Công tác chỉnh đốn kéo dài suốt một tuần, kỷ luật nghiêm gấp bội, công việc tăng lên mấy lần, đám phạm nhân hận chết lũ khốn phòng 2: Con mẹ nó, chúng mày thoát được cũng đành, các huynh đệ ở lại chịu khổ vẫn giơ ngón cái lên khen hảo hán. Giờ hay rồi, không thằng chó nào thoát, lại còn liên lụy mọi người chịu tội.
Từ đó về sau đám người phòng số 2 mỗi khi ra ngoài là đi chung với nhau, tên nào tên nấy ngoan như chim cun cút.
Theo kinh nghiệm, đợi chỉnh đốn kết thúc, đám phạm nhân phòng 2 sẽ bị phân ra các phòng khác, tới lúc đó khỏi nói không tên nào sống yên lành hết.
Phạm nhân bình thường ăn uống chả ra sao, giờ còn cắt giảm, khổ nhất là phòng số 4, từ sống sung sướng thành ra thế này, không quen chịu khổ nữa, tên nào tên náy đói tới đau dạ dày, nửa đêm bị cơn đói hành hạ thức giấc, ngay Trương Thắng cũng bắt đầu tính xem phải "báo đáp" bọn phòng số 2 thế nào.
Hôm đó chuông rời giường chưa reo, Trương Thắng đã đói tới tỉnh giấc rồi, đang ôm bụng chợt thấy Lưu Nguy nằm cách ba người có động tĩnh, nhìn kỹ thấy hắn cho tay vào trong quần, mồm há ra chảy cả dãi, không biết mơ tưởng tới ai, trông phát tởm.
Trương Thắng cằm ghét nhíu mày, chửi một câu trong lòng, đm đói gần chết còn sóc lọ được.
"Reng reng reng.." Tiếng chuông điện gấp gáp vang lên, Lưu Nguy cũng đạt tới cao trào.
Mọi người lần lượt thức dậy mặc quần áo rời giường, chỉ có Lưu Nguy vẫn nằm đó như chó chết.
- Mẹ nó nằm đó làm đại gia à? Xéo dậy ngay, muộn lát nữa cho mày tập giãn xương cốt.
Phương Khuê trừng mắt trâu chửi:
- Vâng vâng, Khuê ca đừng giận, em đói nhũn chân, dậy ngay dậy ngay.
Bưu lão tam hiếm khi nào đồng ý với Lưu Nguy như thế, nghiến răng nói:
- Bọn phòng hai chó má, đợi khi nào có đứa phân sang đây, lão tử cho biết tay.
Theo thông lệ gấp chăn, lấy nước, rửa mặt, lau phòng, ăn cơm, Trương Thắng chỉ ăn cơm là tự đi lấy, vì quy định không cho lấy cơm hộ, còn lúc khác y cùng Chân lão đại, Phương Khuê khoanh chân ngồi trên giường.
Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, Trương Thắng giờ là nhân vật cấp đại ca, mỗi điều để cái đầu trọc như lão hòa thượng, mặt đờ đẫn thiếu sinh khí.
Tới giờ học tập, đang yếu ớt tán phét câu được câu chăng thì có tiếng còi dài, toét toét toét:
- Toàn thể ra sân tập trung, nghe quản giáo giáo huấn.
Cả đám nhìn nhau, chắc là đám phạm nhân phòng số 2 sắp thay rồi, ai tới, ai đi đây?
Chẳng mấy chốc sân tù đã chật kín, tiếng xì xầm khắp nơi, đa phần mang vẻ mặt hưng phấn, bọn họ đoán được nguyên nhân rồi.
Lần này chơi lớn, cả phạm nhân nữ cũng bị gọi ra, vừa nghe thấy tiếng nữ nhân, không khí càng trở nên náo nhiệt, bình thường dù là giờ tự do cũng chia tách nam nữ, được nghe tiếng oanh yến này vào sáng sớm với bọn họ mà nói là hưởng thụ lớn, đám sắc lang kẻ nào kẻ nấy cố chen lần tới gần tường, tai dựng lên như tai thỏ.
- Cút trở về đây mau lên.
Quản giáo Ngưu mặt đen như Bao Công rống lên, thế là lũ thỏ quyến luyến trở về.
- Phạm nhân Trương Thắng rời hàng.
