-An à, sao Quỳnh lại ở đây?-nhỏ ngây ngô nhìn người con gái trước mặt, lòng ko khỏi bất ngờ-Đây là đâu?
-....-An như một con người khác trước mắt nhỏ_lạnh lùng, băng giá và ko quan tâm tới bất cứ gì cả.
-An ơi, An sao thế?-nhỏ sợ hãi
Cửa phòng đột nhiên mở ra, hắn và Lâm Duyệt bước vào, trên tay cầm một bát cháo gà khói nghi ngút, thơm ngây ngất. Hắn nhìn thẳng vào mắt nhỏ. Hắn thấy nhỏ đang hoang mang lo sợ, thấy nhỏ đang lo lắng bôn chồn thì bỗng dưng, trong đầu nổi lên ý nghĩ muốn che chở cho nhỏ.
-Quỳnh tỉnh rồi đấy à?-Lâm Duyệt là người mở lời trước-Cậu ăn cháo đi.
-à, cảm ơn nhưng thôi. Tớ ko đói-nhỏ xua tay rồi hỏi-Tớ ngủ bao lâu rồi?
An thấy thế, chẳng hiểu sao lại đứng lên ra ngoài. Nhỏ muốn cản nhưng lại thôi. Lâm Duyệt đang định nói cho nhỏ nghe thì thấy An như vậy, đành đứng lên đi theo cô. Trong phòng chỉ còn nhỏ và hắn.
-Cậu ổn rồi chứ hả?-hắn quan tâm.
-Tớ ổn mà-nhỏ cảm thấy lòng nặng trĩu
-Hỏi đi, tớ có thể trả lời. Tớ biết cậu là đứa con gái nhiều chuyện, tò mò,...-Hắn đang thao thao bất tuyệt cái điệp khúc nói mỉa nhỏ thì...
-Này Khỉ, tớ tự biết tớ thế nào nhưng cậu ko cần phải nói ra đâu-nhỏ đen mặt, lòng thoáng chút xấu hổ. có ai muốn mình bị nói hết những khuyết điểm ra đâu chứ-Tớ muốn hỏi, tại sao tớ ở đây?
-Thì tớ bế tới chứ sao! Con gái gì mà nặng khiếp!-hắn là kẻ vô nhân đạo mà
-yaaaaaa...Tớ đang hỏi nghiêm túc á! cậu muốn xuống địa ngục sớm hả?!-nhỏ dứ dứ nắm đấm
-ko, có muốn thì phải là lên thiên đàng cơ-hắn thật xấu xa mà
-Ác như cậu thì sao lên thiên đàng đc. mà thôi, kể lại cho tớ chuyện từ lúc tớ bị ngất đi- nhỏ nén giận, cười cầu hoà. Muốn biết thì phải nhịn. ko hỏi An được đâu, cô đang giận nhỏ mà(Chiryu: ai nói thế?)
-Thì...ơ nhưng tớ biết cậu ngất lúc nào đâu mà kể-mặt hắn ngây thơ vô số tội
Cơn giận lên đến đỉnh điểm. Nhỏ ko quan trọng chuyện đó nữa. Giờ nhỏ đã an toàn rồi, ko lo. Cái tất yếu quan trọng là phải cho hắn biết thế nào là lễ đô. Nhỏ mà ko trả thù ra trò thì nhỏ ko phải Lâm Hoà Thanh Quỳnh. Vậy là, từng cái gối trên giường bay vù vù đến gương mặt của Đỗ thiếu gia. HẮn khổ sở chui xuống gầm bàn.
Cứa mở, An và Lâm Duyệt bước vào. An khẽ nhếch miệng. Tuy chưa là một nụ cười nhưng cx là một dấu hiệu đáng mừng. Lâm Duyệt mặt trắng bệch, định hét lên gì đó nhưng lời nói chưa thoát ra khỏi miệng đã bị chữ "Im" lạnh lùng của ai đó làm cho nín bặt.
