“Lần đầu tiên tôi cảm thấy tim mình đập loạn nhịp…
trước một người…
Nhưng..
Người đó lại không phải là con gái..
”
*****
-Duy à. Cậu làm gì lâu vậy? Thầy gọi ra học kìa…
***
Chẳng hiểu tại sao hôm nay Duy im im sao ấy. Hỏi cũng chẳng buồn nói luôn.
Hôm qua vẫn còn nói nhiều như cái máy cơ mà?
Hay là vẫn giận tôi chuyện tối qua.
Đúng là trong lúc hoảng loạn tôi có tung hỏa mù mấy câu không hay.
Nhưng cũng đâu đến mức làm cậu ta trở nên dở người thế này nhỉ? @@
Trong giờ giảng lý thuyết cũng vì mất tập trung mà cậu ấy bị gọi dậy…
-Nói cho tôi biết, để xác định mục tiêu, điều đầu tiên chúng ta cần phải làm gì?
Cậu ấy vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ cho đến khi thầy gọi lần thứ hai..
-DUY!!!
-Dạ! Thầy gọi em!
-Anh trả lời câu hỏi của tôi đi!
-Em không biết!
Cậu ấy trả lời một cách hời hợt.
Tôi và Hạo nhìn nhau rồi nhìn Duy.
“Thằng này sao á? Chập dây nào chăng?”
Chống đẩy 100 CÁI .
Cậu ấy chẳng oán thán gì mà chỉ im lặng làm theo..
Hít đất 100 cái…
Khuôn mặt cậu ấy vẫn đơ đơ như cái xác sống.
-Các em nghỉ giải lao…
Duy nằm bẹp trên mặt đất… Đúng là supermen thời đại mới.
-Uống nước đi! Khùng hay sao mà không xin thầy một câu.
Hạo hỏi mà cậu ta vẫn chả thèm nói…
-Cậu ốm à Duy?
Tôi lấy tay sờ lên trán Duy….
-Có nóng đâu nhỉ???
Cậu ấy chẳng buồn nhìn tôi mà, gạt tay tôi ra khỏi người rồi bật dậy..
-Cậu, đừng chạm vào người tôi…
Vâng. Câu nói đầu tiên từ sáng tới giờ đấy. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng…
-Thằng khốn. Tôi làm gì sai mà cậu cứ như thế chứ! Bạn bè mà thế à!!!
Chả chịu nổi nữa tôi buông vài câu cho nó hả dạ… Vậy mà Duy chỉ bỏ đi. Hạo và tôi nhìn nhau mà chẳng hiểu chuyện gì…
****
-Duy à. Cậu đau ở đâu à? Tớ xin lỗi…
Cậu ấy vẫn không nói gì và tôi tiếp tục….
– Đau ốm thì phải nói người ta mới biết được chứ? Cứ im im thế này biết đường nào mà lần?
Cậu ấy ngồi cạnh gốc cây bên bờ suối. Cái nhìn thật buồn và xa xăm.
Phải chi là thất tình? Nhưng mà từ hồi ba đứa chơi với nhau tới giờ có thấy cậu ấy léng phéng với em nào đâu.
Bất chợt tôi thấy nước mắt cậu ấy rơi trên gò má.
Cậu ta lấy tay quẹt quẹt y như trẻ con… Cậu ấy định bỏ đi thì tôi níu lại..
-Thôi được rồi. Cứ ngồi đây đi. Tớ không nói nữa. Ở đây có hai đứa mình. Mặt mũi tèm nhem thế kia đi ra ngoài đó bọn nó lại đặt cho biệt danh “Hotboy mít ướt” đấy… Haizzz…
Thế là tôi và cậu ấy cứ ngồi đấy một lúc…
-Bảo này…
-Uhm…
-Cậu có nhớ lần đầu gặp nhau không?
-Nhớ chứ sao không?
-Lúc ấy cậu bảo tớ giống g… ấy..
-À. Ừ. Mà sao cậu?
-Sao cậu nghĩ thế?
-Lúc đấy đùa thôi. Tớ có phải siêu nhân đâu mà biết người khác có gay hay không…
-Vậy à..
Sao cậu ấy lại hỏi chuyện đấy nhỉ. Chẳng lẽ…
-Này!!! Cậu buồn vì chuyện này ư? Chẳng lẽ cậu???
-Không… Không phải!!!!
Nhìn cái điệu bộ lúng túng của Duy.
