Con đường rộng rãi ở Ôn Châu không nhiều, ngay cả đường trước tòa nhà thành ủy cũng nhỏ tới hai cái xe phải tránh nhau, xem ra khi toàn quốc tấp nập xây dựng thì về mặt quy hoạch kiến thiết Ôn Châu đã chậm hơn các thành phố khác một bước rồi.
Rời xa Quỳnh Hải, xa tất cả mọi thứ quen thuộc, ở nơi không ai biết mình, mọi thứ xa lạ, ngay cả bầu không khí cũng khác, Trương Thắng cảm giác như được sinh ra lần nữa, như người khác hoàn toàn, toàn thân thoải mái nhẹ nhàng, tâm trạng có phần nặng nề mấy ngày qua mất hết, chẳng trách người ta hay đi du lịch để quên đi chuyện buồn, cách này đúng là hiệu quả, y bỗng nảy cả ý nghĩ, hay là rời Quỳnh Hải đi nơi khác sống? Một nơi hoàn toàn mới làm lại từ đầu? Tới phương nam chẳng hạn?
Đó là một ý nghĩ rất cám dỗ, có điều trước tiên làm xong việc đã.
Trương Thắng không vào khách sạn ở, y tìm một nhà nghỉ nhỏ bên đường, không cần CMT, tắm rửa xong tùy tiện kiếm quán cơm ăn qua loa, sau đó vùi đầu ngủ.
Đợi trời tối, Trương Thắng rời nhà nghỉ, bắt taxi tới hoa viên Kim Lợi.
Nơi này là khu nhà ở cao cấp, xung quanh đều là kiến trúc cao tầng, đường có cây cối, bồn hoa, tách biệt đô thị ồn ào, Trương Thắng giống như một người ở trong khu xuống đường tản bộ, thong thả đi vài vòng, không ai chú ý mới lên lầu.
Tới số nhà anh Văn nói, Trương Thắng quan sát cửa phủ một lớp bụi mỏng, tuy nơi này có công nhân quét dọn, nhưng nhìn ra được lâu rồi không ai ở.
Nhìn cảnh này Trương Thắng còn lo chìa khóa lâu ngày không mở nổi, còn may, tuy không trơn lắm, nhưng vặn vài cái vẫn mở ra được, Trương Thắng nhanh chân lách người vào, nhắm mắt đứng trong bóng tối đúng ba phút.
Dưới ánh sáng lờ mờ từ ánh trắng ngoài cửa sổ, thấy phòng khách rộng rãi, ghế sô pha, TV, tủ rượu, bình phong, kiếm treo tường, tất cả đều phủ lớp bụi dù trong điều kiện ánh sáng không tốt vẫn nhìn thấy.
" Liệu đây có phải là nơi anh Văn vụng trộm với tình nhân không?" Trương Thắng thầm nghĩ, rồi lập tức bật cười, mình cũng hay thật, làm sao nghĩ tới điều này đầu tiên chứ? Nói ra chỗ như vậy không tiện để đồ quan trọng.
Trương Thắng đi vào phòng ngủ, rèm cửa dầy ngăn cách toàn bộ ánh sáng, y yên tâm mò mẫm bật đèn lên, giường ngủ, bàn trang điểm, gương lớn, tủ quần áo, bàn nhỏ, tất cả vật dụng cho sinh hoạt thường nhật đều đầy đủ, nhưng cũ nát cả rồi.
Đẩy cái giường đôi một cái, tức thì một con chuột chít một tiếng từ gầm giường lao ra, kinh hoàng chạy tứ tung trong phòng, làm Trương Thắng giật nảy mình.
Định thần lại tiếp tục đẩy cái giường nặng nề, Trương Thắng kéo cái ga trải giường bị chuột gặm nham nhở, lau đi bụi bặm mạng nhện bám trên tường, tường phẳng lỳ, chẳng có gì cả, lòng thất kinh.
" Chẳng lẽ có kẻ nhanh chân tới trước? Không đúng, nếu thế hắn chẳng cần làm lại tường, còn quét vôi làm gì."
