An Cẩm Y không ngờ Mạc Diệc Nhu đến lúc này rồi vẫn còn to mồm được.
Mạc Diệc Nhu cười lạnh nhạt: “Sao nào? An Cẩm Y, bây giờ cô làm bộ làm tịch đau khổ tới đây để chửi mắng tôi hả? Nếu cô và Hạo Dương tình cảm sâu đậm thì làm sao tôi xen vào giữa hai người được? Rõ ràng mối quan hệ giữa hai người đã rạn nứt, cho nên cô chẳng có tư cách gì để chỉ trích tôi cả? Tôi không phải là đứa hiền lành để cho cô bắt nạt nhé!”
“Hừ.” An Cẩm Y hừ một tiếng. “Này Mạc Diệc Nhu, cô đang nổi giận với tôi vì cảm thấy xấu hổ à? Tôi đang cảm thấy rất kỳ cục, sao trước đây tôi có thể kết bạn với người như cô được nhỉ? Mạc Diệc Nhu, tôi đâu có coi mình là người bị hại, cũng chẳng cần làm bộ làm tịch. Trái lại, tôi thấy người đáng thương là cô, Lưu Hạo Dương vì cô mà chia tay tôi, ai biết được sẽ có một ngày anh ta vì người phụ nữ khác mà bỏ rơi cô cũng nên.”
“Cô…” Sắc mặc Mạc Diệc Nhu trắng bệch, cho dù cô ta đã trát cả lớp phấn dày cũng không thể che dấu được sắc mặt nhợt nhạt của mình.
“An Cẩm Y.” An Cẩm Y liền nghe ai gọi tên mình sau lưng, giọng nói đầy phẫn nộ. “Cô đang nói gì vậy hả?” Lúc người đàn ông đó bước lại gần Mạc Diệc Nhu, anh ta ân cần choàng tay ôm eo cô ta.
An Cẩm Y nhìn vẻ mặt tức giận của người đàn ông đó, cười lạnh nhạt: “À, Lưu Hạo Dương, tôi cũng nên nhắc anh một chuyện chứ nhỉ? Có một người bạn gái như cô ta, anh sẽ rất bất hạnh. Ai mà biết được một ngày không xa nào đó, cô ta sẽ lại cướp bạn trai của người khác, và anh sẽ trở thành người đến trước”.
Không để cho Lưu Hạo Dương mở miệng phản bác lại, An Cẩm Y nói tiếp: “Nhưng hai người ở cùng một chỗ cũng hay, nồi nào úp vung nấy, miễn đừng có gây tai họa cho người khác!”
Đây là lần đầu tiên, An Cẩm Y kiêu căng lớn tiếng trước mặt hai người đó; Đây cũng là lần đầu tiên An Cẩm Y phun hết ra những gì mình muốn nói; Và đây là lần đầu tiên An Cẩm Y tự tin xoay người bước đi, giống như nữ hoàng uy nghi, ưỡn ngực ngẩng cao đầu…
Bước ra khỏi trung tâm thương mại, An Cẩm Y mới thở phào nhẹ nhõm, nhắn ngay cho Lâm Mộng Hiểu một tin nhắn: Hiểu Hiểu, hôm nay tớ rất tự hào về bản thân mình, tớ đã dạy dỗ hai người đó một trận, tâm trạng khá hơn rất nhiều… Nhắn xong tin nhắn, cô há miệng cười toe toét, tinh thần phấn chấn hẳn.
Nhưng cô không biết rằng, ngay đằng sau có một ánh mắt chăm chú nhìn mình.
Ánh mắt chăm chú đó là của Thẩm Mộ Phong. Thẩm Mộ Phong rất thích uống trà trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại này, những lúc rảnh rỗi, anh thường đến đây, pha một ấm trả, ngồi thư giãn đầu óc.
Hôm nay, vừa bước vào trung tâm thương mại, anh chứng kiến một màn khá hay. Nghe họ nói chuyện với nhau, anh cũng đoán ra được những chuyện đã xảy ra với nhân vật chính, nhưng không giống như những gì anh nghĩ, không có màn khóc lóc om xòm hay vẻ bi thương khổ sở, khiến anh thấy lạ.
Thế nên anh rất muốn ngắm nhìn cô gái kia kiêu ngạo kia, rồi mỉm cười, đi vào trong thang máy lên tầng cao nhất.
Hôm nay tâm trạng của An Cẩm Y rất tốt, ít ra là trên gương mặt. Mặc kệ ai nói gì thì nói, cuối cùng cô cũng đã xả được cơn giận của mình.
