- Ông chủ, anh ở đâu? Lạc Phi ghé vào bàn làm việc, thì thầm hỏi:
Ngoài cửa sổ người chen kẻ lấn, do dán màng che mỏng cao gần một người, cho nên bọn họ giơ máy ảnh quá đầu, chụp liên hồi.
- Anh đang giải quyết hậu quả, sao vậy? Văn phòng anh giờ loạn lắm phải không? Đám phóng viên này hiệu suất cao thật...
Lạc Phi không còn nghe rõ Trương Thắng nói gì nữa rồi, ngoài kia quá ồn ào: - Anh tuyệt đối đừng tới đây, bọn chúng vây kín nơi này rồi.
Bên ngoài mấy phóng viên đang lớn tiếng hô:
- Anh Trương Thắng, xin cho chúng tôi vào, chỉ vài câu đơn giản thôi.
- Anh Trương Thắng, tôi là phóng viên ĐTH thành phố, mong anh tiếp nhận phỏng vấn...
Văn phòng chỉ còn một mình Lạc Phi, sáng nay Đồng Thư và Thân Trai Lương tới, đợi mãi không thấy Trương Thắng đâu, hai người ảm đạm thu dọn đồ đạc, chia tay Lạc Phi. Còn Lưu Hồng Bân từ lúc tức giận bỏ đi hôm qua, giờ còn chưa về.
Văn phòng trước kia náo nhiệt vui vẻ, giờ chỉ còn lại một mình, trống vắng lạnh lẽo, bên ngoài một lũ khỉ nhảy nho nhoi, ồn ào không sao chịu nổi, làm Lạc Phi vừa hết chocolata lòng phiền loạn, cuối cùng lửa giận bốc lên …
"Rầm!" Cửa phòng bật mở, một cô gái mặc âu phục nữ, tóc ngắn dáng thanh thanh, mày liễu dựng ngược, hai tay chống hông, nổi cơn tam bành: - Các người làm ồn cái gì hả?
Đám người kia nào có sợ, tức thì nhao nhao ùa tới:
- Xin hỏi cô là gì của anh Trương Thắng?
- Không biết anh Trương Thắng có đây không?
Đèn flash chớp liên hồi, làm Lạc Phi hoa mắt, hít sâu một hơi, làm bầu ngực có hơi nhỏ không ngờ hiện ra chút quy mô, hét lên: - Trương Thắng táng gia bại sản rồi! Các người không cần phỏng vấn nữa, anh ta đang tìm chỗ có phong thủy tốt để treo cổ đấy. Đám đông càng thêm kích động.
- Tin này có phải thật không?
- Anh ấy đã treo cổ chưa?
- Xin hỏi anh ấy định treo cổ ở đâu.
- Xin hỏi cô là ai?
Con sư tử Hà Đông rống tiếp: - Bản cô nương là nhân viên của anh ta, sau này bà cô đây là chủ nợ của anh ta. Chưa treo cổ, điếc à, không phải nói đang tìm sao, nơi nào có phong thủy tốt hả? Trai giam! Các người muốn chết cứ tới đó tự tiện.
Cửa đóng sầm lại, một lúc sau những tiếng tạch tạch đùng đùng vang lên liên hồi, Lạc Phi bật loa hết cỡ, đang chơi Half life trút giận.
Lại qua một lúc nữa, có một đám đại hán mặt mày bặm trợn xuất hiện, đưa Lạc Phi rất không tình nguyện đi, phóng viên đoán chừng đây là người của đám XHĐ mất tiền bởi Trương Thắng, định bám theo, nhưng có mấy tên khác chặn lối, ngăn họ lại.
***** *****
Nhà cha mẹ Trương Thắng cũng hỗn loạn, vợ chồng Trương Thanh ôm con lo lắng ngồi đó, bà Trương khóc lên khóc xuống, ông Trương im lặng hút thuốc liên hồi, khổ cho Chung Tình xoay trái xoay phải đối phó.
- Hắc Tử? Ừ, đừng lo, cậu ấy tâm tình ổn định... À, không cần đến thăm đâu, ở đây loạn lắm. Đúng rồi, yên tâm đi, tôi đang ở đó.