Tôi lấy lòng làm nghi.. Phải chăng Duy đã nảy sinh tình cảm với Hạo nên như vậy.
Đúng rồi, tối qua cậu ta nhất quyết ngồi giữa hai thằng mà không chịu ngồi cạnh con gái..
Chuyện đó có ai ngờ. Ôi ông bạn tội nghiệp của tôi.
Có một nỗi buồn nào đó sâu thẳm gợn lên trong lòng tôi.
…
-Cậu yên tâm đi. Tớ không kỳ thị giới tính đâu. Tớ sẽ giúp cậu giữ bí mật với người đó… hê hê…
-Này.. Không.. Không phải đâu…
-Tớ biết rồi… Không phải…
****
Cuộc sống cũng tập thể như thế này tôi cảm nhận được cả niềm vui đan xen với sự lo lắng. Lo sợ mình sẽ bị phát hiện bất cứ lúc nào.
Những hoạt động thường ngày như thay đồ, tắm, đi wc ..v..v tôi đều ở riêng, mấy đứa trong lớp không nghi ngờ mà chỉ nghĩ con nhà giàu nên nó như vậy…
*****
Hết một ngày mệt nhọc với đủ trò chơi vui vẻ . Tôi lại một mình ở bên con suối với cảnh đẹp mê đắm lòng người.. Ánh trăng lung linh mờ ảo chiếu sáng cảnh vật xung quanh.
Bất chợt.. Tôi trượt chân và vô tình rơi tõm xuống nước…
Trước mắt tôi tất cả tối sầm lại…
“Bảo.. Bảo à…”
*****
..Sáng hôm sau…
Tôi choàng tình dậy. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Tôi cảm thấy ở sau gáy khá đau…
Bất chợt một tiếng nói từ đâu vang lên..
-Cậu tỉnh lại rồi ư?
Trước mắt tôi là ông quản gia với bộ mặt hết sức lo lắng…
-Tôi đang ở đâu vậy?
-Cậu đang ở nhà mình…
-Sao… Sao tôi lại ở đây???
-Hôm qua cậu bị ngã ở suối, bị chấn thương ở đầu.
Tôi lục lại ý ức. Rốt cuộc đã có người nào đó cứu tôi. Và có lẽ người đó đã biết tôi là con gái.
-Ai.. Ai đã cứu tôi???
Tôi .. tôi đã bị lộ chưa?
Tôi bàng hoàng, lo lắng. Rốt cuộc hôm qua là như thế nào? Tôi đã bị phát hiện chưa?
-Chưa ai biết đâu…
Một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi..
****
~7 giờ 30 tối qua~
-Thằng Bảo lại đi đâu rồi Hạo?
-Cậu ấy đi ra bờ suối một mình rồi Duy ạ!
-Hôm qua tôi đã bảo đừng ra đấy một mình cơ mà. Thằng nhóc cứng đầu này…
~~~~
Cũng tại thời điểm đó..
Rầm!!!
-Có ai ở đó ư?
-Ai ở đó phải không?
“Hình như ai đó bị rơi xuống. Sao lại không trả lời?.
Không biết được cứ cứu lên đã..”
“Phù… nặng quá.”.
– Cậu ơi. Tỉnh lại đi…
“Là con gái ư?
Ai đây?
…
Là Bảo???
O.O
Không thể tin được..”
-Bảo.. Bảo à..
Cậu tỉnh lại đi…
Làm sao bây giờ?
Cậu ấy giả trai nhất định có lý do. Tạm thời mình phải giữ bí mật giúp cậu ấy….
…..
Người cứu nhân vật chính ở đây không ai khác chính là cô nàng Phương Lê….
Cô gái này khá vất vả khi một mình mặc y phục cũng như cõng “Bảo” vào để băng bó vết thương ở đầu cho cậu ấy. Cô cõng Bảo vào lều của mình ở gần đó…
-Để tôi xem cậu ấy thế nào?
-Không được đâu thầy ạ? Cả cậu nữa Duy. Không ai được lại gần. Cậu ấy bị nặng lắm. Hãy gọi cho gia đình cậu ấy đến đi ạ….
****
Ngay sau khi xe chở bác sĩ riêng cũng như quản gia của “Bảo” đến, Phương Lê cũng theo xe về cùng “Bảo”…
-Em sẽ đi cùng để chăm sóc cậu ấy…
*****
~~~ Ở thời điểm hiện tại~~~~
-Cảm ơn cậu…
-Không có gì. Bạn bè thì giúp nhau vậy thôi…
Tôi thở dài.. Tình huống này trớ trêu quá..
