Ngày hôm sau…
***
Tôi đến tổng duyệt chương trình. Sân khấu ngày ra mắt sẽ rất hoành tráng. Bố Nam đã đặt mọi tâm huyết vào tôi mà. Ông đánh cược rằng tôi sẽ nổi tiếng đúng nghĩa với bản thân tôi từ trước tới giờ. Tôi là ánh sáng, là tia hi vọng cứu lấy danh tiếng bị chìm nghỉm từ lâu của ông.
:))))))
Bôi bác sư phụ thế này thật không nên nhưng mà có câu “sự thật mất lòng” phải không. :))))
Thực ra tôi sẽ ra mắt mọi người bằng một cách khác. Cái cách mà tôi muốn được công nhận bằng năng lực chứ không phải ngoại hình… Tôi chưa nói cho Bố Nam biết, nếu ông ấy biết được chắc sẽ giết tôi mất. Haiza.
*****
Ngày sau….
Buổi ra mắt sắp bắt đầu…Tự ngắm mình trong gương. Tôi trông thật lộng lẫy trong bộ váy hồng nhạt. Đôi môi tô điểm thêm chút son tựa cánh đào. Mái tóc thật lượn sóng óng ả. Nói sao hết được vẻ đẹp chim sa cá lặn này. Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành có thể giết chết bao trái tim mỏng manh dễ vỡ lại được tôi dấu khéo sau chiếc MẶT NẠ tô điểm thêm sự bí ẩn. (Tôi lại tự sướng rồi)
:))))))))
Trước một sân khấu với quy mô lớn hơn, lại còn được cập nhật trên các đầu báo và các kênh truyền thông, tôi muốn vươn lên bằng năng lực. Cách tốt nhất là chưa để mọi người biết mặt mình. Tôi nghĩ vậy không biết có phải nước đi sai lầm không.
“..Sau đây xin giới thiệu một nhân tố bí ẩn mới, ca sĩ Bảo Ngọc….”
Tôi tự tin là thế mà bây giờ cảm thấy thật hồi hộp. Bởi một phút bất cẩn là đi tong cả mấy năm rèn luyện của bao nhiêu con người…
Khẽ hít một hơi thật sâu, rồi tôi nhẹ rời bước ra sân khấu. Tất cả mọi người nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, bố Nam ở dưới khán đài cũng vậy và xen vào đó chắc là sự bối rối tức giận. Tôi không để ý mọi việc xung quanh nữa, sân khấu này bây giờ là của tôi mà.
Tôi nhẹ cất tiếng hát trong trẻo tựa chim vàng oanh của mình …
“Nhắm mắt lại khẽ bước vào giấc mơ.
Nơi ấy em thấy anh đang đứng chờ.
Mình cùng nắm tay nhau, đi qua bến bờ hạnh phúc….
Tưởng chừng như không gì có thể chia cách đôi ta.
Ngờ đâu là đã quá xa mất rồi..
…”
Khi đang hát nhìn xuống bên dưới, bất chợt tôi bắt gặp ánh mắt thân quen, người đó đang mỉm cười với tôi. Là Duy, trái tim tôi như ấm lên. Tôi cất tiếng hát như chính nỗi lòng mình, còn gì hơn khi được hát cho người mình thương nghe. Tôi đang mơ phải không, hay vì tôi quá nhớ cậu ấy….
Tôi hát xong, cảm thấy hài lòng với thành quả của mình. Tiếng vỗ tay phía dưới thật giòn tan.
Vào trong khán đài, tôi gặp ngay bố Nam. Ông ấy tua cho tôi một trận nhừ đòn:
-Bố không hiểu mày nữa. Cái gì bố cũng nghe mày, chiều màu hết nấc, con người được mỗi khuôn mặt sao lại che đi!!!! Sao mày dị tính thế hả. Tưởng thôi ý định làm con trai mày sẽ ra mắt như người bình thường, thật không ngờ!!!!!! Mày giỏi rồi không cần nghe lời ai phải không ??? Vậy thì đi khỏi công ty này đi, ở đây không chứa chấp người không xem ai ra gì!!!
