Các học viên của Chellman ngạc nhiên khi phát hiện ra chỉ sau một lần huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã, không khí giữa chuẩn tướng Osborne và Cecil đã thay đổi hoàn toàn. Họ gần như ngày nào cũng kè kè bên nhau, cho dù đang ở lớp học, Osborne cũng không quên nhìn Cecil không ngừng nghỉ từ xa, như thể lo sợ nhìn ít đi một chút thì hắn sẽ biến mất.
Nếu Cecil nháy mắt hoặc nhướn mày với hắn, hắn sẽ lập tức cười rộ lên như trẻ con được cho kẹo.
Còn Kyle – người trước kia vốn rất thân mật với Cecil thì lại đột nhiên trở nên ân cần, chu đáo với Joshua.
Hai đôi này đang làm clgt? Đổi người yêu? Mọi người còn chưa kịp phỏng đoán bí mật ẩn giấu bên trong, một sự kiện lớn khác đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Lão Aldrich bị mấy gia tộc có thế lực khổng lồ tố cáo lên toà án quân sự, nguyên nhân là cố ý cản trở trường quân đội Chellman cứu viện thí sinh dự thi.
Trong cuộc sát hạch tuyển sinh trước, đội cứu viện mà Osborne dẫn đầu vốn có thể cứu viện những thí sinh bị nhện Pholcidae bao vây đúng lúc, nhưng cuối cùng lại chậm trễ nửa tiếng do bộ phận thuyên chuyển năng lượng bị hư hại. Nếu không phải nhờ có Cecil hoá giải nguy cơ, những thí sinh này đều sẽ bị nhện Pholcidae giết chết.
Sau chuyện này, Osborne đã tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng, bắt giữ vài giáo viên hướng dẫn được gia tộc Aldrich mua chuộc, tìm được chứng cứ mang tính mấu chốt. Hắn gửi chứng cứ cho phụ huynh của những thí sinh bị mắc kẹt lúc đó, để họ tự lựa chọn phương án xử lý.
Đủ mọi hành vi của gia tộc Aldrich quả thực khiến cho quần chúng phẫn nộ. Họ không e dè giẫm đạp lên những người đi theo họ, hãm hại những người gây cản trở cho họ một cách không thương tiếc. Cho dù là đồng đội, họ cũng có thể bán đứng vì ích lợi. Gia tộc như vậy không phải là rường cột của đế quốc, mà là một khối u ác tính, cần loại bỏ với tốc độ nhanh nhất.
Dưới sự hợp tác thúc đẩy của vài gia tộc, gia tộc Aldrich hoàn toàn sụp đổ, Quân đoàn 5 tức thì như rắn mất đầu. Dưới sự giúp đỡ của từng gia tộc, vài phó soái ra sức tranh đoạt quyền khống chế quân đoàn, khiến tình hình càng trở nên be bét.
Khi mọi người còn đang hỗn chiến, Cecil đã lặng lẽ theo Osborne ra chiến trường. Sau vài chiến dịch quan trọng, hắn đã hoàn toàn đứng vững gót chân trong quân đội, hơn nữa cũng có được rất nhiều cấp dưới trung thành.
Chỉ trong vòng ba năm, hắn đã nắm giữ được Quân đoàn 5 nhờ bản lĩnh quyết đoán của mình, lãnh đạo họ xung phong chiến đấu nơi tiền tuyến. Hắn nhiều lần lập công lớn, trực tiếp đưa quân đoàn lên vị trí Quân đoàn 2, trở thành đội quân kề vai sát cánh với Quân đoàn 1 do Osborne thống lĩnh.
Dưới sự tiến cử của Kyle, Joshua gia nhập Quân đoàn 3 – quân đoàn có quan hệ thông gia với hoàng tộc Lennon, cũng phát triển rất tốt.
Mấy năm này, Đế quốc Lennon liên tục xích mích với Liên bang Tự Do và Cộng hoà Barlow. Sau vài cuộc xung đột vũ trang, nguy cơ bùng nổ chiến tranh vũ trụ đang gần kề thì ngay tại lúc này, lính trinh sát của nước cộng hoà Barlow nhận được thông tin chính xác rằng trùng tộc vừa có một trùng chúa ra đời.
Đây hiển nhiên là tin dữ đối với loài người. Trùng tộc có rất nhiều chủng loại, những loài côn trùng biến dị bậc cao còn sẽ sinh ra trí tuệ. Nhưng hầu hết chúng đều tự làm theo ý mình, khó có thể gây nên hiểm hoạ. Nhưng cứ cách vài trăm năm sẽ lại có một trùng chúa ra đời, nó sở hữu khả năng điều khiển toàn bộ trùng tộc, đồng thời còn có thể sinh sản ra rất nhiều côn trùng bậc cao với tốc độ mỗi phút hàng chục nghìn con.
Bản tính của chúng rất tham lam, mỗi ngày cần ăn một lượng lớn đá năng lượng và kim loại nặng, vì vậy rất cần trùng tộc cướp đoạt tài nguyên trong vũ trụ càng nhiều càng tốt. Nó sẽ ra lệnh trùng tộc đi càn quét khắp các hành tinh trong vũ trụ, hòng biến những nơi đó thành sào huyệt riêng của nó.
Sự ra đời của nó đồng nghĩa với việc trùng tộc trở nên điên cuồng, loài người bước dần đến bờ vực diệt vong.
Khi tai ương gần ngay trước mắt, mâu thuẫn lớn đến đâu cũng có thể xoá bỏ. Các lực lượng do loài người xây dựng ồ ạt hợp tác với nhau nhằm mục đích tiêu diệt trùng chúa. Trùng chúa sở hữu một hệ thần kinh có cường độ cao vượt trội, hơn nữa vì cần liên tục sinh sôi nảy nở nên buồng trứng phát triển quá độ, trở thành một quả bóng thịt không hề có khả năng công kích. Muốn giết chết nó không khó, nhưng mỗi giờ mỗi phút, xung quanh nó đều có hàng trăm triệu con côn trùng bậc cao bảo vệ, chẳng những quân đội, mà e rằng ngay cả tàu vũ trụ cũng không thể đến gần.
Liên quân loài người mất mấy tháng liền mới xác định được kế hoạch tác chiến. Họ chia thành vài cánh, tiến công từ các phương hướng khác nhau nhằm làm phân tán lực lượng côn trùng, sau đó cánh quân mạnh nhất sẽ thâm nhập vào sào huyệt dưới lòng đất để giết chết trùng chúa.
Kế hoạch tác chiến này rất hữu hiệu, nhưng nếu không thành công, con người sẽ phải trả một cái giá vô cùng đau đớn. Phần lớn người trẻ tuổi hy sinh trong chiến dịch; người già, phái yếu và trẻ nhỏ còn sót lại cũng sẽ trở thành thức ăn cho trùng tộc.
Không còn gì để nghi ngờ, trùng tộc sẽ chiếm lĩnh vùng vũ trụ này với khả năng sinh sôi nảy nở tàn bạo của chúng.
“Cho nên nhiệm vụ lần này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại!” – Osborne nói như đinh đóng cột với cấp dưới của mình. Hắn là người mạnh nhất vũ trụ, cánh quân tiên phong đương nhiên do hắn dẫn đầu.
Là người có thực lực gần sát hắn, Chu Doãn Thịnh cũng được xếp vào đội ngũ. Hắn biết rất rõ, Osborne sẽ hy sinh trong chính trận chiến này. Hắn giết chết trùng chúa, nhưng cũng đổi lại bằng chính sinh mạng của mình. Vì vậy, khi trông thấy Joshua và Kyle cũng được xếp vào đội ngũ, hắn không khỏi toát ra biểu cảm khó chịu.
