Ngày 28 tháng 6, hội nghị giám sát chứng khoán toàn quốc tổ chức ở ở Bắc Kinh, TTCK hoan nghênh nhiệt liệt bằng hơn 100 cổ phiếu tăng kịch trần. Cả phòng đại hộ tưng bừng, Lão Nhạc và Lão Phong hai đại hộ lớn nhất đứng ra làm chủ nhà, mời mọi người đi ăn mừng, bọn họ tuy theo sau, nhưng bây giờ ai cũng tăng 10%, nên đều rất vui vẻ nhận lời.
Chỉ có Ôn Nhã vận may quá kém, thao tác sai lầm liên tục, tâm tình tồi tệ nên không ai dám mời. Còn Trương Thắng, tất nhiên là thành khách mời danh dự, rất nhiều người động lòng muốn gia nhập phòng công tác Trương thị, bữa cơm hôm nay là hòn đá dò đường.
Buổi tối hôm đó Trương Thắng và mọi người tới khách sạn Quân Vương ăn mừng tưng bừng, cơm no rượu say kéo nhau sang hộp đêm Quân Vương ngay gần đó ca hát uống rượu.
Hộp đêm Quân Vương không thẹn được đặt trong khách sạn 5 sao, từ cửa vào tới phòng bao là các cô gái ăn mặc kiểu váy cung đình lụa trắng xinh đẹp cao nhã qua lại, nhìn thấy khách đều duyên dáng nhún eo thi lễ, nói một tiếng: - Cung nghênh quang lâm.
Bọn họ đi vào một phòng bao rộng như phòng họp, vừa ngồi xuống 30 cô gái dung mạo xinh đẹp xếp hàng một đi vào, cũng là cách ăn mặc cổ trang, chỉ có điều thân trên áo choàng tơ mỏng tang, như chỉ để khoa chiếc yếm đủ màu bên trong, một đám nam nhân chưa uống chủ nào đã say ngất ngưởng.
Lão Nhạc sắp 50 rồi, chọn tiểu cô nương 16 tuổi, tươi non tưởng chừng bóp một cái chảy ra nước, ôm eo cô gái đặt trên đùi, cười híp mắt. Lão Phong thì khẩu vị khác hẳn, không chọn tướng mạo, chỉ cần ngực to, đôi hung khí trước ngực mỗi bước đi là khiến tim người ta run rinh theo.
- Trương Thắng, cậu chọn đi. Hôm nay Trương Thắng là khách mời số một các đại hộ khác tất nhiên ưu tiên y trước.
- Số 8. Trương Thắng cười tủm tỉm, y không nhìn cô gái kia dung mạo ra sao đã lên tiếng, y tới đây chỉ là cùng mọi người ca hát khiêu vũ thôi, cái khác không quan tâm, chọn số này chẳng qua vì may mắn.
Cô gái số 8 nhoản miệng cười đi tới, Trương Thắng lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, cô gái vóc người cao ráo, mặc chiếc yếm sen hồng, khoác hờ hững chiếc áo trắng mỏng tang, tấm thân thiếu nữ gần như phơi trần trong ánh đèn lờ mờ... Vận my không tệ, cô gái này thuộc tuýp giai nhân khiến người ta nhìn dễ chịu, không quá diêm dúa.
Đông người náo nhiệt, hát karaoke, khiêu vũ, chơi tửu lệnh, rồi động chân động tay với giai nhân, nhiệt độ trong phòng cứ tăng lên từng chút một.
Trương Thắng chỉ một tay ôm eo giai nhân, phụ họa với số đông, không có ý định đi xa hơn, bị mọi người cổ vũ hát hai bài, sau đó dừng lại xem náo nhiệt, cô gái số 8 cũng rất yên tĩnh, thấy thế chỉ cùng y uống rượu tán gẫu, thi thoảng ôn nhu đưa một miếng hoa quả tới tận miệng.
