Hình như cả một quãng thời gian dài không động đến bọn họ là bọn họ bắt đầu tác oai tác quái rồi thì phải. Xem ra, phải thu phục bọn họ rồi.
5 năm... quãng thời gian ấy đủ dài để một con người có thể cải tà quy chánh.... nhưng là những kẻ này lại không biết quý trọng điều đó!
Ném tập tài liệu kia xuống bàn, Mỹ Tiên Tuyết cười nhạt một cái rồi xoay nhẹ cái chặn giấy Kỳ Lân bằng ngọc phỉ thúy trên bàn. Giá sách với cơ man nào là sách vang lên tiếng cọt kẹt rồi dịch chuyển, để lộ một đường hầm được xây tỉ mỉ.
Hiện tại, Mỹ Tiên Tuyết đang ở trong mật thất Rose Villa. Đây vốn là tài sản bà để lại cho cô nhưng lại bị người trong gia chiếm đoạt. Không may mắn, chủ nhân của nó 3 năm trước vì một cuộc làm ăn thua lỗ đã phải bán đi ngôi biệt thự này. Mặc dù không cam lòng bỏ tiền ra mua lại nhưng hiện tại, cô không còn cách nào khác. Ép giá xuống một con số không tưởng, cô cảm thấy số tiền đó thật lãng phí. Đó vốn là của cô.....
Năm năm trước, Jun đã lấy thân phận luật sư được lừa bọn họ kí vào bản hợp đồng chuyển nhượng mọi tài sản của Lâm Hòa Vân và Lâm Hòa Quyết sang cho Lione Ruana. Trong thời gian sau đó, cô đã theo gót những vị thiên tài này học thêm về làm ăn, quản lí tài sản..... Hiện tại, tuy không tự mở công ty nhưng thành tựu của cô cũng không phải nhỏ. 7% cổ phần của bà trong Tập đoàn Đình Phong cô đã sử dụng làm vốn, trở thành đại cổ đông của Tập đoàn. Số cổ phần mà cô đang có bây giờ là 9%. Ngoài ra, nhờ thân phận, cô còn quen biết rất nhiều các ông chủ lớn, mà cao nhất chính là Đình Dương Phong và Đình Dương Thiên - boss và đổng sự trưởng của Tập đoàn ĐÌnh Phong.
Phải nói là cô cũng may mắn. Vị bác sĩ điều trị cho bà cô năm xưa - Đình Thiên lại chính là đổng sự trưởng khi đó của Đình Phong. Sau này, quen biết ông, cô lại quen thêm cháu ruột và còn trai của ông, cũng là đương nhiệm hai vị boss tối cao của Tập đoàn lớn nhất Bát Đảo. Quả thực là rất may mắn.
Mật thất của Rose Villa chỉ có cô, bà và Thanh Linh biết. Mỗi lần mở nó là một cơ quan khác nhau. Thanh Linh và bà đã chết, bí mật này giờ chỉ còn cô biết.
Một làn khói xám u tịch lởn vởn, cả căn phòng chỉ hai màu đen trắng thật khiến người ta lạnh sống lưng hiện ra trước mắt. Đi tới gần cây dương cầm với dàn khuếch thanh khoa trương, Mỹ Tiên Tuyết bắt đầu đàn lên Khúc Dương Cầm Cầu Siêu. Đó là một bản đàn do cô tự soạn, mang theo một nỗi đau buồn không thể diễn tả thành lời.
Đàn xong, làn khói xám dần đổi sang màu trắng. Một cánh cửa khác tiếp tục mở ra. Nhưng cô không đi vào đó mà có người đi ra tìm cô. Đó là một người đàn ông với vết sẹo dữ tợn trên mặt, ngồi trên xe lăn.
_Tiểu thư.... - Gã khẽ gọi
_Đến lúc rồi. Ta sẽ khiến bọn họ trả giá. Ta cần ông ra tòa làm chứng. Làm ơn - Cô hướng vẻ mặt cầu khẩn với gã.
_Tiểu thư, cô nói gì lạ vậy. Mạng của tôi là do cô cứu.... hơn nữa, chuyện năm đó là tôi sai. Cô cứu tôi, còn không giết tôi... tôi sao có thể báo đáp tấm lòng đó của cô đây? - Gã nghẹn ngào nói.