Trương Thắng thầm kêu khổ trong lòng, khó lắm mới kiếm chút địa vị ở phòng 4, giờ đổi phòng làm lại hết à?
Quản giáo khác họ Lô ngoắc tay:
- Theo tôi, có luật sư muốn gặp.
- Vâng!
Trương Thắng thở phào, ở vụ án của y, tác dụng của luật sư rất hữu hạn, nhưng được gặp luật sư vẫn còn hơn mắt mù tai điếc.
Khi ấy tuyệt đại đa số phạm nhân không có khái niệm gì về mời luật sư, vì nghe tới hai chữ đó là thấy tốn tiền rồi, nhà bình thường chơi không nổi.
Trương Thắng được dẫn được ngăn cách bằng chấn song sắt, nam nhân mặc âu phục đen ngồi đối diện đứng dậy mỉm cười với y, hắn chừng bốn mươi, quần áo thẳng tắp, mặt mũi đường hoàng, đeo kính gọng vàng, dáng điệu tự tin.
- Chào anh Trương Thắng, tôi là luật thư Trịnh Quốc Cường của văn phòng luật Lan Thuẫn, được cô Chung Tình của quý công ty ủy thác phụ trách vụ án của anh.
Trương Thắng gật đầu, chú ý thấy đứng bên luật sư Trịnh có một viên cảnh sát, còn hai cảnh sát theo mình cũng không rời một bước, vốn còn tưởng có thể thoải mái trò chuyện, nghe ngóng chút tin tức, bây giờ không khỏi tức giận.
Luật sư Trịnh rất có kinh nghiệm, nhìn vẻ mặt của y, cười yếu ớt:
- Quy định hội kiến ghi, cơ quan điều tra có thể không phái người tham gia, cho nên họ phái người hay không, chúng ta không khống chế được.
" Có thể không", một từ hay, Trương Thắng vào tù mới thấy thán phục luật pháp của nước mình, anh muốn bóp nó theo chiều nào cũng được.
- Chúng ta chỉ có 20 phút, bây giờ đi ngay vào chủ đề chính, mong anh trả lời tỉ mỉ hết mức có thể câu trả hỏi của tôi.
Luật sư Trình mở hồ sơ ra, chuẩn bị bút:
Trương Thắng ngồi xuống hỏi:
- Phía công ty vẫn ổn chứ? Kinh doanh có bị ảnh hưởng không? Chung Tình....
Viên cảnh sát không chút khách khí quát:
- Chỉ được nói chuyện liên quan tới vụ án, không được hỏi chuyện khác.
- Vâng vâng.
Luật sư Trình gật đầu cười, sau đó quay sang Trương Thắng:
- Anh Trương, trước tiên anh kể cho tôi chi tiết quá trình tặng quà cho Ngưu Mãn Thương...
Có gì để mà nói nữa? Bên cạnh có ba tên cảnh sát nhìn chằm chằm như cú vọ, Trương Thắng trả lời câu này chắc phải gần trăm lần, y cứ vậy mà nói, đúng như những gì y đã trả lời trong phòng thẩm vấn.
- Hết giờ.
Không lệch một giây, viên cảnh sát nói lớn:
Luật sư Trịnh vẫn giữ nụ cười nhẹ, khách khí gật đầu, không tranh thủ thêm:
- Anh Trương, trước tiên tới đây thôi, tôi sẽ cố gắng quay lại sớm nhất có thể, có điều anh đừng lo, vụ án của anh hơi phức tạp, thời gian kiện cáo có thể lâu một chút, nhưng không có sai sót gì, tôi vẫn nắm khá chắc.
Trương Thắng chẳng hi vọng gì vào lời luật sư, cho dù có bỏ đi được tội hối lộ, phương diện rút vốn đầu tư, y là tổng giám đốc khó thoát khỏi liên quan, chuyện này không ai truy cứu thì vô tội, truy cứu thì thành có tội, lời khai của y chẳng có giá trị (trừ nhận tội), biện hộ của luật sư vô nghĩa, người ta muốn anh có tội thì anh có tội, thế thôi.
Quay về sân, quản giáo Ngưu giọng như chuông đồng quát tháo, quả nhiên là vụ phòng 2 vượt ngục tập thể, ông ta đang nói tới đoạn tiến hành điều động phạm nhân các phòng, tránh cùng phòng với nhau lâu thành quen, thông đồng phạm pháp.
