- Nhược Lan... Trương Thắng bàng hoàng đứng dậy, dù đã nghe Tần Nhược Nam nói rồi, vẫn có cảm giác không chân thật, giờ chứng kiến cô gái đáng yêu từng cùng con chó nhỏ chạy đuổi nhau trong sân bệnh viện, cô gái không một khắc ngồi yên, giờ đây gắn mình với chiếc xe lăn, dung mạo vẫn xinh đẹp, nhưng tang thương tiều tụy, làm y tưởng mình đang trong giấc mộng.
- Không, tôi không quen anh ta, bảo anh ta đi đi. Tần Nhược Lan hoảng sợ xoay xe lăn, bỏ đi như chạy trốn:
- Nhược Lan, nghe anh nói đã. Trương Thắng vội đuổi theo:
Người hầu nữ chắn đường: - Thưa anh, mời anh đi cho.
- Tôi quen cô ấy, cô ấy là bạn gái tôi.. Robert, giúp tôi với. Trương Thắng nói vội:
Robert là phiên dịch kiêm hướng dẫn viên mà Trương Thắng thuê, hắn liền đi tới chuyển lời, nhưng cô hầu vẫn lắc đầu: - Xin lỗi, thưa anh, cô Nhược Lan không muốn gặp anh, là một quý ngài thì không nên cưỡng ép cô gái làm điều mình không thích.
Trương Thắng thấy Tần Nhược Lan đẩy xe tới chỗ rẽ, biết nếu để cô đi rồi, lần sau càng khó gặp, vội nói: - Nhược Lan, em không muốn biết chị em bây giờ ra sao à?
Quả nhiên chiếc xe lăn dừng lại, Tần Nhược Nam ngồi đó cúi đầu.
Trương Thắng hít sâu một hơi, nói với cô hầu: - Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy.
Robert phiền dịch lại, cô hầu nhìn bọn họ khẽ lắc đầu rời đi.
- Nhược Lan. Trương Thắng đi tới, quỳ một chân trước cô, nắm lấy bàn tay gầy gò giá lạnh đó:
- Tôi không cần anh thương hại... Tần Nhược Lan cứng rắn rụt tay lại, không nhìn Trương Thắng: - Nói đi, chị tôi làm sao?
- Anh không thương hại mà là đau lòng, anh, thực sự anh không biết gì cả... Trương Thắng lòng đau như dao cắt, nhưng y biết đối diện với những cô gái này, y ngay cả tư cách buồn cũng không có: - Nhược Lan, khi em đi, anh đã đuổi theo tới tận sân bay, nhưng anh đã tới muộn mất năm phút rồi, lúc đó thậm chí anh còn nói dối với sân bay là máy bay có bom, để họ đưa em về...
- Lúc đó công ty gặp rất nhiều khó khăn, anh bận tối tăm mặt mũi... Vốn định đợi mọi chuyện giải quyết, sẽ bay sang Anh tìm em, không ngờ anh bị bắt giam, ngồi trại giam liền nửa năm. Đám Hạo Thăng tới thăm anh, lấy ảnh của em ra cho xem, nói em đã có bạn trai là Raymond, một vị nam tước, nói rằng hai người sống rất hạnh phúc... Có thể sẽ kết hôn ở Anh, không về nữa. Lúc đó, sao anh có thể ngờ..
Tần Nhược Nam dần dần quay đầu lại nhìn Trương Thắng, cô đã đoán trước chuyện tương tự rồi, Lý Hạo Thăng là vì có ý tốt, không muốn cô đau khổ thêm, để rồi ông trời chơi ác, đẩy Trương Thắng tới với chị cô, giờ cho dù Trương Thắng có hồi tâm chuyển ý thì thế nào chứ, cắn chặt răng, kiềm chế không cho nước mắt chảy ra: - Vậy, anh... Anh nói xem, có phải vì tôi bỏ đi, nên anh trút giận lên chị tôi không, hay anh muốn trả thù tôi?
- Nhược Lan, hẳn em đã nghe cô ấy kể quá trình bọn anh quen nhau rồi, từ lúc ra tù anh đã manh nha có thiện cảm với chị em, lúc đó anh đâu biết cô ấy là ai. Về sau mới biết tên cô ấy.. Nhưng lúc đó, anh và em chia tay đã là sự thật, anh lại nghĩ em đang hạnh phúc bên người yêu mới rồi, em ở nước Anh xa xôi không về nữa... Anh mới theo đuổi chị em... Trương Thắng nói chắc nịch: - Em và Tiểu Lộ khi đó đã rời anh đi rồi, anh một lòng với cô ấy.