Trương Thắng ngồi xuống, áp tai vào tưởng, cẩn thận dùng ngón tay gõ nhè nhẹ, nhanh chóng phát hiện ra chỗ trống, nắm tay đấm hai phát không ăn thua, đứng lên đá.
Ván gỗ nứt ra, lộ dầu vết cái hốc, Trương Thắng ngồi xuống lấy tay bóc ván gỗ, liền thấy sâu trong hốc chừng một gang tay có cái két an toàn.
Trương Thắng nín thở lẩm nhẩm mật mã " 23, 41... 39, trái hai phải ba...", nắm tay vặn bẻ mọt cái, mở cửa. Khác hẳn với suy nghĩ của Trương Thắng, bên trong không có cổ phiếu hay tài liệu mật chất kín, lọt vào mắt là ánh kim quang, chừng 20 thỏi vàng to chừng hai ngón tay, sâu hơn nữa là bốn cọc tiền mặt.
Trương Thắng xé lấy một miếng vải tương đối hoàn chỉnh trên tường, gấp lại vuông vức, đặt những thỏi vàng nặng trĩu tay lên, sau đó là mấy cọc tiền, nhìn hoa văn thì chắc là tiền Mỹ? In con số 1000.
" 1000 USD? Có đồng tiền trị giá lớn như vậy sao?" Trương Thắng thắc mắc.
Thực ra tất nhiên là có những đồng đô trên 100, nhưng không mấy khi lưu thông ở thị trường, chỉ dùng giữa các ngân hàng. Cái Trương Thắng thấy là công trái Mỹ, nhưng y không hiểu, có điều cứ coi là đô la Mỹ đi, tính sơ qua cũng giá trị vài chục triệu tệ.
" Có lẽ đây là số tài sản anh Văn dùng để Đông Sơn tái khởi, nhưng bây giờ không còn hi vọng nữa, nên muốn mình giao cho người nhà."
Buộc lại xong, Trương Thắng cẩn thận thò tay sâu trong két, xem sót thứ gì không, quả nhiên trong cùng còn có một cái hộp nhỏ màu đen, cùng màu bên trong két nên không chú ý.
Mở hộp ra tức thì mồm tròn như chữ 0, hộp chia ra làm hai tầng trên dưới, đỡ bằng cái giá tinh xảo, phủ một lớp nhung mịn, tầng đầu là 10 viên kim cương trong suốt, tầng dưới là 10 viên kim cương đủ các màu xanh đỏ, tỏa ánh ngũ sắc làm mắt nhìn mê loạn.
Có người nói nữ nhân yêu thích kim cương nhất, kim cường càng quý, càng dễ lấy lòng giai nhân, có lẽ tình cảm không phải vì kim cương mà sinh ra, nhưng vì kim cương mà đốm lửa nhỏ bùng cháy. Một viên kim cương đủ để nữ nhân tin chàng trai yêu mình mà hiến dâng tất cả, một viên tinh thể nho nhỏ đó có thể khiến nữ nhân thấy mình là công chúa hạnh phúc nhất.
Trương Thắng là nam nhân, y không bị vẻ đẹp của kim cương làm mê mẩn, nhưng kim cương là tài phú, là thứ đánh động trái tim bất kỳ ai, nếu một viên chưa đủ, vậy cả hộp thì sao?
Tim Trương Thắng đập với tần suất đáng sợ, trong gian phòng im ắng, y nghe được cả tiếng tim mình đập.
Quả nhiên lai lịch của anh Văn không phải tầm thường, theo như hắn nói toàn bộ tài sản bao gồm cả tài khoản ngân hàng nước ngoài đều đã bị phong tỏa, vậy mà trong căn nhà không quá bắt mắt giấu khoản tiền khổng lồ như thế, không hiểu năm xưa còn uy phong cỡ nào?
Đóng nhanh cái hộp kim cương lại, Trương Thắng ngồi một lúc mới bình ổn lại được tâm tình, cảnh cáo bản thân đừng để tiền bạc làm lóa mắt, không đáng, sau này dựa vào đôi tay này, mình cũng có thể làm nên sự nghiệp, không cần làm cái chuyện trái lương tâm khiến cả đời sống trong thấp thỏm đó, nhiều tiền hơn nữa mà sống không yên ý nghĩa gì, nhìn anh Văn, không phải là bài học đấy sao?