Sau khi mua một con vịt quay, cô tung tăng trở về nhà.
“Ba, mẹ, con về rồi nè!” An Cẩm Y bước vào nhà xỏ dép lê, đi thẳng vào trong phòng khách.
Ông An đang ngồi trong phòng khách xem tin tức, nhìn thấy con gái liền cười tươi: “Y Y, con về rồi à, mệt lắm phải không, ngồi xuống nghỉ ngơi đi con, sau đó ăn cơm.”
“Dạ.” An Cẩm Y cười cười, “Ba nè, con mua một con vịt, lát nữa cả nhà mình ăn, giờ con đi phụ mẹ dọn cơm.”
“Đi đi con.” Ông an cười hiền.
An Cẩm Y đi xuống bếp, thấy bà An đang bận rộn xào nấu, khẽ gọi: “Mẹ!”
Bà An tất bật nấu nướng, đáp lại: “Về rồi à!”
An Cẩm Y rửa tay, đặt con vịt quay trên đĩa bê tới bàn, sau đó cô quay lại nhà bếp bê tiếp những dĩa thức ăn mẹ cô bày sẵn.
“Con gái à, đi chơi với bạn vui không?” Bà An bưng nồi canh ra, cười hỏi.
An Cẩm Y cảm thấy áy náy, cô đã đi chơi suốt đêm không về, nếu mẹ mà biết cô không có đi chơi với bạn, chắc mẹ sẽ cho cô một trận nhừ tử. Không muốn kể với mẹ về mọi chuyện, cô chỉ trả lời qua quít: “Mẹ biết Lâm Mộng Hiểu chứ? Tối qua con đi chơi là chơi ở nhà cô ấy. Con thề, con không có làm chuyện gì đâu ạ.”
Thấy bà An muốn nói nữa, An Cẩm Y liền kêu lên: “Mời ba ăn cơm.”
“Ừm!” Ông An bước tới, ngồi xuống bên cạnh bà An, An Cẩm Y liền đặt trước mặt ông một chén cơm.”
“Cái con bé này, toàn đánh trống lảng!” Bà An bất mãn nói.
Ông An lên tiếng: “Ăn cơm trước đi, còn chuyện gì ăn xong hẵng nói.”
Bà An trừng mắt lên với chồng: “Con bé nha đầu kia cứng đầu như vậy là do ông quá nuông chiều nó!”
“Con gái tôi không nghe lời khi nào mà bà nói thế? Con gái tôi là đứa rất biết điều.” Ông An ăn đồ ăn An Cẩm Y gắp cho, trả lời.
Nhìn ba mẹ nói chuyện, An Cẩm Y cười hí hí, thực ra, cô rất ngưỡng ba, cô luôn ước ao sẽ tìm được một người đàn ông chung thủy giống như ông. Trong đầu chợt thoáng qua những kỷ niệm đã có với Lưu Hạo Dương, mặt An Cẩm Y tối sầm lại.
Bà An đột nhiên hỏi: “Y Y nè, con cũng lớn rồi, lo lấy chồng đi. Con định khi nào thì dẫn bạn trai về cho ba mẹ xem mặt?”
An Cẩm Y ngập ngừng, rồi cười nói: “Mẹ, con mới hai mươi lăm tuổi mà, sao mẹ cứ bắt con phải lấy chồng?”
“Con nói gì vậy hả?” Bà An phản bác, “Chẳng mấy chốc con sẽ ba mươi tuổi, đến lúc đó, đàn ông tốt đều có người lấy hết rồi, chừng đó con tính sao? Thời buổi bây giờ gái già đầy ra đó còn chưa đủ à? Sao con không nhân lúc còn trẻ, tìm một người nào đó tử tế, ưng đi cho mẹ nhờ!”
An Cẩm Y định lên tiếng thì ông An đã nói trước: “Y Y à, mẹ con nói đúng đó, con phải lấy chồng đi thôi. Với lại, sau khi kết hôn, con sẽ sinh con, lúc đó ba mẹ vẫn còn khỏe để chăm cháu cho con.”
An Cẩm Y mấp máy môi, kết hôn là chuyện trọng đại, nhưng bây giờ đến cả chuyện sinh con ba mẹ cũng lo lắng cho mình.
Bà An lại mở miệng nói: “Y Y, nếu con không nghĩ đến chuyện kết hôn thì cũng nghĩ cho nhà trai đi con. Ai biết được không chừng nhà bên đó thúc giục, con vắt chân lên cổ chạy không kịp.”
An Cẩm Y nghe vậy, hít sâu rồi trả lời: “Mẹ, tụi con chia tay rồi!”
