Trương Thắng đi ra ngoài hành lang hút thuốc, biết đêm nay chẳng có cơ hội làm ăn gì rồi nên y mới buông thả một phen, cơ mà cứ nhịn thế này không khéo thành bệnh, nghĩ thế cười méo xẹo, từ lúc bắt đầu chuyện này tới giờ, chẳng có điều gì diễn ra đúng theo ý của y cả, giờ đứng đây giữa hành lang vắng lặng, thấy dục vọng kích thích thì ít, hoang mang trầm tư thì nhiều, kiếm được tiền mà cứ phải làm chuyện này không phải điều y muốn, chính mình đang đi vỗ béo cho đám tham quan, trở thành đúng loại người trước kia bản thân xem TV hay chửi bới.
Một lúc sau Trương Thắng quay về phòng, cô gái đã tắm xong, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, đang lau mái tóc dài ướt sũng.
- Con mẹ nó, thật xúi quẩy.
Trương Thắng vừa vào phòng đã vung tay chửi om xòm:
- Đúng là cái số làm chân chó cho người ta mà.
Cô gái bỏ cái lược xuống, đi tới bên cạnh hỏi:
- Làm sao vậy anh?
Trương Thắng đưa tay vuốt vai cô gái, mắt nhìn nửa bầu ngực non tơ lồ lộ dưới khăng tắm màu trắng, giọng tiếc nuối không hề đóng kịch:
- Vừa mới nhận điện thoại của công ty, nửa đêm canh ba rồi còn bắt ra sân bay đón người.
Cô gái ôm tay y lắc, giọng ai oán:
- Không đi không được à?
- Ài, hết cách, anh chỉ làm công ăn lương thôi, không tự chủ được.
Trương Thắng thở dài, mở ví dúi một tờ tiền vào tay cô gái:
- Thế này đi, em sang phòng sếp của anh vậy, anh tranh thủ đi sớm về sớm, nếu còn kịp sẽ tìm em, nhé!
Cô gái "ừ" một tiếng có chút hờn dỗi, nghĩ mà xem, một bên là thanh niên đẹp trai, một bên lão già thô bỉ, đều là phục vụ người ta, ai chả muốn thứ tốt hơn, nhưng không còn cách nào, thủ thỉ dặn Trương Thắng nếu lần sau cần thì lại gọi cho mình.
Đuổi được cô gái đi rồi, Trương Thắng hành động ngay, mở cặp ra, hai tay cẩn thận lấy chiếc camera cỡ nhỏ, treo lên người, khẽ khàng đi ra ban công, lần đầu làm loại việc này, vậy mà y không cảm thấy quá hồi hộp, chỉ là chỗ nối giữa hai ban công hơi hẹp, đây là tầng 12, nhìn xuống có hơi chóng mặt, ngã thì khỏi phải nói kết cục ra sao, thế là y ngồi xuống, dùng cả tứ chi bò tới cái rạp nhỏ cuối ban công phòng xã trưởng Giả.
Khe khẽ mở nắp camera, điều chỉnh chế độ ghi hình ban đêm, nhìn đèn hiển thị nho nhỏ của camera, ở đó đã dán băng dính, không còn chút ánh đỏ nào lộ ra ngoài, tới lúc này Trương Thắng mới bình tĩnh điều chỉnh góc độ, hướng về phía gian phòng.
Trong phòng đang trình diễn tiết mục giống như khi y mới vào phòng, một người quỳ dưới đất, nâng chân người kia... chỉ là sao thân thể cô gái này thảm vậy, sao béo như thế, đổi người khi nào... Không đúng, sao người ngồi trên giường là nữ.
Nhìn kỹ hơn một chút, Trương Thắng suýt phì cười, xã trưởng Giả còn có sở thích tao nhã này à?
Trương Thắng mở to mắt, cô gái kia cũng quấn khăn tắm ngồi trên giường, khoe bờ vai nhẵn nhụi, hai chân vắt chéo, một tay nâng khuỷu tay còn lại, một tay chống cằm, hứng thú nhìn nam nhân quỳ dưới giường, thi thoảng cười khúc khích lên tiếng tán dương khích lệ. Còn xã trưởng Giả Giả Cổ Văn thì như con chó con … à heo con thì đúng hơn, quỳ dưới chân cô ta, hai tay nâng niu bàn chân nhỏ trắng mịn, liếm láp ngon lành.
