Từ lúc người bạn mới đến, lớp tôi lại thêm náo nhiệt và ồn ào.
Thế nhưng trái lại với sự hồ hởi chào đón của mọi người, hắn ta có vẻ rất im lặng và bí ẩn.
Hắn chỉ ngồi ở bàn của mình. Ai hỏi gì cũng chả buồn nhìn, lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Duy cũng vậy. Hai người đó ngồi gần nhau mà cảm tưởng như hai tên câm vậy. Nhìn mà đóng băng luôn. Nhưng mà kệ. Tôi chẳng liên quan.
****
-Hôm nay Lê không đi theo cậu nữa à?
Hạo vừa ăn vừa hỏi tôi một câu rất hồn nhiên. Duy nghe vậy đặt cốc nước lên bàn một cái rầm. Chúng tôi lại đang ngồi ở canteen các bạn ạ.
-Lê và tớ chia tay rồi. Cậu ấy bảo bọn tớ không hợp nhau nên đã chia tay.
-o.O
Hạo đưa mắt nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
-Cậu ta mà chịu chia tay cậu cơ á?
-Vầng!
-Chuyện lạ Việt Nam.
-Nhưng mà đúng thế đấy!
Vừa dứt câu, Lê từ đâu lại bơi vào nói chuyện cùng chúng tôi.
-Các cậu có thấy cái cậu Khải Ca mới đến không?
=.=”
-Ôi! Thật là đẹp trai!!! *-*
-Nầy! Mới “chia tay” anh xong mà iem đã liếc trai đẹp rồi à?
Tôi lên tiếng đùa Lê.
-Ôi xời. Tớ là con người chứ phải sỏi đá đâu. Thấy cái đẹp thì thưởng thức thôi!
=.=”
Hạo, Duy và tôi há hốc miệng chữ O nhìn Lê..
-Thế là tớ đã biết nguyên nhân chia tay của các cậu! Bảo! Chúc mừng cậu, vì đã cách ly được với yêu quái!
Hạo nói xong thì bị Lê đánh đau điếng.
-Cậu nói ai là yêu quái vậy Hạo! To gan nhở!
Lê với Hạo định đấu tay đôi đây mấy bạn.
-Chứ chả phải à!!! Không thật lòng với Bảo thì cậu đến với cậu ấy làm gì. Tớ chưa từng thấy có đôi nào chia tay mà vẫn cười hehe với nhau như hai cậu!
-Cái cậu này!!! Dạo này to gan thật!!! Tôi với Bảo thế nào thì kệ…. Với lại.. Tôi chẳng phải vì tên ngoài hành tinh mới đến kia đâu…
-Thế thì vì cái giề??? Vì cái giề???
-Vì tôi… Đúng không?
Mặt Duy có vẻ buồn buồn và câu nói của cậu ấy làm không khí im ắng hẳn.
-Ơ… Tớ … Tớ..!
Lê có vẻ lúng túng trước câu nói của Duy. Tôi cũng vậy chẳng biết nói gì.
****
Ngày hôm nay kết thúc buồn tẻ thế đấy…
****
Ra về, tôi đi bộ. Lâu lắm tôi mới lại đi một mình thế này…
Tuy nhiên…
-Cậu đi một mình không sợ bị bắt cóc à?
Tôi khá ngạc nhiên vì người bắt chuyện với tôi lúc này là Khải Ca- cậu bạn lạnh lùng.
-Nam nhi đại trượng phu. Võ gì tôi cũng học qua rồi, kể cả võ chuồn. Sợ gì. Hê hê
Tôi lại chém gió một cách tự nhiên. Cậu ta nghe vậy cũng mỉm cười.
-Ờ. Nam nhi. :))))~
Tôi vừa đi vừa trò chuyện bâng khuơ với cậu ta. Kể ra cậu ấy cũng không ít nói như tôi nghĩ.
Cậu ta nói đùa khá vui. Nghe bảo cậu ấy ở với gia đình bên Nhật từ năm 10 tuổi đến năm 18 tuổi thì về đây.