Chung Tình bỏ điện thoại xuống, tiếp tục an ủi họ: - Bác trai bác gái, mọi người đừng gấp, không nghiêm trọng như họ đồn đại đâu, nếu có ai hỏi tới, mọi người đừng trả lời bất kỳ điều gì, nếu không sẽ đẩy cậu ấy vào khó khăn thực sự. Hiện cậu ấy đang đi gặp một nhân vật lớn, người này chắc chắn giúp được cậu ấy, chỉ là...
Lúc Trương Thắng vào trại, Chung Tình thường tới hỏi thăm quà cáp, nay Trương Thắng đã không còn liên quan gì tới công ty cũ, vừa có chuyện Chung Tình liền ra mặt giúp y lo lắng mọi việc, ông bà Trương đã sống gần hết cuộc đời, sao không nhìn ra cô gái này và con mình quan hệ không tầm thường.
Ông Trương vỗ vỗ vai vợ, trấn tĩnh nói: - Chung Tình, cháu cứ nói đi.
Chung Tình do dự nói: - Chuyện này, cậu ấy muốn cháu... đưa mọi người rời khỏi nơi này, tới thủ đô.
Bà Trương kinh hãi quên cả khóc: - Tới thủ đô? Tới đó làm gì? Sao phải đi? Thằng Thắng rốt cuộc nợ người ta bao nhiêu giờ phải chạy trốn thế này?
Chung Tình vội nói: - Bác gái đừng sợ, chuyện không phải như thế đâu, thực ra... Cháu nghe điện thoại chút... Anh béo à, ừ chiều tôi về công ty làm thủ tục chuyển giao chợ thủy sản cho anh, ừm, tôi biết anh không có nhiều tiền như thế, từ từ trả cũng được... Thế nhé, tôi đang ở nhà cậu ấy. Tắt điện thoại rồi, cô tiếp tục: - Anh Quách Béo gửi lời hỏi thăm hai bác, mọi người đừng lo, Trương Thắng không sao hết, nhưng mọi người nhớ kỹ, không được lộ chuyện này ra.
- Có người muốn hại cậu ấy, cậu ấy lo mọi người liên lụy, bảo cháu đưa mọi người đi, ôi chuyện làm ăn phức tạp lắm... Cháu không nói rõ ngay một lúc được, lên thủ đô mọi người sẽ có nhà cửa đàng hoàng, Trương Thắng biết làm nghề này nhiều rủi ro, nên từ lâu lấy danh nghĩa bác trai mở tài khoản ngân hàng, mỗi khi kiếm được tiền, cậu ấy trích phần trăm gửi vào đó dự phòng, tiền còn rất nhiều, hai bác đừng lo.
- Cháu gái à, cháu nói có thật không, bác nghe chỉ thấy loạn hết cả lên, rốt cuộc là chuyện gì mà dấu diếm thế, cháu nói đi bác mới yên tâm được. Bà Trương khóc lóc nói:
Trương Thanh làm lái xe mấy năm cho lãnh đạo, dù sao cũng thấy nhiều, khuyên mẹ: - Mẹ, anh con từ nhỏ đã có chủ kiến, cứ nghe anh ấy đi, rồi từ từ để anh con về nhà nói với cha mẹ, đừng làm khó chị ấy.
Nhà lại có điện thoại, bà Trương ở gần nhấc máy lên nghe, nói với mọi người: - Không biết ai, bảo là bạn thằng cả, là nữ, không biết có phải phóng viên không? Làm sao giờ?
Ông Trương đứng dậy: - Để tôi trả lời.
- Khoan, bác ơi, để cho cháu. Chung Tình nhanh nhẹn nhận lấy điện thoại.
Tần Nhược Nam lòng như lửa đốt, cô đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, di động phải nộp ở đơn vị, tình cờ xem TV hay tin chuyện xảy ra ở tỉnh thành, số di động của Trương Thắng lưu trong máy, trước kia chỉ bấm tên, không nhớ số.
Cũng may là số điện thoại nhà Trương Thắng rất dễ nhớ, chỉ là cô chưa bao giờ gọi điện cho cha mẹ y, nên rất thấp thỏm, nếu không phải quá cấp thiết, cô không dám đường đột gọi điện cho cha mẹ chồng tương lai khi chưa gặp mặt, nên không dám nói thân phận.
- A lô, xin hỏi cô là ai?
