-Cô đang khóc đấy à?
-Không… có!!!
Tôi lấy tay gạt nước mắt, bình tĩnh quay mặt lại để đáp lời Kiệt. Cậu ấy lại hỏi tiếp..
-Cậu ta là người yêu cô phải không?
-Liên quan gì tới anh?
-Sắp là vợ chồng của nhau rồi sao lại không liên quan chứ nhể. Haha
-Tôi không có tâm trạng đùa với anh đâu!
Tôi nói với giọng buồn buồn, chẳng thèm đôi co với hắn. Hắn nghe vậy cũng xuôi theo.
Tất cả là tại tên đó mà ra. Chẳng thà tôi bị bắt cóc cho rồi.
Duy cũng thật là, sao lại không thể tin tưởng tôi cơ chứ? Nếu Duy đứng đây tôi nguyện lia cho nó cái dép vì cái tội không lắng nghe tôi.(-_- Giống kiểu ném chó quá)
-Đúng là trẻ con. :)
-Anh nói ai!!!!
-Tôi nói cả hai người đấy.haiz
-Anh thì biết gì về tình yêu mà bảo chúng tôi trẻ con!!!!
-Sao tôi lại không biết cơ chứ!?
-Anh biết rồi thì nên thông cảm với tôi và làm việc nên làm đi chứ!!!
– Không đôi co với cô nữa. Bây giờ cô vẫn phải về nhà tôi vì sự an toàn của cô.
-Ai mượn anh quan tâm!!! Để tôi ở đây một mình được rồi!
-Ai muốn quan tâm cô! Tôi chỉ sợ nhà tôi sẽ bị liên lụy nếu cô xảy ra chuyện gì!
-Nhưng nếu về đó tôi bắt buộc phải cưới anh thì sao???
-Tôi sẽ không lấy cô đâu!
Lời nói của hắn làm tôi có chút yên tâm.
-Bộ anh gay à?
-Cô… Cô này!!! Thật phát điên mất!!
-Tôi nói sai gì ư?
-Rốt cuộc cô có về nhà tôi vì sự an toàn của bản thân không?
Suy nghĩ một lúc, chợt để ý thấy người đi đường đang nhìn bọn tôi.
-Tôi phải tìm gặp cậu ấy bây giờ!
-Tôi sẽ giúp cô giải thích với thằng nhãi đó!
-Thật chứ???
-Thật! Tin tôi đi!
-Tin anh tôi bán nhà à? Anh về đi, tôi phải đi tìm Duy!
Tôi vừa nói xong hắn chẳng thèm nghe tôi nữa mà vác ngang người tôi đi về phía xe hắn.
-Thả tôi ra, thằng khốn, thả tôi ra!!!!
*****
Chúng tôi về tới nhà Kiệt. Phản kháng bất lực không thoát được tôi đành yên phận để từ từ tìm cách thoát ra.
Tôi được sắp xếp ở một phòng khác trong nhà Kiệt.
-Tạm thời cô cứ ở đây. Đừng đụng vào đồ đạc không liên quan đến cô nhé!
-Anh nghĩ tôi là ai chứ! Xer
-Tôi biết rồi, đại tiểu thư! Ở ngoan đấy, đừng mong chuồn đi đâu!
****
Nói vậy chứ tôi là chúa tò mò. Hắn càng nhắc, tôi càng để ý để tìm ra sơ hở. Để xem tên này có bí mật gì không nào?
Chỉ đợi hắn ra khỏi phòng tôi bắt đầu tìm manh mối.
Cái phòng rỗng này, ngoài vài món đồ giá trị ra thì có cái gì đâu. Haiz… Lúc tìm kiếm xong mọi thứ, khá thấm mệt, tôi ngồi góc tường. Bỗng nhiên 1 khoảng tường vuông đẩy phắt người tôi ra từ phía sau lưng. Tôi thầm chửi thề. Nhà thì giàu mà xây nhà rõ chán. Người đã mệt, lưng còn đau tê tái.
Tôi từ từ ngoảnh ra phía sau. Thật bất ngờ vì khối tường vừa ẩy tôi không phải là thứ bình thường.