Người ta nói rằng, người giang hồ vì tiền có thể làm tất cả, cho rằng bọn học là kẻ xấu, là nô lệ của đồng tiền. Nhưng có ai từng nghĩ, không có tiền thì có thể làm được gì chứ? Người giang hồ sao? Đó chẳng qua chỉ là một danh xưng mà thôi. Mà nói bọn họ xấu sao? Họ là những người thoải mái, phóng khoáng. Có ơn tất đền, có thù tất báo. Tuy rằng không phải ai cũng như vậy nhưng người này chính là một người như vậy.
_Nhưng ta đã nhốt ông 5 năm nay, chưa từng để ông nhìn thấy ánh mặt trời. - Nhỏ không phải một người lương thiện, cho dù cứu gã, cũng sẽ không để gã sống một cuộc đời thoải mái.
_Đó là chi phí điều trị cho thương tật của tôi, là cái giá mà tôi phải trả. - Gã kiên định nói.
_Chẳng lẽ ông không hận tôi? - Cô không nghĩ ông ta sẽ nói như vậy.
_Không hề thưa tiểu thư. Cô cứu tôi một mạng, còn không truy cứu nặng nề trách nhiệm của tôi, cả đời này tôi sẽ vì cô mà làm trâu làm ngựa. - Gã khẳng định.
_Không cần thiết phải như vậy. Chỉ là, nếu ông chịu đứng ra làm nhân chứng cho tôi thì chắc chắn ông cũng sẽ bị liên lụy. - Cô nhắc nhở.
_Cho dù ở tù chung thân, tôi cũng không phải là một mình. Ít nhất còn có lũ người độc ác kia bồi tôi, không phải sao? - Gã cười giễu cợt.
_Ừ. - Nhỏ gật đầu - Hạ Từ Di là bạn của tôi, tôi sẽ nhờ cô ấy giúp ông giảm nhẹ án phạt.
Gã có chút kinh hãi nhìn cô. Gã biết cô không phải người tốt, nhưng là cô dễ dàng tha cho gã như thế sao?
_Tôi vẫn nhớ ngày đó là ông đưa tôi ra khỏi đám cháy - Cô nhắc lại chuyện cũ.
Năm ấy, Lâm Hòa Quyết thuê người đốt biệt thự cô đang ở. Gã và một tên khác chính là người thi hành. Kẻ kia đã bị Lâm Hòa Quyết chém một nhát trí mạng không qua khỏi. Còn gã bị Lâm Hòa Vân bắn liệt dây thần kinh ở chân, may mắn không chết. Ngày đó, nhóm sát thủ của Snow tới đưa gã tới nơi này, hóa ra người con gái này đã biết tất cả. Gã ngày đó vốn còn nhiệm vụ làm cho cô không nói được, nhưng là gã không làm.....
Có lẽ, giây phút kia gã nổi lên lòng nhân từ... nên ngày hôm nay mới có thể toàn mạng ở đây.
Gã bị nhốt ở mật thất này, từ ngày đưa vào chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời. Cơm tới bữa có người cũng đưa tới đầy đủ, còn có sách, trò chơi điện tử cho hắn giải trí, thậm chí cả điện thoại, laptop cũng có.... chỉ là luôn có người giám thị gã. Gã muốn liên lạc với bên ngoài cầu cứu, nhưng chính gã cũng không biết nơi này là nơi nào. Thậm chí, gã còn không biết cô hiện tại là ai.
_Tiểu thư, tôi nguyện ý ra tòa.
_Được. Vậy ba ngày sau, tôi đưa ông đi. Chỉ cần ông làm xong việc này, tôi sẽ giúp ông không lo ăn lo mặc phần đời còn lại. - Cô thật sự cảm thấy nên cho ông ta một cơ hội.
_Cảm ơn cô, tiểu thư. - Gã thật sự cảm kích.
_Nghe nói ông có một cặp trai gái lên 8....
Nghe lời cô nói, gã bắt đầu cảm thấy hoang mang. Cô... không phải lấy lũ nhỏ ra để trút giận chứ???
_.... Nếu không chê thì đem chúng tới. Tôi muốn có người có thể tin tưởng. - Cô nói.
Gã thở phào nhẹ nhõm.
_Tiểu thư, đại ơn đại đức của cô cả đời này tôi sợ không trả nổi.
Nếu gã thật sự đi tù, trong sơ yếu lí lịch của bọn nhỏ sẽ có một vết nhơ không bao giờ gột sạch, không thể xin việc ở những nơi cao cấp. Mà giờ cô nhận chúng.... tương lai của chúng ắt hẳn sẽ thật tươi đẹp! Cô... chắc chắn không phải người tầm thường.
_Ừm....
P/S: chap này hơi ngắn, lần sau sẽ bù. Mục đích Ryu ra chap này là để đánh dấu sự trở lại của Cặp Đôi Siêu Quậy nha!
