Từ Hải Sinh từ nhà Thư ký trưởng Dung về, bấm một số máy: - Anh Kính Hiên, tôi là Từ Hải Sinh đây, đang ở Thâm Quyến... Nghe nói anh quen với ông Tằng của giới nghệ sĩ Hong Kong.... Không không, tôi định nhờ ông ấy giúp một chuyện, không phải điều anh nghĩ đâu.
Hàn huyên vài câu, Từ Hải Sinh cúp điện, đợi một lúc cho bạn mình liên hệ trước rồi mới gọi vào số ông Tằng.
Bên kia có tiếng ồm ồm như vịt đực: - A ha ha, chủ tịch Từ, hôm trước báo chí đều đưa tin về anh, bỏ 100 triệu mua bảo kiếm, người anh em này bội phục. Tôi vừa nói chuyện với Kính Hiên rồi, không biết may mắn giúp gì cho anh đây?
Từ Hải Sinh cười: - Anh Tằng, tôi có chuyện này gấp nên mới cần tới anh, chiều nay tôi muốn mời cô Lạc Sinh Hàn ăn cơm, không biết có được không?
- Được được. Bên kia không hỏi nhiều, cười lớn: - Để tôi liên hệ, anh đợi tin nhé.
- Vâng, làm phiền anh.
Nửa tiếng sau Từ Hải Sinh trở về khách sạn mới nhận được điện thoại.
- Chủ tịch Từ, cô Lạc nghe nói anh mời cơm vô cùng vinh hạnh, có điều tối nay cô ấy có buổi biểu diễn đầu tiên ở Hong Kong, rất quan trọng, đi về không kịp... Hay anh tới đây bày tiệc.
Từ Hải Sinh đau đầu: - Anh Tằng làm giấy thông hành Hong Kong mất hai tuần, tôi còn chưa có. Quan trọng là tôi mời mấy quan viên chính phủ, không tiện qua đó.
- Ài, thế thì khó rồi, chủ tịch Từ, không phải là tôi không chịu ra sức, nếu lúc khác, một lời của anh thôi, cô Lạc vui vẻ tới gặp, nhưng hôm nay cô ấy biểu diễn, người ta là ca sĩ, dựa vào cái này kiếm cơm, buổi biểu diễn mà hỏng, ảnh hưởng rất lớn. Cô ấy có muốn đi, quản lý cũng không cho, mong anh thông cảm...
Từ Hải Sinh bóp trán, ông ta đã nói với thư ký trưởng Dung sẽ mời Lạc Sinh Hàn tới bữa cơm, có chút nóng nảy, chợt lòng máy động: - Anh Tằng, làm phiền anh liên hệ lần nữa, tôi lấy danh dự đảm bảo, tuyệt đối không làm cô ấy lỡ buổi biểu diễn.
***** *****
Tòa nhà Địa Vương Thâm Quyến, tòa nhà cao nhất Châu Á, top 10 kiến trúc cao nhất thế giới.
Trương Thắng cùng nhóm người Giám đốc La đang cùng phó thị trưởng phụ trách công tác kinh tế, trong bữa cơm vô tình nhắc tới mấy công ty niêm yết đương địa.
Phó thị trưởng Mạnh tỏ ra đau đầu không thôi: - Thảm nhất là cổ phần của Khải Toàn, nó vốn là xĩ nghiệp quân đội, sau khi tách ra thành xĩ nghiệp địa phương, thành tích không tệ, ai mà ngờ sau khi niêm yết lại thua lỗ liên tục. Vì là xí nghiệp bản địa, xét tới vẫn đề hình tượng và việc làm của lượng lớn công nhân viên, chính phủ vay mượn khắp nơi lấp chỗ trống, nếu không đã sớm bị ủy ban chứng khoán gạch tên rồi. Cứ thế mãi cũng không phải là cách lâu dài, song cán bộ đa phần là người từng đi lính, còn có cả gia quyến một số quân trú đóng Hong Kong, không thể để nó đổ, khó, khó.
Tới đó ông ta nửa thật nửa giả nói: - Giám đốc Trương, nghe nói anh kiếm được không ít tiền trên TTCK, có ý chuyển sang thực nghiệp... Không bằng mua lấy công ty này đi, bằng vào tài kinh doanh của anh, nhất định sẽ giúp nó cải tử hoàn sinh, cứu sống nó cũng là giúp chính phủ, giúp bách tính, anh em quan binh.