Lần này, đừng ai hòng cản trở Osborne. Hai người này nếu không thể rút lui đúng lúc thì cứ chết chung với trùng chúa đi.
“Sao thế?” – Osborne cho mọi người giải tán, kéo người yêu đang cau mày vào lòng mà ôm hôn.
“Chúng ta sẽ cùng sống sót trở về, hoặc không thì cùng chết trong sào huyệt của trùng tộc, tuyệt đối không bỏ người kia lại, anh có làm được không?” – Chu Doãn Thịnh hỏi khẽ.
“Em yêu, đây cũng là điều anh muốn nói với em.” – Osborne cười rộ lên, không hề có cảm giác căng thẳng khi cuộc chiến lớn đang cận kề. Bề ngoài, hắn là người chính trực, vô tư, nhưng thực chất hắn hoàn toàn không để ý đến sự sống còn của loài người. Cecil sống, hắn sống; Cecil chết, hắn cũng sẽ rời khỏi thế giới này không chút do dự.
Hắn rất vui vì người yêu có suy nghĩ giống hắn. Họ quả nhiên là một đôi trời sinh. Hắn đẩy người yêu vào phòng, gặm cắn chiếc cổ thanh mảnh và phần xương quai xanh xinh đẹp của người nọ, bàn tay thò vào trong quần, xoa nắn bờ mông cong mẩy của hắn, đồng thời phóng tinh thần lực ra quấn lấy tinh thần lực của hắn.
Hai người ôm hôn quên trời đất, hoàn toàn không có cảm giác lo lắng khi sắp phải ra chiến trường. Bất kể là với Cecil trước kia hay Chu Doãn Thịnh của hiện tại, có thể đồng sinh cộng tử với Osborne là kết cục tốt đẹp nhất.
Nghỉ ngơi, chỉnh đốn ba ngày, liên quân lên tàu vũ trụ, bay đến hành tinh trùng chúa trú ẩn. Toàn bộ loài người đều chú ý trận chiến này, một khi chiến dịch thất bại, đội quân phụ trách ở lại canh giữ sẽ hộ tống một bộ phận người đến vùng vũ trụ khác trước để tìm đường sống.
Trùng tộc đã đục khoét hành tinh này, tạo ra một mê cung ngầm vô cùng lớn dưới lòng đất. Quân tiên phong vừa vào mê cung đã bị số lượng côn trùng đông nghìn nghịt làm phân tán, chỉ có Chu Doãn Thịnh và Osborne vẫn ở bên nhau từ đầu đến cuối. Siêu robot của họ đã sớm hỏng hóc nhiều nơi, nếu vẫn không tìm thấy nơi trùng chúa ẩn náu, họ sẽ tử vong vì năng lượng kiệt quệ.
“Em cảm nhận được một luồng tinh thần lực bất thường.” – Chu Doãn Thịnh nói với Osborne qua kênh liên lạc.
“Anh cũng cảm nhận được, ở ngay phía trước.” – Osborne dùng pháo hạt nhân giết chết một con côn trùng chắn đường. Càng đi về phía trước, luồng tinh thần lực chói tai như thể tiếng quỷ dữ gầm rú càng mạnh, mà lượng côn trùng lao đến tấn công cũng tăng như thuỷ triều.
Không còn gì nghi ngờ, đằng trước chính là sào huyệt của trùng chúa.
Hai người phối hợp ăn ý, dũng cảm chiến đấu, cuối cùng cũng bước vào cung thất khổng lồ dưới lòng đất. Ngay chính giữa cung thất đang nằm một con trùng chúa to bằng cả chiếc tàu tuần tra vũ trụ, lớp màng bán trong suốt hơi nhúc nhích, bao lấy rất nhiều trứng trùng màu vàng nhạt.
Chu Doãn Thịnh và Osborne đều rất kinh ngạc, không phải vì bộ dạng xấu xí của trùng chúa, mà vì bên cạnh nó đang đứng một người, người nọ áp tay lên lớp màng của trùng chúa, dường như đang vuốt ve những quả trứng kia.
Robot của người nọ được đặt ngay bên cạnh, hiển nhiên cũng là một thành viên của đội tiên phong.
Chu Doãn Thịnh và Osborne không kịp nghĩ nhiều, vội vàng điều khiển cơ giáp lao về phía người nọ. Nghe thấy tiếng động, người nọ giật mình, lập tức ngoái đầu lại nhìn. Hiển nhiên lại là Joshua.
“Thống soái, tôi tìm thấy trùng chúa rồi, hai người mau lại đây!” – Cậu ta vẫy tay, kêu một cách hưng phấn.
“Mau trở về robot!” – Chu Doãn Thịnh quát to. Đứa con số mệnh đúng là đứa con số mệnh, bỏ robot đứng ngoài mà vẫn không bị trùng tộc công kích, hơn nữa còn tìm thấy trùng chúa đầu tiên trong sào huyệt rắc rối, phức tạp.
Nghe vậy, Joshua mới hoàn hồn, vội vàng chạy đến robot của mình, thông báo cho đồng đội đến hỗ trợ ngay lập tức trên kênh liên lạc.
Ba người đặt bom đã chuẩn bị sẵn dưới bụng trùng chúa. Trùng chúa biết rõ họ đang làm gì nhưng không đủ sức chống cự, chỉ có thể phát ra những tiếng rít nho nhỏ. Vô số côn trùng xông đến cứu viện nhưng đều bị binh sĩ của Osborne ngăn ngoài lối vào.
Đặt bom xong, Osborne lập tức thông báo cho liên quân rút khỏi hành tinh này. Đến khi nào trùng tộc cắn nát được lớp PU34 dày cộm bên ngoài, quả bom chắc cũng đến thời gian phát nổ.
Bất kể là quân nhân trên tàu vũ trụ hay dân chúng bình thường trên hành tinh đều giơ cao hai tay, phát ra tiếng reo hò đinh tai nhức óc. Họ lại tiêu diệt được trùng chúa, giành được thắng lợi lần nữa. Họ đã giữ được ngọn lửa giống nòi của nhân loại, họ không thẹn với tất cả các liệt sĩ đã hy sinh trong cuộc chiến.
Một ngày này, những giọt nước mắt trong suốt chảy khắp toàn vũ trụ, mọi người đều quên đi thành kiến về chủng tộc, giai cấp và giới tính, ôm lấy nhau không hề lưỡng lự.
Thắng trận trở về, liên quân nhận được sự đón mừng nhiệt liệt nhất. Nhất là người lập công lớn nhất Osborne và Cecil, hai người gần như trở thành huyền thoại của cả vũ trụ.
Đế quốc Lennon tổ chức buổi tiệc mừng long trọng cho các chiến sĩ, trao tặng huân chương quân công cho tất cả những người có công. Ông Bernard và ông Matthew ngồi hai bên trái phải quốc vương, nhìn nhau bằng ánh mắt khinh bỉ. Trong lòng họ, cháu trai mình mới là người xuất sắc nhất.
Quốc vương sờ mũi, cảm thấy hơi lúng túng. Ngay khi ông ta sắp không ngồi yên được, buổi lễ trao tặng bắt đầu. Ông ta lập tức chạy lên sân khấu, trao tặng huân chương quân công cho các chiến sĩ.
