Nghĩa trang......
Ngọn gió heo mây khiến cho Trúc Ly cảm thấy hơi lạnh, nhỏ kéo nhẹ chiếc áo choàng, mắt vẫn nhìn về một hướng. Phía trước là một ngôi mộ lớn làm từ đá hoa cương, nhưng cái người ta bị thu hút nhất vẫn là khuôn mặt cười rạng rỡ của người phụ nữ kia trên tấm bia .
Anh Thư nhíu mày, nhỏ đang phân vân không biết nên về hay ở lại, ngay bên cạnh Bảo Ngọc vẫn chưa thực sự tin vào mắt mình. Nhỏ lắc đầu đầy ngờ vực:
- Tao có nhìn nhầm không đây ? Rõ ràng tuần trước bà chủ tịch vẫn còn…
Nhận được một cái liếc xéo từ Trúc Ly, Ngọc im bặt, nhỏ nhăn mặt nhìn Ly lầm bầm một vài câu gì đấy.
Anh Thư có vẻ như vẫn đang gồng mình, nhỏ đã chán ghét cái bản mặt của Trúc Ly lắm rồi, nếu không gặp phải chuyện buồn này, chắc nhỏ sẽ yêu cầu BGH loại Ly ra khỏi lớp Anh ngay lập tức.
…..
Từ phía xa có một người con gái khác đang tiến đến, mọi người gần như đã về hết, giữa nghĩa trang lúc này chỉ có lác đác vài thầy cô giáo cũng như ba học viên nữ của lớp 11 Anh. Tuyết lại gần ngôi mộ, đôi mắt lạnh khẽ liếc qua ba người ấy một chút. Miệng Anh Thư cong lên, nhỏ khoanh tay đứng thẳng quan sát rõ mọi hành động của Hàn Tuyết, để chờ xem Tuyết sẽ làm gì với nhỏ chắng???
- Các người có thể về.
Giọng nói nhẹ vang lên, nhưng thoáng qua một chút âm khí khiến Bảo Ngọc giật nảy mình, nhỏ khó chịu nhìn cô bạn phía trước, nhưng giọng nói vẫn hết sức..ngọt:
- Bọn tớ muốn ở lại với bà chủ tịch thêm chút nữa, dù sao….
- Không cần..
Vẫn là cái chất giọng lạnh như băng ấy, Tuyết không thèm liếc nhìn Ngọc lấy một giây, có vẻ như Anh Thư sắp điên lên, nhỏ hất hàm, kiêu căng dằn từng chữ:
- Cậu có quyền đuổi chúng tôi à? Cậu là ai chứ.
- Là…. con gái của người phụ nữ kia, được chứ?
(21) - 44-870-21#ixzz2FUMvyF5H
Trước khi Trúc Ly định ra tay cản Thư thì Tuyết đã vội đáp lại, nhỏ đưa mắt nhìn lên, nhìn chính diện vào đôi mắt rực lửa của Thư, Anh Thư chợt cảm thấy bối rối, nhưng nhỏ vẫng ngang bướng cãi lại, cố tìm một chút tự trọng cho mình:
- Là con gái ư? Sao bây giờ tôi mới thầy mặt cậu.
- Thôi đi , cậu có thôi đi không hả, nghe lời Hàn Tuyết, chúng ta về thô
i.
Trúc Ly kéo mạnh tay Thư đi ra khỏi chỗ ấy trước khi mọi chuyện trở nên rắc rối hơn, vì…nhỏ biết rất rõ Hàn Tuyết, một khi Tuyết đã nổi giận thì….khó mà lường trước được.
Nhưng Anh Thư vẫn không chịu nghe lời, nhỏ giật mạnh tay Trúc Ly, vẫn cố quay về để xả giận. Có đôi khi cái tính nóng vội lại gây ra nhiều chuyện hơn.
- Sao , cậu không dám nói lại à.
Cái giọng đá đểu ấy của thư không nhầm lẫn vào đâu được, những lúc thế này chỉ có…
- Cậu biết không, cái điệu bộ của cậu giống như một tên say rượu cãi nhau và cố lấn át tới để cãi cho bằng được.
Nhẹ lắm, thoảng qua nhưng cũng đủ khiến cho Thư giật mình, quay lại phía sau, nhỏ bật cười , thì ra là kẻ thù của nhau cả.