Mạc Diệc Nhu cười lạnh nhạt: “Sao nào? An Cẩm Y, bây giờ cô làm bộ làm tịch đau khổ tới đây để chửi mắng tôi hả? Nếu cô và Hạo Dương tình cảm sâu đậm thì làm sao tôi xen vào giữa hai người được? Rõ ràng mối quan hệ giữa hai người đã rạn nứt, cho nên cô chẳng có tư cách gì để chỉ trích tôi cả? Tôi không phải là đứa hiền lành để cho cô bắt nạt nhé!”
“Hừ.” An Cẩm Y hừ một tiếng. “Này Mạc Diệc Nhu, cô đang nổi giận với tôi vì cảm thấy xấu hổ à? Tôi đang cảm thấy rất kỳ cục, sao trước đây tôi có thể kết bạn với người như cô được nhỉ? Mạc Diệc Nhu, tôi đâu có coi mình là người bị hại, cũng chẳng cần làm bộ làm tịch. Trái lại, tôi thấy người đáng thương là cô, Lưu Hạo Dương vì cô mà chia tay tôi, ai biết được sẽ có một ngày anh ta vì người phụ nữ khác mà bỏ rơi cô cũng nên.”
“Cô…” Sắc mặc Mạc Diệc Nhu trắng bệch, cho dù cô ta đã trát cả lớp phấn dày cũng không thể che dấu được sắc mặt nhợt nhạt của mình.
“An Cẩm Y.” An Cẩm Y liền nghe ai gọi tên mình sau lưng, giọng nói đầy phẫn nộ. “Cô đang nói gì vậy hả?” Lúc người đàn ông đó bước lại gần Mạc Diệc Nhu, anh ta ân cần choàng tay ôm eo cô ta.
An Cẩm Y nhìn vẻ mặt tức giận của người đàn ông đó, cười lạnh nhạt: “À, Lưu Hạo Dương, tôi cũng nên nhắc anh một chuyện chứ nhỉ? Có một người bạn gái như cô ta, anh sẽ rất bất hạnh. Ai mà biết được một ngày không xa nào đó, cô ta sẽ lại cướp bạn trai của người khác, và anh sẽ trở thành người đến trước”.
Không để cho Lưu Hạo Dương mở miệng phản bác lại, An Cẩm Y nói tiếp: “Nhưng hai người ở cùng một chỗ cũng hay, nồi nào úp vung nấy, miễn đừng có gây tai họa cho người khác!”
Đây là lần đầu tiên, An Cẩm Y kiêu căng lớn tiếng trước mặt hai người đó; Đây cũng là lần đầu tiên An Cẩm Y phun hết ra những gì mình muốn nói; Và đây là lần đầu tiên An Cẩm Y tự tin xoay người bước đi, giống như nữ hoàng uy nghi, ưỡn ngực ngẩng cao đầu…
Bước ra khỏi trung tâm thương mại, An Cẩm Y mới thở phào nhẹ nhõm, nhắn ngay cho Lâm Mộng Hiểu một tin nhắn: Hiểu Hiểu, hôm nay tớ rất tự hào về bản thân mình, tớ đã dạy dỗ hai người đó một trận, tâm trạng khá hơn rất nhiều… Nhắn xong tin nhắn, cô há miệng cười toe toét, tinh thần phấn chấn hẳn.
Nhưng cô không biết rằng, ngay đằng sau có một ánh mắt chăm chú nhìn mình.
Ánh mắt chăm chú đó là của Thẩm Mộ Phong. Thẩm Mộ Phong rất thích uống trà trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại này, những lúc rảnh rỗi, anh thường đến đây, pha một ấm trả, ngồi thư giãn đầu óc.
Hôm nay, vừa bước vào trung tâm thương mại, anh chứng kiến một màn khá hay. Nghe họ nói chuyện với nhau, anh cũng đoán ra được những chuyện đã xảy ra với nhân vật chính, nhưng không giống như những gì anh nghĩ, không có màn khóc lóc om xòm hay vẻ bi thương khổ sở, khiến anh thấy lạ.
Thế nên anh rất muốn ngắm nhìn cô gái kia kiêu ngạo kia, rồi mỉm cười, đi vào trong thang máy lên tầng cao nhất.
Hôm nay tâm trạng của An Cẩm Y rất tốt, ít ra là trên gương mặt. Mặc kệ ai nói gì thì nói, cuối cùng cô cũng đã xả được cơn giận của mình.
Sau khi mua một con vịt quay, cô tung tăng trở về nhà.
