Đây là một bài ca rất nặng nề, là một lời bày tỏ muộn màng. Tình cha như núi. Tình cảm này từng khiến Âu Tử Nam cảm thấy vô cùng áp lực, nửa bước khó đi. Cậu sợ phải trông thấy vẻ mặt thất vọng của cha, cho nên gắng sức đè nén mình bức bách mình, nhưng trái lại lại khiến mình rơi vào hoàn cảnh khốn cùng không thể nào tránh thoát. Một người có thể sử dụng nhuần nhuyễn mười tám loại nhạc cụ, làm sao có thể không có tài năng âm nhạc?
Cho đến khi cha mất, lớp khói mù trước mắt cậu mới được xua tan, khơi dậy dũng khí vô hạn của cậu. Cậu viết lại tất cả cảm xúc muốn yêu mà không dám yêu, áp lực muốn nói mà không dám nói, đau khổ muốn níu giữ mà không dám thử sức của mình vào trong bài hát này.
Tất cả mâu thuẫn, giằng xé, quyến luyến, không nỡ, tất cả đều được bộc lộ qua tiếng ca của Chu Doãn Thịnh. Không biết tự khi nào, rất nhiều người dưới đài đã rơi đầy nước mắt, mà Chu Doãn Thịnh cũng bị tình cảm còn sót lại của Âu Tử Nam ảnh hưởng, cũng nghẹn ngào thất thanh, không thể nào tiếp tục.
Tiếng dương cầm ngưng bặt, Chu Doãn Thịnh lấy tay che mặt, không để người khác trông thấy sự chật vật của mình. Cùng lúc đó, trên màn hình cực lớn hiện gương mặt già nua của Âu Nhất Bách. Ông đang cầm máy quay phim, chiếu ống kính vào ngay mặt mình, suy yếu nói – “Con trai nói muốn viết một bài hát dành riêng cho tôi, tôi rất mong đợi.”
Màn hình rung động, chiếu vào thanh niên tuấn mỹ ngồi ngay trước dương cầm. Nhìn bài trí xung quanh, đây chắc hẳn là biệt thự nhà họ Âu.
Thanh niên rất căng thẳng, cởi hai khuy áo trên cùng áo sơ mi ra, khụ một tiếng, sau đó mới chậm rãi nói – “Bài hát này tên là “Vì người”. Ba, con cho rất nhiều lời từng muốn nói với ba vào bài hát này, ba nhất định phải nghe thật kỹ đấy.”
Âu Nhất Bách ừ một tiếng, tuy rằng trong màn hình không xuất hiện gương mặt của ông, nhưng niềm vui và sự an ủi trong giọng nói của ông không thể nào nhận nhầm.
Dưới đài, fan của Lâm Tư Khanh nhất tề ngây ngẩn, trong lòng liên tục ùa lên cảm xúc xấu hổ đến tột độ. Tất cả chứng cứ Lâm Tư Khanh đệ trình lên pháp viện đều được chụp ảnh công bố trên weibo. Tất cả bản nháp “Vì người” đều có đánh dấu ngày, thể hiện thời gian bắt đầu sáng tác là sau khi thầy anh ta qua đời.
Nhưng lúc này đây, Âu Nhất Bách còn sống, Âu Tử Nam cũng đã viết ra bài hát này, hơn nữa còn hát trước mặt ông. Đến cùng ai đạo ai, không cần nói cũng biết đáp án. Những văn bản mà Lâm Tư Khanh đệ trình kia trở thành bằng chứng không thể biện hộ chứng minh anh ta đang nói dối.
Cùng một tiết tấu, cùng một giọng ca, cùng là hát đến một nửa rồi không thể tiếp tục, Âu Tử Nam gục đầu xuống dương cầm, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống phím đàn đen trắng, thể hiện rõ nỗi đau và tuyệt vọng vì không cứu được cha của cậu.