Tần Nhược Nam nghe tới đó, thở hắt ra một hơi, như muốn phát tiết toàn bộ chua xót trong lòng, ngồi im hồi lâu, giọng hòa hoãn hơn nhiều: - Vậy thì tốt, vậy thì tốt, em tin anh... Em biết anh không phải loại người đó mà, chỉ là lúc mới biết tin, em, em không kiểm soát được tình cảm của mình... Em không trách anh, chỉ mong sau này em đối xử với chị em thật tốt.
- Đối xử tốt với chị em ư? Trương Thắng bần thần:
- Đúng thế, anh rể. Tần Nhược Lan lấy hết dũng khí gọi ra hai chữ này: - Sau này đừng làm chuyện có lỗi với chị ấy nữa.
- Cám ơn em Nhược Lan, cám ơn em đã hiểu và tin anh. Trương Thắng lắc đầu, ngồi bệt xuống đất, đặt tay lên chân Tần Nhược Lan: - Cô ấy không tha thứ cho anh đâu.
- Em thành ra thế là do em cưỡi ngựa bị ngã, làm sao đổ trách nhiệm cho anh được.
- Vẫn là lỗi của anh, nếu không phải vì anh đối xử không công bằng với em, em đã không bỏ đi... Hôm nay nhìn thấy em, anh hiểu được tâm tình của cô ấy, cô ấy không thể thản nhiên được, anh cũng thế, ở bên nhau bọn anh không thể không nghĩ tới em.. Sẽ không khỏi sinh ra ý nghĩ, hạnh phúc của bọn anh gây dựng trên đau khổ của em. Trương Thắng lắc đầu:
Tần Nhược Lan run run hỏi: - Ý anh là gì, chẳng lẽ anh muốn rời bỏ chị em? Anh... Anh là đồ khốn kiếp.
- Anh làm quá nhiều chuyện khốn kiếp rồi... Không thể quay đầu nữa, vì thế anh đành khốn kiếp tới cùng. Trương Thắng cắn răng nói, chuyện tới nước này y làm cái gì cũng sai, đến với Tần Nhược Nam là sai, đến với Tần Nhược Lan cũng sai, nếu cứ thể bỏ mặc cả hai càng tồi tệ:
Tần Nhược Lan hoang mang: - Anh, ý anh là sao?
- Anh muốn bù đắp lại điều không đúng đã làm với em.
Tần Nhược Lan bịt miệng, rất lâu sau trong phòng khách vang lên tết thét phẫn nộ: - Anh là đồ lưu manh vô sỉ.
- Trước kia em đã nói thế rồi.
- Tôi không thèm, anh đi chết đi.
- Rồi sẽ tới ngày đó.
***** *****
Trương Thắng cùng Robert và bốn vệ sĩ đứng trên bờ cát, nhìn hòn đảo cách đó 900 mét Anh...
- Robert này, chúng ta tìm cách khác lên đảo.
- Đừng đừng. Robert nói vội: - Đó là đất phong của nam tước Raymond, trừ khi anh là nhân viên công vụ của chính phủ, nếu không cố tình lên đảo người ta có thể nổ súng đấy.
- Thật sao?
- Đúng vậy.
Trương Thắng nhíu mày, y vừa hùng hồn đọc tuyên ngôn khốn tiếp của mình liền bị Tần Nhược Lan gọi người tống cổ khỏi đảo, bây giờ phải làm sao, đầu vắt óc tính kế, chợt nảy ra một ý, nhìn quanh thấy một chóp một ngọn tháp, hỏi: - Đó là nơi nào?
- À đó là Lâu đài Công chúa, vừa vặn đối diện với đảo Iona.
- Lâu đài Công chúa? Là khu di tích à?
- Không, là lâu đài của bá tước Nicolas, vì phong cảnh đẹp đẽ, nên được gọi là lâu đài công chúa. Bá tước ở London, khi nào nghỉ mát mới tới. Robert là hướng dẫn viên du lịch trong vùng, rất am hiểu: - Chỉ là chi phí duy trì tòa lâu đài này cực lớn, mà thu nhập của ngài bá tước hữu hạn, nên nhiều khu vực của lâu đài đã bị đóng cửa từ lâu, tiết kiệm chi phí.