-Cậu không buồn hay hận tớ chứ Lê?
-Cũng hơi buồn. Hóa ra hotboy trong lòng tớ lại là con gái nhưng không sao… Hận gì chứ.. Bây giờ tớ lại có thể có trao đổi với cậu.. hê hê
Ôi nhìn cái cách cậu ta tỏ ra nham hiểm kìa… Tôi khá lo lắng..
-Cậu không định nói ra đấy chứ?
-Đời nào tớ nói. Nhưng với một điều kiện..
-Cậu nói đi. Ân nhân cứu mạng!
-Cậu phải giả vờ làm người yêu tớ. Há há. Khối đứa tức ói máu cho mà xem…
-Ôi! bó tay với cậu… Chỉ thế thôi à?
-Vâng. Tớ chỉ cần thế thôi. Tình yêu bây giờ tự sướng với tớ, sau đó post lên facebook của cậu, cho bọn con gái ở trường nó phát điên đi…
Tôi bó tay con nhóc này quá.
“Tình yêu của tôi. Nếu không có em tôi sẽ như thế nào đây!”
Lê bắt tôi đăng tải ảnh..
Với nội dung trên. Ảnh đã được hưởng ứng kịch liệt.. Đúng là cặp đôi hoàn cảnh.
*****
-Cậu không sao chứ Bảo???
Hóa ra là Duy đã xông vào từ lúc nào… Cậu ấy đã bỏ tập quân sự để đến đây thăm tôi.
Mới có một ngày mà mắt cậu ấy như thâm quầng đi…
-Sao cậu lại về đây. Tớ không sao đâu…
Cậu ấy chẳng màng gì đến xung quanh.. Ôm chầm lấy tôi và khóc tu tu như đứa trẻ..
-Cậu có biết tôi lo cho cậu lắm không hả?
-Tớ xin lỗi.
-Huhuhu…
-Này. Có chịu buông chồng iu nhà người ta ra không hả??? Không thấy cậu ấy đang bị đau à?
Khi nghe Lê nói xong Duy mới chịu buông ra.. haizzz…
trước một người…
Nhưng..
Người đó lại không phải là con gái..
”
*****
-Duy à. Cậu làm gì lâu vậy? Thầy gọi ra học kìa…
***
Chẳng hiểu tại sao hôm nay Duy im im sao ấy. Hỏi cũng chẳng buồn nói luôn.
Hôm qua vẫn còn nói nhiều như cái máy cơ mà?
Hay là vẫn giận tôi chuyện tối qua.
Đúng là trong lúc hoảng loạn tôi có tung hỏa mù mấy câu không hay.
Nhưng cũng đâu đến mức làm cậu ta trở nên dở người thế này nhỉ? @@
Trong giờ giảng lý thuyết cũng vì mất tập trung mà cậu ấy bị gọi dậy…
-Nói cho tôi biết, để xác định mục tiêu, điều đầu tiên chúng ta cần phải làm gì?
Cậu ấy vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ cho đến khi thầy gọi lần thứ hai..
-DUY!!!
-Dạ! Thầy gọi em!
-Anh trả lời câu hỏi của tôi đi!
-Em không biết!
Cậu ấy trả lời một cách hời hợt.
Tôi và Hạo nhìn nhau rồi nhìn Duy.
“Thằng này sao á? Chập dây nào chăng?”
Chống đẩy 100 CÁI .
Cậu ấy chẳng oán thán gì mà chỉ im lặng làm theo..
Hít đất 100 cái…
Khuôn mặt cậu ấy vẫn đơ đơ như cái xác sống.
-Các em nghỉ giải lao…
Duy nằm bẹp trên mặt đất… Đúng là supermen thời đại mới.
-Uống nước đi! Khùng hay sao mà không xin thầy một câu.
Hạo hỏi mà cậu ta vẫn chả thèm nói…
-Cậu ốm à Duy?
Tôi lấy tay sờ lên trán Duy….
-Có nóng đâu nhỉ???
Cậu ấy chẳng buồn nhìn tôi mà, gạt tay tôi ra khỏi người rồi bật dậy..
-Cậu, đừng chạm vào người tôi…
Vâng. Câu nói đầu tiên từ sáng tới giờ đấy. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng…
-Thằng khốn. Tôi làm gì sai mà cậu cứ như thế chứ! Bạn bè mà thế à!!!