Âu Nhất Bách lật chăn ra, tập tễnh đi đến bên cạnh con trai, hạ thấp người xuống, nắm chặt lấy đôi tay cậu, nói – “Tử Nam, bài hát này rất tuyệt, là bài ca tuyệt nhất mà ba từng nghe trong cuộc đời này. Có một câu này ba vẫn quên chưa nói với con.”
“Câu gì ạ?” – thanh niên quay mặt nhìn ông, hốc mắt và chóp mũi đỏ rực, trông vô cùng yếu ớt, cũng cực kỳ đáng yêu.
Âu Nhất Bách nhẹ nhàng cười rộ lên, năm ngón tay xuyên qua mái tóc con trai, vừa thong thả vừa kiên định nói – “Tử Nam, con chưa bao giờ khiến ba thất vọng. Hoàn toàn ngược lại, con vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ba. Con là niềm kiêu ngạo của ba.”
Vì lời khẳng định này, Âu Tử Nam đã chờ đợi mười mấy năm, cậu không dám tin mà trợn to mắt, còn đang ngẩn ngơ thì bị Âu Nhất Bách ôm vào lòng, vỗ về như một đứa trẻ. Dần dần, nhịp vỗ trên lưng trở nên yếu ớt, cho đến khi dừng lại. Âu Tử Nam dè dặt quay đầu lại, nhìn về phía cha mình, lại thấy ông đã nhắm mắt, khoé miệng vẽ lên một nụ cười an bình.
Ông vĩnh biệt cõi đời trong niềm thoả mãn tột độ.
“Không! Ba, ba đừng bỏ con, con sợ…”
Tiếng khóc kêu tan nát cõi lòng của thanh niên vang vọng toàn bộ Tinh Quán. Nỗi đau và tuyệt vọng khi mất đi người thân yêu nhất giống như một con dao sắc bén, chầm chậm đâm vào lồng ngực, cắt trái tim thành từng mảnh. Dưới đài, tất cả người xem đều đang đè nén trái tim đau đớn và thương cảm. Nhưng nơi ánh đèn chiếu đến, hốc mắt người nào cũng đỏ bừng, nước mắt đong đầy trên mặt, thậm chí có người còn bật khóc không thể ngừng lại.
Màn hình dần dần tối xuống, Chu Doãn Thịnh đứng lên, đi đến phía dưới ánh đèn, chậm rãi nói vào micro – “Đây là hình ảnh giây phút cha tôi hấp hối, là ký ức đau khổ nhất, không thể chạm vào nhất của tôi. Trước kia tôi vẫn do dự có nên lấy ra hay không, bởi vì tôi không muốn để nhiều người khác trông thấy dáng vẻ suy yếu của cha. Trong lòng tôi, cha tôi là người mạnh mẽ nhất, là tồn tại không thể nào phá vỡ.”
Nói đến đây, hắn lại nghẹn ngào, không thể không cúi đầu điều chỉnh nhịp thở, một lát sau mới tiếp tục nói – “Các người có thể nhục mạ tôi, chối bỏ tôi, nhưng không thể chối bỏ cha tôi, quấy nhiễu sự bình yên nơi thiên đường của ông ấy.”
Hắn nhắm chặt mắt lại, khi mở ra lần nữa, tất cả buồn đau trong con ngươi đều bị phẫn nộ thay thế, ngữ điệu hắn lạnh buốt, ngôn từ như dao – “Bài hát này không cần trống, bass, guitar điện, nhạc điện tử… Nó chỉ có thể dùng tiếng dương cầm thuần khiết nhất làm nhạc đệm. Bài hát này không thể hiện sự đau khổ uất ức sau khi thất tình, mà nó là bài ca cầu nguyện tôi dành tặng cho cha tôi. Lâm Tư Khanh, khi sửa đổi bài hát này, anh có từng nghĩ rằng bài hát này rốt cuộc có ý nghĩa quan trọng đến thế nào với tôi, với cha tôi hay không? Anh phụ lòng tin của tôi, làm bẩn nhạc của tôi, tôi sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh! Vĩnh viễn!”