Tôi lại thêm được một người bạn mới hót boi nữa rồi…
*****
Đã lâu bố mẹ tôi mới thông báo là họ sẽ về nước. Mỗi lần họ về là lại tổ chức bữa tiệc vớ vẩn nào đấy. Phiền phức ơi là phiền phức. Haizzz…
-Con gái yêu của bố, nhớ bố không?
-Hơi bị quên rồi ạ!
-Chắc nó nhớ mỗi mình tôi con nhờ!
Mẹ tôi lại vòng tay ôm tôi.
-Quên luôn mẹ rồi!
-Con giận rồi à? Vài tháng không gặp, con nói thế ông bà già này buồn lắm đấy!
-Ai bảo hai người quên con cơ chứ! :(
-Quên đâu nào??? Đi học vui không con. Xem tóc tai này! Như cái thằng thật rồi!
-Sản phẩm của bố đấy ạ!
Tôi nói xong thì mẹ tôi liếc xéo bố. Ôi trời, bố mẹ tôi vẫn còn cute lắm mọi người ạ!
-Hì hì. Ai bảo con gái nó giống em. Xinh quá sợ nó gặp nguy hiểm nên phải cho nó giả trai thôi!
-Tạm chấp nhận! Thế nhưng tối nay chúng ta có bữa tiệc quan trọng. Nhất định phải cho chuyên gia uy tín trang điểm cho con mình xinh như trước! Ông biết chưa???
-Tôi biết rồi. Hề hề!
-Tiệc gì mà quan trọng ạ? Chẳng phải như mọi lần sao?
Tôi ngạc nhiên hỏi bọn họ.
-Hôm nay có sự tham gia của những vị khách đặc biệt. Tới lúc đó con sẽ biết.
******
Bữa tiệc hôm nay được tổ chức tại biệt thự đắt tiền nhất của gia đình tôi ở trong nước. Cái tôi đang ở thuộc dạng ẩn danh nên chỉ to vừa phải thôi.
Nhưng nó cũng khiến Hạo phải choáng từ lần gặp đầu tiên.
Tôi đang được chuyên gia trang điểm. Nói chung chả phải tò mò gì về nhan sắc của tôi. Tôi luôn xinh đẹp mà.
Hehe.
Tôi được khoác trên mình chiếc váy hàng hiệu đính pha lê cực kỳ đắt tiền…
(Nói bừa vậy thôi, chắc là đắt)
Vì nhan sắc vốn dĩ trước nay khác người nên tôi được đeo mặt nạ để không gây náo loạn và kinh động đến các vị khách mời.
Oài. Giờ đã điểm. Nghe bảo là danh sách giới hạn phạm vi 50 gia đình tài phiệt trong nước.
Có nhiều công tử tiểu thư đến đây cùng bố mẹ nên tôi cũng phải hiện diện…
-Xin giới thiệu, tiểu thư Mai Bảo Ngọc, chủ nhân tương lai của W.J.
Tôi bước từ tầng hai xuống. Ánh đèn chiếu lấp lóa vào người tôi. Ở dưới người người đứng rất đông… Bất chợt hình dáng người con trai quen thuộc đó xuất hiện trong tầm mắt….
Duy…
….
Tôi cứ thế đặt điểm nhìn vào cậu ấy không màng gì đến xung quanh.
Cậu ấy không nhìn vào tôi như tất cả mọi người mà chỉ đứng một mình ở góc khán phòng. Không nổi bật nhưng đủ để tôi nhìn thấy cậu ấy…
-Chào cô…
-Ôi. Cô bé này không cần tháo mặt nạ ra đã thấy xinh rồi…
-Xin chào tiểu thư, cô xinh quá…
Lần lượt các vị khách đến chào tôi và bố mẹ tôi. Trong đó có cả Lê..
-Haha. Xinh quá cậu ơi. Yêu thế không biết!
-Cảm ơn cậu.
Lê cũng đến dự tiệc cùng gia đình tôi. Cậu ấy đi cùng bố mẹ, trông Lê cũng thật là xinh…
-Lớp mình cũng có hai người đấy!
