Lớp tôi đi theo tuyến xe buýt về nhà.
Lúc về đến nhà trời cũng đã sẩm tối. Duy không nói với tôi câu nào cả. Mặc cho cả lớp cười đùa cậu ấy vẫn chỉ lặng im.
Chắc cậu ấy shock lắm.
Rồi ai lại về nhà nấy. Tôi cũng thế.
Về phòng. Tôi chỉ biết nằm gục trên giường, suy nghĩ về các hậu quả sẽ xảy ra vào ngày hôm sau. Tình bạn của chúng tôi chắc đứt thật rồi. Có lẽ tôi không còn ở lại trường được nữa.
****
Một tiếng sau… bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên…
-Cậu ra ngoài này gặp tớ một lúc được không?
-Uhm…
Là Duy gọi. Có lẽ cậu ấy sẽ trách khứ tôi. Tôi sai rồi. Sai thật rồi…
-Cậu… Cậu… có chuyện gì không?
Tôi vừa nói một cách lúng túng vừa nhìn xuống đất như đứa trẻ biết lỗi.
-Sao cậu không nói thật cho tớ biết? Sao lại làm như vậy???
-Tớ… Tớ.. xin lỗi Duy. Thực sự… tớ có lý do…
Tôi đang giải thích một cách lý nhí thì Duy bỗng ôm chầm lấy tôi vào lòng…
-Cậu… cậu sao vậy…?
Tôi nghe thấy Duy khóc. Rồi tôi cũng khóc theo. Trong cơn nấc cậu ấy nói với tôi…
-Cậu có biết thời gian qua tớ khổ sở lắm không?
-Thả tớ ra cái đã…
-Cậu đứng yên thế một lúc thôi…
-Uhm…
Tôi đứng yên chờ đợi điều gì đó sau cái ôm siết chặt.
****
~Một lúc sau~
-Cậu cứ như thế đi. Tớ sẽ không nói chuyện này với ai đâu…
-Thật à?
-Ừ…
-Cậu không trách tớ chứ?
-Không? Tớ vui còn chẳng hết nữa là…
-Vui?
Mặt tôi bỗng nhiên nóng bừng. Cậu ấy nói vui, vậy là có ý gì?
-Cậu.. cậu biết mà…!
Nói xong, cậu ấy thơm tôi một cái vào bên má rồi đỏ mặt chạy vụt đi…
-Câu trả lời đó…( Tớ thích cậu, đồ ngốc ạ!)… Ngày mai gặp lại nhé!
Tôi ngồi thần ra đấy. Miệng hé môi cười. Lòng tôi chợt bừng sáng như ánh bình minh… Cậu ấy cũng thích tôi.
****
Những ngày sau Duy có vẻ dịu dàng với tôi hơn.
Nếu trở lại ngày Duy chưa biết tôi là nữ chắc tôi tự nhiên hơn á. Cậu ấy trở nên kỳ quặc.
Chơi với nhóm bạn Hạo, Ca, Bình, và lũ con trai. Cứ đứa nào khoác vai và xoa đầu tôi thì y như bị cậu ấy gạt xuống..
– Ê. Cậu không cần phải làm thế chứ?
@@
-Tớ làm sao?
-Ừa thì không sao!
***
Nếu như việc nặng trước đây Duy toàn chừa cho tôi thì bây giờ Duy đều làm cho tôi. Cậu ấy còn bồi bổ quà vặt miễn phí cho tôi nữa. hehhe.
-Thằng Duy, chắc phải đem nó đi khám bệnh các cậu ạ?
Hạo lên tiếng với bọn tôi.
-Sao?
-Nó bị gì ấy. Lúc trầm cảm lúc hồn nhiên cute. Lúc lại muốn chia rẽ tình đồng đội của chúng ta!
Mấy thằng xung quanh kia gật gật. Tôi cũng gật theo( Đúng là quân phản bạn mà)
-Ai đời cứ thằng nào chạm vào thằng Bảo là nó lại chạy đến gạt phăng ra.
