Lời nói đầu:
Truyện chỉ mang tính chất chém gió. Viết ở ngôi thứ nhất, có chút thiên hướng mang cảm xúc cá nhân và cái nhìn chủ quan của nhân vật chính.
Thích hợp với các bạn đọc yêu quý bộ môn chém bão, cưa bom.
Truyện còn nhiều thiếu sót, mong các bạn sẽ góp ý để nó hoàn thiện thêm.
***
Xin chào các bạn. Tên tôi là Mai Bảo Ngọc. Mười bảy tuổi. Chiều cao: 170. Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn W.J -Tập đoàn có tầm cỡ bậc nhất quốc gia, và có vị trí khá cao trong các nước Châu Á và trên thế giới.
Từ lúc sinh ra, tôi đã được dạy dỗ và đào tạo để là một người thừa kế thực sự trong tương lai. Mọi hoạt động của tôi đều được một đội ngũ ghi lại lịch và tính toán cụ thể để tôi có thể tư duy và phát triển tốt nhất.
Tôi không biết nhan sắc của mình như thế nào nhưng theo quản gia và các người làm trong nhà của tôi nói thì nhan sắc của tôi có thể khiến bất cứ chàng trai nào yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi cũng tự nhận thấy thế! ( hahaha)
Có lần tôi trốn ra khỏi nhà chơi. Vì nhan sắc đặc biệt của mình tôi đã làm người đi qua đường chen chúc nhau và đuổi theo để ngắm nhìn tôi.. Tôi đã phải trốn mãi mới thoát được cảnh đó. Từ đấy tôi không dám trốn ra ngoài, cuộc sống của tôi là vậy đấy khá an nhàn và im ắng.
****
Thế nhưng tuổi trẻ không chấp được điều đó. Tôi đã dọa bố mình rằng nếu không cho tôi đi học ở một trường phổ thông bình thường tôi sẽ không thèm sống nữa. Bố tôi vì lo lắng nên đã đồng ý cho tôi học ở một trường phổ thông nhưng với một điều kiện:
“Giả trai”
*****
Hôm nay tôi ngậm ngùi để yên cho nhà tạo mẫu tóc riêng của mình xử lý.
Nhìn tôi thật là men với quả đầu này!
>”
Tủ quần áo váy vóc công chúa, bây giờ toàn đồng phục nam sinh. Giấy tờ về tôi cũng là một nam sinh. Tên tôi bây giờ là : Mai Anh Bảo.
:)))))))~
Ngon thật. Tôi đã là man đích thực!!!
****
Ngày đầu tiên đi học.
Tôi bước chân xuống xe, quản gia khá lo lắng nên đã căn dặn tôi khá chu đáo. “Cô.. à quên.. Cậu chủ nhớ cẩn thận nhé! Môi trường bên ngoài phức tạp lắm”
Haha. Tôi tự cười thầm. Cần gì lo lắng khi tôi đã là con trai.
Thế nhưng sự tình đâu có như tôi nghĩ. Vừa đi được một lúc vào trường tôi bị vây bổ bởi các cô gái.
“Ôi, cậu thật là đẹp trai, sao bây giờ mình mới biết cơ chứ!”
“Anh à. Anh học lớp nào vậy?”
“Anh ơi, anh ơi”
Hóa ra các cô gái cũng nguy hiểm chẳng thua gì các chàng trai. Bây giờ tôi mới lê lết lên được lớp mình. Lớp 12A1….
Tuy nhiên con gái lớp này cũng chẳng khác mấy lớp kia là bao. Họ chủ động lại làm quen và ngồi gần tôi, khiến tôi sởn cả da gà.
“Đẹp trai đúng là một cái tội!!! Haizzzz”
****
-Hôm nay lớp ta sẽ có thêm một thành viên mới…
-Xin chào, tớ là Mai Anh Bảo!
Tiếng vỗ tay rào rào chào đón tôi. Tôi ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình. Và không để ý đến xung quanh. (Để ý làm gì khi lớp đầy rẫy ánh mắt nhìn tôi)
….
Giờ ra chơi…
Tôi chẳng dám ra ngoài mà chỉ dám lặng lẽ ngồi trong lớp. Những cô gái kia vẫn không ngừng lèo nhèo bên tai tôi… Để ý thấy họ khá xinh.
-Các cô đi chỗ khác được rồi!
Tôi bực tức nổi giận.
“Hihi. Cậu ấy nổi giận cũng thật là đẹp trai.”
-CÚT!!!
Tôi bực mình phán thêm một câu khiến mấy con nhỏ sợ xanh mặt, muốn khóc và chạy hết ra khỏi lớp…
Chỉ còn tôi ở trong lớp.. À hình như còn một tên khác…
Hắn nằm dài trên bàn, chẳng để ý gì xung quanh. Dáng người này có gì đó thu hút tôi… Tôi cứ thế nhìn hắn ngủ cho đến lúc vào học. Hắn choàng tỉnh dậy. Tôi vội vàng hướng đi chỗ khác, và vẫn kịp nhìn được khuôn mặt hắn…
Làn da trắng, đôi môi đỏ, ánh mắt ngái ngủ, cả khuôn mặt hắn toát lên một vẻ đẹp kỳ lạ… Bộ đồng phục nam sinh tuyệt nhiên rất hợp với hắn!
…
Hắn là ai?