-Xuỵt. Nói nhỏ thôi, lộ tẩy bây giờ…
Thế nhưng trái lại với sự hồ hởi chào đón của mọi người, hắn ta có vẻ rất im lặng và bí ẩn.
Hắn chỉ ngồi ở bàn của mình. Ai hỏi gì cũng chả buồn nhìn, lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Duy cũng vậy. Hai người đó ngồi gần nhau mà cảm tưởng như hai tên câm vậy. Nhìn mà đóng băng luôn. Nhưng mà kệ. Tôi chẳng liên quan.
****
-Hôm nay Lê không đi theo cậu nữa à?
Hạo vừa ăn vừa hỏi tôi một câu rất hồn nhiên. Duy nghe vậy đặt cốc nước lên bàn một cái rầm. Chúng tôi lại đang ngồi ở canteen các bạn ạ.
-Lê và tớ chia tay rồi. Cậu ấy bảo bọn tớ không hợp nhau nên đã chia tay.
-o.O
Hạo đưa mắt nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
-Cậu ta mà chịu chia tay cậu cơ á?
-Vầng!
-Chuyện lạ Việt Nam.
-Nhưng mà đúng thế đấy!
Vừa dứt câu, Lê từ đâu lại bơi vào nói chuyện cùng chúng tôi.
-Các cậu có thấy cái cậu Khải Ca mới đến không?
=.=”
-Ôi! Thật là đẹp trai!!! *-*
-Nầy! Mới “chia tay” anh xong mà iem đã liếc trai đẹp rồi à?
Tôi lên tiếng đùa Lê.
-Ôi xời. Tớ là con người chứ phải sỏi đá đâu. Thấy cái đẹp thì thưởng thức thôi!
=.=”
Hạo, Duy và tôi há hốc miệng chữ O nhìn Lê..
-Thế là tớ đã biết nguyên nhân chia tay của các cậu! Bảo! Chúc mừng cậu, vì đã cách ly được với yêu quái!
Hạo nói xong thì bị Lê đánh đau điếng.
-Cậu nói ai là yêu quái vậy Hạo! To gan nhở!
Lê với Hạo định đấu tay đôi đây mấy bạn.
-Chứ chả phải à!!! Không thật lòng với Bảo thì cậu đến với cậu ấy làm gì. Tớ chưa từng thấy có đôi nào chia tay mà vẫn cười hehe với nhau như hai cậu!
-Cái cậu này!!! Dạo này to gan thật!!! Tôi với Bảo thế nào thì kệ…. Với lại.. Tôi chẳng phải vì tên ngoài hành tinh mới đến kia đâu…
-Thế thì vì cái giề??? Vì cái giề???
-Vì tôi… Đúng không?
Mặt Duy có vẻ buồn buồn và câu nói của cậu ấy làm không khí im ắng hẳn.
-Ơ… Tớ … Tớ..!
Lê có vẻ lúng túng trước câu nói của Duy. Tôi cũng vậy chẳng biết nói gì.
****
Ngày hôm nay kết thúc buồn tẻ thế đấy…
****
Ra về, tôi đi bộ. Lâu lắm tôi mới lại đi một mình thế này…
Tuy nhiên…
-Cậu đi một mình không sợ bị bắt cóc à?
Tôi khá ngạc nhiên vì người bắt chuyện với tôi lúc này là Khải Ca- cậu bạn lạnh lùng.
-Nam nhi đại trượng phu. Võ gì tôi cũng học qua rồi, kể cả võ chuồn. Sợ gì. Hê hê
Tôi lại chém gió một cách tự nhiên. Cậu ta nghe vậy cũng mỉm cười.
-Ờ. Nam nhi. :))))~
Tôi vừa đi vừa trò chuyện bâng khuơ với cậu ta. Kể ra cậu ấy cũng không ít nói như tôi nghĩ.
Cậu ta nói đùa khá vui. Nghe bảo cậu ấy ở với gia đình bên Nhật từ năm 10 tuổi đến năm 18 tuổi thì về đây.
