Thẩm Mộ Phong và An Cẩm Y cùng đi lên tầng trên, anh thở mạnh rồi mới đưa tay nhấn chuông cửa.
Chuông cửa sau khi phát vài tiếng inh ỏi, trong phòng mới vọng ra giọng nói của một người đàn ông: “Đợi một lát, ra ngay.”
Lúc cửa mở, Thẩm Mộ Phong chào: “Thưa ba.” An Cẩm Y nhìn người vừa ra mở cửa, đó là một người đàn ông ngoài ngũ tuần, tóc muối tiêu. Cô nghĩ chắc đây là cha của Thẩm Mộ Phong liền lễ phép cúi đầu chào: “Chào bác, con là An Cẩm Y, là bạn gái của Thẩm Mộ Phong.
Thẩm Niệm Phương đưa mắt nhìn cô một cái, giọng nói không có vẻ gì là niềm nở: “Chào cháu, xin mời vào.”
Thẩm Mộ Phong quay sang cười nói với An Cẩm Y: “An An, mình vào trong thôi.”
An Cẩm Y gật đầu đi theo sau Thẩm Niệm Phong, Thẩm Mộ Phong vào cuối cùng và đóng cửa lại.
Lúc này có một người phụ nữ còn khá trẻ đi từ trong phòng ra cười nói: “Mộ Phong, con lại tới à.” Rồi nhìn An Cẩm Y hỏi: “Đây là ai?”
An Cẩm Y đoán đây là mẹ của Thẩm Mộ Phong, liền mỉm cười tự giới thiệu: “Chào bác, bác có khỏe không ạ, con là bạn gái của Thẩm Mộ Phong, An Cẩm Y ạ.”
Người phụ nữ đó gật đầu cười bảo: “Hai đứa thật là, đến chơi là được rồi, quà cáp làm gì cho vẽ chuyện. An Cẩm Y, con khách sáo quá.”
“Cũng không có gì đâu bác”. An Cẩm Y cười cười.
Người phụ nữ nhận mấy món quà của An Cẩm Y và Thẩm Mộ Phong nói tiếp: “Hai đứa ngồi chơi, ta vào trong một lát.”
An Cẩm Y khẽ gật đầu bước lại ghế sofa ngồi bên cạnh Thẩm Mộ Phong.
Lúc này An Cẩm Y mới có thể nhìn rõ gương mặt cha của Thẩm Mộ Phong, thoạt nhìn có thể nói ông là một người khá nghiêm nghị. Có vẻ như ông cũng là người rất khó gần. Bây giờ rốt cuộc thì cô cũng đã hiểu tại sao Thẩm Mộ Phong lại không sống cùng với cha mình, bởi vì ở ông toát ra vẻ lạnh băng không mấy dễ chịu.
Thẩm Mộ Phong nói với Thẩm Niệm Phương: “Thưa ba, An An là người con gái mà con đang hẹn hò, con muốn được kết hôn với cô ấy, cho nên hôm nay con đưa cô ấy đến gặp ba.”
“Ừm.” Thẩm Niệm Phương lơ đãng gật đầu, tỏ vẻ không muốn nói gì.
Người phụ nữ từ trong phòng mỉm cười đi ra. Tên của bà là Cố Vân.
Bà ngồi xuống bên cạnh Thẩm Niệm Phương rồi hỏi An Cẩm Y: “Năm nay con bao nhiêu tuổi?”
“Dạ, hai mươi lăm ạ.” An Cẩm Y lễ phép trả lời.
“Vậy hai đứa bằng tuổi rồi, rất xứng đôi.” Cố Vân cười nói, “Ta vừa nghe Thẩm Mộ Phong nói các con muốn kết hôn.”
“Dạ.” An Cẩm Y gật đầu nhưng trong đầu thì lại nghĩ: Không phải là muốn kết hôn mà là đã kết hôn rồi.
Cố Vân lại hỏi An Cẩm Y vài chuyện, cô đều thành thật trả lời.
Được một lúc, Thẩm Mộ Phong hích nhẹ tay cô, thấp giọng: “An An, em ngồi trò chuyện với họ, anh đi lấy trà cho em.” [Bơ: Cái bà Cố Vân này cũng thiệt là kỳ, con dâu tương lai tới nhà ra mắt mà bả ngồi hỏi tùm lum tùm la chế hề rót cho người ta ly nước. Mà thực ra bả đâu phải là mẹ ruột của Thẩm Mộ Phong]
An Cẩm Y nghe Thẩm Mộ Phong nói vậy liền nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích, thật ra cô đang cảm thấy hơi khát nước.
Thẩm Mộ Phong đứng dậy đi vào trong bếp rót trà, Cố Vân lại hỏi: “Cẩm Y, con làm nghề gì?”