Một ý chí mạnh mẽ, đó là món quà lớn nhất Trương Thắng có được trong trại giam, nói y bị cám dỗ không bằng nói y bị bất ngờ, vì thế y không cần đấu tranh nội tâm nhiều.
Đi xuống phố, thi thoảng có vài người đi sát qua bên cạnh, cảm tưởng như ánh mắt ai cũng đáng nghi, tim Trương Thắng lại đập rộn, tất cả là vì cái bọc không lớn trong lòng y, lại chứa số tiền khiến người ta đổi đời trong khoảnh khắc.
Y tới một cửa hàng bên đường mua ba lô du lịch chắc chắn, cho cái bọc vào, đeo lên người, bộ dạng trông đỡ khả nghi hơn, lòng yên tâm hơn, bắt taxi tới phường Ngũ Mã.
Nghe nói Vương Hi Chi từng làm quan ở nơi này, " đình liệt ngũ mã, tú an ngân lặc, xuất tắc thừa chi" vì thế đặt tên là phường Ngũ Mã, thời Bắc Tống là một trong 36 phường của Ôn Châu, đây là phố đi bộ, người qua kẻ lại như nêm cối, Trương Thắng đi trong đám đông, cảm giác an toàn hơn nhiều.
Đi một lúc, chắc chắn không ai bám theo, Trương Thắng mới hỏi đường tới Sa Mạo hà.
Gạch xanh ngói xám, cửa sổ khung hoa, đèn lồng đỏ treo dọc đường, cả con đường đều là kiến trúc cổ xưa, làm người ta như lạc vào thế giới mấy trăm năm về trước, chỉ là trên đường, trong nhà, đâu cũng có thể thấy những cô gái ăn mặc thời thượng, đủ loại phong tình.
Đường nhỏ, ngõ nhỏ quanh co, Trương Thắng hỏi đường rất vất vả mới tới được một căn nhà cũ, tường loang lổ rêu có mấy cành cây ngoan cường đâm xuyên qua, mái nhà có mấy cây nhỏ không rõ tên, trông như bức tranh thủy mặc.
Rời xa Quỳnh Hải, xa tất cả mọi thứ quen thuộc, ở nơi không ai biết mình, mọi thứ xa lạ, ngay cả bầu không khí cũng khác, Trương Thắng cảm giác như được sinh ra lần nữa, như người khác hoàn toàn, toàn thân thoải mái nhẹ nhàng, tâm trạng có phần nặng nề mấy ngày qua mất hết, chẳng trách người ta hay đi du lịch để quên đi chuyện buồn, cách này đúng là hiệu quả, y bỗng nảy cả ý nghĩ, hay là rời Quỳnh Hải đi nơi khác sống? Một nơi hoàn toàn mới làm lại từ đầu? Tới phương nam chẳng hạn?
Đó là một ý nghĩ rất cám dỗ, có điều trước tiên làm xong việc đã.
Trương Thắng không vào khách sạn ở, y tìm một nhà nghỉ nhỏ bên đường, không cần CMT, tắm rửa xong tùy tiện kiếm quán cơm ăn qua loa, sau đó vùi đầu ngủ.
Đợi trời tối, Trương Thắng rời nhà nghỉ, bắt taxi tới hoa viên Kim Lợi.
Nơi này là khu nhà ở cao cấp, xung quanh đều là kiến trúc cao tầng, đường có cây cối, bồn hoa, tách biệt đô thị ồn ào, Trương Thắng giống như một người ở trong khu xuống đường tản bộ, thong thả đi vài vòng, không ai chú ý mới lên lầu.
Tới số nhà anh Văn nói, Trương Thắng quan sát cửa phủ một lớp bụi mỏng, tuy nơi này có công nhân quét dọn, nhưng nhìn ra được lâu rồi không ai ở.
Nhìn cảnh này Trương Thắng còn lo chìa khóa lâu ngày không mở nổi, còn may, tuy không trơn lắm, nhưng vặn vài cái vẫn mở ra được, Trương Thắng nhanh chân lách người vào, nhắm mắt đứng trong bóng tối đúng ba phút.