Truyện chỉ mang tính chất chém gió. Viết ở ngôi thứ nhất, có chút thiên hướng mang cảm xúc cá nhân và cái nhìn chủ quan của nhân vật chính.
Thích hợp với các bạn đọc yêu quý bộ môn chém bão, cưa bom.
Truyện còn nhiều thiếu sót, mong các bạn sẽ góp ý để nó hoàn thiện thêm.
***
Xin chào các bạn. Tên tôi là Mai Bảo Ngọc. Mười bảy tuổi. Chiều cao: 170. Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn W.J -Tập đoàn có tầm cỡ bậc nhất quốc gia, và có vị trí khá cao trong các nước Châu Á và trên thế giới.
Từ lúc sinh ra, tôi đã được dạy dỗ và đào tạo để là một người thừa kế thực sự trong tương lai. Mọi hoạt động của tôi đều được một đội ngũ ghi lại lịch và tính toán cụ thể để tôi có thể tư duy và phát triển tốt nhất.
Tôi không biết nhan sắc của mình như thế nào nhưng theo quản gia và các người làm trong nhà của tôi nói thì nhan sắc của tôi có thể khiến bất cứ chàng trai nào yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi cũng tự nhận thấy thế! ( hahaha)
Có lần tôi trốn ra khỏi nhà chơi. Vì nhan sắc đặc biệt của mình tôi đã làm người đi qua đường chen chúc nhau và đuổi theo để ngắm nhìn tôi.. Tôi đã phải trốn mãi mới thoát được cảnh đó. Từ đấy tôi không dám trốn ra ngoài, cuộc sống của tôi là vậy đấy khá an nhàn và im ắng.
****
Thế nhưng tuổi trẻ không chấp được điều đó. Tôi đã dọa bố mình rằng nếu không cho tôi đi học ở một trường phổ thông bình thường tôi sẽ không thèm sống nữa. Bố tôi vì lo lắng nên đã đồng ý cho tôi học ở một trường phổ thông nhưng với một điều kiện:
“Giả trai”
*****
Hôm nay tôi ngậm ngùi để yên cho nhà tạo mẫu tóc riêng của mình xử lý.
Nhìn tôi thật là men với quả đầu này!
>”
Tủ quần áo váy vóc công chúa, bây giờ toàn đồng phục nam sinh. Giấy tờ về tôi cũng là một nam sinh. Tên tôi bây giờ là : Mai Anh Bảo.
:)))))))~
Ngon thật. Tôi đã là man đích thực!!!
****
Ngày đầu tiên đi học.
Tôi bước chân xuống xe, quản gia khá lo lắng nên đã căn dặn tôi khá chu đáo. “Cô.. à quên.. Cậu chủ nhớ cẩn thận nhé! Môi trường bên ngoài phức tạp lắm”
Haha. Tôi tự cười thầm. Cần gì lo lắng khi tôi đã là con trai.
Thế nhưng sự tình đâu có như tôi nghĩ. Vừa đi được một lúc vào trường tôi bị vây bổ bởi các cô gái.
“Ôi, cậu thật là đẹp trai, sao bây giờ mình mới biết cơ chứ!”
“Anh à. Anh học lớp nào vậy?”
“Anh ơi, anh ơi”
Hóa ra các cô gái cũng nguy hiểm chẳng thua gì các chàng trai. Bây giờ tôi mới lê lết lên được lớp mình. Lớp 12A1….
Tuy nhiên con gái lớp này cũng chẳng khác mấy lớp kia là bao. Họ chủ động lại làm quen và ngồi gần tôi, khiến tôi sởn cả da gà.
“Đẹp trai đúng là một cái tội!!! Haizzzz”
****
-Hôm nay lớp ta sẽ có thêm một thành viên mới…
-Xin chào, tớ là Mai Anh Bảo!
Tiếng vỗ tay rào rào chào đón tôi. Tôi ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình. Và không để ý đến xung quanh. (Để ý làm gì khi lớp đầy rẫy ánh mắt nhìn tôi)
….
Giờ ra chơi…
Tôi chẳng dám ra ngoài mà chỉ dám lặng lẽ ngồi trong lớp. Những cô gái kia vẫn không ngừng lèo nhèo bên tai tôi… Để ý thấy họ khá xinh.
-Các cô đi chỗ khác được rồi!
Tôi bực tức nổi giận.
“Hihi. Cậu ấy nổi giận cũng thật là đẹp trai.”
-CÚT!!!
Tôi bực mình phán thêm một câu khiến mấy con nhỏ sợ xanh mặt, muốn khóc và chạy hết ra khỏi lớp…
Chỉ còn tôi ở trong lớp.. À hình như còn một tên khác…
Hắn nằm dài trên bàn, chẳng để ý gì xung quanh. Dáng người này có gì đó thu hút tôi… Tôi cứ thế nhìn hắn ngủ cho đến lúc vào học. Hắn choàng tỉnh dậy. Tôi vội vàng hướng đi chỗ khác, và vẫn kịp nhìn được khuôn mặt hắn…
Làn da trắng, đôi môi đỏ, ánh mắt ngái ngủ, cả khuôn mặt hắn toát lên một vẻ đẹp kỳ lạ… Bộ đồng phục nam sinh tuyệt nhiên rất hợp với hắn!
…
Hắn là ai?
/34
|