Từng hàng huân chương sáng loáng được xếp trên chiếc bàn dài, trong đó hai chiếc huân chương hạng nhất khiến mọi người chú ý nhất hiển nhiên thuộc về Osborne và Cecil. Quốc vương cài huân chương lên ngực hai người, bảo họ phát biểu cảm tưởng.
Hai người tưởng nhớ những đồng đội đã khuất, đồng thời bày tỏ bảo vệ đế quốc là niềm vinh hạnh của họ. Khán giả vỗ tay nhiệt liệt, rồi lại lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Osborne đột nhiên ôm lấy Cecil, bàn tay đặt lên gáy hắn, hôn sâu hắn một cái, giọng khàn khàn – “Trước khi xuất phát, chúng ta đã từng hứa hẹn với nhau, rằng cùng sống sót trở về, hoặc không thì cùng chết trong sào huyệt trùng tộc. Giờ chúng ta đã trở về, hy vọng mỗi ngày trong tương lai, chúng ta đều có thể nắm tay nhau đi tiếp với tâm thái kiên định, không bao giờ hối hận. Cecil, em có đồng ý không?”
Đậu má? Thế này là cầu hôn? Những khán giả đang ở ngay buổi lễ sôi trào, cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp trên mạng cũng mừng như điên. Không biết là ai hô một tiếng “Về với nhau”, ngay sau đó, từng tiếng “Về với nhau” hoà vào thành một trận đại hồng thuỷ bao phủ lấy hai người.
Ông Matthew và ông Bernard xị mặt, lườm nhau một cái dữ tợn, sau đó đồng thời hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi. Cả vũ trụ đều hy vọng hai người có thể về với nhau, họ cũng không ý kiến gì được.
Chỉ có quốc vương là sắc mặt hơi vi diệu. Sự liên hiệp của Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 ắt sẽ trở thành tồn tại có quyền thế nhất đế quốc, địa vị của hoàng gia sẽ gặp phải nhiều nguy cơ hơn. Nhưng ông ta hiển nhiên sẽ không để lộ tâm tư của mình, chỉ có thể vỗ tay một cách nhã nhặn.
Một nụ hôn chấm dứt, Chu Doãn Thịnh vẫn chưa đưa ra câu trả lời, mà là nắm lấy phần tóc gáy người đàn ông nọ, cắn mạnh một cái lên môi hắn. Biểu cảm vui sướng, hạnh phúc kia còn chói loá hơn cả mặt trời.
Không còn gì nghi ngờ, như vậy đã coi như đồng ý.
————————————
Sau khi trùng chúa bị huỷ diệt, hai thống soái về một nhà, họ được biết đến như cặp chồng chồng xứng đôi nhất lịch sử, dù đi đâu cũng như hình với bóng. Mỗi khi nhìn về phía thống soái Cecil, trong mắt thống soái Osborne mãi luôn tràn ngập ý cười hiền hoà và sự dịu dàng vô tận.
Joshua cũng nhận được huân chương quân công hạng nhất, hơn nữa còn tổ chức hôn lễ long trọng với Kyle, trở thành nhị hoàng phi của đế quốc. Hoàng tử cả kết hôn với con gái của thống soái Quân đoàn 3, trở thành người nắm giữ Quân đoàn 3, cũng được quốc vương lớn tuổi phong làm thái tử.
Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta và hoàng phi bị hải tặc vũ trụ giết chết trong một lần đi nước khác, khiến Quân đoàn 3 lâm vào hỗn loạn. Joshua tuy không thể khống chế Quân đoàn 1 như số mệnh đã định, nhưng cậu ta nhanh chóng thu phục được Quân đoàn 3, trở thành một trong năm thống soái đứng đầu đế quốc.
Trong một trận chiến nọ, cậu ta bị thương nặng. Sau khi tỉnh dậy, cường độ thần kinh của cậu ta tăng đến cấp 3S, thể chất cũng đạt mức 2S, trở thành một trong những người mạnh nhất vũ trụ. Cậu ta lập được rất nhiều chiến công, địa vị nhanh chóng ngang hàng với Osborne và Cecil.
Cùng lúc đó, Kyle kế thừa vị trí quốc vương Đế quốc Lennon, lặng lẽ chèn ép những quân đoàn khác.
Tuy vận mệnh hơi chệch khỏi quỹ đạo, nhưng Joshua và Kyle rốt cuộc vẫn là những đứa con số mệnh, vẫn trèo đến độ cao mà họ nên có. Mỗi lần được tin Joshua lại lập chiến công, Chu Doãn Thịnh đều cảm thán sự thiên vị mà ý thức thế giới dành cho cậu ta.
Tháng ngày yên bình chỉ kéo dài một năm, lính trinh sát Đế quốc Lennon lại mang về một tin khiến toàn vũ trụ kinh hãi, trùng tộc lại có thêm một trùng chúa mới.
Sao có thể như vậy! Cứ cách hai, ba trăm năm, trùng tộc mới sinh ra một trùng chúa, điều này là do quy luật tiến hoá của trùng tộc. Những con may mắn trở thành trùng chúa ít nhất phải trải qua mấy nghìn lần tiến hoá và lột xác, quá trình này rất dài lâu. Hơn nữa, khi chúng tiến hoá đến một độ nhất định, chúng sẽ tiết ra một loại mùi hấp dẫn trùng đực, đồng thời kìm hãm trùng cái tiến hoá.
Một nước không thể có hai vua, đến côn trùng còn hiểu điều này. Bị kìm hãm tiến hoá, trùng cái phải mất ít nhất năm, sáu mươi năm mới có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của loại mùi này.
Vì vậy, hiện tại trùng tộc căn bản không thể xuất hiện trùng chúa, ít nhất điều này chưa từng xảy ra trong lịch sử vũ trụ. Nhưng quả trứng trùng được lính trinh sát mang về đã chứng minh cho độ uy tín của thông tin tình báo, quả trứng do một con trùng đực vô tình đánh rơi trong quá trình vận chuyển.
Quả trứng này phát triển rất hoàn thiện, hơn nữa còn rất mới. Qua thăm dò bằng công cụ đặc biệt, có thể biết quả trứng này mới ra đời khoảng một tuần, bên ngoài vẫn dính mùi hương đặc thù của trùng chúa.
Chiến tranh vũ trụ vừa chấm dứt không lâu lại bùng phát trở lại. Liên quân loài người điều quân đến hành tinh phát hiện ra trứng trùng, nhưng vẫn chưa phát hiện ra tung tích của trùng chúa. Đương lúc mọi người cho rằng thông tin tình báo sai lầm, một nhóm lớn côn trùng đã đánh phá vài hành tinh có loài người sinh sống, cướp đi tất cả tài nguyên khoáng sản.
Có thể suy đoán, đó đều là nguồn năng lượng để nuôi trùng chúa, bồi dưỡng trứng trùng. Trùng chúa đã rút lui từ sớm trước khi liên quân tấn công, e rằng trí tuệ của nó cao hơn bất cứ trùng chúa nào trước kia.
Liên quân bắt đầu tìm kiếm tung tích của trùng chúa trong vùng vũ trụ lân cận, đây đã định trước là một cuộc chiến lâu dài. Quân đoàn 3 do Joshua thống lĩnh lần nào cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ diệt trừ trùng tộc một cách hoàn mỹ, còn Quân đoàn 2 thì lại nhiều lần bị trùng tộc mai phục, thương vong thảm trọng.
Dần dần, uy tín của Joshua trong quân đội bắt đầu áp đảo Osborne và Cecil, quân đoàn mà cậu ta thống lĩnh nhận được danh hiệu “lực lượng mạnh nhất”.