Nói đến đây ông ấy lấy tay bắt lên trán sau đó quỵ lại. Mấy trợ lý phải đỡ ông. Haizzz. Nghe đến đó tôi lại thấy buồn. Tôi nào đâu muốn ai phải suy nghĩ vì tôi. Lần này là tôi sai rồi.
Tôi đi tẩy trang rồi ra ngoài, tôi gặp Duy đang đứng chờ. Hóa ra không phải mơ. Tôi mỉm cười và lòng tôi như bừng sáng. Không ngờ đi cạnh Duy còn có Hạo, bé Linh, Khải Ca, và Lê. Tôi chợt òa khóc như đứa trẻ rồi chạy đến ôm tất thảy họ… Sau khi tôi khóc ngon lành bọn tôi rủ nhau đi ăn nhậu.
Thì ra, họ đã lập kế hoạch đợi ngày tôi ra mắt sẽ rủ nhau về để tạo bất ngờ cho tôi.
Chúng tôi đánh chén no say, chém gió trên trời dưới đất tựa như ngày còn đi học vậy đó.
Tôi đã vơi bớt nỗi buồn..
***
Tôi say, bọn kia cũng chẳng khá hơn…. Lần đầu tôi say đến thế. Bọn kia cùng về nhà tôi ngủ…
Chỉ nhớ đến vậy. Sau đó là một màu đen…
Nửa đêm tôi tỉnh dậy, mở mắt thấy tay Duy đang cầm tay tôi. Cậu ấy ngồi bên giường còn tôi nằm ngủ được đắp chăm ấm. Mặt hướng về phía nhau. Duy vẫn vậy, vẫn đẹp, mũi vẫn cao, khuôn mặt hiền. Tôi hôn nhẹ lên má cậu ấy, vậy mà bất ngờ Duy mở mắt nở nụ cười như bắt được kẻ trộm. Tôi ú ớ thì cậu ấy đưa tay kéo mặt tôi lại và đặt một nụ hôn lên môi tôi…
Chúng tôi có nói chuyện về buổi biểu diễn. Tôi nói rằng rất buồn vì làm bố Nam lo lắng. Duy lắng nghe hết nỗi lòng tôi rồi nói…
“Tớ nói điều này không phải để an ủi cậu đâu nhưng tớ rất thích phần trình diễn của cậu. Tớ thích ý tưởng đó, bởi nhắm mắt lại có thể cảm nhận được tất cả, bài hát rất có hồn…”
Tôi mỉm cười.. Lòng tôi ấm lại. Bọn tôi nắm tay nhau ngủ ngon lành qua ngày mai….
-Aaaaaaaaaaaa!!!!!!
Sáng dậy chúng tôi bị giật mình bởi tiếng hét của Linh.
-Cái gì thế con điên này!
Duy lên tiếng mắng Linh..
-Quỷ thần ơi. Sao anh Hạo lại ngủ phòng em?????
Tôi nhìn mặt Hạo. Không hổ danh là bạn của tôi, mặt ngu không tả.
-Ơ… anh … anh xin lỗi.. anh không nhớ gì… Hôm qua anh say quá. Anh xin lỗi Linh…
-Huhu. Em không biết đâu!!!!
Duy chạy lại đấm cho Hạo một cái, Hạo ta từ mặt ngu chuyển sang mặt siêu đần luôn….
-Thằng này mày làm gì em gái tao hả???
Duy lớn tiếng.
-Tớ… tớ không nhớ!
Linh nó khóc bù lu bù loa lên, Hạo thì bối rối nhìn mọi người xung quanh như để nói rằng không biết gì.
Sau một hồi thảo luận cuối cùng Hạo nói sẽ chịu trách nhiệm với Linh.
Con bé từ thút thít mà cười toe.
