này vì những lời hắn nói, hắn nhất định phải ngăn cản.
“Không, anh nhầm rồi” – Chu Doãn Thịnh cười rộ lên, đôi mắt toát vẻ tự tin khiến người nhìn phải mê mẩn – “Không phải tôi muốn chứng minh điều gì cho anh hay cho bất kỳ ai thấy. Tôi chỉ cảm thấy, một người có bao nhiêu năng lực thì nên gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm xã hội. Với năng lực của tôi, tôi vốn nên gánh vác một trọng trách lớn lao hơn, chứ không phải kết hôn rồi sinh con đẻ cái. Đương nhiên, những omega duy trì nòi giống cho đế quốc cũng rất vĩ đại, họ đáng được kính trọng.”
Osborne vốn định khuyên thêm, nhưng lại bị thiếu niên ôm một cái, nói một cách chân thành – “Chúng ta vẫn là bạn, Osborne, tôi không hận anh, mà từ tận đáy lòng tôi chúc anh và người yêu hạnh phúc.” – Trong mắt hắn tràn đầy niềm vui và nét ôn hoà, hiển nhiên đã hoàn toàn bỏ qua khúc mắc, đồng thời cũng quyết định sống cho chính bản thân mình.
Trạng thái tinh thần của hắn rất tốt, cả người hệt như một vật sáng chói loà.
Osborne mang theo tâm trạng phiền muộn mà đến, khi về tâm trạng cũng chẳng thả lỏng được chút nào. Hắn đứng ngoài cửa, quay đầu nhìn bóng lưng vội vã rời đi của thiếu niên, cảm thấy trái tim như bị khoét rỗng một mảng. Ấn tượng mơ hồ mà Cecil từng để lại cho hắn nay được thay thế bởi hình ảnh cậu thiếu niên sống động, sáng sủa, tự tin trước mắt này, làm cách nào cũng không xoá được khỏi đầu.
Hắn nhắm mắt lại, bước chân rời đi có đôi phần chật vật.
Video chung của Cecil và Osborne hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người. Họ một mực cho rằng Cecil vì muốn chứng minh cho Osborne mình không yếu đuối mới có thể có ý tưởng điên cuồng đến vậy. Người thích hắn vẫn cố gắng khuyên can hắn đừng quá xúc động, người ghét hắn lại chờ mong hắn mất mạng trong cuộc thi tuyển sinh, người không có cảm giác gì với hắn thì đặt cược với nhau, lấy mạng sống của hắn ra làm trò cười.
Đối vớt tất cả điều này, Chu Doãn Thịnh đều tỏ ra lạnh nhạt. Hắn chỉ để lại trên mạng một câu: Cứ chờ mà xem.
Một ngày sau khi video được đăng, Jesite và Cornell lập tức bị ông Bernard đưa đến một hành tinh xa xôi lệ thuộc vào gia tộc Bernard, cấm họ mãi mãi không được trở về hành tinh thủ đô.
/139
|