Trương Thắng chơi cổ phiếu tất nhiên đã tìm hiểu công ty này, sản xuất kinh doanh đều tồi tệ, nó sở dĩ trước kia được niêm yết là do vị phó thị trưởng Mạnh này vì thành tích mà tô vẽ cho đẹp, cho nên giờ mới phải trăm phương ngàn kế duy trì vận chuyển, không để nó đổ bể, dù biết lỗ hổng càng vá càng to cũng không còn cách nào khác.
Nay ông ta vào thế cưỡi hổ mới tìm tới y.
Chuyện này giống năm xưa anh Văn từng kể cho y trong tù, Trương Thắng cân nhắc một phen, nói: - Thị trưởng Mạnh đã lên tiếng, sao tôi không nghe cho được? Có điều một xí nghiệp thua lỗ tới trăm triệu, sắp bị gạch tên, không dễ, cho tôi suy nghĩ trước được không?
Giám đốc La lến ra hiệu với Trương Thắng, y vờ như không biết.
Phó thị trưởng Mạnh bất ngờ lắm, ông ta vốn không hi vọng nhiều, Trương Thắng không phải người đầu tiên ông ta đưa ra đề nghị vờ vờ thật thật như vậy, đều bị người ta uyển chuyển từ chối, ông ta cũng không trách, nó đúng là động không đáy, ai nghĩ y có ý tiếp nhận, vô cùng hoan hỉ, niềm vui phát ra từ đáy lòng: - Được, đương nhiên là được, đây không phải chuyện nhỏ mà, có điều mong giám đốc Trương cân nhắc nghiêm túc, nếu anh tiếp nhận Khải Toàn, có khó khăn gì cứ đề xuất, tôi sẽ hết mình hỗ trợ.
Trương Thắng tủm tỉm cười nâng ly với ông ta, ngửa cổ uống hết ly rượu màu hoàng kim.
Lúc này ngoài cửa sổ trời trong như được tẩy rửa, có chiếc máy bay bay trực thăng quạt gió phần phật vay qua, đáp xuống tầng 69 của tòa nhà, sau đó một nam tử béo lùn, một cô gái cao ráo đeo kính râm mặc áo gió cao cổ che kín dụng mạo đi xuống, chỉ thấy mỗi cánh môi hồng xinh xắn.
Từ Hải Sinh cùng đoàn người thư ký trưởng Dung nhiệt tình đi tới, Từ Hải Sinh không khoác lác, ông ta liên hệ thuê chiếc trực thăng này đưa ngọc nữ tới, sẽ không lo lỡ buổi biểu diễn.
Ngàn vàng ném ra, mỹ nhân đúng hẹn mà tới.
….. ……
Buổi tối hôm đó Trương Thắng từ chỗ ông chủ Cừu về, lập tức tới tầng hầm, cùng ba người nữa phân tích các con số.
- Ông chủ, chỗ Lão Diêu có chút tin tức đặc biệt truyền về. Chu Duy Trí đứng dậy báo cáo: - Rất lạ, khi chúng ta sử dụng tài chính khống chế thị trường giao ngay, phát hiện ra có người đang mua vào lượng lớn giống chúng ta. Lão Diêu nghi ngờ, tìm mấy giám đốc công ty mời họ ăn cơm, mới biết có người liên tiếp lập tài khoản kỳ hạn, Lão Diêu moi ra được hai cái tên trong đó, liền tiến hành điều tra.
- Hai người đó đều ở trong khách sạn Kim Long, bao hai cô gái rất xinh đẹp, Lão Diêu xùy tiền ra liền biết hai người kia tới từ Thượng Hải. Lão Diêu muốn hỏi ý anh xem kế hoạch có thay đổi không?
Trương Thắng nhíu mày lại, đi thong thả trong phòng, cởi áo véc ra, ngồi xuống ghế châm thuốc hút: - Xem ra có kẻ nhận ra miếng mồi ngon Trịnh Châu giống chúng ta rồi, vấn đề là bọn chúng chơi đường dài hay định bán khống?