Dưới ánh sáng lờ mờ từ ánh trắng ngoài cửa sổ, thấy phòng khách rộng rãi, ghế sô pha, TV, tủ rượu, bình phong, kiếm treo tường, tất cả đều phủ lớp bụi dù trong điều kiện ánh sáng không tốt vẫn nhìn thấy.
" Liệu đây có phải là nơi anh Văn vụng trộm với tình nhân không?" Trương Thắng thầm nghĩ, rồi lập tức bật cười, mình cũng hay thật, làm sao nghĩ tới điều này đầu tiên chứ? Nói ra chỗ như vậy không tiện để đồ quan trọng.
Trương Thắng đi vào phòng ngủ, rèm cửa dầy ngăn cách toàn bộ ánh sáng, y yên tâm mò mẫm bật đèn lên, giường ngủ, bàn trang điểm, gương lớn, tủ quần áo, bàn nhỏ, tất cả vật dụng cho sinh hoạt thường nhật đều đầy đủ, nhưng cũ nát cả rồi.
Đẩy cái giường đôi một cái, tức thì một con chuột chít một tiếng từ gầm giường lao ra, kinh hoàng chạy tứ tung trong phòng, làm Trương Thắng giật nảy mình.
Định thần lại tiếp tục đẩy cái giường nặng nề, Trương Thắng kéo cái ga trải giường bị chuột gặm nham nhở, lau đi bụi bặm mạng nhện bám trên tường, tường phẳng lỳ, chẳng có gì cả, lòng thất kinh.
" Chẳng lẽ có kẻ nhanh chân tới trước? Không đúng, nếu thế hắn chẳng cần làm lại tường, còn quét vôi làm gì."
Trương Thắng ngồi xuống, áp tai vào tưởng, cẩn thận dùng ngón tay gõ nhè nhẹ, nhanh chóng phát hiện ra chỗ trống, nắm tay đấm hai phát không ăn thua, đứng lên đá.
Ván gỗ nứt ra, lộ dầu vết cái hốc, Trương Thắng ngồi xuống lấy tay bóc ván gỗ, liền thấy sâu trong hốc chừng một gang tay có cái két an toàn.
Trương Thắng nín thở lẩm nhẩm mật mã " 23, 41... 39, trái hai phải ba...", nắm tay vặn bẻ mọt cái, mở cửa. Khác hẳn với suy nghĩ của Trương Thắng, bên trong không có cổ phiếu hay tài liệu mật chất kín, lọt vào mắt là ánh kim quang, chừng 20 thỏi vàng to chừng hai ngón tay, sâu hơn nữa là bốn cọc tiền mặt.
Trương Thắng xé lấy một miếng vải tương đối hoàn chỉnh trên tường, gấp lại vuông vức, đặt những thỏi vàng nặng trĩu tay lên, sau đó là mấy cọc tiền, nhìn hoa văn thì chắc là tiền Mỹ? In con số 1000.
" 1000 USD? Có đồng tiền trị giá lớn như vậy sao?" Trương Thắng thắc mắc.
Thực ra tất nhiên là có những đồng đô trên 100, nhưng không mấy khi lưu thông ở thị trường, chỉ dùng giữa các ngân hàng. Cái Trương Thắng thấy là công trái Mỹ, nhưng y không hiểu, có điều cứ coi là đô la Mỹ đi, tính sơ qua cũng giá trị vài chục triệu tệ.
" Có lẽ đây là số tài sản anh Văn dùng để Đông Sơn tái khởi, nhưng bây giờ không còn hi vọng nữa, nên muốn mình giao cho người nhà."
Buộc lại xong, Trương Thắng cẩn thận thò tay sâu trong két, xem sót thứ gì không, quả nhiên trong cùng còn có một cái hộp nhỏ màu đen, cùng màu bên trong két nên không chú ý.