Mà tôi, thì tôi cứ nghi nghi vụ này. Khi tôi nói chuyện riêng với Linh nó mới thú nhận là nó thích Hạo nên lập kế hoạch lừa đảo. Thực ra thì Linh với Hạo chẳng xảy ra chuyện gì cả. Mà kẻ lừa đảo đáng ngạc nhiên là bao gồm cả hai anh em Linh và Duy. Linh thì có cảm tình với Hạo một thời gian rồi, nó bị thu hút bởi sự thật thà và hiền lành của Hạo. Còn lão Duy là vì sợ có đối thủ tranh dành tôi nên mới vậy. Hèn gì mà hôm nay chẳng cần biết sự tình mà chạy lại đánh Hạo như đúng rồi…
Đang tâm sự với Linh thì có tiếng Lê cất lên…
– Bảo ơi. Cậu lên báo này..
(mọi người vẫn quen gọi tôi là Bảo..)
Tôi sớm biết trước sau gì cũng lên báo, mà chắc là thất bại rồi. Tôi chẳng nói gì..
Rồi Lê lại nói vọng vào…
-Dân mạng đang bàn luận sôi nổi vì cậu đây. Tên cậu đầy rẫy mặt báo, các diễn đàn fanpgae, facebook đang rầm rộ đây nè. Nghe có vẻ tích cực chứ không tiêu cực như cậu nghĩ đâu…
Tôi nghĩ chắc con bé này đang định an ủi tôi đây thì bất chợt có tiếng chuông điện thoại, là bố Nam…
– Bảo Ngọc à..
-Dạ. Bố Nam gọi con ạ?
-Ừ. Hôm qua bố nhất thời tức giận, không ngờ dù con không lộ mặt nhưng hiệu ứng truyền thông có vẻ tốt. Con quay lại để tiếp tục với các dự án mới nhé. Hôm qua tới giờ người gọi con mời show, và phỏng vấn rất nhiều…
-Dạ. Con sẽ quay lại ngay ạ…
Tôi không tin nổi vào tai mình. Tự tát trên mặt hai cái.
Là thật rồi….
(Còn tiếp)
***
Tôi đến tổng duyệt chương trình. Sân khấu ngày ra mắt sẽ rất hoành tráng. Bố Nam đã đặt mọi tâm huyết vào tôi mà. Ông đánh cược rằng tôi sẽ nổi tiếng đúng nghĩa với bản thân tôi từ trước tới giờ. Tôi là ánh sáng, là tia hi vọng cứu lấy danh tiếng bị chìm nghỉm từ lâu của ông.
:))))))
Bôi bác sư phụ thế này thật không nên nhưng mà có câu “sự thật mất lòng” phải không. :))))
Thực ra tôi sẽ ra mắt mọi người bằng một cách khác. Cái cách mà tôi muốn được công nhận bằng năng lực chứ không phải ngoại hình… Tôi chưa nói cho Bố Nam biết, nếu ông ấy biết được chắc sẽ giết tôi mất. Haiza.
*****
Ngày sau….
Buổi ra mắt sắp bắt đầu…Tự ngắm mình trong gương. Tôi trông thật lộng lẫy trong bộ váy hồng nhạt. Đôi môi tô điểm thêm chút son tựa cánh đào. Mái tóc thật lượn sóng óng ả. Nói sao hết được vẻ đẹp chim sa cá lặn này. Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành có thể giết chết bao trái tim mỏng manh dễ vỡ lại được tôi dấu khéo sau chiếc MẶT NẠ tô điểm thêm sự bí ẩn. (Tôi lại tự sướng rồi)
:))))))))
Trước một sân khấu với quy mô lớn hơn, lại còn được cập nhật trên các đầu báo và các kênh truyền thông, tôi muốn vươn lên bằng năng lực. Cách tốt nhất là chưa để mọi người biết mặt mình. Tôi nghĩ vậy không biết có phải nước đi sai lầm không.
“..Sau đây xin giới thiệu một nhân tố bí ẩn mới, ca sĩ Bảo Ngọc….”