- Tôi thấy có khả năng là chúng đã phát hiện ra tin tức chúng ta nhập cuộc, cho nên muốn liên hệ với mấy công ty đương địa phục kích chúng ta.
Trương Thắng xem tài liệu Lão Diêu gửi về: - Không thể, hôm qua chúng ta mới quyết định, hơn nữa xem ngày tháng mở tài khoản, bọn họ còn sớm hơn chúng ta vài ngày.
Giám đốc La nói vào: - Ý anh bọn họ và chúng ta là người cùng đường.
- Khả năng cao là như thế, nhưng con rồng qua đường này chưa chắc là chiến hữu của chúng ta đâu, nếu chúng ta lộ sơ hở, chúng thấy mồi ngon rất có khả năng quay sang cắn chúng ta... Bọn họ đã chuẩn bị lâu hơn vậy để họ chủ chiến, chúng ta ở ngoài rìa đánh lén, khi nào bọn họ lún quá sâu không thể trở giáo được mới dồn sức kết thúc cuộc chiến cướp lấy thành quả sau cùng. Trương Thắng rơi vào trầm tư: - Không biết là cao nhân phương nào đây?
***** *****
Sáng hôm sau Trương Thắng một mặt phái người giám sát hành động của Từ Hải Sinh ở Thượng Hải, một mặt bỏ thời gian ra tới Ma Cao cùng Hussein khảo sát thị trường và hoàn cảnh địa lý đương địa, nghiên cứu chi tiết kế hoạch đầu tư.
Ông chủ Cừu không phụ sự kỳ vọng của Trương Thắng, nửa tháng sau 5 triệu USD được rửa sạch sẽ xuất hiện trong tài khoản của Trương Thắng, Trương Thắng cũng không phụ sự kỳ vọng của ông ta, 15 triệu USD tiếp tục được gửi vào tài khoản nước ngoài, ông chủ Cừu hưng phấn vô cùng.
Vụ mua bán ở Trịnh Châu thắng lớn, đám thổ tài chủ đương địa một lần phải đóng nhiều học phí như thế, mấy vị cục trưởng bị lưu đày, Trương Thắng rút rất nhanh, tuy đám người Thượng Hải biết có kẻ lợi dụng mình kiếm chác, nhưng không truy ra được là ai.
Hàn huyên vài câu, Từ Hải Sinh cúp điện, đợi một lúc cho bạn mình liên hệ trước rồi mới gọi vào số ông Tằng.
Bên kia có tiếng ồm ồm như vịt đực: - A ha ha, chủ tịch Từ, hôm trước báo chí đều đưa tin về anh, bỏ 100 triệu mua bảo kiếm, người anh em này bội phục. Tôi vừa nói chuyện với Kính Hiên rồi, không biết may mắn giúp gì cho anh đây?
Từ Hải Sinh cười: - Anh Tằng, tôi có chuyện này gấp nên mới cần tới anh, chiều nay tôi muốn mời cô Lạc Sinh Hàn ăn cơm, không biết có được không?
- Được được. Bên kia không hỏi nhiều, cười lớn: - Để tôi liên hệ, anh đợi tin nhé.
- Vâng, làm phiền anh.
Nửa tiếng sau Từ Hải Sinh trở về khách sạn mới nhận được điện thoại.
- Chủ tịch Từ, cô Lạc nghe nói anh mời cơm vô cùng vinh hạnh, có điều tối nay cô ấy có buổi biểu diễn đầu tiên ở Hong Kong, rất quan trọng, đi về không kịp... Hay anh tới đây bày tiệc.
Từ Hải Sinh đau đầu: - Anh Tằng làm giấy thông hành Hong Kong mất hai tuần, tôi còn chưa có. Quan trọng là tôi mời mấy quan viên chính phủ, không tiện qua đó.
- Ài, thế thì khó rồi, chủ tịch Từ, không phải là tôi không chịu ra sức, nếu lúc khác, một lời của anh thôi, cô Lạc vui vẻ tới gặp, nhưng hôm nay cô ấy biểu diễn, người ta là ca sĩ, dựa vào cái này kiếm cơm, buổi biểu diễn mà hỏng, ảnh hưởng rất lớn. Cô ấy có muốn đi, quản lý cũng không cho, mong anh thông cảm...