- Lớp trưởng lớp Toán từ bao giờ lại trở nên đanh đá tới vậy.
Cát Anh liếc qua chỗ Hàn Tuyết sau đó cười nhẹ nhìn Thư:
- Một tuần không gặp mà cậu vẫn thế.
- Cậu..
Thư bặm môi, vẫn thế là sao chứ, ý tứ của Cát Anh quá rõ ràng còn gì, cơn ức chế vì cả tuần của nhỏ lại lên, định tiến tới gần Cát Anh nhưng…nhỏ đã bị một tên vệ sĩ kéo đi thẳng, chỉ kịp để lại vài câu thách thức :
- Vũ Cát Anh, cậu cứ chờ đấy
Giọng nói của Thư xa dần, xa dần, Bảo Ngọc cũng lẽo đẽo bước theo, trong lòng bực dọc đến tột độ. “ Dám đối xử với lớp Anh vậy sao, được thôi để xem không còn bà chủ tịch chống lưng, các người sẽ làm được gì ?” (21) - 44-870-21#ixzz2FUNOSd6R
Cát Anh khẽ lắc đầu…nhỏ bước lại gần Tuyết, khẽ đặt tay lên vai bạn, cười nhẹ:
- Bà chủ tịch sẽ rất vui.
- Cảm ơn cậu.
Tuyết quay đầu nhìn Cát Anh, đôi mắt chứa đựng cả một sự tôn trọng và yêu quý vô tận. Giờ thì nhỏ đã hiểu, tại sao lớp Toán lại coi Cát Anh giống như một vị thánh sống , tại sao lớp Toán lại tin yêu lớp trưởng của tụi nó đến như vậy..cái gì cũng có nguyên do.
o0o
Ánh sáng hiếm hoi của kẽ hở từ cửa sổ hắt lên khuôn mặt của người đàn ông ấy, hai tay day day thái dương, ông trầm mình giữa những suy nghĩ chật vật. Có lẽ mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
Nhìn lại xấp hồ sơ đặt trên bàn, ông thở dài.
Cộc…cộc….cộc
Tiếng gõ cửa thoáng làm ông giật mình.
- Vào đi
- Vâng thưa chủ tịch.
- Có chuyện gì thế ?
Ông nhíu mày nhìn tên quản lí đang cúi gằn mặt đứng đối diện.
- Thưa chủ tịch, tình trạng của cô Hàn Thủy đã tốt hơn rồi ạ.
Khẽ mỉm cười, nụ cười có pha chút mệt mỏi nhưng lại nhẹ nhõm.
- Thế thì tốt quá, bảo bác sĩ ở đó hãy điều trị bằng thứ thuốc tốt nhất cho con bé.
Tên quản lí gật đầu, khẽ dạ một tiếng.
- Vâng, cho dù không dặn thì các bác sĩ ở đó cũng đang làm rất tốt, dù sao cô Thủy cũng là giáo viên chủ nhiệm của Vũ tiểu thư.
Đôi lông mày của người đàn ông thoáng co lại khi nghe thấy ba từ cuối của tên quản lí.
- Ngươi nói sao ? Vũ tiểu thư ư?
- Vâng, là Vũ Cát Anh con gái của phu nhân Ellen Trịnh và ngài Vũ Triết.
Đáy mắt có chút xao động, rõ ràng ông đã không giữ được bình tĩnh khi nghe hai cái tên ấy. Thì ra người bây lâu nay ông tìm kiếm lại ở gần như thế, và chắc hẳn…lớp Toán cũng đang ở đây.
Vũ tiểu thư…
Vũ tiểu thư sao ???
(21) - 44-870-21#ixzz2FUNZCcCi
Màn hình ti vi chiếu lên những hình ảnh sinh độngvà vui nhộn, cô Thủy khẽ cười nhìn các học viên, nụ cười hạnh phúc thật sự.
Hà Mi kéo nhẹ chiếc chắn mềm lên cai cho cô Thủy, nhỏ lúc lắc cái đầu, ra vẻ khó hiểu:
- Sao em nhìn cô mà thấy giống cô tiên quá vậy lão bà bà.
- Cái con bé này, nói vậy mà cũng nói được.
- Tiên với chả bụt gì , tôi thấy giống cô Thủy hơn.
Bốp
- Ngu….cô Thủy không giống cô Thủy thì giống mày chắc .