Trương Thắng len lén hỏi người bên cạnh, chưa nói cụ thể bố trí ai vào phòng nào, đang đứng nghe thì quản giao Lô lại tới thì thâm với quản giáo Ngưu vài câu, ông ta nhíu mày hỏi lại, mặt có chút quái dị, quát to:
- Trương Thắng rời hàng!
Trương Thắng ngạc nhiên đi ra.
Quản giáo Ngưu tùy ý phất tay:
- Cậu... Theo quản giáo Lô đi một chuyến, à... Có luật sư tìm.
- Lại có luật sư tìm?
Trương Thắng tức thì nâng cao cảnh giác ba phần, luật sư Trịnh vừa đi, sao có khả năng quay lại? Muốn gặp y là được phê chuẩn chứ có đùa đâu:
Đám phạm nhân xôn xao bàn tán:
- Mẹ nó, liên tiếp có luật sư tới bảo vệ, chả trách trâu bò thế, trêu cả hoa khôi cảnh sát.
- Có tiền có khác, luật sư tới cả đống, giờ sợ đéo gì nữa.
Trong mắt bọn họ thì luật sư là ghê gớm lắm, thực tế thì ai trải qua mới biết.
Trương Thắng lần này bị dẫn tới gian phòng thẩm vấn khác, không phải là phòng hội kiến, y càng nghi ngờ nhìn quanh.
Quản giáo Lô quát:
- Vào đi.
- Vâng.
Trương Thắng chỉ còn cách đẩy cửa đi vào:
Trong phòng thẩm vấn, chỉ đạo viên Phương Cương khổ sở nói:
- Tiểu Nam, tên kia rõ ràng vì thoát khỏi bị thẩm vấn nên mới...
Nói tới đó mặt càng méo mó vì nhịn cười:
- Giả ngu giả ngốc, nếu y không chọc giận cô sao thoát? Hôm đó đã đánh y tàn nhẫn lắm rồi, hôm nay đừng... hì...
Tần Nhược Nam hơi đỏ mặt:
- Thầy Phương yên tâm, thầy giúp em đưa người ta tới, em không làm thầy khó xử đâu ạ.
Phương Cương có thời gian dạy học ở trường cảnh sát, là thầy giáo của Tần Nhược Nam, khá rõ tính cô học trò này, dặn đi dặn lại:
- Vậy tốt, tôi ra ngoài... đừng có gây chuyện đó.
Từ đó về sau đám người phòng số 2 mỗi khi ra ngoài là đi chung với nhau, tên nào tên nấy ngoan như chim cun cút.
Theo kinh nghiệm, đợi chỉnh đốn kết thúc, đám phạm nhân phòng 2 sẽ bị phân ra các phòng khác, tới lúc đó khỏi nói không tên nào sống yên lành hết.
Phạm nhân bình thường ăn uống chả ra sao, giờ còn cắt giảm, khổ nhất là phòng số 4, từ sống sung sướng thành ra thế này, không quen chịu khổ nữa, tên nào tên náy đói tới đau dạ dày, nửa đêm bị cơn đói hành hạ thức giấc, ngay Trương Thắng cũng bắt đầu tính xem phải "báo đáp" bọn phòng số 2 thế nào.
Hôm đó chuông rời giường chưa reo, Trương Thắng đã đói tới tỉnh giấc rồi, đang ôm bụng chợt thấy Lưu Nguy nằm cách ba người có động tĩnh, nhìn kỹ thấy hắn cho tay vào trong quần, mồm há ra chảy cả dãi, không biết mơ tưởng tới ai, trông phát tởm.
Trương Thắng cằm ghét nhíu mày, chửi một câu trong lòng, đm đói gần chết còn sóc lọ được.
"Reng reng reng.." Tiếng chuông điện gấp gáp vang lên, Lưu Nguy cũng đạt tới cao trào.
Mọi người lần lượt thức dậy mặc quần áo rời giường, chỉ có Lưu Nguy vẫn nằm đó như chó chết.
- Mẹ nó nằm đó làm đại gia à? Xéo dậy ngay, muộn lát nữa cho mày tập giãn xương cốt.
Phương Khuê trừng mắt trâu chửi:
- Vâng vâng, Khuê ca đừng giận, em đói nhũn chân, dậy ngay dậy ngay.