Lính trinh sát của Liên bang Tự Do phát hiện ra tung tích của trùng chúa, họ soạn ra kế hoạch tác chiến tương tự với lần trước, nhưng để cho Joshua đảm nhiệm vị trí lãnh đạo quân tiên phong.
Quân đoàn 1, 2 do Chu Doãn Thịnh và Osborne chỉ huy phụ trách ngăn chặn đoàn quân trùng tộc ở hướng Đông Nam. Trước đó, họ đã điều tra tình hình phân bố của trùng tộc, lập ra kế hoạch tác chiến chu đáo, nhưng trong quá trình chấp hành, sự phân bố của trùng tộc lại hoàn toàn trái ngược với tình tình mà họ điều tra được. Mắt xích bạc nhược nhất gặp phải nhóm côn trùng mạnh nhất, mà đội quân robot do Osborne và Chu Doãn Thịnh chỉ huy lại đánh hụt.
Vì thông tin tình báo sai sót, phòng tuyến của liên quân loài người bị xé mở một lỗ hổng lớn. Ngay khi toàn quân gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, Joshua tìm được trùng chúa, gài bom rồi ra lệnh cho liên quân lập tức rút lui.
Nửa tiếng trôi qua, lại một hành tinh hoá thành cát bụi. Những người sống sót mừng như điên, nhưng đồng thời cũng vô cùng mệt mỏi. Thương vong lần này nặng nề hơn bất cứ lần nào trong quá khứ, gần ba phần năm chiến sĩ hy sinh trên chiến trường.
Về đến nơi đóng quân, liên quân không vội tổ chức tiệc mừng chiến thắng, mà là quy tội thống soái của Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2. Họ cho rằng chính vì sai sót của Osborne và Cecil nên mới hy sinh tính mạng của nhiều binh sĩ đến vậy, họ đúng là tội ác tày trời.
Dân chúng cũng bị kích động, yêu cầu toà án quân sự xét xử hai người, nhất là những người mất đi người thân trong cuộc chiến lại càng căm thù họ đến tận xương tuỷ.
Toà án quân sự cách chức hai người, còn ra lệnh cưỡng chế họ không được rời khỏi hành tinh thủ đô. Nếu điều này là thật, chờ đợi họ chính là tử hình.
Chu Doãn Thịnh ngồi trên ghế sô pha, nhẹ nhàng lắc lư chiếc ly trên tay, vẻ mặt trầm tư. Đội trinh sát là do hắn tự mình dẫn dắt, tin tình báo cũng do hắn tự tay ghi chép, không ai hiểu rõ tình hình phân bố của trùng tộc hơn hắn. Tuy chúng có trí tuệ, nhưng trí tuệ của chúng không cao, căn bản không có khả năng tạm thời thay đổi đội hình khi không phát hiện ra lính trinh sát.
Nhưng chúng chẳng những thay đổi đội hình, mà còn lấy lực lượng mạnh nhất va chạm với mắt xích bạc nhược nhất của họ một cách chuẩn xác, dẫn đến phòng tuyến tan vỡ, như thể chúng đã sớm biết kế hoạch tác chiến của quân đoàn, đồng thời đưa ra đối sách tương ứng.
Đây tuyệt đối không phải trùng hợp, thậm chí có khả năng chúng cài gián điệp vào liên quân. Nhưng người nào lại đi bán đứng lợi ích của đồng bào mình vì trùng tộc chứ? Khi mà loài người đã chiến đấu với trùng tộc mấy nghìn năm, còn năm lần bảy lượt rơi vào tình thế suýt bị diệt vong, không một người nào có thể làm được chuyện ngu xuẩn như vậy.
Còn hai điều đáng ngờ nhất:
Một, người nọ bán đứng đồng bào thì được ích lợi gì?
Hai, người đó làm thế nào để giao lưu với trùng tộc?
Thế nên loài người không thể nào có gián điệp, trừ phi đó là một con trùng đội lốt người.
Ý tưởng này vừa toát ra, Chu Doãn Thịnh tức thì bóp nát ly rượu trong tay.
Một mình Joshua đứng sờ mó trùng chúa ngay giữa cung thất trong sào huyệt, lúc ấy không có bất kỳ con côn trùng nào lao đến tấn công cậu ta; thần kinh và thể chất đột ngột tăng vọt của cậu ta; lần nào bao vây, tiêu diệt trùng tộc đều giành được thắng lợi, như thể nắm rõ tình hình phân bố của trùng tộc trong lòng bàn tay; ngoại trừ Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2, cậu ta tiếp quản toàn bộ binh lực, trở thành sự hiện hữu tối cao có thể huỷ diệt đế quốc dễ như trở bàn tay… Thành tựu mà cậu ta đạt được đã sớm vượt xa những gì số mệnh an bài cho cậu ta.
Những điểm đáng ngờ này đều rõ như ban ngày, vậy mà Chu Doãn Thịnh lại bị cái hào nhoáng trước kia của Joshua che mắt, chưa bao giờ chú ý đến. Trùng chúa mới ra đời kia liệu có phải chính là Joshua hay không? Nói đúng hơn, nó cũng không phải mới ra đời, mà là thể ký sinh của trùng chúa ban đầu kia?
Đối với một trùng chúa sở hữu năng lực đặc thù và có khả năng phục chế gen của toàn bộ côn trùng, tạo ra một thể ký sinh là chuyện vô cùng đơn giản.
Chu Doãn Thịnh gõ mặt bàn, đã nắm chắc 70 – 80%.
Osborne hoàn thành chương trình huấn luyện trong ngày, mồ hôi mồ kê nhễ nhại bước vào phòng.
“Bảo bối, em sao thế?” – Hắn nâng hai má người yêu, trao cho người nọ một nụ hôn nhiệt tình. Đối với hắn, chết không có gì đáng sợ, thậm chí được chết với Cecil quả thực là ân phước của hắn.
Vì vậy hắn vẫn ăn ngon ngủ kỹ, đương nhiên, nhu cầu đối với tình dục cũng mãnh liệt hơn. Lúc này, hắn lại thò tay vào áo sơ mi trắng tinh của người yêu, mân mê phần ngực mẫn cảm của hắn, tay kia nhẹ nhàng xoa gáy hắn.
“Yên nào.” – Chu Doãn Thịnh đẩy hắn ra, nói lại suy đoán của mình một cách chi tiết, hỏi – “Anh cảm thấy mình nên làm thế nào?”
“Đương nhiên là giết.” – Osborne cười lạnh. Hắn không sợ chết, nhưng hắn rất ghét bị người khác gài.
“Đúng vậy, phải giết cậu ta, hơn nữa còn phải lôi trùng chúa ra khỏi cơ thể cậu ta ngay trước mặt tất cả mọi người trong vũ trụ.” – Chu Doãn Thịnh hôn lên lông mày của người yêu một cách tán thưởng, cười nói – “Nếu em đoán sai, vậy mình đi làm hải tặc. Chứ em không muốn bị xử tử vì một tội danh vô căn cứ.” – Hắn không thể giết chết Joshua, nhưng người yêu hắn có thể, người nọ có thể hoà nhập vào thế giới này một cách dễ dàng mà không bị bài xích.
Osborne hơi vuốt cằm, cảm thấy ý tưởng làm hải tặc rất hay. Không có luật lệ nghiêm khắc ước thúc, hắn sẽ có thể ở bên Cecil từng giây từng phút.
