An Cẩm Y về đến nhà liền ngồi chuyện trò với ba mẹ, khi nào thì hai ông bà có thể gặp ba mẹ của Thẩm Mộ Phong, dĩ nhiên, cô không hề kể lại những gì cô nghe được từ Thẩm Mộ Phong với ba mẹ, vì dù sao, hiện giờ hai ông bà vẫn chưa thực sự có cảm tình với Thẩm Mộ Phong.
Sau khi bàn chuyện xong, An Cẩm Y gọi điện thoại cho Thẩm Mộ Phong để nói cho anh biết ngày hai bên gia đình sẽ gặp mặt nhau.
Quay về phòng, An Cẩm Y mới nhớ ra, gần đây có khá nhiều chuyện xảy ra, nhưng cô chưa gọi cho Lâm Mộng Hiểu lần nào, thế nên, cô bật máy tính, gửi cho cô nàng một tin nhắn.
Mãi cho đến tối, sau khi An Cẩm Y tắm rửa xong, đúng lúc Lâm Mộng Hiểu online, cô nàng gửi ngay cho cô một video call.
An Cẩm Y mở cuộc gọi thì thấy Lâm Mộng Hiểu đang lười nhác ngồi dựa lưng vào đầu giường.
An Cẩm Y cười bảo: “Này nha đầu, cậu đến Milan tại sao không liên lạc với tớ, tớ rất lo lắng cho cậu đấy.”
Mặc dù cả hai lâu ngày không tán gẫu với nhau nhưng đã quá hiểu tính nhau rồi, Lâm Mộng Hiểu “hừ” một tiếng trả lời: “Cậu còn không biết xấu hổ lại đi hỏi tớ? Chính cậu cũng đâu có gọi cho tớ?”
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” An Cẩm Y nghiêm mặt, “Hiểu Hiểu, đi vào chuyện chính nè.”
“Hả? Là chuyện gì?” Lâm Mộng Hiểu nhìn thấy sắc mặt An Cẩm Y trở nên nghiêm túc liền ngồi thẳng người lên hỏi.
“Tớ sắp kết hôn”. An Cẩm Y hít sâu một hơi rồi nói.
“What?” Lâm Mộng Hiểu lắp bắp đầy kinh hãi, “Tớ mới đi không bao lâu cậu đã kết hôn là thế quái nào?”
“Tớ kết hôn một cách bí mật.” Đối với Lâm Mộng Hiểu, An Cẩm Y thản nhiên nói, “Nhưng mà tớ chỉ mới đi đăng ký kết hôn, vẫn chưa tổ chức hôn lễ”.
Lâm Mộng Hiểu oang oang: “Chị đại à, cậu thật là tuyệt, tớ phục cậu rồi”.
“Mà này, nói chuyện qua mạng như thế này không tiện lắm, để xem hai nhà định ngày nào, chừng đó tớ sẽ nói với cậu, cậu có thể tham gia chứ? Tớ muốn cậu sẽ làm phù dâu cho tớ.”
“Được thôi.” Lâm Mộng Hiểu. “Tớ cũng không muốn vắng mặt trong hôn lễ của cậu.”
Điện thoại trong phòng Lâm Mộng Hiểu đổ chuông, cô nghe điện thoại nhưng lại nói tiếng Trung: “Bây giờ ạ? Nhưng em hơi mệt, không muốn đi ra ngoài.”
“Không phải thế.”
“Được rồi, anh đợi một lát, em xuống ngay.”
An Cẩm Y thấy mặt Lâm Mộng Hiểu buồn bã, vội hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì đâu.” Lâm Mộng Hiểu cười nói, “Tớ bận chút việc, tớ thoát trước nhé.”
“Ừm.” An Cẩm Y gật đầu nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Mộng Hiểu không giống như không có chuyện gì. Cô hít một hơi thật sâu, đợi cô nàng về nhất định cô phải hỏi mới được.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã tới ngày hai bên gia đình gặp mặt nhau.
Địa điểm do Thẩm Mộ Phong quyết định, anh cố tình chọn một nhà hàng gần chung cư nhà An Cẩm Y, còn anh thì lái xe đưa cha mẹ của mình đến.
Sau khi bốn người lớn gặp mặt nhau chào hỏi, Thẩm Mộ Phong gọi người phục vụ mang thức ăn lên.
Cố Vân cười nói với ba mẹ An Cẩm Y: “Hôm đó Cẩm Y đến nhà chúng tôi, nhìn con bé là tôi thương ngay, khi nghe nói con bé sẽ kết hôn với Thẩm Mộ Phong, tôi liền bảo hai nhà hãy gặp mặt nhau. Cuối cùng cũng có ngày này.”