5 năm... quãng thời gian ấy đủ dài để một con người có thể cải tà quy chánh.... nhưng là những kẻ này lại không biết quý trọng điều đó!
Ném tập tài liệu kia xuống bàn, Mỹ Tiên Tuyết cười nhạt một cái rồi xoay nhẹ cái chặn giấy Kỳ Lân bằng ngọc phỉ thúy trên bàn. Giá sách với cơ man nào là sách vang lên tiếng cọt kẹt rồi dịch chuyển, để lộ một đường hầm được xây tỉ mỉ.
Hiện tại, Mỹ Tiên Tuyết đang ở trong mật thất Rose Villa. Đây vốn là tài sản bà để lại cho cô nhưng lại bị người trong gia chiếm đoạt. Không may mắn, chủ nhân của nó 3 năm trước vì một cuộc làm ăn thua lỗ đã phải bán đi ngôi biệt thự này. Mặc dù không cam lòng bỏ tiền ra mua lại nhưng hiện tại, cô không còn cách nào khác. Ép giá xuống một con số không tưởng, cô cảm thấy số tiền đó thật lãng phí. Đó vốn là của cô.....
Năm năm trước, Jun đã lấy thân phận luật sư được lừa bọn họ kí vào bản hợp đồng chuyển nhượng mọi tài sản của Lâm Hòa Vân và Lâm Hòa Quyết sang cho Lione Ruana. Trong thời gian sau đó, cô đã theo gót những vị thiên tài này học thêm về làm ăn, quản lí tài sản..... Hiện tại, tuy không tự mở công ty nhưng thành tựu của cô cũng không phải nhỏ. 7% cổ phần của bà trong Tập đoàn Đình Phong cô đã sử dụng làm vốn, trở thành đại cổ đông của Tập đoàn. Số cổ phần mà cô đang có bây giờ là 9%. Ngoài ra, nhờ thân phận, cô còn quen biết rất nhiều các ông chủ lớn, mà cao nhất chính là Đình Dương Phong và Đình Dương Thiên - boss và đổng sự trưởng của Tập đoàn ĐÌnh Phong.
Phải nói là cô cũng may mắn. Vị bác sĩ điều trị cho bà cô năm xưa - Đình Thiên lại chính là đổng sự trưởng khi đó của Đình Phong. Sau này, quen biết ông, cô lại quen thêm cháu ruột và còn trai của ông, cũng là đương nhiệm hai vị boss tối cao của Tập đoàn lớn nhất Bát Đảo. Quả thực là rất may mắn.
Mật thất của Rose Villa chỉ có cô, bà và Thanh Linh biết. Mỗi lần mở nó là một cơ quan khác nhau. Thanh Linh và bà đã chết, bí mật này giờ chỉ còn cô biết.
Một làn khói xám u tịch lởn vởn, cả căn phòng chỉ hai màu đen trắng thật khiến người ta lạnh sống lưng hiện ra trước mắt. Đi tới gần cây dương cầm với dàn khuếch thanh khoa trương, Mỹ Tiên Tuyết bắt đầu đàn lên Khúc Dương Cầm Cầu Siêu. Đó là một bản đàn do cô tự soạn, mang theo một nỗi đau buồn không thể diễn tả thành lời.
Đàn xong, làn khói xám dần đổi sang màu trắng. Một cánh cửa khác tiếp tục mở ra. Nhưng cô không đi vào đó mà có người đi ra tìm cô. Đó là một người đàn ông với vết sẹo dữ tợn trên mặt, ngồi trên xe lăn.
_Tiểu thư.... - Gã khẽ gọi
_Đến lúc rồi. Ta sẽ khiến bọn họ trả giá. Ta cần ông ra tòa làm chứng. Làm ơn - Cô hướng vẻ mặt cầu khẩn với gã.
_Tiểu thư, cô nói gì lạ vậy. Mạng của tôi là do cô cứu.... hơn nữa, chuyện năm đó là tôi sai. Cô cứu tôi, còn không giết tôi... tôi sao có thể báo đáp tấm lòng đó của cô đây? - Gã nghẹn ngào nói.
Người ta nói rằng, người giang hồ vì tiền có thể làm tất cả, cho rằng bọn học là kẻ xấu, là nô lệ của đồng tiền. Nhưng có ai từng nghĩ, không có tiền thì có thể làm được gì chứ? Người giang hồ sao? Đó chẳng qua chỉ là một danh xưng mà thôi. Mà nói bọn họ xấu sao? Họ là những người thoải mái, phóng khoáng. Có ơn tất đền, có thù tất báo. Tuy rằng không phải ai cũng như vậy nhưng người này chính là một người như vậy.
