Tiểu Lộ từ trại giam trở về tới nhà Trương Thắng thăm bà Trương, chỉ nói quen quản giáo họ Lô, nhờ hắn chiếu cố Trương Thắng, ngoài ra không hé răng nửa lời, ăn cơm xong, trò chuyện tâm tình với hai ông bà một lúc, thấy trời đã khuya liền về tiệm hoa.
Làm sao bây giờ? Hoàn cảnh Trương Thắng nguy ngập như vậy, cô chẳng giúp được gì, cô sợ lắm, sợ tới một ngày nhận được tin giống Mạch Hiểu Tề.
Về tới tiệm hoa thì Trịnh Lộ đi chơi rồi, trong nhà Trịnh Lộ sắp xếp gặp một đối tượng kết hôn, cả hai đang trong giai đoạn tìm hiểu, tiệm sáng đèn, ra là Liễu Phong chờ cô.
Tiểu Lộ chỉ nó là có người cô họ xa bị bệnh, không có người chăm, nên cô tới thăm hỏi, Liễu Phong không nghi ngờ.
Liễu Phong đi rồi, trong phòng còn lại một mình, nỗi sợ hãi lại choán lấy người Tiểu Lộ, sau khi chia tay Trương Thắng, đêm khuya cô độc, cô vẫn không ngừng hồi ức, những lời âu yếm buồn nôn, những câu chuyện tục tĩu của Trương Thắng, những lúc ồn ào đùa nghịch, cùng tản bộ trên con phố rợp bóng hoa anh đào, vẽ lên cuộc sống tương lai bên nhau …
Thi thoảng Tiểu Lộ cũng do dự về quyết định của mình, cô biết bản thân phản ứng thái quá, nhiều lúc nhớ da diết chỉ muốn chạy đi tìm Trương Thắng, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục.
Đến khi biết Trương Thắng có bạn gái nhanh như vậy, lòng cô nguội lạnh, nhưng biết tin Trương Thắng vào tù, nhất là tình cảnh sinh tử như vậy, lòng cô lại quặng đau từng cơn.
Cô không quyền thông thế, làm sao giúp được Trương Thắng?
- Mẹ! Đột nhiên có tiếng gọi non nớt cắt ngang suy nghĩ của Tiểu Lộ, Miêu Nhi giang hai bàn tay ngắn ngủn bụ bẫm của nó lao vào lòng Tiểu Lộ.
- Miêu Nhi, sao chưa ngủ lại chạy đi chơi thế này? Tiểu Lộ bế cô bé lên thơm vào cái má phúng phính.
Miêu Nhi vốn gọi Tiểu Lộ là dì, nhưng một hôm không biết sao nó hỏi Tiểu Lộ mẹ là gì? Tiểu Lộ liền trả lời mẹ là người yêu thương ta nhất, thế là nó hỏi thế nó gọi Tiểu Lộ là mẹ được không, thương cô bé mắt mẹ từ sớm, Tiểu Lộ gật đầu, từ đó Miêu Nhi đổi cách xưng hô.
- Miêu Nhi, khuya rồi, về đi ngủ, đừng làm phiền dì Tiểu Lộ nữa. Liễu Phong đuổi theo ngay sau đó, giải thích: - Con bé hôm nay đột nhiên trở tính, anh dỗ mãi không chịu ngủ.
- Ứ, con muốn ngủ với mẹ cơ, nhé? Miêu Nhị dụi mặt vào cổ Tiểu Lộ làm nũng:
Tiểu Lộ đang lòng rối bời, có cô bé, cô cũng dễ ngủ hơn, vừa dịu dàng vuốt tóc Miêu Nhi vừa bảo với Liễu Phong: - Anh Liễu, cứ để Miêu Nhi ở chỗ em đi.
Liễu Phong áy náy: - Thế không được, sáng em lại còn phải dậy sớm mở tiệm nữa, Miêu Nhi, ngoan, về ngủ với cha.
- Con muốn ngủ với mẹ cơ, không về đâu, hay cha cũng ở lại ngủ với mẹ đi.
