Trương Thắng hiện ở một mình trong tiểu khu Hoa Hồng.
Y không biết tiếp theo Từ Hải Sinh còn thủ đoạn gì nữa không, ít nhất ông ta lên tiếng muốn đối phó với Chung Tình, nên không yên tâm, kiến nghị cô và người nhà đều rời đi.
Chung Tình hành động rất nhanh, là phụ nữ cô càng mẫn cảm, ánh mắt Từ Hải Sinh nhìn cô hôm đó khiến cô cực kỳ bất an, ngay đêm hôm đó dẫn cả nhà Trương Thắng rời khỏi Quỳnh Hải, thủ tục về sau do Quách Y Tinh hoàn thành nốt.
Trước nhà Trương Thắng đỗ một chiếc xe, một nam nhân ngồi ở ghế lái mắt nhìn không chớp, cửa sổ bên cạnh để mở, có hai chân thò ra ngoài, người này đang ngủ.
Trương Thắng tiễn Nghiêm Phong đi rồi, lúc quay về liền chú ý tới cái xe này.
Cách đó vài mét, trong một cái xe khác, Ngả Qua gọi điện cho Từ Hải Sinh: - Chủ tịch, tôi nghĩ không cần chúng ta ra tay với y nữa.
- Sao thế?
- Có kẻ đang giám thị y rồi, tôi nhận ra một tên trong đó, là người của La Đại Pháo.
- À, tên buôn thủy sản bị mất 5 triệu vì y hả?
- Đúng vậy, kẻ này cũng là người trong giới của tôi, một thời ác danh vang khắp toàn bộ chợ tỉnh thành, xem ra La Đại Pháo muốn đem y đi nuôi cá.
Từ Hải Sinh chỉ nói đơn giản: - Trời tạo nghiệt có thể tránh, tự tạo nghiệt không thể thoát. Vậy rút đi, tránh cho khi xác y nổi lên giữa hồ, chúng ta lại bị nghi ngờ.
Chiếc xe đỗ dưới lầu đúng là của người La Đại Pháo, nhưng không phải là đợi thời cơ đem y đi nuôi cá, mà đợi thêm lát nữa, sẽ có thêm người tới, cầm dao rựa xông vào nhà, sau đó Trương Thắng phá cửa sổ chạy tháo thân, vừa vặn có vài người nhìn thấy kể cho Từ Hải Sinh.
Bóng đêm buông xuống, Trương Thắng đang thu dọn quần áo.
Chính lúc này một chiếc xe cảnh sát phóng như bay vào tiểu khu, phanh xe cháy đường, dừng lại ngay trước cửa nhà Trương Thắng. Tần Nhược Nam nhảy ra, toàn thân đồng phục, hông đeo súng, chạy vào nhà.
Người đang giám sát Trương Thắng giật mình, quay sang hỏi vị đại ca đang ngủ, vị đại ca đó cũng không biết làm sao, vội gọi điện cho La Đại Pháo.
Tiếng gõ cửa sầm sầm vang lên, Trương Thắng nghĩ đám huynh đệ La Đại Pháo đến "hành hung" mình rồi, xách cặp xuống nhà, vừa mở cửa ra liền ngờ người.
Tần Nhược Nam mặt trắng bệch, nắm đấm vẫn còn giơ lên.
- Nhược Nam.
Cạch, cửa đóng ngay lại, dù hết sức kích động Tần Nhược Nam không quên bản năng cảnh sát, quan sát một lượt, sau đó mới nhào vào lòng Trương Thắng, ôm chặt lấy y: - Anh không sao, anh không sao, em sợ quá.
Trương Thắng thả chiếc cặp xuống, nhè nhẹ vỗ vai cô: - Ổn rồi, ổn rồi.
- Ổn gì mà ổn. Tần Nhược Nam đột nhiên đấm y vài cái, tức giận nói: - Sao anh lại dọa em như thế, gọi điện tới công ty, rồi tới nhà anh, không ai nhận. Tv thì nói anh cùng đường, em, em sợ thế nào anh có biết không... Nói tới đó giọng chuyển sang nghẹn ngào.