“Bảo bối, dù cậu ta có phải là trùng chúa hay không, anh đều sẽ giết cậu ta cho em. Nhưng anh cần một chút phần thưởng.” – Giọng nói ám muội của hắn biến mất giữa nụ hôn cuồng dại của Chu Doãn Thịnh.
Nếu Cecil nháy mắt hoặc nhướn mày với hắn, hắn sẽ lập tức cười rộ lên như trẻ con được cho kẹo.
Còn Kyle – người trước kia vốn rất thân mật với Cecil thì lại đột nhiên trở nên ân cần, chu đáo với Joshua.
Hai đôi này đang làm clgt? Đổi người yêu? Mọi người còn chưa kịp phỏng đoán bí mật ẩn giấu bên trong, một sự kiện lớn khác đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Lão Aldrich bị mấy gia tộc có thế lực khổng lồ tố cáo lên toà án quân sự, nguyên nhân là cố ý cản trở trường quân đội Chellman cứu viện thí sinh dự thi.
Trong cuộc sát hạch tuyển sinh trước, đội cứu viện mà Osborne dẫn đầu vốn có thể cứu viện những thí sinh bị nhện Pholcidae bao vây đúng lúc, nhưng cuối cùng lại chậm trễ nửa tiếng do bộ phận thuyên chuyển năng lượng bị hư hại. Nếu không phải nhờ có Cecil hoá giải nguy cơ, những thí sinh này đều sẽ bị nhện Pholcidae giết chết.
Sau chuyện này, Osborne đã tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng, bắt giữ vài giáo viên hướng dẫn được gia tộc Aldrich mua chuộc, tìm được chứng cứ mang tính mấu chốt. Hắn gửi chứng cứ cho phụ huynh của những thí sinh bị mắc kẹt lúc đó, để họ tự lựa chọn phương án xử lý.
Đủ mọi hành vi của gia tộc Aldrich quả thực khiến cho quần chúng phẫn nộ. Họ không e dè giẫm đạp lên những người đi theo họ, hãm hại những người gây cản trở cho họ một cách không thương tiếc. Cho dù là đồng đội, họ cũng có thể bán đứng vì ích lợi. Gia tộc như vậy không phải là rường cột của đế quốc, mà là một khối u ác tính, cần loại bỏ với tốc độ nhanh nhất.
Dưới sự hợp tác thúc đẩy của vài gia tộc, gia tộc Aldrich hoàn toàn sụp đổ, Quân đoàn 5 tức thì như rắn mất đầu. Dưới sự giúp đỡ của từng gia tộc, vài phó soái ra sức tranh đoạt quyền khống chế quân đoàn, khiến tình hình càng trở nên be bét.
Khi mọi người còn đang hỗn chiến, Cecil đã lặng lẽ theo Osborne ra chiến trường. Sau vài chiến dịch quan trọng, hắn đã hoàn toàn đứng vững gót chân trong quân đội, hơn nữa cũng có được rất nhiều cấp dưới trung thành.
Chỉ trong vòng ba năm, hắn đã nắm giữ được Quân đoàn 5 nhờ bản lĩnh quyết đoán của mình, lãnh đạo họ xung phong chiến đấu nơi tiền tuyến. Hắn nhiều lần lập công lớn, trực tiếp đưa quân đoàn lên vị trí Quân đoàn 2, trở thành đội quân kề vai sát cánh với Quân đoàn 1 do Osborne thống lĩnh.
Dưới sự tiến cử của Kyle, Joshua gia nhập Quân đoàn 3 – quân đoàn có quan hệ thông gia với hoàng tộc Lennon, cũng phát triển rất tốt.
Mấy năm này, Đế quốc Lennon liên tục xích mích với Liên bang Tự Do và Cộng hoà Barlow. Sau vài cuộc xung đột vũ trang, nguy cơ bùng nổ chiến tranh vũ trụ đang gần kề thì ngay tại lúc này, lính trinh sát của nước cộng hoà Barlow nhận được thông tin chính xác rằng trùng tộc vừa có một trùng chúa ra đời.
Đây hiển nhiên là tin dữ đối với loài người. Trùng tộc có rất nhiều chủng loại, những loài côn trùng biến dị bậc cao còn sẽ sinh ra trí tuệ. Nhưng hầu hết chúng đều tự làm theo ý mình, khó có thể gây nên hiểm hoạ. Nhưng cứ cách vài trăm năm sẽ lại có một trùng chúa ra đời, nó sở hữu khả năng điều khiển toàn bộ trùng tộc, đồng thời còn có thể sinh sản ra rất nhiều côn trùng bậc cao với tốc độ mỗi phút hàng chục nghìn con.
Bản tính của chúng rất tham lam, mỗi ngày cần ăn một lượng lớn đá năng lượng và kim loại nặng, vì vậy rất cần trùng tộc cướp đoạt tài nguyên trong vũ trụ càng nhiều càng tốt. Nó sẽ ra lệnh trùng tộc đi càn quét khắp các hành tinh trong vũ trụ, hòng biến những nơi đó thành sào huyệt riêng của nó.
Sự ra đời của nó đồng nghĩa với việc trùng tộc trở nên điên cuồng, loài người bước dần đến bờ vực diệt vong.
Khi tai ương gần ngay trước mắt, mâu thuẫn lớn đến đâu cũng có thể xoá bỏ. Các lực lượng do loài người xây dựng ồ ạt hợp tác với nhau nhằm mục đích tiêu diệt trùng chúa. Trùng chúa sở hữu một hệ thần kinh có cường độ cao vượt trội, hơn nữa vì cần liên tục sinh sôi nảy nở nên buồng trứng phát triển quá độ, trở thành một quả bóng thịt không hề có khả năng công kích. Muốn giết chết nó không khó, nhưng mỗi giờ mỗi phút, xung quanh nó đều có hàng trăm triệu con côn trùng bậc cao bảo vệ, chẳng những quân đội, mà e rằng ngay cả tàu vũ trụ cũng không thể đến gần.
Liên quân loài người mất mấy tháng liền mới xác định được kế hoạch tác chiến. Họ chia thành vài cánh, tiến công từ các phương hướng khác nhau nhằm làm phân tán lực lượng côn trùng, sau đó cánh quân mạnh nhất sẽ thâm nhập vào sào huyệt dưới lòng đất để giết chết trùng chúa.
Kế hoạch tác chiến này rất hữu hiệu, nhưng nếu không thành công, con người sẽ phải trả một cái giá vô cùng đau đớn. Phần lớn người trẻ tuổi hy sinh trong chiến dịch; người già, phái yếu và trẻ nhỏ còn sót lại cũng sẽ trở thành thức ăn cho trùng tộc.
Không còn gì để nghi ngờ, trùng tộc sẽ chiếm lĩnh vùng vũ trụ này với khả năng sinh sôi nảy nở tàn bạo của chúng.
“Cho nên nhiệm vụ lần này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại!” – Osborne nói như đinh đóng cột với cấp dưới của mình. Hắn là người mạnh nhất vũ trụ, cánh quân tiên phong đương nhiên do hắn dẫn đầu.
Là người có thực lực gần sát hắn, Chu Doãn Thịnh cũng được xếp vào đội ngũ. Hắn biết rất rõ, Osborne sẽ hy sinh trong chính trận chiến này. Hắn giết chết trùng chúa, nhưng cũng đổi lại bằng chính sinh mạng của mình. Vì vậy, khi trông thấy Joshua và Kyle cũng được xếp vào đội ngũ, hắn không khỏi toát ra biểu cảm khó chịu.