Thanh niên nhìn chằm chằm vào máy quay, trên màn hình lớn hiện lên đôi mắt lạnh lùng sắc bén như dao của hắn.
Khán giả dưới đài ngây ngẩn, chờ hắn biến mất khỏi sân khấu mới như tỉnh lại từ trong mộng, hai mặt nhìn nhau. Họ đến là vì để báo thù cho Lâm Tư Khanh và Cát Mộng Thư. Trước đó, bọn họ tin chắc một bài hát xuất sắc như vậy chỉ có người tài hoa như Lâm Tư Khanh mới viết được, cũng chỉ có giọng hát tuyệt vời của Cát Mộng Thư mới có thể trình bày một cách hoàn mỹ nhất, Âu Tử Nam là cái thá gì so với hai người họ? Nhưng sau khi bị hai mươi bài hát cuồng nhiệt trước đó tẩy não, bọn họ đã hoàn toàn bị chinh phục.
Hai mươi bài hát này, tuỳ tiện chọn ra bất cứ bài nào cũng đều có thể được xưng là huyền thoại truyền đời, đều có tiềm năng nổi tiếng khắp toàn cầu. Âu Nhất Bách nói cậu ta chính là kiêu ngạo của ông ấy, câu này không hề sai. Nói đến tài hoa, Lâm Tư Khanh tuyệt đối không thể đánh đồng với Âu Nhất Bách, mà thiên phú của Âu Tử Nam còn hơn cha cậu, vượt xa Âu Nhất Bách.
Từ sau khi ra mắt, Lâm Tư Khanh đã viết nhiều bài hát như vậy, phát hành nhiều album như vậy, nhưng dù là bài hát xuất sắc nhất cũng không thể sánh với bất cứ bài nào trong hai mươi bài này.
Lâm Tư Khanh không bằng Âu Tử Nam, chênh lệch giữa hai người rất xa. Dẫu là fan ruột nhất cũng không thể không thừa nhận điều này.
Fans tĩnh lặng, tâm tình cực kỳ đè nén. Cũng có người chỉ đến để góp vui, sau đó chuyển từ anti thành fans qua từng bài hát rung động liên tiếp, fan chuyển thành crazy fan, thấy thần tượng quả nhiên bị oan, lập tức vung starstick kêu to – “Âu Tử Nam, anh là số một, anh là niềm kiêu hãnh của bọn em, bọn em mãi mãi ủng hộ anh! Cố lên!”
“Cố lên, đừng để bị đánh bại!”
“Hát nữa đi, hai tiếng hoàn toàn không đủ!”
“Anh nhất định phải kiên cường, là vàng thì nhất định sẽ sáng!”
Từng tiếng an ủi liên tiếp vang vọng Tinh Quán, càng khiến fans của Lâm Tư Khanh và Cát Mộng Thư cảm thấy lúng túng và phẫn nộ. Lúng túng là vì trước đó đã hiểu lầm và nhục mạ Âu Tử Nam, phẫn nộ là vì thần tượng lừa gạt và giấu giếm.
Lâm Tư Khanh ra mắt với hình tượng tài tử âm nhạc, gần như là người có địa vị cao nhất trong tứ đại thiên vương. Phần lớn fans của anh ta là người trưởng thành có tư tưởng thành thục, có sức phán đoán và sự quyết đoán của riêng mình. Đến lúc này, họ đều đồng loạt đỏ mặt, xấu hổ không dám đối diện với người khác.
Tinh Quán bắt đầu xôn xao, khán giả ngồi trên khán đài mãi không chịu rời khỏi.
“Xin lỗi Âu Tử Nam!”
“Âu Tử Nam, chúng tôi sai rồi, xin cậu hãy tha thứ cho sự vô tri của chúng tôi.”
“Âu Tử Nam, từ nay về sau cậu mới là thần tượng của tôi, tôi ủng hộ cậu!”
Nơi nơi đều là người lâm trận đổi phe, nhưng một số fans lão làng tổ chức hành động báo thù lần này đều không ngăn lại. Xin lỗi là đúng, cũng là việc phải làm.