Trương Thắng nhịn đau đi tới, nắm lấy tay cô hôn nhẹ: - Ngốc ơi, gọi vào di động cho anh.
- Em đi chấp hành nhiệm vụ, mọi thiết bị liên lạc đều phải giao nộp, khi về trà nhiệm vụ mới nhận lại, không nhớ số của anh. Tần Nhược Nam nhìn thấy trang phục cùng cái cặp dưới đất, lắp bắp hỏi: - Anh, anh muốn đi? Thua rồi thì thôi, không làm nghề này nữa, ai trong nghề này dám đảo bảo chỉ thắng không thua, khách hàng của anh dám giở trò em cho biết tay. Nếu anh lo, hãy tới nhà em ở.
Trương Thắng lòng dâng lên như tình dịu ngọt, vuốt chóp mũi Tần Nhược Nam: - Ngốc, không sợ cha mẹ em dùng chổi đuổi anh đi à?
Tần Nhược Nam hơi đỏ mặt dậm chân: - Con người anh thật là, đã tới nước nào rồi mà còn... Ai nói anh ở phòng em đâu...
Tần Nhược Nam mặc đồng phục thế này, lại còn mang súng, có bạn gái dũng mãnh như thế, Trương Thắng đoán chừng người La Đại Pháo an bài không có gan xông vào, nắm tay cô xách va li lên: - Đi nào, chúng ta ra khỏi đây rồi hẵng nói.
Hai người xuống lầu, Tần Nhược Nam phát hiện ngay cái xe đỗ ở vị trí bất thường, bên trong lập lè ánh lửa, cảnh giác sờ tay vào bao súng, Trương Thắng vội đẩy cô: - Đi, lên xe... Đi thôi.
Một lát sau điện thoại La Đại Pháo gọi điện tới, vị đại ca kia phấn chấn hô to: - Các anh em xông lên.
Tiếp theo đó bốn năm người cầm dao gậy xông vào cái nhà trống, đập phá tưng bừng, miệng không ngừng la hét: " Giết người đền mang, thiếu nợ trả tiền!" Khiến hàng xóm xung quanh vội vàng đóng hết cửa lại.
***** *****
- Chuyện là như thế. Trương Thắng kể đầu đuôi câu chuyện cho Tần Nhược Nam nghe: - Anh không thể cả đời đề phòng con rắn độc này, nên chỉ còn cách triệt để đánh bại ông ta.
- Chính là ông ta, kẻ giả mạo đầu tư, sau đó chạy mất, hại anh ngồi tù nửa năm?
- Không chỉ thế, trong trại giam ông ta còn nhiều lần thuê người giết anh bịt miệng, may mà anh thoát được.
- Nói vậy là anh không lỗ vốn? Tần Nhược Nam tiếp nhận quá nhiều thông tin một lúc cảm giác không tiêu hóa hết được:
Trương Thắng cười ha hả: - Lỗ chữ, anh mất sạch tiền rồi, thực sự là thua không còn một đồng, nhưng bên Thượng Hải nhờ Lão Từ khảng khái đẩy giá lên tương trợ, số tiền 38 triệu vốn định trả cho nợ anh bí mật cho người thao tác, anh thắng 200 triệu...
- Nhưng... những nhà đầu tư ném hết tiền vào đó, cũng mất cả rồi. Tần Nhược Nam giọng u oán, cô hi vọng nam nhân của mình thắng, nhưng không muốn y vì lợi ích của mình mà trở nên tàn nhẫn:
Trương Thắng vuốt chóp mũi cô: - Ngốc ạ, thực tế là anh ta lãi lớn rồi sẽ hoàn tiền cho người ta, tất nhiên tên nội gián Lý Tường thì thật sự mất hết rồi... Có điều em không cần áy náy, có Từ Hải Sinh trả nợ thay anh.
Tần Nhược Nam gật đầu, cô không trách Trương Thắng dấu mình, chỉ là nghĩ lại vẫn còn thấy sợ: - Thắng, tôi vẫn chưa hiểu lắm, nhưng nói thế tức là Từ Hải Sinh cũng kiếm nhiều phải không?