Trong phòng đúng là diễn cảnh "quân lâm thiên hạ", có điều hoàng đề là Võ Tắc Thiên.
Trương Thắng cố nén cười, nâng camera lên.
….
Về nhà Từ Hải Sinh, hai người cho băng ghi hình vào đầu máy xem, Tử Hải Sinh nhìn cảnh xã trưởng Giả làm chó hầu hạ gái gọi thì cười nghiêng ngả, vỗ đùi liên hồi:
- Không nhìn ra, thật sự không nhìn ra là Lão Giả còn có một mặt thế này. Ha ha ha, xong rồi, có thứ này, ông ta còn dám không nhận lời sao? Lão Giả chuyến này lật thuyền trong mương trong rãnh, chú em, chiêu tuyệt hậu này hay lắm.
Hôm qua Trương Thắng cũng không quay nhiều, chỉ quay gần nửa tiếng xã trưởng Giả luôn phiên liếm chân cho người ta thôi, sau đó hai người họ trình diễn gì nữa không cần biết, xem nữa sợ không chịu nổi, vì dựa vào đoạn băng này thôi cũng quá đủ rồi.
- Giám đốc Từ còn khen tôi nữa, trong lòng tôi bây giờ hết sức bất an, nếu chẳng phải ông ta tham lam vô độ, tôi cũng chẳng muốn làm thế. Dù sao... Ài.
Trương Thắng lúc hành sự rất quyết tâm, nhưng giờ nghĩ lại có chút day dứt:
- Sao thế, sợ rồi hả?
Từ Hải Sinh liếc nhìn y:
- Sợ thì không sợ, chỉ là trong lòng thấy dùng loại thủ đoạn này không quang minh chính đại.
- Tiểu Trương à Tiểu Trương, sao cậu vẫn còn ngây thơ như thế? Quan trường, thương trường là chốn người ăn thịt người, nói gì tới lương tâm chứ. Lúc lão Giả chèn ép cậu, có niệm chút giao tình nào không?
Từ Hải Sinh đặt cốc rượu xuống, nghiêm túc nói:
- Nếu cậu không thấu suốt được đạo lý trong đó thì vĩnh viễn là kẻ thất bại. Cho dù chuyến này thành công rồi, cậu phát tài lớn chăng nữa thì trong cuộc sống về sau, cậu vẫn chỉ là một kẻ thất bại mà thôi. Từ cách cậu đánh cờ, thực ra tôi đã nhìn ra tính cách của cậu, khi gặp được cơ hội, cậu không bị động chờ đợi, mà là kẻ giỏi chủ động tranh cướp.
Trương Thắng ngạc nhiên lắm:
- Cướp?
- Đúng thế, đó mới là bản chất thực của cậu.
Từ Hải Sinh ngả người dựa vào lưng ghế, nhìn y với ánh mắt thầy giáo chỉ bảo học sinh:
- Mọi thứ trên đời này đều phải dựa vào "cướp đoạt" để thành hiện thực, từ cổ chí kim đều là như thế. Giang sơn phải cướp, nữ nhân phải cướp, sự nghiệp phải cướp, chức vụ phải cướp, chỉ là thủ đoạn khác nhau mà thôi. Thân ở thương trường ai không cướp thời cơ kinh doanh? Thân ở quan trường ai không cướp vị trí? Thân ở tình trường, chẳng lẽ muốn ngồi đợi mình lọt vào mắt xanh nữ nhân hay sao... Cậu có biết trên đời này loại người nào có thể ngồi trên đầu người khác, sống cuộc đời sung sướng không?
Thời gian qua Trương Thắng sinh ra chút cảm giác "thần tượng" với vị lãnh đạo cũ này, ông ta như có lời giải cho mọi vấn đề, kinh nghiệm sống, đó là thứ y tha thiết muốn có nhất bây giờ, hơi ngả người về phía trước, chăm chú lắng nghe:
- Giám đốc, cứ nói.