Lần này, đừng ai hòng cản trở Osborne. Hai người này nếu không thể rút lui đúng lúc thì cứ chết chung với trùng chúa đi.
“Sao thế?” – Osborne cho mọi người giải tán, kéo người yêu đang cau mày vào lòng mà ôm hôn.
“Chúng ta sẽ cùng sống sót trở về, hoặc không thì cùng chết trong sào huyệt của trùng tộc, tuyệt đối không bỏ người kia lại, anh có làm được không?” – Chu Doãn Thịnh hỏi khẽ.
“Em yêu, đây cũng là điều anh muốn nói với em.” – Osborne cười rộ lên, không hề có cảm giác căng thẳng khi cuộc chiến lớn đang cận kề. Bề ngoài, hắn là người chính trực, vô tư, nhưng thực chất hắn hoàn toàn không để ý đến sự sống còn của loài người. Cecil sống, hắn sống; Cecil chết, hắn cũng sẽ rời khỏi thế giới này không chút do dự.
Hắn rất vui vì người yêu có suy nghĩ giống hắn. Họ quả nhiên là một đôi trời sinh. Hắn đẩy người yêu vào phòng, gặm cắn chiếc cổ thanh mảnh và phần xương quai xanh xinh đẹp của người nọ, bàn tay thò vào trong quần, xoa nắn bờ mông cong mẩy của hắn, đồng thời phóng tinh thần lực ra quấn lấy tinh thần lực của hắn.
Hai người ôm hôn quên trời đất, hoàn toàn không có cảm giác lo lắng khi sắp phải ra chiến trường. Bất kể là với Cecil trước kia hay Chu Doãn Thịnh của hiện tại, có thể đồng sinh cộng tử với Osborne là kết cục tốt đẹp nhất.
Nghỉ ngơi, chỉnh đốn ba ngày, liên quân lên tàu vũ trụ, bay đến hành tinh trùng chúa trú ẩn. Toàn bộ loài người đều chú ý trận chiến này, một khi chiến dịch thất bại, đội quân phụ trách ở lại canh giữ sẽ hộ tống một bộ phận người đến vùng vũ trụ khác trước để tìm đường sống.
Trùng tộc đã đục khoét hành tinh này, tạo ra một mê cung ngầm vô cùng lớn dưới lòng đất. Quân tiên phong vừa vào mê cung đã bị số lượng côn trùng đông nghìn nghịt làm phân tán, chỉ có Chu Doãn Thịnh và Osborne vẫn ở bên nhau từ đầu đến cuối. Siêu robot của họ đã sớm hỏng hóc nhiều nơi, nếu vẫn không tìm thấy nơi trùng chúa ẩn náu, họ sẽ tử vong vì năng lượng kiệt quệ.
“Em cảm nhận được một luồng tinh thần lực bất thường.” – Chu Doãn Thịnh nói với Osborne qua kênh liên lạc.
“Anh cũng cảm nhận được, ở ngay phía trước.” – Osborne dùng pháo hạt nhân giết chết một con côn trùng chắn đường. Càng đi về phía trước, luồng tinh thần lực chói tai như thể tiếng quỷ dữ gầm rú càng mạnh, mà lượng côn trùng lao đến tấn công cũng tăng như thuỷ triều.
Không còn gì nghi ngờ, đằng trước chính là sào huyệt của trùng chúa.
Hai người phối hợp ăn ý, dũng cảm chiến đấu, cuối cùng cũng bước vào cung thất khổng lồ dưới lòng đất. Ngay chính giữa cung thất đang nằm một con trùng chúa to bằng cả chiếc tàu tuần tra vũ trụ, lớp màng bán trong suốt hơi nhúc nhích, bao lấy rất nhiều trứng trùng màu vàng nhạt.
Chu Doãn Thịnh và Osborne đều rất kinh ngạc, không phải vì bộ dạng xấu xí của trùng chúa, mà vì bên cạnh nó đang đứng một người, người nọ áp tay lên lớp màng của trùng chúa, dường như đang vuốt ve những quả trứng kia.
Robot của người nọ được đặt ngay bên cạnh, hiển nhiên cũng là một thành viên của đội tiên phong.
Chu Doãn Thịnh và Osborne không kịp nghĩ nhiều, vội vàng điều khiển cơ giáp lao về phía người nọ. Nghe thấy tiếng động, người nọ giật mình, lập tức ngoái đầu lại nhìn. Hiển nhiên lại là Joshua.
“Thống soái, tôi tìm thấy trùng chúa rồi, hai người mau lại đây!” – Cậu ta vẫy tay, kêu một cách hưng phấn.
“Mau trở về robot!” – Chu Doãn Thịnh quát to. Đứa con số mệnh đúng là đứa con số mệnh, bỏ robot đứng ngoài mà vẫn không bị trùng tộc công kích, hơn nữa còn tìm thấy trùng chúa đầu tiên trong sào huyệt rắc rối, phức tạp.
Nghe vậy, Joshua mới hoàn hồn, vội vàng chạy đến robot của mình, thông báo cho đồng đội đến hỗ trợ ngay lập tức trên kênh liên lạc.
Ba người đặt bom đã chuẩn bị sẵn dưới bụng trùng chúa. Trùng chúa biết rõ họ đang làm gì nhưng không đủ sức chống cự, chỉ có thể phát ra những tiếng rít nho nhỏ. Vô số côn trùng xông đến cứu viện nhưng đều bị binh sĩ của Osborne ngăn ngoài lối vào.
Đặt bom xong, Osborne lập tức thông báo cho liên quân rút khỏi hành tinh này. Đến khi nào trùng tộc cắn nát được lớp PU34 dày cộm bên ngoài, quả bom chắc cũng đến thời gian phát nổ.
Bất kể là quân nhân trên tàu vũ trụ hay dân chúng bình thường trên hành tinh đều giơ cao hai tay, phát ra tiếng reo hò đinh tai nhức óc. Họ lại tiêu diệt được trùng chúa, giành được thắng lợi lần nữa. Họ đã giữ được ngọn lửa giống nòi của nhân loại, họ không thẹn với tất cả các liệt sĩ đã hy sinh trong cuộc chiến.
Một ngày này, những giọt nước mắt trong suốt chảy khắp toàn vũ trụ, mọi người đều quên đi thành kiến về chủng tộc, giai cấp và giới tính, ôm lấy nhau không hề lưỡng lự.
Thắng trận trở về, liên quân nhận được sự đón mừng nhiệt liệt nhất. Nhất là người lập công lớn nhất Osborne và Cecil, hai người gần như trở thành huyền thoại của cả vũ trụ.
Đế quốc Lennon tổ chức buổi tiệc mừng long trọng cho các chiến sĩ, trao tặng huân chương quân công cho tất cả những người có công. Ông Bernard và ông Matthew ngồi hai bên trái phải quốc vương, nhìn nhau bằng ánh mắt khinh bỉ. Trong lòng họ, cháu trai mình mới là người xuất sắc nhất.
Quốc vương sờ mũi, cảm thấy hơi lúng túng. Ngay khi ông ta sắp không ngồi yên được, buổi lễ trao tặng bắt đầu. Ông ta lập tức chạy lên sân khấu, trao tặng huân chương quân công cho các chiến sĩ.
Từng hàng huân chương sáng loáng được xếp trên chiếc bàn dài, trong đó hai chiếc huân chương hạng nhất khiến mọi người chú ý nhất hiển nhiên thuộc về Osborne và Cecil. Quốc vương cài huân chương lên ngực hai người, bảo họ phát biểu cảm tưởng.