Hạo đang định kể tiếp thì Duy lù lù sau lưng chen vào.
-Nó bị ghẻ, tôi có ý tốt không muốn các ông lây ghẻ còn không cảm ơn.
-Cái thằng …
Duy vừa nói xong mấy đứa xung quanh lùi cách tôi một khoảng.
-(Nếu cậu không muốn tớ nói hết thì mau tự nhận mình bị ghẻ đi)
Trời đất. Cái thằng dở này…
-Ừ. Thật ra thì…. tớ có bị ghẻ…
-Hả. Nhìn Bảo sạch sẽ trắng trẻo thế mà bị ghẻ ư???
=.=’
Vầng. Biệt danh mới của tôi bây giờ là hot boy bị ghẻ!
****
Hôm nay tôi lại đi học về cùng Khải Ca.
-Cậu ta biết rồi à?
-Biết gì?
-Biết gì còn phải hỏi.
Khải Ca vặn hỏi tôi một cách đầy ngờ vực.
Bất chợt Duy lại từ đâu chen vào giữa vào chúng tôi …
-Sao lại đi về cùng cậu ta? o.O
Duy nhìn tôi rồi hỏi. Khải Ca trả lời thay tôi.
-Ngày nào chúng tôi chả đi với nhau. Ấm đầu à. Cùng đường không về cùng chẳng nhẽ đi riêng!
-Ờ! Nên đi riêng! Bảo bị ghẻ đấy!
>”
-Này!!!!!
Tôi quát Duy mà cậu ấy vẫn cười khè khè. Khải Ca đáp lời..
-Tớ không sợ. Ai cần cậu lo!
-Đương nhiên là tôi lo rồi. Cậu ngồi cạnh tôi, cậu bị thì tôi dễ bị lây hơn chứ sao?
-Bó tay!
Khải Ca nói rồi im lặng. Tôi chỉ biết nhún vai rồi không nói gì.
Lúc về đến nhà trời cũng đã sẩm tối. Duy không nói với tôi câu nào cả. Mặc cho cả lớp cười đùa cậu ấy vẫn chỉ lặng im.
Chắc cậu ấy shock lắm.
Rồi ai lại về nhà nấy. Tôi cũng thế.
Về phòng. Tôi chỉ biết nằm gục trên giường, suy nghĩ về các hậu quả sẽ xảy ra vào ngày hôm sau. Tình bạn của chúng tôi chắc đứt thật rồi. Có lẽ tôi không còn ở lại trường được nữa.
****
Một tiếng sau… bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên…
-Cậu ra ngoài này gặp tớ một lúc được không?
-Uhm…
Là Duy gọi. Có lẽ cậu ấy sẽ trách khứ tôi. Tôi sai rồi. Sai thật rồi…
-Cậu… Cậu… có chuyện gì không?
Tôi vừa nói một cách lúng túng vừa nhìn xuống đất như đứa trẻ biết lỗi.
-Sao cậu không nói thật cho tớ biết? Sao lại làm như vậy???
-Tớ… Tớ.. xin lỗi Duy. Thực sự… tớ có lý do…
Tôi đang giải thích một cách lý nhí thì Duy bỗng ôm chầm lấy tôi vào lòng…
-Cậu… cậu sao vậy…?
Tôi nghe thấy Duy khóc. Rồi tôi cũng khóc theo. Trong cơn nấc cậu ấy nói với tôi…
-Cậu có biết thời gian qua tớ khổ sở lắm không?
-Thả tớ ra cái đã…
-Cậu đứng yên thế một lúc thôi…
-Uhm…
Tôi đứng yên chờ đợi điều gì đó sau cái ôm siết chặt.
****
~Một lúc sau~
-Cậu cứ như thế đi. Tớ sẽ không nói chuyện này với ai đâu…
-Thật à?
-Ừ…
-Cậu không trách tớ chứ?