Tôi tự tin là thế mà bây giờ cảm thấy thật hồi hộp. Bởi một phút bất cẩn là đi tong cả mấy năm rèn luyện của bao nhiêu con người…
Khẽ hít một hơi thật sâu, rồi tôi nhẹ rời bước ra sân khấu. Tất cả mọi người nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, bố Nam ở dưới khán đài cũng vậy và xen vào đó chắc là sự bối rối tức giận. Tôi không để ý mọi việc xung quanh nữa, sân khấu này bây giờ là của tôi mà.
Tôi nhẹ cất tiếng hát trong trẻo tựa chim vàng oanh của mình …
“Nhắm mắt lại khẽ bước vào giấc mơ.
Nơi ấy em thấy anh đang đứng chờ.
Mình cùng nắm tay nhau, đi qua bến bờ hạnh phúc….
Tưởng chừng như không gì có thể chia cách đôi ta.
Ngờ đâu là đã quá xa mất rồi..
…”
Khi đang hát nhìn xuống bên dưới, bất chợt tôi bắt gặp ánh mắt thân quen, người đó đang mỉm cười với tôi. Là Duy, trái tim tôi như ấm lên. Tôi cất tiếng hát như chính nỗi lòng mình, còn gì hơn khi được hát cho người mình thương nghe. Tôi đang mơ phải không, hay vì tôi quá nhớ cậu ấy….
Tôi hát xong, cảm thấy hài lòng với thành quả của mình. Tiếng vỗ tay phía dưới thật giòn tan.
Vào trong khán đài, tôi gặp ngay bố Nam. Ông ấy tua cho tôi một trận nhừ đòn:
-Bố không hiểu mày nữa. Cái gì bố cũng nghe mày, chiều màu hết nấc, con người được mỗi khuôn mặt sao lại che đi!!!! Sao mày dị tính thế hả. Tưởng thôi ý định làm con trai mày sẽ ra mắt như người bình thường, thật không ngờ!!!!!! Mày giỏi rồi không cần nghe lời ai phải không ??? Vậy thì đi khỏi công ty này đi, ở đây không chứa chấp người không xem ai ra gì!!!
Nói đến đây ông ấy lấy tay bắt lên trán sau đó quỵ lại. Mấy trợ lý phải đỡ ông. Haizzz. Nghe đến đó tôi lại thấy buồn. Tôi nào đâu muốn ai phải suy nghĩ vì tôi. Lần này là tôi sai rồi.
Tôi đi tẩy trang rồi ra ngoài, tôi gặp Duy đang đứng chờ. Hóa ra không phải mơ. Tôi mỉm cười và lòng tôi như bừng sáng. Không ngờ đi cạnh Duy còn có Hạo, bé Linh, Khải Ca, và Lê. Tôi chợt òa khóc như đứa trẻ rồi chạy đến ôm tất thảy họ… Sau khi tôi khóc ngon lành bọn tôi rủ nhau đi ăn nhậu.
Thì ra, họ đã lập kế hoạch đợi ngày tôi ra mắt sẽ rủ nhau về để tạo bất ngờ cho tôi.
Chúng tôi đánh chén no say, chém gió trên trời dưới đất tựa như ngày còn đi học vậy đó.
Tôi đã vơi bớt nỗi buồn..
***
Tôi say, bọn kia cũng chẳng khá hơn…. Lần đầu tôi say đến thế. Bọn kia cùng về nhà tôi ngủ…
Chỉ nhớ đến vậy. Sau đó là một màu đen…
Nửa đêm tôi tỉnh dậy, mở mắt thấy tay Duy đang cầm tay tôi. Cậu ấy ngồi bên giường còn tôi nằm ngủ được đắp chăm ấm. Mặt hướng về phía nhau. Duy vẫn vậy, vẫn đẹp, mũi vẫn cao, khuôn mặt hiền. Tôi hôn nhẹ lên má cậu ấy, vậy mà bất ngờ Duy mở mắt nở nụ cười như bắt được kẻ trộm. Tôi ú ớ thì cậu ấy đưa tay kéo mặt tôi lại và đặt một nụ hôn lên môi tôi…
Chúng tôi có nói chuyện về buổi biểu diễn. Tôi nói rằng rất buồn vì làm bố Nam lo lắng. Duy lắng nghe hết nỗi lòng tôi rồi nói…
“Tớ nói điều này không phải để an ủi cậu đâu nhưng tớ rất thích phần trình diễn của cậu. Tớ thích ý tưởng đó, bởi nhắm mắt lại có thể cảm nhận được tất cả, bài hát rất có hồn…”
Tôi mỉm cười.. Lòng tôi ấm lại. Bọn tôi nắm tay nhau ngủ ngon lành qua ngày mai….
