Im lặng một lúc lâu, Thẩm Mộ Phong mới lên tiếng: “An An, anh đã nghĩ anh không kể với em thì tốt hơn, nhưng bây giờ, theo như anh thấy anh cần phải thẳng thắn nói rõ với em. An An à, em có muốn nghe chuyện trước đây của anh không?”
“Mộ Phong, em cũng không muốn bắt buột anh phải kể ra đâu.” An Cẩm Y nhìn thẳng vào mắt anh trả lời, “Nếu anh không muốn kể, em cũng sẽ không ép…”
Không để An Cẩm Y nói hết câu, Thẩm Mộ Phong thấp giọng kể lại câu chuyện đã ám bụi theo thời gian.
“Mẹ ruột anh là một người phụ nữ rất hiền lành và mẫu mực. Bà quen ba anh ở trường đại học. Ba anh là giáo sư, còn bà là sinh viên của ông. Lúc trẻ ba anh rất đẹp trai, lại hiểu biết, cách giảng dạy của ông đã cuốn hút mẹ anh, làm cho mẹ yêu ông say đắm. Lâu dần, hai người đó bí mật quan hệ tình cảm với nhau.”
“Sau này, chuyện đó bị gia đình bên nhà mẹ phát hiện, họ quyết liệt ngăn cản không để mẹ và ba anh ở bên nhau, thậm chí còn dọa rằng sẽ cắt đứt quan hệ nếu như ba và mẹ không chịu chia tay. Nhưng mẹ anh là một người con gái mạnh mẽ và độc lập, bà kiên quyết rời khỏi nhà đến sống cùng với ba của anh.”
“Sau đó, hai người nhanh chóng kết hôn, ông bà nội không hề đến chúc phúc cho ba mẹ anh mà chỉ có các anh em họ tham dự lễ cưới của mẹ.”
“Sau khi kết hôn, mẹ sinh ra anh. Một ngày tháng mười, mẹ vất vả lắm mới sinh được anh ra, lúc đó cũng đang là mùa thu, ba và mẹ liền đặt tên cho anh là Mộ Phong.”
“Nhưng sau khi sinh anh ra, sức khỏe của mẹ không được tốt. Cũng khi đó, nhà ngoại đã cắt đứt với mẹ, không chu cấp cho mẹ anh bất cứ thứ gì. Nhưng mà theo những gì anh nhớ thì trong nhà anh lúc đó không khí rất ấm cúng và vui vẻ, dù nhà anh nghèo nhưng anh cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Khi anh lên mười, mẹ anh đột ngột đổ bệnh liệt giường, rồi đột ngột qua đời giữa mùa đông rét buốt. Anh nhớ rất rõ, ngày hôm đó tuyết rơi dày, bầu trời chỉ có màu trắng và màu đen luân phiên nhau. Lúc đó anh đã không khóc, vì anh vẫn chưa hiểu được cái chết nó như thế nào. Chỉ khi nhìn thấy mẹ mặt không còn chút máu nằm trước mặt anh, hai mắt mẹ khép chặt, nằm bên trong quan tài, anh mới biết, người quan trọng nhất trên đời này đã vĩnh viễn rời xa anh. Ruột gan anh quặn thắt, lồng ngực khó chịu, có cái gì đó cồn cào nhưng không có cách nào để giải tỏa cả.”
“Ngày hôm đó, anh không khóc. Nhưng sau này hàng đêm, sau khi anh tỉnh giấc thì nước mắt liền tuôn trào, anh thường ngồi một góc nhớ về người mẹ xinh đẹp của anh.”
“Một tháng sau đó thì ba anh đưa về nhà một người phụ nữ, ông nói anh hãy gọi người đó là “dì Cố”, lúc đó anh không hiểu ý của ông. Sau này, ông rất hay đưa người phụ nữ đó về nhà, có lần còn để cho người đó ở trong phòng của mẹ anh, cuối cùng anh cũng hiểu ra, người phụ nữ đó muốn thay thế vị trí của mẹ anh, nhưng bà ấy không biết rằng, mẹ anh là người mà không một ai có thể thay thế được.”