Nó vừa đủ để đựng cái gì đấy, trong đó có chứa 1 cuốn sổ, màu gỗ thông…
Tôi phủi làn bụi mờ trên cuốn sổ và từ từ đưa ra đọc. (Thế này cảm giác thật tội lỗi. Nhưng mà cái bệnh tò mò nó thành bệnh kinh niên rồi. )
Ở trong cuốn sổ hình ảnh một cô bé dễ thương hiện ra. Cô bé có màu mắt long lanh, thật ngây thơ trong sáng, mái tóc dài mượt mà lượn sóng.
Có một dòng chữ nhỏ ở dưới… “Vi vi của tôi”
Chà.Chắc hắn đây là người yêu hắn rồi. Việc gì phải dấu diếm kỹ càng thế này.
Tôi tiếp tục lật những trang sau. Hình ảnh cô nàng đang học bài, cô nàng ở trong thư viện. Hình ảnh cô đứng nhặt chiếc lá ngoài đường… Lạ kỳ thay, cô gái đều ở một mình.
Ở dưới mỗi bức ảnh đều có mấy dòng chữ như thuật lại câu chuyện của Kiệt với cô gái tên Vi kia.
“Số phận sắp đặt cho chúng ta là bạn bè của nhau… Cậu là người bạn duy nhất của tôi, là người sưởi ấm tâm hồn nguội lạnh này, và cũng là người con gái duy nhất tôi yêu từ trước tới nay…
Yêu thương cậu, nhưng chưa một lần dám nói ra, chỉ bởi vì… cậu luôn xem tôi là bạn…
Đối với tôi là bạn cũng chẳng sao, chỉ cần mỗi ngày được bên cậu, chở cậu đi học. Nghe cậu kể chuyện trên trời dưới đất, nghe cậu hát nghêu ngao vu vơ, và thấy nụ cười tỏa nắng của cậu vậy là đủ rồi…
Nhưng ước mơ giản đơn của tôi cũng dần bị phá tan. Yêu hắn, cậu khác đi nhiều, khoảng cách chúng ta ngày càng xa. Trong câu chuyện của cậu luôn có hắn, hắn thích ăn gì, thích mẫu con gái thế nào… Yêu hắn, cậu cũng nỡ bỏ rơi tôi – người cậu nói nếu không có tôi, cậu sẽ rất buồn…
Hôm nọ, cậu lại tìm tới tôi, cậu nói cậu đã chia tay hắn… Bộ dạng cậu thảm hại, cậu khóc như mưa trong lòng tôi…
-Kiệt ơi… Tôi phải làm sao… Anh ấy thích người khác rồi… Anh ấy nói không cần tôi nữa…
Cậu nói sẽ không thiết sống nữa nếu như không có hắn… Tim tôi như bị xé tan từng mảnh… Thế còn tôi thì cậu tính sao???
Ngày hôm sau tôi tìm tới hắn. Tôi hỏi hắn tại sao chia tay cậu. Câu trả lời của hắn là…
-Tao chơi chán rồi!
Tôi đã chạy vào đánh nó túi bụi. Dù hắn bị đánh nhưng hắn vẫn cười khẩy khiêu khích tôi…
Khi thấy chúng tôi đánh nhau cậu không lại xem tôi như thế nào mà chỉ sang bên hắn… Cậu giận tôi rồi không thèm nói chuyện với tôi, cậu còn bỏ học để tránh gặp mặt tôi nữa. Tôi nhắn tin bảo cậu cứ đi học rồi tôi sẽ nghỉ ở trường… Và tôi không đến trường thật.
Sau một tuần cậu đến nhà tìm gặp tôi. Cậu nói hai người đã quay lại, bảo rằng hai người sẽ cùng nhau bỏ đi đâu đó. Cậu nói đang rất hạnh phúc và cảm ơn tôi… Tim tôi lại thêm một lần nhói đau nhưng… nếu cậu thấy hạnh phúc tôi sẽ cố gắng coi đó là hạnh phúc của mình…..
-Chúc mừng cậu….
Những ngày sau cậu không đi học cũng chẳng về nhà. Hỏi bố mẹ cậu thì họ nói cậu bảo đi dã ngoại cùng trường. Tôi càng thêm lo lắng hơn… Tôi lại tìm đến tên đó… Mặc dù không muốn chút nào…
-Vi ở đâu rồi?
-Thằng này, mày điên à. Chẳng phải lần trước tao đã nói rồi sao?
-Không phải cậu và Vi quay lại rồi à?