Cô gái nói với Trương Thắng, mình là sinh viên đại học, vì hoàn cảnh khó khăn phải cắn răng làm nghề này, vừa mới tới chưa được một tuần. Trương Thắng không khỏi liên tưởng tới Ninh Khả Nhi, cô gái lấy đi nụ hôn đầu của mình, câu chuyện sao mà giống nhau, y chỉ cười. Gần như cô gái nào cũng nói với khách "em vừa mới tới", nếu động lòng thương hoa tiếc ngọc, ít thì cho thêm tiền boa, nhiều thì bao vài tuần, thế là họ kiếm lớn. Nếu động lòng hỏi vì sao tới đây, câu trả lời sẽ là "nhà nghèo, bị cuộc sống dồn ép" hoặc "bị bạn trai nhẫn tâm bỏ rơi, muốn báo thù", lúc nào cũng là bài đó.
Trương Thắng không cần biết câu chuyện đó là thật hay giả, cô nương người ta kể thì y chỉ lắng nghe, nói xuôi vài câu đẹp lòng đẹp dạ thôi.
Qua trò chuyện mới biết, những cô gái này cũng chơi cổ phiếu, hơn nữa còn kiếm không ít, không khó đoán bọn họ có thể thiếu kiến thức, nhưng dễ dàng moi được tin tức nội bộ, nhất là sau sự kiện 19 tháng 5, bọn họ vội vàng tham gia, ai cũng kiếm lớn.
Đêm đưa khuya, phòng bao thưa thớt dần, nhiều cặp đôi vừa ý nhau đã rời đi, Lão Nhạc và Lão Phong thanh toán hoa đơn, nhưng boa cho mỗi cô gái mỗi người tự trả, phí tiếp rượu nơi này là 300, Trương Thắng rút năm tờ điêu luyện nhét qua khe chiếc yếm đào của cô gái, cô gái số 8 mắt lúng liếng, còn cho rằng ông chủ trẻ tuổi đẹp trai này sẽ đưa mình đi ăn khuya, nhưng y lại một mình ra về.
Trương Thắng trả thêm 200 không phải y chơi sang, mà là vì y có được một thông tin quan trọng, ngay cả những cô gái ở đây đều kiếm được tiền, ai ai cũng kiếm được tiền, rốt cuộc là tiền của ai?
" Đừng làm người giữ cái bánh trong tay"
Câu nói của Chung Tinh vẫn vang bên tai, Trương Thắng ngà ngà say rời tòa nhà Quân Vương, đứng bên con sư tử đồng, hít một hơi nghĩ:" Nên rút rồi."
Sáng sớm vào phòng công tác, Trương Thắng nhìn thấy Lạc Phi đang chơi poker trên máy vi tính, khuôn mặt nhỏ đanh lại, như ai nợ cô ba trăm đồng vậy.
- Khụ!
Thực ra Trương Thắng biết Lạc Phi thường xuyên chơi game trên máy lâu rồi, tuy nói nha đầu này rất nhanh tay, song thi thoảng chơi quá mê mẩn, bị y phát hiện ra. Có điều Lạc Phi làm việc cũng nhanh nhẹn cần mẫn, không làm lỡ việc chính, Trương Thắng cũng kệ.
Bây giờ rõ ràng thấy mình đi vào, vẫn ngang nhiên chơi game, nha đầu này... thân quá hóa nhờn rồi.
- Khụ.
Lạc Phi hừm một tiếng: - Trời nóng như vậy, làm sao lại bị cảm? Có phải tối qua chơi quá khoái hoạt, bị cảm nhiệt không?
Trương Thắng phì cười, đi tới đặt tay lên vai Lạc Phi bóp vài cái lấy lòng, bị cô xoay người tránh đi, cười hì hì: - Quên quên, hôm qua không dẫn em theo, lần sau nhé.
Lạc Phi bĩu môi: - Chỗ như thế em không thèm đến, khỏi gây trở ngại cho anh.
- Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc ; sắc tức thị không, không tức thị sắc. Ở cùng với Anh Văn mấy tháng, Trương Thắng mưa dần thấm đất, cũng có thể thuận miệng đọc được vài câu kinh Phật, còn chắp tay rất thần thánh: - A di đà phật.
Bộ dạng đó làm Lạc Phi bật cười, đẩy y ra: - Đi đi đi, đừng ở trước mặt người ta giả vờ giả vịt, người khác cho 300, mình cho 500, đúng là sắc bất dị không, không bất dị sắc...
- Hả? Trương Thắng thoáng cái đoán ra tên hớt lẻo là ai: - Tên Nghiêm Phong đó nói với em à, chẳng lẽ cả tối hắn chỉ ngồi nhìn anh sao... Tên đó không phải khuynh hướng có vấn đề chứ?