“Một thời gian sau đó, theo lẽ thường, họ lấy nhau. Lúc đó, anh rất hận ba anh, vì sao ông lại không yêu mẹ nữa, sao lại có thể dễ dàng kết hôn với người đàn bà khác. Thế nên vài năm sau đó, anh trở nên quái đản, quậy phá và ngỗ nghịch. Năm mười sáu tuổi, ba anh vì nghe lời người đàn bà đó, ông đã đuổi anh ra khỏi nhà.”
“Sau khi rời khỏi nhà anh mới biết cuộc sống khổ cực như thế nào. Sau đó, anh quyết tâm phải học thật giỏi, để mẹ anh không thất vọng, và anh sẽ không để người đàn bà đó có thể chiếm được vị trí của mẹ anh.”
“Sau đó, anh đọc rất nhiều sách, cố gắng hết sức mình, và thật may mắn anh đã thi đỗ đại học. Học xong đại học, quan hệ giữa anh và ba anh có cải thiện, lúc đó anh cũng muốn ra nước ngoài học. Anh nói ba anh, ba anh cũng muốn vậy nhưng người đàn bà đó lại ra mặt phản đối không để cho ba anh trả khoản học phí quá lớn. Thế nên, mối quan hệ giữa anh và ba anh lại bị đóng băng.”
“Có lẽ vì tức giận, cho nên anh đã chi tiêu rất tiết kiệm, học tập trong điều kiện gian khổ. Khi anh về nước, có bằng cấp, người phụ nữ đó đối xử với anh tốt hơn trước rất nhiều. Ngày gặp lại ba, anh vẫn rất thương ông, bởi vì dù sao đi nữa ông vẫn là người thân duy nhất của anh trên đời này, anh đã từ bỏ sự oán hận với ông, và anh biết rằng, anh cần phải là một người con có hiếu, phụng dưỡng ông cho đến cuối đời.”
Sau khi kể xong một câu chuyện dài, Thẩm Mộ Phong cười nhếch môi: “Chuyện của anh thật nhàm chán, đúng không?”
“Không có.” Giọng An Cẩm Y nghẹn ngào.
Thẩm Mộ Phong giật mình quay sang thì thấy cô đang khóc, anh vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô cười nói: “Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa, sao lại thế này, thật sự…”
An Cẩm Y cầm khăn giấy, nói đứt quãng: “Ừm… Em xin lỗi… Em thật lòng xin lỗi… Em không biết… Anh… từng sống như thế…”
An Cẩm Y thật sự không thể nào ngờ được, người hiền lành như anh lại trải qua những năm tháng như thế, và cô cũng không ngờ anh lại có thể trưởng thành trong bối cảnh gia đình như vậy. Cô không thể nào tưởng tượng được rằng, người con trai mười sáu tuổi sẽ đối mặt như thế nào với một bà mẹ kế chỉ muốn đuổi anh ra khỏi nhà và một ông bố lạnh lùng. Rốt cục cô cũng hiểu lý do tại sao gia đình anh lại có không khí u ám như vậy, bởi vì đó không phải là “nhà”.
Thẩm Mộ Phong nhẹ vỗ về nàng phía sau lưng, giúp nàng thuận khí, vi cười nói: “Nha đầu ngốc, không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì, hết thảy đều đi qua , hết thảy đều sẽ tốt đẹp lên .”
Thẩm Mộ Phong càng an ủi, An Cẩm Y càng khóc to hơn. Cô bổ nhào vào lòng anh rấm rứt: “Trong lòng em cảm thấy đau đớn quá… Tại sao… Tại sao… Lại còn cố cười được nữa? Anh có biết… Nhìn anh cố gắng gượng cười, lòng em đau lắm…”
Cả người Thẩm Mộ Phong lúc đầu cứng đờ, sau đó ánh mắt anh trở nên dịu dàng, anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng An Cẩm Y, gạt tóc cô qua một bên, an ủi cô, để cô được khóc thỏa thê trong lòng mình.