- Chỉ có hai loại thôi, một là "chó", hai là "sói". Chó trung thành, chủ nhân sẽ thưởng thịt thừa cho nó, khi vui vẻ còn có thể giơ nó lên đầu. Sói thì khác, sói dám cướp, không cần người khác cho mình thịt mới có cái ăn, tìm được cơ hội là nhảy lên đầu người ta.
- Muốn vươn lên trong cuộc đời này, hoặc là làm chó, hoặc là làm sói, nếu như cả hai đằng đều không muốn, chỉ muốn bình an hết cuộc đời, thì đó là thỏ, nhưng vận mệnh của thỏ là cả đời sống nơm nớp lo sợ dưới đáy xã hội. Cậu đã muốn thay đổi vận mệnh, không làm thỏ nữa, vậy thì hoặc làm chó hoặc làm sói, cậu muốn tôi dạy cho cách nào?
Trương Thắng không chút suy nghĩ, đáp chắc nịch:
- Sói!
- Tốt.
Từ Hải Sinh vỗ tay tán thưởng:
- Muốn làm sói thì phải biết cướp đoạt, mà đã có cướp đoạt thì không thể tránh được chiến tranh. Thế nên người ta mới gọi thương trường là chiến trường, đánh trận thì phải có người chết, loại việc này ai làm được? Đám thỏ mà cái lá trên cây rơi xuống cũng giật mình sao?
- Mà chiến tranh thì phải dùng thủ đoạn, thắng làm vua, thua làm giặc. Lưu Bị có phải là cướp không? Chu Nguyên Chương có phải là cướp không? Nỗ Nhĩ Cáp Xích có phải là cướp không? Hồng Thiên Vương có phải là cướp không? Kẻ thua mới là giặc cướp, thủ đoạn không quan trọng, quan trọng là ở kết quả.
Trương Thắng nghe hết sức chú tâm, thi thoảng khẽ gật đầu.
Từ Hải Sinh tiếp tục chân thành nói:
- Dung nhập vào xã hội là điều quan trọng nhất, nhiều khi không phải chúng ta lựa chọn cuộc sống, mà cuộc sống lựa chọn chúng ta. Tự cho mình là thanh cao càng tệ hơn cam nguyện hèn mọn, hèn mọn là không dám đi tranh cướp, không có dũng khí thay đổi, cam lòng chấp nhận số mệnh. Còn tự cho mình thanh cao, là từ chối thế giới này, vừa không thay đổi được thế giới, cũng không thích ứng được với luật chơi cuộc đời, kẻ không phù hợp với luật chơi hoặc bị loại bỏ, hoặc là trốn đi, đó là kẻ thất bại lớn nhất.
Một lúc sau Trương Thắng quay về phòng, cô gái đã tắm xong, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, đang lau mái tóc dài ướt sũng.
- Con mẹ nó, thật xúi quẩy.
Trương Thắng vừa vào phòng đã vung tay chửi om xòm:
- Đúng là cái số làm chân chó cho người ta mà.
Cô gái bỏ cái lược xuống, đi tới bên cạnh hỏi:
- Làm sao vậy anh?
Trương Thắng đưa tay vuốt vai cô gái, mắt nhìn nửa bầu ngực non tơ lồ lộ dưới khăng tắm màu trắng, giọng tiếc nuối không hề đóng kịch:
- Vừa mới nhận điện thoại của công ty, nửa đêm canh ba rồi còn bắt ra sân bay đón người.
Cô gái ôm tay y lắc, giọng ai oán:
- Không đi không được à?
- Ài, hết cách, anh chỉ làm công ăn lương thôi, không tự chủ được.
Trương Thắng thở dài, mở ví dúi một tờ tiền vào tay cô gái:
- Thế này đi, em sang phòng sếp của anh vậy, anh tranh thủ đi sớm về sớm, nếu còn kịp sẽ tìm em, nhé!
Cô gái "ừ" một tiếng có chút hờn dỗi, nghĩ mà xem, một bên là thanh niên đẹp trai, một bên lão già thô bỉ, đều là phục vụ người ta, ai chả muốn thứ tốt hơn, nhưng không còn cách nào, thủ thỉ dặn Trương Thắng nếu lần sau cần thì lại gọi cho mình.