-Quỳnh uống đi- An chìa cho nhỏ cốc sữa
-....-An như một con người khác trước mắt nhỏ_lạnh lùng, băng giá và ko quan tâm tới bất cứ gì cả.
-An ơi, An sao thế?-nhỏ sợ hãi
Cửa phòng đột nhiên mở ra, hắn và Lâm Duyệt bước vào, trên tay cầm một bát cháo gà khói nghi ngút, thơm ngây ngất. Hắn nhìn thẳng vào mắt nhỏ. Hắn thấy nhỏ đang hoang mang lo sợ, thấy nhỏ đang lo lắng bôn chồn thì bỗng dưng, trong đầu nổi lên ý nghĩ muốn che chở cho nhỏ.
-Quỳnh tỉnh rồi đấy à?-Lâm Duyệt là người mở lời trước-Cậu ăn cháo đi.
-à, cảm ơn nhưng thôi. Tớ ko đói-nhỏ xua tay rồi hỏi-Tớ ngủ bao lâu rồi?
An thấy thế, chẳng hiểu sao lại đứng lên ra ngoài. Nhỏ muốn cản nhưng lại thôi. Lâm Duyệt đang định nói cho nhỏ nghe thì thấy An như vậy, đành đứng lên đi theo cô. Trong phòng chỉ còn nhỏ và hắn.
-Cậu ổn rồi chứ hả?-hắn quan tâm.
-Tớ ổn mà-nhỏ cảm thấy lòng nặng trĩu
-Hỏi đi, tớ có thể trả lời. Tớ biết cậu là đứa con gái nhiều chuyện, tò mò,...-Hắn đang thao thao bất tuyệt cái điệp khúc nói mỉa nhỏ thì...
-Này Khỉ, tớ tự biết tớ thế nào nhưng cậu ko cần phải nói ra đâu-nhỏ đen mặt, lòng thoáng chút xấu hổ. có ai muốn mình bị nói hết những khuyết điểm ra đâu chứ-Tớ muốn hỏi, tại sao tớ ở đây?
-Thì tớ bế tới chứ sao! Con gái gì mà nặng khiếp!-hắn là kẻ vô nhân đạo mà
-yaaaaaa...Tớ đang hỏi nghiêm túc á! cậu muốn xuống địa ngục sớm hả?!-nhỏ dứ dứ nắm đấm
-ko, có muốn thì phải là lên thiên đàng cơ-hắn thật xấu xa mà
-Ác như cậu thì sao lên thiên đàng đc. mà thôi, kể lại cho tớ chuyện từ lúc tớ bị ngất đi- nhỏ nén giận, cười cầu hoà. Muốn biết thì phải nhịn. ko hỏi An được đâu, cô đang giận nhỏ mà(Chiryu: ai nói thế?)
-Thì...ơ nhưng tớ biết cậu ngất lúc nào đâu mà kể-mặt hắn ngây thơ vô số tội
Cơn giận lên đến đỉnh điểm. Nhỏ ko quan trọng chuyện đó nữa. Giờ nhỏ đã an toàn rồi, ko lo. Cái tất yếu quan trọng là phải cho hắn biết thế nào là lễ đô. Nhỏ mà ko trả thù ra trò thì nhỏ ko phải Lâm Hoà Thanh Quỳnh. Vậy là, từng cái gối trên giường bay vù vù đến gương mặt của Đỗ thiếu gia. HẮn khổ sở chui xuống gầm bàn.
Cứa mở, An và Lâm Duyệt bước vào. An khẽ nhếch miệng. Tuy chưa là một nụ cười nhưng cx là một dấu hiệu đáng mừng. Lâm Duyệt mặt trắng bệch, định hét lên gì đó nhưng lời nói chưa thoát ra khỏi miệng đã bị chữ "Im" lạnh lùng của ai đó làm cho nín bặt.
-Quỳnh uống đi- An chìa cho nhỏ cốc sữa
/56
|