Tôi lại thêm được một người bạn mới hót boi nữa rồi…
*****
Đã lâu bố mẹ tôi mới thông báo là họ sẽ về nước. Mỗi lần họ về là lại tổ chức bữa tiệc vớ vẩn nào đấy. Phiền phức ơi là phiền phức. Haizzz…
-Con gái yêu của bố, nhớ bố không?
-Hơi bị quên rồi ạ!
-Chắc nó nhớ mỗi mình tôi con nhờ!
Mẹ tôi lại vòng tay ôm tôi.
-Quên luôn mẹ rồi!
-Con giận rồi à? Vài tháng không gặp, con nói thế ông bà già này buồn lắm đấy!
-Ai bảo hai người quên con cơ chứ! :(
-Quên đâu nào??? Đi học vui không con. Xem tóc tai này! Như cái thằng thật rồi!
-Sản phẩm của bố đấy ạ!
Tôi nói xong thì mẹ tôi liếc xéo bố. Ôi trời, bố mẹ tôi vẫn còn cute lắm mọi người ạ!
-Hì hì. Ai bảo con gái nó giống em. Xinh quá sợ nó gặp nguy hiểm nên phải cho nó giả trai thôi!
-Tạm chấp nhận! Thế nhưng tối nay chúng ta có bữa tiệc quan trọng. Nhất định phải cho chuyên gia uy tín trang điểm cho con mình xinh như trước! Ông biết chưa???
-Tôi biết rồi. Hề hề!
-Tiệc gì mà quan trọng ạ? Chẳng phải như mọi lần sao?
Tôi ngạc nhiên hỏi bọn họ.
-Hôm nay có sự tham gia của những vị khách đặc biệt. Tới lúc đó con sẽ biết.
******
Bữa tiệc hôm nay được tổ chức tại biệt thự đắt tiền nhất của gia đình tôi ở trong nước. Cái tôi đang ở thuộc dạng ẩn danh nên chỉ to vừa phải thôi.
Nhưng nó cũng khiến Hạo phải choáng từ lần gặp đầu tiên.
Tôi đang được chuyên gia trang điểm. Nói chung chả phải tò mò gì về nhan sắc của tôi. Tôi luôn xinh đẹp mà.
Hehe.
Tôi được khoác trên mình chiếc váy hàng hiệu đính pha lê cực kỳ đắt tiền…
(Nói bừa vậy thôi, chắc là đắt)
Vì nhan sắc vốn dĩ trước nay khác người nên tôi được đeo mặt nạ để không gây náo loạn và kinh động đến các vị khách mời.
Oài. Giờ đã điểm. Nghe bảo là danh sách giới hạn phạm vi 50 gia đình tài phiệt trong nước.
Có nhiều công tử tiểu thư đến đây cùng bố mẹ nên tôi cũng phải hiện diện…
-Xin giới thiệu, tiểu thư Mai Bảo Ngọc, chủ nhân tương lai của W.J.
Tôi bước từ tầng hai xuống. Ánh đèn chiếu lấp lóa vào người tôi. Ở dưới người người đứng rất đông… Bất chợt hình dáng người con trai quen thuộc đó xuất hiện trong tầm mắt….
Duy…
….
Tôi cứ thế đặt điểm nhìn vào cậu ấy không màng gì đến xung quanh.
Cậu ấy không nhìn vào tôi như tất cả mọi người mà chỉ đứng một mình ở góc khán phòng. Không nổi bật nhưng đủ để tôi nhìn thấy cậu ấy…
-Chào cô…
-Ôi. Cô bé này không cần tháo mặt nạ ra đã thấy xinh rồi…
-Xin chào tiểu thư, cô xinh quá…
Lần lượt các vị khách đến chào tôi và bố mẹ tôi. Trong đó có cả Lê..
-Haha. Xinh quá cậu ơi. Yêu thế không biết!
-Cảm ơn cậu.
Lê cũng đến dự tiệc cùng gia đình tôi. Cậu ấy đi cùng bố mẹ, trông Lê cũng thật là xinh…
-Lớp mình cũng có hai người đấy!
-Xuỵt. Nói nhỏ thôi, lộ tẩy bây giờ…
/34
|