- Chưa biết ai có vấn đề. Lạc Phi đột nhiên hứng thú hỏi: - Này, nghe nói cô gái số 8 đỏ rất xinh đẹp, sao lại bỏ giai nhân về một mình?
- Thiện tai, thiện tai, bần tăng chỉ thích loại hình em gái hàng xóm. Trương Thắng nháy mắt ám muội với Lạc Phi.
Lạc Phi hứ một tiếng, quay người đi, không để ý tới y, Trương Thắng cúi xuống, vai hai người chạm nhau, cô mất tự nhiên nhích ra một chút: - Anh làm gì thế?
Trương Thắng cầm lấy chuột, click vào phần mềm chứng khoán, thần sắc trịnh trọng: - Nửa tiếng nữa mở cửa giao dịch, hôm nay có điện thoại gì cũng mặc, em tập trung tinh lực xuất hàng cho anh.
- Xuất hàng? Lạc Phi kinh ngạc quay đầu sang, chẳng chú ý mặt hai người sát nhau: - Xem tình thế vẫn sẽ tăng nữa mà, dù lượng tài chính đang đổ vào hay là chính sách ủng hộ đều có lợi, sao rút sớm vậy?
- Bần tăng tứ đại giai không rồi.
- Em nhổ vào, nói nghiêm chỉnh đấy. Lạc Phi làm động tác nhổ nước bọt:
- Dám nói chuyện với ông chủ thế à, có biết anh là cha mẹ cơm áo của em không?
- Nói mau. Lạc Phi đúng là người làm thuê số một thiên hạ:
- Em cho rằng tới thời điểm dự kỳ của mọi người bán ra dễ hơn hay là lúc ai cũng nghĩ sẽ còn lên giá bán ra dễ hơn? Những cơ cấu lớn bán ra cần cả tháng, bọn họ tất nhiên sẽ bán trước xu thế, nên chúng ta phải chạy cho nhanh. Trương Thắng trừng mắt lên, khỏ đầu Lạc Phi một cái, giữ lại chút uy nghiêm ông chủ: - Chúng ta kiếm đủ rồi, hôm nay bán ra cho anh.
Lạc Phi nhún vai: - Rồi, anh bảo bán thì em bán, dù sao là tiền của anh, em chả tiếc.
Trương Thắng lảo đảo: - Thật là, không có chút đạo đức nghề nghiệp nào hết.
Chỉ có Ôn Nhã vận may quá kém, thao tác sai lầm liên tục, tâm tình tồi tệ nên không ai dám mời. Còn Trương Thắng, tất nhiên là thành khách mời danh dự, rất nhiều người động lòng muốn gia nhập phòng công tác Trương thị, bữa cơm hôm nay là hòn đá dò đường.
Buổi tối hôm đó Trương Thắng và mọi người tới khách sạn Quân Vương ăn mừng tưng bừng, cơm no rượu say kéo nhau sang hộp đêm Quân Vương ngay gần đó ca hát uống rượu.
Hộp đêm Quân Vương không thẹn được đặt trong khách sạn 5 sao, từ cửa vào tới phòng bao là các cô gái ăn mặc kiểu váy cung đình lụa trắng xinh đẹp cao nhã qua lại, nhìn thấy khách đều duyên dáng nhún eo thi lễ, nói một tiếng: - Cung nghênh quang lâm.
Bọn họ đi vào một phòng bao rộng như phòng họp, vừa ngồi xuống 30 cô gái dung mạo xinh đẹp xếp hàng một đi vào, cũng là cách ăn mặc cổ trang, chỉ có điều thân trên áo choàng tơ mỏng tang, như chỉ để khoa chiếc yếm đủ màu bên trong, một đám nam nhân chưa uống chủ nào đã say ngất ngưởng.
Lão Nhạc sắp 50 rồi, chọn tiểu cô nương 16 tuổi, tươi non tưởng chừng bóp một cái chảy ra nước, ôm eo cô gái đặt trên đùi, cười híp mắt. Lão Phong thì khẩu vị khác hẳn, không chọn tướng mạo, chỉ cần ngực to, đôi hung khí trước ngực mỗi bước đi là khiến tim người ta run rinh theo.