Chả chịu nổi nữa tôi buông vài câu cho nó hả dạ… Vậy mà Duy chỉ bỏ đi. Hạo và tôi nhìn nhau mà chẳng hiểu chuyện gì…
****
-Duy à. Cậu đau ở đâu à? Tớ xin lỗi…
Cậu ấy vẫn không nói gì và tôi tiếp tục….
– Đau ốm thì phải nói người ta mới biết được chứ? Cứ im im thế này biết đường nào mà lần?
Cậu ấy ngồi cạnh gốc cây bên bờ suối. Cái nhìn thật buồn và xa xăm.
Phải chi là thất tình? Nhưng mà từ hồi ba đứa chơi với nhau tới giờ có thấy cậu ấy léng phéng với em nào đâu.
Bất chợt tôi thấy nước mắt cậu ấy rơi trên gò má.
Cậu ta lấy tay quẹt quẹt y như trẻ con… Cậu ấy định bỏ đi thì tôi níu lại..
-Thôi được rồi. Cứ ngồi đây đi. Tớ không nói nữa. Ở đây có hai đứa mình. Mặt mũi tèm nhem thế kia đi ra ngoài đó bọn nó lại đặt cho biệt danh “Hotboy mít ướt” đấy… Haizzz…
Thế là tôi và cậu ấy cứ ngồi đấy một lúc…
-Bảo này…
-Uhm…
-Cậu có nhớ lần đầu gặp nhau không?
-Nhớ chứ sao không?
-Lúc ấy cậu bảo tớ giống g… ấy..
-À. Ừ. Mà sao cậu?
-Sao cậu nghĩ thế?
-Lúc đấy đùa thôi. Tớ có phải siêu nhân đâu mà biết người khác có gay hay không…
-Vậy à..
Sao cậu ấy lại hỏi chuyện đấy nhỉ. Chẳng lẽ…
-Này!!! Cậu buồn vì chuyện này ư? Chẳng lẽ cậu???
-Không… Không phải!!!!
Nhìn cái điệu bộ lúng túng của Duy.
Tôi lấy lòng làm nghi.. Phải chăng Duy đã nảy sinh tình cảm với Hạo nên như vậy.
Đúng rồi, tối qua cậu ta nhất quyết ngồi giữa hai thằng mà không chịu ngồi cạnh con gái..
Chuyện đó có ai ngờ. Ôi ông bạn tội nghiệp của tôi.
Có một nỗi buồn nào đó sâu thẳm gợn lên trong lòng tôi.
…
-Cậu yên tâm đi. Tớ không kỳ thị giới tính đâu. Tớ sẽ giúp cậu giữ bí mật với người đó… hê hê…
-Này.. Không.. Không phải đâu…
-Tớ biết rồi… Không phải…
****
Cuộc sống cũng tập thể như thế này tôi cảm nhận được cả niềm vui đan xen với sự lo lắng. Lo sợ mình sẽ bị phát hiện bất cứ lúc nào.
Những hoạt động thường ngày như thay đồ, tắm, đi wc ..v..v tôi đều ở riêng, mấy đứa trong lớp không nghi ngờ mà chỉ nghĩ con nhà giàu nên nó như vậy…
*****
Hết một ngày mệt nhọc với đủ trò chơi vui vẻ . Tôi lại một mình ở bên con suối với cảnh đẹp mê đắm lòng người.. Ánh trăng lung linh mờ ảo chiếu sáng cảnh vật xung quanh.
Bất chợt.. Tôi trượt chân và vô tình rơi tõm xuống nước…
Trước mắt tôi tất cả tối sầm lại…
“Bảo.. Bảo à…”
*****
..Sáng hôm sau…
Tôi choàng tình dậy. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Tôi cảm thấy ở sau gáy khá đau…
Bất chợt một tiếng nói từ đâu vang lên..
-Cậu tỉnh lại rồi ư?
Trước mắt tôi là ông quản gia với bộ mặt hết sức lo lắng…
-Tôi đang ở đâu vậy?
-Cậu đang ở nhà mình…
-Sao… Sao tôi lại ở đây???
-Hôm qua cậu bị ngã ở suối, bị chấn thương ở đầu.
Tôi lục lại ý ức. Rốt cuộc đã có người nào đó cứu tôi. Và có lẽ người đó đã biết tôi là con gái.