- Chúng ta tới đó đi.
Bọn họ đi men theo bờ biển, leo lên một ngọn đồi thấp nhìn xuống, tòa thành xây dựng vào núi, những chóp tháp nhọn nối nhau chĩa lên trời, trông như lâu đài trong truyện cổ tíc.
Ba mặt lâu đài là núi, phía trước là hồ nước, bốn xung quanh hồ cỏ cây xanh tươi, phong cảnh ưu nhã nên thơ.
- Thật là đẹp, chúng ta có thể vào đó thăm quan không?
- Tất nhiên rồi, chi phí duy trì một tòa thành cổ vô cùng tốn kém, nên các quý tộc đều muốn xin tòa thành mình là "di sản văn hóa lịch sử", như thế được miễn thuế và chính phủ trợ cấp. Có điều không phải dễ chút nào, mỗi năm họ phải mở cửa cho công chúng tham quan miễn phí ít nhất 52 ngày.
Lâu đài công chúa đúng là đang mở cửa tham quan tự do, nhưng rất hữu hạn, Robert vừa đi vừa giới thiệu: - Đây là tòa thành xây vào thế kỷ thứ 14, có 45 phòng ngủ, 47 phòng tắm, có phòng khiêu vũ dài 20 mét, sàn được ốp gỗ toàn bộ. Cả ngọn núi và cái hồ phía trước đều thuộc phạm vi tòa thành, hiện nó mở cửa tham quan vườn hoa, vườn thảo dược, thắp ngắm cảnh, trạm chim...
Nơi này duy trì rất tốt không khí cổ kính của nó, đường dây điện đi kín, đèn chiếu sáng tuy là đèn điện nhưng bề ngoài vẫn là bộ khung cổ, Trương Thắng đi tới phòng khiêu vũ, hai bên là những bức tượng kỵ sĩ oai hùng, khóe môi nhếch lên đầy gian tài: - Robert, nơi này có bán không?
Robert ngẩn người, sau đó chuyển sang hớn hở, lắc mình cái kiêm luôn tư vấn địa ốc lâu năm: - Anh Trương, anh muốn mua nơi này, tất cả đều có thể thương lượng, giá ước chừng 25 triệu bảng. Nếu anh giao chuyện này cho tôi, tôi sẽ tận lực thương thảo để anh có được vị công chúa này với giá hợp lý nhất...
Hôm nay vẫn còn.
- Không, tôi không quen anh ta, bảo anh ta đi đi. Tần Nhược Lan hoảng sợ xoay xe lăn, bỏ đi như chạy trốn:
- Nhược Lan, nghe anh nói đã. Trương Thắng vội đuổi theo:
Người hầu nữ chắn đường: - Thưa anh, mời anh đi cho.
- Tôi quen cô ấy, cô ấy là bạn gái tôi.. Robert, giúp tôi với. Trương Thắng nói vội:
Robert là phiên dịch kiêm hướng dẫn viên mà Trương Thắng thuê, hắn liền đi tới chuyển lời, nhưng cô hầu vẫn lắc đầu: - Xin lỗi, thưa anh, cô Nhược Lan không muốn gặp anh, là một quý ngài thì không nên cưỡng ép cô gái làm điều mình không thích.
Trương Thắng thấy Tần Nhược Lan đẩy xe tới chỗ rẽ, biết nếu để cô đi rồi, lần sau càng khó gặp, vội nói: - Nhược Lan, em không muốn biết chị em bây giờ ra sao à?
Quả nhiên chiếc xe lăn dừng lại, Tần Nhược Nam ngồi đó cúi đầu.
Trương Thắng hít sâu một hơi, nói với cô hầu: - Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy.
Robert phiền dịch lại, cô hầu nhìn bọn họ khẽ lắc đầu rời đi.
- Nhược Lan. Trương Thắng đi tới, quỳ một chân trước cô, nắm lấy bàn tay gầy gò giá lạnh đó:
- Tôi không cần anh thương hại... Tần Nhược Lan cứng rắn rụt tay lại, không nhìn Trương Thắng: - Nói đi, chị tôi làm sao?