_Nhưng ta đã nhốt ông 5 năm nay, chưa từng để ông nhìn thấy ánh mặt trời. - Nhỏ không phải một người lương thiện, cho dù cứu gã, cũng sẽ không để gã sống một cuộc đời thoải mái.
_Đó là chi phí điều trị cho thương tật của tôi, là cái giá mà tôi phải trả. - Gã kiên định nói.
_Chẳng lẽ ông không hận tôi? - Cô không nghĩ ông ta sẽ nói như vậy.
_Không hề thưa tiểu thư. Cô cứu tôi một mạng, còn không truy cứu nặng nề trách nhiệm của tôi, cả đời này tôi sẽ vì cô mà làm trâu làm ngựa. - Gã khẳng định.
_Không cần thiết phải như vậy. Chỉ là, nếu ông chịu đứng ra làm nhân chứng cho tôi thì chắc chắn ông cũng sẽ bị liên lụy. - Cô nhắc nhở.
_Cho dù ở tù chung thân, tôi cũng không phải là một mình. Ít nhất còn có lũ người độc ác kia bồi tôi, không phải sao? - Gã cười giễu cợt.
_Ừ. - Nhỏ gật đầu - Hạ Từ Di là bạn của tôi, tôi sẽ nhờ cô ấy giúp ông giảm nhẹ án phạt.
Gã có chút kinh hãi nhìn cô. Gã biết cô không phải người tốt, nhưng là cô dễ dàng tha cho gã như thế sao?
_Tôi vẫn nhớ ngày đó là ông đưa tôi ra khỏi đám cháy - Cô nhắc lại chuyện cũ.
Năm ấy, Lâm Hòa Quyết thuê người đốt biệt thự cô đang ở. Gã và một tên khác chính là người thi hành. Kẻ kia đã bị Lâm Hòa Quyết chém một nhát trí mạng không qua khỏi. Còn gã bị Lâm Hòa Vân bắn liệt dây thần kinh ở chân, may mắn không chết. Ngày đó, nhóm sát thủ của Snow tới đưa gã tới nơi này, hóa ra người con gái này đã biết tất cả. Gã ngày đó vốn còn nhiệm vụ làm cho cô không nói được, nhưng là gã không làm.....
Có lẽ, giây phút kia gã nổi lên lòng nhân từ... nên ngày hôm nay mới có thể toàn mạng ở đây.
Gã bị nhốt ở mật thất này, từ ngày đưa vào chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời. Cơm tới bữa có người cũng đưa tới đầy đủ, còn có sách, trò chơi điện tử cho hắn giải trí, thậm chí cả điện thoại, laptop cũng có.... chỉ là luôn có người giám thị gã. Gã muốn liên lạc với bên ngoài cầu cứu, nhưng chính gã cũng không biết nơi này là nơi nào. Thậm chí, gã còn không biết cô hiện tại là ai.
_Tiểu thư, tôi nguyện ý ra tòa.
_Được. Vậy ba ngày sau, tôi đưa ông đi. Chỉ cần ông làm xong việc này, tôi sẽ giúp ông không lo ăn lo mặc phần đời còn lại. - Cô thật sự cảm thấy nên cho ông ta một cơ hội.
_Cảm ơn cô, tiểu thư. - Gã thật sự cảm kích.
_Nghe nói ông có một cặp trai gái lên 8....
Nghe lời cô nói, gã bắt đầu cảm thấy hoang mang. Cô... không phải lấy lũ nhỏ ra để trút giận chứ???
_.... Nếu không chê thì đem chúng tới. Tôi muốn có người có thể tin tưởng. - Cô nói.
Gã thở phào nhẹ nhõm.
_Tiểu thư, đại ơn đại đức của cô cả đời này tôi sợ không trả nổi.
Nếu gã thật sự đi tù, trong sơ yếu lí lịch của bọn nhỏ sẽ có một vết nhơ không bao giờ gột sạch, không thể xin việc ở những nơi cao cấp. Mà giờ cô nhận chúng.... tương lai của chúng ắt hẳn sẽ thật tươi đẹp! Cô... chắc chắn không phải người tầm thường.
_Ừm....
P/S: chap này hơi ngắn, lần sau sẽ bù. Mục đích Ryu ra chap này là để đánh dấu sự trở lại của Cặp Đôi Siêu Quậy nha!
/56
|