- Ừm. Trương Thắng mặt âm trầm: - Tỉ lệ lợi nhuận ông ta thu được ít hơn anh nhiều, vì ông ta phải tốn tiền thao tác, đồng thời nhập cuộc chậm hơn, nhưng số tiền kiếm được lại nhiều hơn hẳn. Lần này anh dùng hết chiêu số mới biến ông ta từ sát thủ thành trợ thủ, thực sự không có cách nào cắn ngược lại ông ta, thực lực của ông ta vẫn trên anh quá nhiều. Hơn nữa qua trận chiến này anh phát hiện một chuyện...
- Ở trên thị trường vốn rất khó khóa chặt một đối thủ, như lần này, nếu anh thực sự mắc lừa không biết gì hết, nhưng nhận ra thao tác sai lầm, anh sẽ rời cuộc chơi, tuy tổn thất nhưng không thể trí mạng. Quy tắc cuộc chơi là thế, trừ khi bản thân quá tham lam ngu xuẩn, nếu không anh có thể lựa chọn một người làm đối thủ, nhưng người ta có thể từ chối.
- Bởi vậy cho dù anh có đủ thực lực đấu với ông ta, thì ông ta vẫn luôn có thể né tranh, mà bây giờ anh phải đánh bại ông ta.
Đúng thế, con người Từ Hải Sinh trừ bản thân ra, ông ta không bận tâm tới thị phi, đạo lý hay tình người gì cả. Cho dù Trương Thắng không hề có ý định báo thù ông ta, vậy mà ông ta suy bụng ta ra bụng người, dồn y vào đường cùng, qua lần này ông ta càng không bỏ qua cho cho y.
Cây muôn lặng mà gió chẳng dừng, Trương Thắng không thể đề phòng ông ta cả đời, vậy chỉ còn cách tiêu diệt ông ta mà thôi...
Muốn diệt Từ Hải Sinh thì phải đi nơi khác khuất khỏi tầm mắt ông ta gây dựng lực lượng.
Tần Nhược Nam xâu chuỗi sự việc, cảm thấy vài chỗ không ổn, nhìn y nghi ngờ: - Anh nhất định vẫn còn chuyện dấu em phải không?
Y không biết tiếp theo Từ Hải Sinh còn thủ đoạn gì nữa không, ít nhất ông ta lên tiếng muốn đối phó với Chung Tình, nên không yên tâm, kiến nghị cô và người nhà đều rời đi.
Chung Tình hành động rất nhanh, là phụ nữ cô càng mẫn cảm, ánh mắt Từ Hải Sinh nhìn cô hôm đó khiến cô cực kỳ bất an, ngay đêm hôm đó dẫn cả nhà Trương Thắng rời khỏi Quỳnh Hải, thủ tục về sau do Quách Y Tinh hoàn thành nốt.
Trước nhà Trương Thắng đỗ một chiếc xe, một nam nhân ngồi ở ghế lái mắt nhìn không chớp, cửa sổ bên cạnh để mở, có hai chân thò ra ngoài, người này đang ngủ.
Trương Thắng tiễn Nghiêm Phong đi rồi, lúc quay về liền chú ý tới cái xe này.
Cách đó vài mét, trong một cái xe khác, Ngả Qua gọi điện cho Từ Hải Sinh: - Chủ tịch, tôi nghĩ không cần chúng ta ra tay với y nữa.
- Sao thế?
- Có kẻ đang giám thị y rồi, tôi nhận ra một tên trong đó, là người của La Đại Pháo.
- À, tên buôn thủy sản bị mất 5 triệu vì y hả?
- Đúng vậy, kẻ này cũng là người trong giới của tôi, một thời ác danh vang khắp toàn bộ chợ tỉnh thành, xem ra La Đại Pháo muốn đem y đi nuôi cá.
Từ Hải Sinh chỉ nói đơn giản: - Trời tạo nghiệt có thể tránh, tự tạo nghiệt không thể thoát. Vậy rút đi, tránh cho khi xác y nổi lên giữa hồ, chúng ta lại bị nghi ngờ.