Lời nói vô tâm ngây thơ của trẻ nhỏ làm hai người lớn tức thì mặt đỏ tía tai rất lúng túng, mất một lúc Liễu Phong mới ấp úng nói: - Vậy anh về đây, làm phiền em vậy Tiểu Lộ. Nói xong đi vội, trong lòng mừng thầm, con gái hôm nay giúp mình một việc lớn.
***** *****
Trương Thắng trước kia chỉ nhìn gian phòng anh Văn bên ngoài, giờ mới được biết toàn cảnh bên trong, đây là gian phòng độc lập, có nhà vệ sinh kín đáo, tuy chỉ có bồn cầu giật nước đơn giản nhất, nhưng trong trại giam có thể coi là kỳ tích rồi.
Ngoài ra trong phòng còn có điều hòa, có TV màu, có chăn đệm bông, có giá sách và tù quần áo, đúng tiêu chuẩn gian phòng nhà khách tầm trung. Cái mày vi tính dùng chơi game, nghe nhạc, không vào mạng được, cũng không có điện thoại.
Về ăn uống, chỉ cần viết thực đơn ra là muốn ăn gì có cái đó, nếu nói thiếu cái gì thì trừ tự do ra chỉ thiếu nữ nhân. Song nữ nhân không thành vấn đề, Trương Thăng tin lời đám phạm nhân nói không phải bịa đặt, anh Văn mà muốn nữ nhân là được ngay.
Một người biến phòng giam thành nhà khách, quản giáo là vệ sĩ, còn gì không làm được?
Thân phận anh Văn càng lúc càng thần bí, nhưng Trương Thắng hiểu quy củ, không hỏi một câu.
Y lặng lẽ quan sát anh Văn, anh Văn cũng quan sát y, từ lời nói cử chỉ, suy đoán con người và tính cách y, thông qua quan hệ, hắn biết được bối cảnh và vụ án của Trương Thắng.
Từng là ông chủ lớn giờ làm người hầu cho người ta, lúc gấp chăn đệm quét dọn phòng đều rất thản nhiên, ăn cơm thừa canh cặn của mình cũng chẳng tỏ ra khó nuốt. Anh Văn thích điểm này, muốn thành kiêu hùng thì phải học Câu Tiễn, phải chịu khổ nhục được như Hàn Tín, phải nằm được hoàn cảnh của mình, điều chỉnh tâm thái, thích ứng với môi trường sinh tồn.
Hôm đó Anh Văn chống đẩy rèn luyện sức khỏe làm giường phát ra tiếng kin kít, một con gián sợ hãi chạy ra cửa, Trương Thắng nhanh tay cầm chổi định đập, anh Văn nói: - Khoan, tha cho nó.
Trương Thắng nhìn con gián bò qua ngưỡng cửa chạy mất dạng, lại nhìn anh Văn, người này đọc kinh Phật giác ngộ tới mức đó sao?
Anh Văn làm đù 50 cái chống đẩy, nhảy xuống giường, hơi thở chỉ hơi gấp một chút, lấy khăn lau mồ hôi: - Con gián rất dễ thương, không nên giết.
- Dễ thương? Trương Thắng không ngờ tới anh Văn lại nói thế: - Anh Văn, anh nói nó dễ thương?
- Dễ thương bên trong, không phải bên ngoài. Con gián hôi hám bẩn thỉu, sống ở hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, nhưng vô cùng ngoan cường. Gián vào lúc tuyệt cảnh, nó có thể ăn cả nội tạng mình để sống sót, sức sống kinh người. Trông nó yếu ớt, nhưng trên đời mấy chục vạn sinh linh, có mấy thứ bì được với nó.
- Anh đúng là bác học, tôi chưa nghe thấy chuyện này bao giờ.
Anh văn cười khẽ, ngồi về chỗ cầm cốc cà phê lên, sau đó mở báo sáng trong ngày ra.
Trương Thắng lấy cái đệm nhung của mình ra đặt xuống đất, khoanh chân ngồi lên, trong phòng chỉ có một cái ghế và một cái giường, đều là của anh Văn, cho dù để trống, y cũng không bao giờ động vào.
- Cậu có thể xem sách. Anh Văn không quay đầu lại, nói một câu.