Đuổi được cô gái đi rồi, Trương Thắng hành động ngay, mở cặp ra, hai tay cẩn thận lấy chiếc camera cỡ nhỏ, treo lên người, khẽ khàng đi ra ban công, lần đầu làm loại việc này, vậy mà y không cảm thấy quá hồi hộp, chỉ là chỗ nối giữa hai ban công hơi hẹp, đây là tầng 12, nhìn xuống có hơi chóng mặt, ngã thì khỏi phải nói kết cục ra sao, thế là y ngồi xuống, dùng cả tứ chi bò tới cái rạp nhỏ cuối ban công phòng xã trưởng Giả.
Khe khẽ mở nắp camera, điều chỉnh chế độ ghi hình ban đêm, nhìn đèn hiển thị nho nhỏ của camera, ở đó đã dán băng dính, không còn chút ánh đỏ nào lộ ra ngoài, tới lúc này Trương Thắng mới bình tĩnh điều chỉnh góc độ, hướng về phía gian phòng.
Trong phòng đang trình diễn tiết mục giống như khi y mới vào phòng, một người quỳ dưới đất, nâng chân người kia... chỉ là sao thân thể cô gái này thảm vậy, sao béo như thế, đổi người khi nào... Không đúng, sao người ngồi trên giường là nữ.
Nhìn kỹ hơn một chút, Trương Thắng suýt phì cười, xã trưởng Giả còn có sở thích tao nhã này à?
Trương Thắng mở to mắt, cô gái kia cũng quấn khăn tắm ngồi trên giường, khoe bờ vai nhẵn nhụi, hai chân vắt chéo, một tay nâng khuỷu tay còn lại, một tay chống cằm, hứng thú nhìn nam nhân quỳ dưới giường, thi thoảng cười khúc khích lên tiếng tán dương khích lệ. Còn xã trưởng Giả Giả Cổ Văn thì như con chó con … à heo con thì đúng hơn, quỳ dưới chân cô ta, hai tay nâng niu bàn chân nhỏ trắng mịn, liếm láp ngon lành.
Trong phòng đúng là diễn cảnh "quân lâm thiên hạ", có điều hoàng đề là Võ Tắc Thiên.
Trương Thắng cố nén cười, nâng camera lên.
….
Về nhà Từ Hải Sinh, hai người cho băng ghi hình vào đầu máy xem, Tử Hải Sinh nhìn cảnh xã trưởng Giả làm chó hầu hạ gái gọi thì cười nghiêng ngả, vỗ đùi liên hồi:
- Không nhìn ra, thật sự không nhìn ra là Lão Giả còn có một mặt thế này. Ha ha ha, xong rồi, có thứ này, ông ta còn dám không nhận lời sao? Lão Giả chuyến này lật thuyền trong mương trong rãnh, chú em, chiêu tuyệt hậu này hay lắm.
Hôm qua Trương Thắng cũng không quay nhiều, chỉ quay gần nửa tiếng xã trưởng Giả luôn phiên liếm chân cho người ta thôi, sau đó hai người họ trình diễn gì nữa không cần biết, xem nữa sợ không chịu nổi, vì dựa vào đoạn băng này thôi cũng quá đủ rồi.
- Giám đốc Từ còn khen tôi nữa, trong lòng tôi bây giờ hết sức bất an, nếu chẳng phải ông ta tham lam vô độ, tôi cũng chẳng muốn làm thế. Dù sao... Ài.
Trương Thắng lúc hành sự rất quyết tâm, nhưng giờ nghĩ lại có chút day dứt:
- Sao thế, sợ rồi hả?
Từ Hải Sinh liếc nhìn y:
- Sợ thì không sợ, chỉ là trong lòng thấy dùng loại thủ đoạn này không quang minh chính đại.
- Tiểu Trương à Tiểu Trương, sao cậu vẫn còn ngây thơ như thế? Quan trường, thương trường là chốn người ăn thịt người, nói gì tới lương tâm chứ. Lúc lão Giả chèn ép cậu, có niệm chút giao tình nào không?
Từ Hải Sinh đặt cốc rượu xuống, nghiêm túc nói:
- Nếu cậu không thấu suốt được đạo lý trong đó thì vĩnh viễn là kẻ thất bại. Cho dù chuyến này thành công rồi, cậu phát tài lớn chăng nữa thì trong cuộc sống về sau, cậu vẫn chỉ là một kẻ thất bại mà thôi. Từ cách cậu đánh cờ, thực ra tôi đã nhìn ra tính cách của cậu, khi gặp được cơ hội, cậu không bị động chờ đợi, mà là kẻ giỏi chủ động tranh cướp.