- Trương Thắng, cậu chọn đi. Hôm nay Trương Thắng là khách mời số một các đại hộ khác tất nhiên ưu tiên y trước.
- Số 8. Trương Thắng cười tủm tỉm, y không nhìn cô gái kia dung mạo ra sao đã lên tiếng, y tới đây chỉ là cùng mọi người ca hát khiêu vũ thôi, cái khác không quan tâm, chọn số này chẳng qua vì may mắn.
Cô gái số 8 nhoản miệng cười đi tới, Trương Thắng lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, cô gái vóc người cao ráo, mặc chiếc yếm sen hồng, khoác hờ hững chiếc áo trắng mỏng tang, tấm thân thiếu nữ gần như phơi trần trong ánh đèn lờ mờ... Vận my không tệ, cô gái này thuộc tuýp giai nhân khiến người ta nhìn dễ chịu, không quá diêm dúa.
Đông người náo nhiệt, hát karaoke, khiêu vũ, chơi tửu lệnh, rồi động chân động tay với giai nhân, nhiệt độ trong phòng cứ tăng lên từng chút một.
Trương Thắng chỉ một tay ôm eo giai nhân, phụ họa với số đông, không có ý định đi xa hơn, bị mọi người cổ vũ hát hai bài, sau đó dừng lại xem náo nhiệt, cô gái số 8 cũng rất yên tĩnh, thấy thế chỉ cùng y uống rượu tán gẫu, thi thoảng ôn nhu đưa một miếng hoa quả tới tận miệng.
Cô gái nói với Trương Thắng, mình là sinh viên đại học, vì hoàn cảnh khó khăn phải cắn răng làm nghề này, vừa mới tới chưa được một tuần. Trương Thắng không khỏi liên tưởng tới Ninh Khả Nhi, cô gái lấy đi nụ hôn đầu của mình, câu chuyện sao mà giống nhau, y chỉ cười. Gần như cô gái nào cũng nói với khách "em vừa mới tới", nếu động lòng thương hoa tiếc ngọc, ít thì cho thêm tiền boa, nhiều thì bao vài tuần, thế là họ kiếm lớn. Nếu động lòng hỏi vì sao tới đây, câu trả lời sẽ là "nhà nghèo, bị cuộc sống dồn ép" hoặc "bị bạn trai nhẫn tâm bỏ rơi, muốn báo thù", lúc nào cũng là bài đó.
Trương Thắng không cần biết câu chuyện đó là thật hay giả, cô nương người ta kể thì y chỉ lắng nghe, nói xuôi vài câu đẹp lòng đẹp dạ thôi.
Qua trò chuyện mới biết, những cô gái này cũng chơi cổ phiếu, hơn nữa còn kiếm không ít, không khó đoán bọn họ có thể thiếu kiến thức, nhưng dễ dàng moi được tin tức nội bộ, nhất là sau sự kiện 19 tháng 5, bọn họ vội vàng tham gia, ai cũng kiếm lớn.
Đêm đưa khuya, phòng bao thưa thớt dần, nhiều cặp đôi vừa ý nhau đã rời đi, Lão Nhạc và Lão Phong thanh toán hoa đơn, nhưng boa cho mỗi cô gái mỗi người tự trả, phí tiếp rượu nơi này là 300, Trương Thắng rút năm tờ điêu luyện nhét qua khe chiếc yếm đào của cô gái, cô gái số 8 mắt lúng liếng, còn cho rằng ông chủ trẻ tuổi đẹp trai này sẽ đưa mình đi ăn khuya, nhưng y lại một mình ra về.
Trương Thắng trả thêm 200 không phải y chơi sang, mà là vì y có được một thông tin quan trọng, ngay cả những cô gái ở đây đều kiếm được tiền, ai ai cũng kiếm được tiền, rốt cuộc là tiền của ai?
" Đừng làm người giữ cái bánh trong tay"
Câu nói của Chung Tinh vẫn vang bên tai, Trương Thắng ngà ngà say rời tòa nhà Quân Vương, đứng bên con sư tử đồng, hít một hơi nghĩ:" Nên rút rồi."
Sáng sớm vào phòng công tác, Trương Thắng nhìn thấy Lạc Phi đang chơi poker trên máy vi tính, khuôn mặt nhỏ đanh lại, như ai nợ cô ba trăm đồng vậy.
- Khụ!