Từ Hải Sinh bóp trán, ông ta đã nói với thư ký trưởng Dung sẽ mời Lạc Sinh Hàn tới bữa cơm, có chút nóng nảy, chợt lòng máy động: - Anh Tằng, làm phiền anh liên hệ lần nữa, tôi lấy danh dự đảm bảo, tuyệt đối không làm cô ấy lỡ buổi biểu diễn.
***** *****
Tòa nhà Địa Vương Thâm Quyến, tòa nhà cao nhất Châu Á, top 10 kiến trúc cao nhất thế giới.
Trương Thắng cùng nhóm người Giám đốc La đang cùng phó thị trưởng phụ trách công tác kinh tế, trong bữa cơm vô tình nhắc tới mấy công ty niêm yết đương địa.
Phó thị trưởng Mạnh tỏ ra đau đầu không thôi: - Thảm nhất là cổ phần của Khải Toàn, nó vốn là xĩ nghiệp quân đội, sau khi tách ra thành xĩ nghiệp địa phương, thành tích không tệ, ai mà ngờ sau khi niêm yết lại thua lỗ liên tục. Vì là xí nghiệp bản địa, xét tới vẫn đề hình tượng và việc làm của lượng lớn công nhân viên, chính phủ vay mượn khắp nơi lấp chỗ trống, nếu không đã sớm bị ủy ban chứng khoán gạch tên rồi. Cứ thế mãi cũng không phải là cách lâu dài, song cán bộ đa phần là người từng đi lính, còn có cả gia quyến một số quân trú đóng Hong Kong, không thể để nó đổ, khó, khó.
Tới đó ông ta nửa thật nửa giả nói: - Giám đốc Trương, nghe nói anh kiếm được không ít tiền trên TTCK, có ý chuyển sang thực nghiệp... Không bằng mua lấy công ty này đi, bằng vào tài kinh doanh của anh, nhất định sẽ giúp nó cải tử hoàn sinh, cứu sống nó cũng là giúp chính phủ, giúp bách tính, anh em quan binh.
Trương Thắng chơi cổ phiếu tất nhiên đã tìm hiểu công ty này, sản xuất kinh doanh đều tồi tệ, nó sở dĩ trước kia được niêm yết là do vị phó thị trưởng Mạnh này vì thành tích mà tô vẽ cho đẹp, cho nên giờ mới phải trăm phương ngàn kế duy trì vận chuyển, không để nó đổ bể, dù biết lỗ hổng càng vá càng to cũng không còn cách nào khác.
Nay ông ta vào thế cưỡi hổ mới tìm tới y.
Chuyện này giống năm xưa anh Văn từng kể cho y trong tù, Trương Thắng cân nhắc một phen, nói: - Thị trưởng Mạnh đã lên tiếng, sao tôi không nghe cho được? Có điều một xí nghiệp thua lỗ tới trăm triệu, sắp bị gạch tên, không dễ, cho tôi suy nghĩ trước được không?
Giám đốc La lến ra hiệu với Trương Thắng, y vờ như không biết.
Phó thị trưởng Mạnh bất ngờ lắm, ông ta vốn không hi vọng nhiều, Trương Thắng không phải người đầu tiên ông ta đưa ra đề nghị vờ vờ thật thật như vậy, đều bị người ta uyển chuyển từ chối, ông ta cũng không trách, nó đúng là động không đáy, ai nghĩ y có ý tiếp nhận, vô cùng hoan hỉ, niềm vui phát ra từ đáy lòng: - Được, đương nhiên là được, đây không phải chuyện nhỏ mà, có điều mong giám đốc Trương cân nhắc nghiêm túc, nếu anh tiếp nhận Khải Toàn, có khó khăn gì cứ đề xuất, tôi sẽ hết mình hỗ trợ.
Trương Thắng tủm tỉm cười nâng ly với ông ta, ngửa cổ uống hết ly rượu màu hoàng kim.
Lúc này ngoài cửa sổ trời trong như được tẩy rửa, có chiếc máy bay bay trực thăng quạt gió phần phật vay qua, đáp xuống tầng 69 của tòa nhà, sau đó một nam tử béo lùn, một cô gái cao ráo đeo kính râm mặc áo gió cao cổ che kín dụng mạo đi xuống, chỉ thấy mỗi cánh môi hồng xinh xắn.