Phần lớn fan của Cát Mộng Thư đều là thanh thiếu niên trẻ tuổi, rất cảm tính. Có một vài người lải nhải mấy câu, nói video có thể là giả, lập tức bị ánh mắt phẫn nộ từ bốn phía đổ đến làm sợ đến nỗi không dám ngẩng đầu.
Cảnh sát và bảo vệ bắt đầu sơ tán đám đông. Buổi biểu diễn mở màn với hình thức hoành tráng nhất, nhưng lại kết thúc với hình thức lúng túng vô cùng.
———————–
Tôn Hi Mục đứng trong bóng tối, chuyên chú nhìn thanh niên dưới ánh đèn. Cậu ấy rực rỡ, chói mắt như vậy, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều toả ra sự cuốn hút không gì sánh kịp. Cậu ấy là dòng rượu nồng nàn nhất, viên thuốc phiện mạnh nhất, không ai có thể cản nổi sự hấp dẫn của cậu ấy, càng không ai có thể trốn thoát khỏi sự giam cầm của cậu.
Tôn Hi Mục biết, chỉ cần cậu ấy đứng trên sân khấu, cậu nhất định sẽ thành công. Nhưng đến khi cậu ấy thực sự thành công, hắn lại không chịu nổi ánh mắt nóng rực mà người khác đặt trên người cậu ấy.
Hắn nhìn cậu bước từng bước đi về phía mình, máu cũng bắt đầu sôi trào từng giọt từng giọt. Hắn muốn ôm cậu vào trong lòng thoả sức hôn môi, nhốt cậu trong phòng tận sức xâm phạm, dùng nơi cứng rắn nhất đâm vào cơ thể cậu, điên cuồng khuấy đảo… Trái tim đã quặn đau, nổ tung vỡ vụn vì cậu ấy, nhưng hai chân vẫn ngoan cố dính chặt trên sàn nhà, không thể di chuyển mảy may.
Một người vẫn luôn yên lặng ít lời như hắn không nghĩ ra bất cứ biện pháp nào để thổ lộ hết tình yêu này, vì thế vẻ mặt hắn hiện lên nét hoang mang.
Chu Doãn Thịnh đi đến trước mặt người đàn ông nọ, hỏi – “Sao lại ngây ra thế?”
Yết hầu Tôn Hi Mục hơi rung động, khản giọng nói – “Biểu hiện của cậu rất tốt, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Tôi cảm thấy kiêu ngạo vì cậu.”
Chu Doãn Thịnh đột nhiên đến gần, giang hai tay khoá hắn vào góc tường, chậm rãi nói từng câu từng chữ – “Tôi muốn xác nhận một chuyện, hy vọng anh có thể phối hợp.”
Tôn Hi Mục gian nan nuốt nước miếng, đợi trái tim không còn đập điên cuồng nữa mới dò hỏi – “Chuyện gì?” – Kề gần như vậy, khiến hắn rất muốn hôn cậu.
Nhưng chưa đợi hắn hành động, thanh niên đã ôm lấy cổ hắn trước, kéo đầu hắn xuống, sau đó ngậm lấy bờ môi mỏng của hắn.
Chiếc lưỡi ấm áp vươn đến quấn quít với lưỡi mình, một cảm giác rung động khó có thể nói thành lời truyền từ sâu trong nội tâm đến linh hồn. Trong đầu chỉ còn lại những đoá hoa thơm nức và tiếng pháo hoa nở rộ, không thể chứa đựng thêm gì khác. Ánh mắt Tôn Hi Mục càng lúc càng sâu thẳm, càng lúc càng tối, tay trái giữ chặt gáy thanh niên, không cho phép cậu ấy rút lui, tay phải bá đạo siết chặt eo người nọ, nhấn vào lòng mình, chỉ hận không thể hoà vào nhau.