“Đúng vậy.” Bà An cười cười, “Đúng là ‘con gái lớn không thể giữ trong nhà’. Chớp mắt một cái đứa nào cũng phải lập gia đình.”
“Đúng thế, tụi nhỏ đều phải có gia đình của riêng mình.” Cố Vân cười nói, “Hai đứa nó muốn kết hôn, không biết bà có ý kiến gì không?”
“Hai đứa nó đã muốn kết hôn thì tôi còn nói gì được. Chưa được sự cho phép của cha mẹ, chỉ cần cầm hổ khẩu là đã có thể đi đăng ký kết hôn.” Ba An nhỏ nhẹ nói.
Cả Thẩm Mộ Phong và An Cẩm Y đều hiểu những gì bà An nói, mặt thì vẫn cười nhưng tay Thẩm Mộ Phong lại hích nhẹ vào tay An Cẩm Y, cô nhìn mẹ gắt gỏng: “Kìa mẹ…”
Cố Vân lại đang nhìn cô khiến cô cảm thấy xấu hổ. Thế nên cô nói với mẹ: “Nếu đã như vậy, mẹ thấy khi nào tổ chức hôn lễ được ạ?”
“Càng sớm càng tốt.” Bà An nói.
“Tốt thôi.” Cố Vân cười tươi rói, “Nhưng nếu sớm quá tôi sợ nhà chúng tôi sẽ không thể chuẩn bị mọi thứ được sung túc.”
Bà An nhẹ nhàng liếc Cố Vân một cái, “Không sao, nhà chúng tôi không quan trọng mấy thứ đó. Chỉ cần có xe rước dâu, sau đó đại gia đình gặp mặt nhau dùng bữa cơm là được rồi.”
“Vậy bà không có yêu cầu gì đặc biệt khi tổ chức ở khách sạn sao?” Cố Vân nghe bà An nói, lại càng cười hớn hở.
“Thật ra tôi không…” Bà An trả lời.
“Bà đừng lo, tiệc đãi khách ở khách sạn chúng tôi sẽ lo hết.” Cố Vân nói thêm. Ông An lẳng lặng chăm chú lắng nghe, mày nhíu lại.
Cố Vân làm như sực nhớ ra chuyện gì, nói tiếp: “À đúng rồi, Mộ Phong có sở hữu nột căn hộ, chúng ta sẽ trang hoàng lại một chút để làm phòng tân hôn. Thằng bé cũng có cả xe ô tô nữa, sau này nó sẽ đưa đón Cẩm Y đi làm để con bé không phải đi bộ nữa.”
Bà An nghe vậy, nhếch môi cười: “Y Y nhà chúng tôi rất thích việc trang trí nhà cửa, phòng tân hôn cứ để hai đứa làm đi, người lớn chúng ta không nên tham gia. Xe của Mộ Phong tôi cũng thấy rồi, chắc chỉ mới mua vài năm, tôi đang định nói sau khi hai đứa kết hôn, chúng tôi sẽ đổi chiếc xe khác cho tụi nó.”
Cố Vân nghe mẹ An nói không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn nói thêm: “Vậy cũng tốt, dù sao cũng chỉ có hai đứa nó, bây giờ lo cho hai đứa để tụi nó cảm thấy thoải mái.”
Bà An nghe vậy, nụ cười trở nên cứng ngắt, không nói gì nữa.
Ngày tổ chức hôn lễ đã định, phòng tân hôn sẽ do An Cẩm Y và Thẩm Mộ Phong trang trí, nhưng hôn lễ tổ chức ở khách sạn và bữa tiệc chiêu đãi sẽ do hai bên cha mẹ quyết định.
Bữa cơm nhanh chóng trôi qua, hai nhà ngồi nói chuyện phím một lúc rồi chào nhau ra về.
An Cẩm Y muốn về nhà cùng với ba mẹ nhưng Thẩm Mộ Phong lại nháy mắt với cô, ý muốn bảo cô ở lại.
An Cẩm Y liền nói với ba mẹ: “Ba, mẹ, hai người về trước đi, con sẽ đi cùng với hai bác ấy.”
Ông An và bà An nhìn con gái một cái, không nói gì, chỉ dặn dò: “Đi sớm về sớm!”
Sau khi cả hai đưa Thẩm Mộ Phong và Cố Vân về nhà, An Cẩm Y quay sang hỏi: “Sao anh lại bảo em ở lại?”
Thẩm Mộ Phong cười nói: “Anh muốn dẫn em đi xem ngôi nhà mà hai đứa mình sẽ ở.”