- Anh không thương hại mà là đau lòng, anh, thực sự anh không biết gì cả... Trương Thắng lòng đau như dao cắt, nhưng y biết đối diện với những cô gái này, y ngay cả tư cách buồn cũng không có: - Nhược Lan, khi em đi, anh đã đuổi theo tới tận sân bay, nhưng anh đã tới muộn mất năm phút rồi, lúc đó thậm chí anh còn nói dối với sân bay là máy bay có bom, để họ đưa em về...
- Lúc đó công ty gặp rất nhiều khó khăn, anh bận tối tăm mặt mũi... Vốn định đợi mọi chuyện giải quyết, sẽ bay sang Anh tìm em, không ngờ anh bị bắt giam, ngồi trại giam liền nửa năm. Đám Hạo Thăng tới thăm anh, lấy ảnh của em ra cho xem, nói em đã có bạn trai là Raymond, một vị nam tước, nói rằng hai người sống rất hạnh phúc... Có thể sẽ kết hôn ở Anh, không về nữa. Lúc đó, sao anh có thể ngờ..
Tần Nhược Nam dần dần quay đầu lại nhìn Trương Thắng, cô đã đoán trước chuyện tương tự rồi, Lý Hạo Thăng là vì có ý tốt, không muốn cô đau khổ thêm, để rồi ông trời chơi ác, đẩy Trương Thắng tới với chị cô, giờ cho dù Trương Thắng có hồi tâm chuyển ý thì thế nào chứ, cắn chặt răng, kiềm chế không cho nước mắt chảy ra: - Vậy, anh... Anh nói xem, có phải vì tôi bỏ đi, nên anh trút giận lên chị tôi không, hay anh muốn trả thù tôi?
- Nhược Lan, hẳn em đã nghe cô ấy kể quá trình bọn anh quen nhau rồi, từ lúc ra tù anh đã manh nha có thiện cảm với chị em, lúc đó anh đâu biết cô ấy là ai. Về sau mới biết tên cô ấy.. Nhưng lúc đó, anh và em chia tay đã là sự thật, anh lại nghĩ em đang hạnh phúc bên người yêu mới rồi, em ở nước Anh xa xôi không về nữa... Anh mới theo đuổi chị em... Trương Thắng nói chắc nịch: - Em và Tiểu Lộ khi đó đã rời anh đi rồi, anh một lòng với cô ấy.
Tần Nhược Nam nghe tới đó, thở hắt ra một hơi, như muốn phát tiết toàn bộ chua xót trong lòng, ngồi im hồi lâu, giọng hòa hoãn hơn nhiều: - Vậy thì tốt, vậy thì tốt, em tin anh... Em biết anh không phải loại người đó mà, chỉ là lúc mới biết tin, em, em không kiểm soát được tình cảm của mình... Em không trách anh, chỉ mong sau này em đối xử với chị em thật tốt.
- Đối xử tốt với chị em ư? Trương Thắng bần thần:
- Đúng thế, anh rể. Tần Nhược Lan lấy hết dũng khí gọi ra hai chữ này: - Sau này đừng làm chuyện có lỗi với chị ấy nữa.
- Cám ơn em Nhược Lan, cám ơn em đã hiểu và tin anh. Trương Thắng lắc đầu, ngồi bệt xuống đất, đặt tay lên chân Tần Nhược Lan: - Cô ấy không tha thứ cho anh đâu.
- Em thành ra thế là do em cưỡi ngựa bị ngã, làm sao đổ trách nhiệm cho anh được.
- Vẫn là lỗi của anh, nếu không phải vì anh đối xử không công bằng với em, em đã không bỏ đi... Hôm nay nhìn thấy em, anh hiểu được tâm tình của cô ấy, cô ấy không thể thản nhiên được, anh cũng thế, ở bên nhau bọn anh không thể không nghĩ tới em.. Sẽ không khỏi sinh ra ý nghĩ, hạnh phúc của bọn anh gây dựng trên đau khổ của em. Trương Thắng lắc đầu:
Tần Nhược Lan run run hỏi: - Ý anh là gì, chẳng lẽ anh muốn rời bỏ chị em? Anh... Anh là đồ khốn kiếp.
- Anh làm quá nhiều chuyện khốn kiếp rồi... Không thể quay đầu nữa, vì thế anh đành khốn kiếp tới cùng. Trương Thắng cắn răng nói, chuyện tới nước này y làm cái gì cũng sai, đến với Tần Nhược Nam là sai, đến với Tần Nhược Lan cũng sai, nếu cứ thể bỏ mặc cả hai càng tồi tệ:
Tần Nhược Lan hoang mang: - Anh, ý anh là sao?