Thực ra Trương Thắng biết Lạc Phi thường xuyên chơi game trên máy lâu rồi, tuy nói nha đầu này rất nhanh tay, song thi thoảng chơi quá mê mẩn, bị y phát hiện ra. Có điều Lạc Phi làm việc cũng nhanh nhẹn cần mẫn, không làm lỡ việc chính, Trương Thắng cũng kệ.
Bây giờ rõ ràng thấy mình đi vào, vẫn ngang nhiên chơi game, nha đầu này... thân quá hóa nhờn rồi.
- Khụ.
Lạc Phi hừm một tiếng: - Trời nóng như vậy, làm sao lại bị cảm? Có phải tối qua chơi quá khoái hoạt, bị cảm nhiệt không?
Trương Thắng phì cười, đi tới đặt tay lên vai Lạc Phi bóp vài cái lấy lòng, bị cô xoay người tránh đi, cười hì hì: - Quên quên, hôm qua không dẫn em theo, lần sau nhé.
Lạc Phi bĩu môi: - Chỗ như thế em không thèm đến, khỏi gây trở ngại cho anh.
- Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc ; sắc tức thị không, không tức thị sắc. Ở cùng với Anh Văn mấy tháng, Trương Thắng mưa dần thấm đất, cũng có thể thuận miệng đọc được vài câu kinh Phật, còn chắp tay rất thần thánh: - A di đà phật.
Bộ dạng đó làm Lạc Phi bật cười, đẩy y ra: - Đi đi đi, đừng ở trước mặt người ta giả vờ giả vịt, người khác cho 300, mình cho 500, đúng là sắc bất dị không, không bất dị sắc...
- Hả? Trương Thắng thoáng cái đoán ra tên hớt lẻo là ai: - Tên Nghiêm Phong đó nói với em à, chẳng lẽ cả tối hắn chỉ ngồi nhìn anh sao... Tên đó không phải khuynh hướng có vấn đề chứ?
- Chưa biết ai có vấn đề. Lạc Phi đột nhiên hứng thú hỏi: - Này, nghe nói cô gái số 8 đỏ rất xinh đẹp, sao lại bỏ giai nhân về một mình?
- Thiện tai, thiện tai, bần tăng chỉ thích loại hình em gái hàng xóm. Trương Thắng nháy mắt ám muội với Lạc Phi.
Lạc Phi hứ một tiếng, quay người đi, không để ý tới y, Trương Thắng cúi xuống, vai hai người chạm nhau, cô mất tự nhiên nhích ra một chút: - Anh làm gì thế?
Trương Thắng cầm lấy chuột, click vào phần mềm chứng khoán, thần sắc trịnh trọng: - Nửa tiếng nữa mở cửa giao dịch, hôm nay có điện thoại gì cũng mặc, em tập trung tinh lực xuất hàng cho anh.
- Xuất hàng? Lạc Phi kinh ngạc quay đầu sang, chẳng chú ý mặt hai người sát nhau: - Xem tình thế vẫn sẽ tăng nữa mà, dù lượng tài chính đang đổ vào hay là chính sách ủng hộ đều có lợi, sao rút sớm vậy?
- Bần tăng tứ đại giai không rồi.
- Em nhổ vào, nói nghiêm chỉnh đấy. Lạc Phi làm động tác nhổ nước bọt:
- Dám nói chuyện với ông chủ thế à, có biết anh là cha mẹ cơm áo của em không?
- Nói mau. Lạc Phi đúng là người làm thuê số một thiên hạ:
- Em cho rằng tới thời điểm dự kỳ của mọi người bán ra dễ hơn hay là lúc ai cũng nghĩ sẽ còn lên giá bán ra dễ hơn? Những cơ cấu lớn bán ra cần cả tháng, bọn họ tất nhiên sẽ bán trước xu thế, nên chúng ta phải chạy cho nhanh. Trương Thắng trừng mắt lên, khỏ đầu Lạc Phi một cái, giữ lại chút uy nghiêm ông chủ: - Chúng ta kiếm đủ rồi, hôm nay bán ra cho anh.
Lạc Phi nhún vai: - Rồi, anh bảo bán thì em bán, dù sao là tiền của anh, em chả tiếc.
Trương Thắng lảo đảo: - Thật là, không có chút đạo đức nghề nghiệp nào hết.
/283
|