Thật ra An Cẩm Y rất khát khao có một gia đình của riêng mình. Nếu như cô có một ngôi nhà, cô sẽ trải một tấm thảm lớn giữa nhà, cửa sẽ lắp những tấm kính lớn, và còn nữa chắc chắn sẽ phải mua những cái đèn chùm thật tinh xảo…
Thẩm Mộ Phong hơi nghiêng đầu nhìn thấy nụ cười trên môi An Cẩm Y, lòng tràn ngập niềm hạnh phúc lâng lâng…
Sau khi bàn chuyện xong, An Cẩm Y gọi điện thoại cho Thẩm Mộ Phong để nói cho anh biết ngày hai bên gia đình sẽ gặp mặt nhau.
Quay về phòng, An Cẩm Y mới nhớ ra, gần đây có khá nhiều chuyện xảy ra, nhưng cô chưa gọi cho Lâm Mộng Hiểu lần nào, thế nên, cô bật máy tính, gửi cho cô nàng một tin nhắn.
Mãi cho đến tối, sau khi An Cẩm Y tắm rửa xong, đúng lúc Lâm Mộng Hiểu online, cô nàng gửi ngay cho cô một video call.
An Cẩm Y mở cuộc gọi thì thấy Lâm Mộng Hiểu đang lười nhác ngồi dựa lưng vào đầu giường.
An Cẩm Y cười bảo: “Này nha đầu, cậu đến Milan tại sao không liên lạc với tớ, tớ rất lo lắng cho cậu đấy.”
Mặc dù cả hai lâu ngày không tán gẫu với nhau nhưng đã quá hiểu tính nhau rồi, Lâm Mộng Hiểu “hừ” một tiếng trả lời: “Cậu còn không biết xấu hổ lại đi hỏi tớ? Chính cậu cũng đâu có gọi cho tớ?”
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” An Cẩm Y nghiêm mặt, “Hiểu Hiểu, đi vào chuyện chính nè.”
“Hả? Là chuyện gì?” Lâm Mộng Hiểu nhìn thấy sắc mặt An Cẩm Y trở nên nghiêm túc liền ngồi thẳng người lên hỏi.
“Tớ sắp kết hôn”. An Cẩm Y hít sâu một hơi rồi nói.
“What?” Lâm Mộng Hiểu lắp bắp đầy kinh hãi, “Tớ mới đi không bao lâu cậu đã kết hôn là thế quái nào?”
“Tớ kết hôn một cách bí mật.” Đối với Lâm Mộng Hiểu, An Cẩm Y thản nhiên nói, “Nhưng mà tớ chỉ mới đi đăng ký kết hôn, vẫn chưa tổ chức hôn lễ”.
Lâm Mộng Hiểu oang oang: “Chị đại à, cậu thật là tuyệt, tớ phục cậu rồi”.
“Mà này, nói chuyện qua mạng như thế này không tiện lắm, để xem hai nhà định ngày nào, chừng đó tớ sẽ nói với cậu, cậu có thể tham gia chứ? Tớ muốn cậu sẽ làm phù dâu cho tớ.”
“Được thôi.” Lâm Mộng Hiểu. “Tớ cũng không muốn vắng mặt trong hôn lễ của cậu.”
Điện thoại trong phòng Lâm Mộng Hiểu đổ chuông, cô nghe điện thoại nhưng lại nói tiếng Trung: “Bây giờ ạ? Nhưng em hơi mệt, không muốn đi ra ngoài.”
“Không phải thế.”
“Được rồi, anh đợi một lát, em xuống ngay.”
An Cẩm Y thấy mặt Lâm Mộng Hiểu buồn bã, vội hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì đâu.” Lâm Mộng Hiểu cười nói, “Tớ bận chút việc, tớ thoát trước nhé.”
“Ừm.” An Cẩm Y gật đầu nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Mộng Hiểu không giống như không có chuyện gì. Cô hít một hơi thật sâu, đợi cô nàng về nhất định cô phải hỏi mới được.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã tới ngày hai bên gia đình gặp mặt nhau.
Địa điểm do Thẩm Mộ Phong quyết định, anh cố tình chọn một nhà hàng gần chung cư nhà An Cẩm Y, còn anh thì lái xe đưa cha mẹ của mình đến.
Sau khi bốn người lớn gặp mặt nhau chào hỏi, Thẩm Mộ Phong gọi người phục vụ mang thức ăn lên.
Cố Vân cười nói với ba mẹ An Cẩm Y: “Hôm đó Cẩm Y đến nhà chúng tôi, nhìn con bé là tôi thương ngay, khi nghe nói con bé sẽ kết hôn với Thẩm Mộ Phong, tôi liền bảo hai nhà hãy gặp mặt nhau. Cuối cùng cũng có ngày này.”
“Đúng vậy.” Bà An cười cười, “Đúng là ‘con gái lớn không thể giữ trong nhà’. Chớp mắt một cái đứa nào cũng phải lập gia đình.”
“Đúng thế, tụi nhỏ đều phải có gia đình của riêng mình.” Cố Vân cười nói, “Hai đứa nó muốn kết hôn, không biết bà có ý kiến gì không?”