Hai người tưởng nhớ những đồng đội đã khuất, đồng thời bày tỏ bảo vệ đế quốc là niềm vinh hạnh của họ. Khán giả vỗ tay nhiệt liệt, rồi lại lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Osborne đột nhiên ôm lấy Cecil, bàn tay đặt lên gáy hắn, hôn sâu hắn một cái, giọng khàn khàn – “Trước khi xuất phát, chúng ta đã từng hứa hẹn với nhau, rằng cùng sống sót trở về, hoặc không thì cùng chết trong sào huyệt trùng tộc. Giờ chúng ta đã trở về, hy vọng mỗi ngày trong tương lai, chúng ta đều có thể nắm tay nhau đi tiếp với tâm thái kiên định, không bao giờ hối hận. Cecil, em có đồng ý không?”
Đậu má? Thế này là cầu hôn? Những khán giả đang ở ngay buổi lễ sôi trào, cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp trên mạng cũng mừng như điên. Không biết là ai hô một tiếng “Về với nhau”, ngay sau đó, từng tiếng “Về với nhau” hoà vào thành một trận đại hồng thuỷ bao phủ lấy hai người.
Ông Matthew và ông Bernard xị mặt, lườm nhau một cái dữ tợn, sau đó đồng thời hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi. Cả vũ trụ đều hy vọng hai người có thể về với nhau, họ cũng không ý kiến gì được.
Chỉ có quốc vương là sắc mặt hơi vi diệu. Sự liên hiệp của Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 ắt sẽ trở thành tồn tại có quyền thế nhất đế quốc, địa vị của hoàng gia sẽ gặp phải nhiều nguy cơ hơn. Nhưng ông ta hiển nhiên sẽ không để lộ tâm tư của mình, chỉ có thể vỗ tay một cách nhã nhặn.
Một nụ hôn chấm dứt, Chu Doãn Thịnh vẫn chưa đưa ra câu trả lời, mà là nắm lấy phần tóc gáy người đàn ông nọ, cắn mạnh một cái lên môi hắn. Biểu cảm vui sướng, hạnh phúc kia còn chói loá hơn cả mặt trời.
Không còn gì nghi ngờ, như vậy đã coi như đồng ý.
————————————
Sau khi trùng chúa bị huỷ diệt, hai thống soái về một nhà, họ được biết đến như cặp chồng chồng xứng đôi nhất lịch sử, dù đi đâu cũng như hình với bóng. Mỗi khi nhìn về phía thống soái Cecil, trong mắt thống soái Osborne mãi luôn tràn ngập ý cười hiền hoà và sự dịu dàng vô tận.
Joshua cũng nhận được huân chương quân công hạng nhất, hơn nữa còn tổ chức hôn lễ long trọng với Kyle, trở thành nhị hoàng phi của đế quốc. Hoàng tử cả kết hôn với con gái của thống soái Quân đoàn 3, trở thành người nắm giữ Quân đoàn 3, cũng được quốc vương lớn tuổi phong làm thái tử.
Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta và hoàng phi bị hải tặc vũ trụ giết chết trong một lần đi nước khác, khiến Quân đoàn 3 lâm vào hỗn loạn. Joshua tuy không thể khống chế Quân đoàn 1 như số mệnh đã định, nhưng cậu ta nhanh chóng thu phục được Quân đoàn 3, trở thành một trong năm thống soái đứng đầu đế quốc.
Trong một trận chiến nọ, cậu ta bị thương nặng. Sau khi tỉnh dậy, cường độ thần kinh của cậu ta tăng đến cấp 3S, thể chất cũng đạt mức 2S, trở thành một trong những người mạnh nhất vũ trụ. Cậu ta lập được rất nhiều chiến công, địa vị nhanh chóng ngang hàng với Osborne và Cecil.
Cùng lúc đó, Kyle kế thừa vị trí quốc vương Đế quốc Lennon, lặng lẽ chèn ép những quân đoàn khác.
Tuy vận mệnh hơi chệch khỏi quỹ đạo, nhưng Joshua và Kyle rốt cuộc vẫn là những đứa con số mệnh, vẫn trèo đến độ cao mà họ nên có. Mỗi lần được tin Joshua lại lập chiến công, Chu Doãn Thịnh đều cảm thán sự thiên vị mà ý thức thế giới dành cho cậu ta.
Tháng ngày yên bình chỉ kéo dài một năm, lính trinh sát Đế quốc Lennon lại mang về một tin khiến toàn vũ trụ kinh hãi, trùng tộc lại có thêm một trùng chúa mới.
Sao có thể như vậy! Cứ cách hai, ba trăm năm, trùng tộc mới sinh ra một trùng chúa, điều này là do quy luật tiến hoá của trùng tộc. Những con may mắn trở thành trùng chúa ít nhất phải trải qua mấy nghìn lần tiến hoá và lột xác, quá trình này rất dài lâu. Hơn nữa, khi chúng tiến hoá đến một độ nhất định, chúng sẽ tiết ra một loại mùi hấp dẫn trùng đực, đồng thời kìm hãm trùng cái tiến hoá.
Một nước không thể có hai vua, đến côn trùng còn hiểu điều này. Bị kìm hãm tiến hoá, trùng cái phải mất ít nhất năm, sáu mươi năm mới có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của loại mùi này.
Vì vậy, hiện tại trùng tộc căn bản không thể xuất hiện trùng chúa, ít nhất điều này chưa từng xảy ra trong lịch sử vũ trụ. Nhưng quả trứng trùng được lính trinh sát mang về đã chứng minh cho độ uy tín của thông tin tình báo, quả trứng do một con trùng đực vô tình đánh rơi trong quá trình vận chuyển.
Quả trứng này phát triển rất hoàn thiện, hơn nữa còn rất mới. Qua thăm dò bằng công cụ đặc biệt, có thể biết quả trứng này mới ra đời khoảng một tuần, bên ngoài vẫn dính mùi hương đặc thù của trùng chúa.
Chiến tranh vũ trụ vừa chấm dứt không lâu lại bùng phát trở lại. Liên quân loài người điều quân đến hành tinh phát hiện ra trứng trùng, nhưng vẫn chưa phát hiện ra tung tích của trùng chúa. Đương lúc mọi người cho rằng thông tin tình báo sai lầm, một nhóm lớn côn trùng đã đánh phá vài hành tinh có loài người sinh sống, cướp đi tất cả tài nguyên khoáng sản.
Có thể suy đoán, đó đều là nguồn năng lượng để nuôi trùng chúa, bồi dưỡng trứng trùng. Trùng chúa đã rút lui từ sớm trước khi liên quân tấn công, e rằng trí tuệ của nó cao hơn bất cứ trùng chúa nào trước kia.
Liên quân bắt đầu tìm kiếm tung tích của trùng chúa trong vùng vũ trụ lân cận, đây đã định trước là một cuộc chiến lâu dài. Quân đoàn 3 do Joshua thống lĩnh lần nào cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ diệt trừ trùng tộc một cách hoàn mỹ, còn Quân đoàn 2 thì lại nhiều lần bị trùng tộc mai phục, thương vong thảm trọng.
Dần dần, uy tín của Joshua trong quân đội bắt đầu áp đảo Osborne và Cecil, quân đoàn mà cậu ta thống lĩnh nhận được danh hiệu “lực lượng mạnh nhất”.
Lính trinh sát của Liên bang Tự Do phát hiện ra tung tích của trùng chúa, họ soạn ra kế hoạch tác chiến tương tự với lần trước, nhưng để cho Joshua đảm nhiệm vị trí lãnh đạo quân tiên phong.