“Mộ Phong, em cũng không muốn bắt buột anh phải kể ra đâu.” An Cẩm Y nhìn thẳng vào mắt anh trả lời, “Nếu anh không muốn kể, em cũng sẽ không ép…”
Không để An Cẩm Y nói hết câu, Thẩm Mộ Phong thấp giọng kể lại câu chuyện đã ám bụi theo thời gian.
“Mẹ ruột anh là một người phụ nữ rất hiền lành và mẫu mực. Bà quen ba anh ở trường đại học. Ba anh là giáo sư, còn bà là sinh viên của ông. Lúc trẻ ba anh rất đẹp trai, lại hiểu biết, cách giảng dạy của ông đã cuốn hút mẹ anh, làm cho mẹ yêu ông say đắm. Lâu dần, hai người đó bí mật quan hệ tình cảm với nhau.”
“Sau này, chuyện đó bị gia đình bên nhà mẹ phát hiện, họ quyết liệt ngăn cản không để mẹ và ba anh ở bên nhau, thậm chí còn dọa rằng sẽ cắt đứt quan hệ nếu như ba và mẹ không chịu chia tay. Nhưng mẹ anh là một người con gái mạnh mẽ và độc lập, bà kiên quyết rời khỏi nhà đến sống cùng với ba của anh.”
“Sau đó, hai người nhanh chóng kết hôn, ông bà nội không hề đến chúc phúc cho ba mẹ anh mà chỉ có các anh em họ tham dự lễ cưới của mẹ.”
“Sau khi kết hôn, mẹ sinh ra anh. Một ngày tháng mười, mẹ vất vả lắm mới sinh được anh ra, lúc đó cũng đang là mùa thu, ba và mẹ liền đặt tên cho anh là Mộ Phong.”
“Nhưng sau khi sinh anh ra, sức khỏe của mẹ không được tốt. Cũng khi đó, nhà ngoại đã cắt đứt với mẹ, không chu cấp cho mẹ anh bất cứ thứ gì. Nhưng mà theo những gì anh nhớ thì trong nhà anh lúc đó không khí rất ấm cúng và vui vẻ, dù nhà anh nghèo nhưng anh cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Khi anh lên mười, mẹ anh đột ngột đổ bệnh liệt giường, rồi đột ngột qua đời giữa mùa đông rét buốt. Anh nhớ rất rõ, ngày hôm đó tuyết rơi dày, bầu trời chỉ có màu trắng và màu đen luân phiên nhau. Lúc đó anh đã không khóc, vì anh vẫn chưa hiểu được cái chết nó như thế nào. Chỉ khi nhìn thấy mẹ mặt không còn chút máu nằm trước mặt anh, hai mắt mẹ khép chặt, nằm bên trong quan tài, anh mới biết, người quan trọng nhất trên đời này đã vĩnh viễn rời xa anh. Ruột gan anh quặn thắt, lồng ngực khó chịu, có cái gì đó cồn cào nhưng không có cách nào để giải tỏa cả.”
“Ngày hôm đó, anh không khóc. Nhưng sau này hàng đêm, sau khi anh tỉnh giấc thì nước mắt liền tuôn trào, anh thường ngồi một góc nhớ về người mẹ xinh đẹp của anh.”
“Một tháng sau đó thì ba anh đưa về nhà một người phụ nữ, ông nói anh hãy gọi người đó là “dì Cố”, lúc đó anh không hiểu ý của ông. Sau này, ông rất hay đưa người phụ nữ đó về nhà, có lần còn để cho người đó ở trong phòng của mẹ anh, cuối cùng anh cũng hiểu ra, người phụ nữ đó muốn thay thế vị trí của mẹ anh, nhưng bà ấy không biết rằng, mẹ anh là người mà không một ai có thể thay thế được.”