“Dạ.” An Cẩm Y cười đáp, “Con làm nhân viên văn phòng ạ.”
“Nhân viên văn phòng à. “ Cố Vân gật gù, “Vậy chắc lương tháng của con cũng được lắm ha?”
Thật ra, khi nói tới vấn đề này An Cẩm Y cảm thấy hơi lúng túng, nhưng cô không muốn làm mích lòng mẹ của Thẩm Mộ Phong cho nên liền trả lời qua loa: “Dạ, lương cũng được, đủ để trang trải cuộc sống ạ.”
Cố Vân nghe An Cẩm Y nói xong cười tươi: “Con khiêm tốn quá rồi, làm nhân viên văn phòng sau này còn có cơ hội thăng tiến mà.”
An Cẩm Y nghĩ bụng: Công ty của cô chỉ là một công ty tư nhân quy mô nhỏ, cô cũng chỉ là một nhân viên quèn, tiền ở đâu mà nhiều cơ chứ.
Cố Vân cười hỏi: “Thế còn cha mẹ con làm nghề gì?”
An Cẩm Y trả lời: “Dạ, ba con là kỹ sư cơ khí, còn mẹ con là kế toán trưởng.”
“Vậy à.” Cố Vân gật gù. Bà lại muốn hỏi thêm nhưng đúng lúc đó Thẩm Mộ Phong bê mấy cốc trà bước lại gần, nên bà không hỏi nữa.
Thẩm Mộ Phong đặt bốn cốc trà trước mặt bốn người, sau đó ngồi xuống bên cạnh An Cẩm Y cầm cốc trà lên đưa cho cô.
An Cẩm Y nhận cốc trà từ tay anh mỉm cười: “Cám ơn anh.”
Thẩm Mộ Phong nhìn về phía cha mình đề nghị: “Ba, trưa nay cả nhà ra ngoài ăn.”
“Ừm”. Thẩm Niệm Phương gật đầu đáp, “Hai đứa chọn chỗ đi.”
Cố Vân lại ngồi hàn huyên với An Cẩm Y đến giữa trưa, sau đó cả bốn người ngồi vào trong xe của Thẩm Mộ Phong đến dùng bữa ở một khách sạn.
Thẩm Niệm Phương và Cố Vân đều cầm quyển Menu, còn Thẩm Mộ Phong thì đưa quyển Menu cho An Cẩm Y rồi hỏi hai người ngồi phía đối diện: “Ba hãy gọi món ba thích.” Rồi An Cẩm Y nghe giọng anh thì thầm bên tai: “An An, em cũng gọi mấy món em thích, nghen chưa?”
An Cẩm Y mỉm cười, cô không thể không thừa nhận, Thẩm Mộ Phong là một người quá tuyệt vời.
Thẩm Niệm Phương chỉ gọi một món cá hấp quế. Trong khi đó Cố Vân gọi khá nhiều món, đều là những món mặn, ăn kèm với nhiều món khác.
An Cẩm Y nhìn mấy món bà ấy gọi mày nhíu cả lại, nhưng cô không để họ nhìn thấy kẻo họ lại nghĩ cô bụng dạ này kia, thế nên cô chỉ gọi hai món chay và hai dĩa gỏi.
Từng dĩa thức ăn được mang lên, Cố Vân nói thêm: “Mộ Phong, mẹ gọi thêm một chai vang đỏ nữa nhé. Trên TV người ta nói uống rượu vang rất tốt cho sức khỏe.” Rồi nói với An Cẩm Y: “Cẩm Y cũng uống một ly nhé.”
An Cẩm Y mỉm cười, cô từ chối: “Cám ơn bác, nhưng mà tửu lượng của con kém lắm, bác với bác trai uống thôi ạ.”
Thẩm Mộ Phong nghe thế, khẽ liếc mắt nhìn Cố Vân một cái, sau đó anh gọi nhân viên phục vụ mang đến một chai vang đỏ.
Rất nhanh sau đó, nhân viên nhà hàng cầm chai vang đỏ mang đến bàn, rót rượu vào hai cái ly trước mặt Thẩm Niệm Phương và Cố Vân.
Cố Vân nói với Thẩm Mộ Phong: “Mộ Phong, con không muốn uống à?”
An Cẩm Y hơi kinh ngạc, cô nói: “Thưa bác, Mộ Phong phải lái xe, anh ấy không nên uống rượu ạ, bác quên rồi sao?”
“À, phải rồi, bác quên mất.” Cố Vân cười cười, uống một ngụm rượu để bản thân đỡ xấu hổ.
Thẩm Mộ Phong không trả lời, lẳng lặng cầm ly trà lên uống một ngụm. An Cẩm Y quay sang nhìn anh, ánh mắt phức tạp.