-Cái gì? Bọn tao quay lại hồi nào?
Đầu tôi như quay cuồng.. Hóa ra là cậu nói dối tôi..
Tôi như điên loạn đi tìm cậu khắp nơi…
Rồi khi tôi nhận được tin nhắn của cậu cũng là lúc tôi chết lặng…
“Kiệt à. Khi cậu đọc được tin nhắn này chắc tớ đã đi đến một nơi thật xa rồi. Tớ xin lỗi vì làm điều dại dột này, xin lỗi vì đã không nghe lời cậu để rồi yêu nhầm người, xin lỗi vì vô tâm không biết đến tình cảm của cậu. Sống tốt và yêu một người xứng đáng với cậu nhé… Yêu cậu…!”
Nước mắt tôi tuôn trào, tôi không biết phải làm gì? Tôi phải tìm cậu ở đâu?
-Chiều nay một học sinh ở trường A đã tự vẫn…….
Tiếng từ TV vọng ra khiến tôi như nổ tung….
Tôi chạy đến nơi đó… Nhìn cậu lần cuối, tôi cảm thấy đau đớn đến tột cùng….
Tôi… tôi muốn đi cùng cậu….!
Sẽ đi cùng cậu khi hoàn thành tâm nguyện mà cậu chưa làm được……”
.
.
.
.
Tôi lật trang tiếp để đọc nhưng đã hết. Rốt cuộc đó là tâm nguyện gì nhỉ?
Hóa ra tên Kiệt đó lại đáng thương đến vậy. Đây đúng là tình yêu thực sự.
Từ câu chuyện này nên tôi quyết định sẽ trân trọng thứ mình đang có. Tôi và Duy dù đôi khi có xích mích nhưng còn may mắn hơn cảnh phân ly tử biệt của họ. Đúng như Kiệt nói, so với tình yêu của Kiệt với Vi thì chúng tôi vẫn còn trẻ con…
Đang vừa nghĩ vừa loay hoay để sổ vào chỗ cũ, thì bất thình lình tôi thấy Kiệt đang đứng đó nhìn tôi với ánh mắt nảy lửa.
-Tôi… tôi xin lỗi… tôi
-Không… có!!!
Tôi lấy tay gạt nước mắt, bình tĩnh quay mặt lại để đáp lời Kiệt. Cậu ấy lại hỏi tiếp..
-Cậu ta là người yêu cô phải không?
-Liên quan gì tới anh?
-Sắp là vợ chồng của nhau rồi sao lại không liên quan chứ nhể. Haha
-Tôi không có tâm trạng đùa với anh đâu!
Tôi nói với giọng buồn buồn, chẳng thèm đôi co với hắn. Hắn nghe vậy cũng xuôi theo.
Tất cả là tại tên đó mà ra. Chẳng thà tôi bị bắt cóc cho rồi.
Duy cũng thật là, sao lại không thể tin tưởng tôi cơ chứ? Nếu Duy đứng đây tôi nguyện lia cho nó cái dép vì cái tội không lắng nghe tôi.(-_- Giống kiểu ném chó quá)
-Đúng là trẻ con. :)
-Anh nói ai!!!!
-Tôi nói cả hai người đấy.haiz
-Anh thì biết gì về tình yêu mà bảo chúng tôi trẻ con!!!!
-Sao tôi lại không biết cơ chứ!?
-Anh biết rồi thì nên thông cảm với tôi và làm việc nên làm đi chứ!!!
– Không đôi co với cô nữa. Bây giờ cô vẫn phải về nhà tôi vì sự an toàn của cô.
-Ai mượn anh quan tâm!!! Để tôi ở đây một mình được rồi!
-Ai muốn quan tâm cô! Tôi chỉ sợ nhà tôi sẽ bị liên lụy nếu cô xảy ra chuyện gì!
-Nhưng nếu về đó tôi bắt buộc phải cưới anh thì sao???
-Tôi sẽ không lấy cô đâu!
Lời nói của hắn làm tôi có chút yên tâm.
-Bộ anh gay à?
-Cô… Cô này!!! Thật phát điên mất!!
-Tôi nói sai gì ư?
-Rốt cuộc cô có về nhà tôi vì sự an toàn của bản thân không?
Suy nghĩ một lúc, chợt để ý thấy người đi đường đang nhìn bọn tôi.