Nhân viên công tác vốn định đi đến chúc mừng vội vàng tản đi, giả vờ không phát hiện gì cả, trong lòng không hẹn mà cũng nghĩ thầm: chả trách ông chủ bằng lòng ném nhiều tiền lên người Âu Tử Nam như vậy, thì ra quan hệ giữa hai người là như vậy. Bám được một cành cây cao như vậy, Âu Tử Nam không muốn nổi tiếng cũng khó, huống gì cậu ta còn thực sự có tài.
Cho đến khi cha mất, lớp khói mù trước mắt cậu mới được xua tan, khơi dậy dũng khí vô hạn của cậu. Cậu viết lại tất cả cảm xúc muốn yêu mà không dám yêu, áp lực muốn nói mà không dám nói, đau khổ muốn níu giữ mà không dám thử sức của mình vào trong bài hát này.
Tất cả mâu thuẫn, giằng xé, quyến luyến, không nỡ, tất cả đều được bộc lộ qua tiếng ca của Chu Doãn Thịnh. Không biết tự khi nào, rất nhiều người dưới đài đã rơi đầy nước mắt, mà Chu Doãn Thịnh cũng bị tình cảm còn sót lại của Âu Tử Nam ảnh hưởng, cũng nghẹn ngào thất thanh, không thể nào tiếp tục.
Tiếng dương cầm ngưng bặt, Chu Doãn Thịnh lấy tay che mặt, không để người khác trông thấy sự chật vật của mình. Cùng lúc đó, trên màn hình cực lớn hiện gương mặt già nua của Âu Nhất Bách. Ông đang cầm máy quay phim, chiếu ống kính vào ngay mặt mình, suy yếu nói – “Con trai nói muốn viết một bài hát dành riêng cho tôi, tôi rất mong đợi.”
Màn hình rung động, chiếu vào thanh niên tuấn mỹ ngồi ngay trước dương cầm. Nhìn bài trí xung quanh, đây chắc hẳn là biệt thự nhà họ Âu.
Thanh niên rất căng thẳng, cởi hai khuy áo trên cùng áo sơ mi ra, khụ một tiếng, sau đó mới chậm rãi nói – “Bài hát này tên là “Vì người”. Ba, con cho rất nhiều lời từng muốn nói với ba vào bài hát này, ba nhất định phải nghe thật kỹ đấy.”
Âu Nhất Bách ừ một tiếng, tuy rằng trong màn hình không xuất hiện gương mặt của ông, nhưng niềm vui và sự an ủi trong giọng nói của ông không thể nào nhận nhầm.
Dưới đài, fan của Lâm Tư Khanh nhất tề ngây ngẩn, trong lòng liên tục ùa lên cảm xúc xấu hổ đến tột độ. Tất cả chứng cứ Lâm Tư Khanh đệ trình lên pháp viện đều được chụp ảnh công bố trên weibo. Tất cả bản nháp “Vì người” đều có đánh dấu ngày, thể hiện thời gian bắt đầu sáng tác là sau khi thầy anh ta qua đời.
Nhưng lúc này đây, Âu Nhất Bách còn sống, Âu Tử Nam cũng đã viết ra bài hát này, hơn nữa còn hát trước mặt ông. Đến cùng ai đạo ai, không cần nói cũng biết đáp án. Những văn bản mà Lâm Tư Khanh đệ trình kia trở thành bằng chứng không thể biện hộ chứng minh anh ta đang nói dối.
Cùng một tiết tấu, cùng một giọng ca, cùng là hát đến một nửa rồi không thể tiếp tục, Âu Tử Nam gục đầu xuống dương cầm, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống phím đàn đen trắng, thể hiện rõ nỗi đau và tuyệt vọng vì không cứu được cha của cậu.
Âu Nhất Bách lật chăn ra, tập tễnh đi đến bên cạnh con trai, hạ thấp người xuống, nắm chặt lấy đôi tay cậu, nói – “Tử Nam, bài hát này rất tuyệt, là bài ca tuyệt nhất mà ba từng nghe trong cuộc đời này. Có một câu này ba vẫn quên chưa nói với con.”