-Ai.. Ai đã cứu tôi???
Tôi .. tôi đã bị lộ chưa?
Tôi bàng hoàng, lo lắng. Rốt cuộc hôm qua là như thế nào? Tôi đã bị phát hiện chưa?
-Chưa ai biết đâu…
Một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi..
****
~7 giờ 30 tối qua~
-Thằng Bảo lại đi đâu rồi Hạo?
-Cậu ấy đi ra bờ suối một mình rồi Duy ạ!
-Hôm qua tôi đã bảo đừng ra đấy một mình cơ mà. Thằng nhóc cứng đầu này…
~~~~
Cũng tại thời điểm đó..
Rầm!!!
-Có ai ở đó ư?
-Ai ở đó phải không?
“Hình như ai đó bị rơi xuống. Sao lại không trả lời?.
Không biết được cứ cứu lên đã..”
“Phù… nặng quá.”.
– Cậu ơi. Tỉnh lại đi…
“Là con gái ư?
Ai đây?
…
Là Bảo???
O.O
Không thể tin được..”
-Bảo.. Bảo à..
Cậu tỉnh lại đi…
Làm sao bây giờ?
Cậu ấy giả trai nhất định có lý do. Tạm thời mình phải giữ bí mật giúp cậu ấy….
…..
Người cứu nhân vật chính ở đây không ai khác chính là cô nàng Phương Lê….
Cô gái này khá vất vả khi một mình mặc y phục cũng như cõng “Bảo” vào để băng bó vết thương ở đầu cho cậu ấy. Cô cõng Bảo vào lều của mình ở gần đó…
-Để tôi xem cậu ấy thế nào?
-Không được đâu thầy ạ? Cả cậu nữa Duy. Không ai được lại gần. Cậu ấy bị nặng lắm. Hãy gọi cho gia đình cậu ấy đến đi ạ….
****
Ngay sau khi xe chở bác sĩ riêng cũng như quản gia của “Bảo” đến, Phương Lê cũng theo xe về cùng “Bảo”…
-Em sẽ đi cùng để chăm sóc cậu ấy…
*****
~~~ Ở thời điểm hiện tại~~~~
-Cảm ơn cậu…
-Không có gì. Bạn bè thì giúp nhau vậy thôi…
Tôi thở dài.. Tình huống này trớ trêu quá..
-Cậu không buồn hay hận tớ chứ Lê?
-Cũng hơi buồn. Hóa ra hotboy trong lòng tớ lại là con gái nhưng không sao… Hận gì chứ.. Bây giờ tớ lại có thể có trao đổi với cậu.. hê hê
Ôi nhìn cái cách cậu ta tỏ ra nham hiểm kìa… Tôi khá lo lắng..
-Cậu không định nói ra đấy chứ?
-Đời nào tớ nói. Nhưng với một điều kiện..
-Cậu nói đi. Ân nhân cứu mạng!
-Cậu phải giả vờ làm người yêu tớ. Há há. Khối đứa tức ói máu cho mà xem…
-Ôi! bó tay với cậu… Chỉ thế thôi à?
-Vâng. Tớ chỉ cần thế thôi. Tình yêu bây giờ tự sướng với tớ, sau đó post lên facebook của cậu, cho bọn con gái ở trường nó phát điên đi…
Tôi bó tay con nhóc này quá.
“Tình yêu của tôi. Nếu không có em tôi sẽ như thế nào đây!”
Lê bắt tôi đăng tải ảnh..
Với nội dung trên. Ảnh đã được hưởng ứng kịch liệt.. Đúng là cặp đôi hoàn cảnh.
*****
-Cậu không sao chứ Bảo???
Hóa ra là Duy đã xông vào từ lúc nào… Cậu ấy đã bỏ tập quân sự để đến đây thăm tôi.
Mới có một ngày mà mắt cậu ấy như thâm quầng đi…
-Sao cậu lại về đây. Tớ không sao đâu…
Cậu ấy chẳng màng gì đến xung quanh.. Ôm chầm lấy tôi và khóc tu tu như đứa trẻ..
-Cậu có biết tôi lo cho cậu lắm không hả?
-Tớ xin lỗi.
-Huhuhu…
-Này. Có chịu buông chồng iu nhà người ta ra không hả??? Không thấy cậu ấy đang bị đau à?
Khi nghe Lê nói xong Duy mới chịu buông ra.. haizzz…
/34
|