- À, tôi là bạn của Trương Thắng, muốn hỏi anh ấy xảy ra chuyện gì, cô là ai?
Chung Tình ra dấu cho mọi người im lặng, giả vờ là Hồ Quyên: - Tôi là em dâu anh ấy, anh cả tôi đầu tư có vấn đề, cả nhà đều đang rất lo, xin phóng viên các cô có chút lương tâm con người, đừng gọi điện tới quấy nhiễu nữa. Nếu cô là bạn anh tôi thật, hãy gọi vào di động.
- Này, tôi là...
Nhưng điện thoại đã cúp rồi, nghe tiếng tu tu kéo dài, Tần Nhược Nam ngây ra một lúc mới sực tỉnh: - Đội trưởng, tôi có chuyện gấp phải Quỳnh Hải.
Đội trưởng Lưu ngạc nhiên: - Có chuyện gì?
- Nhà tôi có chuyện, tôi phải về ngay.
Đội trưởng Lưu xưa nay vẫn thích Tần Nhược Nam, hơn nữa vụ án cũng đã tới hồi kết, không cần cô nữa cũng được, liền gật đầu.
***** *****
- Anh Từ, ha ha ha, bây giờ vua đông bắc uy danh vang dội rồi, chậc chậc, nào đài nào báo rồi TV, tôi còn tưởng đang nói về ngôi sao Hollywood nào đó kia.
Từ Hải Sinh tay cầm điện thoại giả cổ, cười vừa đủ: - Làm gì có, chẳng qua truyền thông cứ thích làm quá thôi, Trương Thắng là hậu bối xuất hiện chưa lâu, tôi thắng cũng đâu có gì to tát.
Vừa đặt cú điện thoại này xuống lại có cuộc điện thoại khác gọi tới, đa phần là lời tâng bốc và tỏ ý muốn hợp tác, Từ Hải Sinh không khỏi phiêu phiêu, trước kia ông ta luôn đứng sau màn thao tác, chưa bao giờ có khoái cảm này, dù rất kiềm chế, vẫn để lộ ra sự đắc ý của mình: - Ha ha ha, hoan nghênh, hợp tác cùng có lợi mà... À, ăn tối sao? Anh đã mời khách, tôi nào dám không đi... Được, tối gặp lại.
Từ Hải Sinh cầm một tờ báo lên, ngay trang nhất đã đưa tin trận quyết chiến giữa ông và và Trương Thắng, làm ngôi sao mới của thương trường đông bắc, người được mệnh danh là Đông phương bất bại phải thất bại trắng tay.
" Vua đông bắc!" Từ Hải Sinh đặt tờ báo ông ta đã đọc tới mấy lần xuống, ngồi dựa lưng vào chiếc ghế da, hai tay đặt hờ lên tay vịn ghế, cảm giác như ngồi trên ngai vàng.
- Chủ tịch Từ. Ngả Qua đợi một lúc mới khúm núm cười bồi: - Tên Trương Thắng đó dám phạm tới anh thì không thể để thoát dễ dàng như vậy, hay là tôi cho vài người đi dạy bảo y.
Ngả Qua là ông chủ một công ty xây dựng, còn mở ba sàn nhảy, thực chất là tên lưu manh xã hội, được Từ Hải Sinh lung lạc về dưới trướng thay ông ta làm những chuyện bẩn thỉu, mấy tên vệ sĩ hôm nọ đi theo Từ Hải Sinh chính là đàn em do Ngả Qua phái tới, có nghe hôm đó xuất hiện một nữ nhân tuyệt sắc, liền đoán ân oán của hai người do đó mà ra.
- Không cần, nếu y không có dũng khí chết, hãy để y sống như chó đi. Từ Hải Sinh đang chìm đắm trong vinh quang vua đông bắc, một vị vua thèm quan tâm tới tên ăn mày sao, chỉ là vừa nổi lên chút lòng tư bị, lại nhớ tới Chung Tình, không hiểu sao lòng khó chịu vô cùng, ngoại trừ Ninh Tĩnh mối tình đầu năm xưa, ông ta chưa bao giờ để vương vấn chút tình cảm nào với nữ nhân, trầm ngâm một lúc nói: - Phái vài người theo dõi y, xem y làm gì?
- Vâng! Ngả Qua có cơ hội biểu hiện, tức thì tinh thần phấn chấn, cười nịnh nọt đi lùi ra ngoài như tên thái giám.