-Aaaaaaaaaaaa!!!!!!
Sáng dậy chúng tôi bị giật mình bởi tiếng hét của Linh.
-Cái gì thế con điên này!
Duy lên tiếng mắng Linh..
-Quỷ thần ơi. Sao anh Hạo lại ngủ phòng em?????
Tôi nhìn mặt Hạo. Không hổ danh là bạn của tôi, mặt ngu không tả.
-Ơ… anh … anh xin lỗi.. anh không nhớ gì… Hôm qua anh say quá. Anh xin lỗi Linh…
-Huhu. Em không biết đâu!!!!
Duy chạy lại đấm cho Hạo một cái, Hạo ta từ mặt ngu chuyển sang mặt siêu đần luôn….
-Thằng này mày làm gì em gái tao hả???
Duy lớn tiếng.
-Tớ… tớ không nhớ!
Linh nó khóc bù lu bù loa lên, Hạo thì bối rối nhìn mọi người xung quanh như để nói rằng không biết gì.
Sau một hồi thảo luận cuối cùng Hạo nói sẽ chịu trách nhiệm với Linh.
Con bé từ thút thít mà cười toe.
Mà tôi, thì tôi cứ nghi nghi vụ này. Khi tôi nói chuyện riêng với Linh nó mới thú nhận là nó thích Hạo nên lập kế hoạch lừa đảo. Thực ra thì Linh với Hạo chẳng xảy ra chuyện gì cả. Mà kẻ lừa đảo đáng ngạc nhiên là bao gồm cả hai anh em Linh và Duy. Linh thì có cảm tình với Hạo một thời gian rồi, nó bị thu hút bởi sự thật thà và hiền lành của Hạo. Còn lão Duy là vì sợ có đối thủ tranh dành tôi nên mới vậy. Hèn gì mà hôm nay chẳng cần biết sự tình mà chạy lại đánh Hạo như đúng rồi…
Đang tâm sự với Linh thì có tiếng Lê cất lên…
– Bảo ơi. Cậu lên báo này..
(mọi người vẫn quen gọi tôi là Bảo..)
Tôi sớm biết trước sau gì cũng lên báo, mà chắc là thất bại rồi. Tôi chẳng nói gì..
Rồi Lê lại nói vọng vào…
-Dân mạng đang bàn luận sôi nổi vì cậu đây. Tên cậu đầy rẫy mặt báo, các diễn đàn fanpgae, facebook đang rầm rộ đây nè. Nghe có vẻ tích cực chứ không tiêu cực như cậu nghĩ đâu…
Tôi nghĩ chắc con bé này đang định an ủi tôi đây thì bất chợt có tiếng chuông điện thoại, là bố Nam…
– Bảo Ngọc à..
-Dạ. Bố Nam gọi con ạ?
-Ừ. Hôm qua bố nhất thời tức giận, không ngờ dù con không lộ mặt nhưng hiệu ứng truyền thông có vẻ tốt. Con quay lại để tiếp tục với các dự án mới nhé. Hôm qua tới giờ người gọi con mời show, và phỏng vấn rất nhiều…
-Dạ. Con sẽ quay lại ngay ạ…
Tôi không tin nổi vào tai mình. Tự tát trên mặt hai cái.
Là thật rồi….
(Còn tiếp)
/34
|