Thái Huy bĩu môi nhìn Thế Bảo, Bảo xoa đầu ậm ừ vài tiếng rồi cười khì khì:
- Thì tao nói là nói thế.
Khánh Đăng chợt bật cười, sao mấy cậu bạn này là học sinh 11 rồi mà còn trẻ con quá vậy nhỉ? Ngẫm ra cậu cũng trẻ con đấy chứ, nhất là cái lúc…đối diện với Cát Anh, nghĩ đến đây, mặt Đăng tự dưng bối rối lạ, và con mắt ranh mãnh của Ngọc Vi đã….nhìn thấy.
Nhỏ lém lỉnh nở một nụ cười gian tà nhìn Đăng:
- Tương tự em nào vậy hotboy.
Đăng đơ người, cậu vội vàng lấp liếm:
- Đâu, tớ có bảo gì đâu, chỉ là…
- Chỉ là sao?
Thái Huy vội tiến đến, khuôn mặt hăm dọa khiến cho Đăng thoáng rùng mình, Anh Kiệt từ đâu bay tới, cậu đặt một tay lên vai Khánh Đăng, một tay tự vỗ vào ngực mình :
- Có gì thì cứ hỏi tớ đây .
Xem kìa, ánh ắt cậu chàng lấp lánh chưa kìa, Ngọc Vi vứt ngay một quả chuối lên đầu kiệt, lắc đầu cảm thán :
- Thế Bảo thứ hai.
- Ê sao bà lại nói vậy chứ, sao lại đưa tôi ra làm mẫu chứ.
Thế Bảo bất mãn lên tiếng, cậu nhìn Ngọc Vi tức tối, Vi đưa hai con mắt lên, xóc qua, giong chua lè:
- Thế ông bảo tôi lấy ai làm mẫu hả?
- Thì…
*Choang*
….
Li nước cam trên tay cô Thủy rớt xuống khiến tụi nó giật mình quay lại, và tất cả dường như hóa đá. Đôi mắt cô Thủy thất thần nhìn lên màn hình ti vi, trước khi thầy Vinh tắt , tụi nó còn nhìn thấy hình ảnh của buổi lễ truy điệu bà chủ tịch.
Ngọn gió heo mây khiến cho Trúc Ly cảm thấy hơi lạnh, nhỏ kéo nhẹ chiếc áo choàng, mắt vẫn nhìn về một hướng. Phía trước là một ngôi mộ lớn làm từ đá hoa cương, nhưng cái người ta bị thu hút nhất vẫn là khuôn mặt cười rạng rỡ của người phụ nữ kia trên tấm bia .
Anh Thư nhíu mày, nhỏ đang phân vân không biết nên về hay ở lại, ngay bên cạnh Bảo Ngọc vẫn chưa thực sự tin vào mắt mình. Nhỏ lắc đầu đầy ngờ vực:
- Tao có nhìn nhầm không đây ? Rõ ràng tuần trước bà chủ tịch vẫn còn…
Nhận được một cái liếc xéo từ Trúc Ly, Ngọc im bặt, nhỏ nhăn mặt nhìn Ly lầm bầm một vài câu gì đấy.
Anh Thư có vẻ như vẫn đang gồng mình, nhỏ đã chán ghét cái bản mặt của Trúc Ly lắm rồi, nếu không gặp phải chuyện buồn này, chắc nhỏ sẽ yêu cầu BGH loại Ly ra khỏi lớp Anh ngay lập tức.
…..
Từ phía xa có một người con gái khác đang tiến đến, mọi người gần như đã về hết, giữa nghĩa trang lúc này chỉ có lác đác vài thầy cô giáo cũng như ba học viên nữ của lớp 11 Anh. Tuyết lại gần ngôi mộ, đôi mắt lạnh khẽ liếc qua ba người ấy một chút. Miệng Anh Thư cong lên, nhỏ khoanh tay đứng thẳng quan sát rõ mọi hành động của Hàn Tuyết, để chờ xem Tuyết sẽ làm gì với nhỏ chắng???
- Các người có thể về.
Giọng nói nhẹ vang lên, nhưng thoáng qua một chút âm khí khiến Bảo Ngọc giật nảy mình, nhỏ khó chịu nhìn cô bạn phía trước, nhưng giọng nói vẫn hết sức..ngọt:
- Bọn tớ muốn ở lại với bà chủ tịch thêm chút nữa, dù sao….