Ngoài cửa sổ người chen kẻ lấn, do dán màng che mỏng cao gần một người, cho nên bọn họ giơ máy ảnh quá đầu, chụp liên hồi.
- Anh đang giải quyết hậu quả, sao vậy? Văn phòng anh giờ loạn lắm phải không? Đám phóng viên này hiệu suất cao thật...
Lạc Phi không còn nghe rõ Trương Thắng nói gì nữa rồi, ngoài kia quá ồn ào: - Anh tuyệt đối đừng tới đây, bọn chúng vây kín nơi này rồi.
Bên ngoài mấy phóng viên đang lớn tiếng hô:
- Anh Trương Thắng, xin cho chúng tôi vào, chỉ vài câu đơn giản thôi.
- Anh Trương Thắng, tôi là phóng viên ĐTH thành phố, mong anh tiếp nhận phỏng vấn...
Văn phòng chỉ còn một mình Lạc Phi, sáng nay Đồng Thư và Thân Trai Lương tới, đợi mãi không thấy Trương Thắng đâu, hai người ảm đạm thu dọn đồ đạc, chia tay Lạc Phi. Còn Lưu Hồng Bân từ lúc tức giận bỏ đi hôm qua, giờ còn chưa về.
Văn phòng trước kia náo nhiệt vui vẻ, giờ chỉ còn lại một mình, trống vắng lạnh lẽo, bên ngoài một lũ khỉ nhảy nho nhoi, ồn ào không sao chịu nổi, làm Lạc Phi vừa hết chocolata lòng phiền loạn, cuối cùng lửa giận bốc lên …
"Rầm!" Cửa phòng bật mở, một cô gái mặc âu phục nữ, tóc ngắn dáng thanh thanh, mày liễu dựng ngược, hai tay chống hông, nổi cơn tam bành: - Các người làm ồn cái gì hả?
Đám người kia nào có sợ, tức thì nhao nhao ùa tới:
- Xin hỏi cô là gì của anh Trương Thắng?
- Không biết anh Trương Thắng có đây không?
Đèn flash chớp liên hồi, làm Lạc Phi hoa mắt, hít sâu một hơi, làm bầu ngực có hơi nhỏ không ngờ hiện ra chút quy mô, hét lên: - Trương Thắng táng gia bại sản rồi! Các người không cần phỏng vấn nữa, anh ta đang tìm chỗ có phong thủy tốt để treo cổ đấy. Đám đông càng thêm kích động.
- Tin này có phải thật không?
- Anh ấy đã treo cổ chưa?
- Xin hỏi anh ấy định treo cổ ở đâu.
- Xin hỏi cô là ai?
Con sư tử Hà Đông rống tiếp: - Bản cô nương là nhân viên của anh ta, sau này bà cô đây là chủ nợ của anh ta. Chưa treo cổ, điếc à, không phải nói đang tìm sao, nơi nào có phong thủy tốt hả? Trai giam! Các người muốn chết cứ tới đó tự tiện.
Cửa đóng sầm lại, một lúc sau những tiếng tạch tạch đùng đùng vang lên liên hồi, Lạc Phi bật loa hết cỡ, đang chơi Half life trút giận.
Lại qua một lúc nữa, có một đám đại hán mặt mày bặm trợn xuất hiện, đưa Lạc Phi rất không tình nguyện đi, phóng viên đoán chừng đây là người của đám XHĐ mất tiền bởi Trương Thắng, định bám theo, nhưng có mấy tên khác chặn lối, ngăn họ lại.
***** *****
Nhà cha mẹ Trương Thắng cũng hỗn loạn, vợ chồng Trương Thanh ôm con lo lắng ngồi đó, bà Trương khóc lên khóc xuống, ông Trương im lặng hút thuốc liên hồi, khổ cho Chung Tình xoay trái xoay phải đối phó.
- Hắc Tử? Ừ, đừng lo, cậu ấy tâm tình ổn định... À, không cần đến thăm đâu, ở đây loạn lắm. Đúng rồi, yên tâm đi, tôi đang ở đó.