- Cám ơn anh Văn. Trương Thắng không khách khí, đi tới bên giá sách:
Tư bản luận của Marx, Kinh tế học của Paul Samuelson, rồi Triết học hiện đại phương Tây, Thị trường chứng khoán, Nguyên lý đầu cơ chuyên nghiệp, Đấu tranh luận.. Toàn là sách thuộc thể loại chính trị, kinh tế, triết học, không có lấy một cuốn tiểu thuyết giải trí nào.
Trương Thắng thuận tay lấy cuốn tuyển tập Marx Engels, lật xem vài trang không kìm được tiếng than nho nhỏ.
- Sao vậy? Anh Văn cười hỏi:
- Marx nói: Có lợi nhuận 10% là tư bản đã hứng thu, có lợi nhuận 100% thì bất chấp tất cả, có lợi nhuận 300% thì dù lên giá treo cũng dám làm. Nghĩ lại từ lúc tôi đi kinh doanh tới giờ, những việc, những người đã thấy, đều như vậy cả, lời này của Marx dù muôn đời cũng chuẩn xác.
Anh Văn đặt báo xuống: - Đúng thế đấy, nhưng ông ấy còn thiếu một câu.
- Câu gì cơ?
- Nếu như có lợi nhuận 300%, kẻ hành động chẳng những không bị treo cổ mà con ăn sung mặc sướng, vậy người khác nhìn vào sẽ thấy thế nào?
Trương Thắng trầm tư, sau đó cười, anh Văn cũng cười.
- Trương Thắng, thẩm vấn.
Quản giáo Ngưu chưa bao giờ dùng giọng điệu thân thiết như thế với Trương Thắng.
- Vâng. Trương Thắng đứng dậy, từ sau lần trước y giờ trò với cô cảnh sát kia, thẩm vấn ngừng lại, giờ cảnh sát lại tới không biết bày trò gì đây?
Hơn một tiếng sau Trương Thắng trở về, anh Văn đang lấy một *** nước ngọt ra từ tủ lạnh nhỏ, thấy y thuận tay ném cho một ***: - Về sớm vậy?
Trương Thắng gãi đầu: - Tôi cũng thấy nhanh quá, lần trước bọn họ dùng đủ trò, ép tôi nhận tội, nhưng lần này hỏi rất nhanh, có điều lại không phải những người lần trước, nghe giọng là người vùng khác.
Anh Văn tò mò: - Tôi nhớ cậu phạm tội kinh tế phải không, nói cụ thể xem.
Trương Thắng liền đem đầu đuôi câu chuyện kể thật tỉ mỉ cho anh Văn, tốn gần một tiếng, nhưng anh Văn nghe rất chăm chú, không tỏ ra sốt ruột, nghe xong cười: - Xem ra phải chúc mừng cậu rồi.
- Chúc mừng gì ạ? Trương Thắng không hiểu ra sao:
- Bọn họ không bám riết lấy vụ hối lộ nữa, chuyển mũi giáo sang tội đầu tư giả và rút vốn đầu tư, nói rõ đã coi đây là vụ án kinh tế đơn thuần, không muốn dính líu tới chính trị nữa. Theo như bối cảnh cậu nói, tôi đoán... Bên ngoài đấu tranh đã dần tới hồi kết, phe chiến thắng đang thu dọn tàn cuộc, kiến thiết chính tích, nên không truy diệt cậu nữa, tất nhiên là phải chúc mừng.
Trương Thắng nghe vậy mừng ra mặt: - Anh Văn đã nói thế thì không sai được rồi.
- Có điều cậu không nên mừng quá sớm, thu thập tàn cục luôn hao tâm tổn trí nhất, chia bánh càng không thể một sớm một chiều. Cậu là con cá bị cháy thành vạ lây không quan trọng, tức là cũng chẳng ai rảnh rỗi để ý tới cậu nữa, chuẩn bị tinh thần ở đây dài dài đi.
Một lát sau quản giáo Ngưu nói có người muốn gặp, anh Văn liền đi ra ngoài.
Trương Thắng ngồi ngẫm nghĩ, nếu anh Văn nói đúng vụ án của y khả năng thành chuyện lớn hóa nhỏ rồi, không còn lo cái mạng nữa... Nhưng thế tức là y có thể phải ở đây rất lâu, nếu tội danh thành lập, y phải ngồi tù 3-5 năm. Mắt nhìn ra ánh mặt trời ngoài cửa, y chưa bao giờ khao khát tự do như thế.