Chuông cửa sau khi phát vài tiếng inh ỏi, trong phòng mới vọng ra giọng nói của một người đàn ông: “Đợi một lát, ra ngay.”
Lúc cửa mở, Thẩm Mộ Phong chào: “Thưa ba.” An Cẩm Y nhìn người vừa ra mở cửa, đó là một người đàn ông ngoài ngũ tuần, tóc muối tiêu. Cô nghĩ chắc đây là cha của Thẩm Mộ Phong liền lễ phép cúi đầu chào: “Chào bác, con là An Cẩm Y, là bạn gái của Thẩm Mộ Phong.
Thẩm Niệm Phương đưa mắt nhìn cô một cái, giọng nói không có vẻ gì là niềm nở: “Chào cháu, xin mời vào.”
Thẩm Mộ Phong quay sang cười nói với An Cẩm Y: “An An, mình vào trong thôi.”
An Cẩm Y gật đầu đi theo sau Thẩm Niệm Phong, Thẩm Mộ Phong vào cuối cùng và đóng cửa lại.
Lúc này có một người phụ nữ còn khá trẻ đi từ trong phòng ra cười nói: “Mộ Phong, con lại tới à.” Rồi nhìn An Cẩm Y hỏi: “Đây là ai?”
An Cẩm Y đoán đây là mẹ của Thẩm Mộ Phong, liền mỉm cười tự giới thiệu: “Chào bác, bác có khỏe không ạ, con là bạn gái của Thẩm Mộ Phong, An Cẩm Y ạ.”
Người phụ nữ đó gật đầu cười bảo: “Hai đứa thật là, đến chơi là được rồi, quà cáp làm gì cho vẽ chuyện. An Cẩm Y, con khách sáo quá.”
“Cũng không có gì đâu bác”. An Cẩm Y cười cười.
Người phụ nữ nhận mấy món quà của An Cẩm Y và Thẩm Mộ Phong nói tiếp: “Hai đứa ngồi chơi, ta vào trong một lát.”
An Cẩm Y khẽ gật đầu bước lại ghế sofa ngồi bên cạnh Thẩm Mộ Phong.
Lúc này An Cẩm Y mới có thể nhìn rõ gương mặt cha của Thẩm Mộ Phong, thoạt nhìn có thể nói ông là một người khá nghiêm nghị. Có vẻ như ông cũng là người rất khó gần. Bây giờ rốt cuộc thì cô cũng đã hiểu tại sao Thẩm Mộ Phong lại không sống cùng với cha mình, bởi vì ở ông toát ra vẻ lạnh băng không mấy dễ chịu.
Thẩm Mộ Phong nói với Thẩm Niệm Phương: “Thưa ba, An An là người con gái mà con đang hẹn hò, con muốn được kết hôn với cô ấy, cho nên hôm nay con đưa cô ấy đến gặp ba.”
“Ừm.” Thẩm Niệm Phương lơ đãng gật đầu, tỏ vẻ không muốn nói gì.
Người phụ nữ từ trong phòng mỉm cười đi ra. Tên của bà là Cố Vân.
Bà ngồi xuống bên cạnh Thẩm Niệm Phương rồi hỏi An Cẩm Y: “Năm nay con bao nhiêu tuổi?”
“Dạ, hai mươi lăm ạ.” An Cẩm Y lễ phép trả lời.
“Vậy hai đứa bằng tuổi rồi, rất xứng đôi.” Cố Vân cười nói, “Ta vừa nghe Thẩm Mộ Phong nói các con muốn kết hôn.”
“Dạ.” An Cẩm Y gật đầu nhưng trong đầu thì lại nghĩ: Không phải là muốn kết hôn mà là đã kết hôn rồi.
Cố Vân lại hỏi An Cẩm Y vài chuyện, cô đều thành thật trả lời.
Được một lúc, Thẩm Mộ Phong hích nhẹ tay cô, thấp giọng: “An An, em ngồi trò chuyện với họ, anh đi lấy trà cho em.” [Bơ: Cái bà Cố Vân này cũng thiệt là kỳ, con dâu tương lai tới nhà ra mắt mà bả ngồi hỏi tùm lum tùm la chế hề rót cho người ta ly nước. Mà thực ra bả đâu phải là mẹ ruột của Thẩm Mộ Phong]
An Cẩm Y nghe Thẩm Mộ Phong nói vậy liền nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích, thật ra cô đang cảm thấy hơi khát nước.
Thẩm Mộ Phong đứng dậy đi vào trong bếp rót trà, Cố Vân lại hỏi: “Cẩm Y, con làm nghề gì?”