“Ba, mẹ, con về rồi nè!” An Cẩm Y bước vào nhà xỏ dép lê, đi thẳng vào trong phòng khách.
Ông An đang ngồi trong phòng khách xem tin tức, nhìn thấy con gái liền cười tươi: “Y Y, con về rồi à, mệt lắm phải không, ngồi xuống nghỉ ngơi đi con, sau đó ăn cơm.”
“Dạ.” An Cẩm Y cười cười, “Ba nè, con mua một con vịt, lát nữa cả nhà mình ăn, giờ con đi phụ mẹ dọn cơm.”
“Đi đi con.” Ông an cười hiền.
An Cẩm Y đi xuống bếp, thấy bà An đang bận rộn xào nấu, khẽ gọi: “Mẹ!”
Bà An tất bật nấu nướng, đáp lại: “Về rồi à!”
An Cẩm Y rửa tay, đặt con vịt quay trên đĩa bê tới bàn, sau đó cô quay lại nhà bếp bê tiếp những dĩa thức ăn mẹ cô bày sẵn.
“Con gái à, đi chơi với bạn vui không?” Bà An bưng nồi canh ra, cười hỏi.
An Cẩm Y cảm thấy áy náy, cô đã đi chơi suốt đêm không về, nếu mẹ mà biết cô không có đi chơi với bạn, chắc mẹ sẽ cho cô một trận nhừ tử. Không muốn kể với mẹ về mọi chuyện, cô chỉ trả lời qua quít: “Mẹ biết Lâm Mộng Hiểu chứ? Tối qua con đi chơi là chơi ở nhà cô ấy. Con thề, con không có làm chuyện gì đâu ạ.”
Thấy bà An muốn nói nữa, An Cẩm Y liền kêu lên: “Mời ba ăn cơm.”
“Ừm!” Ông An bước tới, ngồi xuống bên cạnh bà An, An Cẩm Y liền đặt trước mặt ông một chén cơm.”
“Cái con bé này, toàn đánh trống lảng!” Bà An bất mãn nói.
Ông An lên tiếng: “Ăn cơm trước đi, còn chuyện gì ăn xong hẵng nói.”
Bà An trừng mắt lên với chồng: “Con bé nha đầu kia cứng đầu như vậy là do ông quá nuông chiều nó!”
“Con gái tôi không nghe lời khi nào mà bà nói thế? Con gái tôi là đứa rất biết điều.” Ông An ăn đồ ăn An Cẩm Y gắp cho, trả lời.
Nhìn ba mẹ nói chuyện, An Cẩm Y cười hí hí, thực ra, cô rất ngưỡng ba, cô luôn ước ao sẽ tìm được một người đàn ông chung thủy giống như ông. Trong đầu chợt thoáng qua những kỷ niệm đã có với Lưu Hạo Dương, mặt An Cẩm Y tối sầm lại.
Bà An đột nhiên hỏi: “Y Y nè, con cũng lớn rồi, lo lấy chồng đi. Con định khi nào thì dẫn bạn trai về cho ba mẹ xem mặt?”
An Cẩm Y ngập ngừng, rồi cười nói: “Mẹ, con mới hai mươi lăm tuổi mà, sao mẹ cứ bắt con phải lấy chồng?”
“Con nói gì vậy hả?” Bà An phản bác, “Chẳng mấy chốc con sẽ ba mươi tuổi, đến lúc đó, đàn ông tốt đều có người lấy hết rồi, chừng đó con tính sao? Thời buổi bây giờ gái già đầy ra đó còn chưa đủ à? Sao con không nhân lúc còn trẻ, tìm một người nào đó tử tế, ưng đi cho mẹ nhờ!”
An Cẩm Y định lên tiếng thì ông An đã nói trước: “Y Y à, mẹ con nói đúng đó, con phải lấy chồng đi thôi. Với lại, sau khi kết hôn, con sẽ sinh con, lúc đó ba mẹ vẫn còn khỏe để chăm cháu cho con.”
An Cẩm Y mấp máy môi, kết hôn là chuyện trọng đại, nhưng bây giờ đến cả chuyện sinh con ba mẹ cũng lo lắng cho mình.
Bà An lại mở miệng nói: “Y Y, nếu con không nghĩ đến chuyện kết hôn thì cũng nghĩ cho nhà trai đi con. Ai biết được không chừng nhà bên đó thúc giục, con vắt chân lên cổ chạy không kịp.”
An Cẩm Y nghe vậy, hít sâu rồi trả lời: “Mẹ, tụi con chia tay rồi!”
/29
|