Làm sao bây giờ? Hoàn cảnh Trương Thắng nguy ngập như vậy, cô chẳng giúp được gì, cô sợ lắm, sợ tới một ngày nhận được tin giống Mạch Hiểu Tề.
Về tới tiệm hoa thì Trịnh Lộ đi chơi rồi, trong nhà Trịnh Lộ sắp xếp gặp một đối tượng kết hôn, cả hai đang trong giai đoạn tìm hiểu, tiệm sáng đèn, ra là Liễu Phong chờ cô.
Tiểu Lộ chỉ nó là có người cô họ xa bị bệnh, không có người chăm, nên cô tới thăm hỏi, Liễu Phong không nghi ngờ.
Liễu Phong đi rồi, trong phòng còn lại một mình, nỗi sợ hãi lại choán lấy người Tiểu Lộ, sau khi chia tay Trương Thắng, đêm khuya cô độc, cô vẫn không ngừng hồi ức, những lời âu yếm buồn nôn, những câu chuyện tục tĩu của Trương Thắng, những lúc ồn ào đùa nghịch, cùng tản bộ trên con phố rợp bóng hoa anh đào, vẽ lên cuộc sống tương lai bên nhau …
Thi thoảng Tiểu Lộ cũng do dự về quyết định của mình, cô biết bản thân phản ứng thái quá, nhiều lúc nhớ da diết chỉ muốn chạy đi tìm Trương Thắng, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục.
Đến khi biết Trương Thắng có bạn gái nhanh như vậy, lòng cô nguội lạnh, nhưng biết tin Trương Thắng vào tù, nhất là tình cảnh sinh tử như vậy, lòng cô lại quặng đau từng cơn.
Cô không quyền thông thế, làm sao giúp được Trương Thắng?
- Mẹ! Đột nhiên có tiếng gọi non nớt cắt ngang suy nghĩ của Tiểu Lộ, Miêu Nhi giang hai bàn tay ngắn ngủn bụ bẫm của nó lao vào lòng Tiểu Lộ.
- Miêu Nhi, sao chưa ngủ lại chạy đi chơi thế này? Tiểu Lộ bế cô bé lên thơm vào cái má phúng phính.
Miêu Nhi vốn gọi Tiểu Lộ là dì, nhưng một hôm không biết sao nó hỏi Tiểu Lộ mẹ là gì? Tiểu Lộ liền trả lời mẹ là người yêu thương ta nhất, thế là nó hỏi thế nó gọi Tiểu Lộ là mẹ được không, thương cô bé mắt mẹ từ sớm, Tiểu Lộ gật đầu, từ đó Miêu Nhi đổi cách xưng hô.
- Miêu Nhi, khuya rồi, về đi ngủ, đừng làm phiền dì Tiểu Lộ nữa. Liễu Phong đuổi theo ngay sau đó, giải thích: - Con bé hôm nay đột nhiên trở tính, anh dỗ mãi không chịu ngủ.
- Ứ, con muốn ngủ với mẹ cơ, nhé? Miêu Nhị dụi mặt vào cổ Tiểu Lộ làm nũng:
Tiểu Lộ đang lòng rối bời, có cô bé, cô cũng dễ ngủ hơn, vừa dịu dàng vuốt tóc Miêu Nhi vừa bảo với Liễu Phong: - Anh Liễu, cứ để Miêu Nhi ở chỗ em đi.
Liễu Phong áy náy: - Thế không được, sáng em lại còn phải dậy sớm mở tiệm nữa, Miêu Nhi, ngoan, về ngủ với cha.
- Con muốn ngủ với mẹ cơ, không về đâu, hay cha cũng ở lại ngủ với mẹ đi.
Lời nói vô tâm ngây thơ của trẻ nhỏ làm hai người lớn tức thì mặt đỏ tía tai rất lúng túng, mất một lúc Liễu Phong mới ấp úng nói: - Vậy anh về đây, làm phiền em vậy Tiểu Lộ. Nói xong đi vội, trong lòng mừng thầm, con gái hôm nay giúp mình một việc lớn.