-Tôi phải tìm gặp cậu ấy bây giờ!
-Tôi sẽ giúp cô giải thích với thằng nhãi đó!
-Thật chứ???
-Thật! Tin tôi đi!
-Tin anh tôi bán nhà à? Anh về đi, tôi phải đi tìm Duy!
Tôi vừa nói xong hắn chẳng thèm nghe tôi nữa mà vác ngang người tôi đi về phía xe hắn.
-Thả tôi ra, thằng khốn, thả tôi ra!!!!
*****
Chúng tôi về tới nhà Kiệt. Phản kháng bất lực không thoát được tôi đành yên phận để từ từ tìm cách thoát ra.
Tôi được sắp xếp ở một phòng khác trong nhà Kiệt.
-Tạm thời cô cứ ở đây. Đừng đụng vào đồ đạc không liên quan đến cô nhé!
-Anh nghĩ tôi là ai chứ! Xer
-Tôi biết rồi, đại tiểu thư! Ở ngoan đấy, đừng mong chuồn đi đâu!
****
Nói vậy chứ tôi là chúa tò mò. Hắn càng nhắc, tôi càng để ý để tìm ra sơ hở. Để xem tên này có bí mật gì không nào?
Chỉ đợi hắn ra khỏi phòng tôi bắt đầu tìm manh mối.
Cái phòng rỗng này, ngoài vài món đồ giá trị ra thì có cái gì đâu. Haiz… Lúc tìm kiếm xong mọi thứ, khá thấm mệt, tôi ngồi góc tường. Bỗng nhiên 1 khoảng tường vuông đẩy phắt người tôi ra từ phía sau lưng. Tôi thầm chửi thề. Nhà thì giàu mà xây nhà rõ chán. Người đã mệt, lưng còn đau tê tái.
Tôi từ từ ngoảnh ra phía sau. Thật bất ngờ vì khối tường vừa ẩy tôi không phải là thứ bình thường.
Nó vừa đủ để đựng cái gì đấy, trong đó có chứa 1 cuốn sổ, màu gỗ thông…
Tôi phủi làn bụi mờ trên cuốn sổ và từ từ đưa ra đọc. (Thế này cảm giác thật tội lỗi. Nhưng mà cái bệnh tò mò nó thành bệnh kinh niên rồi. )
Ở trong cuốn sổ hình ảnh một cô bé dễ thương hiện ra. Cô bé có màu mắt long lanh, thật ngây thơ trong sáng, mái tóc dài mượt mà lượn sóng.
Có một dòng chữ nhỏ ở dưới… “Vi vi của tôi”
Chà.Chắc hắn đây là người yêu hắn rồi. Việc gì phải dấu diếm kỹ càng thế này.
Tôi tiếp tục lật những trang sau. Hình ảnh cô nàng đang học bài, cô nàng ở trong thư viện. Hình ảnh cô đứng nhặt chiếc lá ngoài đường… Lạ kỳ thay, cô gái đều ở một mình.
Ở dưới mỗi bức ảnh đều có mấy dòng chữ như thuật lại câu chuyện của Kiệt với cô gái tên Vi kia.
“Số phận sắp đặt cho chúng ta là bạn bè của nhau… Cậu là người bạn duy nhất của tôi, là người sưởi ấm tâm hồn nguội lạnh này, và cũng là người con gái duy nhất tôi yêu từ trước tới nay…
Yêu thương cậu, nhưng chưa một lần dám nói ra, chỉ bởi vì… cậu luôn xem tôi là bạn…
Đối với tôi là bạn cũng chẳng sao, chỉ cần mỗi ngày được bên cậu, chở cậu đi học. Nghe cậu kể chuyện trên trời dưới đất, nghe cậu hát nghêu ngao vu vơ, và thấy nụ cười tỏa nắng của cậu vậy là đủ rồi…
Nhưng ước mơ giản đơn của tôi cũng dần bị phá tan. Yêu hắn, cậu khác đi nhiều, khoảng cách chúng ta ngày càng xa. Trong câu chuyện của cậu luôn có hắn, hắn thích ăn gì, thích mẫu con gái thế nào… Yêu hắn, cậu cũng nỡ bỏ rơi tôi – người cậu nói nếu không có tôi, cậu sẽ rất buồn…
Hôm nọ, cậu lại tìm tới tôi, cậu nói cậu đã chia tay hắn… Bộ dạng cậu thảm hại, cậu khóc như mưa trong lòng tôi…
-Kiệt ơi… Tôi phải làm sao… Anh ấy thích người khác rồi… Anh ấy nói không cần tôi nữa…
Cậu nói sẽ không thiết sống nữa nếu như không có hắn… Tim tôi như bị xé tan từng mảnh… Thế còn tôi thì cậu tính sao???