Quân đoàn 1, 2 do Chu Doãn Thịnh và Osborne chỉ huy phụ trách ngăn chặn đoàn quân trùng tộc ở hướng Đông Nam. Trước đó, họ đã điều tra tình hình phân bố của trùng tộc, lập ra kế hoạch tác chiến chu đáo, nhưng trong quá trình chấp hành, sự phân bố của trùng tộc lại hoàn toàn trái ngược với tình tình mà họ điều tra được. Mắt xích bạc nhược nhất gặp phải nhóm côn trùng mạnh nhất, mà đội quân robot do Osborne và Chu Doãn Thịnh chỉ huy lại đánh hụt.
Vì thông tin tình báo sai sót, phòng tuyến của liên quân loài người bị xé mở một lỗ hổng lớn. Ngay khi toàn quân gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, Joshua tìm được trùng chúa, gài bom rồi ra lệnh cho liên quân lập tức rút lui.
Nửa tiếng trôi qua, lại một hành tinh hoá thành cát bụi. Những người sống sót mừng như điên, nhưng đồng thời cũng vô cùng mệt mỏi. Thương vong lần này nặng nề hơn bất cứ lần nào trong quá khứ, gần ba phần năm chiến sĩ hy sinh trên chiến trường.
Về đến nơi đóng quân, liên quân không vội tổ chức tiệc mừng chiến thắng, mà là quy tội thống soái của Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2. Họ cho rằng chính vì sai sót của Osborne và Cecil nên mới hy sinh tính mạng của nhiều binh sĩ đến vậy, họ đúng là tội ác tày trời.
Dân chúng cũng bị kích động, yêu cầu toà án quân sự xét xử hai người, nhất là những người mất đi người thân trong cuộc chiến lại càng căm thù họ đến tận xương tuỷ.
Toà án quân sự cách chức hai người, còn ra lệnh cưỡng chế họ không được rời khỏi hành tinh thủ đô. Nếu điều này là thật, chờ đợi họ chính là tử hình.
Chu Doãn Thịnh ngồi trên ghế sô pha, nhẹ nhàng lắc lư chiếc ly trên tay, vẻ mặt trầm tư. Đội trinh sát là do hắn tự mình dẫn dắt, tin tình báo cũng do hắn tự tay ghi chép, không ai hiểu rõ tình hình phân bố của trùng tộc hơn hắn. Tuy chúng có trí tuệ, nhưng trí tuệ của chúng không cao, căn bản không có khả năng tạm thời thay đổi đội hình khi không phát hiện ra lính trinh sát.
Nhưng chúng chẳng những thay đổi đội hình, mà còn lấy lực lượng mạnh nhất va chạm với mắt xích bạc nhược nhất của họ một cách chuẩn xác, dẫn đến phòng tuyến tan vỡ, như thể chúng đã sớm biết kế hoạch tác chiến của quân đoàn, đồng thời đưa ra đối sách tương ứng.
Đây tuyệt đối không phải trùng hợp, thậm chí có khả năng chúng cài gián điệp vào liên quân. Nhưng người nào lại đi bán đứng lợi ích của đồng bào mình vì trùng tộc chứ? Khi mà loài người đã chiến đấu với trùng tộc mấy nghìn năm, còn năm lần bảy lượt rơi vào tình thế suýt bị diệt vong, không một người nào có thể làm được chuyện ngu xuẩn như vậy.
Còn hai điều đáng ngờ nhất:
Một, người nọ bán đứng đồng bào thì được ích lợi gì?
Hai, người đó làm thế nào để giao lưu với trùng tộc?
Thế nên loài người không thể nào có gián điệp, trừ phi đó là một con trùng đội lốt người.
Ý tưởng này vừa toát ra, Chu Doãn Thịnh tức thì bóp nát ly rượu trong tay.
Một mình Joshua đứng sờ mó trùng chúa ngay giữa cung thất trong sào huyệt, lúc ấy không có bất kỳ con côn trùng nào lao đến tấn công cậu ta; thần kinh và thể chất đột ngột tăng vọt của cậu ta; lần nào bao vây, tiêu diệt trùng tộc đều giành được thắng lợi, như thể nắm rõ tình hình phân bố của trùng tộc trong lòng bàn tay; ngoại trừ Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2, cậu ta tiếp quản toàn bộ binh lực, trở thành sự hiện hữu tối cao có thể huỷ diệt đế quốc dễ như trở bàn tay… Thành tựu mà cậu ta đạt được đã sớm vượt xa những gì số mệnh an bài cho cậu ta.
Những điểm đáng ngờ này đều rõ như ban ngày, vậy mà Chu Doãn Thịnh lại bị cái hào nhoáng trước kia của Joshua che mắt, chưa bao giờ chú ý đến. Trùng chúa mới ra đời kia liệu có phải chính là Joshua hay không? Nói đúng hơn, nó cũng không phải mới ra đời, mà là thể ký sinh của trùng chúa ban đầu kia?
Đối với một trùng chúa sở hữu năng lực đặc thù và có khả năng phục chế gen của toàn bộ côn trùng, tạo ra một thể ký sinh là chuyện vô cùng đơn giản.
Chu Doãn Thịnh gõ mặt bàn, đã nắm chắc 70 – 80%.
Osborne hoàn thành chương trình huấn luyện trong ngày, mồ hôi mồ kê nhễ nhại bước vào phòng.
“Bảo bối, em sao thế?” – Hắn nâng hai má người yêu, trao cho người nọ một nụ hôn nhiệt tình. Đối với hắn, chết không có gì đáng sợ, thậm chí được chết với Cecil quả thực là ân phước của hắn.
Vì vậy hắn vẫn ăn ngon ngủ kỹ, đương nhiên, nhu cầu đối với tình dục cũng mãnh liệt hơn. Lúc này, hắn lại thò tay vào áo sơ mi trắng tinh của người yêu, mân mê phần ngực mẫn cảm của hắn, tay kia nhẹ nhàng xoa gáy hắn.
“Yên nào.” – Chu Doãn Thịnh đẩy hắn ra, nói lại suy đoán của mình một cách chi tiết, hỏi – “Anh cảm thấy mình nên làm thế nào?”
“Đương nhiên là giết.” – Osborne cười lạnh. Hắn không sợ chết, nhưng hắn rất ghét bị người khác gài.
“Đúng vậy, phải giết cậu ta, hơn nữa còn phải lôi trùng chúa ra khỏi cơ thể cậu ta ngay trước mặt tất cả mọi người trong vũ trụ.” – Chu Doãn Thịnh hôn lên lông mày của người yêu một cách tán thưởng, cười nói – “Nếu em đoán sai, vậy mình đi làm hải tặc. Chứ em không muốn bị xử tử vì một tội danh vô căn cứ.” – Hắn không thể giết chết Joshua, nhưng người yêu hắn có thể, người nọ có thể hoà nhập vào thế giới này một cách dễ dàng mà không bị bài xích.
Osborne hơi vuốt cằm, cảm thấy ý tưởng làm hải tặc rất hay. Không có luật lệ nghiêm khắc ước thúc, hắn sẽ có thể ở bên Cecil từng giây từng phút.
“Bảo bối, dù cậu ta có phải là trùng chúa hay không, anh đều sẽ giết cậu ta cho em. Nhưng anh cần một chút phần thưởng.” – Giọng nói ám muội của hắn biến mất giữa nụ hôn cuồng dại của Chu Doãn Thịnh.
/139
|