- Không cần..
Vẫn là cái chất giọng lạnh như băng ấy, Tuyết không thèm liếc nhìn Ngọc lấy một giây, có vẻ như Anh Thư sắp điên lên, nhỏ hất hàm, kiêu căng dằn từng chữ:
- Cậu có quyền đuổi chúng tôi à? Cậu là ai chứ.
- Là…. con gái của người phụ nữ kia, được chứ?
(21) - 44-870-21#ixzz2FUMvyF5H
Trước khi Trúc Ly định ra tay cản Thư thì Tuyết đã vội đáp lại, nhỏ đưa mắt nhìn lên, nhìn chính diện vào đôi mắt rực lửa của Thư, Anh Thư chợt cảm thấy bối rối, nhưng nhỏ vẫng ngang bướng cãi lại, cố tìm một chút tự trọng cho mình:
- Là con gái ư? Sao bây giờ tôi mới thầy mặt cậu.
- Thôi đi , cậu có thôi đi không hả, nghe lời Hàn Tuyết, chúng ta về thô
i.
Trúc Ly kéo mạnh tay Thư đi ra khỏi chỗ ấy trước khi mọi chuyện trở nên rắc rối hơn, vì…nhỏ biết rất rõ Hàn Tuyết, một khi Tuyết đã nổi giận thì….khó mà lường trước được.
Nhưng Anh Thư vẫn không chịu nghe lời, nhỏ giật mạnh tay Trúc Ly, vẫn cố quay về để xả giận. Có đôi khi cái tính nóng vội lại gây ra nhiều chuyện hơn.
- Sao , cậu không dám nói lại à.
Cái giọng đá đểu ấy của thư không nhầm lẫn vào đâu được, những lúc thế này chỉ có…
- Cậu biết không, cái điệu bộ của cậu giống như một tên say rượu cãi nhau và cố lấn át tới để cãi cho bằng được.
Nhẹ lắm, thoảng qua nhưng cũng đủ khiến cho Thư giật mình, quay lại phía sau, nhỏ bật cười , thì ra là kẻ thù của nhau cả.
- Lớp trưởng lớp Toán từ bao giờ lại trở nên đanh đá tới vậy.
Cát Anh liếc qua chỗ Hàn Tuyết sau đó cười nhẹ nhìn Thư:
- Một tuần không gặp mà cậu vẫn thế.
- Cậu..
Thư bặm môi, vẫn thế là sao chứ, ý tứ của Cát Anh quá rõ ràng còn gì, cơn ức chế vì cả tuần của nhỏ lại lên, định tiến tới gần Cát Anh nhưng…nhỏ đã bị một tên vệ sĩ kéo đi thẳng, chỉ kịp để lại vài câu thách thức :
- Vũ Cát Anh, cậu cứ chờ đấy
Giọng nói của Thư xa dần, xa dần, Bảo Ngọc cũng lẽo đẽo bước theo, trong lòng bực dọc đến tột độ. “ Dám đối xử với lớp Anh vậy sao, được thôi để xem không còn bà chủ tịch chống lưng, các người sẽ làm được gì ?” (21) - 44-870-21#ixzz2FUNOSd6R
Cát Anh khẽ lắc đầu…nhỏ bước lại gần Tuyết, khẽ đặt tay lên vai bạn, cười nhẹ:
- Bà chủ tịch sẽ rất vui.
- Cảm ơn cậu.
Tuyết quay đầu nhìn Cát Anh, đôi mắt chứa đựng cả một sự tôn trọng và yêu quý vô tận. Giờ thì nhỏ đã hiểu, tại sao lớp Toán lại coi Cát Anh giống như một vị thánh sống , tại sao lớp Toán lại tin yêu lớp trưởng của tụi nó đến như vậy..cái gì cũng có nguyên do.
o0o
Ánh sáng hiếm hoi của kẽ hở từ cửa sổ hắt lên khuôn mặt của người đàn ông ấy, hai tay day day thái dương, ông trầm mình giữa những suy nghĩ chật vật. Có lẽ mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
Nhìn lại xấp hồ sơ đặt trên bàn, ông thở dài.
Cộc…cộc….cộc
Tiếng gõ cửa thoáng làm ông giật mình.
- Vào đi
- Vâng thưa chủ tịch.