Chung Tình bỏ điện thoại xuống, tiếp tục an ủi họ: - Bác trai bác gái, mọi người đừng gấp, không nghiêm trọng như họ đồn đại đâu, nếu có ai hỏi tới, mọi người đừng trả lời bất kỳ điều gì, nếu không sẽ đẩy cậu ấy vào khó khăn thực sự. Hiện cậu ấy đang đi gặp một nhân vật lớn, người này chắc chắn giúp được cậu ấy, chỉ là...
Lúc Trương Thắng vào trại, Chung Tình thường tới hỏi thăm quà cáp, nay Trương Thắng đã không còn liên quan gì tới công ty cũ, vừa có chuyện Chung Tình liền ra mặt giúp y lo lắng mọi việc, ông bà Trương đã sống gần hết cuộc đời, sao không nhìn ra cô gái này và con mình quan hệ không tầm thường.
Ông Trương vỗ vỗ vai vợ, trấn tĩnh nói: - Chung Tình, cháu cứ nói đi.
Chung Tình do dự nói: - Chuyện này, cậu ấy muốn cháu... đưa mọi người rời khỏi nơi này, tới thủ đô.
Bà Trương kinh hãi quên cả khóc: - Tới thủ đô? Tới đó làm gì? Sao phải đi? Thằng Thắng rốt cuộc nợ người ta bao nhiêu giờ phải chạy trốn thế này?
Chung Tình vội nói: - Bác gái đừng sợ, chuyện không phải như thế đâu, thực ra... Cháu nghe điện thoại chút... Anh béo à, ừ chiều tôi về công ty làm thủ tục chuyển giao chợ thủy sản cho anh, ừm, tôi biết anh không có nhiều tiền như thế, từ từ trả cũng được... Thế nhé, tôi đang ở nhà cậu ấy. Tắt điện thoại rồi, cô tiếp tục: - Anh Quách Béo gửi lời hỏi thăm hai bác, mọi người đừng lo, Trương Thắng không sao hết, nhưng mọi người nhớ kỹ, không được lộ chuyện này ra.
- Có người muốn hại cậu ấy, cậu ấy lo mọi người liên lụy, bảo cháu đưa mọi người đi, ôi chuyện làm ăn phức tạp lắm... Cháu không nói rõ ngay một lúc được, lên thủ đô mọi người sẽ có nhà cửa đàng hoàng, Trương Thắng biết làm nghề này nhiều rủi ro, nên từ lâu lấy danh nghĩa bác trai mở tài khoản ngân hàng, mỗi khi kiếm được tiền, cậu ấy trích phần trăm gửi vào đó dự phòng, tiền còn rất nhiều, hai bác đừng lo.
- Cháu gái à, cháu nói có thật không, bác nghe chỉ thấy loạn hết cả lên, rốt cuộc là chuyện gì mà dấu diếm thế, cháu nói đi bác mới yên tâm được. Bà Trương khóc lóc nói:
Trương Thanh làm lái xe mấy năm cho lãnh đạo, dù sao cũng thấy nhiều, khuyên mẹ: - Mẹ, anh con từ nhỏ đã có chủ kiến, cứ nghe anh ấy đi, rồi từ từ để anh con về nhà nói với cha mẹ, đừng làm khó chị ấy.
Nhà lại có điện thoại, bà Trương ở gần nhấc máy lên nghe, nói với mọi người: - Không biết ai, bảo là bạn thằng cả, là nữ, không biết có phải phóng viên không? Làm sao giờ?
Ông Trương đứng dậy: - Để tôi trả lời.
- Khoan, bác ơi, để cho cháu. Chung Tình nhanh nhẹn nhận lấy điện thoại.
Tần Nhược Nam lòng như lửa đốt, cô đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, di động phải nộp ở đơn vị, tình cờ xem TV hay tin chuyện xảy ra ở tỉnh thành, số di động của Trương Thắng lưu trong máy, trước kia chỉ bấm tên, không nhớ số.
Cũng may là số điện thoại nhà Trương Thắng rất dễ nhớ, chỉ là cô chưa bao giờ gọi điện cho cha mẹ y, nên rất thấp thỏm, nếu không phải quá cấp thiết, cô không dám đường đột gọi điện cho cha mẹ chồng tương lai khi chưa gặp mặt, nên không dám nói thân phận.
- A lô, xin hỏi cô là ai?
- À, tôi là bạn của Trương Thắng, muốn hỏi anh ấy xảy ra chuyện gì, cô là ai?