Chiếc xe đỗ dưới lầu đúng là của người La Đại Pháo, nhưng không phải là đợi thời cơ đem y đi nuôi cá, mà đợi thêm lát nữa, sẽ có thêm người tới, cầm dao rựa xông vào nhà, sau đó Trương Thắng phá cửa sổ chạy tháo thân, vừa vặn có vài người nhìn thấy kể cho Từ Hải Sinh.
Bóng đêm buông xuống, Trương Thắng đang thu dọn quần áo.
Chính lúc này một chiếc xe cảnh sát phóng như bay vào tiểu khu, phanh xe cháy đường, dừng lại ngay trước cửa nhà Trương Thắng. Tần Nhược Nam nhảy ra, toàn thân đồng phục, hông đeo súng, chạy vào nhà.
Người đang giám sát Trương Thắng giật mình, quay sang hỏi vị đại ca đang ngủ, vị đại ca đó cũng không biết làm sao, vội gọi điện cho La Đại Pháo.
Tiếng gõ cửa sầm sầm vang lên, Trương Thắng nghĩ đám huynh đệ La Đại Pháo đến "hành hung" mình rồi, xách cặp xuống nhà, vừa mở cửa ra liền ngờ người.
Tần Nhược Nam mặt trắng bệch, nắm đấm vẫn còn giơ lên.
- Nhược Nam.
Cạch, cửa đóng ngay lại, dù hết sức kích động Tần Nhược Nam không quên bản năng cảnh sát, quan sát một lượt, sau đó mới nhào vào lòng Trương Thắng, ôm chặt lấy y: - Anh không sao, anh không sao, em sợ quá.
Trương Thắng thả chiếc cặp xuống, nhè nhẹ vỗ vai cô: - Ổn rồi, ổn rồi.
- Ổn gì mà ổn. Tần Nhược Nam đột nhiên đấm y vài cái, tức giận nói: - Sao anh lại dọa em như thế, gọi điện tới công ty, rồi tới nhà anh, không ai nhận. Tv thì nói anh cùng đường, em, em sợ thế nào anh có biết không... Nói tới đó giọng chuyển sang nghẹn ngào.
Trương Thắng nhịn đau đi tới, nắm lấy tay cô hôn nhẹ: - Ngốc ơi, gọi vào di động cho anh.
- Em đi chấp hành nhiệm vụ, mọi thiết bị liên lạc đều phải giao nộp, khi về trà nhiệm vụ mới nhận lại, không nhớ số của anh. Tần Nhược Nam nhìn thấy trang phục cùng cái cặp dưới đất, lắp bắp hỏi: - Anh, anh muốn đi? Thua rồi thì thôi, không làm nghề này nữa, ai trong nghề này dám đảo bảo chỉ thắng không thua, khách hàng của anh dám giở trò em cho biết tay. Nếu anh lo, hãy tới nhà em ở.
Trương Thắng lòng dâng lên như tình dịu ngọt, vuốt chóp mũi Tần Nhược Nam: - Ngốc, không sợ cha mẹ em dùng chổi đuổi anh đi à?
Tần Nhược Nam hơi đỏ mặt dậm chân: - Con người anh thật là, đã tới nước nào rồi mà còn... Ai nói anh ở phòng em đâu...
Tần Nhược Nam mặc đồng phục thế này, lại còn mang súng, có bạn gái dũng mãnh như thế, Trương Thắng đoán chừng người La Đại Pháo an bài không có gan xông vào, nắm tay cô xách va li lên: - Đi nào, chúng ta ra khỏi đây rồi hẵng nói.
Hai người xuống lầu, Tần Nhược Nam phát hiện ngay cái xe đỗ ở vị trí bất thường, bên trong lập lè ánh lửa, cảnh giác sờ tay vào bao súng, Trương Thắng vội đẩy cô: - Đi, lên xe... Đi thôi.
Một lát sau điện thoại La Đại Pháo gọi điện tới, vị đại ca kia phấn chấn hô to: - Các anh em xông lên.
Tiếp theo đó bốn năm người cầm dao gậy xông vào cái nhà trống, đập phá tưng bừng, miệng không ngừng la hét: " Giết người đền mang, thiếu nợ trả tiền!" Khiến hàng xóm xung quanh vội vàng đóng hết cửa lại.