Từ Hải Sinh cùng đoàn người thư ký trưởng Dung nhiệt tình đi tới, Từ Hải Sinh không khoác lác, ông ta liên hệ thuê chiếc trực thăng này đưa ngọc nữ tới, sẽ không lo lỡ buổi biểu diễn.
Ngàn vàng ném ra, mỹ nhân đúng hẹn mà tới.
….. ……
Buổi tối hôm đó Trương Thắng từ chỗ ông chủ Cừu về, lập tức tới tầng hầm, cùng ba người nữa phân tích các con số.
- Ông chủ, chỗ Lão Diêu có chút tin tức đặc biệt truyền về. Chu Duy Trí đứng dậy báo cáo: - Rất lạ, khi chúng ta sử dụng tài chính khống chế thị trường giao ngay, phát hiện ra có người đang mua vào lượng lớn giống chúng ta. Lão Diêu nghi ngờ, tìm mấy giám đốc công ty mời họ ăn cơm, mới biết có người liên tiếp lập tài khoản kỳ hạn, Lão Diêu moi ra được hai cái tên trong đó, liền tiến hành điều tra.
- Hai người đó đều ở trong khách sạn Kim Long, bao hai cô gái rất xinh đẹp, Lão Diêu xùy tiền ra liền biết hai người kia tới từ Thượng Hải. Lão Diêu muốn hỏi ý anh xem kế hoạch có thay đổi không?
Trương Thắng nhíu mày lại, đi thong thả trong phòng, cởi áo véc ra, ngồi xuống ghế châm thuốc hút: - Xem ra có kẻ nhận ra miếng mồi ngon Trịnh Châu giống chúng ta rồi, vấn đề là bọn chúng chơi đường dài hay định bán khống?
- Tôi thấy có khả năng là chúng đã phát hiện ra tin tức chúng ta nhập cuộc, cho nên muốn liên hệ với mấy công ty đương địa phục kích chúng ta.
Trương Thắng xem tài liệu Lão Diêu gửi về: - Không thể, hôm qua chúng ta mới quyết định, hơn nữa xem ngày tháng mở tài khoản, bọn họ còn sớm hơn chúng ta vài ngày.
Giám đốc La nói vào: - Ý anh bọn họ và chúng ta là người cùng đường.
- Khả năng cao là như thế, nhưng con rồng qua đường này chưa chắc là chiến hữu của chúng ta đâu, nếu chúng ta lộ sơ hở, chúng thấy mồi ngon rất có khả năng quay sang cắn chúng ta... Bọn họ đã chuẩn bị lâu hơn vậy để họ chủ chiến, chúng ta ở ngoài rìa đánh lén, khi nào bọn họ lún quá sâu không thể trở giáo được mới dồn sức kết thúc cuộc chiến cướp lấy thành quả sau cùng. Trương Thắng rơi vào trầm tư: - Không biết là cao nhân phương nào đây?
***** *****
Sáng hôm sau Trương Thắng một mặt phái người giám sát hành động của Từ Hải Sinh ở Thượng Hải, một mặt bỏ thời gian ra tới Ma Cao cùng Hussein khảo sát thị trường và hoàn cảnh địa lý đương địa, nghiên cứu chi tiết kế hoạch đầu tư.
Ông chủ Cừu không phụ sự kỳ vọng của Trương Thắng, nửa tháng sau 5 triệu USD được rửa sạch sẽ xuất hiện trong tài khoản của Trương Thắng, Trương Thắng cũng không phụ sự kỳ vọng của ông ta, 15 triệu USD tiếp tục được gửi vào tài khoản nước ngoài, ông chủ Cừu hưng phấn vô cùng.
Vụ mua bán ở Trịnh Châu thắng lớn, đám thổ tài chủ đương địa một lần phải đóng nhiều học phí như thế, mấy vị cục trưởng bị lưu đày, Trương Thắng rút rất nhanh, tuy đám người Thượng Hải biết có kẻ lợi dụng mình kiếm chác, nhưng không truy ra được là ai.
/283
|