Chung Tình ra dấu cho mọi người im lặng, giả vờ là Hồ Quyên: - Tôi là em dâu anh ấy, anh cả tôi đầu tư có vấn đề, cả nhà đều đang rất lo, xin phóng viên các cô có chút lương tâm con người, đừng gọi điện tới quấy nhiễu nữa. Nếu cô là bạn anh tôi thật, hãy gọi vào di động.
- Này, tôi là...
Nhưng điện thoại đã cúp rồi, nghe tiếng tu tu kéo dài, Tần Nhược Nam ngây ra một lúc mới sực tỉnh: - Đội trưởng, tôi có chuyện gấp phải Quỳnh Hải.
Đội trưởng Lưu ngạc nhiên: - Có chuyện gì?
- Nhà tôi có chuyện, tôi phải về ngay.
Đội trưởng Lưu xưa nay vẫn thích Tần Nhược Nam, hơn nữa vụ án cũng đã tới hồi kết, không cần cô nữa cũng được, liền gật đầu.
***** *****
- Anh Từ, ha ha ha, bây giờ vua đông bắc uy danh vang dội rồi, chậc chậc, nào đài nào báo rồi TV, tôi còn tưởng đang nói về ngôi sao Hollywood nào đó kia.
Từ Hải Sinh tay cầm điện thoại giả cổ, cười vừa đủ: - Làm gì có, chẳng qua truyền thông cứ thích làm quá thôi, Trương Thắng là hậu bối xuất hiện chưa lâu, tôi thắng cũng đâu có gì to tát.
Vừa đặt cú điện thoại này xuống lại có cuộc điện thoại khác gọi tới, đa phần là lời tâng bốc và tỏ ý muốn hợp tác, Từ Hải Sinh không khỏi phiêu phiêu, trước kia ông ta luôn đứng sau màn thao tác, chưa bao giờ có khoái cảm này, dù rất kiềm chế, vẫn để lộ ra sự đắc ý của mình: - Ha ha ha, hoan nghênh, hợp tác cùng có lợi mà... À, ăn tối sao? Anh đã mời khách, tôi nào dám không đi... Được, tối gặp lại.
Từ Hải Sinh cầm một tờ báo lên, ngay trang nhất đã đưa tin trận quyết chiến giữa ông và và Trương Thắng, làm ngôi sao mới của thương trường đông bắc, người được mệnh danh là Đông phương bất bại phải thất bại trắng tay.
" Vua đông bắc!" Từ Hải Sinh đặt tờ báo ông ta đã đọc tới mấy lần xuống, ngồi dựa lưng vào chiếc ghế da, hai tay đặt hờ lên tay vịn ghế, cảm giác như ngồi trên ngai vàng.
- Chủ tịch Từ. Ngả Qua đợi một lúc mới khúm núm cười bồi: - Tên Trương Thắng đó dám phạm tới anh thì không thể để thoát dễ dàng như vậy, hay là tôi cho vài người đi dạy bảo y.
Ngả Qua là ông chủ một công ty xây dựng, còn mở ba sàn nhảy, thực chất là tên lưu manh xã hội, được Từ Hải Sinh lung lạc về dưới trướng thay ông ta làm những chuyện bẩn thỉu, mấy tên vệ sĩ hôm nọ đi theo Từ Hải Sinh chính là đàn em do Ngả Qua phái tới, có nghe hôm đó xuất hiện một nữ nhân tuyệt sắc, liền đoán ân oán của hai người do đó mà ra.
- Không cần, nếu y không có dũng khí chết, hãy để y sống như chó đi. Từ Hải Sinh đang chìm đắm trong vinh quang vua đông bắc, một vị vua thèm quan tâm tới tên ăn mày sao, chỉ là vừa nổi lên chút lòng tư bị, lại nhớ tới Chung Tình, không hiểu sao lòng khó chịu vô cùng, ngoại trừ Ninh Tĩnh mối tình đầu năm xưa, ông ta chưa bao giờ để vương vấn chút tình cảm nào với nữ nhân, trầm ngâm một lúc nói: - Phái vài người theo dõi y, xem y làm gì?
- Vâng! Ngả Qua có cơ hội biểu hiện, tức thì tinh thần phấn chấn, cười nịnh nọt đi lùi ra ngoài như tên thái giám.
/283
|