“Câu gì ạ?” – thanh niên quay mặt nhìn ông, hốc mắt và chóp mũi đỏ rực, trông vô cùng yếu ớt, cũng cực kỳ đáng yêu.
Âu Nhất Bách nhẹ nhàng cười rộ lên, năm ngón tay xuyên qua mái tóc con trai, vừa thong thả vừa kiên định nói – “Tử Nam, con chưa bao giờ khiến ba thất vọng. Hoàn toàn ngược lại, con vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ba. Con là niềm kiêu ngạo của ba.”
Vì lời khẳng định này, Âu Tử Nam đã chờ đợi mười mấy năm, cậu không dám tin mà trợn to mắt, còn đang ngẩn ngơ thì bị Âu Nhất Bách ôm vào lòng, vỗ về như một đứa trẻ. Dần dần, nhịp vỗ trên lưng trở nên yếu ớt, cho đến khi dừng lại. Âu Tử Nam dè dặt quay đầu lại, nhìn về phía cha mình, lại thấy ông đã nhắm mắt, khoé miệng vẽ lên một nụ cười an bình.
Ông vĩnh biệt cõi đời trong niềm thoả mãn tột độ.
“Không! Ba, ba đừng bỏ con, con sợ…”
Tiếng khóc kêu tan nát cõi lòng của thanh niên vang vọng toàn bộ Tinh Quán. Nỗi đau và tuyệt vọng khi mất đi người thân yêu nhất giống như một con dao sắc bén, chầm chậm đâm vào lồng ngực, cắt trái tim thành từng mảnh. Dưới đài, tất cả người xem đều đang đè nén trái tim đau đớn và thương cảm. Nhưng nơi ánh đèn chiếu đến, hốc mắt người nào cũng đỏ bừng, nước mắt đong đầy trên mặt, thậm chí có người còn bật khóc không thể ngừng lại.
Màn hình dần dần tối xuống, Chu Doãn Thịnh đứng lên, đi đến phía dưới ánh đèn, chậm rãi nói vào micro – “Đây là hình ảnh giây phút cha tôi hấp hối, là ký ức đau khổ nhất, không thể chạm vào nhất của tôi. Trước kia tôi vẫn do dự có nên lấy ra hay không, bởi vì tôi không muốn để nhiều người khác trông thấy dáng vẻ suy yếu của cha. Trong lòng tôi, cha tôi là người mạnh mẽ nhất, là tồn tại không thể nào phá vỡ.”
Nói đến đây, hắn lại nghẹn ngào, không thể không cúi đầu điều chỉnh nhịp thở, một lát sau mới tiếp tục nói – “Các người có thể nhục mạ tôi, chối bỏ tôi, nhưng không thể chối bỏ cha tôi, quấy nhiễu sự bình yên nơi thiên đường của ông ấy.”
Hắn nhắm chặt mắt lại, khi mở ra lần nữa, tất cả buồn đau trong con ngươi đều bị phẫn nộ thay thế, ngữ điệu hắn lạnh buốt, ngôn từ như dao – “Bài hát này không cần trống, bass, guitar điện, nhạc điện tử… Nó chỉ có thể dùng tiếng dương cầm thuần khiết nhất làm nhạc đệm. Bài hát này không thể hiện sự đau khổ uất ức sau khi thất tình, mà nó là bài ca cầu nguyện tôi dành tặng cho cha tôi. Lâm Tư Khanh, khi sửa đổi bài hát này, anh có từng nghĩ rằng bài hát này rốt cuộc có ý nghĩa quan trọng đến thế nào với tôi, với cha tôi hay không? Anh phụ lòng tin của tôi, làm bẩn nhạc của tôi, tôi sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh! Vĩnh viễn!”
Thanh niên nhìn chằm chằm vào máy quay, trên màn hình lớn hiện lên đôi mắt lạnh lùng sắc bén như dao của hắn.