***** *****
Trương Thắng trước kia chỉ nhìn gian phòng anh Văn bên ngoài, giờ mới được biết toàn cảnh bên trong, đây là gian phòng độc lập, có nhà vệ sinh kín đáo, tuy chỉ có bồn cầu giật nước đơn giản nhất, nhưng trong trại giam có thể coi là kỳ tích rồi.
Ngoài ra trong phòng còn có điều hòa, có TV màu, có chăn đệm bông, có giá sách và tù quần áo, đúng tiêu chuẩn gian phòng nhà khách tầm trung. Cái mày vi tính dùng chơi game, nghe nhạc, không vào mạng được, cũng không có điện thoại.
Về ăn uống, chỉ cần viết thực đơn ra là muốn ăn gì có cái đó, nếu nói thiếu cái gì thì trừ tự do ra chỉ thiếu nữ nhân. Song nữ nhân không thành vấn đề, Trương Thăng tin lời đám phạm nhân nói không phải bịa đặt, anh Văn mà muốn nữ nhân là được ngay.
Một người biến phòng giam thành nhà khách, quản giáo là vệ sĩ, còn gì không làm được?
Thân phận anh Văn càng lúc càng thần bí, nhưng Trương Thắng hiểu quy củ, không hỏi một câu.
Y lặng lẽ quan sát anh Văn, anh Văn cũng quan sát y, từ lời nói cử chỉ, suy đoán con người và tính cách y, thông qua quan hệ, hắn biết được bối cảnh và vụ án của Trương Thắng.
Từng là ông chủ lớn giờ làm người hầu cho người ta, lúc gấp chăn đệm quét dọn phòng đều rất thản nhiên, ăn cơm thừa canh cặn của mình cũng chẳng tỏ ra khó nuốt. Anh Văn thích điểm này, muốn thành kiêu hùng thì phải học Câu Tiễn, phải chịu khổ nhục được như Hàn Tín, phải nằm được hoàn cảnh của mình, điều chỉnh tâm thái, thích ứng với môi trường sinh tồn.
Hôm đó Anh Văn chống đẩy rèn luyện sức khỏe làm giường phát ra tiếng kin kít, một con gián sợ hãi chạy ra cửa, Trương Thắng nhanh tay cầm chổi định đập, anh Văn nói: - Khoan, tha cho nó.
Trương Thắng nhìn con gián bò qua ngưỡng cửa chạy mất dạng, lại nhìn anh Văn, người này đọc kinh Phật giác ngộ tới mức đó sao?
Anh Văn làm đù 50 cái chống đẩy, nhảy xuống giường, hơi thở chỉ hơi gấp một chút, lấy khăn lau mồ hôi: - Con gián rất dễ thương, không nên giết.
- Dễ thương? Trương Thắng không ngờ tới anh Văn lại nói thế: - Anh Văn, anh nói nó dễ thương?
- Dễ thương bên trong, không phải bên ngoài. Con gián hôi hám bẩn thỉu, sống ở hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, nhưng vô cùng ngoan cường. Gián vào lúc tuyệt cảnh, nó có thể ăn cả nội tạng mình để sống sót, sức sống kinh người. Trông nó yếu ớt, nhưng trên đời mấy chục vạn sinh linh, có mấy thứ bì được với nó.
- Anh đúng là bác học, tôi chưa nghe thấy chuyện này bao giờ.
Anh văn cười khẽ, ngồi về chỗ cầm cốc cà phê lên, sau đó mở báo sáng trong ngày ra.
Trương Thắng lấy cái đệm nhung của mình ra đặt xuống đất, khoanh chân ngồi lên, trong phòng chỉ có một cái ghế và một cái giường, đều là của anh Văn, cho dù để trống, y cũng không bao giờ động vào.
- Cậu có thể xem sách. Anh Văn không quay đầu lại, nói một câu.
- Cám ơn anh Văn. Trương Thắng không khách khí, đi tới bên giá sách:
Tư bản luận của Marx, Kinh tế học của Paul Samuelson, rồi Triết học hiện đại phương Tây, Thị trường chứng khoán, Nguyên lý đầu cơ chuyên nghiệp, Đấu tranh luận.. Toàn là sách thuộc thể loại chính trị, kinh tế, triết học, không có lấy một cuốn tiểu thuyết giải trí nào.