Mở hộp ra tức thì mồm tròn như chữ 0, hộp chia ra làm hai tầng trên dưới, đỡ bằng cái giá tinh xảo, phủ một lớp nhung mịn, tầng đầu là 10 viên kim cương trong suốt, tầng dưới là 10 viên kim cương đủ các màu xanh đỏ, tỏa ánh ngũ sắc làm mắt nhìn mê loạn.
Có người nói nữ nhân yêu thích kim cương nhất, kim cường càng quý, càng dễ lấy lòng giai nhân, có lẽ tình cảm không phải vì kim cương mà sinh ra, nhưng vì kim cương mà đốm lửa nhỏ bùng cháy. Một viên kim cương đủ để nữ nhân tin chàng trai yêu mình mà hiến dâng tất cả, một viên tinh thể nho nhỏ đó có thể khiến nữ nhân thấy mình là công chúa hạnh phúc nhất.
Trương Thắng là nam nhân, y không bị vẻ đẹp của kim cương làm mê mẩn, nhưng kim cương là tài phú, là thứ đánh động trái tim bất kỳ ai, nếu một viên chưa đủ, vậy cả hộp thì sao?
Tim Trương Thắng đập với tần suất đáng sợ, trong gian phòng im ắng, y nghe được cả tiếng tim mình đập.
Quả nhiên lai lịch của anh Văn không phải tầm thường, theo như hắn nói toàn bộ tài sản bao gồm cả tài khoản ngân hàng nước ngoài đều đã bị phong tỏa, vậy mà trong căn nhà không quá bắt mắt giấu khoản tiền khổng lồ như thế, không hiểu năm xưa còn uy phong cỡ nào?
Đóng nhanh cái hộp kim cương lại, Trương Thắng ngồi một lúc mới bình ổn lại được tâm tình, cảnh cáo bản thân đừng để tiền bạc làm lóa mắt, không đáng, sau này dựa vào đôi tay này, mình cũng có thể làm nên sự nghiệp, không cần làm cái chuyện trái lương tâm khiến cả đời sống trong thấp thỏm đó, nhiều tiền hơn nữa mà sống không yên ý nghĩa gì, nhìn anh Văn, không phải là bài học đấy sao?
Một ý chí mạnh mẽ, đó là món quà lớn nhất Trương Thắng có được trong trại giam, nói y bị cám dỗ không bằng nói y bị bất ngờ, vì thế y không cần đấu tranh nội tâm nhiều.
Đi xuống phố, thi thoảng có vài người đi sát qua bên cạnh, cảm tưởng như ánh mắt ai cũng đáng nghi, tim Trương Thắng lại đập rộn, tất cả là vì cái bọc không lớn trong lòng y, lại chứa số tiền khiến người ta đổi đời trong khoảnh khắc.
Y tới một cửa hàng bên đường mua ba lô du lịch chắc chắn, cho cái bọc vào, đeo lên người, bộ dạng trông đỡ khả nghi hơn, lòng yên tâm hơn, bắt taxi tới phường Ngũ Mã.
Nghe nói Vương Hi Chi từng làm quan ở nơi này, " đình liệt ngũ mã, tú an ngân lặc, xuất tắc thừa chi" vì thế đặt tên là phường Ngũ Mã, thời Bắc Tống là một trong 36 phường của Ôn Châu, đây là phố đi bộ, người qua kẻ lại như nêm cối, Trương Thắng đi trong đám đông, cảm giác an toàn hơn nhiều.
Đi một lúc, chắc chắn không ai bám theo, Trương Thắng mới hỏi đường tới Sa Mạo hà.
Gạch xanh ngói xám, cửa sổ khung hoa, đèn lồng đỏ treo dọc đường, cả con đường đều là kiến trúc cổ xưa, làm người ta như lạc vào thế giới mấy trăm năm về trước, chỉ là trên đường, trong nhà, đâu cũng có thể thấy những cô gái ăn mặc thời thượng, đủ loại phong tình.
Đường nhỏ, ngõ nhỏ quanh co, Trương Thắng hỏi đường rất vất vả mới tới được một căn nhà cũ, tường loang lổ rêu có mấy cành cây ngoan cường đâm xuyên qua, mái nhà có mấy cây nhỏ không rõ tên, trông như bức tranh thủy mặc.
/283
|