-Không? Tớ vui còn chẳng hết nữa là…
-Vui?
Mặt tôi bỗng nhiên nóng bừng. Cậu ấy nói vui, vậy là có ý gì?
-Cậu.. cậu biết mà…!
Nói xong, cậu ấy thơm tôi một cái vào bên má rồi đỏ mặt chạy vụt đi…
-Câu trả lời đó…( Tớ thích cậu, đồ ngốc ạ!)… Ngày mai gặp lại nhé!
Tôi ngồi thần ra đấy. Miệng hé môi cười. Lòng tôi chợt bừng sáng như ánh bình minh… Cậu ấy cũng thích tôi.
****
Những ngày sau Duy có vẻ dịu dàng với tôi hơn.
Nếu trở lại ngày Duy chưa biết tôi là nữ chắc tôi tự nhiên hơn á. Cậu ấy trở nên kỳ quặc.
Chơi với nhóm bạn Hạo, Ca, Bình, và lũ con trai. Cứ đứa nào khoác vai và xoa đầu tôi thì y như bị cậu ấy gạt xuống..
– Ê. Cậu không cần phải làm thế chứ?
@@
-Tớ làm sao?
-Ừa thì không sao!
***
Nếu như việc nặng trước đây Duy toàn chừa cho tôi thì bây giờ Duy đều làm cho tôi. Cậu ấy còn bồi bổ quà vặt miễn phí cho tôi nữa. hehhe.
-Thằng Duy, chắc phải đem nó đi khám bệnh các cậu ạ?
Hạo lên tiếng với bọn tôi.
-Sao?
-Nó bị gì ấy. Lúc trầm cảm lúc hồn nhiên cute. Lúc lại muốn chia rẽ tình đồng đội của chúng ta!
Mấy thằng xung quanh kia gật gật. Tôi cũng gật theo( Đúng là quân phản bạn mà)
-Ai đời cứ thằng nào chạm vào thằng Bảo là nó lại chạy đến gạt phăng ra.
Hạo đang định kể tiếp thì Duy lù lù sau lưng chen vào.
-Nó bị ghẻ, tôi có ý tốt không muốn các ông lây ghẻ còn không cảm ơn.
-Cái thằng …
Duy vừa nói xong mấy đứa xung quanh lùi cách tôi một khoảng.
-(Nếu cậu không muốn tớ nói hết thì mau tự nhận mình bị ghẻ đi)
Trời đất. Cái thằng dở này…
-Ừ. Thật ra thì…. tớ có bị ghẻ…
-Hả. Nhìn Bảo sạch sẽ trắng trẻo thế mà bị ghẻ ư???
=.=’
Vầng. Biệt danh mới của tôi bây giờ là hot boy bị ghẻ!
****
Hôm nay tôi lại đi học về cùng Khải Ca.
-Cậu ta biết rồi à?
-Biết gì?
-Biết gì còn phải hỏi.
Khải Ca vặn hỏi tôi một cách đầy ngờ vực.
Bất chợt Duy lại từ đâu chen vào giữa vào chúng tôi …
-Sao lại đi về cùng cậu ta? o.O
Duy nhìn tôi rồi hỏi. Khải Ca trả lời thay tôi.
-Ngày nào chúng tôi chả đi với nhau. Ấm đầu à. Cùng đường không về cùng chẳng nhẽ đi riêng!
-Ờ! Nên đi riêng! Bảo bị ghẻ đấy!
>”
-Này!!!!!
Tôi quát Duy mà cậu ấy vẫn cười khè khè. Khải Ca đáp lời..
-Tớ không sợ. Ai cần cậu lo!
-Đương nhiên là tôi lo rồi. Cậu ngồi cạnh tôi, cậu bị thì tôi dễ bị lây hơn chứ sao?
-Bó tay!
Khải Ca nói rồi im lặng. Tôi chỉ biết nhún vai rồi không nói gì.
/34
|