Bưu lão tam hiếm khi nào đồng ý với Lưu Nguy như thế, nghiến răng nói:
- Bọn phòng hai chó má, đợi khi nào có đứa phân sang đây, lão tử cho biết tay.
Theo thông lệ gấp chăn, lấy nước, rửa mặt, lau phòng, ăn cơm, Trương Thắng chỉ ăn cơm là tự đi lấy, vì quy định không cho lấy cơm hộ, còn lúc khác y cùng Chân lão đại, Phương Khuê khoanh chân ngồi trên giường.
Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, Trương Thắng giờ là nhân vật cấp đại ca, mỗi điều để cái đầu trọc như lão hòa thượng, mặt đờ đẫn thiếu sinh khí.
Tới giờ học tập, đang yếu ớt tán phét câu được câu chăng thì có tiếng còi dài, toét toét toét:
- Toàn thể ra sân tập trung, nghe quản giáo giáo huấn.
Cả đám nhìn nhau, chắc là đám phạm nhân phòng số 2 sắp thay rồi, ai tới, ai đi đây?
Chẳng mấy chốc sân tù đã chật kín, tiếng xì xầm khắp nơi, đa phần mang vẻ mặt hưng phấn, bọn họ đoán được nguyên nhân rồi.
Lần này chơi lớn, cả phạm nhân nữ cũng bị gọi ra, vừa nghe thấy tiếng nữ nhân, không khí càng trở nên náo nhiệt, bình thường dù là giờ tự do cũng chia tách nam nữ, được nghe tiếng oanh yến này vào sáng sớm với bọn họ mà nói là hưởng thụ lớn, đám sắc lang kẻ nào kẻ nấy cố chen lần tới gần tường, tai dựng lên như tai thỏ.
- Cút trở về đây mau lên.
Quản giáo Ngưu mặt đen như Bao Công rống lên, thế là lũ thỏ quyến luyến trở về.
- Phạm nhân Trương Thắng rời hàng.
Trương Thắng thầm kêu khổ trong lòng, khó lắm mới kiếm chút địa vị ở phòng 4, giờ đổi phòng làm lại hết à?
Quản giáo khác họ Lô ngoắc tay:
- Theo tôi, có luật sư muốn gặp.
- Vâng!
Trương Thắng thở phào, ở vụ án của y, tác dụng của luật sư rất hữu hạn, nhưng được gặp luật sư vẫn còn hơn mắt mù tai điếc.
Khi ấy tuyệt đại đa số phạm nhân không có khái niệm gì về mời luật sư, vì nghe tới hai chữ đó là thấy tốn tiền rồi, nhà bình thường chơi không nổi.
Trương Thắng được dẫn được ngăn cách bằng chấn song sắt, nam nhân mặc âu phục đen ngồi đối diện đứng dậy mỉm cười với y, hắn chừng bốn mươi, quần áo thẳng tắp, mặt mũi đường hoàng, đeo kính gọng vàng, dáng điệu tự tin.
- Chào anh Trương Thắng, tôi là luật thư Trịnh Quốc Cường của văn phòng luật Lan Thuẫn, được cô Chung Tình của quý công ty ủy thác phụ trách vụ án của anh.
Trương Thắng gật đầu, chú ý thấy đứng bên luật sư Trịnh có một viên cảnh sát, còn hai cảnh sát theo mình cũng không rời một bước, vốn còn tưởng có thể thoải mái trò chuyện, nghe ngóng chút tin tức, bây giờ không khỏi tức giận.
Luật sư Trịnh rất có kinh nghiệm, nhìn vẻ mặt của y, cười yếu ớt:
- Quy định hội kiến ghi, cơ quan điều tra có thể không phái người tham gia, cho nên họ phái người hay không, chúng ta không khống chế được.
" Có thể không", một từ hay, Trương Thắng vào tù mới thấy thán phục luật pháp của nước mình, anh muốn bóp nó theo chiều nào cũng được.
- Chúng ta chỉ có 20 phút, bây giờ đi ngay vào chủ đề chính, mong anh trả lời tỉ mỉ hết mức có thể câu trả hỏi của tôi.
Luật sư Trình mở hồ sơ ra, chuẩn bị bút:
Trương Thắng ngồi xuống hỏi:
- Phía công ty vẫn ổn chứ? Kinh doanh có bị ảnh hưởng không? Chung Tình....