“Một thời gian sau đó, theo lẽ thường, họ lấy nhau. Lúc đó, anh rất hận ba anh, vì sao ông lại không yêu mẹ nữa, sao lại có thể dễ dàng kết hôn với người đàn bà khác. Thế nên vài năm sau đó, anh trở nên quái đản, quậy phá và ngỗ nghịch. Năm mười sáu tuổi, ba anh vì nghe lời người đàn bà đó, ông đã đuổi anh ra khỏi nhà.”
“Sau khi rời khỏi nhà anh mới biết cuộc sống khổ cực như thế nào. Sau đó, anh quyết tâm phải học thật giỏi, để mẹ anh không thất vọng, và anh sẽ không để người đàn bà đó có thể chiếm được vị trí của mẹ anh.”
“Sau đó, anh đọc rất nhiều sách, cố gắng hết sức mình, và thật may mắn anh đã thi đỗ đại học. Học xong đại học, quan hệ giữa anh và ba anh có cải thiện, lúc đó anh cũng muốn ra nước ngoài học. Anh nói ba anh, ba anh cũng muốn vậy nhưng người đàn bà đó lại ra mặt phản đối không để cho ba anh trả khoản học phí quá lớn. Thế nên, mối quan hệ giữa anh và ba anh lại bị đóng băng.”
“Có lẽ vì tức giận, cho nên anh đã chi tiêu rất tiết kiệm, học tập trong điều kiện gian khổ. Khi anh về nước, có bằng cấp, người phụ nữ đó đối xử với anh tốt hơn trước rất nhiều. Ngày gặp lại ba, anh vẫn rất thương ông, bởi vì dù sao đi nữa ông vẫn là người thân duy nhất của anh trên đời này, anh đã từ bỏ sự oán hận với ông, và anh biết rằng, anh cần phải là một người con có hiếu, phụng dưỡng ông cho đến cuối đời.”
Sau khi kể xong một câu chuyện dài, Thẩm Mộ Phong cười nhếch môi: “Chuyện của anh thật nhàm chán, đúng không?”
“Không có.” Giọng An Cẩm Y nghẹn ngào.
Thẩm Mộ Phong giật mình quay sang thì thấy cô đang khóc, anh vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô cười nói: “Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa, sao lại thế này, thật sự…”
An Cẩm Y cầm khăn giấy, nói đứt quãng: “Ừm… Em xin lỗi… Em thật lòng xin lỗi… Em không biết… Anh… từng sống như thế…”
An Cẩm Y thật sự không thể nào ngờ được, người hiền lành như anh lại trải qua những năm tháng như thế, và cô cũng không ngờ anh lại có thể trưởng thành trong bối cảnh gia đình như vậy. Cô không thể nào tưởng tượng được rằng, người con trai mười sáu tuổi sẽ đối mặt như thế nào với một bà mẹ kế chỉ muốn đuổi anh ra khỏi nhà và một ông bố lạnh lùng. Rốt cục cô cũng hiểu lý do tại sao gia đình anh lại có không khí u ám như vậy, bởi vì đó không phải là “nhà”.
Thẩm Mộ Phong nhẹ vỗ về nàng phía sau lưng, giúp nàng thuận khí, vi cười nói: “Nha đầu ngốc, không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì, hết thảy đều đi qua , hết thảy đều sẽ tốt đẹp lên .”
Thẩm Mộ Phong càng an ủi, An Cẩm Y càng khóc to hơn. Cô bổ nhào vào lòng anh rấm rứt: “Trong lòng em cảm thấy đau đớn quá… Tại sao… Tại sao… Lại còn cố cười được nữa? Anh có biết… Nhìn anh cố gắng gượng cười, lòng em đau lắm…”
Cả người Thẩm Mộ Phong lúc đầu cứng đờ, sau đó ánh mắt anh trở nên dịu dàng, anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng An Cẩm Y, gạt tóc cô qua một bên, an ủi cô, để cô được khóc thỏa thê trong lòng mình.
/29
|