Trương Thắng thuận tay lấy cuốn tuyển tập Marx Engels, lật xem vài trang không kìm được tiếng than nho nhỏ.
- Sao vậy? Anh Văn cười hỏi:
- Marx nói: Có lợi nhuận 10% là tư bản đã hứng thu, có lợi nhuận 100% thì bất chấp tất cả, có lợi nhuận 300% thì dù lên giá treo cũng dám làm. Nghĩ lại từ lúc tôi đi kinh doanh tới giờ, những việc, những người đã thấy, đều như vậy cả, lời này của Marx dù muôn đời cũng chuẩn xác.
Anh Văn đặt báo xuống: - Đúng thế đấy, nhưng ông ấy còn thiếu một câu.
- Câu gì cơ?
- Nếu như có lợi nhuận 300%, kẻ hành động chẳng những không bị treo cổ mà con ăn sung mặc sướng, vậy người khác nhìn vào sẽ thấy thế nào?
Trương Thắng trầm tư, sau đó cười, anh Văn cũng cười.
- Trương Thắng, thẩm vấn.
Quản giáo Ngưu chưa bao giờ dùng giọng điệu thân thiết như thế với Trương Thắng.
- Vâng. Trương Thắng đứng dậy, từ sau lần trước y giờ trò với cô cảnh sát kia, thẩm vấn ngừng lại, giờ cảnh sát lại tới không biết bày trò gì đây?
Hơn một tiếng sau Trương Thắng trở về, anh Văn đang lấy một *** nước ngọt ra từ tủ lạnh nhỏ, thấy y thuận tay ném cho một ***: - Về sớm vậy?
Trương Thắng gãi đầu: - Tôi cũng thấy nhanh quá, lần trước bọn họ dùng đủ trò, ép tôi nhận tội, nhưng lần này hỏi rất nhanh, có điều lại không phải những người lần trước, nghe giọng là người vùng khác.
Anh Văn tò mò: - Tôi nhớ cậu phạm tội kinh tế phải không, nói cụ thể xem.
Trương Thắng liền đem đầu đuôi câu chuyện kể thật tỉ mỉ cho anh Văn, tốn gần một tiếng, nhưng anh Văn nghe rất chăm chú, không tỏ ra sốt ruột, nghe xong cười: - Xem ra phải chúc mừng cậu rồi.
- Chúc mừng gì ạ? Trương Thắng không hiểu ra sao:
- Bọn họ không bám riết lấy vụ hối lộ nữa, chuyển mũi giáo sang tội đầu tư giả và rút vốn đầu tư, nói rõ đã coi đây là vụ án kinh tế đơn thuần, không muốn dính líu tới chính trị nữa. Theo như bối cảnh cậu nói, tôi đoán... Bên ngoài đấu tranh đã dần tới hồi kết, phe chiến thắng đang thu dọn tàn cuộc, kiến thiết chính tích, nên không truy diệt cậu nữa, tất nhiên là phải chúc mừng.
Trương Thắng nghe vậy mừng ra mặt: - Anh Văn đã nói thế thì không sai được rồi.
- Có điều cậu không nên mừng quá sớm, thu thập tàn cục luôn hao tâm tổn trí nhất, chia bánh càng không thể một sớm một chiều. Cậu là con cá bị cháy thành vạ lây không quan trọng, tức là cũng chẳng ai rảnh rỗi để ý tới cậu nữa, chuẩn bị tinh thần ở đây dài dài đi.
Một lát sau quản giáo Ngưu nói có người muốn gặp, anh Văn liền đi ra ngoài.
Trương Thắng ngồi ngẫm nghĩ, nếu anh Văn nói đúng vụ án của y khả năng thành chuyện lớn hóa nhỏ rồi, không còn lo cái mạng nữa... Nhưng thế tức là y có thể phải ở đây rất lâu, nếu tội danh thành lập, y phải ngồi tù 3-5 năm. Mắt nhìn ra ánh mặt trời ngoài cửa, y chưa bao giờ khao khát tự do như thế.
/283
|