Viên cảnh sát không chút khách khí quát:
- Chỉ được nói chuyện liên quan tới vụ án, không được hỏi chuyện khác.
- Vâng vâng.
Luật sư Trình gật đầu cười, sau đó quay sang Trương Thắng:
- Anh Trương, trước tiên anh kể cho tôi chi tiết quá trình tặng quà cho Ngưu Mãn Thương...
Có gì để mà nói nữa? Bên cạnh có ba tên cảnh sát nhìn chằm chằm như cú vọ, Trương Thắng trả lời câu này chắc phải gần trăm lần, y cứ vậy mà nói, đúng như những gì y đã trả lời trong phòng thẩm vấn.
- Hết giờ.
Không lệch một giây, viên cảnh sát nói lớn:
Luật sư Trịnh vẫn giữ nụ cười nhẹ, khách khí gật đầu, không tranh thủ thêm:
- Anh Trương, trước tiên tới đây thôi, tôi sẽ cố gắng quay lại sớm nhất có thể, có điều anh đừng lo, vụ án của anh hơi phức tạp, thời gian kiện cáo có thể lâu một chút, nhưng không có sai sót gì, tôi vẫn nắm khá chắc.
Trương Thắng chẳng hi vọng gì vào lời luật sư, cho dù có bỏ đi được tội hối lộ, phương diện rút vốn đầu tư, y là tổng giám đốc khó thoát khỏi liên quan, chuyện này không ai truy cứu thì vô tội, truy cứu thì thành có tội, lời khai của y chẳng có giá trị (trừ nhận tội), biện hộ của luật sư vô nghĩa, người ta muốn anh có tội thì anh có tội, thế thôi.
Quay về sân, quản giáo Ngưu giọng như chuông đồng quát tháo, quả nhiên là vụ phòng 2 vượt ngục tập thể, ông ta đang nói tới đoạn tiến hành điều động phạm nhân các phòng, tránh cùng phòng với nhau lâu thành quen, thông đồng phạm pháp.
Trương Thắng len lén hỏi người bên cạnh, chưa nói cụ thể bố trí ai vào phòng nào, đang đứng nghe thì quản giao Lô lại tới thì thâm với quản giáo Ngưu vài câu, ông ta nhíu mày hỏi lại, mặt có chút quái dị, quát to:
- Trương Thắng rời hàng!
Trương Thắng ngạc nhiên đi ra.
Quản giáo Ngưu tùy ý phất tay:
- Cậu... Theo quản giáo Lô đi một chuyến, à... Có luật sư tìm.
- Lại có luật sư tìm?
Trương Thắng tức thì nâng cao cảnh giác ba phần, luật sư Trịnh vừa đi, sao có khả năng quay lại? Muốn gặp y là được phê chuẩn chứ có đùa đâu:
Đám phạm nhân xôn xao bàn tán:
- Mẹ nó, liên tiếp có luật sư tới bảo vệ, chả trách trâu bò thế, trêu cả hoa khôi cảnh sát.
- Có tiền có khác, luật sư tới cả đống, giờ sợ đéo gì nữa.
Trong mắt bọn họ thì luật sư là ghê gớm lắm, thực tế thì ai trải qua mới biết.
Trương Thắng lần này bị dẫn tới gian phòng thẩm vấn khác, không phải là phòng hội kiến, y càng nghi ngờ nhìn quanh.
Quản giáo Lô quát:
- Vào đi.
- Vâng.
Trương Thắng chỉ còn cách đẩy cửa đi vào:
Trong phòng thẩm vấn, chỉ đạo viên Phương Cương khổ sở nói:
- Tiểu Nam, tên kia rõ ràng vì thoát khỏi bị thẩm vấn nên mới...
Nói tới đó mặt càng méo mó vì nhịn cười:
- Giả ngu giả ngốc, nếu y không chọc giận cô sao thoát? Hôm đó đã đánh y tàn nhẫn lắm rồi, hôm nay đừng... hì...
Tần Nhược Nam hơi đỏ mặt:
- Thầy Phương yên tâm, thầy giúp em đưa người ta tới, em không làm thầy khó xử đâu ạ.
Phương Cương có thời gian dạy học ở trường cảnh sát, là thầy giáo của Tần Nhược Nam, khá rõ tính cô học trò này, dặn đi dặn lại:
- Vậy tốt, tôi ra ngoài... đừng có gây chuyện đó.
/283
|