“Dạ.” An Cẩm Y cười đáp, “Con làm nhân viên văn phòng ạ.”
“Nhân viên văn phòng à. “ Cố Vân gật gù, “Vậy chắc lương tháng của con cũng được lắm ha?”
Thật ra, khi nói tới vấn đề này An Cẩm Y cảm thấy hơi lúng túng, nhưng cô không muốn làm mích lòng mẹ của Thẩm Mộ Phong cho nên liền trả lời qua loa: “Dạ, lương cũng được, đủ để trang trải cuộc sống ạ.”
Cố Vân nghe An Cẩm Y nói xong cười tươi: “Con khiêm tốn quá rồi, làm nhân viên văn phòng sau này còn có cơ hội thăng tiến mà.”
An Cẩm Y nghĩ bụng: Công ty của cô chỉ là một công ty tư nhân quy mô nhỏ, cô cũng chỉ là một nhân viên quèn, tiền ở đâu mà nhiều cơ chứ.
Cố Vân cười hỏi: “Thế còn cha mẹ con làm nghề gì?”
An Cẩm Y trả lời: “Dạ, ba con là kỹ sư cơ khí, còn mẹ con là kế toán trưởng.”
“Vậy à.” Cố Vân gật gù. Bà lại muốn hỏi thêm nhưng đúng lúc đó Thẩm Mộ Phong bê mấy cốc trà bước lại gần, nên bà không hỏi nữa.
Thẩm Mộ Phong đặt bốn cốc trà trước mặt bốn người, sau đó ngồi xuống bên cạnh An Cẩm Y cầm cốc trà lên đưa cho cô.
An Cẩm Y nhận cốc trà từ tay anh mỉm cười: “Cám ơn anh.”
Thẩm Mộ Phong nhìn về phía cha mình đề nghị: “Ba, trưa nay cả nhà ra ngoài ăn.”
“Ừm”. Thẩm Niệm Phương gật đầu đáp, “Hai đứa chọn chỗ đi.”
Cố Vân lại ngồi hàn huyên với An Cẩm Y đến giữa trưa, sau đó cả bốn người ngồi vào trong xe của Thẩm Mộ Phong đến dùng bữa ở một khách sạn.
Thẩm Niệm Phương và Cố Vân đều cầm quyển Menu, còn Thẩm Mộ Phong thì đưa quyển Menu cho An Cẩm Y rồi hỏi hai người ngồi phía đối diện: “Ba hãy gọi món ba thích.” Rồi An Cẩm Y nghe giọng anh thì thầm bên tai: “An An, em cũng gọi mấy món em thích, nghen chưa?”
An Cẩm Y mỉm cười, cô không thể không thừa nhận, Thẩm Mộ Phong là một người quá tuyệt vời.
Thẩm Niệm Phương chỉ gọi một món cá hấp quế. Trong khi đó Cố Vân gọi khá nhiều món, đều là những món mặn, ăn kèm với nhiều món khác.
An Cẩm Y nhìn mấy món bà ấy gọi mày nhíu cả lại, nhưng cô không để họ nhìn thấy kẻo họ lại nghĩ cô bụng dạ này kia, thế nên cô chỉ gọi hai món chay và hai dĩa gỏi.
Từng dĩa thức ăn được mang lên, Cố Vân nói thêm: “Mộ Phong, mẹ gọi thêm một chai vang đỏ nữa nhé. Trên TV người ta nói uống rượu vang rất tốt cho sức khỏe.” Rồi nói với An Cẩm Y: “Cẩm Y cũng uống một ly nhé.”
An Cẩm Y mỉm cười, cô từ chối: “Cám ơn bác, nhưng mà tửu lượng của con kém lắm, bác với bác trai uống thôi ạ.”
Thẩm Mộ Phong nghe thế, khẽ liếc mắt nhìn Cố Vân một cái, sau đó anh gọi nhân viên phục vụ mang đến một chai vang đỏ.
Rất nhanh sau đó, nhân viên nhà hàng cầm chai vang đỏ mang đến bàn, rót rượu vào hai cái ly trước mặt Thẩm Niệm Phương và Cố Vân.
Cố Vân nói với Thẩm Mộ Phong: “Mộ Phong, con không muốn uống à?”
An Cẩm Y hơi kinh ngạc, cô nói: “Thưa bác, Mộ Phong phải lái xe, anh ấy không nên uống rượu ạ, bác quên rồi sao?”
“À, phải rồi, bác quên mất.” Cố Vân cười cười, uống một ngụm rượu để bản thân đỡ xấu hổ.
Thẩm Mộ Phong không trả lời, lẳng lặng cầm ly trà lên uống một ngụm. An Cẩm Y quay sang nhìn anh, ánh mắt phức tạp.
/29
|