Khán giả dưới đài ngây ngẩn, chờ hắn biến mất khỏi sân khấu mới như tỉnh lại từ trong mộng, hai mặt nhìn nhau. Họ đến là vì để báo thù cho Lâm Tư Khanh và Cát Mộng Thư. Trước đó, bọn họ tin chắc một bài hát xuất sắc như vậy chỉ có người tài hoa như Lâm Tư Khanh mới viết được, cũng chỉ có giọng hát tuyệt vời của Cát Mộng Thư mới có thể trình bày một cách hoàn mỹ nhất, Âu Tử Nam là cái thá gì so với hai người họ? Nhưng sau khi bị hai mươi bài hát cuồng nhiệt trước đó tẩy não, bọn họ đã hoàn toàn bị chinh phục.
Hai mươi bài hát này, tuỳ tiện chọn ra bất cứ bài nào cũng đều có thể được xưng là huyền thoại truyền đời, đều có tiềm năng nổi tiếng khắp toàn cầu. Âu Nhất Bách nói cậu ta chính là kiêu ngạo của ông ấy, câu này không hề sai. Nói đến tài hoa, Lâm Tư Khanh tuyệt đối không thể đánh đồng với Âu Nhất Bách, mà thiên phú của Âu Tử Nam còn hơn cha cậu, vượt xa Âu Nhất Bách.
Từ sau khi ra mắt, Lâm Tư Khanh đã viết nhiều bài hát như vậy, phát hành nhiều album như vậy, nhưng dù là bài hát xuất sắc nhất cũng không thể sánh với bất cứ bài nào trong hai mươi bài này.
Lâm Tư Khanh không bằng Âu Tử Nam, chênh lệch giữa hai người rất xa. Dẫu là fan ruột nhất cũng không thể không thừa nhận điều này.
Fans tĩnh lặng, tâm tình cực kỳ đè nén. Cũng có người chỉ đến để góp vui, sau đó chuyển từ anti thành fans qua từng bài hát rung động liên tiếp, fan chuyển thành crazy fan, thấy thần tượng quả nhiên bị oan, lập tức vung starstick kêu to – “Âu Tử Nam, anh là số một, anh là niềm kiêu hãnh của bọn em, bọn em mãi mãi ủng hộ anh! Cố lên!”
“Cố lên, đừng để bị đánh bại!”
“Hát nữa đi, hai tiếng hoàn toàn không đủ!”
“Anh nhất định phải kiên cường, là vàng thì nhất định sẽ sáng!”
Từng tiếng an ủi liên tiếp vang vọng Tinh Quán, càng khiến fans của Lâm Tư Khanh và Cát Mộng Thư cảm thấy lúng túng và phẫn nộ. Lúng túng là vì trước đó đã hiểu lầm và nhục mạ Âu Tử Nam, phẫn nộ là vì thần tượng lừa gạt và giấu giếm.
Lâm Tư Khanh ra mắt với hình tượng tài tử âm nhạc, gần như là người có địa vị cao nhất trong tứ đại thiên vương. Phần lớn fans của anh ta là người trưởng thành có tư tưởng thành thục, có sức phán đoán và sự quyết đoán của riêng mình. Đến lúc này, họ đều đồng loạt đỏ mặt, xấu hổ không dám đối diện với người khác.
Tinh Quán bắt đầu xôn xao, khán giả ngồi trên khán đài mãi không chịu rời khỏi.
“Xin lỗi Âu Tử Nam!”
“Âu Tử Nam, chúng tôi sai rồi, xin cậu hãy tha thứ cho sự vô tri của chúng tôi.”
“Âu Tử Nam, từ nay về sau cậu mới là thần tượng của tôi, tôi ủng hộ cậu!”
Nơi nơi đều là người lâm trận đổi phe, nhưng một số fans lão làng tổ chức hành động báo thù lần này đều không ngăn lại. Xin lỗi là đúng, cũng là việc phải làm.
Phần lớn fan của Cát Mộng Thư đều là thanh thiếu niên trẻ tuổi, rất cảm tính. Có một vài người lải nhải mấy câu, nói video có thể là giả, lập tức bị ánh mắt phẫn nộ từ bốn phía đổ đến làm sợ đến nỗi không dám ngẩng đầu.