***** *****
- Chuyện là như thế. Trương Thắng kể đầu đuôi câu chuyện cho Tần Nhược Nam nghe: - Anh không thể cả đời đề phòng con rắn độc này, nên chỉ còn cách triệt để đánh bại ông ta.
- Chính là ông ta, kẻ giả mạo đầu tư, sau đó chạy mất, hại anh ngồi tù nửa năm?
- Không chỉ thế, trong trại giam ông ta còn nhiều lần thuê người giết anh bịt miệng, may mà anh thoát được.
- Nói vậy là anh không lỗ vốn? Tần Nhược Nam tiếp nhận quá nhiều thông tin một lúc cảm giác không tiêu hóa hết được:
Trương Thắng cười ha hả: - Lỗ chữ, anh mất sạch tiền rồi, thực sự là thua không còn một đồng, nhưng bên Thượng Hải nhờ Lão Từ khảng khái đẩy giá lên tương trợ, số tiền 38 triệu vốn định trả cho nợ anh bí mật cho người thao tác, anh thắng 200 triệu...
- Nhưng... những nhà đầu tư ném hết tiền vào đó, cũng mất cả rồi. Tần Nhược Nam giọng u oán, cô hi vọng nam nhân của mình thắng, nhưng không muốn y vì lợi ích của mình mà trở nên tàn nhẫn:
Trương Thắng vuốt chóp mũi cô: - Ngốc ạ, thực tế là anh ta lãi lớn rồi sẽ hoàn tiền cho người ta, tất nhiên tên nội gián Lý Tường thì thật sự mất hết rồi... Có điều em không cần áy náy, có Từ Hải Sinh trả nợ thay anh.
Tần Nhược Nam gật đầu, cô không trách Trương Thắng dấu mình, chỉ là nghĩ lại vẫn còn thấy sợ: - Thắng, tôi vẫn chưa hiểu lắm, nhưng nói thế tức là Từ Hải Sinh cũng kiếm nhiều phải không?
- Ừm. Trương Thắng mặt âm trầm: - Tỉ lệ lợi nhuận ông ta thu được ít hơn anh nhiều, vì ông ta phải tốn tiền thao tác, đồng thời nhập cuộc chậm hơn, nhưng số tiền kiếm được lại nhiều hơn hẳn. Lần này anh dùng hết chiêu số mới biến ông ta từ sát thủ thành trợ thủ, thực sự không có cách nào cắn ngược lại ông ta, thực lực của ông ta vẫn trên anh quá nhiều. Hơn nữa qua trận chiến này anh phát hiện một chuyện...
- Ở trên thị trường vốn rất khó khóa chặt một đối thủ, như lần này, nếu anh thực sự mắc lừa không biết gì hết, nhưng nhận ra thao tác sai lầm, anh sẽ rời cuộc chơi, tuy tổn thất nhưng không thể trí mạng. Quy tắc cuộc chơi là thế, trừ khi bản thân quá tham lam ngu xuẩn, nếu không anh có thể lựa chọn một người làm đối thủ, nhưng người ta có thể từ chối.
- Bởi vậy cho dù anh có đủ thực lực đấu với ông ta, thì ông ta vẫn luôn có thể né tranh, mà bây giờ anh phải đánh bại ông ta.
Đúng thế, con người Từ Hải Sinh trừ bản thân ra, ông ta không bận tâm tới thị phi, đạo lý hay tình người gì cả. Cho dù Trương Thắng không hề có ý định báo thù ông ta, vậy mà ông ta suy bụng ta ra bụng người, dồn y vào đường cùng, qua lần này ông ta càng không bỏ qua cho cho y.
Cây muôn lặng mà gió chẳng dừng, Trương Thắng không thể đề phòng ông ta cả đời, vậy chỉ còn cách tiêu diệt ông ta mà thôi...
Muốn diệt Từ Hải Sinh thì phải đi nơi khác khuất khỏi tầm mắt ông ta gây dựng lực lượng.
Tần Nhược Nam xâu chuỗi sự việc, cảm thấy vài chỗ không ổn, nhìn y nghi ngờ: - Anh nhất định vẫn còn chuyện dấu em phải không?
/283
|