Trương Thắng ngạc nhiên lắm:
- Cướp?
- Đúng thế, đó mới là bản chất thực của cậu.
Từ Hải Sinh ngả người dựa vào lưng ghế, nhìn y với ánh mắt thầy giáo chỉ bảo học sinh:
- Mọi thứ trên đời này đều phải dựa vào "cướp đoạt" để thành hiện thực, từ cổ chí kim đều là như thế. Giang sơn phải cướp, nữ nhân phải cướp, sự nghiệp phải cướp, chức vụ phải cướp, chỉ là thủ đoạn khác nhau mà thôi. Thân ở thương trường ai không cướp thời cơ kinh doanh? Thân ở quan trường ai không cướp vị trí? Thân ở tình trường, chẳng lẽ muốn ngồi đợi mình lọt vào mắt xanh nữ nhân hay sao... Cậu có biết trên đời này loại người nào có thể ngồi trên đầu người khác, sống cuộc đời sung sướng không?
Thời gian qua Trương Thắng sinh ra chút cảm giác "thần tượng" với vị lãnh đạo cũ này, ông ta như có lời giải cho mọi vấn đề, kinh nghiệm sống, đó là thứ y tha thiết muốn có nhất bây giờ, hơi ngả người về phía trước, chăm chú lắng nghe:
- Giám đốc, cứ nói.
- Chỉ có hai loại thôi, một là "chó", hai là "sói". Chó trung thành, chủ nhân sẽ thưởng thịt thừa cho nó, khi vui vẻ còn có thể giơ nó lên đầu. Sói thì khác, sói dám cướp, không cần người khác cho mình thịt mới có cái ăn, tìm được cơ hội là nhảy lên đầu người ta.
- Muốn vươn lên trong cuộc đời này, hoặc là làm chó, hoặc là làm sói, nếu như cả hai đằng đều không muốn, chỉ muốn bình an hết cuộc đời, thì đó là thỏ, nhưng vận mệnh của thỏ là cả đời sống nơm nớp lo sợ dưới đáy xã hội. Cậu đã muốn thay đổi vận mệnh, không làm thỏ nữa, vậy thì hoặc làm chó hoặc làm sói, cậu muốn tôi dạy cho cách nào?
Trương Thắng không chút suy nghĩ, đáp chắc nịch:
- Sói!
- Tốt.
Từ Hải Sinh vỗ tay tán thưởng:
- Muốn làm sói thì phải biết cướp đoạt, mà đã có cướp đoạt thì không thể tránh được chiến tranh. Thế nên người ta mới gọi thương trường là chiến trường, đánh trận thì phải có người chết, loại việc này ai làm được? Đám thỏ mà cái lá trên cây rơi xuống cũng giật mình sao?
- Mà chiến tranh thì phải dùng thủ đoạn, thắng làm vua, thua làm giặc. Lưu Bị có phải là cướp không? Chu Nguyên Chương có phải là cướp không? Nỗ Nhĩ Cáp Xích có phải là cướp không? Hồng Thiên Vương có phải là cướp không? Kẻ thua mới là giặc cướp, thủ đoạn không quan trọng, quan trọng là ở kết quả.
Trương Thắng nghe hết sức chú tâm, thi thoảng khẽ gật đầu.
Từ Hải Sinh tiếp tục chân thành nói:
- Dung nhập vào xã hội là điều quan trọng nhất, nhiều khi không phải chúng ta lựa chọn cuộc sống, mà cuộc sống lựa chọn chúng ta. Tự cho mình là thanh cao càng tệ hơn cam nguyện hèn mọn, hèn mọn là không dám đi tranh cướp, không có dũng khí thay đổi, cam lòng chấp nhận số mệnh. Còn tự cho mình thanh cao, là từ chối thế giới này, vừa không thay đổi được thế giới, cũng không thích ứng được với luật chơi cuộc đời, kẻ không phù hợp với luật chơi hoặc bị loại bỏ, hoặc là trốn đi, đó là kẻ thất bại lớn nhất.
/283
|