Ngày hôm sau tôi tìm tới hắn. Tôi hỏi hắn tại sao chia tay cậu. Câu trả lời của hắn là…
-Tao chơi chán rồi!
Tôi đã chạy vào đánh nó túi bụi. Dù hắn bị đánh nhưng hắn vẫn cười khẩy khiêu khích tôi…
Khi thấy chúng tôi đánh nhau cậu không lại xem tôi như thế nào mà chỉ sang bên hắn… Cậu giận tôi rồi không thèm nói chuyện với tôi, cậu còn bỏ học để tránh gặp mặt tôi nữa. Tôi nhắn tin bảo cậu cứ đi học rồi tôi sẽ nghỉ ở trường… Và tôi không đến trường thật.
Sau một tuần cậu đến nhà tìm gặp tôi. Cậu nói hai người đã quay lại, bảo rằng hai người sẽ cùng nhau bỏ đi đâu đó. Cậu nói đang rất hạnh phúc và cảm ơn tôi… Tim tôi lại thêm một lần nhói đau nhưng… nếu cậu thấy hạnh phúc tôi sẽ cố gắng coi đó là hạnh phúc của mình…..
-Chúc mừng cậu….
Những ngày sau cậu không đi học cũng chẳng về nhà. Hỏi bố mẹ cậu thì họ nói cậu bảo đi dã ngoại cùng trường. Tôi càng thêm lo lắng hơn… Tôi lại tìm đến tên đó… Mặc dù không muốn chút nào…
-Vi ở đâu rồi?
-Thằng này, mày điên à. Chẳng phải lần trước tao đã nói rồi sao?
-Không phải cậu và Vi quay lại rồi à?
-Cái gì? Bọn tao quay lại hồi nào?
Đầu tôi như quay cuồng.. Hóa ra là cậu nói dối tôi..
Tôi như điên loạn đi tìm cậu khắp nơi…
Rồi khi tôi nhận được tin nhắn của cậu cũng là lúc tôi chết lặng…
“Kiệt à. Khi cậu đọc được tin nhắn này chắc tớ đã đi đến một nơi thật xa rồi. Tớ xin lỗi vì làm điều dại dột này, xin lỗi vì đã không nghe lời cậu để rồi yêu nhầm người, xin lỗi vì vô tâm không biết đến tình cảm của cậu. Sống tốt và yêu một người xứng đáng với cậu nhé… Yêu cậu…!”
Nước mắt tôi tuôn trào, tôi không biết phải làm gì? Tôi phải tìm cậu ở đâu?
-Chiều nay một học sinh ở trường A đã tự vẫn…….
Tiếng từ TV vọng ra khiến tôi như nổ tung….
Tôi chạy đến nơi đó… Nhìn cậu lần cuối, tôi cảm thấy đau đớn đến tột cùng….
Tôi… tôi muốn đi cùng cậu….!
Sẽ đi cùng cậu khi hoàn thành tâm nguyện mà cậu chưa làm được……”
.
.
.
.
Tôi lật trang tiếp để đọc nhưng đã hết. Rốt cuộc đó là tâm nguyện gì nhỉ?
Hóa ra tên Kiệt đó lại đáng thương đến vậy. Đây đúng là tình yêu thực sự.
Từ câu chuyện này nên tôi quyết định sẽ trân trọng thứ mình đang có. Tôi và Duy dù đôi khi có xích mích nhưng còn may mắn hơn cảnh phân ly tử biệt của họ. Đúng như Kiệt nói, so với tình yêu của Kiệt với Vi thì chúng tôi vẫn còn trẻ con…
Đang vừa nghĩ vừa loay hoay để sổ vào chỗ cũ, thì bất thình lình tôi thấy Kiệt đang đứng đó nhìn tôi với ánh mắt nảy lửa.
-Tôi… tôi xin lỗi… tôi
/34
|