- Có chuyện gì thế ?
Ông nhíu mày nhìn tên quản lí đang cúi gằn mặt đứng đối diện.
- Thưa chủ tịch, tình trạng của cô Hàn Thủy đã tốt hơn rồi ạ.
Khẽ mỉm cười, nụ cười có pha chút mệt mỏi nhưng lại nhẹ nhõm.
- Thế thì tốt quá, bảo bác sĩ ở đó hãy điều trị bằng thứ thuốc tốt nhất cho con bé.
Tên quản lí gật đầu, khẽ dạ một tiếng.
- Vâng, cho dù không dặn thì các bác sĩ ở đó cũng đang làm rất tốt, dù sao cô Thủy cũng là giáo viên chủ nhiệm của Vũ tiểu thư.
Đôi lông mày của người đàn ông thoáng co lại khi nghe thấy ba từ cuối của tên quản lí.
- Ngươi nói sao ? Vũ tiểu thư ư?
- Vâng, là Vũ Cát Anh con gái của phu nhân Ellen Trịnh và ngài Vũ Triết.
Đáy mắt có chút xao động, rõ ràng ông đã không giữ được bình tĩnh khi nghe hai cái tên ấy. Thì ra người bây lâu nay ông tìm kiếm lại ở gần như thế, và chắc hẳn…lớp Toán cũng đang ở đây.
Vũ tiểu thư…
Vũ tiểu thư sao ???
(21) - 44-870-21#ixzz2FUNZCcCi
Màn hình ti vi chiếu lên những hình ảnh sinh độngvà vui nhộn, cô Thủy khẽ cười nhìn các học viên, nụ cười hạnh phúc thật sự.
Hà Mi kéo nhẹ chiếc chắn mềm lên cai cho cô Thủy, nhỏ lúc lắc cái đầu, ra vẻ khó hiểu:
- Sao em nhìn cô mà thấy giống cô tiên quá vậy lão bà bà.
- Cái con bé này, nói vậy mà cũng nói được.
- Tiên với chả bụt gì , tôi thấy giống cô Thủy hơn.
Bốp
- Ngu….cô Thủy không giống cô Thủy thì giống mày chắc .
Thái Huy bĩu môi nhìn Thế Bảo, Bảo xoa đầu ậm ừ vài tiếng rồi cười khì khì:
- Thì tao nói là nói thế.
Khánh Đăng chợt bật cười, sao mấy cậu bạn này là học sinh 11 rồi mà còn trẻ con quá vậy nhỉ? Ngẫm ra cậu cũng trẻ con đấy chứ, nhất là cái lúc…đối diện với Cát Anh, nghĩ đến đây, mặt Đăng tự dưng bối rối lạ, và con mắt ranh mãnh của Ngọc Vi đã….nhìn thấy.
Nhỏ lém lỉnh nở một nụ cười gian tà nhìn Đăng:
- Tương tự em nào vậy hotboy.
Đăng đơ người, cậu vội vàng lấp liếm:
- Đâu, tớ có bảo gì đâu, chỉ là…
- Chỉ là sao?
Thái Huy vội tiến đến, khuôn mặt hăm dọa khiến cho Đăng thoáng rùng mình, Anh Kiệt từ đâu bay tới, cậu đặt một tay lên vai Khánh Đăng, một tay tự vỗ vào ngực mình :
- Có gì thì cứ hỏi tớ đây .
Xem kìa, ánh ắt cậu chàng lấp lánh chưa kìa, Ngọc Vi vứt ngay một quả chuối lên đầu kiệt, lắc đầu cảm thán :
- Thế Bảo thứ hai.
- Ê sao bà lại nói vậy chứ, sao lại đưa tôi ra làm mẫu chứ.
Thế Bảo bất mãn lên tiếng, cậu nhìn Ngọc Vi tức tối, Vi đưa hai con mắt lên, xóc qua, giong chua lè:
- Thế ông bảo tôi lấy ai làm mẫu hả?
- Thì…
*Choang*
….
Li nước cam trên tay cô Thủy rớt xuống khiến tụi nó giật mình quay lại, và tất cả dường như hóa đá. Đôi mắt cô Thủy thất thần nhìn lên màn hình ti vi, trước khi thầy Vinh tắt , tụi nó còn nhìn thấy hình ảnh của buổi lễ truy điệu bà chủ tịch.
/72
|