Cảnh sát và bảo vệ bắt đầu sơ tán đám đông. Buổi biểu diễn mở màn với hình thức hoành tráng nhất, nhưng lại kết thúc với hình thức lúng túng vô cùng.
———————–
Tôn Hi Mục đứng trong bóng tối, chuyên chú nhìn thanh niên dưới ánh đèn. Cậu ấy rực rỡ, chói mắt như vậy, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều toả ra sự cuốn hút không gì sánh kịp. Cậu ấy là dòng rượu nồng nàn nhất, viên thuốc phiện mạnh nhất, không ai có thể cản nổi sự hấp dẫn của cậu ấy, càng không ai có thể trốn thoát khỏi sự giam cầm của cậu.
Tôn Hi Mục biết, chỉ cần cậu ấy đứng trên sân khấu, cậu nhất định sẽ thành công. Nhưng đến khi cậu ấy thực sự thành công, hắn lại không chịu nổi ánh mắt nóng rực mà người khác đặt trên người cậu ấy.
Hắn nhìn cậu bước từng bước đi về phía mình, máu cũng bắt đầu sôi trào từng giọt từng giọt. Hắn muốn ôm cậu vào trong lòng thoả sức hôn môi, nhốt cậu trong phòng tận sức xâm phạm, dùng nơi cứng rắn nhất đâm vào cơ thể cậu, điên cuồng khuấy đảo… Trái tim đã quặn đau, nổ tung vỡ vụn vì cậu ấy, nhưng hai chân vẫn ngoan cố dính chặt trên sàn nhà, không thể di chuyển mảy may.
Một người vẫn luôn yên lặng ít lời như hắn không nghĩ ra bất cứ biện pháp nào để thổ lộ hết tình yêu này, vì thế vẻ mặt hắn hiện lên nét hoang mang.
Chu Doãn Thịnh đi đến trước mặt người đàn ông nọ, hỏi – “Sao lại ngây ra thế?”
Yết hầu Tôn Hi Mục hơi rung động, khản giọng nói – “Biểu hiện của cậu rất tốt, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Tôi cảm thấy kiêu ngạo vì cậu.”
Chu Doãn Thịnh đột nhiên đến gần, giang hai tay khoá hắn vào góc tường, chậm rãi nói từng câu từng chữ – “Tôi muốn xác nhận một chuyện, hy vọng anh có thể phối hợp.”
Tôn Hi Mục gian nan nuốt nước miếng, đợi trái tim không còn đập điên cuồng nữa mới dò hỏi – “Chuyện gì?” – Kề gần như vậy, khiến hắn rất muốn hôn cậu.
Nhưng chưa đợi hắn hành động, thanh niên đã ôm lấy cổ hắn trước, kéo đầu hắn xuống, sau đó ngậm lấy bờ môi mỏng của hắn.
Chiếc lưỡi ấm áp vươn đến quấn quít với lưỡi mình, một cảm giác rung động khó có thể nói thành lời truyền từ sâu trong nội tâm đến linh hồn. Trong đầu chỉ còn lại những đoá hoa thơm nức và tiếng pháo hoa nở rộ, không thể chứa đựng thêm gì khác. Ánh mắt Tôn Hi Mục càng lúc càng sâu thẳm, càng lúc càng tối, tay trái giữ chặt gáy thanh niên, không cho phép cậu ấy rút lui, tay phải bá đạo siết chặt eo người nọ, nhấn vào lòng mình, chỉ hận không thể hoà vào nhau.
Nhân viên công tác vốn định đi đến chúc mừng vội vàng tản đi, giả vờ không phát hiện gì cả, trong lòng không hẹn mà cũng nghĩ thầm: chả trách ông chủ bằng lòng ném nhiều tiền lên người Âu Tử Nam như vậy, thì ra quan hệ giữa hai người là như vậy. Bám được một cành cây cao như vậy, Âu Tử Nam không muốn nổi tiếng cũng khó, huống gì cậu ta còn thực sự có tài.
/139
|