- Anh muốn bù đắp lại điều không đúng đã làm với em.
Tần Nhược Lan bịt miệng, rất lâu sau trong phòng khách vang lên tết thét phẫn nộ: - Anh là đồ lưu manh vô sỉ.
- Trước kia em đã nói thế rồi.
- Tôi không thèm, anh đi chết đi.
- Rồi sẽ tới ngày đó.
***** *****
Trương Thắng cùng Robert và bốn vệ sĩ đứng trên bờ cát, nhìn hòn đảo cách đó 900 mét Anh...
- Robert này, chúng ta tìm cách khác lên đảo.
- Đừng đừng. Robert nói vội: - Đó là đất phong của nam tước Raymond, trừ khi anh là nhân viên công vụ của chính phủ, nếu không cố tình lên đảo người ta có thể nổ súng đấy.
- Thật sao?
- Đúng vậy.
Trương Thắng nhíu mày, y vừa hùng hồn đọc tuyên ngôn khốn tiếp của mình liền bị Tần Nhược Lan gọi người tống cổ khỏi đảo, bây giờ phải làm sao, đầu vắt óc tính kế, chợt nảy ra một ý, nhìn quanh thấy một chóp một ngọn tháp, hỏi: - Đó là nơi nào?
- À đó là Lâu đài Công chúa, vừa vặn đối diện với đảo Iona.
- Lâu đài Công chúa? Là khu di tích à?
- Không, là lâu đài của bá tước Nicolas, vì phong cảnh đẹp đẽ, nên được gọi là lâu đài công chúa. Bá tước ở London, khi nào nghỉ mát mới tới. Robert là hướng dẫn viên du lịch trong vùng, rất am hiểu: - Chỉ là chi phí duy trì tòa lâu đài này cực lớn, mà thu nhập của ngài bá tước hữu hạn, nên nhiều khu vực của lâu đài đã bị đóng cửa từ lâu, tiết kiệm chi phí.
- Chúng ta tới đó đi.
Bọn họ đi men theo bờ biển, leo lên một ngọn đồi thấp nhìn xuống, tòa thành xây dựng vào núi, những chóp tháp nhọn nối nhau chĩa lên trời, trông như lâu đài trong truyện cổ tíc.
Ba mặt lâu đài là núi, phía trước là hồ nước, bốn xung quanh hồ cỏ cây xanh tươi, phong cảnh ưu nhã nên thơ.
- Thật là đẹp, chúng ta có thể vào đó thăm quan không?
- Tất nhiên rồi, chi phí duy trì một tòa thành cổ vô cùng tốn kém, nên các quý tộc đều muốn xin tòa thành mình là "di sản văn hóa lịch sử", như thế được miễn thuế và chính phủ trợ cấp. Có điều không phải dễ chút nào, mỗi năm họ phải mở cửa cho công chúng tham quan miễn phí ít nhất 52 ngày.
Lâu đài công chúa đúng là đang mở cửa tham quan tự do, nhưng rất hữu hạn, Robert vừa đi vừa giới thiệu: - Đây là tòa thành xây vào thế kỷ thứ 14, có 45 phòng ngủ, 47 phòng tắm, có phòng khiêu vũ dài 20 mét, sàn được ốp gỗ toàn bộ. Cả ngọn núi và cái hồ phía trước đều thuộc phạm vi tòa thành, hiện nó mở cửa tham quan vườn hoa, vườn thảo dược, thắp ngắm cảnh, trạm chim...
Nơi này duy trì rất tốt không khí cổ kính của nó, đường dây điện đi kín, đèn chiếu sáng tuy là đèn điện nhưng bề ngoài vẫn là bộ khung cổ, Trương Thắng đi tới phòng khiêu vũ, hai bên là những bức tượng kỵ sĩ oai hùng, khóe môi nhếch lên đầy gian tài: - Robert, nơi này có bán không?
Robert ngẩn người, sau đó chuyển sang hớn hở, lắc mình cái kiêm luôn tư vấn địa ốc lâu năm: - Anh Trương, anh muốn mua nơi này, tất cả đều có thể thương lượng, giá ước chừng 25 triệu bảng. Nếu anh giao chuyện này cho tôi, tôi sẽ tận lực thương thảo để anh có được vị công chúa này với giá hợp lý nhất...
Hôm nay vẫn còn.
/283
|