“Hai đứa nó đã muốn kết hôn thì tôi còn nói gì được. Chưa được sự cho phép của cha mẹ, chỉ cần cầm hổ khẩu là đã có thể đi đăng ký kết hôn.” Ba An nhỏ nhẹ nói.
Cả Thẩm Mộ Phong và An Cẩm Y đều hiểu những gì bà An nói, mặt thì vẫn cười nhưng tay Thẩm Mộ Phong lại hích nhẹ vào tay An Cẩm Y, cô nhìn mẹ gắt gỏng: “Kìa mẹ…”
Cố Vân lại đang nhìn cô khiến cô cảm thấy xấu hổ. Thế nên cô nói với mẹ: “Nếu đã như vậy, mẹ thấy khi nào tổ chức hôn lễ được ạ?”
“Càng sớm càng tốt.” Bà An nói.
“Tốt thôi.” Cố Vân cười tươi rói, “Nhưng nếu sớm quá tôi sợ nhà chúng tôi sẽ không thể chuẩn bị mọi thứ được sung túc.”
Bà An nhẹ nhàng liếc Cố Vân một cái, “Không sao, nhà chúng tôi không quan trọng mấy thứ đó. Chỉ cần có xe rước dâu, sau đó đại gia đình gặp mặt nhau dùng bữa cơm là được rồi.”
“Vậy bà không có yêu cầu gì đặc biệt khi tổ chức ở khách sạn sao?” Cố Vân nghe bà An nói, lại càng cười hớn hở.
“Thật ra tôi không…” Bà An trả lời.
“Bà đừng lo, tiệc đãi khách ở khách sạn chúng tôi sẽ lo hết.” Cố Vân nói thêm. Ông An lẳng lặng chăm chú lắng nghe, mày nhíu lại.
Cố Vân làm như sực nhớ ra chuyện gì, nói tiếp: “À đúng rồi, Mộ Phong có sở hữu nột căn hộ, chúng ta sẽ trang hoàng lại một chút để làm phòng tân hôn. Thằng bé cũng có cả xe ô tô nữa, sau này nó sẽ đưa đón Cẩm Y đi làm để con bé không phải đi bộ nữa.”
Bà An nghe vậy, nhếch môi cười: “Y Y nhà chúng tôi rất thích việc trang trí nhà cửa, phòng tân hôn cứ để hai đứa làm đi, người lớn chúng ta không nên tham gia. Xe của Mộ Phong tôi cũng thấy rồi, chắc chỉ mới mua vài năm, tôi đang định nói sau khi hai đứa kết hôn, chúng tôi sẽ đổi chiếc xe khác cho tụi nó.”
Cố Vân nghe mẹ An nói không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn nói thêm: “Vậy cũng tốt, dù sao cũng chỉ có hai đứa nó, bây giờ lo cho hai đứa để tụi nó cảm thấy thoải mái.”
Bà An nghe vậy, nụ cười trở nên cứng ngắt, không nói gì nữa.
Ngày tổ chức hôn lễ đã định, phòng tân hôn sẽ do An Cẩm Y và Thẩm Mộ Phong trang trí, nhưng hôn lễ tổ chức ở khách sạn và bữa tiệc chiêu đãi sẽ do hai bên cha mẹ quyết định.
Bữa cơm nhanh chóng trôi qua, hai nhà ngồi nói chuyện phím một lúc rồi chào nhau ra về.
An Cẩm Y muốn về nhà cùng với ba mẹ nhưng Thẩm Mộ Phong lại nháy mắt với cô, ý muốn bảo cô ở lại.
An Cẩm Y liền nói với ba mẹ: “Ba, mẹ, hai người về trước đi, con sẽ đi cùng với hai bác ấy.”
Ông An và bà An nhìn con gái một cái, không nói gì, chỉ dặn dò: “Đi sớm về sớm!”
Sau khi cả hai đưa Thẩm Mộ Phong và Cố Vân về nhà, An Cẩm Y quay sang hỏi: “Sao anh lại bảo em ở lại?”
Thẩm Mộ Phong cười nói: “Anh muốn dẫn em đi xem ngôi nhà mà hai đứa mình sẽ ở.”
Thật ra An Cẩm Y rất khát khao có một gia đình của riêng mình. Nếu như cô có một ngôi nhà, cô sẽ trải một tấm thảm lớn giữa nhà, cửa sẽ lắp những tấm kính lớn, và còn nữa chắc chắn sẽ phải mua những cái đèn chùm thật tinh xảo…
Thẩm Mộ Phong hơi nghiêng đầu nhìn thấy nụ cười trên môi An Cẩm Y, lòng tràn ngập niềm hạnh phúc lâng lâng…
/29
|